Sớm Yêu Trễ Cưới

Chương 48


Đọc truyện Sớm Yêu Trễ Cưới – Chương 48

Kì hóa trị lần thứ hai chấm dứt, bác sĩ gọi mẹ con Thích Giai vào văn phòng, chỉ vào tấm phim nhựa, lấy làm tiếc nói, “Hóa trị hiệu quả không lý tưởng, tế bào ung thư của ba cô đã muốn khuếch tán đến bộ phận dạ dày, mặt khác trên đầu ruột chúng tôi phát hiện bóng mờ.”

“Tại sao có thể như vậy?” Thích Giai lắc đầu không muốn tin đây là sự thật, “Bác sĩ vài ngày trước không phải đã nói thuốc đặc hiệu có hiệu quả rất tốt sao?”

“Thuốc đặc hiệu không phải thuốc cứu mạng. Tế bào ung thư sống có năng lực sản sinh rất mạnh, cơ thể cũng có tính kháng dược, thuốc đặc hiệu trong thời gian nhất định là có tác dụng, nhưng nếu không thể hoàn toàn khống chế tế bào biến chứng, khi đó thời gian càng dài, tế bào ung thư càng kháng thuốc mạnh, tác dụng của thuốc cũng yếu đi.”

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Thích mẹ cắt ngang lời giải thích dài dòng chuyên nghiệp của bác sĩ, hỏi đúng trọng tâm, “Có phải ông ấy không còn nhiều thời gian?”

Bác sĩ liếc mắt đồng tình nhìn hai mẹ con Thích Giai, thở dài, “Dựa theo tốc độ của tế bào ung thư trước mắt, ông ấy nhiều nhất còn chống đỡ được ba tháng.”

“Ba tháng?” Thích Giai đứng lên, kích động xua tay, “Không thể nào, sao có thể chỉ ba tháng, trước kia đều nói một năm. Phùng giáo sư, ông đổi loại thuốc khác đi, đắt một chút cũng không sao, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp xoay sở… tiền…”

Có lẽ do quá kích động, Thích Giai đang nói chuyện chỉ cảm thấy một trận mê muội mãnh liệt đánh úp lại, trước mắt sao vàng đang múa. Cô lắc lắc đầu, biết rõ cần phải thanh tỉnh, nhưng đầu lại càng ngày càng nặng, mới vừa há miệng, còn chưa kịp phát ra thanh âm gì, trước mắt đã tối sầm, ngã gục.

Khi tỉnh lại hình ảnh trước mắt chính là chăn và trần nhà màu trắng, cô ngẩn ra một lát mới phản ứng lại, đây hẳn là đang nằm trên giường bệnh.

“Em tỉnh rồi?” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

Thích Giai nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt lo lắng của Lâm Tiêu Mặc, cười giễu, cô nhất định còn đang nằm mơ, chưa tỉnh lại, cho nên mới xuất hiện ảo giác, thấy Lâm Tiêu Mặc đang ở Bắc Kinh xa xôi.

Ngủ đi, tỉnh lại thì tốt rồi, cô tự thôi miên mình. Không ngờ vừa mới chợp mắt, giọng nam mát lạnh lại truyền đến, “Khát không? Có muốn uống nước không?” Hơn nữa lần này, anh còn nắm tay cô, bàn tay ấm áp khô ráo dán trên làn da cô, chân thật vô cùng.

Cô chậm rãi mở mắt, chớp chớp, “Em có phải còn chưa tỉnh, đang nằm mơ không?”

“Em nếu chưa tỉnh, anh liền đánh mông em đến tỉnh thì thôi.” Lâm Tiêu Mặc hung tợn nói, “Em có biết mình ngủ bao lâu không?”

Thích Giai lắc đầu.

“28 tiếng, em mê man gần 30 tiếng, anh sắp bị em hù chết.”

“Em hôn mê?” Thích Giai chuyển con ngươi, nhớ lại tình huống trước lúc bất tỉnh, cô nhớ rõ lúc ấy bác sĩ Phùng giáo sư đang nói với cô về bệnh tình của ba cô, bản thân giống như có chút cảm xúc không khống chế được, sau đó cái gì cũng không nhớ rõ, bất quá, “Em sao lại té xỉu?”

“Bác sĩ nói em có thể quá mệt mỏi, huyết áp lại thấp đáng sợ, ngay cả 50 cũng chưa đạt.” Lâm Tiêu Mặc đưa tay ôm cô ngồi dậy, đem ly trà sâm trên ngăn tủ đưa tới bên môi cô, “Uống chút trà sâm, bác sĩ nói tốt cho huyết áp.”

Thích Giai liền nhận lấy từ tay anh uống mấy ngụm, trả lại cái ly, thấp giọng, “Huyết áp thấp? Khó trách gần đây em lại cảm thấy đầu choáng váng nặng nề.”

“Vậy sao không nói cho anh biết?” Lâm Tiêu Mặc tức giận nói, “Em không phải đã nói cái gì cũng báo cáo với anh sao?”

“Em nghĩ không có gì, sợ anh lo lắng.” Thích Giai mím môi.

“Em như vậy anh càng lo lắng, em có biết sau khi dì gọi cho anh nói em té xỉu bất tỉnh, anh sợ đến mức mất hồn không.”


“Xin lỗi.” Thích Giai đưa tay vuốt đôi mày đang nhăn chặt của anh, nhỏ giọng lặp lại, “Xin lỗi.”

Lâm Tiêu Mặc bắt lấy tay cô, vẻ mặt nghiêm túc, “Thích Giai, đồng ý với anh, chăm sóc tốt cho bản thân. Anh biết em lo lắng cho ba em, nhưng anh cũng rất lo cho em, đừng làm cho anh sợ được không?”

Thích Giai lẳng lặng dừng lại trên gương mặt lo âu của Lâm Tiêu Mặc, gật đầu nói, “Được.”

“Vậy em nằm trước đi, anh đi gọi bác sĩ đến.”

Khi Lâm Tiêu Mặc trở về, phía sau có hai bác sĩ đi theo, họ đến trước giường Thích Giai, kiểm tra một hồi, xác định cô đã khôi phục lại bình thường, hỏi, “Lúc trước từng té xỉu qua chưa?”

“Không có.” Thích Giai lên tiếng, “Chỉ vô tình ngồi chồm hổm lâu đứng lên sẽ hơi choáng chút, nhưng lập tức bình thường lại.”

Bác sĩ gật đầu, lại hỏi, “Vậy trước kia thường xuyên xuất hiện choáng váng sao?”

“Cũng không. Nhưng gần đây hơi nhiều, đặc biệt buổi sáng lúc rời giường, sẽ cảm thấy đầu hơi choáng.”

“Ngoại trừ choáng đầu còn có gì không thoải mái không?”

Thích Giai cúi đầu suy nghĩ, nói, “Mấy ngày nay giống như dễ buồn nôn, lúc đánh răng bị nôn khan…”

“Đúng rồi, giống như gần đây rất dễ mệt mỏi, cảm thấy mệt chết được.” Cô bổ sung.

Hai bác sĩ nghe vậy nhìn nhau một cái, lại mỉm cười nhìn Thích Giai, “Kỳ kinh nguyệt gần đây nhất của cô là lúc nào?”

“Lúc nào?” Thích Giai cẩn thận nhớ lại, lài thời điểm nào, hình như là tháng trước, nhưng hình như cũng không đúng.

Bác sĩ thấy cô nghĩ nữa ngày vẫn chưa trả lời, trong lòng đại khái đã biết, vì thế hướng đến y tá vẫy tay, “Giúp cô ấy kiểm tra thai.”

Ngồi trên bồn cầu, Thích Giai nhìn thấy rõ ràng trên que thử là hai vạch, ngơ ngác một hồi, không biết đây là tâm tình gì. Mãi đến khi y tá gõ cửa, thúc giục cô đem que thử ra, cô mới có vẻ đứng dậy mở cửa, trong tay hiện ra rõ ràng thí nghiệm “trung đội trưởng” đưa cho y tá.

“Hai vạch, mang thai rồi.” Y tá cười hì hì nói, “Xét nghiệm máu lần nữa đi.”

Tuy kết quả thử máu buổi chiều mới có, nhưng bác sĩ kết hợp bệnh trạng của cô cơ bản đã phán định là do cô mang thai.

“Làm sao bây giờ?” Cô nằm trên giường, tay nhỏ bất an nắm chặt chăn.

“Cái gì mà làm sao bây giờ? Đương nhiên là sinh rồi.” Lâm Tiêu Mặc tóm lấy tay cô, bao trong lòng bàn tay, “Hai ngày này em bớt chút thời gian theo anh về Bắc Kinh trước, chúng ta đi cục dân chính công chứng.”

“Nhưng mà… mẹ anh…” Thích Giai dừng một chút, nói, “Em không muốn tiền trảm hậu tấu.” Tuy lúc trước vì thực hiện tâm nguyện của ba, cô quả thực rất muốn có một đứa con, thậm chí chủ động yêu cầu Lâm Tiêu Mặc chiều theo mình, nhưng lần đó cũng không thành công, không bao lâu dì cả lại đến báo danh. Mà trong thời gian ngắn này, cô đã nghĩ thông suốt, Lâm Tiêu Mặc nói đúng, không nên mang đứa con làm công cụ, cũng quyết định bỏ ý định này. Nhưng lại ngoài ý muốn mang thai, thật không biết có phải là ông trời đùa với họ không?


“Bên mẹ anh cứ để anh nói, em bây giờ nhiệm vụ chủ yếu chính là dưỡng thai cho tốt, chăm sóc cho mình với cục cưng trong bụng.” Lâm Tiêu Mặc đau lòng vuốt mái tóc dài của cô, “Vừa rồi em cũng nghe bác sĩ nói, tình huống em bây giờ thật không tốt, dinh dưỡng không đủ nhu cầu của cục cưng, đối với đứa nhỏ lớn lên không tốt như người khác.”

Anh suy nghĩ một chút rồi nói, “Anh thấy hay là tìm bảo mẫu đi, nếu không dì phải chăm sóc cho em còn chăm sóc cho bác trai nữa.”

“Được.” Thích Giai vuốt bụng, không thể tin được bên trong đã có một sinh mệnh đang lớn dần.

**

Thích ba Thích mẹ biết tin Thích Giai mang thai vui mừng vô cùng, đặc biệt là Thích Lê Minh, lập tức tinh thần liền phấn chấn, cả ngày la hét phải nhanh chóng hồi phục, mang cháu ngoại ra ngoài chơi.

Có thể thật sự là do ảnh hưởng của tâm lý, kì hóa trị lần thứ ba có hiệu quả tốt một cách thần kỳ, mấy chỗ tế bào ung thư đều được khống chế hữu hiệu, bệnh tình cũng dần ổn định.

“Ba cô bây giờ nghị lực rất lớn, có đôi khi tế bào ung thư đối với người bệnh mà nói ý chí so với thuốc cũng có tác dụng.” Phùng giáo sư nói với bọn họ, sau khi kết thúc kì hóa trị thứ ba, nếu tình huống ba cô ổn định, ông đặc biệt cho phép họ xuất viện, để ba cô ở nhà an hưởng thời gian còn lại.”

Sau khi Thích Lê Minh biết, càng thêm tích cực phối hợp trị liệu, lúc tinh thần tốt còn có thể cùng Thích Giai đi dưới lầu tản bộ, phơi nắng.

“Giai Giai, con đã mang thai, hôn lễ khi nào thì làm?” Thích ba hỏi.

“Chúng con tính qua hai ngày đi chứng, hôn lễ chờ ba khỏe lại nói sau.” Thích Giai đáp.

Thích Lê Minh xua tay, không tán thành đề nghị của cô, “Không được, chờ ba khỏe không biết có thể chờ được không.”

“Ba, ba đừng nói bừa.” Thích Giai hốc mắt ửng đỏ, lắc tay ba cô hờn dỗi, “Ba ngày hôm qua còn nói muốn dẫn cháu ngoại đi chơi đó.”

“Đúng vậy, ba muốn dẫn cháu ngoại đi chơi.”

Thích Giai kéo ông ngồi xuống, tựa đầu trên vai ông, thấp giọng nói, “Ba, Tiêu Mặc nói để đứa con theo họ con.”

“Thằng nhóc Tiểu Lâm này thật có tâm.” Thích Lê Minh cảm khái nói, “Nhưng mà chuyện này không được, nào có đứa nhỏ nào mang họ mẹ chứ.”

“Anh ấy nói chúng con sinh hai đứa, đứa thứ nhất mang họ con, đứa thứ hai thì theo anh ấy.”

“Vậy không tốt đâu?” Thích Lê Minh giọng chần chờ, “Ba thấy hay là con trai mang họ Lâm, con gái thật ra có thể mang họ Thích.”

“Vậy nếu như đều là trai hoặc gái hết thì sao?” Thích Giai cố ý đâm chọc.

“Vậy đều là họ Lâm.” Thích Lê Minh vỗ tay con gái mình, thâm tình nói, “Họ gì không quan trọng, bọn chúng đều là cháu ngoại của ba, ba thương như nhau.”


“So với con còn nhiều hơn sao?” Thích Giai làm nũng.

“Con gái ngốc.” Thích Lê Minh bật cười, vỗ về tay con gái, “Con vĩnh viễn là bảo bối ba thương yêu nhất.”

“Vậy bảo bối đói bụng, chúng ta lên lầu ăn gì đi.” Thích Giai vỗ vỗ bụng, gần đây hay đói, mới vừa ăn không bao lâu lại đói nữa.

“Đúng là nên ăn nhiều một chút.” Thích Lê Minh đánh giá thân thể gầy yếu của con gái, nói tự đáy lòng, “Chờ ba xuất viện về nhà, ba nấu canh bổ cho con, thế nào cũng phải đem con dưỡng thành béo tốt.”

Về nhà, động từ này tốt đẹp cỡ nào, đáng tiếc…

Buổi sáng thứ ba, Thích Giai mang cà mên mới vừa ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy một đám bác sĩ, y tá giống như gió lốc xẹt qua bên người. Cô nhanh nhẹn nép vào sát tường, vừa nhường đường cho người ta vừa bảo vệ bản thân không bị đụng vào. Nằm viện gần nửa năm, trường hợp như vậy cô đã nhìn quen. Trong lòng ngoài việc mặc niệm cầu khẩn, sớm đã không có cảm xúc kinh sợ, mà khi nhìn đến phòng họ đi vào, Thích Giai mới giật mình run lên, cà mên rơi trên đất.

Cô lê cơ thể đã ngây ngốc chạy về hướng phòng bệnh, tay còn chưa chạm vào cửa, cửa phòng đã bị người bên trong đẩy ra, hai y tá ngăn cô, vài người giúp đưa Thích ba nhanh chóng đến phòng giải phẫu, theo sau còn có mẹ cô đang nước mắt lưng tròng.

Thích Giai vội vàng chạy đến bên mẹ, lo lắng hỏi, “Mẹ, làm sao vậy?”

“Ba con… Ba con nôn ra máu, rất nhiều rất nhiều.” Thích mẹ vừa khóc thút thít trả lời, vừa kéo tay con gái chạy đến phòng giải phẫu.

Chờ hai người đến cửa phòng, ba cô đã bị đẩy vào. Hai người đứng bên ngoài, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng cấp cứu. Qua một lát, Thích Giai mới nhớ tới việc gọi điện cho Lâm Tiêu Mặc, “Tiêu Mặc, ba em, ông nôn ra máu… đang cấp cứu.”

“Nghiêm trọng không?” Lâm Tiêu Mặc hỏi.

“Không biết, mẹ em nói ông ấy nôn ra rất nhiều máu, làm cho chăn và sàn đều nhiễm đỏ.” Thích Giai khóc nói, “Tiêu Mặc, ba em có thể hay không?”

“Suỵt, đừng khóc.” Lâm Tiêu Mặc nhẹ giọng an ủi, “Em ở đó ngoan đi, anh lập tức tới.”

Cấp cứu tiến hành rất lâu, trong lúc đó có hai y tá đi ra, Thích Giai đón đường hai người, hỏi, “Ba tôi thế nào?”

Hai người đều là đáp án nghìn bài một điệu, “Bác sĩ đang cấp cứu, các người ngồi bên kia chờ đi.”

Chờ đợi, lại chờ đợi… Thời gian từng giây chậm chạp trôi, trong hành lang yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại âm thanh khóc thút thít khe khẽ của Thích Giai và mẹ.

“Con có mang, đừng khóc.” Mẹ cô ôm bả vai cô, đem dựa vào trong lòng.

“Chúng ta đều phải chuẩn bị sẵn sàng.” Thích mẹ nói giọng nhỏ nhẹ, không biết là đang nói với con gái hay là ám chỉ chính mình.

Thích Giai nhắm mắt không lên tiếng, cô rất hy vọng đây là mơ, sau tỉnh lại mọi thứ liền tốt, ba cô đang khỏe, cục cưng của cô cũng khỏe mạnh trưởng thành… Lông mi và mí mắt không ngừng run rẩy, mãi đến khi nghe được âm thanh chạy nhanh trong hành lang, cô mới mở mắt ra, nhìn thấy phía trước Lâm Tiêu Mặc đang chạy tới.

Lâm Tiêu Mặc vừa thấy cô liền ôm chặt lấy, không ngừng lặp lại, “Không sao, anh ở đây.”

Thích Giai thì thào với anh, “Tiêu Mặc, em còn chưa chuẩn bị tốt, em còn chưa chuẩn bị tốt…”

Phiên ngoại: Bánh bao nhỏ

Thứ hai, khi đưa con đi nhà trẻ, cô giáo nói năm nay sẽ tổ chức hội thi gia đình tiếp sức,để làm phát triển quan hệ giữa các bạn nhỏ và gia đình, từng bạn nhỏ phải dẫn ba mẹ tới trường học, đồng thời mỗi gia đình phải chuẩn bị vài thức ăn để chia sẻ với mọi người.


Thích Giai và Lâm Tiêu Mặc thương lượng xong, quyết định nướng một ít bánh quy tạo hình động vật đưa cho trường học, như vậy vừa tiện cho các bạn nhỏ ăn, lại thoả mãn tính hứng thú của trẻ em. Vì thế, Thích Giai còn đặc biệt lên mạng tốn thời gian tìm kiếm đủ phim hoạt hình.

Buổi tối thứ năm, Thích Giai và Lâm Tiêu Mặc dẫn con đi siêu thị mua nguyên liệu làm bánh ngọt, bạn nhỏ Lâm Ngải Gia thấy ba mẹ bận rộn chọn tài liệu, không thèm để ý tới cậu, không khỏi chu môi kéo kéo váy Thích Giai, “Mẹ, con không thích ăn bánh quy chút nào.”

Thích Giai nhìn con đang nghiêm trang, cười nhạo, “Thật không? Vậy buổi tối thứ ba bị ba tóm được ở trong chăn ăn cookie là ai ta?”

Nói dối bị vạch trần trước mặt, bạn nhỏ Lâm Ngải Gia trên mặt không nén được giận, lại còn căng cổ lên nói, “Dù sao bây giờ con không thích ăn.”

Lâm Tiêu Mặc đang so sánh mấy bịch đường trắng thấy biểu tình không được tự nhiên của con, bật cười xoa xoa cái đầu nhỏ của con, “Vậy con thích ăn gì?”

“Tôm hùm, tôm hùm lớn.” Lâm Ngải Gia phấn khởi nói, “Ba, ngày mai chúng ta mang tôm hùm đến trường đi!”

Lâm Tiêu Mặc nghiêng đầu nhìn vào mắt vợ, đánh giá cô chắc chắn so với mình kinh ngạc hơn, luôn đối địch với hải sản, xin lượng thứ cho đứa con bất tài như thế nào bỗng nhiên bị kích động lại chỉ rõ phải ăn tôm hùm lớn? Vừa định hỏi đến cùng, Thích Giai liền nghiêm túc mở miệng, “Gia Gia, mẹ không phải đã dạy con, không thể so đo với các bạn nhỏ khác hay sao?”

Lâm Ngải Gia mím môi, gục đầu xuống, uỷ khuất không nói được gì.

Thấy hốc mắt ửng đỏ của con, Thích Giai cũng thấy mình quá nặng lời. Cô thở dài, ngồi xổm xuống kéo tay con, “Mẹ chỉ muốn nói Gia Gia, mặc kệ là bánh quy nhỏ hay tôm hùm lớn đều là tâm ý của chúng ta, các bạn đều sẽ thích.”

Lâm Ngải Gia không nói lời nào, chỉ cúi đầu hờn giận, qua một lúc lâu mới ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Thích Giai, “Con không phải so đo, con chỉ muốn cho Trần Diệc Đình được ăn tôm hùm.”

Trần Diệc Đình? Nhân vật nào vậy? Thích Giai tìm tòi trong trí nhớ, thật sự không nhớ nổi trong lớp con ai là nhân vật này, bất đắc dĩ chỉ có thể thỉnh giáo con, “Ai là Trần Diệc Đình?”

“Trần Diệc Đình chính là Trần Diệc Đình a, bạn ấy học lớp hai, chúng con tập thể dục buổi sáng chung với nhau, chúng con còn chơi bắt bóng với nhau nữa…”

Trong lời giải thích thao thao bất tuyệt của con, Thích Giai hơi hiểu ra, tình cảm của con đúng là đặt trên người con gái người ta rồi, muốn mang thứ tốt làm người ta vui. Mặc dù rất buồn cười, nhưng cô vẫn nhịn cười, quơ quơ tay nhỏ bé của con, nghiêm túc nói, “Nếu không mẹ đặc biệt nướng cho Trần Diệc Đình một cái bánh ngọt, Gia Gia cầm tặng bạn được không?”

“Không được.” Bạn nhỏ Lâm Ngải Gia phủ định ngay.

Lần này không đợi Thích Giai lên tiếng, Lâm Tiêu Mặc bên cạnh khó hiểu hỏi, “Vì sao không được?”

“Bởi vì Trần Diệc Đình nói ai mang tôm hùm cho bạn ấy ăn, bạn ấy sẽ cùng người đó kết hôn.”

Thích Giai mắt trợn trắng, vậy là sao? Bây giờ trẻ em đều trưởng thành sớm vậy ư? Không chỉ biết kết hôn, còn học được cách ra giá? Bất quá vẫn buồn cười, Thích Giai quyết định phụ đạo cho con, “Gia Giai, con phải nhớ kĩ, người muốn con cho ăn tôm hùm mới thích không phải tình yêu thật sự, không thể kết hôn, người cho con cùng ăn tôm hùm với bạn ấy mới kết hôn được.”

Phốc, Lâm Tiêu Mặc bên cạnh cười ra tiếng. Vợ đây là đang dạy con ăn cơm mềm sao?

Thích Giai quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn vẻ tươi cười đầy mặt của chồng, hỏi lại, “Em nói không đúng sao?”

“Đúng, đúng, lời của vợ luôn luôn đúng.” Lâm Tiêu Mặc vội lấy lòng nói. Tiếp theo, anh ngồi xổm xuống, một phen ôm lấy con trai, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, “Mẹ con nói chính là chân lý, nhưng đối với đàn ông mà nói, làm cho phụ nữ vui vẻ mới là chuyện hiển nhiên chính đáng, con thấy ba thường xuyên lấy lòng mẹ con đó.”

Bạn nhỏ Lâm Ngải Gia cái hiểu cái không gật đầu.

Lâm Tiêu Mặc quét mắt qua vợ đang dở khóc dở cười, ẵm con đứng lên, “Đi, ba ba dẫn con đi mua tôm hùm. Tối nay sẽ truyền thụ bí quyết cho con, bảo đảm…”

Thích Giai nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ, khoé miệng không khỏi nhếch lên, người này thật là…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.