Đọc truyện Sơn hà chẩm – Chương 142
Nói xong câu đó, Vệ Uẩn cảm thấy dường như rất mệt mỏi. Hắn mệt nhọc đi ra cửa, chống đỡ bản thân đi về phía sân viện của Sở Du. Hắn không để cho người nâng vào, chờ đến lúc đi đến gian phòng của Sở Du, hắn cho người lưu lại ở bên ngoài, một mình bước vào.
Trong phòng còn giữ lại dáng vẻ hỗn độn vì bị lục soát, hắn ngồi trên bậc thang trước giường, một câu cũng không nói.
Hắn cũng không biết mình muốn nói cái gì, cũng không biết mình muốn cái gì. Hắn lặng lẽ nhìn ánh trăng chiếu vào trong phòng. Thật lâu sau mới chật vật trèo lên giường, tưởng tượng Sở Du đang nằm bên cạnh. Hắn nhắm mắt lại, đưa tay ra, tựa như đang ôm ai đó. Nhưng mà một lúc sau, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được, cuộn người lại, không tiếng động khóc lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vệ Thu và Vệ Hạ đang đứng ngoài cửa. Vệ Hạ không nhịn được nhỏ giọng nói: “Nếu không thì đi lên khuyên nhủ Vương gia trước tiên nên xử lý vết thương một chút….”
Vệ Thu liếc mắt nhìn Vệ Hạ, bình tĩnh nói: “Ngươi đi đi.”
“Ngươi, tên hỗn đản, tất cả chuyện khó đều giao cho ta!”
Vệ Hạ thấp giọng mắng một câu. Sắc mặt Vệ Thu không đổi. Cuối cùng Vệ Hạ không nhìn được nữa, xắn tay áo đi tìm Thẩm Vô Song. Chờ Thẩm Vô Song chạy đến, Vệ Uẩn đã nằm trên giường hôn mê bất tỉnh. Thẩm Vô Song mắng nhỏ một tiếng: “Ta đây là tạo nghiệt gì mà lại nhận hắn làm chủ tử chứ?!”
Nói xong, Thẩm Vô Song đã đem kim châm vào. Giằng co một ngày một đêm, cuối cùng Vệ Uẩn mới từ từ tỉnh lại. Liễu Tuyết Dương ngồi bên giường, khóc nói: “Con làm cái gì vậy? Con mượn bản thân bức ép ta như vậy sao?”
Vệ Uẩn có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, không nói gì.
Nhìn thấy bộ dạng này của Vệ Uẩn, Liễu Tuyết Dương biết lúc này hắn không muốn gặp bà. Bà cắn chặt môi, xoay người chạy ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Liễu Tuyết Dương đi ra ngoài, cuối cùng Vệ Uẩn cũng lên tiếng, nhưng hắn lại hỏi Thẩm Vô Song: “Phải tĩnh dưỡng bao lâu?”
“Vết thương ngoài da không có vấn đề gì lớn.” Thẩm Vô Song đã quen với sóng to gió lớn, bình tĩnh nói: “Nhưng tốt nhất nên điều chỉnh nội thương. Người cũng lợi hại lắm, chín mươi chín roi, sao không quất chết mình luôn?”
“Ta tự động thủ, ta biết như thế nào là hợp lý.” Vệ Uẩn bình thản nói, quay đầu nói với Vệ Hạ: “Chuẩn bị một chút, ngày mai lên đường đi Huệ Thành.”
“Vương gia!”
Vệ Hạ cuối cùng cũng không nhịn được quỳ xuống: “Người hãy yên tĩnh dưỡng thương đã!”
Vệ Uẩn trầm mặc một lát, cuối cùng nói: “Không gấp. Ta dưỡng thương ở trên xe ngựa. Huệ Thành vừa mới đánh chiếm, không thể buông lỏng được. Ta đã ước hẹn với Cố Sở Sinh, trong vòng năm tháng sẽ lấy lại được Thanh Châu, bắt Diêu Dũng, không thể kéo dài được nữa.”
Lời nói này khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều im lặng. Thẩm Vô Song cười cười, nhe hàm răng trắng ra nói: “Đừng lo lắng, thân thể của Vương gia của các ngươi rất cường tráng, đánh thêm chín mươi chín roi nữa cũng được.”
Nói xong, Thẩm Vô Song đứng dậy, phất tay áo bước ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài được vài bước, đã nghe thấy hắn mắng: “Lão tử không quan tâm, muốn chết vì yêu thì đi chết đi!”
Vệ Uẩn nằm ở trên giường, có chút mệt mỏi. Vệ Hạ do dự nói: “Vương gia…”
“Một lúc nữa hắn sẽ trở về thôi. Nên làm cái gì thì làm đi, ngày mai lên đường.”
Trong lúc Vệ Uẩn đang nằm trên giường để dưỡng thương, thì Sở Du đuổi theo Ngụy Thanh Bình.
Ngụy Thanh Bình không cố ý giảm tốc độ chờ nàng, cho nên khi Sở Du đuổi kịp Ngụy Thanh Bình, nàng đã cách trấn Thanh Thủy không xa. Trấn Thanh Thủy cách không xa Nguyên Thành, chỉ cần một ngày đi đường là đến. Đây là một thị trấn nhỏ biệt lập với thế giới, vị trí giữa sơn cốc, nhưng đây cũng là con đường duy nhất để đến Nguyên Thành.
Ngụy Thanh Bình tùy tiện tìm được một quán trà để uống trà giữ ấm. Chưa uống hết ấm trà thì Sở Du đã đến. Ngụy Thanh Bình nhìn thấy xe ngựa của Sở Du phi nước đại tiến đến, chờ xe ngựa của Sở Du đi đến trước mặt. Giống như nàng ấy đã sớm biết Sở Du sắp đến, rót nước trà cho Sở Du: “Lát nữa ngươi mang chúng ta vào thành sao?”
Hôm nay Nguyên Thành vẫn còn là địa bàn của Diêu Dũng, Sở Du đã chuẩn bị một thân phận mới, vừa vặn có thể dùng đến.
Ngụy Thanh Bình thấy Sở Du ừ một tiếng, lại ngẩng đầu lên nhìn Sở Du. Thấy sắc mặt Sở Du không tốt lắm, nàng ấy không khỏi nói: “Ngươi ngồi xe suốt cả quãng đường, không cảm thấy xóc nảy sao?”
“Rất nhiều việc.” Sở Du có chút bất đắc dĩ nói: “Không còn cách nào khác. Hơn nữa tự mình đến làm sẽ tốt hơn.”
Nói xong, Sở Du bưng chén trà lên, cúi đầu nhấp một ngụm.
Hiện tại đang đến gần cuối đông, sắp đến mùa xuân, trong quán trà không có mấy người. Nhưng khi người của Sở Du và Ngụy Thanh Bình đến, toàn bộ quán trà đều chật ních người, đích thân chủ quán đến chào hỏi bọn họ.
Sở Du nhìn ông chủ bận rộn, không khỏi nói: “Sắp vào mùa xuân, chúng ta cần phải đến sớm hơn.”
Ngụy Thanh Bình trầm giọng đáp. Chủ quán đang dọn dẹp nghe bọn họ trò chuyện, nói: “Gần đây có rất nhiều quý nhân, không biết đã xảy ra chuyện gì, hai vị cô nương phải cẩn thận.”
Nghe vậy, Ngụy Thanh Bình và Sở Du nhìn nhau, Ngụy Thanh Bình lên tiếng trước: “Quý nhân gì cơ?”
“Tôi không biết.” Chủ quán cúi đầu nói: “Hai ngày trước có một nhóm người từ Hoa Kinh đến Nguyên Thành. Bọn họ chỉ ngồi lại uống một hớp trà rồi vội vã đến Nguyên Thành.”
Sở Du suy nghĩ một chút, liền nói: “Đầu lĩnh là một hồng y nam tử tuấn mỹ?”
“Làm sao cô nương biết?” Ông chủ vô cùng kinh ngạc. Sở Du cười cười, để lại một câu: “Cố nhân mà thôi.” rồi bảo chủ quán đi.
Sau khi chủ quán rời đi, Ngụy Thanh Bình nhíu mày: “Người của Hoa Kinh đến đây làm gì?”
“Không sao.” Sở Du bình tĩnh nói: “Có lẽ là Cố Sở Sinh.”
“Cố Sở Sinh?”
Lần này Ngụy Thanh Bình có chút bối rối: “Hắn đến đây làm gì?”
“Có lẽ là …” Sở Du do dự một chút, cuối cùng nói ra suy đoán: “Cố Sở Sinh đến cứu tế.”
Năm đó Cố Sở Sinh đã tự mình giải quyết vụ việc này. Cố Sở Sinh biết rõ về trận động đất này hơn nàng.
Bây giờ Thanh Châu ở trong tay Diêu Dũng, cũng coi như thuộc về Triệu Nguyệt, tất nhiên là Cố Sở Sinh muốn đến bảo vệ hắn ta. Sau khi bảo hộ thành công, nói không chừng Triệu Nguyệt có thể cho hắn ta thăng quan phát tài.
Hơn nữa, bách tính luôn có trọng lượng không nhỏ trong lòng Cố Sở Sinh. Nếu hắn ta cũng trọng sinh sống lại, hắn ta không thể mở to mắt nhìn người dân gặp phải tai họa.
Đối với câu trả lời của Sở Du, tuy rằng Ngụy Thanh Bình thấy có chút kỳ quái nhưng cũng tạm chấp nhận. Hai người tán gẫu chuyện khác, sau đó lại lên đường, cùng nhau chạy đến trấn Thanh Thủy. Bây giờ trời đã gần tối, theo lý mà nói, lúc này mọi người đã về nhà. Nhưng mà Sở Du nhìn thấy mọi người lần lượt đi ra khỏi trấn Thanh Thủy, hầu hết đều mang theo hành lý và bước đi vội vàng. Khi nhìn thấy đoàn người Sở Du, tất cả đều nhìn bằng ánh mắt kỳ quái.
Lúc đầu nhìn thấy một vài người, Sở Du và Ngụy Thanh Bình chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ. Khi lên đến đỉnh núi, bọn họ nhìn thấy rất nhiều người đang thu dọn hành lý, bị các binh lính xua đuổi ra ngoài. Sở Du trực tiếp cho đoàn người dừng lại, đi đến hỏi một vị thôn dân: “Đại nương, những quan binh này đang làm gì vậy?”
“Không biết.”
Vị đại nương đau buồn nói: “Ở đây đang trồng trọt rất tốt, bỗng có người đến bắt chúng tôi đi, nói rằng địa long muốn dịch chuyển. Nhưng chúng tôi vẫn đang ở đây rất tốt mà, chưa từng có địa long nào động đến, ai mà biết được những quan gia kia muốn làm cái gì? Sợ là muốn chiếm đất và lương thực của chúng tôi. Đây chỉ là cái cớ mà thôi.”
Đại nương này nghĩ vậy, người khác cũng nghĩ như vậy. Phía dưới, mấy binh lính đang tranh cãi với một số thôn dân trẻ tuổi cường tráng, đường tắc nghẽn cả một đoạn. Sở Du nghe vậy thì cau mày nhìn lên hình dạng của ngọn núi này.
Tình hình cụ thể về thảm họa năm đó ở Thanh Châu vẫn là cơ mật của triều đình. Nhưng mà theo lời dân bị nạn truyền trong dân gian, thảm họa do cơn địa chấn này gây ra ở Thanh Châu là chưa từng có từ trước đến nay. Thị trấn Thanh Thủy nằm cạnh khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất. Hơn nữa đây là vùng sơn cốc, nếu thực sự xảy ra cơn địa chấn, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được. Có thể sớm biết đến cơn địa chấn này chính là Cố Sở Sinh. Những binh lính này e rằng do Cố Sở Sinh phái đến. Cơn địa chấn năm đó là do hắn một tay xử lý, hắn biết càng rõ ràng. Nếu ngày hôm nay hắn đã phái người đến, vậy thì thị trấn Thanh Thủy hẳn là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất.
Vì vậy Sở Du cúi đầu nói: “Đại nương, ta đến từ Hoa Kinh. Nói thật với người, hôm nay trời đất sắp thay đổi rồi rồi.”
“Trời đất thay đổi?”
Đại nương ngẩn người. Sở Du nhìn xung quanh, nói nhỏ: “Thầy tế trong Hoa Kinh nói ở đây sẽ gặp tai ương, có thể chạy nhanh thì chạy, đừng nói cho nhiều người biết, đến lúc đó người lại chạy không kịp.”
Nghe đến đây, mặt của vị đại nương đó nhất thời biến sắc.
So với lời của những quan phủ kia, loại thần ma quỷ quái này do thầy tế nói ra luôn được dân làng tin tưởng hơn. Hơn nữa lời xì xào bàn tán, càng thêm muối dặm mắm như vậy thì càng tăng thêm độ tin cậy. Đại nương liên tục gật đầu. Sau khi tạm biệt Sở Du, đại nương lập tức đi tìm đệ đệ của mình, nói nhỏ: “Đi nhanh đi nhanh. Ta vừa mới gặp được một vị cao nhân, nói không chừng lần này thật sự sẽ xảy ra chuyện!”
Sau khi Sở Du nói chuyện với vị đại nương đó xong, Ngụy Thanh Bình đi đến bên cạnh nàng, nói nhỏ: “Chuyện gì vậy?”
“Trước tiên hãy để một nhóm người rút đến một nơi trống trải.”
Sở Du quay đầu ra lệnh, sau đó nói: “Nhóm người còn lại giúp đỡ ta và những binh lính này sơ tán người dân.”
Sở Du vừa dứt lời, liền nghe thấy binh lính nói: “Đến giờ rồi, đi thôi!”
Sau đó, toàn sơn cốc liền vang lên tiếng của binh lính đối đáp nhau: “Đến giờ rồi, đi thôi!”
Nghe vậy, trong lòng Sở Du run lên.
Cố Sở Sinh đã cho bọn họ một thời gian cố định để rút lui, chứng minh rằng sau khoảng thời gian này, nguy hiểm sẽ ập đến!
Mà lúc này, còn có một vài bách tính đang dây dưa với binh sĩ, binh sĩ không kiên nhẫn nói: “Muốn chết thì cứ ở lại, chúng ta đi thôi!”
Nói xong, binh lính liều mạng chạy ra ngoài. Sở Du nhìn những thôn dân còn lại, quay sang nói với Ngụy Thanh Bình: “Chờ lát nữa bọn họ tán loạn, ngươi dẫn đầu mang theo bọn họ chạy ra ngoài.”
“Ngươi định làm gì?”
Ngụy Thanh Bình nhíu mày, Sở Du cười cười: “Ngươi cứ chờ mà xem.”
Ngụy Thanh Bình nói xong đã nhìn thấy Sở Du chạy đến phía bên kia của sơn cốc, những dân chúng kia vẫn là có chút ngoan cố không chịu đi, lớn tiếng nói: “Mấy binh lính này lúc nào mà chẳng gạt người? Ta cũng không tin….”
Lời nói còn chưa dứt thì đã nghe thấy một tiếng động lớn. Một tảng đá rất lớn từ trên núi lăn xuống!
Âm thanh này khiến mọi người hoảng hốt, sau đó có người hét lên: “Chạy đi! Địa chấn, chạy mau!”
Đám người loạn hết cả lên. Mọi người đều hoảng sợ bỏ chạy. Lúc này Ngụy Thanh Bình cuối cùng cũng biết được thủ đoạn của Sở Du, nàng ấy vội vàng xông lên, dẫn theo thị vệ xếp thành hai hàng, lớn tiếng nói: “Đi theo ta, không được loạn, xếp thành hàng!”
Có người không nghe lời, bị cưỡng chế đứng ở phía sau. Cả đội nhanh chóng trở nên có trật tự, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.
Sở Du đứng trên đỉnh núi đối diện, dưới chân có một cái hố rất lớn. Khối đá lớn lúc nãy chính là do nàng cạy nó lăn xuống. Nàng nhìn dòng người đang sơ tán từ xa. Ngụy Thanh Bình quay đầu lại nhìn Sở Du, hét lên: “Đừng lộn xộn nữa, nhanh quay lại!”
“Được!”
Sở Du đáp một tiếng. Cũng chính là trong giây phút chớp nhoáng này, mặt đất rung chuyển. Ngụy Thanh Bình và Sở Du biến sắc, Sở Du hét lớn một tiếng: “Chạy!”
Trong khoảnh khắc long trời lở đất, đất rung núi lở, chẳng ai thèm đếm xỉa đến ai, chỉ thấy bùn đất đều nghiêng ngả, núi lở như dòng chảy xiết hướng về thôn trang dưới chân núi. Đoàn người sợ hãi gào thét, tựa như đến ngày diệt vong. Ngụy Thanh Bình toàn lực chạy về phía trước. Thẳng cho đến khi chạy đến bãi đất bằng phẳng, quay đầu lại, nhìn thấy một nửa ngọn núi bị sụp đổ, mới phản ứng kịp.
Đó là một trận lở đất!
Sở Du vẫn còn ở đó!