Sơn Hà Bất Dạ Thiên

Chương 69


Bạn đang đọc Sơn Hà Bất Dạ Thiên – Chương 69


Từ rừng mai đi dọc theo hồ nước, khoảng hơn mười bước nữa thì đường lối thoáng đãng, hai người đã vào đến khoảnh sân nơi Vương Trăn ở.
Vương Trăn ngụ ở góc Tây yên ắng nhất trong dinh thự họ Vương, nơi có rừng trúc êm ả.

Từ rừng trúc, phóng mắt ra bên ngoài có thể thấy bờ Tần Hoài tĩnh mịch mờ khói sương.

Tuyết rơi càng lúc càng dày trong lúc họ đi, vào đến sân nhà Vương Trăn thì tuyết đã phủ trắng bờ vai hai sư huynh đệ.
Chẳng ô nào che nổi khi tuyết tạt liên miên từ bốn phía, tuyết bám đầy trên mái tóc Đường Thận và cả mái tóc Vương Trăn.
Hai chàng trai trẻ “tóc bạc phơ” khép ô chui vào phòng, hơi ấm lan tỏa trong khoảnh khắc.

Chậu than hồng đang cháy giữa nhà át đi khí lạnh trên người Đường Thận.

Đêm khuya rồi, nước trà trong ấm nguội ngắt.

Vương Trăn đặt ấm lên tấm lưới sắt mỏng kê trên chậu than để hâm nóng lại.
“Trễ quá, người hầu ngủ hết rồi.

Tiểu sư đệ, mình đun chút trà nóng uống cho ấm người nhé.”
Đường Thận nghĩ thầm: Người hầu đã ngủ hết, sao huynh còn thức làm chi?
Nhưng cậu không hỏi ra miệng mà ngoan ngoãn nhận chén trà nóng Vương Trăn đưa cho.

Cậu hớp ngụm trà, cả người khoan khoái tức thì.
Đường Thận ngồi trên đệm mềm, tay ôm cái chén, dè dặt ngó nghiêng căn phòng.
Đây là buồng ngủ của Vương Trăn.
Hồi chiều khi Đường Thận vào nhà này, cậu chỉ ngồi chơi ở thư phòng Vương Trăn chứ không ghé buồng ngủ.

Vào đây rồi, Đường Thận mới thấy phòng ngủ của Vương Trăn bày biện rất khiêm tốn, chỉ kê một chiếc giường la hán và thêm cái giá đặt mấy chậu hoa dại không rõ tên.

Trên tường treo ba bức họa vẽ tuế hàn tam hữu1 – tức tùng, trúc, mai, lạc khoản đề Vương Tử Phong.
[1] Ba người bạn trong giá rét.

Đây là một mô típ trong tranh cổ, ba loài cây đều đại diện cho người quân tử, và chúng xanh tươi ngay cả giữa mùa đông
Căn phòng ngủ này được bài trí hết sức nhã nhặn và mộc mạc.

Đường Thận không biết phòng ngủ của Vương Trăn ở phủ Thượng thư trên Thịnh Kinh có đơn giản vậy không, nhưng cậu nghĩ rằng: Vương Tử Phong tâm tư sâu kín, xưa nay luôn khó đoán.

Nếu thư phòng của chàng đã là chỗ xa xỉ và cao nhã, trưng bày rất nhiều đồ cổ, tranh, thư pháp, thì rất có thể chàng thích buồng ngủ của mình giản tiện hơn một chút.
Đường Thận trộm nhìn mấy lần, Vương Trăn hỏi: “Sao hôm nay lại đến Kim Lăng thế?”
Đường Thận trầm ngâm giây lát, không muốn nói ra chuyện mình trốn dạm ngõ mới tới đây.

Cậu bảo: “Sư huynh cũng biết rồi đấy, đệ về Cô Tô mừng năm mới, vừa hay có chút thì giờ rảnh rỗi nên nảy ra ý định ghé Kim Lăng chơi.

Vì có mối buôn bán với họ Trịnh ở Kim Lăng, đệ đã đến Cẩm Tú Các một chuyến, rồi tình cờ lại thấy bức thư pháp lưu niệm của sư huynh trong cửa hàng.

Khói trùm nước lạnh, trăng lồng cát… Đệ rất ngạc nhiên khi biết đích thân sư huynh đã viết lại câu thơ ấy.”
Nói đến chuyện này, Đường Thận xúc động lắm.

Cậu không ngờ mình và Vương Trăn còn có mối duyên phận như thế.

Thế mà Vương Trăn lại bảo: “Thực ra huynh biết đệ là người sáng tác câu thơ ấy từ lâu rồi.”
Đường Thận sửng sốt.
Vương Trăn: “Chắc đệ đã quên, hôm tiên sinh giới thiệu ta với đệ, ta đã hỏi đệ rằng câu thơ nối tiếp câu ‘khói trùm nước lạnh, trăng lồng cát’ là câu gì.”
Đường Thận bừng tỉnh: “Đệ chỉ nghĩ sư huynh là người Kim Lăng, đi ngang qua Cẩm Tú Các nên biết câu thơ này chứ chẳng ngờ có duyên do như thế!”
Vương Trăn vén tay áo nhấc cái ấm lên: “Chén trà.”
Đường Thận chẳng chần chừ, ngoan ngoãn chìa chén ra để Vương Trăn rót cho mình.
Đường Thận: “Sư huynh có hay về Kim Lăng ăn Tết không? Đệ nhớ năm ngoái huynh không về.”
Vương Trăn khoan thai uống trà: “Ta ít khi về, thỉnh thoảng được một hai lần.”
“Bao giờ huynh trở lại Thịnh Kinh?”
“Ngày mai.”
Đường Thận ngỡ ngàng: “Nhanh thế cơ ạ?”
Vương Trăn mỉm cười: “Đệ sang muộn một ngày thôi là ta không còn ở Kim Lăng rồi.

Bộ Hộ nhiều việc lắm, tuy nói các quan được nghỉ đến mười bảy tháng Giêng nhưng ta vẫn phải về sớm.”
“Thế thì khéo thật.”
Đường Thận đẩy cửa sổ ra nhìn trời tuyết bên ngoài.

Tuyết càng lúc càng dày, trút xuống lả tả như lông ngỗng.

Vạn vật trắng xóa trong tầm mắt.

Cậu không có cách nào quay về, chỉ đành trở vào nhà tiếp tục chờ đợi.

Đường Thận thở dài: “Nếu biết trước, đệ đã không ra ngoài đi dạo lung tung giữa đêm khuya, may mà sư huynh còn bắt gặp.”
Vương Trăn bỗng bảo: “Tâm trạng tiểu sư đệ hôm nay có vẻ tốt nhỉ?”
Đường Thận ngẩng đầu.
Vương Trăn mỉm cười: “Hôm nay đệ nói chuyện nhiều hơn ngày thường.”
Đường Thận nhíu mày, suy ngẫm kĩ càng lời Vương Trăn nói, cũng nhận ra đêm nay mình quả thật hơi khác.
Tối nay cậu gặp ác mộng, tỉnh dậy không nhớ nổi mình đã mơ gì mà tưởng như đứt từng khúc ruột.

Ra mở cửa sổ lại thấy ngoài trời tuyết lớn, khiến cậu nhớ lại cách đây ba năm, Lương Tụng cũng ra đi trong một cơn mưa tuyết mịt mùng giống vậy.

Cõi lòng trống trải đơn côi, không tài nào vỗ giấc, Đường Thận đành ra vườn tản bộ cho khuây khỏa.

Sau đó, cậu tình cờ gặp Vương Trăn.
Ban đầu cậu cảm thấy lạc lõng, bức bối không để đâu cho hết, nhưng sau khi cùng Vương Trăn đến gian nhà này, uống trà nói chuyện một hồi, nỗi bi thương trong lòng đã dần dần nguôi ngoai.
Có lẽ nào Vương Trăn biết cậu không vui, nên mới cố ý dẫn cậu về đây để gỡ mối tơ vò?
Đường Thận bối rối, ánh mắt nhìn Vương Trăn cũng thay đổi theo, cậu chân thành nói: “Đạ tạ sư huynh.”
Vương Trăn: “…?”
Lần đầu tiên bắt trượt tâm tình sư đệ, Vương Trăn có chút tư lự.

Chàng bảo: “Ta không biết đệ hiểu lầm chỗ nào, nhưng Cảnh Tắc này, chắc là phải lâu nữa tuyết mới tạnh đấy.”
Hai người tới bên cửa sổ, đẩy cánh cửa ra quan sát, quả nhiên, ngoài sân tuyết sắp dày quá mắt cá chân.

Nếu muốn về, Đường Thận dĩ nhiên không đi một mình được mà phải có Vương Trăn dẫn đường cho cậu.

Nhưng tuyết lớn thế, cậu đội tuyết đã đành, sao nỡ phiền Vương Trăn tự mình đưa về đây?

Vương Trăn khuyên: “Chi bằng đệ hãy ở lại đây nghỉ ngơi một đêm.”
Cũng chẳng còn cách nào khác, Đường Thận đành nói: “Vậy xin quấy rầy sư huynh.”
Vương Trăn nghe thế, ánh mắt cũng trở nên sâu xa, nhưng chàng không nói gì cả.
Đã đến giờ Tý, hai người cởi quần áo, chỉ chừa lại lần áo đơn mỏng manh để lên giường đi ngủ.

Căn phòng vô cùng ấm áp, đắp chăn lên không quá nóng.

Nếu như đang ở nhà, Diêu đại nương sẽ nhét một túi nước nóng vào ổ chăn trước khi cậu đi ngủ.

Tuy ở đây không có túi nước nóng, nhưng phòng đủ ấm nên cũng không hề gì.

Chỉ một lát sau Đường Thận đã thả lỏng người.
Giường rất rộng, đủ cho hai người đàn ông cùng nằm mà không chật chội hoặc đụng chạm đến nhau.
Đường Thận nhắm mắt lại.

Một khắc sau, cậu vẫn không thấy buồn ngủ chút nào.

Nghe tiếng hít thở đều đặn của Vương Trăn, Đường Thận biết chàng đã say giấc nồng, song về phần mình, cậu không tài nào đi vào giấc ngủ.

Trằn trọc chốc lát, một giọng nói êm ái cất lên: “Tiểu sư đệ không ngủ được à?”
Đường Thận kinh ngạc: “Sư huynh còn thức đấy ư?”
“Ừ.”
“Đệ cứ tưởng huynh đang ngủ.”
Nếu đã mất ngủ thì nói chuyện thôi.
Đường Thận kể lại những chuyện trái khoáy mình gặp phải khi soạn tấu chương ở điện Cần Chính cho Triệu Phụ.

Theo lý thuyết thì quan viên không được tiết lộ nội dung tấu chương, nhưng hai vị quan trong phòng này chẳng những biết nhau như lòng bàn tay, mà còn là hai quan lớn được nhà vua hết lòng tin cậy.
Đường Thận lựa một số chuyện không ảnh hưởng đến toàn cục để nói, tỷ như chuyện hai tháng trước, vào dịp sinh nhật Triệu Phụ, có một quan địa phương viết tấu chương suốt ba tháng trời, hi vọng được đến Thịnh Kinh đúng vào dịp mừng sinh nhật Triệu Phụ, Triệu Phụ chẳng ngại phiền, phê sổ mắng xéo kẻ ấy, bảo y kiếm chỗ nào mát mẻ mà chờ.

Viên quan này cứ như thể không hiểu ý, vẫn viết tấu sớ đều đặn dâng lên để tỏ lòng trung.
Vương Trăn hỏi: “Ở điện Cần Chính có thân với đồng liêu nào không?”
Đường Thận nghĩ ngợi một lát, nói: “Người đệ thân nhất chẳng phải sư huynh sao?”
Cảnh giới tối cao của nịnh nọt ấy là nịnh mà như không nịnh, nhịp nhàng êm ru.
Riêng ngón nghề này thì Đường đại nhân quá am hiểu rồi, Cổ phủ doãn phủ Cô Tô mà đọ tài thì chỉ còn nước phục sát đất.
Vương Trăn im im một hồi, bất chợt cúi đầu bật cười.
Đường Thận: “???” Nịnh lố rồi sao? Có lí nào lại như vậy?
Bỗng, Đường Thận bất cẩn chạm chân vào một thứ gì đó nong nóng.

Vương Trăn ngừng cười, Đường Thận cũng ngây ngẩn.

Theo bản năng, cậu định rút chân lại, cậu biết mình chạm phải chân Vương Trăn.

Nhưng Vương Trăn lại nói: “Tự nhiên, huynh nghĩ đến một câu.”
Đường Thận: “Câu gì thế?”

“Để túc nhi miên2.

Tiểu sư đệ, đệ gác lên chân ta, chúng mình cùng đi ngủ, chính là gác chân lên nhau mà ngủ đấy còn gì?”
[2] ví tình cảm sâu đậm.

Xuất xứ từ Tam Quốc, đoạn Chu Du mời Tưởng Cán là bạn học cũ nằm chung một ghế, gác chân lên nhau mà ngủ.
Đường Thận dở khóc dở cười.

Cậu nghĩ một lát, bèn co đầu gối đụng vào đầu gối Vương Trăn.

Vương Trăn ngẩn người, chỉ nghe Đường Thận bắt chước điệu bộ của chàng, nói: “Tự nhiên, đệ nghĩ đến một câu: xúc tất trường đàm3.

Sư huynh với đệ gối kề gối, mình nói chuyện thâu đêm với nhau, chẳng kề gối tâm sự đấy thì gì?”
[3] đầu gối sát nhau, tả bạn bè tâm sự thân thiết
Vương Trăn cười: “Giờ huynh lại nghĩ đến câu, đồng sàng dị mộng.

Tiểu sư đệ ngủ cùng giường với ta, nhưng thể nào cũng không mơ chung một giấc, chính là chung giường khác mộng chứ chẳng sai.”
Đường Thận thầm nghĩ: Huynh chê ta chẳng đồng lòng với huynh, muốn mỉa mai ta chứ gì?
Đường Thận sao có thể để quả núi dựa lưng bự nhất của mình nói thế được.

Cậu buột miệng: “Sư huynh sai rồi, đệ thấy rõ ràng là đồng khâm cộng chẩm cơ.

Ta với huynh đắp chung một chăn, ngủ chung một gối, chẳng phải chung chăn sẻ gối ấy thì gì?”
Cậu nói xong câu ấy, cả phòng lặng im như tờ, Vương Trăn không trả lời nữa.
Đường Thận sững người, giờ mới vỡ lẽ là mình lỡ lời, nhưng nhất thời chẳng biết mình nói sai chỗ nào.

Rõ ràng không khí giữa cả hai đang hết sức hòa hợp, sao tự dưng lại thành thế này chứ?
Đường Thận ngước mắt, cẩn thận ngó Vương Trăn.
Có lẽ là mắt đã quen với bóng tối, khi ánh trăng giao hòa ánh tuyết rót vào phòng qua lớp giấy cửa sổ mỏng tang, Đường Thận thấy rõ đôi mắt đen sẫm của Vương Trăn đang nhìn mình.

Tầm mắt quyện vào nhau, Đường Thận mấp máy môi, không hiểu sao thấy họng mình nghẹn chát.
Phải rất lâu sau, cậu mới nghe Vương Trăn thở dài khe khẽ: “Câu chung chăn sẻ gối dùng chưa chính xác rồi.

Truyện Thái Bình Quảng viết, Phan Chương và Vương Trọng Tiên mới gặp đã phải lòng nhau, tình như phu phụ, liền chung chăn sẻ gối, quấn quýt không rời4.”
Đầu Đường Thận ong ong, cậu ngây ra như phỗng, ngập ngừng muốn nói mà không thốt nổi chữ nào.
Giọng Vương Trăn vẫn đều đều thong thả: “Tình như chồng vợ có phải để chỉ ta với tiểu sư đệ không? Phan Chương và Vương Trọng Tiên đều là nam giới, là tình Long Dương đấy.

Họ là như vậy… nên, Cảnh Tắc này, có phải đệ muốn cắt tay áo5 với ta không?”
Đường Thận: “…”
Tâm tư Đường Thận bùng nổ, cậu vừa hổ thẹn lại vừa tức tối.

Cậu giận mình có trí nhớ siêu phàm hẳn hoi mà lại lỡ miệng nói ra câu thành ngữ này! Bao nhiêu thành ngữ chẳng dùng, tại sao lại nhắc đến chung chăn sẻ gối? Giờ thì hay chưa, bị Vương Tử Phong vặn hỏi cho cứng họng, giải thích thế nào cũng không xong.
Hồi lâu sau, Đường Thận bèn trùm chăn kín đầu, buồn bực nói: “Đệ chưa cập quan, hẵng còn con nít nên đọc sách không kĩ càng.

Sư huynh đừng cười nhạo đệ.”
“Con nít à?” Vương Trăn bật cười dịu dàng.
Đường Thận: “…”
Vương Trăn không nói nữa.
Trong lúc ấy, Đường Thận xấu hổ chết đi được, thế mà lại ngủ lịm đi.
Sáng sớm hôm sau, Đường Thận tỉnh lại thì thấy Vương Trăn vẫn còn say giấc.
Đúng là hiếm có khó tìm cậu mà lại dậy sớm hơn Vương Tử Phong, được thấy Vương Tử Phong ngủ nướng hẳn hoi!
Đường Thận rón rén xuống giường, lẹ tay lẹ chân mặc quần áo vào.

Tuyết đã tạnh, trời đã sáng sủa, dù không có Vương Trăn dẫn đường cậu cũng tìm về khu nhà khách được.


Việc này chớ nên nấn ná, Đường Thận khẽ khàng đẩy cửa chính chui ra khỏi phòng.

Vừa mới ra đến cửa, quay đầu lại, đã thấy một người hầu bưng chậu nước tới.
Người hầu đi đến cửa viện thì thấy Đường Thận từ trong nhà đi ra, anh ta hoảng hốt, mắt trợn ngược cả lên, dáo dác nhìn quanh cho chắc mình không đi nhầm chỗ, nhưng đây đúng là chỗ ở của đại công tử mà.
Đường Thận trông vẻ mặt khiếp đảm của anh hầu thì nhíu mày, cứ thấy là lạ thế nào ấy.

Cậu bước tới hỏi: “Xin hỏi, ngươi có biết đi đường nào mới về được khu nhà ta ở không?”
Người hầu cuống quýt chỉ đường cho Đường Thận.
Đường Thận gật đầu nói cảm ơn rồi đi về hướng ấy.
Người hầu bưng chậu nước, tiến thoái lưỡng nan, không biết bây giờ mình nên vào nhà hay chạy sang xin chỉ thị của Tam lão gia – người phụ trách mọi sự trong phủ.

Đột nhiên anh ta nhận ra chỗ bất thường, dáng vẻ Đường công tử lúc ra khỏi phòng rất là nhanh nhẹn, bước đi khoan thai, không giống như là… đã phát sinh chuyện ấy.
Có lí nào, đại công tử nhà mình mới là…
Người hầu rùng mình lần thứ hai.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bật mở, Vương Trăn trong bộ trang phục đen tuyền bước ra nói: “Vào đi.”
Người hầu: “Vâng.”
Vương Trăn súc miệng, rửa mặt, thong thả lau tay bằng nước nóng.

Đoạn chàng hỏi anh hầu: “Sáng sớm hôm nay ngươi có thấy gì không?”
Người hầu cung kính thưa: “Bẩm công tử, tiểu nhân thấy…”
Vương Trăn hiền từ nhìn anh ta, ánh mắt ngậm cười.
Anh hầu cứng người, từ từ nói: “Tiểu nhân chẳng thấy gì cả, cũng không biết đại công tử nói gì ạ…”
Vương Trăn thở dài một hơi: “Đi thôi, lên tiền sảnh.”
Dùng bữa sáng xong, Đường Thận bái biệt Vương Trăn, dẫn thư đồng rời khỏi Lang Gia Vương thị, nói thế nào cũng không nán lại thêm.

Chiều nay Vương Trăn phải về Thịnh Kinh rồi, quả thực cũng không tiện giữ cậu lại.

Tiễn Đường Thận đi, trông theo bóng lưng cậu xa dần, Tứ lão gia Vương Tuệ chỉ tay bảo: “Y như chạy nạn ý nhỉ.”
Vương Trăn thờ ơ liếc ông: “Sao tự dưng Tứ thúc thúc lại nói thế?”
Vương Tuệ bảo: “Ta nghe nói lúc người hầu đến biệt viện tặng quà cho Đường công tử thì phát hiện phòng chẳng có ai, ngay cả thư đồng cũng không biết cậu ấy ở chỗ nào.

Tử Phong, con có biết cậu ta đi đâu không?”
Vương Trăn cười nhẹ tênh, lắc đầu, dường như đang nhấm nháp cảm giác bị bắt bài hiếm hoi.
Vương Tuệ hỏi: “Thế là cậu bé ấy hả?” Biểu cảm của ông hết sức nghiêm túc, không hề có ý đùa cợt.
Vương Trăn dừng bước, nhíu mày ngạc nhiên hỏi Vương Tuệ: “Là cái gì cơ ạ?”
“Con hiểu ý ta mà.”
“Thế thì chắc Tứ thúc thúc vẫn nhớ, cách đây mười năm con đã nói rồi, con chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày con gặp được người đó cả.

Bấy lâu nay con vẫn chuẩn bị sẵn sàng để sống cô độc cả quãng đời còn lại.

Thế gian này có hàng nghìn, hàng vạn người tốt, con chỉ cần một người, nhưng chưa chắc người đó đã cần con.

Là em ấy, hay không phải em ấy thì có khác gì.

Em ấy và con không chung đường chung lối, con cũng không phải là người xứng đôi với em.”
Vương Tử Phong nói một tràng dài rồi thong dong phất tay áo rời đi, để lại Tứ lão gia nhà họ Vương choáng váng đứng ngây ra như phỗng, không nói nên lời.
Hồi lâu sau, Vương Tuệ mới định thần, híp mắt cười khoái trá: “Vớ va vớ vẩn.

Từ cái lúc bé tí đến giờ, có cái gì mi muốn mà không chiếm được đâu?”
Đầu giờ chiều, Vương Trăn đi thuyền lên phương Bắc, trở về Thịnh Kinh.
Mấy ngày sau, Đường Thận từ biệt người thân và bạn bè ở Cô Tô, cũng hồi kinh theo lối ấy.

Vừa cập bến Thịnh Kinh, cậu đã tìm Diêu Tam, hỏi: “Chuyện xưởng ngọc lưu ly, chuẩn bị đến đâu rồi?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.