Sơn hà chẩm

Chương 11


Đọc truyện Sơn hà chẩm – Chương 11

Sở Du vò tờ giấy, nhanh chóng bình tĩnh lại.
 
Nàng nhìn chằm chằm những bức thư từ tiền tuyến được Vệ Uẩn và Vệ Quân gửi về, cách đánh của Vệ gia quả thật bảo thủ, không có khả năng sẽ truy đuổi quân địch. Nhưng tất cả vẫn xảy ra, ngày tám tháng chín bị bao vây ở thung lũng Bạch Đế, hôm nay là ngày chín tháng chín……
 
Sở Du nhắm mắt lại, nàng biết, trên chiến trường nhất định đã xảy ra chuyện mà nàng không biết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nàng cũng ý thức được, năm đó cả nhà Vệ gia được truy phong tước vị, tuyệt đối không phải chỉ vì Vệ Uẩn trở thành lương tướng, là kết quả của việc được quân vương cất nhắc.
 
Những tin tức nắm được sau khi trọng sinh chưa chắc đã đúng, là nàng quá tự phụ, quá tin tưởng vào những tin tức mình có được, cho rằng mình sống lại một đời là có thể xoay chuyển tình thế.
 
Nàng nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp, bên cạnh là Vệ Thu và Vệ Hạ, Trường Nguyệt Vãn Nguyệt chờ ở sau lưng nàng, sắc mặt Vệ Thu không giấu nổi nôn nóng, hắn nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân, chúng ta không thể phong tỏa tin tức này.”
 
“Ta biết.”
 
Sở Du mở mắt ra, thở một hơi rồi nói: “Ta lập tức đi tìm bà bà, trước hết không ai được biết tin tức này.”
 
Vệ Thu hơi khó xử, tin tức này quá lớn, nhưng Vệ Hạ lại bình tĩnh hơn, cung kính nói: “Vâng, xin nghe theo căn dặn của Thiếu phu nhân.”
 
Sở Du gật đầu, bước nhanh về phía phòng của Liễu Tuyết Dương.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lão thái quân Vệ phủ ngày thường cũng không ở Hoa Kinh, mà là ở Lan Lăng, đất phong của Vệ gia để dưỡng lão, hiện giờ người thật sự có thể đưa ra quyết định trong nhà chính là Liễu Tuyết Dương. Sở Du biết rõ năm đó Vệ gia phải đối mặt với cái gì, cũng biết Liễu Tuyết Dương đã làm gì, nàng không phải một nữ nhân có thể chịu đựng, hơn nữa Liễu Tuyết Dương là mẫu thân của Vệ Quân và Vệ Uẩn, nàng cũng không muốn để bà phải đối mặt với tất cả những thứ còn lại.
 
Nàng đi đến phòng Liễu Tuyết Dương, thậm chí không để người thông báo đã đạp cửa đi vào. Liễu Tuyết Dương đang nằm trên giường nghe người làm đánh đàn tỳ bà, đột nhiên thấy tiếng tỳ bà dừng lại, bà hơi nghi ngờ ngẩng đầu lên, đã thấy Sở Du đứng trước người mình, sắc mặt bình tĩnh nói: “Bà bà, con có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, hay là cho những người khác lui xuống ạ.”
 
Liễu Tuyết Dương ngẩn người, nhưng vẫn gật đầu ra hiệu với người bên cạnh.
 

Người hầu ở bên cạnh đều lui xuống, Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt đứng trước cửa, đóng cửa lớn lại, trong phòng chỉ còn lại Liễu Tuyết Dương và Sở Du, Liễu Tuyết Dương cười nói: “Hôm nay A Du làm sao vậy?”
 
“Có tin tức từ biên cương.” Sở Du mở miệng, sắc mặt Liễu Tuyết Dương lập tức thay đổi.
 
Thân ở nhà tướng, quá rõ ràng việc muốn cho tất cả người xung quanh lui xuống là có ý gì, Sở Du thấy Liễu Tuyết Dương cũng không mất bình tĩnh thì tiếp tục nói: “Hôm qua quân ta bị bao vây ở thung lũng Bạch Đế, Tiểu Thất mang binh đến cứu viện, nhưng chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”
 
Liễu Tuyết Dương ngồi thẳng người, nắm góc bàn bên cạnh, gian nan nói: “Có bao nhiêu người…… Bị bao vây?”
 
“Trừ Tiểu Thất ở bên ngoài, công công và cả sáu vị huynh trưởng, cùng với bảy vạn tinh binh, đều bị bao vây trong đó.”
 
Nghe được lời này, người Liễu Tuyết Dương nghiêng ngả, Sở Du tiến lên, lập tức đỡ lấy bà, lo lắng gọi: “Bà bà!”
 
“Không sao!” Liễu Tuyết Dương đỏ mắt, cắn răng, nắm lấy tay Sở Du, rõ ràng cả người còn đang run rẩy nhưng lại nói với nàng: “Con đừng sợ, bọn họ sẽ không có việc gì. Hôm nay ta còn ở đây, các con sẽ không có việc gì.”
 
“Huống chi,” Liễu Tuyết Dương ngẩng đầu lên, mỉm cười đầy gian nan: “Cho dù chết, bọn họ cũng là hy sinh thân mình vì nước, bệ hạ sẽ không quá làm khó chúng ta đâu, con đừng sợ.”
 
Sở Du không lên tiếng, nàng đỡ Liễu Tuyết Dương, ngồi xổm bên cạnh bà, mím môi, cuối cùng nói: “Bà bà, lúc này, mấy tin tức này sẽ không được truyền ra ngoài, đúng không ạ?”
 
“Ừ.”
 
Liễu Tuyết Dương mệt mỏi gật đầu, nói với nàng: “Việc này con biết ta biết, à, cả Nhị phu nhân nữa……”
 
“Bà bà!” Sở Du ngắt lời bà, vội vàng nói: “Con tới là để nói chuyện này, với tình hình hiện giờ, Lương thị tuyệt đối không thể tiếp tục quản lý việc nhà cửa nữa.”
 
Liễu Tuyết Dương không hiểu ra sao, Sở Du thử thăm dò: “Bà bà, Lương thị đã lạm dụng quyền riêng để tham ô ngân quỹ suốt nhiều năm như vậy, người biết chuyện này đúng không?”
 
“Cái này……” Liễu Tuyết Dương hơi khó xử: “Ta đúng là biết, cũng đã nói với lão gia. Nhưng lão gia nói, nước quá trong ắt không có cá, đổi thành ai cũng giống vậy, chỉ cần không ảnh hưởng đến toàn cục thì cứ mặc kệ nàng ta.”

 
“Nhưng với tình hình hiện giờ mà vẫn giao việc quan trọng vào tay người có nhân phẩm như vậy, bà bà không nghĩ tới sẽ có bao nhiêu nguy hiểm sao ạ?!”
 
“Cái này……” Liễu Tuyết Dương có chút không rõ: “Mười mấy năm qua đều như vậy, bây giờ……”
 
“Bây giờ đã không giống trước,” Sở Du hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn quyết định nói hết: “Mẫu thân, tin tức bên con nhận được là, một trong những nguyên nhân khiến trận chiến lần này thất bại là do sai lầm của phụ thân trong việc phán đoán tình thế, nếu bảy vạn quân xảy ra chuyện, mọi sai lầm sẽ đổ lên đầu Vệ phủ!”
 
Nghe vậy, sắc mặt Liễu Tuyết Dương trở nên trắng bệch, bà run rẩy nói: “Sao có thể……”
 
“Nếu để Lương thị biết tin tức này, làm sao người có thể bảo đảm Lương thị không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ôm tiền bỏ chạy ạ? Nếu Lương thị mang ngân lượng trong phủ đi, vậy chúng ta lấy cái gì chuẩn bị, lấy cái gì để bảo vệ những người còn lại?”
 
Sở Du thấy Liễu Tuyết Dương dao động, nói tiếp: “Bà bà, tiền tài ngày thường chỉ là thứ dệt hoa trên gấm, nhưng ở trong ranh giới sống chết, đó chính là mạng sống! Mạng của người, mạng của Tiểu Thất, mạng của con, người muốn đặt trong tay Lương thị sao?!”
 
Nghe được lời này, Liễu Tuyết Dương bừng tỉnh. Ánh mắt bà dần bình tĩnh lại, bà xoay đầu sang, nhìn Sở Du: “Vậy con nói xem phải làm như thế nào?”
 
“Nếu bà bà tin tưởng con thì chuyện sau này cứ nghe con sắp xếp, được không ạ?”
 
Liễu Tuyết Dương không lên tiếng, bà nhìn chằm chằm Sở Du, thật lâu sau, bà nói: “Nếu con đã biết tin tức ở tiền tuyến thì nên biết rằng, bảy vạn quân đó cho dù còn lại bao nhiêu thì Vệ phủ cũng bị kết tội, vì sao không rời đi vào lúc này?”
 
Sở Du không hiểu hàm ý trong câu hỏi của Liễu Tuyết Dương, nàng mờ mịt: “Bà bà có ý gì ạ?”
 
“Nếu con muốn, giờ phút này ta sẽ thay nhi tử ta cho con một phong hưu thư, con mau về phủ tướng quân đi, nếu con ta…… Thật sự gặp bất trắc, con có thể lấy hưu thư này để tái giá.”
 
Liễu Tuyết Dương vừa nói vừa gian nan xoay đầu sang chỗ khác: “A Du, con vẫn còn những lối thoát khác.”
 
Sở Du nghe xong lời này, lập tức hiểu được ý của Liễu Tuyết Dương. Nàng cúi đầu, cười thật nhẹ.

 
“Con đã đồng ý với A Quân……” Giọng nàng mềm mại, đây là lần đầu tiên nàng gọi tên Vệ Quân như vậy. Thật ra nàng chưa từng có giây phút nào ở một mình cùng Vệ Quân, nhưng nàng cũng không biết tại sao, bắt đầu từ khi gả vào Vệ gia, trong thâm tâm nàng đã cảm thấy, nàng hy vọng cả đời này có thể ở Vệ phủ, cùng trải qua vinh nhục với gia tộc này.
 
Đây là khí phách của Đại Sở, cũng là trụ cột của Đại Sở.
 
Một trăm năm trước, Vệ gia dùng máu tươi của cả nhà để khai khẩn biên cương, mở mang bờ cõi, lập nên Đại Sở.
 
Mười mấy năm sau, đến khi nàng chết, Vệ Uẩn cũng một thân một mình, mang theo bài vị của cả Vệ gia, một mình trấn giữ biên cương phía bắc, chống giặc ngoại xâm, bảo vệ giang sơn nước nhà.
 
Đời trước nàng sa vào tình yêu, không làm gì vì đất nước này cả.
 
Đời này nàng sống thêm một đời, nàng hy vọng mình có thể sống theo cách mà mình hằng mong ước giống như kỳ vọng thuở thiếu thời.
 
Nàng khâm phục người Vệ gia, cũng muốn trở thành người Vệ gia.
 
Vì thế nàng cúi đầu, dịu dàng mà kiên định nói: “Con phải chờ chàng về.”
 
Sống chờ chàng đến, chết cũng phải chờ chàng đến.
 
Nước mắt Liễu Tuyết Dương lập tức dâng trào, bà chợt đứng dậy, vội vàng đi vào bên trong, tìm ra một khối ngọc bài.
 
“Đây là lệnh bài lão gia để lại cho ta, nói là dùng lúc nguy nan, bất kỳ ai trong Vệ phủ nhìn thấy đều phải tuân theo mệnh lệnh. Ta biết mình không phải người có thể lo liệu mọi chuyện, ta giao lệnh bài này cho con.”
 
Liễu Tuyết Dương vừa khóc vừa nhét lệnh bài vào trong tay Sở Du: “Con nói làm gì ta cũng nghe con.”
 
Sở Du cầm lệnh bài trong tay, nàng vốn muốn Liễu Tuyết Dương nghe nàng cùng đi bắt Lương thị, nhưng hiện giờ Liễu Tuyết Dương lại tín nhiệm nàng như thế, đây là điều mà nàng không ngờ tới.
 
Nàng khàn giọng nói: “Bà bà…… Người……”
 
“Ta biết con là đứa bé ngoan,” Liễu Tuyết Dương nắm tay nàng, trong mắt đầy mong đợi: “Ta biết, con nhất định có thể chờ đến khi A Quân trở về.”
 

Bà nhìn chằm chằm Sở Du, cố gượng cười: “Thế nào cũng phải có mấy người trở về, đúng không?”
 
Sở Du nhìn vẻ gắng gượng của người trước mặt, những lời tàn nhẫn đè giữa răng môi, cuối cùng, nàng chỉ nói: “Bà bà, cho dù như thế nào, A Du cũng không rời đi.”
 
Liễu Tuyết Dương cúi đầu, gật đầu thật mạnh: “Ta biết, ta không sợ.”
 
“Bà bà,” Sở Du mím môi: “Bây giờ con sẽ dùng tội danh tham ô để bắt Lương thị, đợi lát nữa, người lập tức đưa năm vị tiểu công tử ra khỏi Hoa Kinh, lên đường tới Lan Lăng tìm lão phu nhân.”
 
Nghe được lời này, Liễu Tuyết Dương mở to mắt: “Con muốn ta đi?”
 
“Năm vị tiểu công tử không thể ở lại Hoa Kinh.”
 
Sở Du quả quyết mở miệng.
 
Nàng không biết tình hình có thể xấu đến mức nào, nên chỉ có thể để Liễu Tuyết Dương mang người quan trọng rời đi trước.
 
Liễu Tuyết Dương còn muốn nói gì đó, Sở Du đã nói tiếp: “Người là mẫu thân của A Quân, là bề mặt của Vệ phủ, hiện giờ ai cũng có thể chịu nhục nhưng người thì không thể. Nếu người ở đây, ngày nào đó Tiểu Thất trở về, người chính là con rối, là nhược điểm. Mà năm vị tiểu công tử ở Hoa Kinh, cũng tương đương với việc đặt cả Vệ gia vào trong tay thiên tử.”
 
“Bà bà, người dẫn bọn trẻ đi đi, nếu có chuyện không may…… Người lập tức mang bọn nhỏ chạy khỏi Đại Sở.”
 
“Vậy còn con?”
 
Liễu Tuyết Dương phục hồi tinh thần: “Con ở lại đây làm gì?”
 
“Con ở đây, chờ nam nhân Vệ gia trở về.” Sở Du kiên định nói: “Nếu bọn họ bình an trở về, con sẽ đón gió tẩy trần. Nếu bọn họ bọc thi mà về, con sẽ lo liệu tang lễ. Nếu bị bắt oan vào ngục, con sẽ chạy đến cứu người; nếu bị treo xác trên cổng thành, con sẽ nhặt xác rồi chôn cất.”
 
Giọng Sở Du bình tĩnh, tất cả kết cục dù tốt hay xấu, nàng đều đã nói xong.
 
Nàng nhìn Liễu Tuyết Dương, trong vẻ mặt kinh hãi của đối phương, nàng bình tĩnh nói: “Thân là dâu Vệ gia, dù sống hay chết cũng là người Vệ gia.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.