Đọc truyện Sớm Yêu Trễ Cưới – Chương 11
Một câu bất thình lình làm Thích Giai mở to hai mắt, khẽ nhếch miệng, chỉ ngây ngốc không nói được nửa lời, mà những người ngày đó chứng kiến bữa ăn cùng nhau lại ngừng thở, im lặng xem biểu tình của hai người. Chỉ có Kingchen không hiểu việc gì, lớn miệng tiếp tục câu chuyện, “Hoa đương nhiên đẹp, bất quá tôi thích cái lá cây kia hơn, Jocelyn, lá kia tên là gì a?”
“Diệp thượng hoàng.” Thích Giai thuận miệng đáp, trong lòng lại đang cân nhắc vấn đề bất ngờ từ Lâm Tiêu Mặc.
“Diệp thượng hoàng?” Kingchen thấp giọng, “Tên này rất dễ nghe, người tặng hoa cũng có lòng lắm.”
“Tặng hoa chính là có lòng?” Lâm Tiêu Mặc cao giọng, trong giọng nói ẩn chứa sự khinh thường.
Kingchen nhìn sang Lâm Tiêu Mặc, bày ra một bộ dáng người từng trải, cười giễu, “Merlin, trên bàn đàm phán anh là cao thủ, nhưng làm cho phụ nữ vui thì không có kinh nghiệm rồi. Phụ nữ không thích hoa sao? Anh thử hỏi đi, Lucy, cô thích hoa không?”
Lạc Hú bị điểm tên, cười mỉm, lộ ra hai má lúm đồng tiền, biểu tình ngọt ngào, “Thích chứ. Chẳng qua được ở bên người mình yêu, cho dù anh ta tặng một chén nước cũng vui rồi.”
KingChen nghe vậy, cười lớn vỗ vỗ vai Lâm Tiêu Mặc, hâm mộ trêu đùa, “Ai nha, đầu năm nay phụ nữ tốt như vậy cũng không còn nhiều nữa, ngay cả tiêu tiền cũng tiết kiệm cho anh.”
Lâm Tiêu Mặc hé miệng cười nhạt, nghiêng thân mình, dùng thanh âm không lớn không nhỏ hỏi Lạc Hú, “Nếu thật sự tặng em nước, cũng đừng oán trách.”
Lời này đi vào tai của người ngoài chính là liếc mắt đưa tình tiêu chuẩn, tất cả mọi người cười tỏ vẻ hiểu ý, từ trong lời nói Lâm Tiêu Mặc mà bắt đầu bàn luận về vấn đề khẩu thị tâm phi của phụ nữ, riêng chỉ có Thích Giai cúi đầu, vắt nửa ngày cũng không ra được nửa điểm tươi cười, trong lòng chua ngọt đắng cay, đủ mọi tư vị.
Thật vất vả thang máy mới tới lầu một, Thích Giai vội nắm tay đứng sát cạnh cửa, mời đám người Tô Hà đi ra ngoài trước, sau đó cách vài bước theo sau. Đi đến đại sảnh, cô từ xa đã thấy chiếc A5 màu bạc của Giang Thừa Vũ, vốn nghĩ muốn chờ Tô Hà bọn họ đi rồi cô mới đi qua, nhưng đám người kia lại đứng tụm năm tụm ba ở cửa, như là đang đợi xe.
Thích Giai sợ Giang Thừa Vũ đợi lâu, lại lo lắng xe ở cửa chắn mọi người, đành phải bất chấp, trước ánh mắt sáng rực của mọi người, đi về phía xe của Giang Thừa Vũ.
“Người đàn ông thần bí hiện thân rồi.” Lần này, Kingchen không mở miệng, là người đồng nghiệp khác cao hứng bát quái.
Thích Giai ngoái đầu nhìn lại muốn giải thích, nhưng không ngờ nhìn thấy trên mặt Lâm Tiêu Mặc lóe lên cảm xúc phức tạp, là ảo giác sao? Cô như thế nào cảm mơ hồ cảm thấy tầm mắt anh vô tình hay cố ý liếc về chiếc A5.
Suy nghĩ xúc động trong nháy mắt khiến Thích Giai đối với anh lắc lắc đầu, cuống cuồng nói, “Chỉ là bạn bè thôi.”
Không ai phát hiện sự khác thường trong ánh mắt của Thích Giai, còn cho là cô đang giấu đầu lòi đuôi, đều lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Thích Giai nhìn khắp mọi người xung quanh, Lâm Tiêu Mặc đang nói chuyện phiếm với Lạc Hú, cô cười tự giễu, cảm xúc cái gì, để ý cái gì, tất cả đều là cô tự mình đa tình. Đêm đó không khống chế được hẳn là ký ức quay lại, dấy lên trong lòng anh lửa giận đi? Mà bây giờ, quay về với bạn gái bên người, tự nhiên sẽ không muốn cùng cô có bất kì quan hệ ràng buộc nào.
Cô thở dài, vẫy tay với mọi người, đi nhanh đến xe, mở cửa bước vào.
“Đi thôi.” Không biết vì sao, rõ ràng nên cảm thấy may mắn vì anh đã bỏ qua mình, nhưng ngữ khí của Thích Giai vẫn khó nén suy sụp.
Giang Thừa Vũ lên tiếng trả lời, khởi động xe, khi chạy ngang qua cửa lớn, anh hơi thò đầu ra, thấy rõ người đàn ông đứng trước cửa, khẽ thở dài, hiểu được nguyên nhân tâm tình mất mát của Thích Giai.
Khi đến đại học P là thời điểm vừa tan học, trước cổng trường rất náo nhiệt. Nhìn thấy những sinh viên hăm hở ấy, Thích Giai nhớ đến thời sinh viên của mình, cũng như vậy, trên mặt luôn mang theo nụ cười hạnh phúc giản đơn, ngẫu nhiên không vui bất quá cũng như thời tiết xuân thương thu buồn, những ngày thoải mái như vậy thật sự là như mơ.
Họ đem xe đậu ở cửa, đi đến nhà hàng Tiểu Bạch, mua bánh rán, bánh mè nóng, lại thêm hai ly trà sữa trân châu, mới tìm vị trí ngồi xuống.
“Của em, cay nhiều thêm rau thơm.” Giang Thừa Vũ đem một gói to đưa tới trước mặt cô, “Còn muốn gọi thêm gì nữa không? Lạp xưởng nướng? Hay chân gà chiên?”
Thích Giai lắc đầu, cắn miếng bánh rán, “Không cần đâu, tất cả đều có nhiều calo, anh muốn làm em mập chết sao?”
Giang Thừa Vũ nhìn tiền lẻ trên bàn, chế nhạo nói, “Lúc trước là người nào hùng hồn nói phải ăn với số tiền bằng giá khách sạn năm sao, bây giờ ngay cả 50 tệ cũng chưa hết đâu.”
Thích Giai uống một ngụm trà sửa, xong rồi nói, “Ai nha, còn nhiều thời gian, anh nếu sợ tiền tiêu không hết, em phụ trách giúp anh.”
“Được.” Giang Thừa Vũ nâng khóe miệng, trong tươi cười có một tia chờ mong, “Chỉ cần em đồng ý.”
Thanh âm anh trầm thấp khác thường, làm cho trái tim Thích Giai cũng lộp bộp trầm xuống. Tự hiểu đề tài mẫn cảm, cô vừa âm thầm trách cứ mình nói chuyện không động não, vừa cười gượng lảng sang chuyện khác, “Gần đây có bận không?”
“Khá tốt, mới vừa hoàn thành một hạng mục, em thì sao?”
“Hai cá IPO, bận muốn chết.” Cô cắn bánh mè ngọt không cay, oán giận nói, “Sáu tháng cuối năm nay bị hai hạng mục này làm cho mệt chết được.”
Giang Thừa Vũ đưa khăn giấy cho cô, nhẹ giọng nói, “Đừng để mình quá mệt mỏi, tiền kiếm không hết, hơn nữa, phụ nữ như em kiếm nhiều tiền như vậy làm gì?”
“Còn tiền vay mua nhà a, em còn thiếu ngân hàng một khoản nợ.”
“Lúc này em còn nợ một khoản tiền?” Giang Thừa Vũ lơ đểnh cười yếu ớt.
Thích Giai liếc anh một cái, mặt nhăn mày nhó, khinh bỉ nói, “Ai, các người là nhà tư bản, không hiểu khó khăn của nhân dân lao động đâu.”
Giang Thừa Vũ không nói tiếp, chỉ khẽ vén miến trên bánh mè, một lúc lâu sau mới nói ra một câu, “Vậy em có thể gả cho một nhà tư bản.”
Khụ khụ… Lời này thốt ra vừa lúc Thích Giai đnag uống trà sữa, hại cô một trận ho khan.
“Không sao chứ?” Giang Thừa Vũ đứng lên, vỗ vỗ sau lưng cô, lại từ trong túi lấy ra một khăn giấy đưa cho cô lau nước mắt.
Thích Giai đưa tay nhận lấy, ho điên cuồng, nước mắt lưng tròng lén nhìn Giang Thừa Vũ khẩn trương, qua hơi nước cô thấy vẻ đau lòng và thương tiếc trong đáy mắt anh, mấy năm nay anh thỉnh thoảng lại thổ lộ tâm tình, khiến lòng cô cũng hơi rung động.
Tính lại, họ quen nhau được 8 năm, 8 năm qua anh vẫn như vậy, lẳng lặng ở bên cạnh cô, vừa là thầy vừa là bạn, là người soi đường cho sự nghiệp của cô, cũng là người bạn tri kỷ nhất.
Cô lúc đi học có việc làm thêm tốt là anh giới thiệu, cô gửi sơ yếu lí lịch đến GS là anh sửa chữa, phần phân tích thị trường đầu tiên của cô cũng là anh ra tay hướng dẫn, báo cáo tiến cử của cô cũng là do anh hỗ trợ trau chuốt…
Cô nhớ rõ khi cùng Lâm Tiêu Mặc chia tay, Giang Thừa Vũ dẫn cô đi uống rượu giải sầu, cô uống đến say mèm, là anh yêu lặng theo sát phía sau cô, chờ cô đi mệt, khóc bất động, mới cõng cô về ký túc xá. Lúc giao cô cho Hứa Đình Đình, anh dìu vai cô, gằn từng tiếng nói, “Thời gian là liều thuốc tốt nhất, đừng tra tấn bản thân nữa, đừng làm cho người yêu thương, quan tâm em đau lòng.”
Thích Giai cũng nhớ rõ vài năm trước cô đột phát viêm màng bụng, khi nghe bác sỹ nói phải phẫu thuật lấy ra, sợ tới mức vội vàng gọi điện thoại cho Giang Thừa Vũ. Trước khi phẫu thuật anh đã chạy tới, giúp cô làm đủ các thủ tục, nắm tay cô nhẹ giọng an ủi, “Đừng sợ, anh ở bên ngoài.”
Trong nửa tháng sau khi phẫu thuật cô ở bệnh viện, Giang Thừa Vũ cực nhọc ngày đêm, không hề nghỉ ngơi mà chăm sóc cô, nửa tháng sau cô tăng hai cân, anh lại gầy một vòng. Rất lâu sau, Thích Giai từ Mưu Phi mới biết được, vốn ngày cô phẫu thuật đó, Giang Thừa Vũ đang ở vùng khác gặp đối tác, đơn giản một câu, “Sư huynh, em rất sợ.”, liền bỏ việc làm ăn quay trở về.
Đủ mọi việc như thế, Thích Giai sao lại không cảm động, nhưng cảm động và tình cảm là hai chuyện khác nhau. Đối với tình yêu, Thích Giai rất ngoan cố, cô bướng bỉnh kiên trì, hôn nhân mà không có tình yêu là tàn nhẫn, bởi vì cảm động mà ở cùng nhau là thương tổn lớn nhất. Quan trọng nhất chính là, Giang Thừa Vũ biết rất rõ quan hệ của cô và Lâm Tiêu Mặc trong quá khứ, cô rất không chịu nổi mặt xấu của mình rõ ràng đã phơi bày ở trước mặt anh, người đàn ông tốt như vậy, cô sao có thể xứng?
Thích Giai hấp háy mũi, lau nước mắt không biết là do bị sặc, hay do buồn phiền mà ra, cúi đầu, tiếp tục giải quyết thức ăn.
Từ nhà hàng Tiểu Bạch đi ra, họ lại dọc theo con đường nhỏ vườn trường đi vào sân, khi đi ngang qua cửa sổ phòng tuyên truyền, gặp được hướng dẫn viên hệ tài chính, cũng là bạn học của Giang Thừa Vũ.
“Trùng hợp thật!” Thái Tuấn Vĩ nhìn Thích Giai, lại vỗ vai Giang Thừa Vũ, cười hì hì hỏi, “Sao có hứng thú quay về trường cũ a?”
“Cô ấy nói muốn ăn bánh rán.” Giang Thừa Vũ giải thích.
“Ha ha, vậy ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Thích Giai trả lời.
Thái Tuấn Vĩ cười cười, quay đầu nện Giang Thừa Vũ một quyền, “Đến cũng đến rồi, đi, uống một chén, vừa hay buổi tối bọn Trần Thần cũng có mặt.”
Thấy Giang Thừa Vũ khó xử liếc nhìn Thích Giai, Thái Tuấn Vĩ trêu chọc, “Không phải chứ, còn chưa kết hôn mà đã sợ vợ ư?” Nói xong lại làm bộ dạng nghiêm túc nói với Thích Giai, “À, mặc dù là không học nữa, nhưng một ngày là thầy suốt đời là thầy, hôm nay nếu em quản Thừa Vũ, tôi có thể…”
Thích Giai nhíu mi, lo lắng nếu giải thích mình và Giang Thừa Vũ không phải tình nhân, sẽ làm anh mất mặt, chỉ phải cười gượng nói được.
Họ đi theo Thái Tuấn Vĩ tới khách sạn Tây Môn, những người khác nhìn thấy hai người đều kinh ngạc vui vẻ. Cũng khó trách, tuy sống cùng một thành phố, nhưng sau khi tốt nghiệp mọi người đều bận rộn, cơ hội có thể gặp được nhau cũng không nhiều.
Bạn bè gặp nhau, vô cùng vui vẻ, một lúc sau mọi người đều hơi say. Một bàn ngoài Thích Giai thì đều cùng khóa với Giang Thừa Vũ, cô nhỏ nhất, lại là phụ nữ, cho nên cơ hồ hỏa lực toàn bộ tập trung trên người cô, Thích Giai lại chơi xấu, giả chết, bất kể thế nào cũng đùn đẩy đi, nhưng có mấy người khó chơi, chết sống cùng cô cụng ly.
“Sư muội, em sao không để cho tôi mặt mũi chút nào, tay tôi muốn gãy rồi!” Người nói là Mạnh Phi Dương, chính là người khó ứng phó nhất.
Thích Giai tốt xấu đều nói hết, nhưng anh ta vẫn không bỏ qua, quên đi, chỉ một ly thôi! Thích Giai vừa định bưng ly rượu trước mặt lên, đã bị Giang Thừa Vũ cướp đi.
“Cô ấy không thể uống, tôi uống thay.”
Những người khác nhìn thấy hai người cùng đi vào, bây giờ Giang Thừa Vũ muốn uống rượu thay, hơn nữa là Tuấn Vĩ dẫn đến, hứng trí liền đứng lên. Vốn người đến kính rượu mỗi người đều một ly đầy, Thích Giai ngẩng đầu nhìn Giang Thừa Vũ ai đến cũng không cự tuyệt, một ly lại một ly mà uống, hết một vòng, một bình rượu đỏ đã xuống bụng.
Tuy quen biết nhiều năm, nhưng Thích Giai cũng không rõ tửu lượng của anh, nhìn anh kính xong một cái lại rót tiếp, mơ hồ có chút lo lắng, vội ngăn tay anh lại, xin tha nói phải rời đi trước, may mà Thái Tuấn Vĩ cũng nháy mắt với mọi người, ý bảo có thể tha cho bọn họ, cô lúc này mới đỡ lấy Giang Thừa Vũ đã lung lay sắp đổ ra khỏi bàn rượu.
“Đưa chìa khóa cho em, em đưa anh về.”
Giang Thừa Vũ từ trong túi lấy chìa khóa đưa cho cô, sau đó mở cửa bên cạnh ghế lái ngồi vào.
Thích Giai rất cẩn thận lái xe, khi thì quay đầu nhìn Giang Thừa Vũ đang tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, sợ anh sẽ nôn. May mắn anh chỉ hơi nhíu mày, nhắm mắt lại, im lặng mà ngủ, xe đến dưới lầu nhà anh, Thích Giai đang do dự có nên đánh thức anh hay không, ai ngờ Giang Thừa Vũ bỗng nhiên mở mắt, nhưng tầm mắt lại nhìn chằm chằm phía xa, cũng không nói gì, trong xe kín đáo im lặng có thể nghe được hơi thở của hai người, hương thơm rượu đỏ thẩm thấu trong không khí, đến nỗi cô cảm thấy được chung quanh có một hương vị chứa một tia không rõ.
Thích Giai chịu không nổi không khí im lặng hít thở không thông như vậy, cô hít sâu, làm thông cuống họng nói, “Em trước mở CD nghe, anh nghỉ ngơi thêm một lát.”
Phút chốc, tay phải đang vươn ra bị nắm lấy, cô vội vàng muốn rút về, lại càng bị nắm chặt hơn.
“Thích Giai…” Giang Thừa Vũ xoay qua… Nhìn cô chằm chằm thật sâu, ánh mắt như một viên ngọc thạch đen láy.
“Làm bạn gái anh đi!”