Đọc truyện Solo Leveling – Thăng Cấp Một Mình – Chương 348: Thử thách và rèn luyện
Soohoh đi qua bóng tối giống như đường hầm và sau đó, nhìn xung quanh… Bây giờ cậu ta đang ở trong lối đi của một tòa kiến trúc cổ kính.
Nguồn sáng duy nhất chiếu rọi nơi này là một ngọn đuốc trên bức tường.
‘Đây là đâu….?‘
Do ánh sáng yếu, cậu ta phải nheo mắt lại để có thể nhìn rõ hơn xung quanh.
‘Đường về bị chặn rồi.’
Soohoh quan sát kỹ bức tường vững chắc chặn phía sau và cuối cùng lắc đầu. Cậu ta không thể cảm nhận được bất kỳ khoảng trống nào đằng sau bức tường này.
‘Vậy, không có cách nào khác ngoài việc đi về phía trước, phải không?‘
Ngọn lửa của cây đuốc vẫn đang cháy phừng phừng. Cậu ta lấy nó ra khỏi tường và chiếu sáng phía trước.
Khi cậu ta làm thế.
“Wow.”
Cậu ta được chào đón bởi cảnh tượng vũ khí được sắp xếp gọn gàng trưng bày ở hai bên hành lang.
Một thanh kiếm dài, một cặp dao găm, một cây cung, một cây giáo, một cây chùy, vv…
Một loạt vũ khí được xếp vô tận vào hai bức tường trong bóng tối tĩnh lặng này, như thể chờ đợi chủ sở hữu hợp pháp của chúng đến và mang chúng đi.
Soohoh kinh ngạc nhìn chúng một lúc, rồi nuốt nước bọt.
Tại sao những vũ khí này lại ở đây?
Tất nhiên, chúng không phải để ngắm.
‘Mình cần chọn một thứ….‘
Ánh mắt cậu ta trở nên sắc sảo hơn bao giờ hết.
Cậu ta không biết tại sao mình lại được chuyển đến nơi này, nhưng nếu cậu ta đoán đúng thì lối ra ở cuối đường hầm này. Món vũ khí cậu ta chọn bây giờ sẽ là người bạn đồng hành đáng tin cậy trên hành trình của cậu ta.
Nhưng, Soohoh cảm thấy rất kỳ lạ.
Tại sao các giác quan của cậu ta trở nên nhạy bén như thế?
Xưa nay, Soohoh luôn là một cậu bé điềm tĩnh. Trái tim cậu luôn bình thản khi đi chơi với bạn bè hoặc đối diện với một trò chơi đang hot. Nhưng giờ, nó đang đập thình thịch như điên.
Khi cậu ta quan sát từng vũ khí được trưng bày, đôi mắt Soohoh sáng bừng lên.
‘Được rồi, mình sẽ lấy…‘
Cậu ta nhìn kỹ tất cả các vũ khí đang xếp hàng lần lượt trên giá, và sau đó, quay đi quay lại vài lần để xem xét kỹ hơn.
Một vài món thú vị lọt vào mắt cậu ta, nhưng cuối cùng, không có gì tốt hơn ‘nó’, vì vậy cậu ta đã quyết định.
Sau khi đặt ngọn đuốc trở lại trên bức tường phía sau, cậu ta thận trọng nắm lấy ‘chúng’ bằng cả hai tay.
Keng
Keng.
Chúng là một đôi găng tay bằng thép vừa khít với tay cậu ta như thể chúng được chế tạo theo ý cậu ta. Không giống như các vũ khí khác cần một khoảng thời gian luyện tập cách sử dụng cho hiệu quả, hai nắm đấm chính là vũ khí quen thuộc nhất và mạnh nhất mà cậu ta sở hữu.
‘Đây rồi.‘
Sau khi tìm được đôi găng tay ưng ý, nhanh chóng, cậu ta bắt đầu bóp bóp lòng bàn tay mình lại.
Sau đó
Phừng
Phừng
Phừng
Những ngọn đuốc xếp dọc theo các bức tường trước mặt và xung quanh đều sáng lên cùng một lúc. Một lối đi dài, sâu hun hút đang chào đón cậu ta.
Một hành lang giống như con đường bí mật của một lâu đài cổ dường như kéo dài vô tận không thấy lối ra.
Một thứ gì đó sắp bắt đầu.
Soohoh cố hết sức mình để làm dịu trái tim nhỏ bé của mình lại. Bất ngờ, Sooho phát hiện ra một cặp dao găm nằm bên cạnh nơi cậu ta tìm thấy đôi găng tay.
Nhưng, ánh mắt cậu ta chỉ liếc qua đôi dao găm trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
‘… Ai lại sử dụng thứ vũ khí trông yếu nhớt thế này?‘
Vì lý do nào đó, cặp dao găm trông có vẻ buồn bã. Soohoh lặng lẽ rời đi và bỏ chúng lại trong bóng tối.
●●●●
Soohoh cẩn thận bước trong đường hầm.
“Có ai ở đây không?”
Cậu ta cao giọng và gọi to, nhưng không có câu trả lời nào. Cậu ta thậm chí còn không cảm nhận được bất kỳ sự hiện diện của sự sống nào cả.
‘Mình đã đi bộ như thế này trong bao lâu rồi?’
Vừa đi vừa cảnh giác như thế này khiến cho cơ thể cảm thấy mệt mỏi, nhưng Soohoh vẫn đề cao cảnh giác, đẩy tất cả những giác quan lên cao độ.
Cậu ta có thể nhìn thấy những ngọn đuốc và tia lửa đang nhảy múa trên bức tường. Cậu ta cũng có thể nhìn thấy kiến trúc cổ kính của nơi này, cũng như những bộ áo giáp bằng kim loại xếp dọc theo bức tường một khoảng cách đều tăm tắp.
‘Mình đang ở trong tầng hầm của một lâu đài thời trung cổ hay là nơi nào đó thì phải?‘
Sự tò mò của cậu ta ngày càng tăng lên và cậu ta không hiểu tại sao mình được triệu hồi đến đây.
Không lâu sau đó….
‘Khoan đã.‘
Soohoh cảm thấy cơn ớn lạnh đáng sợ len lỏi xuống xương sống và cậu ta nhanh chóng quay trở lại đứng nhìn một bộ giáp. Không hiểu sao, Soohoh cảo thấy vị trí của bộ giáp này có vẻ hơi khác so với khi cậu ta đi ngang qua nó vài giây trước.
‘Huh…. Đợi đã, tại sao thanh kiếm này lại giơ lên không trung?‘
Cậu ta nhớ chắc chắn rằng, ban nãy thanh kiếm chĩa xuống đất. Soohoh nghiêng đầu và tiến lên một bước, sau đó thanh kiếm của bộ giáp bất ngờ chém thẳng xuống.
Keng!
Nếu cậu ta không giơ chiếc găng tay lên và khẩn trương chặn lưỡi kiếm trong một khoảnh khắc, có lẽ đầu cậu ta đã bị tách làm đôi.
“Cái quái gì thế này??”
Bộ áo giáp thậm chí còn không cho Soohoh cơ hội để bình tĩnh lại; nó buông thanh kiếm và vươn tay về phía trước để bóp cổ cậu ta.
Keng!!
Ầm!
Keng keng!!
Với chiếc găng tay, cậu ta tung ra những đòn tấn công mãnh liệt khiến chiếc găng tóe lửa. Và không lâu sau đó, bộ áo giáp đã ngừng di chuyển hoàn toàn.
“Hộc, hộc,….”
Vừa đẩy bộ giáp ra khỏi người, Soohoh vừa thở dốc. May mắn thay, cậu ta đã không phải chịu bất kỳ thương tích nào từ cuộc đụng độ này, nhưng trái tim cậu ta đập mạnh đến nỗi như thể nó muốn nổ tung bất cứ lúc nào.
‘Khoan đã!‘
Điều gì sẽ xảy ra nếu đây không phải là bộ giáp duy nhất có thể di chuyển? Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu mỗi một bộ giáp là một kẻ thù?
Khi Soohoh nghĩ đến đó, tất cả những bộ giáp vô tri vô giác cậu ta đi qua trước đó mà không suy nghĩ gì nhiều lướt qua tâm trí cậu ta.
Mọi chuyện thậm chí còn trở nên tệ hơn. Có rất nhiều bộ giáp trước mặt cậu ta, và thậm chí còn xếp dọc theo chiều dài của đường hầm.
Sau đó …
Ken két
Ken két Ken két
Ken két
Sau tiếng kêu cót két của những khớp kim loại, các bộ áo giáp bắt đầu bước xuống, lần lượt từng bộ một. Những vũ khí khác nhau cầm trên tay dường như phát sáng màu xám lạnh tanh dưới ngọn đuốc.
“Chòi má…”
‘Mình có nên chọn cặp dao găm đó không?’
Soohoh nuốt cảm giác hối hận vào lòng và siết chặt nắm tay. Từng bộ áo giáp ào ạt chạy đến vị trí cậu ta.
●●●●
BÙM!
Khi cậu ta hạ bộ áo giáp cuối cùng, thông báo đó vang lên.
Lên cấp
Cấp độ hiện tại: 19
“Phùuuuuu…”
Soohoh cúi xuống và thở hổn hển. Mỗi lần nghe tin nhắn đó, tất cả sự mệt mỏi của cậu ta dường như bị cuốn trôi hoàn toàn. Tuy nhiên, đó không phải là thay đổi duy nhất.
Sau khi lấy lại được kiểm soát hơi thở, cậu ta đấm một cú vào khoảng không trước mặt.
Vụt!!
Nắm đấm của cậu ta phóng đi như một viên đạn. Không chỉ vậy, toàn bộ cơ thể cậu ta đang tràn ngập sức mạnh không thể giải thích được.
“Bây giờ mình hiểu rồi.”
Nó đơn giản hơn cậu ta nghĩ.
Nếu cậu ta đánh bại những bộ áo giáp sống này, thì Level của cậu ta sẽ tăng lên, và Level càng cao, cậu ta càng mạnh hơn. Khi mạnh hơn, cậu ta có thể hạ gục những con quái vật này dễ dàng hơn nhiều.
Đơn giản, như một vòng lặp vô tận giúp cậu ta mạnh mẽ dần lên.
Soohoh nhìn về phía sau đường hầm. Những đống áo giáp bị hỏng nằm ngổn ngang. Cậu ta liếm môi một chút.
‘Tiếc thật. Hết mất rồi….‘
Soohoh ước cậu ta có thể tăng thêm vài cấp ở đây. Cậu ta muốn mạnh mẽ hơn một chút nữa.
Thật không may, cậu ta đã dọn sạch mọi thứ.
Sau đó, Soohoh nhìn vào cánh cửa khổng lồ đang chặn đường cậu ta. Sau khi tăng cấp, các giác quan của cậu ta đã trưởng thành rất nhiều. Nhờ đó, cậu ta phát hiện ra sự hiện diện của một nhân vật mạnh mẽ đằng sau cánh cửa.
Đó là lý do tại sao cậu ta nuối tiếc vì không thể tăng cấp thêm nữa hơn nữa.
Cậu ta nhắm mắt và hít một hơi thật sâu giống như cách cha cậu ta đã dạy. Sau đó, Soohoh vươn cánh tay ra trước cửa để đẩy nó mở bằng cả hai tay.
Cạch.
Cánh cửa nặng trĩu mở ra.
Trước mắt cậu là một một căn phòng lớn, giống đại sảnh của một tòa lâu đài.
Sau khi đi dọc theo các hàng cột đặt ở khoảng cách gần nhau hai bên, cậu ta đã đặt chân đến phần sâu nhất của căn phòng này, nơi một ngai vàng cao ngạo nghễ vững vàng trên một bệ.
Soohoh lập tức giật mình. Trái tim cậu như bị đông cứng lại.
Bởi vì có một bộ áo giáp quái vật khác đang ngồi trên ngai vàng. Quan trọng hơn, con quái vật này tỏa ra một sức mạnh áp đảo, hoàn toàn khác những quái vật khác mà cậu ta gặp phải cho đến nay.
‘Chính là thứ đó….‘
Sự tồn tại vừa tỏa ra áp lực chết người, khiến cậu ta cảm thấy rùng mình bên ngoài cánh cửa.
‘Quái vật’ từ từ đứng dậy và bước từng bước xuống cầu thang bên dưới ngai vàng.
Đó là một hiệp sĩ đen.
Hiệp sĩ có một chùm lông đỏ gắn trên mũ cuối cùng cũng đi xuống đất. Hào quang mờ ảo phát ra từ sinh vật đó khiến cậu nổi da gà và rùng mình vì lo lắng.
Tuy nhiên, Soohoh bắt đầu mỉm cười vì lý do nào đó. Một cảm giác dejà vu khiến tất cả những sợi lông trên cơ thể cậu ta dựng đứng lên.
Xoẹt…
Hiệp sĩ đen bắt đầu tháo vỏ kiếm của mình.
‘Mình sẽ tấn công trước khi hắn kịp rút thanh kiếm ra.‘
Nhưng, ngay khi cậu ta chuẩn bị lao về phía trước, hiệp sĩ đen đã đứng ngay trước mặt cậu ta. Một tia sáng rực rỡ tỏa ra từ thanh kiếm vung lên bởi sinh vật này.
“…. Hử??”
Ánh sáng chói lóa đó lấp đầy tầm nhìn của cậu.
●●●●
“Hộc!!”
Soohoh vội vàng bật dậy.
Vô cùng căng thẳng, cậu ta nhìn xung quanh nhưng không thấy hiệp sĩ đen ở đâu cả. Cậu ta thậm chí không còn nằm trong căn phòng lớn đó.
Bằng cách nào đó, cậu ta bị dịch chuyển trở lại điểm xuất phát.
‘Cái quái gì vậy?!‘
Đôi chân Soohoh rã rời, cậu ngồi phịch xuống đất.
‘Cứ tưởng mình chết rồi cơ chứ.‘
Cậu ta cảm thấy vô cùng hoảng sợ khi nhớ lại khoảnh khắc hiệp sĩ đen giương cao thanh kiếm của nó. Thời điểm đó, thực sự cậu đã nghĩ rằng đó là kết thúc cho cuộc đời mình.
“Giờ thì, mình có cần phải băng qua đường hầm này nữa không?”
Soohoh uể oải đứng dậy và nhận ra rằng có gì đó đã thay đổi từ nỗ lực đầu tiên của mình. Và cậu ta nhận thấy những ngọn đuốc rực cháy ở điểm khởi đầu.
Phừng
Phừng
Phừng
Ban đầu ba ngọn lửa màu xanh cháy hừng hực, nhưng giờ cậu ta nhận ra rằng một trong số đó đã tắt.
Đó có phải là một sự trùng hợp?
Không, không phải vậy.
Vũ khí ở điểm khởi đầu, tăng cấp khi giết quái vật, và cơ thể ngày càng mạnh mẽ sau mỗi lần tăng cấp.
Chúng không thể gọi là trùng hợp được.
Soohoh suy ngẫm một khoảnh khắc sau đó.
‘Nghĩa là nếu mình chết một lần, thì…‘
Cậu ta không cảm thấy đau đớn hay chết chóc bên trong nơi xa lạ này, nhưng những ngọn lửa màu xanh đó đã thay thế cho sinh mạng của cậu ta.
Nếu cả ba ngọn lửa tắt, thì …
Soohoh nuốt nước bọt.
Hiện tại, cậu không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra.
‘Nếu vậy…‘
‘Mình cần phải cẩn trọng hơn.’
Ánh mắt Soohoh thậm chí còn cảnh giác hơn so với lần thử đầu tiên.
Một lần nữa. Cậu ta sẽ không đánh mất thêm cơ hội nào nữa.
Ầmmm!
Cậu ta vung tay và thổi bay bộ áo giáp quái vật đang cố tấn công mình.
●●●●
“Waaaah!! Waah!!”
Phát hiện ra mình buộc phải quay trở lại điểm xuất phát một lần nữa, Soohoh ôm đầu gào thét và lăn lộn trên mặt đất. Tất nhiên, cậu ta đã không làm điều đó vì đau đớn.
Cậu ta làm vậy vì đã bỏ lỡ một cơ hội khác. Cậu ta đập mạnh xuống đất khi nước mắt bắt đầu hình thành trên đôi mi. Đó là cách cậu ta giải tỏa nỗi bức xúc trong tâm trí bây giờ.
Sau khi làm dịu cơn uất ức trong lòng, cậu ta ngẩng đầu lên một chút để nhìn, và không có gì ngạc nhiên, số lượng ngọn đuốc xanh đã giảm thêm một. Bây giờ, chỉ còn một.
‘Hiệp sĩ đen đó, hắnta quá mạnh!!‘
Có một khoảng cách quá lớn giữa cậu ta và sinh vật đó, đến mức có thể gọi là một trò lừa gạt. Không có chút công bằng nào!
Cứ như thế này, cậu ta sẽ không bao giờ có thể đánh bại được con quái vật chết tiệt đó.
“Waaaah!!”
Soohoh lăn lộn trên mặt đất một lần nữa.
Cậu ta làm điều đó trong một lúc. Cuối cùng, mệt mỏi do lăn lộn, vì vậy cậu ta dừng lại và dựa lưng vào tường trước khi đưa ánh mắt về phía đường hầm.
Không rõ những bộ áo giáp đó được triệu hồi, nhưng tốt, chúng đã trở lại một lần nữa và bây giờ cậu lại chiến đấu với chúng.
“Các ngươi có cảm thấy phát ốm vì chuyện này chưa?”
Soohoh thậm chí cảm thấy hạnh phúc khi nhìn những bộ áo giáp đó.
“Hah-ah ….”
Cậu ta thốt ra từng tiếng rên rỉ kéo dài, nhưng rồi …
“….Huh?”
Một ý tưởng lóe lên trong đầu cậu ta.
Cậu ta ngẩng đầu lên và nhìn vào những bộ áo giáp một lần nữa.
‘Khi nào những thứ đó xuất hiện trở lại nhỉ?‘
Ban đầu, cậu ta đoán rằng những con quái vật xuất hiện chỉ đơn giản vì cậu ta được gửi trở lại điểm xuất phát. Tuy nhiên, điều gì sẽ xảy ra nếu phán đoán đó là sai và chúng được tái sinh sau một khoảng thời gian nhất định?
Thình thịch.
Thình thịch,
thình thịch,
thình thịch…
Một tia hy vọng đang nảy nở trong tim cậu ta.
‘Được rồi, thử kiểm tra xem nào.‘
Soohoh đánh bại đội quân quái vật gần lối vào và phá hủy chúng trước khi trở về điểm xuất phát. Cậu ta ngồi xuống với lưng dựa vào tường và quan sát mọi thay đổi có thể xảy ra.
Sau một khoảng thời gian…
Lẹt xẹt, lẹt xẹt.
Những bộ giáp quái vật ‘chết’ đột nhiên biến thành cát từng cái một và bị hút xuống đất. Và rồi, đôi mắt Soohoh mở to sau khi cậu ta nhìn thấy những gì xảy ra tiếp theo.
‘…!’
Cát bất ngờ tập trung phía trên bục mà lũ quái vật vừa đứng và biến trở lại thành bộ áo giáp.
“Yeahhhh!”
Soohoh reo lên và siết nắm tay thật chặt.
Cuối cùng, cậu ta đã đoán đúng.
Những con quái vật – thứ đem lại điểm kinh nghiệm cho Soohoh, đã hồi sinh sau một khoảng thời gian cố định.
Cậu quyết định sẽ cố tăng Cấp điên cuồng bằng cách đập tan những con quái vật này cho đến khi cậu thực sự có thể theo dõi chuyển động của hiệp sĩ đen đáng sợ đó.
Nụ cười hiện trên khuôn mặt Soohoh khi cậu ta đứng dậy.
Trong khi đó, những con quái vật nao núng lùi từng chút một sau khi chúng nhìn thấy ánh mắt tràn ngập chiến ý của Soohoh.
●●●●
Cấp 70.
Cho dù cậu ta có săn những con quái vật này bao nhiêu lần đi chăng nữa, cậu cũng không thể lên cấp 71. Tuy nhiên, điều này là quá đủ.
Hào quang đen đang từ từ tỏa ra trên vai Soohoh. Cậu ta không biết những dải khói đen này có ý nghĩa là gì, nhưng cậu ta chắc chắn một điều.
Đó là thực tế rằng cơ thể cậu ta hiện đang tràn đầy năng lượng đáng kinh ngạc.
Soohoh không ngần ngại đẩy cánh cửa vào căn phòng nơi hiệp sĩ đen đang đợi. Không giống như hai trận chiến đầu tiên, con quái vật đứng chờ cậu ta ở gần cửa.
Soohoh cười toe.
“Có phải ngươi đã chờ ta rất lâu rồi không?”
Thay vì trả lời bằng lời nói, hiệp sĩ đen tháo vỏ kiếm của mình ra. Vì lý do nào đó, cậu cảm giác như hiệp sĩ này đang mỉm cười.
Cảm thấy tự tin hơn, Soohoh giải phóng tất cả năng lượng ma thuật đang ẩn chứa trong cơ thể mình.
Mặt đất run rẩy và những mảnh vụn bắt đầu trôi nổi trong không khí.
“Giờ đến lượt ta.”