Bạn đang đọc Sơn Hà Bất Dạ Thiên – Chương 138
Nước Liêu, Thượng Kinh Lâm Hoàng phủ.
Đúng dịp mừng thọ vua Liêu, khắp chốn Thượng Kinh đèn hoa rực rỡ, bách tính cùng chúc thọ nhà vua.
Người Liêu không có quá nhiều quy củ, lễ nghi; trong lễ mừng thọ, vua Liêu sẽ đi từ cổng Đông thành sang cổng Tây thành, ban thưởng một vạn chén rượu cho dân chúng, gọi là “chung vui với người dân”.
Thế nên, vào dịp sinh nhật của vua Liêu, người dân nước Liêu ai nấy đều háo hức ùa ra phố phường để ngóng xem ngự liễn của hoàng đế.
Tuy nói là ngự liễn của hoàng đế, nhưng người ngồi trên xe chưa chắc đã là hoàng đế nước Liêu.
Năm ngoái vào dịp mừng thọ vua Liêu, Nhị hoàng tử Gia Luật Xá Ca đã thay mặt vua cha diễu hành, còn năm nay thì đến lượt Tam hoàng tử Gia Luật Hàm ngồi xa giá.
Hắn giơ cao vò rượu, phanh hai vạt áo đầy hào sảng, cười vang với tướng quân hộ vệ: “Uống nào, không say không về!”
Cuộc diễu hành vạn chén rượu đầy khí thế đi vòng quanh Thượng Kinh suốt ba canh giờ, cuối cùng cũng kết thúc.
Trước vua Liêu, Gia Luật Hàm nâng cao vò rượu vạn dân mà bách tính dâng tặng đức vua: “Phụ hoàng, đây là lòng tôn kính của con dân thiên hạ với Người!”
Vua Liêu cười sang sảng, uống cạn vò rượu vạn dân trong một hơi.
Sau đó, tiệc mừng thọ của vua Liêu chính thức bắt đầu.
Tam hoàng tử Gia Luật Hàm đang là gương mặt vàng trong triều đình nước Liêu, thầy của hắn chính là Vương tử Thái sư Gia Luật Định.
Tuy năm ngoái, Thái bảo Gia Luật Ẩn đã bị hạ ngục vì ám sát Gia Luật Cần, nhưng phe phái Tam hoàng tử vẫn vững mạnh như trước, bởi chỉ cần mình Gia Luật Định là đủ để giữ yên đại cục.
Nhị hoàng tử Gia Luật Xá Ca ngồi trên bàn rượu, nhấc vò uống rượu như bao quan viên người Liêu khác.
Y nhíu mày, đặt vò rượu sang bên cạnh.
Gia Luật Cần ghé lại hỏi: “Điện hạ không thích vò Thiêu Diệp này ư? Hạ quan đổi cho ngài vò khác nhé.”
Gia Luật Xá Ca: “Không cần.”
Vò rượu này nào phải điều làm y gai mắt.
Thứ y ghét chính là cái kiểu nốc rượu ào ào, tay trần xé thịt của người Liêu trong buổi thọ yến này.
Ngay cả vua Liêu tôn quý cũng bê vò tu ừng ực, để rượu rớt đầy ra vạt áo.
Ba tháng trước, Gia Luật Xá Ca vội vàng rời khỏi kinh đô nước Tống, trở về Nam Kinh Tích Tân phủ.
Quả nhiên, không ngoài sở liệu của y, ngay ngày hôm sau, người của Vương tử Thái sư Gia Luật Định từ Thượng Kinh đã đến.
Bề ngoài thì nói là Thái sư có việc cần bàn bạc với y, nhưng thực chất chúng muốn kiểm tra xem y còn ở phủ Tích Tân không.
Gia Luật Xá Ca quay về kịp thời nên đã hóa giải được mối nguy.
Sau khi thân chinh đến Đại Tống, Gia Luật Xá Ca bỗng cảm thấy so bề hung hiểm, triều đình của người Tống quả thật kém xa triều đình nước Liêu bọn họ.
Người Tống uyển chuyển khéo léo, vua Tống đớn hèn bạc nhược.
Vả lại, Khai Bình hoàng đế bệnh tật dai dẳng, e là chẳng còn sống được mấy.
Còn nước Liêu bọn y thì sao?
Vua Liêu xông pha trận mạc thời trẻ nên về già đâm ốm đau và cũng không còn nhanh nhẹn.
Nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, vua Liêu giết người cực kì tàn nhẫn.
Ông ta chẳng cần hiểu sự lắt léo trong chốn quan trường, thế mà không người Liêu nào dám xúc phạm oai nghiêm của Thiên tử, kể cả Vương tử Thái sư Gia Luật Định.
Có thể ví vua Liêu như con mãnh hổ thiêm thiếp giấc nồng, còn Vương tử Thái sư là con rắn độc cuốn mình trên cành cây.
Tuy họ đối lập với nhau, nhưng giữa hai người chưa chắc đã có sự xung đột về lợi ích.
Nếu buộc phải phân định rạch ròi, thì Thái sư ủng hộ Tam hoàng tử Gia Luật Hàm và muốn lập gã làm Thái tử; còn vua Liêu tuy không nói ra, nhưng ông ta nghiêng về phía Gia Luật Xá Ca, cực kì yêu thích đứa con thứ có xuất thân bình thường này.
“Xá Ca, tháng sau con hãy theo trẫm đi săn ở Nam Sơn để trẫm kiểm tra xem con có chểnh mảng thuật bắn cung cưỡi ngựa không nhé!”
Gia Luật Xá Ca định thần, đứng dậy đập nắm đấm lên ngực hành lễ, thưa: “Con nhất định sẽ bắn hạ hùng ưng dâng tặng phụ hoàng, coi như quà mừng muộn.”
Vua Liêu cười sảng khoái.
Hạ tuần tháng Hai, xuân sang, hơi thở mùa xuân rộn rực trên hầu khắp lãnh thổ Đại Tống.
Đường Thận lên miền Bắc một mình bằng xe ngựa, nhằm hướng Tây mà đi.
Đáng lẽ cứ mỗi ngày trôi qua thì thời tiết phải ấm dần, nhưng càng lên phía Bắc, khí hậu càng thêm lạnh giá.
Cuối cùng, vào ngày thứ tám, cỗ xe ngựa lúc lắc tiến vào phạm vi mười dặm ngoài thành U Châu.
Tuyết rơi lả tả từ trên không trung, phủ lên mặt đất một tấm áo màu bạc.
Đường Thận ngồi trong xe ngựa, ôm chiếc lò sưởi con, giở một quyển thơ ra đọc.
Giữa lúc ấy, quan sai đánh xe nói với cậu: “Đại nhân, hình như có người đợi chúng ta ở đằng trước.”
Đường Thận vén rèm xe lên.
Cách thành một cây số, đúng là có vài người đang đứng bên ngoài một ngôi đình nhỏ.
U Châu khác với các thành trì khác của Đại Tống ở chỗ hiếm người vãng lai.
Nếu có người chờ ở đình Thập Lý ngoài thành thì khá chắc là họ đến đón mình.
Đường Thận nói: “Hẳn các quan U Châu biết ta sắp tới nên đón ta ở đây.
Đến gần đình, ngươi hãy đỗ xe lại bên cạnh.”
“Vâng.”
Đường Thận cất tập thơ vào ngăn kéo trên xe, chỉnh áo bào rồi xuống xe ngựa.
Vừa xuống xe, gió lạnh thấu xương đã thốc thẳng vào mặt cậu.
Đường Thận rét run cả người.
Cậu ngẩng đầu nhìn nhóm người đang đợi ngoài đình, liền thấy ngay Phủ doãn U Châu Quý Triệu Tư.
Nhưng ánh mắt của Đường Thận bỏ qua Quý Triệu Tư tức thì để ngó sang người đứng sau ông ta.
Trái tim rung lên mãnh liệt, Đường Thận lặng ngắm Vương Trăn hồi lâu rồi mới nói: “Hạ quan Đường Thận bái kiến Tả bộc xạ đại nhân.”
Vương Trăn khoác áo hồ cừu trắng muốt, đôi mắt chàng nhìn cậu sáng ngời.
Chỉ một ánh mắt thôi là đủ để họ hiểu lòng nhau tức thì.
Vương Trăn thong thả giơ tay: “Không cần đa lễ… Khụ khụ.”
Đường Thận vội hỏi: “Sư huynh bị ốm à?”
Cậu nóng ruột đến mức quên cả gọi đại nhân mà gọi thẳng sư huynh luôn.
Vương Trăn ho húng hắng mất một lúc, Tần Tự giải thích: “Mấy hôm vừa rồi đại nhân thức đêm làm việc nên chẳng may nhiễm phong hàn.
Hôm qua ngài bắt đầu ốm, bệnh tuy nhẹ nhưng triệu chứng khá dồn dập, thành ra trông hơi nghiêm trọng.”
Đường Thận thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người cùng nhau về thành U Châu.
Vì Vương Tử Phong bị ốm nên kế hoạch mở tiệc chiêu đãi Đường Thận của Quý Triệu Tư đành phải gác lại cho Vương Trăn về nghỉ sớm.
Đường Thận dìu Vương Trăn, đưa chàng về nơi ở của hai người tại U Châu.
Tòa dinh thự này do Phủ doãn U Châu Quý Triệu Tư chuẩn bị riêng cho họ.
U Châu là nơi ty Ngân dẫn được thành lập, làm gì có chuyện thiếu chỗ nghỉ chân cho người đứng đầu ty?
Quý Triệu Tư cho xe ngựa chở Đường Thận và Vương Trăn về tòa dinh thự.
Ông ta nói: “U Châu không có phủ của Đường đại nhân, đại nhân đến gấp quá nên hạ quan chưa kịp thu xếp.
Để qua mấy hôm nữa, hạ quan sẽ lo liệu thỏa đáng.”
Đương nhiên, Đường Thận đáp: “Không cần đâu, ta ít khi đến U Châu, ở cùng với Vương đại nhân là được.”
Quý Triệu Tư chẳng nghĩ sâu xa: “Vâng.”
Đường Thận đỡ Vương Trăn đi vào nhà.
Ống tay áo rộng rãi che đi đôi bàn tay họ, Vương Tử Phong tiện thể nắm chặt tay Đường Thận, mười ngón tay quấn quýt lấy nhau.
Đường Thận ngây ra, cậu chưa kịp phản ứng, Vương Tử Phong đã ngả đầu lên vai cậu.
Vương đại nhân khe khẽ gọi: “Cảnh Tắc ơi…”
Đường Thận: “…?”
“Cảnh Tắc…”
“Em đây.”
“Ta sắp xong đời rồi.”
“… Hả?”
Vương đại nhân nói: “Đôi mình vẫn chưa thành hôn, nếu ta đi trước, em sẽ chẳng được hưởng chút di sản nào của ta mất.
Tài sản của ta nhiều lắm đó.
Có đến ba tòa nhà ở Thịnh Kinh này; rồi Thịnh Kinh, Bắc Trực Lệ, Nam Trực Lệ, chỗ nào cũng có ba cửa hiệu nữa.
Thật ra ở Cô Tô quê em ta cũng sở hữu một phường nhuộm và một hiệu vải, rồi cả Kim Lăng – đại bản doanh của nhà họ Vương, phần lớn tài sản của ta đều ở đó…”
Đường Thận tròn mắt, miệng há hốc: “Huynh làm Thượng thư bộ Hộ mà tham ô khiếp thế cơ à!?”
Vương Trăn: “Tham ô? Sao em lại nghĩ oan cho ta như thế? Quá nửa chỗ đó là của hồi môn của mẹ chồng em đấy… Khụ khụ, em nỡ lòng nào đánh ta, ta đang ốm cơ mà.”
“Thế thì huynh nói hẳn hoi đi nào!”
Vương Trăn nhoẻn cười, dựa cả người lên Đường Thận, nói: “Mẫu thân ta chỉ có mỗi một cậu con trai, của hồi môn của mẹ đương nhiên thuộc về ta, rồi sau này cũng là của em hết mà.
Em chưa nghe ta kể hết đâu, ở phủ Kim Lăng ấy, em biết sông Tần Hoài không?”
Đường Thận hoảng hồn: “Huynh đừng bảo sông Tần Hoài cũng là tài sản của huynh đấy nhé!”
Vương Trăn phì cười: “Sông Tần Hoài là đất đai Đại Tống chúng mình, đâu thể thuộc về riêng ta chứ.
Nhưng mà ở bến Tần Hoài có hai tửu lầu kiếm bộn nhất thì đều là của ta.”
“Ca nữ cũng là của huynh hử?”
Vương Trăn sung sướng nói: “Nếu ta bảo ta sở hữu mấy chiếc thuyền hoa thật, em có giận không?”
“Không giận.”
“Ừ, đúng là có mấy chiếc… Úi, tiểu sư đệ!”
Đường Thận đẩy chàng ra, sải bước đi vào phòng.
Vương Trăn lập tức đuổi theo, tủi thân ghê gớm: “Chính em bảo là không giận kia mà.”
Đường Thận ngó chàng: “Đương nhiên ta chẳng giận huynh, có gì để mà tức đâu? Huynh sở hữu đến mấy chiếc thuyền hoa thì đã làm sao, huynh thích con gái à?”
Vương Trăn ôm chầm lấy cậu, cười hì hì: “Em nói ta thế là ta đau lòng lắm nhớ.”
Đường Thận nghĩ thầm: Ta thấy huynh đang vui ơi là vui kia, tưởng ta ghen chứ gì!
Thực tình Đường Thận chẳng ghen chút nào, nếu Vương Tử Phong có thể thích bừa mấy cô ca nữ thì lấy đâu ra chuyện hai mươi chín tuổi đầu còn chưa có người yêu? Chẳng qua cậu đang trầm trồ trong bụng rằng ôi cái đồ đại gia, đúng là không có gì ngoài điều kiện1! Cậu trầy trật kiếm tiền từ Hậu cần Đường thị đến lầu Tế Hà, mãi đến lúc mở Bách Bảo Các mới dám nhận là xông xênh.
Ai biết đâu người ta sinh ra ở vạch đích, chỉ thừa kế của hồi môn đã giàu vật giàu vã?
Đường Thận im im một chốc mới bảo: “Hồi trước ta từng cho huynh cổ phần Bách Bảo Các.”
Vương Trăn chân thành khen: “Cảnh Tắc kiếm tiền giỏi lắm luôn, Bách Bảo Các nho nhỏ thế thôi mà tiền lãi một năm chẳng kém các cửa hàng của ta cộng lại là bao.”
Đường Thận đang muốn bảo “Huynh giàu sụ thế thì trả phứt cổ phần cho ta đi”, ngờ đâu lại được khen nức nở.
Cậu ngẩn người, hết dám nói câu kia.
Vương Trăn: “Quay lại chủ đề chính nào.
Cảnh Tắc à, ta sắp xong đời thật rồi.” Nói đoạn chàng lại tì lên vai Đường Thận, “Nếu ta qua đời, tài sản của ta sẽ chẳng được chia cho em chút nào cả.
Không thể thế được… Ta nhớ em còn một người anh họ đằng ngoại phải không?”
Đường Thận: “? Ta chỉ có một đứa em gái thôi.”
“Không phải Đường Hoàng, ta đang bảo anh họ của em ở phủ Cô Tô kia.”
“Huynh nói Đường Vân ấy hả, anh ta ở đằng nội cơ, đằng ngoại ta không có anh chị em họ.
Mẹ ta là con một.”
Vương Trăn nhíu mày, rồi chàng nói tiếp ngay: “Về cơ bản cũng không khác gì.
Cứ chiếu theo phép tắc thân tộc, nếu ta mất, em phải nhờ cậu ta thay em đòi hết tài sản của ta từ Lang Gia Vương thị.
Mà để được như vậy thì em phải nói trước với anh họ em rằng, em chính là người vợ dấu yêu của ta… Khụ khụ.”
Đường Thận lại ủn chàng ra: “Không phải huynh đang ốm à!”
Vương Trăn: “Phải, ta bị ốm đấy, ốm nặng lắm luôn.”
Đường Thận: “…”
Coi huynh ngấm ngầm toan tính thế kia chả giống ốm đau tẹo nào!
“Em có biết vì sao ta lại ốm không?”
“Tần Tự bảo huynh thức đêm làm việc hở?”
Vương Trăn dịu dàng ôm lấy Đường Thận.
Chàng định hôn lên môi cậu, nhưng rồi nhớ ra mình đang bệnh, sợ lây sang cho Đường Thận nên đành thôi.
Chàng cười rất trầm, giọng chàng dịu êm, ấm áp và hơi khàn: “Em đến đây, tất nhiên ta phải cố giải quyết cho xong thật nhiều việc rồi.
Như thế lúc em tới, chúng mình mới có nhiều thì giờ để sum vầy bên nhau chứ.
Ba tháng rồi chưa gặp, ta thèm được hôn em lắm đó.”
Đường Thận ngước nhìn chàng, hé môi: “Sư huynh…”
Vương Trăn: “Nhưng sợ em lại ốm theo, thôi thì đành nhịn vậy.”
Đường Thận càng xúc động hơn.
Hiếm hoi lắm Vương đại nhân mới vào vai yếu thế, đâu thể khiến mỗi mình mình cảm động được? Chuyện bán buôn lỗ vốn kiểu ấy không đời nào có đâu.
Ôm sư đệ nhà mình, Vương đại nhân cảm thấy mình quả là bậc chính nhân quân tử trăm năm khó gặp, ngàn năm khó tìm..