Sơn hà chẩm

Chương 25


Đọc truyện Sơn hà chẩm – Chương 25

Nói xong, Trưởng công chúa hiên ngang sải bước đi vào.
 
Hiện giờ ở phía sau chỉ còn rải rác vài binh lính cường tráng và Tưởng Thuần,  Diêu Giác là đang quỳ, hai người này đều xuất thân nhà tướng, cũng tập võ từ nhỏ giống như Sở Du, tuy không có võ nghệ như Sở Du, nhưng cũng xem như khỏe mạnh.
 
Diêu Giác tuy là thứ nữ, nhưng từ nhỏ đã rất được yêu chiều, từ trước đến nay chưa từng chịu uất ức như vậy, nhưng mỗi khi ngẩng đầu nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của Sở Du, nàng lập tức cảm thấy mình không thể ngã xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tuy nàng và Vệ Phong hay cãi nhau ầm ĩ, cảm thấy người này cực kỳ phiền phức, nhưng trên đoạn đường cuối cùng này, nàng vẫn muốn làm chút gì đó cho hắn.
 
Sở Du ngước mắt nhìn cửa cung, hiện giờ Trưởng công chúa ra mặt, cũng có nghĩa là thời cơ đã đến.
 
Không ngoài dự đoán của Sở Du, lúc Trưởng công chúa đi vào, trên triều đình đã tranh chấp đến sứt đầu mẻ trán vì chuyện này. Tạ thái phó dẫn dắt mọi người tranh luận dựa theo lý lẽ, mà nhóm người Thái Tử lại ra sức cản trở.
 
Khi Trưởng công chúa đi vào, Tạ thái phó đang dùng hốt bản* chỉ vào Diêu quốc công, quát lên: “Chuyện bảy vạn quân này, Diêu gia ông dám để ta điều tra kỹ lưỡng không?! Nếu ông dám, lão thần lập tức chờ lệnh, đích thân ra biên cương, nhìn xem chuyện bảy vạn quân này rốt cuộc là như thế nào!”
 
* Hốt bản: cái hốt – thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa.
 
“Tạ lão ông đừng có hồ ngôn loạn ngữ!” Diêu quốc công gấp đến độ gào to: “Ông muốn tra thì tra đi, Diêu gia ta ngay thẳng, có gì không dám để người điều tra?”
 
“Ơ này, làm gì vậy?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chất giọng lành lạnh của Trưởng công chúa từ bên ngoài truyền đến, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, lập tức thấy một nữ nhân mặc váy thêu chỉ vàng, khẽ đong đưa quạt tròn, nhanh nhẹn bước vào.
 
Hoàng đế thấy người tới, vội vàng đứng dậy, kinh ngạc nói: “Sao Trưởng công chúa tới đây?”
 
Trưởng công chúa và Hoàng đế lớn lên bên nhau, tình cảm sâu đậm, có đặc quyền không cần thông báo cũng có thể lên triều. Chỉ là Trưởng công chúa trước giờ đều là người thức thời, tuy có đặc quyền, nhưng cũng chưa bao giờ lạm dụng.
 
Giờ bà tới, trong lòng Thái Tử hơi hoảng, lập tức cảm thấy không ổn, Trưởng công chúa hành lễ với Hoàng đế, Hoàng đế cau mày, nhất thời có chút xấu hổ.
 
Ông mới hạ lệnh cấm túc Trưởng công chúa, Trưởng công chúa lại cứ tùy tiện xuất hiện trên triều đình, ông nói cũng không được, mà không nói cũng không được. Nếu nói, đó chính là đánh vào mặt mũi Trưởng công chúa, đến lúc đó, sợ là vị tỷ tỷ này sẽ nổi cơn tam bành.
 
Giữa lúc Hoàng đế yên lặng, đã thấy Trưởng công chúa quỳ xuống, cất giọng nói: “Bệ hạ thứ tội!”
 
Cái quỳ này của Trưởng công chúa dọa Hoàng đế sợ run, ông vội nói: “Trưởng công chúa có tội gì?”
 
“Bốn ngày trước, bệ hạ vừa hạ lệnh cấm túc Trường Minh, hôm nay Trường Minh lại tự tiện vào điện, làm chậm trễ bệ hạ nghị sự, đây là tội thứ nhất.”
 
Hoàng đế không lên tiếng, ông vốn cũng đang bực việc này, hiện giờ Trưởng công chúa xin lỗi trước, ông cũng hết giận ba phần, vì thế thở dài nói: “Nếu đã như vậy sao tỷ còn tới?”
 
“Đây là tội thứ hai. Trường Minh nghe nói hiện giờ góa phụ Vệ gia đang quỳ bên ngoài cửa cung, tuy biết bệ hạ là quân vương giữ nghiêm luật pháp, nhưng lại vẫn động lòng trắc ẩn, tới trước điện, là muốn cầu xin tha thứ cho Vệ gia, cầu xin bệ hạ mở lòng, tha cho Vệ Thất công tử Vệ Uẩn một lần!”
 
Bà nói xong, cả sảnh đều yên tĩnh, chỉ nghe thấy giọng nói thê lương của Trưởng công chúa: “Không biết bệ hạ có còn nhớ khi bệ hạ còn nhỏ, đã từng làm vỡ một cái chén ngọc, bệ hạ thỉnh tội với tiên đế, nhưng tiên đế chưa từng trừng phạt bệ hạ, bệ hạ có biết vì sao không?”
 
Hoàng đế hiểu hàm ý trong lời nói của Trưởng công chúa, nhưng vẫn mở miệng hỏi lại: “Vì sao?”
 
“Vì tiên đế tìm Trường Minh, hỏi Trường Minh, ngày đó vì sao bệ hạ làm vỡ chén. Ta trả lời tiên đế, bởi vì bệ hạ muốn bưng một chén canh tuyết lê cho tiên đế. Tiên đế lại hỏi, canh tuyết lê đó là bệ hạ tự tay nấu sao? Ta trả lời tiên đế, là bệ hạ thấy tiên đế ho nhiều, nghe nói canh tuyết lê giảm ho rát họng nên cố ý hầm. Vì thế tiên đế nói với Trường Minh, bệ hạ nấu canh tuyết lê là có công, mà làm vỡ chén cũng là sai, tất cả đều vì lòng hiếu thảo, ưu khuyết điểm bù trừ cho nhau, không thưởng cũng không sao, nhưng nếu truy cứu quá nhiều thì không khỏi làm lòng người thất vọng.”
 
“Ý Trưởng công chúa là phụ hoàng làm việc theo luật pháp, cũng sẽ làm Vệ gia thất vọng buồn lòng sao?” Thái Tử đứng bên cạnh Hoàng đế, nói đầy trào phúng: “Nếu dễ thất vọng buồn lòng đến thế, vậy lòng trung thành của Vệ gia, sợ là sẽ khiến người ta nghi ngờ đôi chút rồi.”
 
Trưởng công chúa nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Thái Tử, trong mắt đều là lạnh lẽo: “Lời này của Hoàng Nhi không ổn.”
 
Bà gọi hắn là Hoàng Nhi, đó là mang ra thân phận hai bên, cho dù Thái Tử là Thái Tử thì dẫu sao bà cũng là trưởng bối, lời bà nói, cho dù Thái Tử phản bác thì cũng nên có đầy đủ sự tôn trọng.
 
Người đứng trong triều đều là tinh anh, lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói của Trưởng công chúa, sắc mặt Thái Tử thay đổi, lại nghe thấy Trưởng công chúa nói: “Lần này tất cả nam đinh Vệ gia chỉ còn lại một mình Vệ Uẩn mới mười bốn tuổi, hy sinh như vậy là vì cái gì? Chính là vì bảo vệ núi sông Đại Sở này, bảo vệ các vị mặc gấm hoa trên đất Hoa Kinh đang có mặt ở đây, là quan lấy họ Lý, là hoàng tộc như ta và ngươi!” Trưởng công chúa chợt cao giọng, mang theo chất vấn: “Thái Tử điện hạ, nếu cái này còn gọi là “dễ dàng”, vậy ngươi nói cho ta, rốt cuộc phải hy sinh như thế nào thì mới có thể xem là “không dễ dàng?” Nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, Hoàng đế tuy đứng đầu thiên hạ, nhưng cũng là vua một nước. Vua cần chăm sóc bá tính nhân đức yêu dân, nếu chỉ để người khác bỏ ra vì mình, Thái Tử,” Trưởng công chúa cười lạnh: “Ý nghĩ như vậy, ta phải hỏi, là thái phó dạy, hay là bản thân ngài tự ngẫm ra?”
 
“Lão thần chưa từng dạy lối nghĩ này.”
 
Trưởng công chúa vừa nói xong, Tạ thái phó đã lạnh lùng lên tiếng. Mặt Thái Tử lộ vẻ xấu hổ, đang muốn nói gì đó, Trưởng công chúa đã quay đầu đi, mặt lộ vẻ bi thương, nói với Hoàng đế: “Bệ hạ, nếu sau khi máu xương cả nhà rơi trên chiến trường, cô nhi duy nhất và nữ quyến cả nhà còn phải nếm trải ấm lạnh của thế gian này, nếu bốn thế hệ anh dũng chiến đấu nơi sa trường cả trăm năm vẫn không thể đổi lấy một lần lầm lỗi cho con cháu mình, vậy hoàng tộc ta, không khỏi quá bạc bẽo vô tình rồi! Trường Minh vì lo lắng chuyện này mới không màng lệnh cấm túc của bệ hạ mà tới, mong bệ hạ vì vong linh trung thành của bốn thế hệ Vệ gia, vì trăm năm trung nghĩa đó mà thả Vệ Uẩn ra ngoài!”
 
Trưởng công chúa cúi rạp xuống hô to, Tạ thái phó đứng bên cạnh Trưởng công chúa, mệt mỏi nói: “Bệ hạ, theo luật pháp triều ta, nếu nhi tử độc nhất phạm tội, trên có phụ mẫu cần phụng dưỡng, phải để nhi tử độc nhất chăm sóc phụ mẫu đến lúc lâm chung, sau đó mới chịu tội, đây là luân lý làm người của triều ta. Hiện giờ Vệ Uẩn cũng không làm sai, mà là bị phụ thân làm liên lụy, lại là huyết mạch duy nhất của Vệ gia, Vệ gia trên có tổ mẫu 80, dưới có trẻ em hai tuổi, về tình về lý, đều nên đặc xá Vệ Uẩn. Mong bệ hạ khai ân,” Giọng Tạ thái phó run rẩy, mang theo tiếng nức nở, ông chậm rãi quỳ xuống: “Đặc xá cho huyết mạch duy nhất của Vệ gia đi!”

 
Hoàng đế không lên tiếng, ông thở dài một tiếng, quay đầu nhìn xung quanh: “Chư vị đại thần cảm thấy thế nào?”
 
“Bệ hạ,” Diêu quốc công lên tiếng: “Bệ hạ cũng biết, bảy vạn tinh binh, với triều đình mà nói, là tổn thất lớn đến mức nào? Bảy vạn người, đều vì sai lầm của Vệ Trung mà vùi thân ở thung lũng Bạch Đế, Vệ gia chết bảy người, mạng bọn họ là mạng, vậy mạng bảy vạn người kia không phải sao? Bảy vạn người này đã bỏ mạng, chẳng lẽ không truy cứu sao?!”
 
Hoàng đế nhíu mày, không nói gì.
 
Trưởng công chúa ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, bà hiểu ý Hoàng đế, giờ khắc này, vị đế vương này sợ là đã cực kỳ mất kiên nhẫn.
 
Những thứ không thể lộ ra trong chuyện này, có lẽ Hoàng đế đã biết rõ ràng từ lâu, cho dù không thể nói rõ thì trong lòng chắc hẳn cũng có suy đoán. Ông đang đợi người khác cho mình một nấc thang, đến khi sắp xuống được rồi thì lại bị người ngăn cản, sao ông có thể không giận cho được?
 
Trưởng công chúa nhận ra ý tứ của Hoàng đế, vội nói: “Bệ hạ, chuyện này là chuyện của Vệ gia, không bằng bệ hạ đi tới trước cửa cung, gặp phụ nhân* Vệ gia một lần, bệ hạ tận mắt nhìn thấy, mới có thể hiểu rõ nguyên nhân tại sao ta quỳ ở đây cầu xin bệ hạ khai ân!”
 
* Phụ nhân: người phụ nữ đã có chồng
Hoàng đế nhìn Trưởng công chúa, sau một hồi, ông thở dài: “Nếu Trưởng công chúa đã mời, trẫm sẽ đi xem một chút.”
 
Vừa nói, ông đứng dậy, mang người đi về phía cửa cung.
 
Lúc này trời đổ mưa to, hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi lên người, gây ra một thứ đau đớn không thể nói rõ thành lời. Người Vệ gia đã quỳ như vậy một thời gian, vốn cũng lảo đảo sắp ngã, dưới cơn mưa to này, lập tức có thêm một hàng người đổ xuống, cuối cùng cũng chỉ còn lại ba người Sở Du, Diêu Giác và Tưởng Thuần là vẫn chịu đựng tại chỗ.
 
Sở Du quay đầu lại, thoáng nhìn Diêu Giác, thấy nàng ấy cắn răng, người run nhè nhẹ thì biết giờ khắc này nàng ấy cũng quá sức chịu đựng rồi. Sở Du thở dài, nói với nàng ấy: “Cô đừng quỳ nữa, đi nghỉ ngơi đi.”
 
“Ta vẫn ổn.” Giọng Diêu Giác khàn khàn: “Đừng tưởng chỉ mình cô làm được.”
 
Sở Du có chút bất đắc dĩ, đang muốn nói gì đó thì thấy người Diêu Giác đung đưa, cả người lập tức đổ sang bên cạnh.
 
Tưởng Thuần giữ chặt nàng ấy, Vương Lam ở bên cạnh dẫn người tới, để người làm nâng Diêu Giác dậy. Vương Lam đỏ mắt, đỡ bụng, khuyên Sở Du: “Thiếu phu nhân, không thì trở về đi……”
 
“Không sao.”
 
Sở Du lắc đầu, nhìn về phía Vương Lam đầy quan tâm: “Cô đang mang thai, đừng để bị lạnh, ta ở đây chờ.”
 
“Tiểu Thất không trở về,” ánh mắt Sở Du rơi xuống cửa cung, bình tĩnh nói: “Ta sẽ không đi.”
 
Vương Lam thấy không khuyên được Sở Du thì cũng không nói thêm gì nữa, nàng đỡ Diêu Giác vào trong xe ngựa, để đại phu đút thuốc cho Diêu Giác.
 
Trời mưa ào ào, Tưởng Thuần cũng sắp không chịu đựng nổi, đúng vào lúc này, cửa cung từ từ mở ra.
 
Sở Du ngước mắt nhìn, thấy dẫn đầu là một người mặc đồ màu vàng sáng, đầu đội mão quan, mười hai dây ngọc lưu ly rủ xuống trước trán, bởi vì gió thổi mà lay động, khiến cho biểu cảm của người đó mang theo vẻ thương hại.
 
Phía sau người đó là Trưởng công chúa mặc váy dài thêu chỉ vàng và Thái tử mặc áo bào trắng tay dài thêu rồng vàng, sau đó là hàng dài văn võ bá quan cả triều, cửa cung chậm rãi mở ra, bọn họ cũng lần lượt xuất hiện.
 
Mà đối diện bọn họ là Sở Du và Tưởng Thuần đang quỳ, cùng với 132 tấm bài vị sừng sững trong mưa gió.
 
Hai nữ tử mặc y phục trắng như tuyết, mà bài vị lại đen nhánh khắc chữ vàng, một mảnh trắng đen giao nhau đối diện với mọi người, trang nghiêm yên tĩnh, so với bên trong cánh cửa cung, như là hai thế giới.
 
Một bên là người sống trong thịnh thế phù hoa; một bên là người chết lặng lẽ không tiếng động.
 
Một bên là Hoa Kinh ca múa mừng cảnh thanh bình; một bên là xương trắng chồng chất nơi biên cương.
 
Cánh cửa cung này như điểm giao cắt giữa hai thế giới âm và dương, 132 vị đã qua đời của Vệ gia cùng với hai nữ nhân góa bụa, bình tĩnh nhìn bọn họ trong cánh cửa cung này, như đang hỏi một câu ——
 
Lương tâm có yên ổn không?
 
Sở Du không nói gì, cũng không làm gì. Khi đế vương xuất hiện ở đây, nàng không kêu than, cũng không khóc lóc, nàng chỉ bình tĩnh nhìn Hoàng đế, ánh mắt rơi trên người ông, kiên trì lại trong vắt.
 
Trong nháy mắt, Hoàng đế cảm thấy bản thân mình như đi tới thời niên thiếu, nhìn thấy Vệ Trung khi còn trẻ.
 
Thời niên thiếu làm thư đồng, nhược quán* trở thành bạn vua, để rồi bảo vệ non nước cả đời, cuối cùng chôn xương nơi chiến trường ác liệt.
 

* Nhược quán: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán
 
Dù là ông không biết ở biên cương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng làm đế vương cả đời, có chỗ u ám tối tăm nào mà ông chưa từng thấy? Dù là đoán, cũng đoán được vị tướng quân trong sạch cả đời này gặp phải âm mưu và oan trái.
 
Ông tự cho là đế vương máu lạnh, nhưng khi chạm phải ánh mắt giống nhau như đúc của nữ tử này và những người Vệ gia, khi nhìn thấy hơn một trăm tấm bài vị lặng lẽ đứng trước mặt, khi nhìn thấy bài vị Vệ Trung đứng thẳng trước người nữ tử đó, tựa như mang theo đôi mắt, bình tĩnh nhìn chăm chú vào ông ——
 
Tay đế vương, cuối cùng run nhè nhẹ.
 
Mà cảnh tượng này không chỉ làm Hoàng đế bị chấn động, văn võ bá quan phía sau ông, khi nhìn thấy cơn mưa to đổ giữa đất trời, khi nhìn thấy vô số bài vị đứng thẳng giữa gió mưa bùn đất, đều không khỏi nghĩ, hãy để mưa gió này tạnh đi.
 
Cuối cùng mọi người cũng biết, tại sao Trưởng công chúa để bọn họ tới đây.
 
Thấy cảnh tượng như vậy, chỉ cần hơi có lương tâm thì đều khó có thể tâm địa sắt đá.
 
Hoàng đế đi lên trước, thái giám tiến lên che ô cho ông, sốt ruột nói: “Bệ hạ, cẩn thận nước bùn dưới chân ạ.”
 
Hoàng đế không lên tiếng, ông đi tới trước người Sở Du, cụp mắt nhìn bài vị của Vệ Trung trước mặt Sở Du, khàn giọng nói: “Ngươi là vị phu nhân nào của Vệ gia?”
 
“Hồi bẩm bệ hạ, thiếp thân là thê tử của Thế tử Trấn Quốc Hầu Vệ Quân, nữ nhi của Tây Nam Đại tướng quân, Sở Du.”
 
“Sở Du à.” Hoàng đế gật đầu. Ông đã nghe nói đến cô nương đuổi theo phu quân ra chiến trường ngay ngày tân hôn. Ông còn từng cười với Tạ Quý phi, nói khi Vệ Quân trở về, chắc chắn sẽ không được vào cửa.
 
Hoàng đế thu lại suy nghĩ của mình, đè nén cảm xúc nói: “Ngươi quỳ ở đây cầu kiến trẫm, là vì cái gì?”
 
“Bệ hạ, thiếp thân mang theo cả nhà tới, khẩn cầu bệ hạ thả Vệ thị Thất Lang Vệ Uẩn ra tù.”
 
“Quốc có quốc pháp……”
 
“Cũng không phải vì một cá nhân.”
 
Sở Du ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế, vẻ mặt bình tĩnh: “Sở Du xuất thân tướng môn, cũng từng xuất chinh theo phụ thân, lấy bảo vệ đất nước, bảo vệ gia đình làm nhiệm vụ của mình. Nam nhi Vệ gia cũng như vậy. Nam nhi Vệ gia có thể chết, nhưng theo lý nên chết trên chiến trường, mà không phải là trong lao ngục.”
 
“Thiếp thân chỉ là phận nữ lưu*, không biết Vệ gia tội gì, không biết tiểu thúc tội gì, nhưng lại biết Vệ gia trung thành tận tâm, nếu bệ hạ muốn tiểu thúc đền mạng vì sai lầm này, vậy thiếp thân xin bệ hạ để Vệ Thất Lang chết trong binh đao, để hoàn thành tâm nguyện đền nợ nước của Vệ gia ta.”
 
* Nữ lưu: chỉ đàn bà con gái, mang ý hạ thấp thân phận
 
Đây là lời hay.
 
Tất cả mọi người ở đây đều biết, nếu lời này được nói ra từ miệng người khác thì cũng chỉ là mấy câu lấy lòng đầy sáo rỗng. Nhưng trước bài vị của toàn Vệ gia, tất cả mọi người đều biết, cho dù ôm tâm tư gì khi nói lời này đi chăng nữa, đây thật sự là những gì Vệ gia đã làm trong suốt trăm năm qua.
 
Sinh ra trong gia tộc bảo vệ đất nước, chết trong trận chiến bảo vệ đất nước.
 
Nam nhi Vệ gia, đều chết trong binh đao, sao có thể để tiểu nhân làm nhục?
 
Hoàng đế không nói gì, ánh mắt ông rơi xuống tên Vệ Trung, sau một hồi, ông xoay người, đi vào bên trong cửa cung.
 
Cửa cung chậm rãi khép lại, Hoàng đế phất tay áo lên tiếng: “Mang Vệ Uẩn lên điện!”
 
Lời này khiến lòng Tào Diễn căng thẳng, hắn biết rõ chuyện đánh Vệ Uẩn mấy ngày này ở trong ngục, Vệ gia có nhiều ân oán, hiện giờ Vệ gia gặp nạn, Vệ Uẩn lập tức trở thành nơi tốt nhất để trút giận. Tất cả mọi người đều cho rằng vụ án bảy vạn người chôn thây ở thung lũng Bạch Đế nhất định sẽ khiến đế vương phẫn nộ, giống như vụ án Tần Vương năm đó. Ai mà ngờ, Vệ Uẩn lại có cơ hội diện thánh?
 
Tào Diễn muốn mở miệng nói chuyện, lại thấy Tạ thái phó lườm hắn một cái.
 
Trong mắt ông đều là cảnh cáo, Tào Diễn chợt bừng tỉnh.
 
Không thể nói, hắn không thể nói.
 

Hiện giờ Hoàng đế nhất định phải gặp Vệ Uẩn, chuyện này căn bản không giấu được. Hắn không động tới Vệ Uẩn ở trong thiên lao, giờ phút này nếu hắn ngăn cản thêm, sợ là bản thân cũng sẽ bị chôn cùng.
 
Tào Diễn toát mồ hôi lạnh, đứng trong đám người chờ Vệ Uẩn đến.
 
Qua hồi lâu, bên ngoài cuối cùng truyền đến tiếng bước chân, sau đó Hoàng đế lập tức nhìn thấy, thiếu niên lang từng hăng hái bừng bừng, được người dùng một cỗ kiệu, từ từ khiêng vào.
 
Trên quần áo hắn dính máu, khắp người từ trên xuống dưới không có một chỗ nào toàn vẹn, nét mặt tiều tụy, nhưng chỉ có cặp mắt kia vẫn sáng ngời như lúc ban đầu.
 
Hoàng đế thấy Vệ Uẩn như vậy, sắc mặt thay đổi cực lớn.
 
Nhưng Vệ Uẩn lại vẫn cố gượng dậy, cung kính quỳ xuống đất, dập đầu nói: “Vệ thị Thất Lang, khấu kiến bệ hạ!”
 
Giọng hắn khàn khàn, khác hoàn toàn với thiếu niên không biết trời cao đất dày trong trí nhớ của Hoàng đế.
 
Vệ gia từng được ân sủng, Vệ Uẩn cũng rất gần gũi với Hoàng đế, có thể nói là Hoàng đế nhìn hắn lớn lên, hiện giờ thành bộ dạng này, Hoàng đế cắn răng hỏi: “Sao ngươi lại thành bộ dạng này?”
 
Vệ Uẩn không lên tiếng, Hoàng đế ngẩng đầu lên: “Đại Lý Tự khanh, ngươi đi ra giải thích cho trẫm một chút, một người lành lặn đi vào, sao bây giờ lại biến thành bộ dạng này?!”
 
“Bệ hạ, thần không biết,” Đại Lý Tự Khanh lao tới, quỳ xuống, bắt đầu ra sức dập đầu: “Thần lập tức đi điều tra! Lập tức đi điều tra!”
 
Hoàng đế không để ý đến Đại Lý Tự khanh, ông đỏ mắt, từ bậc thang đi xuống, từng bước từng bước tới trước mặt Vệ Uẩn, ôn hòa lên tiếng: “Vệ Uẩn, năm nay bao nhiêu tuổi?”
 
“Quá nửa tháng nữa là tròn mười lăm ạ.”
 
“Mười lăm……” Hoàng đế thở dài: “Nếu hôm nay Hoàng bá bá muốn ban tội chết cho ngươi, ngươi có bằng lòng không?”
 
Vệ Uẩn cứng đờ, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên mặt Hoàng đế, biểu cảm bình tĩnh: “Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, chỉ là bệ hạ có thể nể mặt phụ huynh* thần, để cho thần chọn cách chết không?”
 
* Phụ thân và các huynh trưởng
 
“Ngươi muốn chết như thế nào?”
 
“Thần muốn đi biên cương, giết thêm mấy tên Bắc Địch nữa.”
 
Vệ Uẩn nói âm vang có lực: “Phụ thân thần từng nói, nam nhi Vệ gia, nếu chết, cũng phải chết trên chiến trường.”
 
Lời này không hẹn mà hợp với lời của Sở Du.
 
Hoàng đế nhìn hắn, sau một hồi, ông xoay người, cất giọng nói: “Nhìn xem, đây là con cháu Vệ gia, là nam nhi Đại Sở ta!”
 
“Hắn chỉ có mười bốn tuổi……”
 
Hoàng đế run rẩy lên tiếng: “Mười bốn tuổi thôi!”
 
Cả sảnh không một ai lên tiếng, lặng ngắt như tờ. Khi Hoàng đế nói ra những lời này, mọi người lập tức hiểu ý ông.
 
Từ lúc Vệ gia bị Tào Diễn xúc phạm, Sở Du quỳ xuống, Tạ thái phó tranh luận theo lý lẽ, Trưởng công chúa lấy tình cảm lay động lòng người, sau từng ấy thứ diễn ra, bá tính, thần tử, thiên tử, đều đã dịu lại. Chỉ có phe Thái Tử còn muốn tranh chấp tiếp, nhưng tình thế đã đến mức này thì có thể nói cái gì?
 
Vì thế chỉ có thể trơ mắt nhìn thiên tử xoay người, đặt tay trên đỉnh đầu Vệ Uẩn.
 
“Năm đó trẫm từng đánh vỡ một chiếc chén rồng, tiên đế nói với Trưởng công chúa, tất cả những gì trẫm làm đều vì lòng hiếu thảo, ưu khuyết điểm bù trừ cho nhau, không thưởng thì thôi, nhưng nếu lại truy cứu quá nhiều thì không khỏi khiến người ta thất vọng buồn lòng. Trẫm cảm niệm* lòng trung thành nhiệt huyết của Vệ gia. Phụ thân ngươi phạm lỗi, hắn cũng đã trả nợ bằng mạng sống, ưu khuyết điểm bù trừ cho nhau, sẽ không truy cứu nữa. Mà ngươi…… Trẫm hy vọng ngươi sống thật tốt, gây dựng lại Vệ phủ một lần nữa, ngươi còn sống, anh linh Vệ gia cũng tồn tại.”
 
* Cảm niệm = cảm động và nhớ nhung
 
“Tiểu Thất,” giọng Hoàng đế khàn khàn: “Ngươi có hiểu được nỗi khổ của Hoàng bá bá không?”
 
Vệ Uẩn hiểu câu này, Hoàng đế muốn hỏi là, hắn có thể hiểu nỗi khổ khi ông làm thiên tử mà lại không giúp Vệ gia sửa lại án sai hay không.
 
Vệ Uẩn không trả lời, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế, bình tĩnh nói: “Vệ Uẩn không hiểu rất nhiều chuyện, Vệ Uẩn chỉ biết, Vệ Uẩn là người Vệ gia.”
 
Gia huấn Vệ gia, chính là bảo vệ đất nước bảo vệ đế vương, sống chết không hối tiếc.
 
Tay Hoàng đế khẽ run, cuối cùng nói: “Trở về đi, tìm đại phu tốt khám một chút, ta sẽ cho người điều tra kỹ chuyện ngươi ở trong lao.”
 
“Tạ bệ hạ.”
 
Vệ Uẩn dập đầu xong, liền được người nâng dậy, ngồi lên kiệu, vội vã đi về phía cửa cung.
 
Lúc này ở bên ngoài cửa cung, chỉ còn lại một mình Sở Du đang quỳ.
 

Sau khi gặp Hoàng đế, Tưởng Thuần cuối cùng không chống đỡ được nữa, cũng ngã xuống. Chỉ còn lại một mình Sở Du vẫn quỳ không động đậy.
 
Chỉ là mưa gió quá lớn, nàng cũng quỳ đến mức gần như mất đi ý thức, chỉ nghe tiếng mưa rơi xuống rào rào, tâm trí nàng chợt xa chợt gần.
 
Có lúc cảm giác trước mắt là cửa cung uy nghiêm thẳng đứng, có lúc lại cảm thấy mình như vẫn còn ở đời trước, vào đêm Trường Nguyệt chết, nàng quỳ trước cửa phòng Cố Sở Sinh, khóc lóc cầu xin hắn.
 
Đó là nỗi ân hận cuối cùng, cũng là thời khắc tuyệt vọng nhất trong cả cuộc đời nàng.
 
Đó cũng là lúc nàng bắt đầu từ bỏ tình yêu của mình với Cố Sở Sinh.
 
Quyết định từ bỏ Cố Sở Sinh, tới từ cái quỳ này. Nhưng phải mất rất nhiều năm mới thực sự buông bỏ được hắn.
 
Bởi vì nàng đã tiêu tốn quá nhiều ở trên người Cố Sở Sinh, hầu hết mọi người đều giống như con bạc, đầu tư càng nhiều thì càng khó dứt bỏ.
 
Nàng vì Cố Sở Sinh mà rời khỏi người nhà, đánh mất bản thân, nàng không biết rời khỏi Cố Sở Sinh, nàng còn có thể đi nơi nào.
 
Thiên hạ to lớn, nàng sao có thể coi là nhà?
 
Nàng đã quen với việc cho đi và chờ đợi, lãng phí bản thân mình ngày này qua ngày khác, như một ngọn nến đang cháy, thiêu rụi hết máu xương và linh hồn mình, chỉ vì Cố Sở Sinh.
 
Nhưng thật sự quá đau.
 
Sở Du có chút hoảng hốt.
 
Mà lúc này, Vệ Uẩn cũng đi tới trước cửa cung, hắn đã nghe nói chuyện của Sở Du, tới cửa cung, hắn gọi người nâng kiệu: “Dừng lại đi.”
 
Hắn vừa nói, vừa giơ tay nói với thái giám bung ô ở bên cạnh: “Đưa ô cho ta, ta đi qua đó.”
 
“Chân công tử……”
 
Thái giám liếc mắt tới chân Vệ Uẩn, lúc hắn đi, vết máu bầm và vết thương trên chân hiện rõ mồn một.
 
Vệ Uẩn lắc đầu: “Lúc về nhà không thể quá nhếch nhác, người trong nhà sẽ lo lắng.”
 
Nói xong, hắn chỉnh sửa lại quần áo của mình, che khuất miệng vết thương trên người, lại dùng dây buộc tóc ra sau tai một lần nữa.
 
Sửa sang xong, nhìn cuối cùng có vẻ không thảm hại như trước nữa, hắn lại mượn một chiếc khăn tay, thấm nước mưa, lau khô máu và bùn đất trên mặt.
 
Cuối cùng, hắn lấy ô từ trong tay người khác, đi tới trước cửa cung.
 
Cửa cung chậm rãi mở ra, lọt vào trong tầm mắt hắn là hình ảnh Sở Du mặc quần áo trắng, mang theo bài vị Vệ gia, quỳ thẳng tắp trước cửa cung.
 
Trên mặt nàng đỏ ửng, như đã nhiễm phong hàn, sốt cao, vẻ mặt cũng có chút mê man, ánh mắt rơi vào phương xa, căn bản không nhìn thấy sự xuất hiện của hắn.
 
Trong lòng Vệ Uẩn co rút lại, nhưng trên mặt hắn không có biểu cảm gì, hắn giương ô che mưa, chịu đựng đau nhức trên đùi, bước từng bước đến trước mặt Sở Du.
 
Ô che mưa đặt trên người Sở Du, che đi mưa to, lúc này Sở Du mới phát hiện trước mặt có người tới. Nàng ngẩng đầu lên, thấy thiếu niên tay cầm ô che mưa, thân cao đứng thẳng, trên gương mặt anh tuấn còn mang theo nét trẻ con, khóe mắt hơi nhếch lên, mang theo vài phần phong lưu trời sinh.
 
Ánh mắt hắn rơi vào người nàng, vẻ mặt dịu dàng.
 
“Đại tẩu,” hắn chắn gió che mưa cho nàng, giọng nói nhẹ nhàng, như sợ quấy rầy nàng, khẽ nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
 
Về nhà thôi.
 
Sở Du đột nhiên tỉnh táo lại, tất cả quá khứ kia như bị gió to thổi sạch, nàng bình tĩnh nhìn thiếu niên trước mắt.
 
Đúng rồi, đời này đã khác.
 
Nàng không gả cho Cố Sở Sinh, nàng vẫn chưa bị mài mòn góc cạnh, nàng là Thiếu phu nhân Vệ phủ, nàng còn có gia đình.
 
Trong lòng nàng mềm nhũn, nhìn ánh mắt kiên cố lại ôn hòa của thiếu niên kia, bỗng có từng mảng lớn uất ức dâng trào, nàng đỏ mắt, trong mắt chứa đầy hơi nước.
 
“Đệ có thể thấy…” Nàng tùy ý kiếm một lý do để che giấu nội tâm rối loạn thảm hại vào giờ khắc này: “Ta quỳ ở đây, đau quá.”
 
“Vậy tẩu vịn tay ta đứng dậy,” Vệ Uẩn vươn tay ra, nghiêm túc nói: “Đại tẩu, ta đã trở về.”
 
Hắn đã sống trở về, cả đời này, cũng sẽ không để người nhà hắn chịu cảnh khổ sở này nữa.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.