Đọc truyện Sơn Hà Biểu Lý – Chương 31: Quyển 2 –
Khi Chử Hoàn dõi mắt lên trời cao, anh nhìn thấy lũ chim khổng lồ sải cánh chao liệng có vẻ bé tí teo như chim sẻ, nhìn quanh bốn bề, lại là núi non nhấp nhô liên miên không đếm xuể, cùng những vách đá dựng đứng.
Dưới vách núi dòng nước nhỏ như sợi bông, rừng cây nơi tộc Ly Y tụ cư vốn đã rụng hết lá, chỉ vài chớp mắt đã lại cành lá um tùm, tàng xanh cao vút, bị gió vù vù thổi thành một dải sóng xanh.
Nhìn xuống là đám quái thú đông nghìn nghịt, tầm mắt không chạm đến mặt đất, nhìn lên là biển mây dựa sát non xanh, lờ mờ chẳng thấy rõ đỉnh núi.
Sự rộng lớn và trống trải mà tầm mắt không thấy hết khiến người ta chợt sinh ra sợ hãi.
Ở cái nơi trên không phải mà dưới cũng không hẳn này, những căn lầu nhỏ và bãi đất trống chỗ Người Thủ Sơn tựa hồ đều thành tiểu thế giới mờ mịt bị thu vào giọt nước trong biển cả.
Khi Chử Hoàn nhìn thấy Nam Sơn thoải mái cụng ly với mọi người, có một khắc như vậy, anh lạc quan cho rằng cái gọi là “đánh trận” mà ông anh Chày Gỗ nói, chỉ là hai tốp nhân dân xúm lại choảng nhau, sơn môn đảo ngược qua là một chốn đào nguyên khác… Chỉ là, có khả năng vùng rừng núi hoang vắng ấy thỉnh thoảng có mấy con chó dữ thôi.
Cho đến khi anh tự mình nhìn thấy.
Chỉ một ánh nhìn, Chử Hoàn liền sinh ra cảm giác khác với câu “sang năm lại về” mà Nam Sơn mỉm cười nói ra.
Mỗi lần xoay đi, tộc Người Thủ Sơn đều trực tiếp từ chốn đào nguyên rơi vào trạng thái chiến đấu hung tàn này sao?
Họ phải ở lại đây bao lâu? Chẳng lẽ mỗi ngày mở mắt thức giấc đều phát hiện trước cửa lại bị đại quái thú hung ác chặn kín?
Anh không biết chàng trai trẻ ấy mỉm cười uống bát rượu kia như thế nào, không cảm thấy khó nuốt như mắc nghẹn ở họng ư?
Lũ “chó điên” mutai ở đây hình như còn cao hơn lần trước gặp, Chử Hoàn nhìn kỹ mới phát hiện, cưỡi trên cổ “chó điên” là một loại… ừm, sinh vật nhỏ cao chừng một thước.
Lưng chúng cong như một vòng tròn vẽ bằng com-pa, khó trách Người Thủ Môn dùng vòng tròn thay thế cho chúng, cả người rất “dẹp”, như từng bị đập bẹp vậy. Loại sinh vật nhỏ này xoạc chân ngồi trên cổ “chó điên”, gió thổi qua là có nguy cơ bay phấp phới, bởi vậy chúng mới cột đôi chân trước cổ “chó điên” để tránh rơi xuống.
Nhìn từ xa, lũ “chó điên” thồ chủ nhân đó giống như tập thể quàng một cái khăn không đẹp lắm trên cổ.
Không biết người khác nghĩ sao, chứ riêng với thường thức có hạn của Chử Hoàn, anh khó lòng tưởng tượng đôi chân như sợi mì này có thể đứng thẳng mà đi lại.
Đám người dẹp lép dường như biết Người Thủ Sơn khi nào sẽ xuất hiện, trong rừng chó điên phát ra một tiếng huýt chói tai mà khàn khàn, giống như trống trận vang dội, được khe núi tăng thêm sức mạnh, tiếng vang như sóng cả dần dần to hơn. Tất cả “chó điên” mutai cùng ngửa mặt lên trời tru điên cuồng, khiến núi non và mặt đất cùng chấn động không thôi.
Chử Hoàn biết, vào lúc thế này mình không nên thất thần, nhưng trừ cấu mình một phát thì anh thật sự không biết nên có phản ứng gì khác.
Đến bây giờ, ý nghĩ “mẹ kiếp nhất định là mình đang nằm mơ” một lần nữa tự nhiên sinh ra dưới đáy lòng anh.
Một bàn tay đột nhiên nắm lấy cánh tay anh, Nam Sơn nói ngắn gọn: “Đến đây, đừng rời khỏi tôi.”
Cậu lôi mạnh cực kỳ làm Chử Hoàn cơ hồ lảo đảo.
Lúc này, Tiểu Phương quay đầu lại, cao giọng gọi Nam Sơn: “Tộc trưởng! Sao chúng đã bao vây đến đây rồi, các anh em Người Thủ Môn dưới chân núi đâu?”
Nam Sơn nhìn hắn một cái thâm sâu, ẩn ý nói: “Bảo trưởng giả chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Chuẩn bị sẵn sàng cái gì? Chử Hoàn không rõ, Tiểu Phương thì đã hiểu.
Tiểu Phương luôn luôn cẩu thả, bình thường không biết nhãn lực là gì, vốn là người hơi khờ khạo, nhưng lúc này, chỉ một ánh mắt và một câu nói hàm ý không rõ, hắn đã hiểu ý Nam Sơn. Đôi mắt như mắt trâu ấy đột nhiên đỏ lên, hắn trợn tròn mắt chực nứt ra, tựa hồ muốn nén lệ, vì thế diện mạo có vẻ dữ tợn hẳn.
Nam Sơn nói xong giơ cao quyền trượng tộc trưởng, con rắn nhỏ kia không biết leo lên đó từ khi nào, cái đầu tam giác dựng thẳng trên đầu quyền trượng, mở miệng nuốt ngọn lửa.
Thực đơn của nó ngoài trứng chim ra lại còn có cả ngọn lửa, quả là một con rắn ăn tạp.
Ngọn lửa sắc lạnh tự dưng biến mất, lộ ra ruột gỗ cháy đen mà dày nặng của quyền trượng.
Nam Sơn: “Bắn tên.”
Tiểu Phương gầm nhẹ như con thú bị nhốt, rồi lớn tiếng gào thét: “Ngây ra làm gì? Bắn tên! Bắn tên!”
Trong khi nói chuyện, mưa tên lớn nhỏ đã bắn xuống vách núi, đa số là tên nhỏ chi chít, thỉnh thoảng xen một mũi tên to như cây lao, dệt nên một đám mây đen che kín bầu trời.
Bay đến giữa chừng, đột nhiên tất cả cùng đi ngược quy luật vật lý, tạm dừng trên không, sau đó thình lình tăng tốc như được thêm nhiên liệu vậy.
Kim loại sắc nhọn bổ không khí, thế như chẻ tre bắn tới kẻ địch.
Quả thực như… giữa không trung có một cỗ máy gia tốc vô hình!
Máy gia tốc công hiệu hiển hiện, vô số “chó điên” và kẻ dẹp lép trên cổ chúng bị mưa tên bắn xuyên hoặc hất bay không hề thương xót. Hai ba con “chó điên” giống như đao thương bất nhập xông lên, có thể bị một mũi tên to như mũi lao xiên thành kẹo hồ lô, sức mạnh thấy rõ.
Ngay cả tên nhỏ nhất, hai ngón tay cũng tùy tiện bẻ gãy được mà cũng có thể cắm thẳng vào nham thạch trên vách núi. Chúng sắc bén như thái dưa, chỉ còn lại phần đuôi lộ ra ở bên ngoài đang rung rung cực nhanh.
Chử Hoàn quay phắt đầu lại, rõ ràng cảm nhận được tay Nam Sơn nắm tay anh đang run rẩy, mồ hôi xuôi thái dương cậu chảy xuống, mái tóc dài bết trên khuôn cằm đẹp như tạc tượng.
Anh kinh ngạc hỏi: “Đây là… sức mạnh khi thay máu?”
Nam Sơn nghe thế khóe môi hơi cong lên. Cậu muốn nói “Anh hối hận rồi à”, nhưng trước mắt đang một mình đảm trách ngàn vạn cung tên, không thể phân tâm, bởi vậy câu này Nam Sơn chỉ hỏi thầm trong lòng thôi.
Chử Hoàn cũng không hề chờ cậu trả lời, chỉ ngơ ngác suy tư một lúc, rồi mới lẩm bẩm tán thưởng: “Kỳ tích – người có loại công năng đặc dị này mà cũng có thể nói đánh chết là đánh chết luôn, lệnh đường lợi hại quá, thật là một hán tử.”
Nam Sơn: “…”
Cậu nhìn Chử Hoàn với vẻ bất đắc dĩ, cảm thấy lượng từ ngữ của mình vẫn quá ít, thật sự không thể nào đánh giá nổi.
Nam Sơn lại giơ cao quyền trượng, gọi tới một đợt tên như che kín trời đất, chúng bay khỏi dây cung rít gào gột sạch triền núi, thi thể kẻ địch như gợn sóng đọng lại hàng dải lớn.
Chử Hoàn tuy là lần đầu tiên đến chiến trường vũ khí lạnh, song anh quan sát thấy chỗ tộc Ly Y từ trên cao nhìn xuống lưng dựa triền núi, địa hình dễ thủ khó công, vấn đề duy nhất chính là bọn “chó điên” mutai thật sự quá trâu bò, toàn thân bị bốn năm mũi tên cắm thành con nhím, nhưng chỉ cần chưa chết thì vẫn có thể thân tàn chí kiên bò dậy, múa may vuốt nhọn tiếp tục lao lên.
Chử Hoàn không tham gia chiến đấu, hiền lành đứng bên cạnh Nam Sơn, vừa tính toán đám “chó điên” đen sì đó khi nào dùng đại chiêu phun phong tiễn, vừa quan sát những kẻ địch quái dị này.
Trước mắt, Người Thủ Sơn bắn tên không thèm tiếc rẻ, mà kẻ địch cũng dùng thi thể lót đường xông lên, bởi vậy Chử Hoàn suy đoán, phong tiễn của “chó điên” có cự ly bắn.
Nam Sơn chắc chắn cũng biết điều này, nên mới bảo tộc nhân trong thời gian ngắn cố hết sức bắn sạch cung tên, làm yếu bớt sức chiến đấu của kẻ địch.
Một khi đối phương đến đủ gần, cung tên của Người Thủ Sơn e rằng cũng vô dụng, đến lúc đó nhất định phải giáp lá cà cận chiến.
“Chó điên” đánh riêng lẻ lực sát thương có hạn, đám người dẹp lép như khăn này đã dùng cách gì để tổ chức chúng lại?
Chử Hoàn sờ con dao nhỏ Nam Sơn tặng đang giắt bên hông, lại than thở, có súng thì tốt rồi.
Vốn mấy cây súng trường bậc tiền bối để lại còn có thể dùng tạm, vấn đề do lâu năm mà sinh ra cũng không đáng ngại đối với Chử Hoàn, chủ yếu là đạn bị bà con tộc Ly Y phá hỏng hết rồi.
Vừa ở phương Nam vừa gần nước, khí hậu vốn đã ẩm ướt, lại thêm bọn con nít quỷ nhân người lớn không chú ý lén lấy đạn ra chơi, hết vùi xuống đất lại ngâm vào nước, sau mấy chục năm, hỏa dược đã sớm biến thành bột quế luôn rồi.
Trong tầm bắn, cho anh một khẩu súng, dù là súng trường tự chế, Chử Hoàn cũng dám dõng dạc nói tuyệt đối nghiền nát phong tiễn thủy tiễn gì đó.
Có câu chùy to đập không chết kiến nhỏ, dao trên trời phóng xuống ngăn không được đội cảm tử.
Dù rằng Người Thủ Sơn hỏa lực rất mạnh, lại thêm khí xoáy lạ lùng, vẫn không ngăn được lũ “chó điên” hung hãn đang liều mạng lao đi khắp nơi. Chúng ngã xuống từng dải, lại tru lên mà bò dậy, số lượng bò dậy giảm đi rất nhiều, không bao lâu số “chó điên” sống sót chỉ còn lại ba bốn phần so với ban đầu.
Mà lúc này, quả nhiên như Chử Hoàn dự đoán, kẻ địch đến quá gần, Người Thủ Sơn đã vào tầm bắn của phong tiễn.
Chỉ thấy một kẻ dẹp lép đột nhiên lấy ra một cái tù và cổ quái thổi “ù ù”, âm thanh quanh quẩn trong sơn cốc, hòa với tiếng vọng, véo von khiến người ta sởn tóc gáy.
Tất cả chó điên đồng loạt dừng chân, cùng ngoác cái miệng rộng đen sì.
Nam Sơn hẳn đã nắm rõ và sớm có chuẩn bị, lôi Chử Hoàn đang lơ đãng trốn ra sau một tảng đá: “Người trên cao xuống hết!”
Mọi người ào ào thuần thục tìm kiếm công sự che chắn, tứ tán trốn tránh, sau đó, không khí xung quanh tựa như vặn vẹo, mây lưa thưa trên sườn núi bị khuấy thành một lốc xoáy rất lớn, đá tảng bung ra, cát bay đá chạy, dây cung trên nóc nhà trong nháy mắt đã bị phá hủy gần hết.
Cái gọi là “phong chi tiễn” bắn vào đá, khôi giáp và vũ khí lạnh, tức khắc vang “leng keng”, thỉnh thoảng có người trốn chậm, bị cứa toác da, máu chảy ra toàn bộ đều đen sì không tốt. (Phong chi tiễn: mũi tên của gió)
Kỳ thực Chử Hoàn không hiểu “trong gió có độc” là độc như thế nào, chẳng lẽ không làm hệ hô hấp nhiễm trùng? Nhưng anh quả thật cảm nhận được dòng khí thỉnh thoảng sượt qua người, mang theo lực sát thương rất mạnh.
Đến nước này, ưu thế công kích viễn trình đã biến thành liệt thế, chỉ có đồ ngu mới muốn dùng cung nỏ lần nữa.
Nam Sơn quyết đoán ra lệnh: “Giết xuống, trước hết giết…”
Từ cuối cùng cậu nói Chử Hoàn chưa từng nghe thấy, nhưng không ảnh hướng đến việc anh hiểu rằng Nam Sơn đang nói đến kẻ dẹp lép cưỡi trên cổ chó điên.
“Chó điên” chạy cực nhanh, không có tên áp chế, giây lát đã bò lên.
Đại Sơn ngu ngốc lúc này lại bất chấp tất cả xông lên nóc nhà, bay lên cầm nỏ sắt, hét lớn một tiếng: “Giết sạch chúng! Giết sạch chúng! Báo thù! Báo thù!”
Cậu chàng kiệm lời này có thiên phú dị bẩm, sức mạnh kinh người, có thể một mình vác nỏ lớn nặng trên dưới trăm cân. Mũi tên to như lao quét ngang, bắn xuyên tên dẹp lép đang chuẩn bị thổi tù và lần thứ hai, rồi lại tiếp tục phóng đi, trước sau đánh bay ba bốn con “chó điên”.
Cùng lúc ấy, một kẻ dẹp lép khác đã đến gần, cầm tù và thổi tiếp, hầu như không ngừng nghỉ, đàn mutai lại bắn ra cơn lốc chết người, Đại Sơn cơ hồ thành bia sống.
Nóc nhà dưới chân bị lật, cậu ta lảo đảo ngã xuống, người tức khắc thủng mấy lỗ.
Chày Gỗ và Pháo Kép mỗi người một bên đồng thời lao tới, không thèm để ý hung khí, liều chết kéo cậu ta ra sau tảng đá.
Chử Hoàn nghiêng người dựa một bức tường, không hề động đậy, ngón tay vuốt ve chuôi dao lạnh lẽo thong thả mà ổn định, tựa hồ không phải đang ở trong cuộc vây công đẫm máu, mà chỉ thảnh thơi ngồi chơi buổi chiều thôi.
Chử Hoàn chú ý thấy bên hông mỗi một kẻ dẹp lép đều có một cái tù và, chúng không cần trao đổi, tựa hồ các bên tuân theo trình tự ước định sẵn, một kẻ chết, kẻ kế tiếp lập tức thay vào.
Đã là sinh vật lạ, thì không loại trừ khả năng lúc trao đổi chúng sử dụng thứ thanh hoặc siêu thanh mà tai người không nghe được, nhưng trao đổi trên chiến trường chắc gì mau lẹ hiệu suất cao như vậy, cho nên Chử Hoàn đoán, chắc chắn chúng sắp xếp theo trình tự nào đó.
Kẻ thổi tù và thứ hai bị Xuân Thiên đột nhiên thò đầu ra phóng phi đao chết ngắc. Chị ta thoắt hiện lại thoắt ẩn, là một người ám sát giỏi. Nhưng chị ta giết nhanh, kẻ địch thay thế còn nhanh hơn.
Tiếng tù và thứ ba lại vang lên, hầu như không ngắt quãng.
Cự ly càng gần thì lực sát thương của phong tiễn lại càng lớn. Nam Sơn thình lình kéo Chử Hoàn sang bên kia – chỗ anh vừa đứng bị phong tiễn đâm thủng một lỗ bằng quả dưa hấu.
Chử Hoàn hơi nhướng mày, cảm thấy adrenaline biến mất đã lâu đang tăng lên.
Có điều tình hình chung càng cấp bách thì trên mặt anh lại càng có vẻ thờ ơ, thế nhưng Nam Sơn lại không hiểu thói quen biến thái này.
Thấy anh đưa tay gỡ cặp kính trên mũi, còn thong thả gấp lại cất vào túi áo, Nam Sơn quả thật không biết phải nói gì.
Cậu thừa nhận Chử Hoàn nhiều lúc biểu hiện y như một con “ma mút hung mãnh”, nhưng không ngờ tốc độ phản ứng cũng chậm rãi như ma mút thật.
Nam Sơn xuất thân đặc thù, huyết thống tuy cho cậu sức mạnh không gì sánh kịp, cũng cho cậu gánh nặng từ khi sinh ra. Dù rằng năm đó trưởng giả gạt mọi ý kiến để cậu kế thừa quyền trượng tộc trưởng, nhưng thời niên thiếu không chỗ dựa vẫn phải chịu đủ hoài nghi. Những việc này Nam Sơn chưa bao giờ kể với ai, người ta cũng chưa từng biết từ hồi mười bốn tuổi tiếp nhận quyền trượng tộc trưởng đến bây giờ, cậu phải làm thế nào mới được tộc nhân chấp nhận và đứng vững trong tộc.
Thân là tộc trưởng, cậu phải công bằng vô tư, thế nên sớm có thói quen coi vật ngoài thân như rác rưởi, cũng chưa bao giờ có khái niệm gọi là “báu vật”.
Bởi vậy, trong nháy mắt ngắn ngủi này, cậu không thể nào hiểu được trái tim chỉ lo được mất đang đập gần như hoảng loạn.
Nam Sơn giao thiệp với những “hàng xóm tốt” này đã quen, nghe gió là biết phong tiễn bắn hướng nào. Cậu vốn có thể thoải mái né tránh, nhưng nhìn thấy Chử Hoàn như mọc rễ dưới chân, vô tri vô giác đứng tại chỗ, mà phong tiễn sắc bén đã đến gần, sát ý cơ hồ thổi bay tóc anh…
Trong đầu Nam Sơn chợt trống rỗng, cậu lao tới ôm cổ Chử Hoàn.
Cậu cố hết sức dang hai tay bảo vệ Chử Hoàn, dùng lưng mình đón tên độc rào rào bay tới. Mũi tên sắp sửa đâm vào lưng cậu, Nam Sơn siết chặt hai tay, trong lòng biết mũi tên này e rằng phải đâm xuyên áo giáp, đã tính toán sẵn sàng dùng thân thể đón đỡ.
Nhưng đúng lúc này, dao của Chử Hoàn đột nhiên rời tay, chuôi dao đập vào tảng đá bên cạnh, lưỡi dao bắn ngược ra trúng ngay phong tiễn vô hình giữa không trung, đẩy nó văng đi. Nam Sơn cảm thấy áo giáp ở lưng bị quét qua, phát ra một tiếng ma sát vừa nhỏ vừa dài, lập tức không chút do dự, quay người bắt lấy chuôi dao, túm Chử Hoàn nghiêng người lao ra sau một căn lầu nhỏ.
Cậu bắt gặp ánh mắt Chử Hoàn.
Ánh mắt Chử Hoàn dường như hơi phức tạp, hơi kì lạ, tất cả đều thoáng qua, cuối cùng chỉ còn lại sự dịu dàng, anh nói: “Cậu đang làm gì vậy?”
Nam Sơn tự dưng hơi quẫn bách, mượn cớ trả dao cho anh để gượng gạo đổi chủ đề: “Anh phóng dao chuẩn thật, không hề thua kém chị Xuân Thiên.”
Chử Hoàn nhướng một bên mày: “Này chàng trai, tôi có thể sống đến bây giờ, không phải dựa vào hút máu và chơi thuốc đâu nhé.”