Đọc truyện Sơn hà chẩm – Chương 117
Ngày hôm sau khi thức dậy, Sở Du đưa tay sờ bên cạnh một cái, đã không thấy người đâu nữa. Hóa ra Vệ Uẩn đã lặng lẽ về phòng, Sở Du nhìn bên cạnh trống rỗng, đột nhiên cũng có chút mất mát.
Nàng kiềm chế loại cảm xúc bỗng nhiên dâng lên này, sau khi thức dậy rửa mặt chải đầu, nàng nghe Trường Nguyệt đi vào nói: “Đại phu nhân, Lục phu nhân đã dẫn sáu công tử đợi ở đại đường, mời người qua đó.”
Nghe thấy lời này, Sở Du ngẩn người, sau đó kinh ngạc lên tiếng: “Nàng ấy không đi Côn Dương?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong nàng cũng biết, Trường Nguyệt không biết chuyện này. Thế là nàng vội vã đi tới đại đường, trong đại đường lại có người ngồi đầy, sáu tiểu công tử đều trở về rồi, trong phòng toàn là tiếng người líu ra líu ríu.
Lúc Sở Du đi vào thì nhìn thấy Tưởng Thuần đang kéo tay Vệ Lăng Xuân, nàng ấy cẩn thận quan sát vết chai trên tay Vệ Lăng Xuân, bây giờ Vệ Lăng Xuân đã mười một tuổi, giữa lông mày đã lờ mờ nhìn ra được một chút dáng vẻ năm đó của Vệ Thúc, đứng đắn lại anh tuần, trông là người chín chắn. Tưởng Thuần vừa nhìn vừa đau lòng: “Con ở bên ngoài đã chịu bao nhiêu khổ cực, sao trên tay lại nhiều vết thương như vậy?”
Vương Lam bên cạnh ôm Vệ Lăng Đông đang chơi chong chóng, nàng ấy nhẹ nhàng cười lên: “Đoạn đường này chúng ta gặp phải giặc cướp, nhờ đó Lăng Xuân* bảo vệ chúng ta, võ nghệ của Lăng Xuân rất tốt, nhị tỷ có thể yên tâm.”
Nghe thấy lời này, khuôn mặt Vệ Lăng Xuân* đỏ lên, Vệ Lăng Thư đang bóp vai cho Liễu Tuyết Dương vội vàng nói: “Đúng vậy, đại ca rất lợi hại!”
*Ở hai chỗ này, tác giả để là Lăng Đông, editor xin phép để lại là Lăng Xuân cho phù hợp với bối cảnh.
Vệ Lăng Mặc đang bóp chân cho Liễu Tuyết Dương thì khẽ cười: “Nhị ca huynh không biết xấu hổ, chỉ biết tâng bốc đại ca.”
Vệ Lăng Thư quay đầu lại trừng mắt nhìn Vệ Lăng Mặc, hai huynh đệ lập tức lại bắt đầu ầm ĩ, Vệ Lăng Hàn ngồi quỳ chân bên cạnh Vệ Uẩn, đang cung kính nghe Vệ Uẩn giảng sách cho cậu, nghe thấy hai ca ca bên cạnh ầm ĩ, cậu ngẩng đầu, hơi có chút khó hiểu mà liếc mắt nhìn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Toàn bộ trong phòng vô cùng náo nhiệt, trong lòng Sở Du ấm áp lên, nàng tiến lên vấn an Liễu Tuyết Dương, sau đó lại quay người nhìn về phía Vệ Uẩn, cung kính gọi một tiếng: “Hầu gia.”
Vệ Uẩn bị nàng làm cho ngẩn người, sau đó hắn vội vàng gật đầu nói: “Đại tẩu tới rồi.”
“A Du là người nhiều lễ.”
Liễu Tuyết Dương cười lên: “Con xem, làm Tiểu Thất của chúng ta giật nảy mình.”
“Bây giờ dù sao chúng ta cũng không thể so với trước kia,” Tưởng Thuần điềm đạm nói: “Bây giờ bên ngoài đều đang nhìn chúng ta, A Du làm cũng đúng, người một nhà chúng ta lập Tiểu Thất lên trước thì người bên ngoài mới không xem thường.”
Lời này chính là ý của Liễu Tuyết Dương, bà gật đầu nói: “Ta cũng có ý này. Sau này mọi người phải học theo A Du nhiều hơn.”
Sở Du cúi đầu đáp vâng, không nhiều lời. Vệ Uẩn không để lại dấu vết mà nhìn nàng một cái, hắn mím môi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Vương Lam trở về rồi, Liễu Tuyết Dương vui vẻ quyết định mang theo cả nhà ra ngoài đi dạo một chút. Sáu công tử còn phải đi học, mặc dù Vương Lam bôn ba ở bên ngoài nhưng lại chưa bao giờ bỏ quên việc học của sáu vị công tử, thế là chỉ còn lại năm người, do Liễu Tuyết Dương dẫn đi vào trong viện.
Một phen biên cố này, Liễu Tuyết Dương bị kinh hãi không nhỏ, thân thể rõ ràng đã yếu ớt đi rất nhiều, Vương Lam và Tưởng Thuần ở phía trước đỡ lấy bà, Vương Lam nhẹ giọng nói về cuộc gặp gỡ của nàng ấy sau khi ra khỏi thành.
“Sau khi ra khỏi thành, con vốn định đi về phía Côn Dương nhưng trên đường vẫn bị người ta truy đuổi chặn đường, sau khi không dễ gì mới chạy trốn ra ngoài được, bởi vì lâm vào cảnh khó khăn, lại gặp giặc cướp. Cũng may Lăng Xuân có võ nghệ cao đường, dẫn dắt Lăng Thư và Lăng Mặc, mang theo con một đường chạy tới Hoài Thành, ba đứa trẻ đều bị thương, con cũng sắp không có cách nào nữa, cuối cùng may mà được binh sĩ Hoài Thành cứu, biết được Tri phủ Hoài Thành chính là người của Tiểu Thất, tụi con liền dừng ở Hoài Thành, dưỡng thương cho mấy đứa nhỏ.”
Nói xong, Vương Lam đỏ mắt: “Là con không chăm sóc tốt cho chúng nó…”
Mọi người thấy Vương Lam tự trách thì rối rít an ủi, Sở Du và Vệ Uẩn đi phía sau lẳng lặng nghe, Sở Du có chút cảm khái, thật ra Vương Lam có thể đi đến bước này, nàng cũng chưa từng nghĩ tới, cũng là vô cùng không dễ dàng.
Sở Du giống như thật sự có chút hoảng hốt, trong lúc lơ đãng thì cảm thấy có người cầm tay nàng.
Nang bỗng nhiên quay đầu, trông thấy Vệ Uẩn đứng bên cạnh nàng, vẻ mặt bình tĩnh, giống như chưa từng xảy ra cái gì cả.
Con đường chật hẹp, thân thể Vệ Uẩn cao lớn, hai người đi song song với nhau liền dồn chung một chỗ với Sở Du, ống tay áo hai người sát vào nhau, cũng không thấy rõ cái nắm tay bên dưới ống tay áo.
Sở Du nhíu mày, nhẹ nhàng muốn tránh ra, Vệ Uẩn lại đổi cách kéo nàng, hai người, một người muốn tránh một người một nắm, ở dưới tay áo đấu trí đấu dũng, trên mặt lại đều là vẻ mỉm cười bất động, bình thản ung dung.
Nha hoàn phía sau bọn họ là Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt, Sở Du cũng không lo lắng, nhưng Liễu Tuyết Dương ở ngay phía trước, Vê Uẩn lôi lôi kéo kéo nàng như vậy, cả trái tim nàng đều lơ lửng, chỉ sợ người phía trước quay đầu lại.
Dây dưa được nửa đường như vậy, Sở Du cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, nàng bỗng nhiên dùng sức, đánh “bộp” một cái lên tay Vệ Uẩn, ba nữ nhân phía trước nghe thấy âm thanh thì quay đầu, trông thấy Vệ Uẩn che lấy tay mình, Sở Du thật thà đứng một bên, Vệ Uẩn trông thấy ánh mắt ân cần của Liễu Tuyết Dương thì gian nan cười cười: “Có con muỗi.”
Vương Lam có chút tò mò: “Bây giờ đều lập thu* rồi, còn có muỗi sao?”
*Là ngày 7, 8, 9 của tháng 9.
“Có.” Vệ Uẩn chân thành nói: “Con muỗi vô cùng lớn.”
“Vậy thì vẫn quay về đi.” Liễu Tuyết Dương thở dài: “Ta cũng có chút mệt rồi.”
Liễu Tuyết Dương mở miệng, mọi người cũng không tiếp tục đi dạo nữa. Vương Lam và Tưởng Thuần đỡ Liễu Tuyết Dương trở về phòng, Vệ Uẩn nhìn Sở Du, cười nói: “Ta đưa tẩu tẩu trở về.”
Sở Du gật đầu, không nói nhiều, hai người đi trên hành lang, Vệ Uẩn thấy bốn bề vắng lặng thì quay đầu nhìn nàng nở nụ cười: “Tẩu tẩu, con muỗi hôm nay cắn vô cùng đau.”
Sở Du khe khẽ cười một tiếng, không nói gì. Chờ đến nội viện của Sở Du, Vệ Uẩn muốn đi theo vào, Sở Du “ầm” một cái đóng chặt cửa lại. Vệ Uẩn ngẩn người, Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt bên cạnh nhìn hắn, hắn mặt ngoài có chút không nhịn được, khẽ ho một tiếng rồi quay người rời đi.
Chờ đến ban đêm, Sở Du khóa thêm hai cái khóa lớn trên cái cửa sổ phòng mình rồi an tâm đi ngủ.
Đợi đến nửa đêm, nàng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng sột soạt, Sở Du mở mắt ra, trông thấy chỗ cửa sổ có người dùng một cái dây kẽm đang móc cái gì đó.
Một lát sau, đối phương cuối cùng cũng ý thức được là đã có thêm ổ khóa, hắn dừng lại, cuối cùng cũng rời đi.
Sở Du thấy hắn đi rồi, nàng lật người qua, trong lòng cũng không nói ra được là cảm giác gì. Yên tâm, lại có chút khó chịu, nhưng mà không bao lâu, nàng lại cảm thấy trên đỉnh đầu là tiếng sột soạt.
Nàng tò mò thò đầu ra, liền nhìn thấy đôi mắt lộ ra ngoài của Vệ Uẩn từ trên nóc nhà gạch ngói.
Sở Du: “…”
Đối phương trông thấy nàng thì nhanh chóng dời đi thêm vài miếng ngói, để lộ ra nụ cười lấy lòng của hắn.
Sở Du hiểu rõ, đêm nay không thả hắn vào thì nóc nhà này sợ là không giữ được nữa. Nàng xụ mặt, đi mở khóa, sau đó đứng ở vị trí Vệ Uẩn có thể nhìn thấy, nàng chỉ chỉ cửa sổ, lại dùng động tác ra hiệu động tác sửa mái ngói lại. Vệ Uẩn ngầm hiểu, ngoan ngoãn đắp ngói lên, chưa đầy một lúc, Vệ Uẩn từ cửa sổ chuồn vào.
Sau khi hắn vào, không đợi Sở Du nổi giận, hắn đi qua ôm lấy nàng trước, mở miệng liền nói: “Ta sai rồi.”
Biết co biết duỗi, khiến cho người ta chưa mở miệng mắng người cũng trút được cơn tức.
“Sai chỗ nào?”
“Lần sau không trêu chọc nàng trước mặt mẫu thân nữa.”
Giọng nói Vệ Uẩn rầu rĩ: “Nghe lời nàng, làm một tiểu tình nhân giấu giếm không thể lộ ra ngoài ánh sáng.”
Nghe thấy lời này, Sở Du không nhịn được mà cười ra tiếng.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói dịu dàng: “Không phải nói là chờ ta sao?”
Vệ Uẩn ngẩn người, hắn nghe nàng nói thì suy tư một lát, cuối cùng nói: “Là lòng ta gấp.”
Sở Du thở dài, không nhiều lời nữa. Hai người về giường, nằm vuốt ve nói chuyện một lúc, Sở Du thấy Vệ Uẩn có chút buồn ngủ, hắn tỉnh tỉnh mê mê, nàng không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Tiểu Thất.”
“Hửm?”
“Chàng ở bên ngoài bốn năm, có từng nhìn thấy cô nương xinh đẹp nào không?”
“Ừm.”
Vệ Uẩn thuận miệng trả lời, trong lòng Sở Du lơ lửng, nàng nhích lại gần hắn, dùng tay vòng lấy hắn, thấp giọng nói: “Ai đẹp nhất?”
“Nàng.” Vệ Uẩn không lưỡng lự, hắn cau mày, nói lầm bầm: “A Du, ngủ đi, buồn ngủ quá…”
“Ngoại trừ ta thì sao?”
Sở Du kiên nhẫn hỏi dò, Vệ Uẩn cảm thấy mình buồn ngủ đến mức có chút không có cách nào suy nghĩ được nữa, hắn cố gắng phân tích xem nàng đang hỏi cái gì, cuối cùng nói: “Ngụy Thanh Bình?”
Nghe thấy lời này, Sở Du bỗng nhiên sửng sốt.
Ngụy Thanh Bình chính là Thanh Bình Quận chúa rồi.
Hóa ra bọn họ đã gặp nhau, gặp ở đâu? Gặp thế nào?
Vô số suy nghĩ hỗn loạn, Sở Du có chút bối rối, nàng đột nhiên rất hối hận vì đã hỏi vấn đề này, hỏi làm gì chứ?
Nàng có vô số vấn đề muốn hỏi, nhưng lại sợ hỏi thì chính là đâm đao vào chính mình, nàng hít một hơi thật sâu rồi xoay người, đưa lưng về phía Vệ Uẩn.
Nàng nhìn chằm chằm vào cửa sổ, nhiều lần khuyên răn bản thân, thôi thôi, chẳng qua là gặp mặt một lần mà thôi, lại có cái gì chứ?
Nhưng mà trằn trọc trở mình, nàng cuối cùng vẫn không nhịn được mà lật người Vệ Uẩn lại.
Vệ Uẩn có chút sụp đổ rồi, hắn nhỏ giọng cầu xin nàng: “A Du tốt, nàng đây là muốn làm gì vậy.”
“Không cho phép chàng cảm thấy nàng ta xinh đẹp.”
Sở Du nghiêm túc nhìn hắn, Vệ Uẩn hoảng hốt trợn to mắt, giống như là có chút hiểu rõ rồi.
Hắn nhìn khuôn mặt nghiêm túc lại mang theo chút ngây thơ của nữ tử trong đêm, nghe nàng tiếp tục nói: “Vệ Uẩn, ta nói với chàng, sau này chàng thích những người khác cũng không sao, chàng cảm thấy không muốn ở bên ta cũng không có gì, thế nhưng chàng nhớ kỹ cho ta, chàng tuyệt đối không thể lừa gạt ta. Chàng thích ta thì thích, thích người khác thì thích người khác, thích thì phải kịp thời nói cho ta biết, biết chưa!”
“Nói cho nàng biết,” Vệ Uẩn không nhịn được cười: “Nàng muốn làm sao?”
“Không làm sao cả,” Trên mặt Sở Du ra vẻ bình tĩnh: “Chàng không thích ta nữa thì ta sẽ không thích chàng nữa.”
Nghe thấy lời này, cơn buồn ngủ của Vệ Uẩn cũng tan mất, hắn mỉm cười nhìn nàng: “Vậy bây giờ nàng thích ta rồi?”
Sở Du hơi sững sờ, cảm thấy giống như đã bị gài vào vòng tròn gì đó, Vệ Uẩn cười lớn lên, vươn tay vớt người vào trong lòng: “Cô nương ngốc của ta, nàng đây là ghen rồi.”
“Ta không có!”
Sở Du đưa tay đẩy hắn, Vệ Uẩn cười không buông tay, cố định nàng ở trong ngực, dỗ dành nàng nói: “Được rồi được rồi, ta không ồn ào với nàng nữa. Nàng yên tâm, ta không thích Ngụy Thanh Bình, ta cũng không thích người khác.”
“Ta chỉ thích nàng, chỉ thích một mình nàng.”
Sở Du nghe thấy lời này, dù sao vẫn cảm thấy có chút hài lòng, nhưng nàng vẫn lạnh mặt không nói lời nào, Vệ Uẩn cảm thấy Sở Du như vậy vô cùng đáng yêu, suy nghĩ một chút, hắn lại nghiêm túc nói: “Thật ra ta cảm thấy Trưởng công chúa rất xinh đẹp.”
Sở Du: “…”
Vệ Uẩn có chút khó hiểu: “Sao nàng không ghen nữa?”
Sở Du cười lạnh một tiếng, nàng kéo chăn mền lên, nhắm mắt lại: “Đi ngủ!”
Đợi đến ngày hôm sau, sáng sớm Sở Du thức dậy, Trường Nguyệt liền tiến vào nói: “Phu nhân, Hầu gia bảo người đến phòng nghị sự.”
Trên mặt Sở Du bình tĩnh, nàng gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ, buổi sáng người này đi lúc nào.
Nàng suy tư mà đi đến phòng nghị sự, sau đó liền trông thấy có người ngồi đầy trong sảnh, hóa ra là mấy người Vệ Thu, Vệ Hạ và Vệ Thiển trở về rồi. Ngoại trừ những người này cùng với Tần Thời Nguyệt và Thẩm Vô Song thì trên bàn còn có nhiều thêm mấy gương mặt mà Sở Du không quá quen thuộc, nàng tiến vào, tất cả mọi người đứng lên hành lễ với nàng: “Đại phu nhân.”
Sở Du gật đầu, Vệ Uẩn đứng lên nói: “Tẩu tẩu đến ngồi bên này.”
Sở Du dựa theo sự dặn dò của Vệ Uẩn mà ngồi vào vị trí bên tay trái Vệ Uẩn. Vệ Uẩn giới thiệu người với Sở Du.
“Đây là sư phụ ta, danh sĩ Đào Tuyền.”
Người mà Vệ Uẩn giới thiệu gặp mặt là một ông lão nhìn qua năm mươi tuổi, tiên phong đạo cốt, ngược lại có khí độ bất phàm. Sở Du vội vàng hành lễ, tên của người này nàng từng nghe qua, năm đó Thuần Đức đế đã từng ba lần vào núi cho mời cũng không mời được vị lão tiên sinh này làm quan.
“Vị này là Tả tướng quân, Trần Trạch…”
Sau khi Vệ Uẩn giới thiệu gặp mặt cho nàng, sau đó hắn nói với Vệ Thu, Vệ Hạ và Vệ Thiển: “Các ngươi đi hỏi, mỗi người trả lời như thế nào, nói thử đi?”
Nói xong, hắn liền nhìn về phía Vệ Thu. Vệ Thu bình tĩnh nói: “Vương gia nói, nguyện tiến lùi cùng Hầu gia.”
Vệ Uẩn gật đầu, nhìn về phía Vệ Hạ, Vệ Hạ gian nan cười lên: “Sở Thế tử không nhiều lời gì cả, chỉ nói để xem lại đã, có điều Sở Thế tử nói… cái đó, nếu không thì Đại phu nhân vẫn là trở về…”
“Vệ Thiển,” Vệ Uẩn trực tiếp cắt ngang lời của Vệ Hạ, hắn nhìn về phía Vệ Thiển. Vệ Thiển nuốt một ngụm nước bọt, không dám lên tiếng. Vệ Uẩn nhíu mày: “Câm rồi?”
Vệ Thiển quyết tâm, nhắm mắt lại nói: “Tống Thế tử nói, hắn muốn liên hôn với Nhị phu nhân nhà chúng ta, gả Nhị phu nhân cho hắn thì làm gì cũng được!”