Đọc truyện Sơn hà chẩm – Chương 2:
Hành động âu yếm đột ngột của Sở Du khiến Sở Kiến Xương giật mình, phản ứng đầu tiên của ông là cảm thấy có phải con gái nhà mình quỳ đến ngốc luôn rồi không?
Dẫu sao Sở Du đã luyện võ với ông từ khi còn nhỏ, không giống những cô nương nhà khác, từ trước đến nay nàng chưa từng khóc lóc sướt mướt hay làm mình làm mẩy.
Nàng thích Cố Sở Sinh, cái gì tốt cũng dành cho hắn. Tần Vương mưu phản, Cố gia vì nói giúp Tần Vương mà bị kết tội, mọi người đều trốn tránh không kịp, nhưng nàng lại có thể đưa tiền và truyền tin cho Cố Sở Sinh ngay trước khi mình sắp xuất giá, còn muốn bỏ trốn theo hắn đến biên cảnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sự can đảm này lớn đến mức không có giới hạn.
Nhưng cũng may chuyện này bị nha hoàn thân cận của nàng nói cho Sở Kiến Xương, ông đã ngăn Sở Du lại ngay trước khi nàng chuẩn bị chạy trốn, vậy mới không để nàng phạm thành sai lầm lớn.
Nghĩ đến đây, Sở Kiến Xương lại xụ mặt, lạnh lùng nói: “Nghĩ thông chưa? Nếu vẫn chưa nghĩ thông thì cứ quỳ tiếp đi.”
“Nghĩ thông rồi ạ!”
Sở Du biết Sở Kiến Xương đang hỏi chuyện gì.
Nàng lục lọi ký ức, giờ chắc là lúc nàng 15 tuổi.
Vào tháng chín năm 15 tuổi, nàng được Hoàng Thượng tứ hôn, gả cho thế tử Vệ Quân của Trấn Quốc Hầu phủ. Hôn sự được quyết định, tam môi lục sính, chẳng mấy sẽ đến ngày thành thân. Kết quả cũng vào lúc này, Tần Vương mưu phản nửa năm cuối cùng cũng bị bắt giam, mà phụ thân Cố Sở Sinh từng được Tần Vương phi giúp đỡ nên đã nói đỡ đôi câu cho người nhà Tần Vương, ngờ đâu khiến thánh thượng giận dữ. Phụ thân Cố Sở Sinh bị chém đầu, mà Cố Sở Sinh vừa vào triều đình cũng bị liên lụy, bị giáng chức đến biên cảnh, từ học sĩ Hàn Lâm viện trở thành một Huyện lệnh cửu phẩm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng biết được việc này thì trong lòng nôn nóng, đúng lúc Sở Cẩm tới khóc lóc kể lể với nàng rằng mình không muốn theo Cố Sở Sinh đi biên cảnh chịu khổ, vì thế hai tỷ muội tính toán, để Sở Du bỏ trốn theo Cố Sở Sinh trước, chờ đến khi Sở Du chạy xa, Sở gia không còn cách nào khác ngoài việc để Sở Cẩm gả thay đến Trấn Quốc Hầu phủ.
Sở Cẩm cũng là đích nữ, chỉ là không phải đích trưởng nữ, không giống như Sở Du luôn vung kiếm múa đao, nàng ta đi theo Tạ Vận học thơ từ ca phú, hơn nữa dung mạo đẹp đẽ mỹ miều, là người được hơn nửa số công tử trong thành Hoa Kinh ngày đêm tơ tưởng trở thành chính thê, nếu gả Sở Cẩm qua đó, lấy quan hệ giữa Vệ gia và Sở gia thì có lẽ Vệ gia cũng sẽ không nói gì.
Hai người tính toán kỹ càng, vì thế để gã sai vặt báo tin cho Cố Sở Sinh trước, để Cố Sở Sinh chờ ở bên ngoài cổng thành vào ngày rời đi. Thời gian đến gần, kết quả lúc trèo tường đã bị Sở Kiến Xương vừa hay bắt được.
Năm đó sau khi nàng bị bắt đã quỳ cả đêm, là Sở Cẩm thuyết phục Tạ Vận đưa nàng về phòng, sau đó lén thả nàng chạy, nàng mới có cơ hội ra roi thúc ngựa đuổi theo Cố Sở Sinh đã đi xa.
Mà lần này, Sở Du tuyệt đối sẽ không chạy nữa, vì thế nàng quyết đoán nói với Sở Kiến Xương: “Con không chạy, con sẽ ngoan ngoãn chờ gả cho Vệ thế tử!”
Sở Kiến Xương nhìn Sở Du với ánh mắt đầy nghi ngờ, không rõ vì sao Sở Du lại đột nhiên thay đổi tâm tư, cân nhắc xem có phải nàng muốn lừa ông hay không.
Nhưng nữ nhi nhà mình trước giờ là người thẳng tính, lừa ai cũng không lừa người nhà, suy nghĩ một chút, nhìn ánh mắt sáng ngời và sắc mặt tái nhợt của Sở Du, Sở Kiến Xương cũng cảm thấy đau lòng, lập tức vẫy vẫy tay nói: “Thôi thôi, đi nghỉ ngơi trước đi. Ngày sau con sắp phải thành thân rồi, đừng có suy nghĩ lệch lạc nữa. Dù sao Cố Sở Sinh cũng đi rồi, con đấy, nên chết phần tình cảm đó đi.”
“Vâng.” Sở Du gật đầu, Sở Cẩm ở bên cạnh tới đỡ nàng, Sở Du khẽ run lên, theo bản năng muốn thu tay lại, nhưng vẫn cố khắc chế bản thân không gây ra động tác nào.
Sở Kiến Xương thấy Sở Du cúi đầu, cho là nàng khổ sở, ông thở dài, vỗ bả vai nàng nói: “Vệ thế tử mạnh hơn Cố Sở Sinh nhiều, con gặp sẽ biết. Tình cảm đều được bồi đắp sau khi chung sống bên nhau, con đừng kháng cự, cha sẽ không hại con đâu.”
“Con biết ạ.”
Sở Du gật đầu, lúc này là thật lòng thật dạ.
Vệ thế tử Vệ Quân, cùng với toàn bộ nam nhân Vệ gia đều là những người bảo vệ non sông đất nước, một Cố Sở Sinh chuyên đùa bỡn quyền mưu sao có thể so sánh được?
Nàng cũng muốn bồi dưỡng một chút cảm tình với Vệ Quân, nhưng đoán là không có cơ hội.
Sở Du nghĩ đến vận mệnh của Vệ gia, lại có vài phần thương tiếc.
Thấy Sở Du không có tinh thần, Sở Kiến Xương vẫy tay, để Tạ Vận và Sở Cẩm đỡ nàng về.
Suốt cả đoạn đường Tạ Vận đều bảo ban khuyên nhủ, đại khái là bảo nàng chết tâm tư với Cố Sở Sinh đi, người làm cha mẹ luôn hy vọng nữ nhi của mình sống tốt. Sở Du không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe.
Mẫu thân nàng tuy sau này cũng làm chút chuyện hoang đường, thiên vị Sở Cẩm hơn một ít, nhưng bà vẫn đối đãi thật lòng với nàng.
Nhưng lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, sẽ luôn có một bên dày hơn một chút, còn một bên mỏng hơn một chút.
Nàng lặng im, để Sở Cẩm đỡ mình về phòng ngủ. Sau khi người làm hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, nàng nằm trên giường, chuẩn bị ngủ.
Ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, nàng muốn tích trữ tinh thần và sức lực, sau đó lên kế hoạch cho con đường tương lai phải đi như thế nào.
Trước kia nàng vẫn luôn cho rằng, con đường của mình, chỉ cần đi theo Cố Sở Sinh là được. Giờ bỗng có lựa chọn mới, nàng lại có chút hụt hẫng không biết phải làm sao.
Chưa chợp mắt được bao lâu, nàng đã nghe thấy tiếng Sở Cẩm.
Sở Cẩm bưng thuốc vào, cho người làm lui xuống, sau đó đi tới trước mặt Sở Du. Nàng ta đặt chén thuốc xuống, ngồi vào mép giường, ôn hòa nói: “Tỷ tỷ.”
Sở Du chậm rãi mở mắt ra, thấy vẻ mặt lo lắng của Sở Cẩm: “Tỷ tỷ, tỷ có khỏe không?”
Vẻ mặt đó không giống giả vờ, trong đầu Sở Du nhoáng lên một cái, không nhịn được suy tư, có lẽ Sở Cẩm mười lăm tuổi vẫn có vài phần dịu dàng ấm áp với người tỷ tỷ là nàng.
Thấy Sở Du không đáp lời, Sở Cẩm đến gần nàng, nói thật nhỏ: “Tỷ tỷ, Cố đại ca cho người truyền lời tới, nói rằng huynh ấy chờ tỷ.”
Nghe được lời này, Sở Du đột nhiên ngẩng đầu, không tưởng tượng nổi mà nhìn Sở Cẩm.
Cố Sở Sinh chờ nàng?
Không thể nào.
Năm đó Cố Sở Sinh hoàn toàn không để ý tới nàng, sau khi nhận được thư, hắn thậm chí ra roi thúc ngựa rời khỏi Hoa Kinh sớm hơn nửa ngày, làm sao có thể chờ nàng được?
Là xuất hiện sai lầm ở chỗ nào?
Nàng nhìn chằm chằm Sở Cẩm, sau khi suy tư một lát đã lập tức hiểu ra.
Cố Sở Sinh không thể nào nói như vậy, mà Sở Cẩm hy vọng nàng bỏ đi, nhường lại vị trí thế tử phi của Trấn Quốc Hầu phủ cho nàng ta, cho nên nàng ta mới cố ý nói như vậy để cho Sở Du hy vọng, để Sở Du mau bỏ đi.
Đời trước nàng ta không nói như vậy là vì đời trước Sở Du không cần Sở Cẩm cho nàng hy vọng, mà đã lựa chọn ra đi không hề ngoảnh lại.
Nhưng đời này nàng đã nói rõ ràng với Sở Kiến Xương rằng nàng phải gả vào Vệ phủ.
Sở Du muốn cười, quả nhiên muội muội này của nàng từ trước đến nay đều đặt lợi ích của mình làm đầu.
Nhưng nàng nhịn xuống ý cười đã tới bên môi, nghiêm mặt, nhíu mày nói: “Muội đừng nói với ta những lời như vậy nữa.”
“Tỷ tỷ?” Sở Cẩm có chút kinh ngạc, trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn. Sở Du bình thản nói: “Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, hôn nhân của ta và Trấn Quốc hầu phủ do Thánh Thượng tứ hôn, nếu ta đào hôn, dù là Vệ gia nể mặt Sở gia nên không nói, Thánh Thượng không nói, nhưng dù sao đây cũng là lừa gạt hoàng thượng, là làm chuyện trái luật pháp, mà trong lòng Vệ gia cũng sẽ chất chứa oán hận.”
Sự suy tàn sau này của Sở gia không phải là không liên quan đến chuyện này.
Tuy rằng sau đó không lâu cả nhà Vệ gia chiến tử sa trường, nhưng vẫn còn lại một sát thần Vệ Uẩn.
Năm mười bốn tuổi, chàng thiếu niên đó đã chinh chiến ngược xuôi, đến mười sáu tuổi đã tiêu diệt Bắc Địch để báo thù cho phụ thân và huynh trưởng.
Sau này triều đình gần như là thiên hạ của hai nhà “văn Cố võ Vệ”, Vệ Uẩn là người có thù tất báo, ân oán rõ ràng. Năm đó những người tốt với hắn, hắn sẽ báo đáp không tiếc một thứ gì, mà những người từng mang đầy xấu xa ác ý với hắn, hắn cũng sẽ không bỏ qua dù chỉ một chút.
Sở gia thay mận đổi đào để Sở Cẩm gả cho Vệ Quân, Sở Cẩm bỏ đá xuống giếng rời khỏi Vệ gia, lúc đi còn làm chuyện bẩn thỉu với Vệ lão thái quân khiến bà cụ tức tới mức bệnh nặng một trận, Vệ Uẩn nhớ kỹ từng chuyện một, sau khi một bước lên mây đã trả hết hận thù lên người Sở Kiến Xương.
Nếu không phải Cố Sở Sinh còn quan tâm đôi chút tới Sở gia thì sao Sở Kiến Xương có thể yên ổn cáo lão về quê?
Nhớ tới thủ đoạn của Vệ Uẩn, Sở Cẩm không khỏi có chút sợ hãi. Nàng lấy tay trái đè lên tay phải, giương mắt nhìn Sở Cẩm, trong mắt đầy sầu lo: “Muội muội, chúng ta không thể vì hạnh phúc của mình mà không màng đến gia tộc.”
Sở Cẩm bị Sở Du nói cho nghẹn họng, kìm nén một lúc mới gượng cười nói: “Tỷ tỷ nói phải. A Cẩm chỉ nghĩ đây là chuyện bồi thường bằng cả đời tỷ tỷ, dùng hạnh phúc của tỷ tỷ để đổi lấy gia tộc, A Cẩm cảm thấy đau lòng. Nếu có thể chịu khổ thay đại tỷ, A Cẩm cảm thấy không còn gì có thể tốt hơn.”
Tới Vệ gia là chịu khổ?
Có ai không biết hiện giờ Vệ gia đang được thánh sủng, như mặt trời ban trưa, từ khi lập quốc đến nay Vệ gia đã có biết bao thế hệ trung thành quả cảm, là danh gia vọng tộc tam công tứ hậu, gia giáo chính trực, con cháu trong nhà đều là bậc chi lan ngọc thụ, dù Vệ thế tử không phải là người xuất sắc nhất nhưng cũng tuyệt đối sẽ không để Sở Du chịu thiệt thòi.
Tính ra hôn sự này vẫn là Sở gia trèo cao.
Sở Cẩm vì thuyết phục nàng, đúng là cái gì cũng nói được.
Nghĩ đến sự hy sinh sau này của Vệ gia, nghe thấy Sở Cẩm nói như vậy, trong lòng Sở Du có chút khó chịu, nàng nói với vẻ mặt đầy nghiêm túc: “Cả nhà Vệ gia trung quân ái quốc, vì đất nước mà máu chảy đầu rơi, có thể gả cho Vệ thế tử là phúc phận của ta, chỉ là lúc trước ta có mắt như mù, hiện giờ ta đã tỉnh ngộ rồi, muội không cần nói như thế nữa. Nếu lại để ta nghe được thì đừng trách ta trở mặt!”
Sở Cẩm bị Sở Du làm cho không nói nên lời, nhìn nét mặt nghiêm túc của người trước mặt, Sở Cẩm thật sự muốn nhắc nhở nàng rằng tối hôm qua nàng vẫn đang tính kế bỏ trốn như thế nào cùng nàng ta.
Nhưng nàng ta biết trong lòng vị tỷ tỷ này có sự quả quyết vô cùng, mà tâm tư cũng đơn giản, đã nhận định rồi thì sẽ không quay đầu lại, nếu cứ tiếp tục tranh chấp, động tay động chân một cái thì sợ là nàng ta sẽ bị thiệt.
Vì thế Sở Cẩm khó khăn nở nụ cười, nói: “Tỷ tỷ có thể nghĩ thông là tốt rồi. Muội thấy tỷ tỷ cũng đã mệt mỏi, thuốc để ở đây, A Cẩm xin đi trước.”
Sở Du gật đầu một cái, nhắm mắt lại, không nói nữa.
Sở Cẩm cung kính lui ra, ra đến ngoài sân, sắc mặt đã lạnh xuống.
Nàng ta siết chặt bàn tay.
Hiện giờ Sở Du không chịu bỏ trốn, chẳng lẽ nàng ta thật sự phải gả cho Cố Sở Sinh sao?!
Không được, nàng ta tuyệt đối không thể gả cho Cố Sở Sinh.
Không làm nổi thế tử phi thì nàng ta cũng tuyệt đối không thể đi theo Cố Sở Sinh tới biên cảnh. Từ biên cảnh về Hoa Kinh, từ vị trí Huyện lệnh cửu phẩm cho tới khi được thăng chức quay về, tuổi hoa tươi đẹp nhất của nàng ta e rằng đã bị chôn vùi trong gió lạnh nơi biên cảnh phương bắc.
Trong lòng Sở Cẩm thầm tính toán.
Mà lúc này, Cố Sở Sinh ở trong xe ngựa ở cổng thành, lẳng lặng đọc công báo* mới nhất.
* Công báo: thông báo do triều đình ban hành, là hình thái báo chí sơ khai nhất trong lịch sử nhân loại.
Hắn bị nhiễm phong hàn, vừa nhìn vừa khẽ ho khan.
Phụ thân qua đời, liên lụy hắn bị cách chức, vị thiên chi kiêu tử này chợt rơi vào bụi bặm, tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ luống cuống tay chân, không biết phải thế nào, nhưng không ngờ thiếu niên này lại lộ ra một loại thong dong bình tĩnh hơn hẳn bình thường.
Hắn như đang lẳng lặng chờ ai đó, không chút hoang mang.
Quan binh ở bên cạnh có chút không kiên nhẫn nói: “Cố công tử, cần phải đi rồi.”
Cố Sở Sinh ngước mắt nhìn cổng thành một cái, cho gã sai vặt một ánh mắt.
Gã sai vặt vội vàng tiến lên, lại đưa quan binh một lượng bạc, cười xòa nói: “Xin đại nhân chờ thêm một lát nữa, rất nhanh thôi ạ.”
“Chậm nhất là đến khi mặt trời lặn,” quan binh nhíu mày: “Không thể kéo dài thêm nữa.”
Nghe được lời này, Cố Sở Sinh nhíu mày.
Mặt trời lặn……
Hắn nhớ lại thời gian Sở Du đuổi tới vào đời trước, hắn…… Chắc có thể chờ được.
Nghĩ tới cái tên này, hắn có chút đau đớn mà nhắm hai mắt lại.
Người ngoài đều cho rằng hắn không hề sợ hãi khi đối mặt với mọi chuyện của gia tộc, nhưng thực tế cũng không phải vậy.
Lúc hắn đối mặt với tất cả những thứ này khi chỉ là một thiếu niên cũng đã thật sự hoảng loạn và tự đánh mất mình. Là cô nương đó đã phi ngựa tới, ở trong đêm mưa, nàng dùng kiếm hất mành xe hắn lên, cao giọng nói câu kia: “Huynh đừng sợ, ta tới tiễn huynh”, đã cho hắn đủ đầy dũng khí.
Thời niên thiếu cũng không biết lòng dạ mơ hồ của mình, chỉ cho rằng hắn ghét bộ dạng mồ hôi khắp người của nàng, không thích nàng không biết kiềm chế, chán ghét nàng trò chuyện vui vẻ với quân lính trong doanh.
Nàng theo đuổi, hắn né tránh. Hắn vẫn luôn cho rằng người ở trong lòng nên là một cô nương thuần khiết và không tỳ vết như Sở Cẩm.
Mãi đến khi nàng chết trước mặt hắn.
Nghĩ lại một khắc đó, Cố Sở Sinh cảm thấy trái tim như chợt bị người ta siết chặt, hắn nhắm mắt lại, chầm chậm dùng hơi thở làm dịu lại cơn đau này.
Cái chết của Sở Du là khởi đầu cho tình yêu của hắn dành cho nàng.
Sau khi nàng chết, hắn mới biết trong cõi đời không có người đội mưa đưa tiễn nữa đã khó chịu đựng biết nhường nào. Mới biết được những chán ghét năm đó của hắn, thật ra là ghen ghét, là sợ hãi đối với thứ tình cảm không biết tên, là đòn phản kích của chàng thiếu niên trước sự ngại ngùng e lệ.
Quãng thời gian nàng chết càng lâu, càng dài, thì tình cảm hắn đối với nàng càng cố chấp, càng đậm sâu.
Mãi đến khi hắn chết dưới kiếm của Vệ Uẩn, vào một khắc đó, hắn mới cảm thấy giải thoát.
Khi tỉnh dậy, hắn trở lại năm mình 17 tuổi, hắn mừng rỡ như điên.
Thật tốt.
Hắn mở mắt ra, mặt mày cong cong.
Hắn lại có thể nhìn thấy một Sở Du sống động rạng ngời, một Sở Du hoàn toàn còn sống.
Lần này……
Hắn nhất định sẽ bầu bạn cùng nàng thật tốt.