Đọc truyện Sớm Sớm Chiều Chiều Đều Là Anh – Chương 39: Đi ăn khuya
Editor: Vô Ngôn Team
Sau ngày đó, hai người cũng bắt đầu liên lạc với nhau nhiều hơn, ngay từ đầu đa số là Quý Cảnh Thâm tìm Tùy Hi, sau nhiều lần Tùy Hi chậm rãi cũng sẽ chủ động. Nhưng Quý Cảnh Thâm vô cùng bận rộn, thường xuyên đến nửa đêm mới nhắn lại, Tùy Hi cũng không ngại, chờ mình rời giường rồi nhắn tin cho anh, cứ lặp lại như thế.
Nhân cơ hội cả lớp đều có mặt vào tiết tự học buổi tối, giảng viên lại đây nói về việc thực tập vào học kỳ sau, có thể theo sắp xếp của trường mà đi bệnh viện nào, đương nhiên cũng có thể tự mình tìm, kỳ thực tập gắn liền với thời gian một năm.
Một tuần viết bài tổng kết nhỏ một lần, một tháng viết tổng kết tổng quan, mỗi cuối tháng phải chuyển phát nhanh bài tổng kết thực tập về trường, mãi đến khi kỳ thực tập kết thúc.
“Những ngày không thấy ánh mặt trời sắp tới rồi, cậu có dự định gì không?” Tạ San ngửa mặt lên trời thở dài.
“Không có dự định gì hết.” Tùy Hi thành thật.
Nghe vậy, Tạ San sao mà nghe thấy có chút không đúng.
“Vì sao tớ nghe ra cậu đang có cảm giác chờ mong vậy?”
Tùy Hi toát mồ hôi: “Có sao? Cậu nghe lầm rồi.”
“……” Không rối rắm nữa, Tạ San hỏi: “Cậu nghĩ như thế nào? Theo trường học sắp xếp hay là tự tìm?”
“Tự tìm.”
“Bệnh viện nào thế?”
“Bệnh viện trung tâm.”
“…… Thượng Hải nhiều bệnh viện trung tâm như vậy, cậu nói cái nào thế?”
Tùy Hi im lặng, lặng lẽ nhìn Tạ San một cái, nhỏ giọng: “Tớ về Nam Lâm.”
“……” Đệt móa!
Đè xuống trái tim nhỏ thích tám chuyện đang xao động kia, Tạ San hạ giọng, thần sắc hưng phấn: “Sao đột nhiên muốn về thế? Cậu và chú út kia của cậu hẹn hò rồi? Chuyện khi nào sao tớ không biết!”
“…… Không thể nào, đừng nói bậy.”
“Vậy vì sao đột nhiên phải đi về chứ, tớ nhớ là trước kia cậu còn nói muốn ở lại Thượng Hải làm việc mà.”
“Tớ đây là lá rụng về cội đó……”
“…… Cậu làm như ra nước ngoài ấy, còn lá rụng về cội,” Tạ San ghét bỏ xong, nghiêm túc lên, “Là chú út của cậu bảo cậu trở về đúng không, để tớ đoán xem, bệnh viện trung tâm, anh ta cũng ở đó?”
“……”
Tạ San thấy vẻ mặt của cô liền biết mình đoán đúng rồi, mũi hừ hừ: “Khi nào hẹn thế?”
“Lần trước đi nhà ga đưa chú ấy.”
…… Được lắm, từ học kỳ một luôn rồi.
“Vậy cậu đi rồi, tớ ở Thượng Hải còn ý nghĩa gì nữa đâu? Tớ cùng cậu đi Nam Lâm cũng được.”
Tùy Hi kinh ngạc: “Bạn trai cậu làm sao bây giờ?”
“Cậu cho rằng ai cũng thấy sắc quên nghĩa giống cậu sao?” Tạ San trừng cô, “Yên tâm đi, chút nữa về tớ sẽ thương lượng với anh ấy.”
“Cậu quyết định là được.”
Bởi vì trở về thực tập cần phải làm rất nhiều thủ tục phiền toái, chờ hai người lăn lộn xong, cách kỳ thực tập vào tháng năm chỉ còn một tuần. Mua vé xe chiều, hai người dọn hành lý xong, đi ga tàu hỏa.
Thời tiết nóng, Tạ San đi mua kem ly, Tùy Hi phụ trách xem chừng hành lý.
Di động vang lên, cô nhìn thấy tên trên màn hình: “Chú út.”
Vừa lúc có tiếng quảng cáo vang lên, dù ở trong ồn ào cũng rất rõ ràng, Quý Cảnh Thâm dựa vào ghế, nhẹ giọng: “Đang ở nhà ga sao?”
“Vâng, vừa đến ạ.”
“Ăn cơm trưa chưa?”
“Rồi ạ,” Tùy Hi chần chờ, hỏi lại, “Chú út thì sao?”
“Đang chuẩn bị đi nhà ăn.” Anh vừa đi ra ngoài, vừa nói: “Mấy giờ đến, chú tới đón các cháu.”
Tùy Hi nhẹ nhàng “a” một tiếng, đầu ngón tay nắm chặt di động, “Không cần đâu ạ, cháu và Tạ San tự về nhà……”
“Mấy giờ đến?” Anh đánh gãy.
“Hai giờ bốn mươi.”
“Được,” Quý Cảnh Thâm cười khẽ, “Chú ở cửa ra trạm chờ các cháu.”
Tùy Hi rũ lông mi xuống, sau một lúc lâu, rất khẽ khàng mà chậm rãi “vâng” một tiếng.
Anh sắp ăn cơm, điện thoại liền kết thúc ở đây, Tùy Hi nhìn chằm chằm màn hình từ sáng đến tối sầm, chỉ chớp mắt, bị khuôn mặt chợt để sát vào của Tạ San làm cho hoảng sợ.
“Cậu trở về khi nào vậy?” Không có tiếng gì hết!
Tạ San cười hì hì: “Người đắm chìm trong điện thoại, nhìn không thấy tớ là rất bình thường.”
Tùy Hi: “……”
Tạ San đưa cây kem ly qua, dùng vai đẩy đẩy cô: “Chú út cậu muốn tới tiếp à?”
“Ừ.”
“Tớ nói rồi mà,” Tạ San cười xấu xa, “Khó trách cậu làm ra cái vẻ mặt này, quả nhiên mùa xuân tới, Tùy Hi cũng bắt đầu phát xuân!”
“……” Cô cái gì cũng chưa nghe được.
Nam Lâm là trạm cuối, vừa đến trạm thì quảng cáo vang lên, mọi người lục tục lên đường đi ra xếp hàng, Tùy Hi đứng phía trước Tạ San, cầm theo danh sách hành lý, bảo đảm không có đồ gì bị bỏ lại.
Cửa ra trạm đông đúc người, tiếng thét to chiếm một nửa, ánh mắt Tùy Hi nhanh chóng đảo qua đám người, không phát hiện anh.
Lấy ra di động, cô lướt qua danh bạ đến tên anh, ngón tay chưa ấn xuống, vai trái chợt bị vỗ nhẹ, cô đột nhiên không kịp phòng bị mà hoảng sợ, thân mình quay sang, chóp mũi thật mạnh đụng vào cúc áo trên ngực anh……
A, đau quá!
Đôi mắt nháy mắt đỏ, Tùy Hi nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu trừng mắt nhìn người khởi xướng một cái, “Chú út, chú đi đường không có tiếng sao?”
Quý Cảnh Thâm bật cười, cúi người cẩn thận nhìn cô, thấp giọng nói: “Ừ, là lỗi của chú, có đau không?”
Lúc anh nói chuyện, hơi thở vô tình phiêu trên mặt cô, một trận khô nóng, Tùy Hi vội vàng cúi đầu, hàm hồ lẩm bẩm.
“Không đau.”
Hai người tổng cộng ba cái hành lý, cốp xe chỉ có thể để hai cái, Quý Cảnh Thâm liền thuận tay đặt cái còn lại ra ghế sau. Tạ San thấy thế, tự giác chiếm trước tiên cơ ngồi vào ghế sau, để ghế phụ lại cho Tùy Hi.
Tùy Hi không phát hiện chút nào, vừa nhấc đầu liền chỉ còn một mình cô còn ở ngoài xe, nhanh chóng ngồi lên thắt đai an toàn.
Xe chạy ra bãi đỗ xe.
Mới chỉ sau giờ ngọ không lâu, ánh nắng gắt vô cùng, có chút chói mắt, Quý Cảnh Thâm thả miếng che xuống, khóe mắt nhìn thấy cô đang cuộn tròn mà ngủ, ánh nắng thẳng tắp hạ trên mí mắt, giơ tay giúp cô thả miếng miếng che bên kia xuống.
Tùy Hi đã có đoạn thời gian không về, trong nhà đầy bụi, cô từ tủ giày tìm ra hai đôi giày, ngượng ngùng mà cười cười: “Hơi dơ chút, trước đừng ngồi.”
Tạ San tỏ vẻ không chút nào để ý, hỏi cây lau nhà ở đâu, muốn bắt đầu tổng vệ sinh, Tùy Hi trả lời, lại nghe được Quý Cảnh Thâm nói: “Chú giúp hai người.”
Cô sửng sốt, còn chưa kịp từ chối, Tạ San đã thay cô đồng ý: “Được chứ được chứ, cảm ơn anh đẹp trai!”
Quý Cảnh Thâm buồn cười, nhìn Tùy Hi: “Không khách sáo.”
Tùy Hi: “……”
Ba người phân công rõ ràng, Tùy Hi quét bụi, Tạ San lau sàn, Quý Cảnh Thâm liền phụ trách lau kính và bàn.
Đi qua phòng khách và phòng ngủ cho khách, Tùy Hi đi vào phòng mình, Quý Cảnh Thâm đang lau kính, cô nhìn qua, phát hiện nên đổi nước trong chậu.
Cô yên lặng đi qua lấy, đổi nước sạch.
Lúc lại trở về, anh đứng trước cửa sổ, đang lau kính bên ngoài, thấy cô trở về, hai bước nhảy xuống lại đây tiếp.
“Dưới đất trơn, cẩn thận một chút.”
Tránh đi chỗ đã lau, cô đứng tại chỗ, ánh mắt theo anh mà động. Vì để dễ làm việc, anh đã sớm cởi áo khoác, trên người chỉ mặc chiếc áo ngắn tay, lộ ra cánh tay thon dài rắn chắc, đường gân rõ ràng.
Tầm mắt theo tay anh đến cổ anh, hầu kết, môi, cuối cùng đến đôi mắt, trước khi nhìn nhau, cô chú ý thấy thái dương anh có vết đen một khối to, có lẽ dính phải chỗ nào, vô cùng rõ ràng trên trán anh.
“Chú út,” Tùy Hi từ trong túi lấy ra một tờ giấy ăn, chỉ chỉ trán mình, “Dơ rồi.”
Quý Cảnh Thâm không quá để ý, thuận tay lau qua một phen rồi định đi, không ngờ vạt áo bị bắt lấy, Tùy Hi nghiêm túc chạm chạm ở chỗ tương tự trên mặt mình, nói: “Còn ở đây nữa.”
Có lẽ là do hoàn cảnh quấy phá, có lẽ là đôi mắt cô quá sạch sẽ, lại có lẽ là lý do khác, một khắc kia, anh thừa nhận chính mình sinh ra ý niệm khác.
Vô cùng muốn hôn cô.
Lòng muốn làm vậy, cũng may lý trí còn đây, anh quay đầu đi dùng sức nhắm mắt, lau chỗ bẩn theo lời cô, giọng nói đến bên miệng khàn khàn trầm trầm.
“Còn nữa không?”
Giọng điệu có thể thay đổi, ánh mắt lại không được, Tùy Hi vẫn luôn nhìn anh, chút biến hóa này của anh đương nhiên thấy, anh nhìn đăm đăm, như muốn làm cái gì lại cứng rắn kiềm lại……
Anh muốn làm cái gì……Cô không dám nghĩ nhiều, lắc đầu, vội vàng quét xong liền đi ra ngoài.
Tạ San vừa lúc đi ra giặt cây lau nhà, thấy Tùy Hi: “Quét xong rồi phải không? Vậy tớ lại đây lau sàn.”
Tùy Hi có lệ ừ một tiếng, hiển nhiên còn đang thất thần.
“Nghĩ cái gì đó?” Tạ San đi tới, kỳ quái mà xoa xoa mặt Tùy Hi, ngạc nhiên phát hiện không ngờ nó lại đỏ, cô đù má một tiếng.
“Đừng nói các cậu ở trong phòng làm chuyện gì không thể nói chứ? Đù móa tiến triển nhanh vậy sao? Không có chút phòng ngừa nào……”
Tùy Hi đỏ mặt lên, vỗ bay cái tay của Tạ San: “Nói bậy gì đó!”
Tạ San mặt không biểu cảm: “Tớ đề nghị cậu lấy gương soi đi, nhìn cái mặt của cậu, mặt hàm đào hoa, cậu đó.”
“…… Tớ đi đổ rác.” Tùy Hi đẩy cô ra, xách theo thùng rác biến mất ở huyền quan, tốc độ quá nhanh, vô cùng giống chạy trối chết.
Tạ San nhìn qua lại phòng ngủ và huyền quan, làm mặt quỷ nói thầm: “Có tật giật mình!”
Hừ!
……
Phòng ở không lớn, ba người hợp lực không đến một giờ liền quét tước xong, Quý Cảnh Thâm còn có việc phải đi bệnh viện một chuyến, trước khi rời đi thì nói với Tùy Hi: “Buổi tối lại đây ăn cơm với cháu, muốn ăn cái gì?”
Tùy Hi thấy sao cũng được, Quý Cảnh Thâm cũng không vội vàng, bảo cô nghĩ kĩ rồi đi. Tùy Hi đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, nhìn theo bóng xe dần biến mất. Tạ San chắp tay sau lưng không tiếng động đi đến phía sau Tùy Hi, đột nhiên “Hù” một tiếng.
“……” Tùy Hi sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tức giận đến nỗi vỗ Tạ San mấy cái, “Làm gì thế hả, hôm nay một người hai người cứ thích làm tớ sợ?”
Tạ San né tránh, cợt nhả nói: “Tớ chỉ là muốn nói với cậu, buổi tối tớ tự ra ngoài ăn, không làm bóng đèn là nguyên tắc tớ giữ rất vững.”
“…… Cậu nói bậy nữa là tớ tức giận đó!”
Tạ San giơ hai tay lên cao: “Rồi rồi rồi không nói bậy, đầu năm nay trợ giúp người ta cũng không dễ dàng, cuộc sống gian nan quá đi mà!”
“……”
……
Quý Cảnh Thâm cho rằng mình buổi tối có thể rảnh rỗi, đã chọn nhà ăn xong rồi, kết quả lâm thời có thêm một ca giải phẫu, cơm chiều hoàn toàn phá hủy.
Tranh thủ nhắn tin cho Tùy Hi xong, Quý Cảnh Thâm tiến vào phòng giải phẫu, đến hơn mười một giờ mới xong.
Sau khi viết nhật ký giải phẫu, Quý Cảnh Thâm về văn phòng, đêm khuya yên tĩnh, bận rộn mỏi mệt đi qua liền…… vô cùng muốn gặp cô, anh nhìn nhìn đồng hồ trên tường, không xác định cô đã ngủ chưa.
Rối rắm mãi, lúc phản ứng lại thì đã gọi điện qua, anh muốn cúp máy, nhưng điện thoại gọi được, giọng nói mềm mại vang lên trong trong không gian yên tĩnh, đủ để làm lòng người đong đầy sự dịu dàng.
“Đánh thức cháu sao?”
Tùy Hi: “Không ạ.” Cô tạm dừng: “Chú út mới xong ca mổ ạ?”
“Ừ.”
“Vậy…… Chú ăn chiều chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Không đói bụng sao ạ?”
“Đói chứ,” Anh nhàn nhạt cười một cái, “Chút nữa tùy tiện ăn một chút.”
Cô không nói gì, hô hấp phập phồng say lòng người.
Quý Cảnh Thâm lẳng lặng nghe, một suy nghĩ bỗng nhiên nhảy lên, chưa kịp tự hỏi đã buột miệng thốt ra: “Hi Hi, có muốn đi ăn khuya với chú út không?”
Kể từ khi gặp lại, Tùy Hi rất ít được nghe anh gọi mình như vậy, đầy vẻ dịu dàng làm cô trong lúc nhất thời lâm vào giật mình, giây lát sau tỉnh lại, cô ôm lấy chăn ngồi dậy, thấp giọng đáp ứng.
“Vâng ạ.”
Cúp điện thoại, giọng nói của cô phảng phất còn ở bên tai.
Tựa như đột nhiên trúng giải thưởng lớn, Quý Cảnh Thâm cong lên khóe miệng, di động tựa lên trán, ngăn trở đôi mắt tràn đầy vui sướng.
Người đàn ông ba mươi mốt tuổi, lại như một đứa trẻ lấy được đường mà vui vẻ không kiềm lại được.