Đọc truyện Sớm Đã Có Bảo Bối – Chương 220: Hôn Lễ Thế Kỉ (END)
Hơn hai tuần sau. Lễ cưới của Sở Minh Thành và Triệu Đình Đình đã được chuẩn bị.
Váy cưới của cô là do nhà thiết kế nổi tiếng của nước Ý sáng tạo. Chiếc váy cưới đính hơn một nghìn viên pha lê lấp lánh cao cấp, đuôi váy kéo dài tới nỗi phải có 6-7 người nhấc hộ. Phần ngực của chiếc váy là kiểu cổ trễ sâu, tôn lên đường cong vòng một của Triệu Đình Đình, từng đường ren đều được thiết kế những bông hồng như đang nở rộ trong màu trắng tinh khiết. Lưng váy cưới là dây đan tỉ mỉ, đến cả dây đan cũng được đính những viên đá sáng ngời. Phần cúp ngực của Triệu Đình Đình mới là phần đắt giá nhất, cũng như đẹp đẽ nhất. Hơn một trăm viên kim cương có kích cỡ lớn nhỏ vừa tầm khác nhau được gắn lên, tấm màn đội đầu của cô bên trên cũng là vương miện có giá trị lớn nhất trong lịch sử đám cưới hiện đại.
Đứng nhìn bộ váy trong phòng để đồ, ánh điện yếu ớt bên trên chiếu xuống mà vẫn không thoát được sự lấp lánh của nó. Đôi giày lấp lánh bên dưới bộ váy khiến cô phải chú ý, còn những món trang sức trong hộp nhung đắt tiền đang được mở ra cho cô xem…chúng là kết hợp của sự xa xỉ và lộng lẫy. Một chiếc váy toàn cầu mơ ước, có đúng không?
Chỉ là khi phát hiện ra điều này…
“Cái gì? Chiếc váy này mà chín trăm chín mươi chín triệu USD có dư?” Nghe xong giá trị của chiếc váy cưới, Triệu Đình Đình nhũn hết chân tay, vậy mà ban nãy cô còn động vào ngắm vuốt, giờ thì không dám nữa rồi. Làm thế nào cô có thể mặc nó lên người đây? “Sở Minh Thành, anh thừa tiền hay sao? Anh có biết số tiền đó nhiều như thế nào không? Anh có thể nuôi cả thành phố này suốt bao nhiêu năm trời!” Cô quay lại trách mắng Sở Minh Thành.
Dù có giàu sang cỡ mấy cũng không được phí phạm. Chỉ là một đám cưới, Sở Minh Thành nghĩ mình đang làm gì chứ? Chiếc váy cưới đó rốt cuộc ngoài kim cương và pha lê, anh ấy còn gắn gì vào chứ? Đúng là kiểu thiết kế mới nhất, cũng rất đẹp…nhưng chín trăm chín mươi chín triệu USD…anh định ghi danh cô vào lịch sử loài người ư? Nghĩ đến số tiền Triệu Đình Đình chỉ muốn khóc và trả lại chiếc váy cưới mà thôi.
Sở Minh Thành ôm lấy cô, xoa xoa bụng Triệu Đình Đình. “Đừng tức giận, với anh đó không là gì cả, mười cái váy cưới như thế cho em cũng không thành vấn đề.”
Cô bực tức gỡ tay anh ra nhưng không được, liền hậm hực. “Anh điên rồi.”
“Anh không điên.” Sở Minh Thành hôn nhẹ vào má cô. “Đời người con gái chỉ có một lần lộng lẫy, anh muốn em xinh đẹp nhất thế gian này. Thứ gì anh cho em đều phải là tốt nhất, đẹp nhất, hoàn hảo nhất! Mẹ của các con anh đương nhiên phải biết hưởng thụ.”
Cô bị nụ hôn của anh làm cho phân tâm, không biết nói gì thêm. Sở Minh Thành vẫn bá đạo như vậy, cô quên rằng ý anh đã quyết thì cô không thể thay đổi.
“Ngày mai chúng ta đám cưới rồi. Anh có gì muốn nói không?” Triệu Đình Đình nhẹ giọng, cô quay lại vòng tay qua eo anh.
Sở Minh Thành lắc đầu. “Ngoài nói yêu em, anh không biết nói gì.”
Triệu Đình Đình đỏ lựng mặt. Sở Minh Thành của cô bây giờ còn biết nịnh nọt nữa rồi! Hư hỏng!
“Vậy còn em?”
Cô cũng lắc đầu. “Còn có thể nói gì sao? Ngày cuối cùng độc thân của em đã là sinh nhật từ sáu năm trước rồi, đồ lưu manh!”
Anh bật cười hôn chụt xuống môi cô. “Phải rồi, anh đã quên điều đó.”
Trước khi rời khỏi phòng để váy cưới, Triệu Đình Đình ngập ngừng, cuối cùng không nén nổi sự tò mò mà hỏi Sở Minh Thành. “Trang sức và giày cưới đó…rất đắt đúng không?”
Anh nhún vai tỏ vẻ không bận tâm. “Không đắt, tổng sơ bộ chắc chỉ bằng chiếc váy cưới.”
“Aaaaa Sở Minh Thành, anh làm em tiếc tiền chết mất!” Cô đánh yêu anh mấy cái, xong lại bị anh bế lên một cách tự nhiên.
Sở Minh Thành cong khóe miệng lên thành một đường cong đẹp mắt. “Đồ ngốc, đánh bố nó sẽ khiến con chúng ta buồn đấy.”
Ngày diễn ra đám cưới là một ngày đẹp trời. Không khí thoáng mát, khách quan đến đông đúc vô cùng.
Bên ngoài là hơn năm mươi chiếc xe hạng sang nhất màu trắng, bên trên kết hoa đỏ cùng chữ hỷ.
Quà cưới nhà trai có tới mấy cả trăm người bê lần lượt vào trong đám cưới. Khách sạn lớn nhất đều được Sở Minh Thành bao trọn. Người của Sở Minh Thành hôm nay ai cũng mặc âu phục màu trắng, tất cả không ai còn đeo kính đen như thường ngày.
Trần Hy Nhi, vợ chồng nhà Lưu Dực và Địch Sa cùng Tú Dao đã đến, Liên Liên và Nhạc Khuynh cũng đã có mặt. Duy nhất một người đàn ông dù đã nhận được thiệp mời nhưng vẫn không có mặt dù đã đến giờ cử hành hôn lễ.
Lưu Luân ngồi trên bãi biển, làn gió liên tục thổi đến, anh cầm lên tấm thiệp mời màu đỏ, bên trên ghi rất rõ tên cô dâu và chú rể cùng họ hàng nhà trai và nhà gái. Chỉ có điều…cô dâu thì là Triệu Đình Đình, còn người sánh vai bên cô không phải là anh.
Anh đưa tấm thiệp mời lên, từ từ thả tay ra, gió biển cuốn bay tấm thiệp mời, anh nhìn theo hướng đi của nó rồi ngẩng đầu lên trời, nước mắt thầm rơi, tựa như giọt nước mắt cuối cùng. “Đình Đình…chúc em hạnh phúc, anh thầm cầu nguyện cho em nơi đó sẽ bình an suốt đời…hạnh phúc nhé, người anh…từng yêu!”
Đứng bên ngoài cánh cửa chính bước vào lễ đường, Triệu Đình Đình tựa như công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích, cô hồi hộp hít thở thật đều, tay cô khoác lấy tay người bố yêu quý, phía sau là tiểu Hàn và Tú Dao, chúng nhìn cô cười vui vẻ, sau đó chúng nhìn nhau nháy mắt. “Mẹ, chúc mẹ hạnh phúc!” Bọn chúng mỗi đứa cầm một giỏ cánh hoa hồng, có lẽ là đi sau cô tung lên. Cô gật đầu, đôi mắt đã ngấn lệ trước giờ phút thiêng liêng.
“Con gái, không được khóc, lớp trang điểm trôi đi đấy.” Bố cô khàn giọng, ông nhìn cô dịu dàng.
Hôm nay chính là ngày đứa con gái duy nhất của ông đi lấy chồng, đứa con gái ông đã hết mực yêu thương, dạy dỗ nên người, là tình yêu của ông và vợ nuôi nấng sinh thành. Nhìn con gái xinh đẹp tựa thiên thần, ông không khỏi cảm động, đã đến lúc ông an lòng trao con gái cho nhà người ta rồi.
“Bố…” Cô mím đôi môi đỏ bóng, đôi mắt vẫn long lanh. Bố cô trước giờ là người ít biểu lộ cảm xúc, nhưng giờ đây cô thấy ông ấy đang yếu lòng.
“Con gái, sau này con phải trưởng thành một chút, đừng có động một tí lại gọi bố gọi mẹ. Phải biết chăm lo cho bản thân mình…” Nói đến đây ông liền quay đi lau nước mắt, ông không muốn con gái mình nhìn thấy mình khóc, ông phải là một ông bố mạnh mẽ.
“Bố ơi…”Cô mếu máo ôm lấy bố mình. “Con vẫn là con gái của bố mà.”
“Đình Đình, sau này có xảy ra bất cứ chuyện gì phải nói cho bố mẹ. Bố mẹ luôn bên con, luôn chào đón con trở về khi nhớ nhà. Con đã là một người mẹ rồi, hãy giữ thật tốt sức khỏe để chăm lo cho chúng.”
Cô gật đầu liên hồi. “Con sẽ nghe lời bố. Con sẽ là một người mẹ tốt, chăm lo cho chúng như bố mẹ đã từng làm với con. Bố, con chưa bao giờ nói lời này với bố…con yêu bố nhiều lắm.”
Ông hít thật sâu. “Bố cũng yêu con. Nào, chúng ta chuẩn bị.”
Cô dâu khoác tay bố nhìn về phía cánh cửa. Triệu Đình Đình thở phào nhẹ nhõm, lấy lại tự tin của mình. Hôm nay cô là người đẹp nhất, phải nhớ điều đó!
Cánh cửa mở ra, khói tan đặc trong hư không, tiếng nhạc cổ điển trọng đại vang khắp khán phòng, Triệu Đình Đình cùng bố từ từ tiến về phía trước. Bên trong là một sân khấu và lễ đường hoành tráng, khách quan ngồi xung quanh không ngừng vỗ tay khi thấy cô dâu, hai bên đường cô dâu đi vào pháo đã bắn lên tỏa sáng. Từng đèn chùm pha lê bên trên trần nhà màu xanh như nước biển, khắp nơi đều thơ mộng và lung linh. Cô vừa kinh ngạc vừa hạnh phúc, cứ chậm rãi đi về phía trước, hai bên cô đi là tiểu Hàn và Tú Dao tung hoa, chúng như hoàng tử và công chúa nhỏ vậy.
Dần cô nhìn về phía trước, nơi khói tan dần. Là anh ấy. Là Sở Minh Thành.
Cuối cùng cô đã nhìn thấy anh khoác Tuxedo hiện đại màu đen của chú rể. Tóc anh được vuốt tỉ mỉ, sống mũi cao lộ ra, đôi mày lưỡi kiếm, đôi mắt thon dài, từng bộ phận trên khuôn mặt anh đều khiến cô bị hút hồn.
Anh đang nhìn cô…là nhìn cô…
Anh nhìn cô mỉm cười, anh nhìn cô chờ đợi. Anh như một công tử lịch lãm đứng giữa đám đông, chỉ cần công chúa tới là trọn đôi vẹn lứa.
Đến giữa con đường, bố của Triệu Đình Đình cuối cùng cũng phải dừng lại, đoạn đường này là để cô tự đi về với tình yêu của đời mình. Dưới sự hò reo chúc mừng của nhiều người bên dưới, Triệu Đình Đình không nghĩ được gì hơn, trong mắt cô chỉ nhìn thấy chồng mình, tai cô chỉ nghe thấy tiếng thì thầm phát ra từ đôi mắt màu hổ phách của anh: Đến đây, đến đây với anh.
“Sở Minh Thành…” Cô lẩm bẩm tên anh, anh đưa một tay đến đón cô. Cô nhấc váy như cưỡi trên một đám mây, cô đi về phía anh nhanh hơn.
Vừa nắm lấy tay Sở Minh Thành, cả hai đã nhìn nhau mỉm cười quay về nơi cha xứ.
“Trải qua muôn vàn đắng cay, ngọt bùi. Đau khổ có, yêu thương có. Sở Minh Thành, con có đồng ý lấy Triệu Đình Đình làm vợ, suốt đời yêu thương cô ấy, luôn đồng hành cùng cô ấy, chỉ yêu một mình cô ấy dù cô ấy có già đi theo thời gian và sống bên nhau đến hết cuộc đời này hay không?”
Chính là lời tuyên thề…
Triệu Đình Đình nhìn anh, cô thở hồi hộp.
Sở Minh Thành cười, anh đưa tay Triệu Đình Đình lên hôn nhẹ. “Con đồng ý.”
“Trải qua muôn vàn đắng cay, ngọt bùi. Đau khổ có, yêu thương có. Triệu Đình Đình, con có đồng ý lấy Sở Minh Thành làm chồng, suốt đời yêu thương anh ấy, luôn đồng hành cùng anh ấy, dù gặp khó khăn hay muộn phiền trong cuộc sống, vẫn tin tưởng anh ấy, chỉ yêu một mình anh ấy và sống bên nhau đến hết cuộc đời này hay không?”
Triệu Đình Đình rùng mình trước lời tuyên thề, cô hơi khép đôi mi cong nhìn người đàn ông trước mặt mình một cách ngọt ngào. “Con đồng ý.”
Hai người trao nhẫn cưới, chiếc nhẫn sẽ đi theo hai người đến suốt cuộc đời này. Trước lời tuyên bố của cha xứ, hai người chính thức là vợ chồng.
Anh cùng cô quay lại nhìn đám đông, một hôn lễ lớn nhất thế kỷ đang được máy quay và khắp góc cạnh máy ảnh chụp lại, tin tức nhanh chóng được lan truyền toàn cầu. Phu nhân của Sở gia đã được định.
Bên dưới cô thấy mẹ của mình đang lén khóc, nhưng bà vẫn cười thật tươi để cô an tâm. Cuối cùng bà cũng có thể an tâm giao con gái mình cho một người đàn ông tốt rồi.
Trần Hy Nhi cũng lau nước mắt. Chứng kiến cuộc tình của hai người này từ đầu đến cuối, cái kết vẹn toàn như vậy là điều cô mong muốn. Vậy là tiểu yêu tinh đã lấy chồng và sắp sinh con thật rồi!
Cô thấy tất cả mọi người vỗ tay chúc phúc cho cô và Sở Minh Thành, có bố mẹ và ông nội của anh.
Sở Minh Thành đặt hai tay lên eo cô, cô quay lại, đưa hai tay mình vòng lên cổ anh, hai người nhìn nhau, đặt môi xuống nhau hôn một cách say đắm. Không còn gì để ngại ngùng, bọn họ chính thức là vợ chồng danh chính ngôn thuận, mọi người đều cười và vỗ tay hưởng ứng.
Buông môi nhau ra, cả hai thở gấp nhìn nhau, cùng áp trán vào nhau thỏ thẻ lời yêu.
“Triệu Đình Đình, anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh, Sở Minh Thành.”
Giờ đây Triệu Đình Đình cô đã không còn gì tiếc nuối ở cuộc sống độc thân nữa rồi. Cô nhận ra mình đã có cậu con trai thông minh là tiểu Hàn luôn cất tiếng mẹ đầy tình thương, cô nhận ra trong bụng mình đã có hai sinh linh tồn tại, là những tiểu sinh linh xinh đẹp nhất, là kết quả của tình yêu cô và Sở Minh Thành dành cho nhau. Tình yêu của cô đối với anh là vĩnh hằng, tình yêu của anh đối với cô là vĩnh cửu!
Em luôn mong muốn chúng ta sẽ mãi như này, sẽ mãi yêu nhau như ngày đầu tiên!
Mọi khoảnh khắc đẹp nhất đời người con gái đều được thu lại thành một cuốn băng vô giá trường thọ và di truyền tới đời con cháu Sở gia mãi theo thời gian. Sở Minh Thành ôm lấy cô vào lòng. “Bảo bối, bắt được em rồi, đừng hòng chạy!
——END—–