Đọc truyện Solo Leveling – Thăng Cấp Một Mình – Chương 64: Im cheol
“Một Xích Môn? Chuyện này làm sao xảy ra được?”
Hội trưởng Baek Yoonho nhanh chóng đến nơi sau khi nhận tin. Hyun Gicheol, người đảm nhận việc đào tạo, đang vô cùng hoang mang.
“Hội trưởng, hướng đó…”
“Để tôi!”
Baek Yoonho bước ngang qua các nhân viên về hướng cánh Cổng. Những thành viên khoác lên bộ một mặt chẳng khác nào đi đưa đám.
‘Thật sự là một Xích Môn!’
Khuôn mặt Baek Yoonho như đông cứng lại. Thật khó để nhìn thấy cảm xúc của anh ta ngay lúc này.
Xích Môn. Một hiện tượng đáng sợ thường xuất hiện ở các Hầm ngục cấp cao. Thay vì đưa bạn đến một địa hình nhỏ bé chật hẹp, nó sẽ đưa bạn đến một môi trường hoàn toàn khác, một vùng đất mới. Khi cánh Cổng cứng lại và chuyển sang màu đỏ hoàn toàn, không ai có thể vào hoặc ra khỏi đó. Trừ khi Boss hoàn toàn bị đánh bại hoặc bỏ mạng và đợi đến lúc Hầm ngục bùng nổ. Giờ đây, nó đã hoàn toàn khóa cứng từ bên ngoài.
Baek Yoonho đặt tay lên Cổng. Nó đã thực sự bị chặn.
‘Không ổn chút nào…’
Họ không thể làm gì được. Không như những cuộc đột kích khác, giờ đây Bang Hội không thể giúp đỡ cho những người trong Hầm ngục. Baek Yoonho quay sang Gicheol.
“Đây có phải là một Cổng hạng C không?”
“Chính nó thưa Hội trưởng!”
“Cậu thông báo lại với Hiệp Hội chưa?”
“Em đã nói lại rồi, nhưng họ cứ kiên quyết rằng đây chỉ là một Cổng hạng C…”
“Mấy tên khốn kiếp này….”
Baek Yoonho như muốn chửi thề. Xích Môn thường chỉ giới hạn ở Cổng cấp cao. Nó sẽ đưa người ta đến một nơi hoàn toàn khác, và những tên đó nói rằng ma lực phát ra chỉ ở Cổng hạng C? Còn gì nhảm nhí hơn không? Định lòe con nít à?
Cánh Cổng Baek Yoonho đang đứng trước mặt, ít nhất phải là hạng B. Nếu xui xẻo hơn nữa, thì đó là hạng A. Còn nếu thực sự xui xẻo, là một cái gì đó không ai dám nghĩ…
Trong khi đó, Hiệp hội lại từ chối nhận sai lầm về phía mình.
“Chúng ta có cần đo lại bằng thiết bị của mình không Hội trưởng?”
Baek Yoonho lắc đầu trước câu hỏi của Gicheol.
“Không được, sau khi hóa cứng, Xích Môn ngừng rò rỉ ma lực, việc đo đạc lúc này cũng chỉ là vô ích!”
Và đây là lý do Hiệp hội rũ bỏ mọi thứ. Không thể đo đạc được chính xác Xích Môn, nên không ai biết phép đo ban đầu của họ là chính xác hay không. Nhưng giờ, điều quan trọng không còn là Cổng hạng gì nữa.
“Có bao nhiêu người Hội ta đã vào đó?”
“Mười hai thưa Hội trưởng!”
“Mấy người được xếp hạng cao?”
“Thợ săn hạng A – Kim Cheol – là người dẫn đầu, còn lại 7 Thợ săn khác hạng B dưới quyền anh ta.”
Một hạng A và bảy hạng B.
“Hội trưởng… ngài nghĩ là bọn họ sẽ ổn không?”
Baek Yoonho lắc đầu.
“Chúng ta có thể coi như họ đã chết. Nếu may mắn lắm, thì Kim Cheol và một vài Thợ săn hạng B sẽ sống sót!”
Nếu họ may mắn sao…
Thành phần nhóm đột kích không đủ mạnh để dọn một Hầm ngục hạng B trở lên. Không thể khác được. Không có cơ hội nào cho họ. Khả năng trở lại gần như bị dập tắt. Mặt Baek Yoonho tối sầm lại. Nhìn thấy điều đó, Hyun Gicheol thận trọng cất lời.
“Có một vài người nữa tham gia cùng nhóm tân binh của chúng ta, thưa Hội trưởng…”
Baek Yoonho ngẩng đầu lên. Có phải là một Thợ săn hạng cao, người sẽ đem lại hy vọng cho cả nhóm không? Biết đâu sẽ có phép màu! Giọng Baek Yoonho trở nên tò mò.
“Đó là ai?”
“Một Thợ săn đang nằm trong tầm ngắm của tôi, thưa Hội trưởng…”
Câu trả lời đến từ phía Ahn Sangmin. Cả Hyun Gicheol và Baek Yoonho đều quay người lại. Đội trưởng ướt đẫm mồ hôi và thở hổn hển, có lẽ anh đã cố gắng đến đây nhanh nhất có thể.
“Xin lỗi Hội trưởng, kẹt xe dữ quá!!!”
Nhà của Ahn Sangmin khá xa hiện trường, nên anh không thể đến sớm hơn được. Anh bước đến nhìn cánh Cổng. Nó như một bức tường sắt, dày, nặng, và lạnh lẽo. Cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên kia. Chỉ cần nhìn vào nó cũng đủ làm một người bình thường khó thở.
‘Nhưng nếu là cậu Sung Jinwoo thì khác…’
Một người có thể tạo nên kỳ tích. Cậu ấy có thể đáp lại kỳ vọng của những người đứng ở đây. Baek Yoonho nhanh chóng bước lại gần Ahn Sangmin.
“Cậu ta là Thợ săn mà Đội trưởng Ahn đang để mắt đến sao?”
“Vâng thưa ngài.”
À. Giờ thì Baek Yoonho mới để ý đến những lời thì thầm xung quanh văn phòng.
‘Giờ mình mới nhận ra…’
Gần đây, mọi người đang xì xầm việc Ahn Sangmin rời văn phòng một cách vội vội vàng vàng. Đúng như mong đợi, tất cả chỉ để chiêu mộ một Thợ săn mới. Đôi mắt của Đội trưởng Ahn quả không sai.
‘Người đó có thể là…’
Ngọn lửa hy vọng bùng lên trong Baek Yoonho.
“Thứ hạng của Thợ săn đó là gì? Hạng A sao? Ít nhất cũng hạng B chứ?”
Không thể hạng S được. Chỉ có 10 Thợ săn hạng S ở Hàn Quốc. Và tất cả bọn họ đều quen biết nhau kia mà. Nhưng Ahn Sangmin nhanh chóng lắc đầu.
‘Chúa ơi!’
Khuôn mặt tập trung của Baek Yoonho dãn ra.
“Đừng nói với tôi một người hạng S đã bước vào đó chứ?”
Ahn Sangmin trả lời, hết sức bình tĩnh và chậm rãi.
“Cậu ấy chỉ hạng E thôi, thưa Hội trưởng.”
Mặt Baek Yoonho lúc này chẳng khác nào vừa cắn phải một con bọ xít.
– —
Jinwoo rất ngạc nhiên.
‘Vậy đây là thế giới khác mà mọi người nói tới sao?’
Dù đã được biết về Xích Môn thông qua internet trong quá khứ, nhưng đây là lần đầu tiên Jinwoo được trải nghiệm. Tất cả mọi người mô tả rằng mình bị ‘hút vào’. Jinwoo đồng ý điều này. Khi anh chạm cánh Cổng, cảm giác như nó muốn kéo anh vào, trong khoảnh khắc Jinwoo chìm sâu vào bóng tối và trượt xuống một đường hầm.
‘Chúa ơi!’
Khi Jinwoo mở mắt ra, anh đang đứng giữa một khu rừng phủ đầy tuyết.
“Chúng ta đang ở đâu đây?”
“Không giống Hầm ngục chút nào?”
“Cánh Cổng biến mất rồi kìa!”
Các Thợ săn nhìn xung quanh và không tránh khỏi sự hoảng loạn. Trong khi đó, Jinwoo nheo mắt lại bình tĩnh dò xét xung quanh.
‘Mình không cảm thấy gì kì đáng nghi…’
Nhờ Hệ thống, nên ít nhất trong tình huống này, Jinwoo vẫn giữ được sự tập trung vốn có. Điều đầu tiên anh phân tích chính là những cái cây. Cây thông xanh khổng lồ, vốn không có ở Hàn Quốc, đang vươn lên như muốn chạm đến bầu trời, bao lấy cảnh quan. Ngọn cây được xếp chồng lên nhau với một lớp tuyết dày.
Jinwoo nhìn xuống và bắt gặp ánh mắt của Thợ săn hạng A. Anh ta cũng đang dè chừng và quan sát xung quanh.
‘…’
‘…’
Hai người nhìn chằm chằm vào nhau, sau đó đồng loạt quay đi hướng khác. Han Songyi vội vã đến gần và kéo áo Jinwoo.
“Xin lỗi, nhưng có gì đó không đúng, phải không?”
Ánh mắt cô bé tràn ngập sự sợ hãi. Vẻ ngoài tự tin trước khi bước vào đã hoàn toàn biến mất. Đột nhiên, Jinwoo vung tay trước mặt Songyi.
‘…’
Đôi mắt cô bé mở to.
Vụt!
Mũi tên bị tóm vẫn còn lắc lư trong tay của Jinwoo. Có vẻ như nó vẫn đang tức giận vì vụt mất mục tiêu. Chính là giữa trán Songyi.
“Ah… ah…”
Như giờ mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra, mặt Songyi trở nên trắng bệch. Nhưng cô bé không thể thốt nên lời. Tiếng la hét phát ra từ đám Thợ săn còn lại.
“Kiyaaaaaah!”
“U-uwaak!”
Thịch!
Máu rỉ ra từ miệng Thợ săn xấu số. Anh ta ngã xuống đất với mũi tên nhắm thẳng ngay trán. Dòng máu đỏ thẫm lan đều trên tuyết trắng. Những Thợ săn còn lại rên rỉ trong sự sợ hãi. Hai mũi tên bay về phía họ cũng lúc. Và như nạn nhân kia, họ đã không thấy mũi tên Jinwoo bắt được.
“Đằng kia!”
“Là bọn chúng!”
Một Thợ săn hạng B chỉ về một điểm mờ trên ngọn cây ở khá xa. Nhưng rất lâu trước đó, đôi mắt của Jinwoo và Kim Cheol đã hướng đến. Có hai người đang đứng trên ngọn cây.
‘Đúng hơn thì, bọn chúng không phải là người!’
Tóc trắng. Làn da nhợt nhạt như tuyết. Đôi mắt ánh bạc. Cùng với đó là thương hiệu không thể nhầm lẫn của giống loài bọn chúng – đôi tai dài.
‘Yêu tinh băng.’[Ice Elf / Tiên Băng]
Hay còn được gọi là White Walkers.
Những người chưa bao giờ gặp chúng có thể gọi chúng là Yêu tinh băng. Nhưng những người đã đối đầu trực tiếp với chúng, luôn gọi chúng là White Walkers. Vì cái tên mỹ miều như Elf [Yêu tinh] hoàn toàn không xứng đáng để gọi bọn chúng.
Jinwoo nghiến răng. Anh đã hiểu tại sao những tiền bối lại có quyết định ‘cực kỳ sáng suốt’ như vậy.
‘Thằng chó đó đang cười đểu mình…’
Hai yêu tinh hạ cung và nở nụ cười ghê tởm. Như là chúng đang quyết định sẽ ăn món gì trước trong bữa tiệc buffet.
‘Và hai mũi tên vừa rồi là quyết định của tụi mày sao?’
Jinwoo trừng mắt. Một mũi tên bên trái, một mũi tên bên phải bữa tiệc. Những mục tiêu không ngẫu nhiên chút nào. Thợ săn xấu số là một người vừa thức tỉnh, xếp hạng C. Và người còn lại, không ai khác…
‘Là Han Songyi!’
Lũ yêu tinh nhắm vào hai thành viên yếu nhất trong đội. Nếu đây là một tháng trước, hẳn Jinwoo đã nằm trong danh sách lên bảng đếm số.
‘Không nhờ có Hệ thống thì giờ mình mới là người ăn mũi tên đó…’
Rõ ràng bọn White Walker có tính toán. Để đáp lại lời thách thức, Jinwoo đưa mũi tên băng lên và bóp nát trong lòng bàn tay.
Rắc!
Chấp nhận lời khiêu chiến đó, một tên White Walker đưa ngón tay quẹt ngang cổ họng, với nụ cười nhếch mép. Dù là người hay ma thú, đó là một hành động có mục đích rõ ràng.
Miệng Jinwoo nở một nụ cười, nhưng không vui vẻ chút nào.
‘Mày… Chính tay tao sẽ giết mày!’
Trước sự chế nhạo của một con ma thú, đôi mắt Jinwoo tràn ngập sự giận dữ. Hai tên White Walkers nhanh chóng biến mất sau lùm cây.
“Tôi không nghĩ chúng đến để kết bạn…”
Kim Cheol cuối cùng cũng mở miệng. Anh ta là người hạng A duy nhất ở đây, nên mọi sự chú ý đều hướng về. Dù gì, Kim Cheol cũng là thủ lĩnh của cuộc đột kích này.
“Tôi nghĩ một vài người ở đây đã biết. Chúng ta đang ở trong Xích Môn.”
Kim Cheol hạ giọng, nhưng không một ai dám cất lời.
“Điều đó có nghĩa là cho đến khi chúng ta chết hết, hoặc Hầm ngục bùng nổ, thì sẽ không có ai đến với chúng ta cả.”
Những Thợ săn bắt đầu rên rỉ. Một số người không biết đã hy vọng được giải cứu, nhưng lời nói của Kim Cheol đã dập tắt tinh thần của họ. Kim Cheol tiếp tục.
“Nếu chúng ta ở lại đây, một là bị đóng băng đến chết, hai là sẽ bị những tên khốn đó phục kích. Tôi sẽ đi để dọn Hầm ngục này! Ai muốn đi với tôi không?”
“Tôi sẽ đi!”
“Tôi cũng vậy, làm ơn!”
“Hãy để tôi đi theo.”
“Tôi cũng sẽ giúp anh!”
Tuy nhiên, Kim Cheol xô ngã một người bước đến gần.
“Ow!”
Đó là sức mạnh của một Thợ săn hạng A. Thợ săn kia vẫn đứng dậy được, nhưng ôm ngực trông khá đau đớn.
“Không phải ngươi!”
“Huh?”
“Và ngươi, ngươi, ngươi và ngươi nữa!”
Ngoài người đàn ông vừa rồi, Kim Cheol còn chỉ một số người nữa, trong đó có Jinwoo và Songyi. Mắt Jinwoo co giật. Anh nhận ra ý đồ của Kim Cheol. Gã cơ bắp đã chỉ thẳng năm người. Năm Thợ săn hạng C trở xuống.
“Thật không may, ta không thể đưa các ngươi đi cùng.”
“Gì chứ?”
“Ngươi biết gì về Xích Môn?”
Thợ săn kia lắc đầu.
“Một ngày trong đây chỉ bằng một giờ bên ngoài. Trường hợp tệ nhất là mất vài tháng cho đến khi ta hạ được con Boss hoặc Hầm ngục bùng nổ. Ta không thể là người trông trẻ được.”
“Anh nói vậy là có ý gì?”
Những Thợ săn bị Kim Cheol loại ra cố gắng phản đối. Nhưng cái liếc mắt của Kim Cheol đã làm im lặng tất cả. Với lòng tốt giả tạo, hắn ta tiếp tục.
“Không có gì quá tồi tệ. Các ngươi chỉ cần sống sót cho đến khi ta hạ được Boss của nơi này.”
“Nhưng mà…”
Những Thợ săn đang nhìn về đội của Kim Cheol với ánh mắt nài nỉ, nhưng vô vọng. Tất cả bọn họ đều lờ đi, ngoại trừ một người.
“Xin lỗi!”
Một nữ Thợ săn hạng B trong đội của Kim Cheol giơ tay.
‘…?’
Khi Kim Cheol quay lại, cô ta ra hiệu về phía Jinwoo.
“Tôi có thể qua đội bên đó không?”
“Nếu cô muốn!”
Không do dự, cô nàng tiến thẳng về phía Jinwoo. Kim Cheol khá bất ngờ về tình huống này. Hắn nhìn qua hướng nữ Thợ săn và Jinwoo, nhưng nhanh chóng khịt mũi và nói to.
“Chà chà, có vẻ như vẫn còn trống một vị trí, ta sẽ tuyển thêm một thành viên…”
“Tôi… là tôi…”
Người đàn ông bị xô ngã lúc trước, anh ta vội vã chạy đến. Có vẻ mọi thứ đã được an bài sẵn. Jinwoo tặc lưỡi.
‘Người phụ nữ này, cô ta lạ thật…’
Jinwoo nhìn chằm chằm vào cô ta với ánh mắt nghi ngờ. Bắt gặp ánh mắt của Jinwoo, cô nàng nói nhỏ với âm lượng chỉ hai người nghe thấy.
“Kim Cheol, anh ta không hề nhìn thấy mũi tên bay đến!”
Bạn là một Thợ săn có thứ hạng cao, không có nghĩa là mọi chỉ số của bạn sẽ được phân bố đều đặn. Có thể chỉ số nhanh nhẹn của Kim Cheol không được cao. Jinwoo là người hiểu rõ nhất điểm mạnh của việc nâng đều các chỉ số.
“Thì sao?”
Cô nàng mỉm cười.
“Anh không phải Thợ săn hạng E, đúng không?”
– —
Trans và Edit: Minh Trí nhóm Moonsnovel