Đọc truyện Sơn Hà Biểu Lý – Chương 57: Quyển 3 –
Lúc này đáng sợ nhất chính là hỗn loạn, nhưng có lợi nhất cũng là hỗn loạn.
Dưới sơn môn là hàng đàn mutai bịt mắt lăn lộn trên mặt đất, người dẹp chỉ riêng bị quái thú mình nuôi đè chết đã tổn thất vô số, tù và chỉ huy chúng dựa vào đó để sinh tồn dưới sự quấy rối của âm thú chuyên nghề ồn ào sớm đã mất tác dụng, lũ mutai đen sì hoàn toàn mất khống chế, tán loạn khắp núi đồi như một đàn gián không đầu.
Âm thú và thực nhãn thú thì bắt đầu đánh nhau, âm thú bị thực nhãn thú làm mù mắt, đau đớn gào thét, vì là đau thật nên kêu rên cũng hết sức chân thật, thực nhãn thú tuy da dày nhưng trên màng tai lại không có mai, bị từng đợt sóng âm liều chết quét qua, bộ não vốn đã nhũn như bùn càng thêm mơ hồ, bắt đầu không ngừng quay vòng vòng tại chỗ.
Còn có vô số động vật hoang dã lớn bé lăn lộn dưới sơn môn, giống như đồng loạt bị bệnh chó dại, bất kể gặp phải chướng ngại vật gì, đều nhe nanh giơ vuốt.
Cứ thế, so với lần đó người dẹp dẫn hàng đàn mutai bao vây, đám địch nhân này tuy khả năng tác chiến riêng lẻ cực mạnh, nhưng có vẻ hơi vô tổ chức vô kỷ luật.
Chưa đến sơn môn thì chúng đã tự cắn xé nhau trước rồi.
Nhưng nơi đây xét cho cùng hoàn cảnh hiểm ác, tình thế phức tạp, bọn quái vật tuy nội đấu nghiêm trọng, song cùng chung một mục tiêu quỷ dị – dù chết cũng phải xông lên núi.
Chúng xông lên sơn môn tựa như thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc.
Bất cứ sinh vật nào một khi bùng nổ bản năng, thì sức chiến đấu đều không gì sánh kịp.
Lỗ Cách tộc trưởng Người Thủ Môn, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày hết ba trăm sáu mươi ngày đều trong chiến đấu, kinh nghiệm vô cùng phong phú, lại thêm Người Thủ Sơn giúp sức tạo thanh thế lớn, họ nhanh chóng chuẩn bị xong hàng loạt đá tảng, ném từng đợt xuống dưới sơn môn cắm đầy xương cốt tỏa ánh huỳnh quang.
Nhất thời bốn bề huyên náo, mùi máu tươi nồng nặc ngạt thở, dù vậy, đám quái vật và dã thú đó vẫn tiếp bước nhau, không hề sợ chết.
Từng đợt quái vật bò đến sơn môn, bị mọi người tay không chém giết đuổi đi, nhưng làm sao có thể giết sạch được?
Ngay lập tức, sóng trước chưa yên thì sóng sau đã nổi.
Sức người phải có lúc cạn, liên tục mấy tiếng, cho dù chém đao không, thì tay cũng phải mỏi rã rời.
Hôm ấy khi mặt trời lặn, tốp âm thú quy mô lớn nhất đã chạy tới sơn môn.
Thực nhãn thú trên tốc độ hơi chậm hơn, hai loại quái vật trong khi cắn xé nhau dần dần phân ra đẳng cấp, âm thú nhanh chóng bỏ thực nhãn thú lại đằng xa, bắt đầu xông tới sơn môn.
Loài bò sát khổng lồ rắn chẳng ra rắn mà thằn lằn cũng chẳng phải thằn lằn ấy gầm một tiếng có thể kinh thiên động địa, nút tai ở cự ly xa còn có chút tác dụng, trong tình huống mặt đối mặt lại không cách nào ngăn cản sóng âm công kích, chỉ khoảnh khắc đã quét ngang bốn phía.
Một người dẹp bị vật cưỡi mutai tự mình phát điên đâm chết trên vách đá, Chử Hoàn trong lúc bịt mắt vô tình sờ trúng đá núi, lập tức bị óc dính đầy tay.
Nhưng anh đã chẳng còn để ý tới vụ sạch sẽ nữa rồi.
Âm thanh nổi khi cả lũ âm thú bao quanh từ cự ly gần, mùi vị ấy một con chó da giòn như anh đâu chịu nổi, chưa trụ được bao lâu, Chử Hoàn liền có ảo giác như vừa bị tai nạn giao thông, đầu anh đau nhức dữ dội, cảm giác thăng bằng cũng bị hủy hoại, thính lực giảm nghiêm trọng, cả người bất kể là trực giác hay tốc độ phản ứng, rõ ràng đều đã không theo kịp tiết tấu.
Chử Hoàn hoài nghi cứ theo đà này, dưới sự tôi luyện của các loại hoàn cảnh cực đoan, mình cuối cùng sẽ từ nhục thể phàm thai tiến hóa thành một siêu nhân sịp đỏ ném không chết đánh không nát.
Lần trước mấy người họ trốn khỏi vòng vây quái vật, cơ hồ là cửu tử nhất sinh, lần này mục tiêu nhiệm vụ càng khắc nghiệt hơn, bởi lẽ trên cả ngọn núi, sơn môn là trạm gác duy nhất, họ tuyệt đối không thể lui về sau, lui một bước là không cách nào giành lại nữa, đến lúc đó họ đối mặt sẽ là tuyệt cảnh không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi ý thức được vấn đề này, Chử Hoàn đột nhiên như đập nồi dìm thuyền, kéo khăn che mắt xuống – đã là tuyệt địa, vậy thì chỉ có được ăn cả ngã về không. Cẩn thận đeo phương tiện phòng hộ mà chờ thời gian qua là vô dụng, họ không có hậu viện, trước mắt chỉ có một con đường là liều một mất một còn với kẻ địch – mà con người dẫu cường tráng hơn, làm sao có thể chịu nổi đám quái vật da dày thịt chắc này?
Một con âm thú đầu lĩnh to đến đáng sợ, quả thực là thể trạng của khủng long bạo chúa, ngay trong tích tắc Chử Hoàn tháo vải che mắt, đã ở cách anh chưa đầy mười bước, ngoạm ngang hông một Người Thủ Môn mà giơ lên cao.
Một mảnh vải nhét tai Chử Hoàn đã ngấm ướt máu của chính anh, dính lại bên trong, gần như không còn nghe thấy âm thanh xung quanh nữa, thế nhưng anh vẫn có cảm giác mình nghe được tiếng “rắc rắc” – đó là tiếng răng nhai nát xương cốt.
Chắc Người Thủ Môn kia đã chết hẳn rồi, mặt toàn khói bụi máu me, sớm đã không nhận ra hình dáng. Trường đao trong tay anh ta rơi xuống đất, làm bụi tung lên, cơ hồ mù mắt Chử Hoàn.
Trừ Viên Bình ra, Chử Hoàn không hay lui tới với tộc Người Thủ Môn, bởi bản thân anh vốn dĩ không thích tới gần đám đông, lại còn luôn cảm thấy những “sơn tinh” sinh ra từ thánh tuyền này đều giống thủ lĩnh, đối xử lạnh lùng với người ta.
Người Thủ Môn mà anh nhận ra không nhiều lắm, song lúc này, anh nhận được thanh đao rơi dưới đất kia.
Trên chuôi đao có một hình cung nhỏ như ký hiệu, anh từng nhìn thấy – chính là thanh đao trong tay chàng trai dẫn đường múc nước giúp anh hôm Nam Sơn bị thương.
Chử Hoàn còn chưa kịp hỏi thăm người ta tên gì.
Chử Hoàn cúi người nhặt thanh trường đao ấy, thân đao rất nặng không tiện tay lắm, phải dùng hai tay mới cầm được. Một con mutai bị tiếng gầm của âm thú làm nổi điên vừa vặn phóng đến phía sau anh, Chử Hoàn nghiêng người, chuôi đao trong lúc xoay tròn nặng nề chợt lật nhẹ, chém con “chó điên” kia bay ngang đi. Sau đó, anh đạp một chân lên tảng đá to trước mặt, nhảy ba bước lấy đà, điểm rơi rất chính xác, cuối cùng mũi chân đạp lên cành đại thụ rễ xoắn lại mà nhảy xuống.
Lưỡi đao chém ngang tới hàm răng âm thú khổng lồ, Chử Hoàn ấn mạnh hai tay, tiếng ma sát giữa sắt lạnh và răng cứng nghe mà ghê răng. Súc sinh kia đang ngoạm người không ngậm được miệng, hàm răng bị Chử Hoàn đập vỡ một khe, chỉ vừa hơi hở ra, Chử Hoàn đã không chút lưu tình đẩy lưỡi đao dài gần một mét rưỡi vào, lập tức làm toác cái miệng vốn đã rộng của nó, máu phun cao ba bốn mét, bao phủ chung quanh trong cơn mưa máu tanh hôi này.
Cương đao rung mạnh, Chử Hoàn rốt cuộc không cầm được chuôi đao, mà vận may của anh dường như cũng chẳng ra gì, khi theo âm thú cùng ngã rầm xuống đất, đầu anh đập mạnh vào một tảng đá, trong vài giây, trước mắt tối sầm, cơ hồ mất đi ý thức.
Một người dẹp đang tránh tránh núp núp im ắng tiếp cận, mở to đôi mắt ti hí hiểm ác, rón ra rón rén muốn mò con dao nhỏ bên hông Chử Hoàn, đúng lúc này, một cái bóng dài thượt bao phủ tới, ổn chuẩn ác cắn cổ hắn ta, nọc rắn gặp máu là toi, khoảnh khắc đại xà nhả ra, tên người dẹp mưu toan đục nước béo cò kia cơ hồ đã chết cứng.
Lỗ Cách lau máu trên tay, sờ đầu rắn, ánh mắt hơi phức tạp nhìn Chử Hoàn một cái, thuận tay giải quyết giúp mấy con mutai.
Chử Hoàn bị cơ thể lạnh lẽo của độc xà cọ, đã đỡ hơn, hơi có ý thức rồi, chỉ chưa kịp thấy rõ người bên cạnh là ai mà thôi.
Đầu nặng bước nhẹ nhờ chuôi đao đối phương giơ ra mà bò dậy, lơ mơ nói cảm ơn.
Lỗ Cách hừ mũi nói một tiếng gì đó, nhưng Chử Hoàn bịt tai không nghe rõ.
Con rắn nhỏ từng đội chim gỗ trên lưng ngựa rốt cuộc đã thành độc xà nhơ nhỡ, tuy chưa đủ khả năng để đội một người trên đầu như tiền bối, nhưng ngóc thẳng dậy cũng cao hơn nửa người, làm động tác có tính công kích trông cũng khá đáng sợ.
Lỗ Cách nhìn Chử Hoàn một cái, đoạn hắn tiến lên, cúi người nhấc cái đầu âm thú bị Chử Hoàn chém mất nửa sọ não, hơi hất cằm ra hiệu.
Chử Hoàn vừa nhìn liền biết hắn muốn làm gì, lập tức tiến lên giúp hắn nắm đuôi âm thú.
Tộc trưởng Người Thủ Môn mạnh thấy sợ, hắn lật âm thú lại, một vai vác chuôi trường đao bị Chử Hoàn làm kẹt trong đầu âm thú, gánh phần lớn trọng lượng của con khủng long bạo chúa cỡ nhỏ này, còn dư ra một tay cầm vũ khí mở đường – nếu hắn ở bên ngoài, chắc cũng có thể dựa vào “tay không kéo xe hàng” để phá kỷ lục Guinness.
Những người khác thấy thế cũng lập tức noi theo, lũ lượt khiêng xác quái thú khổng lồ đi đến lối vào sơn môn.
Sau một đêm, sơn môn đã bị thi thể lấp kín.
Xuân Thiên dẫn người khiêng từng thùng dầu từ trên đỉnh núi đến, lên cao hắt ra ngoài sơn môn, rồi ném xuống mấy cây đuốc, ánh lửa lập tức bốc lên ngút trời.
Cho đến lúc này, sau một ngày một đêm chiến đấu gian khổ, mọi người mới có thể xả hơi chốc lát giữa đống xác chất thành núi.
Chử Hoàn dựa một tảng đá, mềm nhũn trượt xuống, máu trong tai đã đông thành cục, kéo không ra, anh nghĩ bụng: “Sẽ không điếc luôn chứ?”
Chử Hoàn đang kéo một đầu vải muốn lôi mạnh ra, thì một người đột nhiên nắm lấy cổ tay anh. Nam Sơn quỳ bên cạnh anh, cẩn thận kéo mảnh vải bết máu khô ra từ từ.
Chử Hoàn thở phào nhẹ nhõm, bởi vì trong quá trình cọ xát anh cảm nhận được một chút âm thanh – vẫn chưa điếc.
Tiếp đó, một dòng khí nhỏ chui vào tai anh, cẩn thận thăm dò nơi bị thương, đến chỗ đau, Chử Hoàn tuy không lên tiếng nhưng hơi giật mình, không nhịn được hơi nghiêng đầu, Nam Sơn liền đoán ra vị trí vết thương. Cậu lấy một lọ thuốc nhỏ cất trong lòng, dùng dòng khí dịu dàng tương tự nâng giọt nước thuốc nhỏ tẹo kia, đưa đến miệng vết thương.
Hơi khó chịu, Chử Hoàn không nhịn được nhíu mày.
Nam Sơn cẩn thận lau sạch vết máu trên má anh. Cậu phát hiện anh chàng Chử Hoàn này chính là như vậy, chỉ cần là đau thật, dù là đau đến ngất xỉu, cũng nhất định không hé môi một tiếng, còn như kêu ra tiếng, hầu hết đều là làm bộ thôi.
Nam Sơn cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên bừng tỉnh ngộ – trong phần tính cách bẩm sinh của Chử Hoàn, nhất định có một mặt rất đứng đắn, rất không được tự nhiên, song đại khái anh lại cảm thấy mình già đầu rồi, không nên lập dị quá, bởi thế mới cố ý giả bộ không kiêng kị gì.
Có lẽ là thiếu gì vờ nấy nhỉ? Nam Sơn nghĩ như vậy. Sau một cuộc đại chiến, lửa giận bị Chử Hoàn đốt bùng lên như lửa cháy lan ra đồng cỏ cũng tan thành mây khói, nhìn Chử Hoàn dựa đá nhíu mày nén đau nhắm mắt nghỉ ngơi, Nam Sơn chợt mềm lòng vô cùng.
“Còn chỗ nào bị thương không?”
Chử Hoàn lắc đầu, chậm rãi trượt xuống tảng đá, nghiêng người ôm hông Nam Sơn, gối lên bụng cậu, không hề nhúc nhích.
Nam Sơn chậm rãi lấy tay về, ôm anh một lúc, giữa đám quái thú gầm rú và xác chết chồng chất như núi, im lặng nhấm nháp sự yên tĩnh trong chốc lát này.
Nhưng chẳng yên tĩnh được bao lâu, Chử Hoàn chợt nhớ tới điều gì, hệt như xác chết vùng dậy mà vội vàng rụt tay, giơ lên làm tư thế gần như đầu hàng, đờ đẫn ngồi thẳng dậy, ho khan một tiếng: “Xin lỗi, ban nãy tôi không cẩn thận để óc dính đầy tay, hình như còn chưa rửa đâu.”
Nam Sơn không biết nên đáp lại câu này như thế nào, giây lát sau, cậu cúi đầu nhìn thử, tuy đã nổi hết da gà nhưng ngoài miệng vẫn nói: “… Không sao, đã khô rồi.”
Hai người nhìn nhau chốc lát, rốt cuộc không nhịn được cùng kiệt sức mà bật cười thành tiếng.
Phía sau truyền đến tiếng “Ầm”, đại khái là lại có một đợt quái vật xông qua vòng vây lửa mạnh, hung hăng xô vào sơn môn.
Tiểu Phương bên cạnh nói với Viên Bình: “Anh đoán xem đây là con gì? Tôi đoán là thực nhãn thú.”
Viên Bình: “Tôi cá là âm thú.”
Hai con khỉ bẩn lem nhem thảm hại nói chuyện, mỗi kẻ lấy một hòn đá nhỏ đặt trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc như muốn đánh bạc vậy.
Tiểu Phương: “Cược gì?”
Viên Bình: “Cược một thanh thần binh tuyệt thế.”
Tiểu Phương nói thật: “Tôi không có, anh có không?”
“…” Viên Bình nghĩ ngợi một chút, “Thế cược một lồng bánh bao hương dừa đi!”
Tiểu Phương gãi mái tóc bết máu: “Đó là cái gì vậy?”
Viên Bình thở dài: “… Được rồi, nếu tôi thắng, anh giúp tôi trộm cái vỉ nướng của Chử Hoàn.”
Chử Hoàn ở bên kia uể oải xen vào: “Ai đó à, chó da giòn vẫn chưa điếc đâu, hơn nữa mày ngay cả mì gói còn nấu chẳng chín, thì lấy vỉ nướng làm gì?”
Viên Bình quay đầu lại: “Cút, lo yêu đương đi, đừng đặt điều… Á!”
Chỉ thấy độc xà Tiểu Lục kia không biết đã im ắng trườn tới từ khi nào, đang ngóc cái đầu tam giác, thè lưỡi tò mò ngó Viên Bình, cơ hồ thân mật kề má hắn ta.
Tình cảnh này quá kinh khủng, tế bào não Viên Bình lập tức sợ đến mức đình công tập thể, chờ hắn phản ứng lại, thì đã nhảy vọt lên ba thước ngay giữa nơi đông người, bò lê bò càng mà lao ra, bị Lỗ Cách giơ bàn tay nhợt nhạt dính máu ngăn lại mới đứng vững.
Lỗ Cách liên tục ở tuyến trên cùng, một con mắt bị thương do thực nhãn thú, lúc này đã rửa hết máu độc, đang dùng một chiếc lá băng bó vết thương.
Hắn thấy hết sức khó hiểu, nhìn Viên Bình mà ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ ngươi sợ rắn?”
Viên Bình cảm thấy giọng điệu của tộc trưởng nhà mình y như đang hỏi “sao ngươi có thể sợ giun được”, chợt thấy hơi ngượng, nhưng vẫn sĩ diện nói: “Đương… Đương nhiên không sợ!”
Lỗ Cách đại khái là cảm thấy thú vị, tuy mặt đầy máu và nước mắt, lại như cười như không mà nói: “Thật à?”
Trong khi nói chuyện, Tiểu Lục không thức thời bò tới, coi chân Viên Bình là một cây cột to, thủng thỉnh bò lên.
Viên Bình lập tức xanh mặt, biến thành một cương thi, chỉ có ống quần run rẩy không rõ lắm, hiển nhiên là đã hoảng sợ cực kỳ rồi.
Người Thủ Môn sinh ra từ sơn tinh thủy linh, trời sinh có ý thức của núi non, sao núi lại sợ chim bay thú chạy trên đó được?
Người Thủ Môn sợ rắn thật sự là chưa từng có bao giờ, thế mà Tiểu Lục còn rất thích hắn, không ngừng thè lưỡi liếm tới liếm lui.
Viên Bình nghển cổ, hệt như con gái nhà lành bị sàm sỡ, mặt mày xám ngoét, làm Người Thủ Môn và Người Thủ Sơn xung quanh đều không nhịn được cười.
Chử Hoàn khắt khe bình luận: “Thằng hèn!”
Hình như anh ta cảm thấy mình đem so với Viên Bình đã thêm hẳn mấy phần oai hùng, liền ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc hỏi Nam Sơn: “Đã xảy ra chuyện gì? Khi tuần núi trở về, chúng ta đã dọn sạch đám hoa trắng dưới nước, bọn âm thú nọ kia chẳng phải lúc ấy đi xuống hạ du rồi à? Tại sao chúng đột nhiên chạy lên núi?”
Nam Sơn im lặng chốc lát: “Thực nhãn thú phản ứng rất chậm, dựa theo phản ứng của chúng… thì vùng đình trệ hẳn đã tới gần chân núi.”
Chử Hoàn: “Thế e là tôi không đi được nữa rồi?”
Nam Sơn cụp mắt không nói gì.
Chử Hoàn lén nhìn lướt qua bốn phía, phát hiện tất cả mọi người trong thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi dốc hết khả năng tìm niềm vui, cầm rắn độc trêu Viên Bình, không ai lưu ý đến chỗ họ, bèn cầm mu bàn tay Nam Sơn, nắm trong tay một thoáng: “Tôi đã không đi được nữa, thế chúng ta có hòa giải hay chưa?”
Nam Sơn bất đắc dĩ thở dài: “Lúc nào rồi mà anh còn có tâm tình nghĩ mấy việc này…”
Chử Hoàn chẳng những có tâm tình để nghĩ, vừa nghe cậu nói vậy, tức khắc eo hết mỏi lưng hết đau, mở cờ trong bụng, vừa muốn lôi Nam Sơn tới hôn hít sờ mó cho đủ, lại nhớ tới tay mình toàn óc, liền ngượng ngùng rụt về: “Tôi nên đi rửa tay trước.”
Nói xong anh liền đứng dậy, định đi tìm nước, nhưng Nam Sơn bỗng gọi anh lại, ma xui quỷ khiến hỏi: “Anh thật sự tự mình nhảy từ trên vách núi xuống sao?”
Chử Hoàn đứng khựng lại, nhướng một bên mày, ra vẻ phong lưu phóng khoáng nói: “Chậc, cậu lại còn thật sự tin chắc không nghi ngờ cơ à – sao có thể chứ?”
Nam Sơn nở nụ cười hơi bất đắc dĩ, vẻ mặt sáng tỏ kiểu như “anh nói không phải thì không phải đi”, nhìn chằm chằm làm Chử Hoàn phải chạy trối chết.
Nam Sơn lúc này mới lấy cái nhẫn thần dũng chịu gió chịu lửa không sờn được cất trên người, cẩn thận lau tới lau lui ngón tay mình, đoạn đeo lên lại.
Cách đó không xa vọng đến tiếng cười ồ, Nam Sơn ngẩng đầu nhìn lên, rồi cậu lắc đầu, huýt sáo một tiếng dài, gọi Tiểu Lục về, giải thoát cho Viên Bình. Chỉ thấy con rắn đó hớn hở dùng đầu cọ tay cậu, trông hơi giống chó, chẳng đáng sợ chút nào.
Nam Sơn cười tít mắt: “Đừng bắt nạt người ta.”
Lòng cậu bỗng nhiên bình tĩnh hẳn – bình tĩnh như rất nhiều năm trước khi chưa gặp gỡ Chử Hoàn vậy, đại khái là do trong lòng biết rõ hiện giờ đã không còn đường nào khác, điều họ có thể làm, chỉ là dốc hết tất cả đi tìm một đường sinh cơ kia thôi.
Giờ đây Nam Sơn mới phát hiện, “hi vọng” mà cậu vốn dõng dạc đeo ngoài miệng không biết ngượng, bất giác đã bị cậu ngâm trong một bầu lo lắng rất lâu, nghĩ kỹ lại, vậy mà hơi hổ thẹn.
Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên vang lên tiếng “ù ù” như sấm rền.
Mọi người còn sống đứng hết dậy, Lỗ Cách chưa kịp thu lại nụ cười nhạt trên khóe môi, vùng chân mày đã bắt đầu có vẻ nặng nề.
Hắn giơ một ngón tay ngăn nghi vấn của một Người Thủ Môn, tập trung tinh thần lắng nghe giây lát, bất ngờ chuyển hướng về phía sơn môn.
Nam Sơn: “Sao vậy?”
“Sơn môn… Sơn môn sắp đóng rồi.” Lỗ Cách nói với vẻ khó lòng tin nổi.
Mỗi năm trước khi sơn môn xoay ngược lại, sẽ có ba ngày đóng cửa, lúc này, sơn môn sẽ đưa Người Thủ Môn đến một thế giới khác, là thời gian nghỉ ngơi duy nhất của họ trong suốt một năm – nhưng trước mắt hiển nhiên không phải thời điểm nó nên đóng cửa như bình thường.
Núi xác chặn sơn môn trong khoảnh khắc sụp đổ, đất rung núi chuyển, đá núi khổng lồ đột ngột từ đất bằng mọc lên, như một thành chắn tự nhiên, chặn kín lối vào dãy núi không chừa một khe hở nào, người ở trên núi chỉ nghe thấy tiếng va đập khi dã thú bên ngoài tông vào đá núi một cách phí công, hết thảy lại đều đã bị cánh cửa đá vĩ đại như che khuất bầu trời này phong kín.
Sắc mặt Lỗ Cách thoạt đầu kinh ngạc, sau đó không cầm được lòng lộ ra một chút mừng rỡ như điên, hắn chợt đưa tay đẩy Viên Bình: “Đi vào trong sơn môn, xem lối vào đầu kia đã mở hay chưa, nhanh lên!”
Đầu này sơn môn đóng kín, đầu kia tất nhiên mở ra – vậy thì tình huống trước mắt, phải chăng có nghĩa là họ có thể tìm được một đường ra trong tuyệt địa, tập thể tránh đến thế giới bên kia?
Nếu thật sự là như vậy, tử cục của vùng đình trệ liệu có phải cũng…