Đọc truyện Sớm Đã Có Bảo Bối – Chương 212: Đêm nay giông tố nổi lên (1)
Sở Tố hít một hơi thật sâu rồi nhìn lại vào tờ giấy mình đang cầm trong tay. Bên trên ghi rất rõ họ tên của cô ta và Sở Hàn, nhưng theo kết quả xét nghiệm cuối cùng và dòng chữ kết luận thì cô ta lại không phải mẹ của tiểu Hàn.
Vô lý, không thể có chuyện này xảy ra, Diệp Linh đã tạo giấy tờ giả đúng không? Công nghệ thời nay rất tiên tiến, tạo một tờ giấy như này thì có gì là khó. Sở Tố tin chắc tiểu Hàn là kết tinh tình yêu của mình và Sở Minh Thành vào đêm hôm đó, là do cô ta đã ốm nghén từng ngày tháng khổ sở, chịu đựng những cơn đau thoáng qua. Hàng ngày cũng chính là cô ta tự nói chuyện một mình với cái bụng, cùng Sở Minh Thành nâng niu nó, Sở Minh Thành còn chăm sóc cô ta lúc mang thai rất ân cần, làm gì có chuyện tiểu Hàn không phải con ruột?
Nhưng khuôn mặt của Diệp Linh…nhìn cô ta không giống như đang nói dối. Tự tin đến vậy chắc chắn là vì muốn cướp vị trí của Sở Tố, đừng hòng! Sở Tố không phải là người dễ bị lừa gạt và qua mắt như vậy. Cho dù cô ta và con trai không hòa thuận, hoặc thậm chí cô ta ghét nó, nó ghét cô, nhưng quan hệ ruột thịt không thể là giả!
Nhìn Diệp Linh đã đi khá xa về phía trước, Sở Tố vo lại tờ giấy xét nghiệm trên tay rồi vứt vào thùng rác gần đó. Để xem Diệp Linh cô ta có thể làm gì để chứng minh những gì cô ta nói. Sở Tố đi đến chiếc xe ra lệnh cho người của mình đi về trước, một thân một mình đi theo Diệp Linh từ phía sau mặc dù không biết nơi này là nơi nào nếu không có người chỉ đường. Nhưng vì nghĩ bản thân là phu nhân của Sở gia, người thấp kém như Diệp Linh nhất định không thể làm gì Sở Tố.
Liếc xéo mắt về phía sau, Diệp Linh nhếch nhếch mép.
Bầu trời đột nhiên rạch ngang từng vệt sét nhỏ li ti, đen tối âm u cùng tiếng sấm rõ rệt. Có vẻ như trời sắp mưa rồi, nhỉ?
Ông trời thật biết cách trêu đùa tâm trạng và hoàn cảnh của người khác.
Trên xe của Diệp Linh, Sở Tố từ đầu đến cuối đều bịt mũi lại. Trong xe đều là mùi hương nước hoa nồng nặc của đàn ông. Lẽ nào…
“Cô không xứng đáng với Sở Minh Thành của tôi đâu, biết điều tự rút lui khỏi anh ấy.” Sở Tố quay sang nhìn Diệp Linh đang cầm vô lăng chạy bình tĩnh. Bản nhạc cổ điển trong xe không mang lại cảm giác ấm áp, trái lại nó lại tạo cho Sở Tố cảm giác rùng mình.
Diệp Linh hơi nghiêng đầu sang một bên, một tay chống cằm một tay lái xe. “Lý do?”
“Cô là đồ lăng loàn, Sở Minh Thành không thích những người như vậy.” Sở Tố lạnh giọng.
“Ồ?” Diệp Linh bật cười nhã nhặn. “Vậy cô nghĩ anh ấy thích cô? Cô gái, tôi đã theo anh ấy biết bao nhiêu năm rồi, tính cách anh ấy là tôi hiểu rõ nhất, thói quen của anh ấy tôi cũng biết, tôi thấy tôi rất hợp với Sở Minh Thành.” Nói đến đây Diệp Linh nhìn qua gương chiếu hậu phía trước để rõ biểu cảm của Sở Tố. “Vả lại, lăng loàn? Sở Tố, để tôi nói cho cô biết. Nhu cầu sinh lý của mỗi con người thì ai chẳng có, ngủ với đàn ông là một chuyện bình thường, hơn nữa sẽ kích thích hơn nếu làm tình ở đây đấy.”
“Cô…” Sở Tố á khẩu, người phụ nữ này đúng là điên rồi. Cô ta không nhận biết được mình là ai sao.
Nhìn về phía trước con đường mà Diệp Linh đang đi, Sở Tố lạnh sống lưng. “Cô rốt cuộc đang đi đâu?”
Xe đột ngột dừng lại ở một cây cầu vắng, không có bất cứ ánh sáng nào ở đây, đèn ô tô là thứ duy nhất đang chiếu sáng. Diệp Linh hất mặt ra hiệu cho Sở Tố xuống xe. Nơi đây là cây cầu hoang, đã nhiều năm rồi không được ai sử dụng vì đã quá yếu, cầu có thể sập bất cứ lúc nào nếu nhiều phương tiện qua lại. Một địa điểm hợp lý để nói chuyện!
Ra đến bên ngoài, Sở Tố run run ôm lấy mình. Gió nổi lên ngày càng mạnh, thi thoảng có vài giọt mưa nhỏ bay vào mái tóc hai người phụ nữ, Sở Tố tiến đến thành cầu nơi mà Diệp Linh đang đứng, cô ta mở lời. “Có gì thì nói đi.”
Diệp Linh cười khẩy một cách đáng nghi, lấy điện thoại ra và tìm ảnh của Triệu Đình Đình cho Sở Tố xem. Tôi cho cô xem mặt cô ta.”
Trong điện thoại là người phụ nữ xinh đẹp vô cùng, đôi môi đỏ mọng duyên dáng, đôi mi cong cùng đường nét thanh tú, Sở Tố vừa nhìn đã nhận ra là ai. “Cô ta chẳng phải…”
Là con ả hầu nữ tiện nhân! Sao Diệp Linh lại cho cô ta xem tấm hình này?
Diệp Linh cong môi. “Cô ta là mẹ ruột của tiểu Hàn, là người đã bên cạnh Sở Minh Thành hơn gần năm năm về trước, trước khi anh ấy quay về Mỹ.”
“Ha, vậy thì có ý nghĩa gì? Cô đang cố giải thích điều gì vậy Diệp Linh? Con tôi là do tôi sinh ra!”
“Không.” Diệp Linh đưa tay lên lắc lắc. “Rất có thể cô đã bị Sở Minh Thành chơi một vố rồi. Phương pháp ‘đẻ mướn’ giờ rất thịnh hành.”
Đẻ mướn? Sở Tố run rẩy. Đẻ mướn là sao? “Chúng tôi đã…”
“Đã quan hệ?” Diệp Linh bật cười, thực sự có sao? Theo như Diệp Linh biết động tới Sở Tố thì anh ấy còn chưa từng kìa!
Quan hệ ư…Sở Tố tím mặt nhớ lại, đúng là sau đêm đó Sở Minh Thành và cô ta không ngủ với nhau lần nào, nhưng đêm hôm đó cô ta và Sở Minh Thành đã uống rượu say…cô ta không hề nhớ chuyện gì đã xảy ra.
Lúc này Sở Tố mới vỡ lẽ, cô ta chảy dài nước mắt rồi lại lau đi, không hiểu sao nước mắt vẫn rơi không thể kiểm soát. Hãy nói là không phải đi…Sở Minh Thành sẽ không làm thế với cô ta đâu đúng không…anh yêu cô ta mà, anh thương cô ta mà…làm gì có chuyện,…
“Phương pháp thụ tinh nhân tạo bên Mỹ cũng phổ biến lắm, Sở Tố, người học cao như cô đã từng nghe qua chưa?”
“Ý của cô…” Sở Tố thở hổn hển nhìn Diệp Linh, ý cô ta muốn nói Sở Minh Thành đã cấy trứng của con ả này vào bụng cô ta để sinh con? Càng nghĩ càng không muốn hiểu, Sở Tố bần thần chân tay, đầu óc trở nên trống rỗng. Chẳng trách tiểu Hàn và cô ta không giống nhau một chút nào, tính cách còn kỵ nhau như đối thủ. “Tôi sẽ đi tìm anh ấy nói cho ra lẽ!” Sở Tố đáp thật mạnh điện thoại của Diệp Linh xuống đất, điện thoại tắt sáng, màn hình đã vỡ toang.
Sau khi Sở Tố quay lưng định đi, Diệp Linh bình tĩnh quay người đi theo, một tay bóp phía sau cổ Sở Tố, tay còn lại cưỡng chế hai cổ tay Sở Tố ra phía sau lưng, ép cô ta quay lại rồi dồn đến thành cầu. Một vệt sét tiếp tục rạch ngang bầu trời, chiếu sáng cả khuôn mặt hung ác mà Diệp Linh đang mang.
“Cô làm gì vậy, buông tôi ra!” Sở Tố đau đớn vung tay tứ tung nhưng cũng chỉ chạm tới mái tóc dài đang bay của Diệp Linh.
“Làm gì à? Sự thật thì cô cũng đã biết. Boss luôn tin tưởng tôi như vậy, tôi không thể để cô làm loạn.” Diệp Linh nhíu chặt mày.
Thể lực của Diệp Linh rất tốt, chính là do cô ta rèn luyện khi làm người của Sở Minh Thành, Sở Tố đối với cô ta chỉ là một con thỏ không biết chạy!
Sở Tố bàng hoàng liếc xéo mắt, cố gắng nhìn ra phía sau nhưng không thể. Diệp Linh định làm gì? Nhìn xuống bên dưới cầu, dòng nước chảy ào ạt từ đầu nguồn, một dòng nước đen và siết. Đột nhiên như hiểu ra mọi chuyện, Sở Tố sợ hãi khóc to. “Tôi sẽ không nói gì hết, thả tôi ra đi, tôi thậm chí không tin điều cô nói. Buông tôi ra đi, tôi sợ quá.”
Diệp Linh tặc lưỡi ấn cổ Sở Tố xuống thành cầu mạnh hơn. “Đã muộn rồi, Sở Tố, lẽ ra cô không nên đến đây.”
Vì sợ chết mà trở nên kinh hãi, đầu óc không thể suy nghĩ minh mẫn hơn, Sở Tố hung hăng vùng vẫy. “Nếu mày giết tao, tao sẽ không để mày sống một mình đâu con khốn! Mày biết tao là ai không, tao là phu nhân của gia tộc họ Sở đã duy trì hàng trăm năm! Tao quyền lực!” Sở Tố cố gắng nói thêm, cổ họng cô ta bị thành cầu ấn đến nỗi không thoát ra hơi. Ngay từ đầu cô ta nên biết trường hợp này xảy ra mới đúng. Diệp Linh đâu tốt bụng như vậy, hơn nữa còn ngốc nghếch theo cô ta đến nơi quái dị này. “Chỉ cần mày thả tao ra, tao có thể tha thứ cho hành động hôm nay của mày, chỉ cần…Aaaaa!”
Lời nói còn chưa hết Diệp Linh đã dồn lực đẩy Sở Tố xuống phía dưới.
“C…cứu, cứu với, Diệp Linh, tôi sai rồi, là tôi sai, đừng giết tôi! Cô muốn gì tôi cũng sẽ đáp ứng, đừng giết tôi mà hức…tôi sợ quá, kéo tôi lên đi, hu hu…”
Thật không ngờ bên dưới vẫn vọng lại tiếng khóc của Sở Tố, Diệp Linh đi đến nhìn xuống, thì ra Sở Tố vẫn kịp nắm lấy thanh sắt thành cầu. Và đang van xin khóc lóc như một… “Ha ha, nhìn cô bây giờ rất thảm hại.” Diệp Linh vỗ vỗ tay.
Nước mắt tèm nhem cả khuôn mặt, Sở Tố hoảng loạn nhìn Diệp Linh, đôi mắt ánh nước, bàn tay nắm lấy thanh sắn cũng đã run lên vì không đủ sức giữ lâu cả cơ thể.
“Cứu tôi, làm ơn…” Sở Tố nghẹn ngào, cô ta đáng bị chết hay sao? Mọi điều mà cô ta làm chưa từng vì bản thân mà chỉ nghĩ đến người mình yêu, giờ thì cô ta biết mình đã sai rồi, là sai ngay từ đầu mới đúng. Cô ta không nên đặt chân vào Sở gia. Chồng không yêu…đứa con dứt ruột sinh ra…lại không chung huyết thống. Sở Tố, kiếp này của mày chỉ đến đây thôi sao? “Tôi mỏi tay quá, Diệp Linh, mau kéo tôi, tôi xin cô…”
Diệp Linh đột nhiên cúi nửa người xuống với khuôn mặt tươi cười khiến Sở Tố vui vẻ đến nỗi đã suýt cảm ơn cô ta. Chỉ là không ngờ…bầu trời nổi chớp sáng rực, cũng chính là lúc tay của Sở Tố bị Diệp Linh hất ra khỏi thanh sắt. Toàn thân nhẹ bẫng, nước mắt như khô đi không thể chớp lấy, bên dưới đang hút cô ta xuống…không thể chạm tới cây cầu, cô ta như đang rơi vào hố đen vô tận…
Đùng!
Tiếng sét chói tai ầm ầm lên, Sở Tố biến mất dưới lòng sông nhanh chóng, cơn mưa phùn ập tới làm ướt cả mái tóc bết dính trên khuôn mặt Diệp Linh.
Cô ta nắm chặt thanh sắt, môi không ngừng lập cập nhìn dòng nước đen chảy siết bên dưới.
“Sở Tố, có trách thì trách cô số phận của mình. Chết đi cô sẽ được thoải mái, Sở Minh Thành là của tôi.”