Đọc truyện Sơn Hà Nhật Nguyệt – Chương 138: Tâm tình
Khang Hy có phần bất ngờ, ông biết tình cảm giữa Lão Bát và Lão Tứ rất tốt, tốt tới nỗi Lão Tứ tình nguyện hứng thương thay Lão Bát, nhưng hiện tại Lão Tứ xin tội cho Thập Tam, Lão Bát lại tiến cử Thập Tứ, chẳng lẽ chúng không có thương lượng trước sao?
“Tại sao?”
“Thập Tam đóng cửa hối lỗi, đến nay đã bảy năm, quân tình cụ thể, chỉ e đã lạ lẫm với đệ ấy, thập tứ đệ chưởng quản Binh Bộ, quen thuộc chiến sự, thành văn thạo võ,” Dận Tự ngưng một lúc, hạ thấp đường nhìn giấu đi cảm xúc bên trong. “Nên nhi thần cho rằng, thập tứ đệ là người thích hợp nhất.”
Khang Hy dõi mắt theo hắn trong giây lát, dời đường nhìn, hỏi những người khác: “Đông Quốc Duy?”
Từ sau phong ba tái lập Thái tử năm xưa, Đông Quốc Duy không hề hoài nghi phán đoán của Dận Tự, nghe vậy lập tức phụ họa theo: “Nô tài thấy Liêm Quận vương nói rất có lý.”
Thập Tứ siết chặt nắm tay, kiềm chế kích động, quỳ xuống trịnh trọng nói: “Thỉnh Hoàng a mã cho nhi thần lĩnh binh xuất chinh!”
Khang Hy không nói gì, lát sau, mới từ tốn nói rõ từng chữ một: “Đã vậy, bắt đầu từ hôm nay, con hay cố gắng tập làm quen với công việc xuất chinh, đến lúc lương hướng chuẩn bị xong xuôi, lập tức xuất phát.”
“Nhi thần lĩnh chỉ!” lòng bàn tay dán đất, trán dập xuống mặt đất lạnh lẽo, phát ra một tiếng động vang dội.
Đại A ca cúi đầu, ánh nắng loang lổ che đi nét mặt của y, không ai nhìn thấy y đang nghĩ gì, chỉ có Trương Đình Ngọc len lén liếc nhìn y, thầm thở dài thương tiếc cho vị Hoàng tử từng tỏa ra hào quang rạng ngời lại bị tàn nhẫn nhấn chìm.
“Dận Chân.” từ sau khi các Hoàng tử trưởng thành, Khang Hy rất ít khi gọi thẳng tên họ, có lẽ do quá nhiều con, khiến Hoàng đế cũng không nhớ hết được, ông thường xuyên dùng thứ bậc để gọi họ, lần này lại bất ngờ gọi tên.
“Có nhi thần.”
“Luận tư, Thập Tứ là đệ đệ con, luận công, Tây Bắc dụng binh, là đại sự đối với quốc gia xã tắc, nên chuyện lương hướng, còn phải chú tâm mà làm.”
Mũ trên đỉnh đầu chụp xuống, giúp Dận Chân đỡ phải đối mắt với ông, hiện thời y không biết phải bày ra biểu cảm thế nào, chỉ khẽ lên tiếng đã biết, cử chỉ kính trọng không đổi.
Dận Tự đột nhiên cảm thấy tâm phiền ý loạn, hắn biết bản thân không làm sai, đây là kết quả tốt nhất, nhưng về phương diện khác, nhìn theo bóng lưng cô đơn của Dận Chân, lại có chút đau lòng.
Rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, Dận Chân cũng không đi nhanh, nhịp điệu của y vẫn bình ổn như từ trước đến nay, hiện tại cũng không loạn, chỉ là trên gương mặt vốn vô cảm lại phủ thêm một lớp hàn băng, khiến người ta càng nhìn không thấu.
“Tứ ca!” Thập Tứ gọi với theo y, từ đằng sau đuổi tới.
Dận Chân dừng bước, nhìn hắn.
“Chuyện lương hướng, đệ mong tứ ca dành nhiều thời gian hơn, đệ biết hiện tại tình trạng Hộ Bộ căng thẳng, có gì cần hỗ trợ, xin tứ ca cứ nói đừng khách sáo!” Thập Tứ chân thành nói.
Dận Chân gật đầu, không nói chuyện.
Dận Tự nhìn thần sắc của y, trong lòng biết y lúc này đang rất khó chịu, liền xen vào cười hòa giải: “Thập tứ đệ, tứ ca của đệ mấy ngày nay ngủ không ngon, chắc giờ đang mệt mỏi, để huynh đưa huynh ấy về, sau chúng ta lại tụ tập!”
Thập Tứ vội hỏi: “Có nặng lắm không? Ở phủ đệ có mấy dược liệu không tệ, chốc nữa cho người đưa đến cho tứ ca!”
“Vậy làm phiền.” Dận Chân lãnh đạm nói, cước bộ không nấn ná.
Đợi hai người đi xa, nụ cười trên mặt Thập Tứ dần dần phai nhòa, cúi đầu suy nghĩ giây lát, khẽ cười lạnh một tiếng, cũng cất bước bỏ đi.
Dọc đường Dận Chân không nói lấy một câu, sức mạnh trên cổ tay Dận Tự, lại khiến hắn không chịu được nhăn mày.
“Tứ ca….” hắn thở dài, định giải thích, hoặc định an ủi, nhìn sườn mặt lạnh lùng ấy, lại không nói thành lời.
Y tức giận, cũng phải thôi.
Rõ ràng khéo nói, đây sẽ là một cơ hội để góp lời xin tội cho Thập Tam, để hắn có thể sớm ngày được thả ra, nhưng chuyện tới trước mắt, người này mở miệng, lại tiến cử Thập Tứ, đi ngược lại ý nguyện của y.
“Huynh hãy nghe đệ nói….”
Hai người không dừng bước, thấy cửa cung ngay trước mắt, hắn vừa định mở miệng, nhưng lời sắp nói lại không thể tiếp tục.
Phía trước một thái giám hấp tấp đi tới, là người của Vĩnh Hòa Cung.
“Tứ gia, nương nương nói mấy ngày rồi ngài không đến thỉnh an, bảo ngài ghé một chuyến.”
Dận Chân ừ một tiếng, thả tay Dận Tự ra, chỉ nói một câu: “Đệ ở ngoài chờ huynh.”
Trong Vĩnh Hòa Cung.
Đức Phi thấy Dận Chân đi vào, trên mặt là dáng cười từ ái hiếm hoi.
“Lão Tứ, con gầy.”
Dận Chân ngẩn ra, y thật không ngờ mới mấy ngày không gặp, câu đầu tiên của Đức Phi lại là quan tâm đến y.
Trong dĩ vãng mỗi lần hai mẹ con họ gặp mặt, thường hay kết thúc trong bầu không khí khách sáo xa cách.
“Nhi tử bất hiếu, nhiều ngày nay bận rộn việc Hộ Bộ, không thể đến thỉnh an ngạc nương.” hắn lắc lắc ống tay áo móng ngựa, theo quy tắc hành lễ, đường nhìn quét một vòng xung quanh, phát hiện không thấy bóng dáng của Thập Tứ.
“Con có đại sự phải làm, huống hồ vợ con cũng thường hay tiến cung thỉnh an.” Đức Phi mỉm cười, “Lại đây nào, để ngạc nương nhìn con.”
Dận Chân dằn xuống nghi vấn trong lòng, đến gần hơn.
Thấy Đức Phi kéo y lại quan sát một hồi, rồi than thở: “Quả nhiên là gầy, vợ con nói con phải bôn ba cực khổ bên ngoài, một Thân vương như con, có chuyện gì mà phải đích thân đi làm chứ?”
Nhiều năm trôi qua, chưa từng có người dùng thân phận mẫu thân để nói với y một câu thân mật, tuy rằng Dận Chân không thể lý giải, nhưng trong lòng vẫn không kiềm được mà thấy ấm lên.
“Nhi tử không sao cả, mỗi ngày ngồi công đường xử án, có thể cực khổ đến đâu.”
Y không nói hết, từ lúc Khang Hy bảo y gom góp tiền nong, y vì khoản thâm hụt của quốc khố mà hao hết tâm tư, không ngừng kiểm toán sổ sách, lại tìm Dận Tự và phụ tá nghĩ cách, có đôi khi một ngày một đêm, bận rộn đến giờ sửu nửa đêm còn chưa tắt đèn là chuyện thường, nhắm mắt nhiều lắm một chung trà nhỏ, lại bị đánh thức vào triều, tinh thần có thể tốt sao được.
Đức Phi khẽ thở dài: “Không sao thì được rồi, cơ thể làm bằng sắt cũng không chịu được lửa nung, con phải chú ý bản thân hơn, trước đây là do ngạc nương sao nhãng con, hiện tại muốn trò chuyện với con, nhưng phát hiện con đã lớn, không cần ta phí tâm, tìm một lúc nào đó, mang theo Hoằng Huy tiến cung cho ta gặp, ta đã lâu rồi chưa gặp nó.”
Trưởng tử của Thập Tứ là Hoằng Minh, sinh vào năm Khang Hy thứ bốn mươi, Đức Phi yêu thương không rời, hầu như hễ rảnh là triệu tiến cung, trái lại trưởng tử của Dận Chân, Hoằng Huy đến nay đã mười hai, nhưng ngoại trừ ngày lễ tết đến thỉnh an theo lệ, thì gần như chưa từng được triệu kiến riêng, miễn bàn cái gọi là yêu thương, Đức Phi có thể thuận miệng lập tức nói ra Hoằng Minh thích ăn gì, nhưng chỉ e đến cả tướng mạo của Hoằng Huy bà cũng không nhớ.
Dận Chân vốn rất lãnh đạm đối với chúng, lúc này nghe lọt tai, lại vẫn thấy chua xót, cũng không biết là vì nhi tử, hay vì chính y.
“Ngạc nương muốn gặp, ngày mai con bảo Na Lạp thị dẫn nó tiến cung.” y thấp giọng nói.
Đức Phi cười đáp, rồi giữ y lại dùng bữa.
“Dận Tự đang chờ con ở ngoài, hôm nay không thể nán lại, ngày mai trở lại thỉnh an ngạc nương.” bất tri bất giác, nét mặt của Dận Chân đã dịu đi nhiều.
“Tình cảm của con và Lão Bát đúng là tốt, ta nhớ lúc còn bé, hai con luôn luôn như hình với bóng,” Đức Phi như sực nhớ ra điều gì, than thở: “Không ngờ lớn rồi, vẫn như thế, nếu con và Thập Tứ cũng vậy thì tốt rồi….”
Câu cuối cùng khiến cho sắc mặt Dận Chân đông lại, thần sắc phai nhạt.
Đức Phi lại không phát giác, vẫn tiếp tục luyên thuyên: “Thuở nhỏ Thập Tứ cơ thể suy nhược, sau khi sinh nó sức khỏe suy yếu, cũng không thể chăm sóc nó nhiều, nên sau này trong lòng luôn cảm thấy mắc nợ nó, muốn bù đắp cho nó, ngạc nương cũng chỉ có hai nhi tử là hai con, thấy các con đều được Hoàng thượng trọng dụng, trong lòng ngạc nương cũng thấy vui…. Nghe nói lần này, Hoàng thượng phái binh Tây Bắt, muốn Thập Tứ lĩnh binh đi?”
“Ngạc nương,” Dận Chân lạnh lùng ngắt ngang lời bà. “Người cảm thấy mắc nợ Thập Tứ, vậy con thì sao?”
Dáng cười của bà thoáng gượng lại bên môi, lời thoại bất tận như nghẹn trong họng, nhìn biểu cảm lạnh giá vô cảm của nhi tử, đột nhiên một câu cũng không bật ra được.
“Người nói người có hai nhi tử, nhưng trong nhận thức của người, trong lòng người, Thập Tứ mới là nhi tử của người.” khóe miệng Dận Chân hơi nhướng lên, nhưng không hề có ý cười. “Còn con, chẳng qua là lúc người cần con, mới nhớ đến mà thôi.”
“Con nói gì vậy!” bờ môi Đức Phi run rẩy, tức nói không nên lời. “Đây là lời của phận làm con nên nói sao?!”
Dận Chân hít một hơi thật sâu, bình ổn bi ai bỗng đâu tràn lan trong lòng, cố gắng khôi phục vẻ bình tĩnh trên mặt.
“Lời ngạc nương nói, nhi tử đã nhớ, con sẽ cố gắng quan tâm đến Thập Tứ.” y chậm rãi nói, Đức Phi bị ánh mắt của y làm cho khiếp sợ, nhất thời như quên mất cách nói chuyện.
“Nếu không còn chuyện gì, nhi tử xin cáo lui trước.”
Dận Chân dứt lời, xoay người bước đi, không hề lưu luyến.
Tại sao y vẫn còn có thể khờ dại mà khát vọng tình thân đến thế, khát vọng niềm yêu thương ít ỏi ngạc nương dành cho y?
Ngày thứ hai sau khi Đông Hoàng hậu từ trần, y từng lén chạy đến Vĩnh Hòa Cung, kết quả ở ngay cửa, nhìn thấy cảnh ngạc nương ôm Thập Tứ mới chào đời, cái dáng cười dịu dàng từ ái đến tột đỉnh ấy, y chưa từng thấy ở Đông Hoàng hậu.
Bởi dù Đông Hoàng hậu có đối xử tốt với y, thì y vẫn không phải đứa con do bà mang thai chín tháng mười ngày sinh ra.
Y thậm chí từng hâm mộ Dận Tự, Lương Phi đối với Dận Tự, là một người mẹ có thể vì nhi tử làm hết thẩy mọi thứ.
Cũng chính tại Lương Phi, y mới chân chính hiểu được rằng, bản thân y, thật chất là bị vứt bỏ.
Hoàng a mã sủng ái Thập Tứ, ngạc nương yêu thương Thập Tứ, vậy còn y?
Thùy ngôn thốn thảo tâm, báo đắc tam xuân huy.
(hàm ý phận làm con sao có thể báo đáp hết tình thương bao la của người mẹ)
Y còn nhớ năm ấy khi Lý sư phó dạy đến câu thơ này, tâm trạng y mang theo chờ mong và ước ao không gì sánh bằng, theo tuổi tác tăng dần, từ từ chuyển thành cảm giác tê dại và buồn cười.
Sẽ không có ai quan tâm đến cảm thụ của y.
Cước bộ chưa từng ngừng lại, y ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, ép giọt nước chua xót muốn xông ra ngoài quay về mắt.
Cửa cung, còn một người đứng đó, dáng người mảnh mai thẳng tắp, khí độ ung dung nho nhã.
Mà dáng cười ấy, chắc hẳn cũng ôn hòa đáng tin.
Trái tim trống rỗng phảng phất như tìm được nơi dựa vào, y bước nhanh đến.
“Tứ ca,” Dận Tự liếc mắt lập tức nhận ra sắc mặt không ổn của y. “Đức Phi nương nương nói gì với huynh?”
Dận Chân không nói một lời, nắm tay hắn rồi đi thẳng.
Trong lòng Dận Tự cảm thấy không ổn, đợi hai người lên xe ngựa rồi, Dận Chân thả tay y ra, tự mình dựa vào đệm kê một bên, sắc mặt hiện rõ uể oải.
Dận Tự thấy thế, vươn tay sờ trán y, vùng chân mày lập tức nhíu chặt. “Sao lại nóng vậy, đệ đi gọi Thái y!”
Vừa nói xong lập tức đi gọi phu xe đổ xe lại.
“Đừng gọi Thái y, huynh không muốn thấy bọn họ!” Dận Chân nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt hiếm thấy, giọng nói cũng mang âm điệu khàn khàn.
“Chắc huynh bị sốt rồi, sao có thể không xem đại phu.” Dận Tự nắm tay y, chỉ cảm thấy nhiệt độ lòng bàn tay nóng đến kinh người, không khỏi trở nên sốt sắng.
“Huynh không muốn thấy bọn họ!” Dận Chân lặp lại lần nữa, nét mặt chán chường mà cố chấp.
“Vậy đưa huynh về phủ trước.” Dận Tự hết cách, đành bảo phu xe tăng tốc.
“Không về!” Dận Chân lẩm bẩm, mở mắt, siết tay y, dùng sức rất mạnh. “Không được hồi phủ.”
“Vậy đi đâu?” Dận Tự chưa từng gặp lúc y bị bệnh, mà hiện thời quả thật cứ như một hài đồng bướng bỉnh.
Dận Chân nói ra tên một địa danh, là một điền trang ở ngoại thành, Dận Tự cũng từng đến đó một lần.
Nhìn vẻ mặt cố chấp của y, Dận Tự thở dài, không còn cách nào khác ngoài bảo phu xe thay đổi tuyến đường.
Trong ấn tượng của hắn, Dận Chân cực ít khi bị bệnh suy yếu, dù là lần trước vì thay hắn đỡ ám khí, hôn mê bất tỉnh, cũng chỉ nhắm mắt say ngủ, hoặc vùng chân mày cau chặt nhịn đau không lên tiếng.
Tuy hôm nay y tỉnh táo, nhưng nhìn lại toát lên thứ cảm giác cô độc nói không nên lời.
Đức Phi và y, rốt cuộc đã nói gì?
Chẳng qua câu này lại không thể hỏi được, Dận Chân chỉ nắm tay hắn, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mím môi không nói.
Đến cổng điền trang, xe ngựa dừng lại, quản gia dẫn theo tôi tớ ra nghênh tiếp, Dận Tự ra trước dặn dò họ chuẩn bị nước nóng khăn, rồi vòng trở vào xe, mới phát hiện Dận Chân đang dựa vào vách thùng xe, bán mê bán tỉnh.
Điền trang ở vùng ngoại ô, đợi đại phu chạy đến thôn trang, đã là nửa đêm.
Dận Chân tựa vào đầu giường, ánh mắt ngổn ngang, nhưng lại cố chống không chịu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bệnh không phải bệnh nặng, chẳng qua do mấy ngày nay y không nghỉ ngơi, cực nhọc quá độ, cộng thêm tinh thần mệt mỏi, nên mới đột ngột ngã bệnh.
“Tứ ca, uống thuốc, rồi ngủ một giấc đi.” trong phòng chỉ còn y và Dận Tự, vì Dận Chân không chịu có mặt người ngoài ở đây, nên đuổi ra hết, Dận Tự hết cách, chỉ đành tự thân ra trận.
Liêm Quận vương sống sung sướng an nhàn đã đời thuở nào làm việc hầu hạ người khác đâu, nhiều làm là lúc nhi tử ngã bệnh dỗ nó uống thuốc mà thôi, nên giờ phút này, động tác y đút Dận Chân uống thuốc, cực kỳ giống đang dỗ nhi tử.
Dận Chân quay phắt đầu đi, chống cự trong im lặng.
Dận Tự cảm thấy nhức óc, “Tứ ca?”
“Tại sao đệ lại tiến cử Thập Tứ?” y nghèn nghẹn hỏi.
Dận Tự không ngờ đến y bệnh nặng thành ra thế này, mà còn ghi nhớ chuyện đó, không khỏi cười khổ trả lời: “Lời Hoàng a mã nói, chứng tỏ ông cơ bản không hề có ý thả Thập Tam ra, đệ có xin nữa, cũng chỉ họa vô đơn chí, không chừng kéo hai chúng ta nối gót theo luôn.”
Chưa kể ông ấy cũng đã nhắm đến Thập Tứ, sao không biết thời biết thế bán một cái nhân tình, nếu theo như ký ức kiếp trước của y, Thập Tứ đi Tây Bắc, đến lúc đó như cuốn vào vòng xoáy, khó lòng thoát thân, dù kinh thành có biến động bất ngờ, hắn muốn về, cũng muộn.
Có điều những lời này không cách nào giải thích rõ, hắn vốn tưởng Dận Chân sẽ nghĩ thông suốt, không ngờ y trong cơn bệnh nặng mất lý trí, vẫn tâm tâm niệm niệm chuyện này.
“Ta không thua gì Thập Tứ, tại sao các người một người hai người, đều coi trọng hắn như thế?” Dận Chân cắn răng, hung hăng nhìn thẳng hắn, lại như đang thông qua hắn, nhìn một người khác.
Dận Tự mơ hồ đoán được Đức Phi đã nói gì với y, không khỏi trở nên ghét bà.
Tuy hắn không phải con ruột của Huệ Phi, nhưng bà đối xử với hắn vẫn mang theo hai phần quan tâm và thật lòng, Dận Chân cũng do Đức Phi mang thai chính tháng mười ngày sinh ra, tại sao trong mắt bà, chỉ sót lại ngao ngán?
Cảm giác chán ghét qua đi, là nỗi niềm thương xót dành cho người trước mắt.
Mọi người chỉ biết vương gia mặt lạnh tâm lạnh máu lạnh, sắt đá vô tình, nào có ai biết tấm mặt nạ vô tình này là y bị ép đeo vào, bởi vì mang lâu, thành quen, đã không thể tháo xuống.
“Tứ ca,” tay xoa mặt y, chậm rãi nói: “Còn có đệ ở đây mà.”
Dận Chân ngẩn ra, đôi mắt do sốt cao mà trở nên hơi lòa khẽ nheo lại, nhìn hắn, cuối cùng cũng từ từ tập trung được tiêu cự.
“Tiểu Bát….” y thì thầm trong miệng.
Dận Tự bưng chén thuốc trên bàn nhỏ lên, uống một hơi, nâng cằm y lên, nhích gần, nạy miệng y ra, mớm từng ngụm một.
Dận Chân dường như đã bị sốt đến hồ đồ từ thuở nào, để mặc cho chén thuốc đắng chát mang theo hơi thở ấm áp của đối phương cùng nhau tuồn vào, cũng chỉ từng hớp từng hớp nuốt lấy.
Sau đó, lại tham lam đòi hỏi.
Cơ thể trước mặt mang theo hơi lạnh, y không kiềm được dựa sát vào, lại cởi đi từng lớp từng lớp y phục rườm rà, muốn đoạt được nhiều hơn.
Mặc dù đầu óc có chút hỗn độn, cơ thể vẫn không quên bản năng, một bên cúi đầu ngậm lấy thứ nổi lên trước ngực, nghe người nọ thở gấp bên tai, một bên duỗi tay vào trong tiết khố, cầm lấy khí quan mềm rủ, tốc độ xoa nắn có phần cấp bách.
Cơ thể vì cơn sốt mà nóng hổi lúc dán sát vào đối phương, thoải mái thở dài một hơi, lỗ tai kề sát mạch máu đang đập trên cổ đối phương, lắng nghe đến mê muội, xong lại kiềm lòng không đặng cắn một phát.
Dận Tự thoáng run rẩy, thứ mềm rủ bị y nắm giữ trong tay cũng nhanh chóng cứng lên, nhìn người trước mắt có vẻ như thần trí không rõ, hắn khẽ cười khổ.
“Tứ ca, đừng quậy….”
“Ưm….” người nọ ngoảnh mặt làm ngơ, một mạch thăm dò thẳng đến nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể hắn, rất nhiều hành động vào lúc tỉnh táo không dám thử, vào giờ phút nào lại có thể làm không đắn đo.
Dận Tự chỉ cảm giác như nhiệt độ của đối phương đang truyền vào người hắn, cả người dần nóng đến gần như khó chịu. Thứ ẩm ướt ngấm ra từ đằng trước được trét ra sau, tiểu khẩu đang khép chặt, bị ngón tay thâm nhập, xoay tròn, lại vuốt ve tầng tầng nếp uốn, tiếp tục mở rộng vào trong, mô phỏng theo động tác đưa đẩy, linh hoạt ra vào.
Bàn tay đang khước từ bất tri bất giác bị rút hết sức lực, nhược điểm trước sau đều bị y giữ chắc trong tay, hắn chỉ có thể oằn người, đè xuống tiếng rên rỉ và thở dốc, lại khó chịu nhăn mày, nhịn không được bật tiếng xin tha.
“Tứ ca, đừng….”
Ngón tay bỗng rút ra, thay vào đó là thứ cực đại nóng bỏng hơn cả trong trí nhớ, Dận Tự gần như có thể cảm giác được mạch đập và gân xanh nổi trên mặt, giây phút đó chợt thấy giống như tim đập liền mạch.
“Khít quá nóng quá….” người nọ thì thầm, cắn môi hắn, gặm cắn như thể dã thú, đồng thời cơ thể bắt đầu chuyển động, động tác thiếu sự khống chế khác xa ngày thường.
Dận Tự bị y lúc lắc đến khớp xương sinh đau, nhưng đồng thời bị khơi mào dục vọng triệt để, môi lưỡi quấn nhau nồng nàng đến cực hạn, đến cả đau đớn bị ép uổng tạo thành lúc đầu cũng hóa thành khoái cảm.
Dận Chân nhíu mày, thấp giọng gọi tên Dận Tự, cảm thụ nơi nóng ấm trơn mềm đang bao bọc lấy y, trong đầu y nghĩ phải chi bản thân cứ tiếp tục đắm chìm như thế, không cần tỉnh dậy nữa, động tác đưa đẩy thuận theo cảm giác say mê càng ngày càng nhanh, đến cuối cùng thân thể run lên, cả hai đồng thời lên đỉnh, hai cơ thể hòa quyện độ ấm cho nhau, Dận Chân vuốt ve bờ vai ướt át của hắn, cuối cùng không chống cự tiếp được mà thiếp đi.