Đọc truyện Sớm Đã Có Bảo Bối – Chương 187: Cuộc gặp gỡ bất khả thi (3)
Thằng bé nó nhíu mày nhìn Triệu Đình Đình, đôi mày đen ảm đạm, sống mũi cao, đôi mắt long lanh quá… Tất cả đều hoàn hảo cho đến khi cô đối diện với sự lạnh lùng của nó, sự lạnh lùng này khiến cô sợ hãi, giống như đang đối mặt với người ấy.
Cô thẫn thờ, cả người như hóa đá, mắt vẫn dán chặt lên thằng bé. Không biết bao nhiêu tuổi rồi mà trông trưởng thành như vậy, cũng khá cao to, liệu thằng bé có hơn tuổi Tú Dao không nhỉ?
Thấy Triệu Đình Đình không có động tĩnh, thằng bé khoanh hai tay trước ngực quay đầu lại, ra hiệu cho đám vệ sĩ rồi liếc xéo Triệu Đình Đình, ý là nhất định phải nhìn được khuôn mặt người phụ nữ này. Dám to gan cười bổn thiếu gia ta.
Cô cứ mất tập trung cho đến khi cảm thấy khẩu trang của mình bị tháo xuống, và đương nhiên hai tay của cô lúc này đã bị đám người đi theo phía sau thằng bé kiểm soát chặt chẽ phía sau lưng, không thể thoát ra được. Khẩu trang, kính mắt cứ dần dần rơi xuống khỏi khuôn mặt thanh tú của Triệu Đình Đình, bọn chúng lấy mũ từ tóc cô ra quá mạnh khiến chiếc dây buộc tóc cũng bị đứt, vì vậy mà mái tóc buông thả xuống, một mùi hương thoang thoảng bay đến chiếc mũi nhỏ của thằng bé.
Cơn gió lạnh lặng lẽ lướt qua những tán cây, cuốn theo cả những chiếc lá khô xơ xác, Triệu Đình Đình chớp mắt một cái, giờ đây khoảnh khắc như ngừng lại khi cô được nhìn cận cảnh thằng bé hơn so với khi đeo chiếc kính râm chỉ có hai màu đen trắng. Cô cảm nhận được sự ngạc nhiên nơi thằng bé, nó còn đang mở to mắt nhìn cô nữa kìa. Hệt như hôm nay chính là ngày định mệnh của hai người, thậm chí cô còn thấy khóe môi nhỏ nhắn gian manh của nó hơi nhếch lên.
“Các người làm gì vậy, thả chị xinh đẹp ra!” Nó cao giọng, mắt vẫn chăm chăm Triệu Đình Đình. Nhìn những cánh tay đô con của vệ sĩ đang bọc chặt lấy Triệu Đình Đình, mới nhìn là biết dùng lực và rất đau, nó không thích điều này.
Bọn họ không dám kháng lời, thu tay về xong còn nhìn nhau khó hiểu. Rõ ràng tiểu tổ tông này đã sai mấy người họ giữ cô gái này lại mà.
Nhìn kỹ sắc đẹp của Triệu Đình Đình, người trong cửa hàng ai cũng ồ lên che miệng. Nét đẹp của người Á Đông vẫn chân thật nhất, mặn mà nhất, tuyệt vời nhất. Đương nhiên khi nét đẹp như tranh vẽ này kết hợp với danh hiệu siêu mẫu, diễn viên thì không thể lệch đi đâu được!
“Chúa ơi, cô ấy là Layla, sứ quán của những thương hiệu nổi tiếng thế giới?”
“Tôi có nhìn nhầm không, thật không thể tin được tôi có thể gặp cô ấy ngoài đời. Cô ấy thậm chí còn rạng ngời hơn viên kim cương nữa. Hôm nay đúng là ngày may mắn.”
Bọn họ bắt đầu xì xào rồi lấy điện thoại ra chụp ảnh Triệu Đình Đình, không còn cái gì để che chắn, Triệu Đình Đình chỉ còn cách tự ứng xử sao cho hợp lý nhất. Cô đứng thẳng người lại, vén mái tóc ra sau một cách dịu dàng, mắt hơi híp lại vừa huyền bí mà còn quyến rũ. Cô nhìn xuống thằng bé. “Who are you?” Môi khẽ nhếch, Triệu Đình Đình mấp máy đôi môi đỏ lụa.
Thằng bé hơi gật gù đầu mình tán thưởng, rất nhanh lại đút hai tay vào túi quần. Thần thái này đặc biệt khiến cô chú ý. “Chị xinh đẹp…” Nó tiến lên vài bước, ngày một lại gần Triệu Đình Đình khiến cô có chút bất ngờ, đặc biệt là khi nó cầm tay của cô rồi đặt nụ hôn lên chiếc nhẫn kim cương mát lạnh trên ngón tay thanh mảnh của Triệu Đình Đình. “Hãy nhớ mãi cái tên này nhé, em là…” Ánh mắt nó ngược lên, ẩn chứa sự lạnh lùng bên trong. “Sở…Hàn.”
Sở Hàn?
Họ Sở?
Triệu Đình Đình có chút không tin vào mắt mình, có lẽ nào đây chính là con trai của Sở Minh Thành? Nghĩ lại người nhân viên cao cấp vừa rồi đã nói với cô thằng bé là con ông trùm hắc bang, phân nửa thế giới phải quỳ rạp dưới chân…còn ai có khả năng làm mọi người khiếp sợ ngoài Sở Minh Thành chứ? Cô lập tức phủ nhận suy nghĩ này, không thể nào xảy ra điều này, Lâm Bác đã nói con của Sở Minh Thành mới chỉ bốn tuổi, còn thằng bé trước mặt cô rất phát triển, ít nhất cũng giống như mười tuổi rồi!
Cô bật cười, nụ cười có chút mơ hồ nhưng vẫn làm người khác mê mệt. “Sở Hàn, chào nhóc.” Khi cô gọi Sở Hàn bằng nhóc, tất cả mọi người đều ôm ngực sợ hãi nhìn cô bằng đôi mắt đồng cảm.
Cứ tưởng mình đã lỡ miệng nói gì sai, vậy mà khi nhìn thái độ của Sở Hàn cô thấy rõ nó đang hứng thú, đúng như một đứa trẻ. “Nhóc này, gọi bằng cô, ngưng gọi bằng chị nhé.” Cô hơi cúi xuống, dùng bàn tay ấm áp xoa đầu Sở Hàn.
Vừa được Triệu Đình Đình xoa đầu, lồng ngực Sở Hàn đã đập rộn lên, quả nhiều được Triệu Đình Đình xoa đầu có khác. Nó cười thầm, đưa tay của mình lên giữ yên tay của người phụ nữ đối diện trên đầu mình, vì chiều cao có hạn, nó vẫn luôn phải ngước mắt lên nhìn đối phương. “Cô biết gì không? Cháu đã rất, rất và rất mong chờ đến ngày hôm nay. Chỉ là không ngờ nó đến sớm quá, cháu chưa kịp chuẩn bị mà thôi.”
“Ồ, cháu nói như thể chúng ta quen biết nhau?” Triệu Đình Đình nhướng mày, nước da trắng ngần dưới ánh đèn càng thêm nổi bật.
Sở Hàn đột nhiên cúi đầu xuống cười tủm tỉm, cố tình không để Triệu Đình Đình biết mình đang cười, xong nụ cười này rõ ràng tỏ ý vui sướng.
Cuộc trò chuyện của hai người bị cắt ngang bởi tiếng gọi của nhân viên, cô ấy gọi Sở hàn. “Thiếu gia, nước hoa của người đã về. Người có muốn chúng tôi gói lại giúp không?”
Triệu Đình Đình nghe vậy cũng hướng mắt nhìn về phía họ, một lọ nước hoa bọc mình như một viên kim cương rỗng vậy, nhìn thì như vậy chứ cô biết nước hoa này rất hiếm. Bản thân cô cũng muốn sở hữu một lọ.
Sở Hàn buông tay Triệu Đình Đình ra rồi quay lại. “Gói lại đi.”
Nhân viên cửa hàng đi tới đưa ra chiếc túi đeo nhỏ, mùi hương thoát ra từ đây, chiếc túi nhìn cũng đắt tiền nữa. Sở Hàn rút chiếc thẻ vàng trong túi ra đưa cho bọn họ. “Tính tiền.”
“Rõ.”
Điều này khiến Triệu Đình Đình rất ngạc nhiên, những chiếc thẻ tín dụng như này không phải ai muốn cũng có. Thằng bé này quả nhiên có chút gì đó không bình thường.
Cứ nghĩ quà tặng mẹ thằng bé cũng xong xuôi rồi, nó nên rời khỏi cửa hàng thôi. Không ngờ nó lại cao giọng quan tâm tới sự xuất hiện của cô trong cửa hàng nên đã sai người của mình xóa hết những tấm ảnh và video của Triệu Đình Đình trong điện thoại bọn họ. Xong việc Sở Hàn cầm chiếc túi nhỏ đi đến chỗ Triệu Đình Đình đứng, đặt chiếc túi vào tay cô.
“Cái này…” Cô kinh ngạc.
“Cháu tặng cô đấy. Coi như kỷ niệm lần đầu chúng ta gặp nhau. Hy vọng những lần sau đừng quên cháu là ai, bởi tương lai chúng ta vẫn còn…hội ngộ.” Sở Hàn đưa một tay lên vuốt tóc, đôi mắt long lanh khẽ nháy một cái tinh nghịch. Bây giờ Triệu Đình Đình mới thấy nó đáng yêu một chút, cũng có cá tính và khí chất. Chỉ là cô thấy không quá giống Sở Minh Thành, Sở Hàn có vẻ sống có tình cảm hơn. Đây có lẽ là con nhà tài phiệt nào rồi…một sự kết hợp hoàn hảo đến thế nào để sinh ra nó đây?
Triệu Đình Đình không e dè, cô nhận ngay lọ nước hoa, nhưng tâm vẫn đặt ra câu hỏi. “Còn mẹ của cháu?”
Nó không nói không rằng, chỉ hơi nhếch mép đi qua Triệu Đình Đình, đám người của Sở Hàn cũng lần lượt người đi phía trước, người đi phía sau bảo vệ thằng bé. Triệu Đình Đình quay lại nhìn theo bóng lưng nhỏ của thằng bé đang tiến xa mình bằng ánh mắt tò mò và khó hiểu.
Ra đến bên ngoài cửa, Sở Hàn tuy không quay đầu lại nhưng lại liếc xéo mắt. Nó cởi một chiếc cúc áo trên người mình ra rồi bước lên cửa xe láng bóng đã được mở sẵn. Miệng lẩm bẩm. “Mẹ của cháu, chẳng phải là cô sao? Ha…ha ha ha!”
Ngồi trong căn phòng sang trọng ở khách sạn lớn, Triệu Đình Đình mở hộp nước hoa ra sau khi tắm xong, Liên Liên lúc này đã đến nơi rồi. Nhìn thấy Triệu Đình Đình mở lọ nước hoa Liên Liên than thở. “Em nghĩ chị nên đi quyên góp nước hoa cho những người nghèo khó được rồi.”
Triệu Đình Đình cười, cô không để tâm đến lời này lắm. Cô trả lời. “Được tặng bởi soái ca.”
Liên Liên trố tròn mắt ngạc nhiên, trước kia nam nhân nào tặng quà cũng bị Triệu Đình Đình từ chối rất có tâm. Hôm nay chị ấy lại nói nhận nước hoa từ một soái ca? Tin này mà để lọt đến tai Lưu Luân nhất định anh ấy rất đau lòng.
“Thơm quá chị!” Những suy nghĩ vẩn vơ lập tức vỡ ra từng mảnh sau khi Liên Liên ngửi thấy mùi nước hoa mà Triệu Đình Đình vừa xịt lên cổ tay. Không quá nồng, cũng không quá thanh, ngọt ngào và đem lại cho người ta cảm giác dễ chịu.
Ở một nơi nào đó trong cung điện nguy nga đã tồn tại hàng trăm năm. Sở Hàn ngồi trước màn hình máy tính, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ đây là một ông cụ non đang suy tư!
“Tiểu Hàn.” Chất giọng lạnh hơn cả tảng băng bỗng đè nặng lên tai thằng bé. Cửa phòng thằng bé mở ra, nam nhân với khí thế đen tối xuất hiện.
Vẫn là gương mặt mang theo sự xảo quyệt đầy âm mưu, giảo hoạt mà độc ác, gian manh nhưng tuyệt đối nghiêm khắc. Thân hình cao lớp một mét chín, Sở Minh Thành không có gì thay đổi, anh thậm chí không già đi!
“Bố.” Sở Hàn nhún vai.
“Con không ăn cơm? Thằng nhóc này, bố sẽ cho con vào rừng tự sinh tự diệt!” Sở Minh Thành đóng sầm cửa lại, bên ngoài trời đã tối đen như mực.
Sở Hàn không có vẻ gì là sợ hãi, có lẽ người không sợ Sở Minh Thành ở Sở gia chỉ có mình con trai cưng của anh. Nó hạ giọng. “Bố đoán xem hôm nay con đã gặp ai?” Tay chạm nhẹ vào màn hình máy tính, khuôn mặt thon thả và trẻ trung của Triệu Đình Đình lọt vào đôi mắt đen của nó.
Sở Minh Thành nhướng mày chờ đợi con mình nói tiếp. Một đứa trẻ thông minh như Sở Hàn có lẽ lại phát hiện ra một điều gì mới lạ mà thôi.
“Con đã gặp…siêu mẫu Layla đấy.”
Câu trả lời của Sở Hàn khiến Sở Minh Thành có chút giật mình, rất nhanh anh lại nheo mày tra hỏi. “Và rồi con đã nói những gì?”
“Không gì cả, chào hỏi như hai người mới quen.” Sở Hàn nhìn khuôn mặt nghiêm trọng của ông bố già liền bật cười. Cái nụ cười và sự thoải mái của nó khiến Sở Minh Thành không ngừng tưởng tượng đến nha đầu ngốc nào đó. “Nhưng mà…” Sở Hàn đứng dậy, nó đi về phía Sở Minh Thành, đối diện với ông bố vĩ đại hơn người, nó còn chưa cao đến hông anh. “Người mẹ này, đặc biệt ngây thơ quá mức rồi, con đang nghĩ xem có chắc chắn mình là con của cô ấy không?”