Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 17: Không phục


Đọc truyện Sớm Đã Có Bảo Bối – Chương 17: Không phục

Hai mắt Triệu Đình Đình mở tròn nhìn vào hư không, lồng ngực rung lên mạnh mẽ cùng tiếng thình thịch tim anh như cùng cô hòa làm một, nhưng vốn dĩ nó không thuộc về nhau.

Boss đang ngỏ lời muốn chịu trách nhiệm với cô sao? Sở Minh Thành muốn chịu trách nhiệm sau khi làm cô tổn thương cả về tinh thần lẫn thể xác mà không cần biết hiện tại cô ra sao, xảy ra chuyện này cô có muốn hay không, hắn ta ngỏ lời muốn chịu trách nhiệm không cần biết cô có muốn hay không, có cam tâm hay không, không cần biết cô sẽ trả lời như nào, Sở Minh Thành nói lời như vậy không giống một câu có thành ý nào hết, nó giống như một loại lệnh bắt buộc phải tuân thủ theo vậy.

Sở Minh Thành nghĩ hắn ta chính là chúa trời của thiên nhiên và dải ngân hà ư? Muốn gì được đấy, muốn làm gì cũng phải làm bằng được à? Một con người như Sở Minh Thành cô chưa bao giờ có ý định nhòm ngó huống chi yêu thương. Và ngay bây giờ, hắn đang bao bọc cô trong tay phát ngôn ra những lời lạnh buốt nặng nề bắt cô phải ngoan ngoãn và không chống trả anh ta. Sở Minh Thành này quá kiêu ngạo rồi, hắn ta bị mắc bệnh hoang tưởng hay sao?

“Anh là tên khốn chết tiệt, anh nghĩ tôi cần anh chịu trách nhiệm sao? Đồ vô nhân tính, anh nói tôi là con dâu anh, anh đối xử với tôi không khác gì súc vật!” Cô gào thét đập tay vào người Sở Minh Thành liên tiếp, những trận đòn liên tục giáng xuống người anh khiến nét mặt anh càng như tối đen lại trong giây lát.

Trong đầu anh hiện giờ chỉ nổi lên vài chữ: Người đàn bà không biết điều!

Mặc cho Triệu Đình Đình đánh đến khi đau tay chán nản mà dừng lại, Sở Minh Thành mới đứng dậy xoay người trở ra. Triệu Đình Đình cứ nghĩ hắn sẽ đi ra ngoài cho cô thoải mái một chút mà tắm rửa sạch sẽ, nào ngờ cô lại thấy Sở Minh Thành tuột chiếc khăn trắng nửa thân dưới ra vắt trên bồn rửa mặt, sau đó quay lại phía Triệu Đình Đình với gương mặt điềm tĩnh.


Triệu Đình Đình không thể nào chịu đựng được thêm, Sở Minh Thành đang lõa thể đi đến trước mặt cô, một thân thể cao lớn với từng thớ thịt cuồn cuộn trắng mịn không một vết sẹo, cả bụng hay bắp chân đều không có lấy chút mỡ thừa, gương mặt này cùng thân thể này…cái đó…cái đó to khủng khiếp! Triệu Đình Đình không dám tin trước mặt mình đã là một ông chú hơn cô chục tuổi!

Tiếng lõm bõm vang lên, Triệu Đình Đình vịn tay vào bồn tắm chuẩn bị nhấc chân ra khỏi bồn mà chạy, hắn không định tắm chung với cô chứ, cô sẽ không bao giờ làm điều xấu hổ này, nhất là với tên cô ghét đến tận xương tủy.

Sở Minh Thành đưa mắt nhìn ra ý định của Triệu Đình Đình liền lập tức bế ngang người cô lại, thong dong đi về phía bồn tắm đặt cô xuống trước rồi bản thân mình ngồi phía sau cô.

Vừa ngồi xuống không lâu Triệu Đình Đình đã bị dọa cho linh hồn bay tứ phía chỉ biết ngồi im không động đậy, nhưng rõ ràng cô không thể cứ để im, cái đó của hắn…cái đó cọ cọ vào lưng cô khiến cô không tài nào bình tĩnh nổi.

Thấy không có động tĩnh gì từ phía sau, Triệu Đình Đình lập tức định đứng dậy, vừa hay lại bị tay anh đưa ra phía trước túm lại ngồi xuống khiến nước bắn lên tung tóe. Điều quan trọng là…hắn đang túm vào ngực cô! Bóp chặt ngực cô!

“Này, anh buông tôi ra.” Cô tức đỏ mặt tím tai đưa tay lên gỡ tay hắn ra bằng được.

“Im lặng.” Sở Minh Thành hé miệng phát ra âm thanh lạnh lùng như không hề có chuyện gì xảy ra.

Tay anh vẫn giữ nguyên vị trí trên đôi bồng đào mềm mại, đôi bồng đào chưa có dấu hiệu của đàn ông ghé qua ngoại trừ anh. Nghe được tiếng nói đầy cảnh cáo của anh Triệu Đình Đình cũng nín thở ngồi im không cựa quậy, dường như cô ta đã ngoan ngoãn hơn một chút.

Hơi thở đều đều của hai người dần làm nhạt đi cảm giác khó xử, cô cũng nhắm mắt mơ hồ cảm nhận dòng nước ấm mình đang ngâm, nào ngờ chưa được hai phút bên dưới bụng cô đã cảm nhận được bàn tay nóng rực. Sở Minh Thành từ khi nào đã rời một bàn tay xuống bên dưới cô rồi?


Lặng lẽ nuốt nước bọt, Triệu Đình Đình rùng mình mỗi khi Sở Minh Thành di chuyển ngón tay, sự phẫn nộ của hắn ta ban nãy đã quá đủ đối với cô rồi, cô không muốn mình bị đưa vào cửa môn quan lần thứ hai liền im lặng đưa mắt nhìn xuống hai cánh tay của nam nhân từ phía sau lần mò.

Một tay hắn xoa xoa ngực cô, tay còn lại di chuyển sâu xuống, ngực hắn khẽ đẩy tấm lưng mảnh mai của cô lên để trườn xuống một chút, hạ thân vì vậy cũng dễ dàng khiến hắn đưa tay vào hơn.

Hơi thở gấp gáp lần lượt vang lên, Triệu Đình Đình nhăn mặt ngẩng cao cổ, tay của Sở Minh Thành đang len lỏi vào sâu bên trong nơi tư mật của cô, hắn chỉ mới chạm vào đã khiến cô điên dại, giờ lại dám đưa sâu vào trong.

“Ư…” Cô bất giác thốt lên tiếng rên e thẹn kiều diễm, ngón tay của hắn như đang cố moi móc ra thứ gì đó khiến cô không thể bình tĩnh hơn.

Sở Minh Thành nhìn cô từ phía sau, ngắm được nửa khuôn mặt đang dần rơi vào tà mị của Triệu Đình Đình, lập tức hai má anh hơi hồng lên, đôi mắt hơi híp lại hưởng, ngón giữa anh bên dưới không ngừng chuyển động, bàn tay bên trên xoa nắn cũng nhẹ nhàng.

“A…” Triệu Đình Đình hốt hoảng mở to đôi mắt, mi cong hơi ướt như cảm nhận được điều gì không hay. Ban nãy phía sau cô, của hắn còn rất bình thường, nhưng hiện tại lại bất ngờ căng nóng đâm chọt vào phía sau cô…hắn không phải, định…”Đừng…” Cô hơi rướn thân muốn thoát khỏi Sở Minh Thành, nhưng hắn ta lại càng làm thao tác mạnh hơn từ bên dưới hạ thân khiến cô run rẩy đôi môi lại ngồi xuống.


Cứ nghĩ Sở Minh Thành lại tiếp tục chơi những trò ghê tởm đó, nhưng không…sau vài phút khuấy đảo cuối cùng hắn đã rút tay ra, mở nút xả nước đi và bơm thêm nước vào bồn, dùng nước sạch đưa tay xoa xoa nhẹ nhàng bên dưới.

Giờ thì cô đã hiểu…Sở Minh Thành ra là đang muốn vệ sinh sạch sẽ cho ‘nó’. Bên trong chẳng phải đã bị thứ nóng đặc từ anh lấp đầy hay sao? Chẳng trách ngón tay anh liên tục chuyển hướng như móc ra thứ gì.

Lần đầu tiên Triệu Đình Đình cảm thấy Sở Minh Thành còn lại chút nhân tính con người! Nhưng cô không phục! Một kẻ xấu xa mãi cũng vẫn là vậy, cho dù hắn có đối xử với cô tốt hơn thì cũng không đền bù được những cái đã mất của cô do chính tay hắn gây ra. Con người Sở Minh Thành đối với cô nay đã rõ, một con người tàn nhẫn một con người kiêu ngạo không sợ bất cứ thứ gì.

Điều đó không làm cô cảm động, nó khiến cô cảm thấy thật buồn nôn, mọi hành động của Sở Minh Thành làm cho cô, Triệu Đình Đình luôn cảm thấy nhục nhã.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.