Sói

Chương 3


Đọc truyện Sói – Chương 3

Sau khi chà lau sạch sẽ khối gạch men sứ cuối cùng trong phòng khách, ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng dế đêm khuya, sắc trời không nhìn rõ.

Đề Oa tiêu hết một buổi chiều và một buổi tối, cộng thêm toàn bộ thời gian đến khi trời rạng sáng, bàn tay khẽ khàng xách theo xô nước, nhúng nhúng khăn lau, quỳ rạp trên mặt đất chà lau từng tấc. Ngoại trừ phòng ngủ của Khuyết Lập Đông, phòng bếp đáng sợ, cùng với căn phòng thần bí mà anh đã nhắc đi nhắc lại nói rõ không được tiến vào, tất cả những phòng còn lại toàn bộ đều đã dọn dẹp sạch sẽ.

Tuy rằng một đêm không ngủ, nhưng mà khi nhìn thấy xung quanh từ cảnh hỗn loạn biến thành sạch bong, núi đồ linh tinh đã được dọn gọn gàng, tâm tình của cô cực kỳ vui sướng.

Cô đi giặt khăn lau, vắt lên sào phơi, đứng duỗi người trước cửa, rồi mới đi đến cửa phòng ngủ của anh để thăm dò tình hình.

Người đàn ông tính tình táo bạo kia còn đang ngủ say, xem ra cô quét dọn cả đêm, xác thực có thể duy trì ở mức đê-xi-ben thấp nhất, anh cũng không nhảy dựng lên rống lần nào nữa.

“Nên đi làm bữa sáng thôi.” Đề Oa lầm bầm, mặc kệ sự tồn tại của căn phòng bếp, mang giày xăng đan, đi ra ngoài mua bữa sáng.

Hôm qua lần đầu gặp mặt, chỉ có thể nói là một trận hỗn loạn, cô thậm chí còn không kịp bàn luận với anh về việc chi phí phụ trong khoảng thời gian này nên tính toán như thế nào. Lúc này anh lại đang ngủ say, cô không dám quấy rầy, chỉ có thể tạm thời tự bỏ tiền túi, đợi cho đến khi anh tỉnh lại rồi mới bù tiền vào.

Vùng núi sáng sớm có cảm giác mát rượi, sương sớm trên cây bông gòn còn chưa khô, Đề Oa tinh thần phấn chấn, hít thở không khí mới mẻ. Cô ngửi được mùi đồ ăn trong không khí, liền dựa theo trực giác đi thẳng đến.

Nếu của cô khứu giác không có vấn đề, thì chính là mùi chân giò hun khói nha! Nghĩ đến chân giò hun khói, cùng với trứng chiên, cô liền chảy nước miếng ròng ròng. Đáp lại mùi thơm quyến rũ kia, cái bụng thậm chí phát ra tiếng vang ùng ục, lúc này cô mới nhớ ra bản thân lo làm việc, căn bản quên mất phải dùng cơm tối.

Trên quảng trường rộng lớn hình tròn, cây đao nhỏ vẫn cắm sừng sững không suy suyển, chỗ duy nhất không giống hôm qua chính là, trên chuôi đao lại có vật thể tròn tròn xanh xanh đỏ đỏ không rõ là cái gì.

(Tiu Ú: yeah… idol của lòng ta đã lên sàn =]] )

Đề Oa tò mò bước đến gần, phát hiện ra cái “vật thể” đó là vật sống, không ngừng nhích tới nhích lui.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang vọng trong quảng trường, “vật thể” kia ngẩng cái đầu nhỏ, một đôi mắt tròn liếc sang, nhìn cô từ trên xuống dưới, bộ lông vũ đủ màu sắc hơi hơi rung động, nó chớp mắt rồi đột nhiên bay lên, sà về hướng cô, cất lên thanh âm khàn khàn văng vẳng.

“Cạc, mỹ nữ, mỹ nữ! Cạc, cạc!” Giương đôi cánh lớn, lượn qua lượn lại bên cạnh cô, nhiều màu sắc chói lọi trộn lẫn với nhau, làm người ta không thể dời mắt.

Đề Oa lúc này mới nhìn rõ, hóa ra đậu ở trên chuôi đao, là một con vẹt kim cương ngọc lưu ly cao khoảng tám mươi centimet, mỏ và móng đều màu đen, nhưng bộ lông vũ dày trên người lại xanh xanh đỏ đỏ, tiên diễm mà xinh đẹp.

Nó hưng phấn không dứt, bay tới bay lui vòng quanh cô. “Mỹ nữ, mỹ nữ!”

Tuy rằng lời ca ngợi đến từ một con vẹt, nhưng cũng đủ làm cho cô nở hoa trong lòng, cô sờ túi, muốn tìm chút bánh bích quy hay hạt dưa để thưởng cho ánh mắt tuyệt hảo của nó. Chỉ là đôi môi đỏ mọng còn chưa thấy rõ nụ cười, con vẹt lại phụ thêm một câu làm cho người ta biến sắc.

“Mỹ nữ, mỹ nữ, cúp to.” Nó bay đến trước mặt cô, giữ độ cao với đường cong mềm mại bí ẩn, tầm mắt nhìn chằm chằm vào khe hở cổ áo.

Đề Oa vội vàng vươn hai tay, theo quán tính che bộ ngực, vạn vạn lần không nghĩ tới, mình lại bị một con vẹt quấy nhiễu tình dục.

“Đừng nói nữa!” Cô mặt đỏ tai hồng, muốn nó im miệng.

“Cúp to, cúp to! Các, cúp to!” Nó không chịu bỏ qua, kiên trì lớn tiếng tuyên cáo.

“Im miệng.” Không thể nhịn được nữa, cũng không quan tâm có bị nó nhìn tiếp hay không, cô vươn tay muốn bắt nó, muốn ngăn cái mỏ ầm ỹ chết người kia, ngăn nó tiếp tục đánh trống reo hò.

Con vẹt nhanh nhẹn bay né, dường như khiêu khích lượn thêm vài vòng, thanh âm càng lớn. “Mỹ nữ, mỹ nữ, ngực nở eo thon, ngực nở mông cong, cạc cạc…” Nó thong thả quan sát rồi tuyên bố kết luận, giương cánh, bay sang bên cạnh quảng trường hình tròn, lủi vào cửa sổ một quán cà phê.

Đề Oa chỉ sợ nó tiếp tục ồn ào, thấy quán cà phê còn có cửa tự động để ra vào dễ dàng, không chút nghĩ ngợi liền đuổi theo…

Rầm!

Đau quá!

Cửa tự động của quán cà phê quán dường như là muốn đối nghịch với cô, tộc độ mở ra chậm rãi cực kỳ, cô nhất thời chạy quá nhanh, đập đầu vào thật mạnh, trong khoảng thời gian ngắn hai mắt mờ mịt quanh đầu bay đầy sao.

“Oa, trời ạ!” Đề Oa nhảy dựng lên trên mặt đất, lắc lắc cái đầu đau, thậm chí còn nghe thấy con vẹt chết tiệt phát ra tiếng cười cạc cạc chói tai, chế nhạo vẻ chật vật của cô.

“Mỹ nữ, mỹ nữ, cúp to ngốc nghếch, cúp to ngốc nghếch!”

Cô ngẩng đôi mắt sáng đã đau đến mức rưng rưng, nhìn cánh cửa tự động chậm chạp kia cả buổi sau mới từ từ mở ra. Tốc độ chậm chạp này, làm cho cô không khỏi hoài nghi, cánh cửa tự động này, hay là không hề dùng động cơ điện, mà là có người nguyên thủy Flintstones đứng đằng sau, dùng sức quất roi lên con khủng long hồng, mới kéo cánh cửa mở ra được.

Sau khi cửa mở, hương cà phê nồng đậm, cùng với mùi chân giò hun khói và trứng chiên, nhanh chóng xâm chiếm giác quan của cô.

“Đừng để ý, nó là đang khen ngợi cháu thôi.” Một bà lão tuổi hơn sáu mươi đang cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt thông cảm.

Bà lão mặt mũi hiền lành, lại có một vẻ uy nghiêm, đầu tóc hoa râm búi lên, trong tay cầm cây gậy chống đầu rồng bằng gỗ, khí thế quý phái không thể tả hết, nếu thời gian quay lại mấy trăm năm trước, phía sau có thêm vài vị phu nhân nữa, chắc hẳn là rất giống Xa Thái Quân trong phim Dương Gia Tướng.

Đề Oa cười khổ đứng lên, phủi phủi bụi bặm trên váy, duy trì chút tôn nghiêm còn sót lại đi vào quán cà phê.

Bên trong sáng sủa sạch sẽ, cửa sổ rộng sát đất hấp thu ánh nắng, phong cách Trung – Tây kết hợp, trang hoàng đơn giản mà không mất vẻ hiện đại, rõ ràng là xuất phát từ tay nhà thiết kế nổi tiếng. Nơi này là nơi duy nhất bán đồ ăn trong khu dân cư Trường Bình, mới buổi sáng chưa đến bảy giờ, toàn bộ chỗ ngồi đã đầy khách, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé ước chừng hơn mười người.


Ngay cả Hàn Ngạo ngày hôm qua chỉ đường giúp cô, cũng đang ngồi bên cạnh, hắn tay trái ôm con, tay phải ôm vợ, lễ phép gật đầu chào hỏi cô.

“Hoan nghênh đã tới.” Phía sau quầy bar, một thiếu niên tuấn mỹ hai mắt sáng ngời cao giọng hô, thân hình cao gầy mặc tạp dề, nhếch miệng lộ ra nụ cười thân mật với cô.

Bà lão trở lại trên chiếc ghế gỗ tử đàn, bên cạnh còn có hai người chuyên trách hầu hạ. Bà vung cây gậy đầu rồng, chào đón Đề Oa.

“Nha đầu, đừng khách khí, tự mình tìm chỗ ngồi xuống đi.” Ba quay đầu, nhíu mày, nhìn về phía quầy bar kêu lên. “Tiểu Tịch, quản lý con vẹt nhà cháu đi, đừng để nó loạn mồm loạn mép, cẩn thận làm khách sợ hãi.”

Cô gái được gọi là Tiểu Tịch, hấp hối dựa vào quầy bar, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên một chút, con vẹt kim cương mồm miệng ác độc liền đậu lên đầu cô gái, quào quào mái tóc mềm của cô.

“Đói, đói!” Con vẹt oán giận.

“Tao cũng đói mà!” Tiểu Tịch thở dài một hơi thật sâu, nhìn thiếu niên có quyền nấu nướng đứng sau quầy bar, hai tay tạo thành chữ thập, thành tâm khẩn cầu. “A Chính, cho em một ít đồ ăn đi!”

“Em phải xếp hàng.” Hắn chậm rãi chiên một quả trứng, dùng phong cách tao nhã và chuyên chú như một nhà nghệ thuật đang điêu khắc tác phẩm, mà nấu đồ ăn.

Từ nơi đó, mỗi một quả trứng chiên được hắn chế biến đều là lòng trắng trứng trơn mềm, lòng đỏ trứng chín đúng tám phần, căng tròn hoàn mỹ, chỉ cần dùng dao nĩa nhẹ nhàng cắt một nhát, liền chảy ra lòng đỏ trứng đẹp đẽ nhất.

Khuyết điểm duy nhất, là tay chân A Chính thật sự quá chậm, đến hai mươi phút mới có thể làm ra một bữa sáng trứng chiên và nước trái cây cho khách, mọi người đều đã đói đến mức bụng dính vào lưng.

Phóng tầm mắt nhìn lại, trong quán chỉ có hai, ba người đang được hưởng thụ bữa sáng, những người còn lại đều khát vọng nhìn vào cái chảo trứng, trong bụng vang lên bản hòa âm ùng ục đói khát.

“A Chính… Ô ô ô ô… Người ta trước giờ đều ở phòng thí nghiệm, đã mấy ngày rồi chưa ăn cơm…” Đói nhất nhưng lại đến sau, Tiểu Tịch đã sắp muốn khóc.

Đề Oa nhìn chịu không được, đứng dậy đi đến quầy bar. “Em làm sao vậy?”

“Em, em rất đói…” Cô gái yếu ớt trả lời, thật sự là đói quá, cầm cánh con vẹt cánh đưa lên miệng cắn một cái.

Con vẹt kêu thảm thiết một tiếng, vội vàng bay lên, xoay quanh trong phòng không dám đậu xuống, chỉ sợ bị chủ nhân ăn sống nuốt tươi.

Đề Oa nhíu mày, cô từ nhỏ đã có tinh thần phục vụ mãnh liệt, mà thân là quản gia chuyên nghiệp, cô lại tận sức cho cung cấp cho mọi người không gian sạch sẽ, món ăn ngon miệng, thật sự không thể nhìn thấy có người chịu đói.

“Em muốn ăn cái gì?” Cô hỏi.

“Chỉ cần có thể cho em lấp đầy cái bụng, cái gì cũng được.” Tiểu Tịch đáng thương khóc thút thít, phun lông chim trong miệng ra.

Đề Oa gật gật đầu, nhìn về A Chính phía sau quầy bar, lên tiếng hỏi.

“Tôi có thể vào giúp không?”

A Chính mỉm cười, nhún vai. “Có gì không được chứ.”

Sau khi được chủ nhân đồng ý, Đề Oa nhanh chóng tiến vào khu bếp, từ khách biến thành chủ, mở tủ lạnh coi nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị thi thố tài năng. Trong tủ lạnh đầy đủ nguyên liệu, toàn là đồ ăn chất lượng cao, chỉ nhìn đã khiến cho cô ngứa nghề.

“Nơi này có nồi.” A Chính còn chủ động cung cấp dụng cụ.

Cô liếc mắt nhìn đầy người đang than đói trong quán, rồi nhìn lại cái nồi nhỏ kia. “Không được, nhiều người quá, cái nồi này không đủ lớn.” Cô lấy nước cốt, thịt nạc, rau xanh cùng với một hộp trứng bắc thảo lớn từ trong tủ lạnh. “Nơi này có nồi áp suất không?” Trước mắt thời gian cấp bách, chỉ có làm đơn giản thôi.

A Chính không đáp lời, vặn nhỏ lửa chiên trứng, rồi mới tiến vào trong phòng bếp, ôm một cái nồi áp suất mới tinh ra.

“Rửa nồi đi.” Đề Oa chỉ nhìn thoáng qua, đã ra lệnh.

A Chính sửng sốt một chút, tựa hồ chưa từng bị ai sai khiến. Anh đầu tiên nhìn cái nồi trong tay, rồi lại nhìn vẻ mặt chuyên chú của Đề Oa, sau đó chỉ cười cười, không tiếp tục tác phẩm nghệ thuật trứng chiên kia nữa, ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị, đi rửa nồi.

Cô thuần thục động tác vo gạo, cắt thịt, cắt hành, sau đó đổ nguyên liệu nấu ăn vào nồi áp suất, mọi động tác liền mạch lưu loát.

Không đến mười lăm phút, nồi áp suất phát ra tiếng vang bén nhọn, Đề Oa vặn nhỏ lửa, mở nắp nồi, thật cẩn thận đảo đảo trong nồi, mùi hương nồng đậm mê người lập tức tràn ngập không gian quán cà phê.

Nháy mắt, mọi người bên trong tất cả như đông lại.

Chiếc nĩa dừng giữa không trung, chén trà nóng đang dâng lên miệng, lời nói mới nói một nửa… Tầm mắt mọi người cùng lúc nhìn sang, ngưng lại trên cái nồi cháo thịt nạc kia.

Cô quấy vài muỗng, hài lòng kiểm tra lại nồi cháo, sau đó thả vào từng cái trứng bắc thảo đã được bóc vỏ, mùi càng trở nên đậm, thậm chí có người phát ra tiếng rên rỉ.

Tiểu Tịch nhanh tay nhanh chân nhất, đã cầm bát đũa, dính bên cạnh Đề Oa, trông ngóng hít hít mùi cháo nóng bốn phía, nước miếng suýt chút nữa đã rơi vào trong nồi. Ở phía sau Tiểu Tịch, đám người đã tự động xếp hàng xong, ai cũng đều bụng đói kêu vang chờ ăn bữa sáng, ánh mắt mỗi người nhìn Đề Oa đều tràn ngập cảm kích, giống như cô là Bồ Tát ở nơi địa ngục.

Sau khi món cháo thịt nạc trứng bắc thảo thơm ngon đã vào miệng, trấn an được cái bao tử đói đến mức thắt lại, sự sùng bái của mọi người đối với Đề Oa đã lên tới đỉnh điểm.

Oa, cô gái nhỏ xinh đẹp này, chẳng lẽ là ông trời cuối cùng cũng không chịu nổi “chính sách tàn bạo” của A Chính, nên phái thần tiên tới đây cứu vớt bọn họ sao?


Khu dân cư Trường Bình nằm ở vị trí xa xôi hẻo lánh, những bà chủ gia đình ở nơi này phần lớn cũng không biết nấu ăn, nơi duy nhất có thể kiếm được đồ ăn chỉ có quán cà phê này. Nhưng không may ông chủ thiếu niên của quán tính tình cổ quái, tốc độ nấu nướng chậm như con rùa trúng gió, lâu lâu nổi hứng còn sáng tạo ra món ăn mới, làm cho người ta sợ hãi đến hồn phi phách tán, mọi người tức mà không dám nói gì, chỉ tội cái bao tử đáng thương suốt ngày bị A Chính khi dễ.

Trong một khoảng thời gian dài, người trong quán không mở miệng, mỗi người đều lo há mồm vội vàng nuốt đồ ăn nóng hổi ngon miệng.

Cuối cùng, bà lão dùng xong bữa sáng, buông bát đũa, nhận lấy khăn mặt từ người đứng bên cạnh.

“Nha đầu à, tay nghề của cháu rất khá.” Bà tán thưởng, dùng khăn lạnh chà lau hai tay.

“Đúng vậy, đúng vậy, tay nghề tốt hơn nhiều so với tôi, cho dù so với lão đầu bếp ở nhà tôi, cũng không thua kém chút nào.” A Chính hào phóng ca ngợi, lại múc một chén cháo, bắt chéo chân ngồi ăn ở một góc.

Đề Oa mỉm cười, cởi bỏ cái khăn trùm đầu nhỏ, lấy tay vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ, một lần nữa buộc chặt lại mái tóc có chút rối loạn.

Cho dù là không có ai khen ngợi cô, chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt mọi người khi hưởng thụ thức ăn ngon, cũng đủ làm cho cô vui vẻ cả buổi sáng.

“Cô có muốn tới đây làm việc không?” Có người đưa ra đề nghị, giọng nói tràn ngập hy vọng nóng bỏng.

“Không được, trong khoảng thời gian này tôi đã có người thuê, phải đảm nhiệm làm quản gia chuyên trách cho người đó.” Cô nhìn biểu tình thất vọng của mọi người, có chút không đành lòng. “Ừm, nếu như làm thêm, thật ra cũng có thể thương lượng, nói không chừng tôi có thể tới đây nấu nướng một ít.” Cô đưa ra biện pháp.

“Cô tới chỗ này làm quản gia cho ai?” A Chính đặt câu hỏi, lại chuẩn bị múc cháo, không ngờ Tiểu Tịch tay chân nhanh hơn, giật lấy cái muỗng không buông.

“Buông tay.” Hắn khó chịu kêu lên.

“Không buông!”

“Em đã ăn ba chén rồi.”

“Anh cũng đã ăn năm chén rồi!”Tiểu Tịch cũng không cam chịu yếu thế.

Hai người bắt đầu dùng sức cướp lấy muỗng múc cháo.

Hàn Ngạo vừa đút bọn trẻ ăn cháo, vừa giơ muỗng lên, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Hắn thừa dịp đứa con gái còn đang nhai nuốt, giúp mọi người trong quán giải đáp thắc mắc.

“Cô ấy đến làm quản gia cho Sói.” Một câu đơn giản, nhưng có uy lực còn mạnh hơn một quả bom.

Trong nháy mắt, bên trong quán lâm vào không khí yên ắng, ngay cả A Chính và Tiểu Tịch cũng quên mất việc cướp đoạt muỗng cháo, trợn mắt há hốc mồm nhìn Đề Oa.

“Ách, cô từng nhìn thấy nhà của anh ta chưa?”

“Thấy rồi.” Cô gật đầu, thân hình nhỏ nhắn bởi vì ký ức đáng sợ đó mà hơi hơi run rẩy.

“Aiz, nha đầu à, cháu không chống đỡ được bao lâu đâu, không bằng sớm đổi chỗ làm việc đi.” Bà lão vẻ mặt thương cảm, không ngừng lắc đầu. Bà đã tận mắt nhìn thấy, nhiều quản gia vĩ đại dễ dàng bị Sói đánh bại, không làm nổi vài ngày, đã lo thu thập hành lý, đêm hôm bỏ trốn xuống núi.

Đề Oa cong khóe miệng.

“Bà đừng lo lắng, cháu chịu đựng được.” Cô nhìn lên tường, lúc này mới phát hiện ra kim đồng hồ đã sắp chỉ tám giờ, cô ra khỏi nhà đã hơn một tiếng rồi!

“Không xong rồi, cháu phải trở về đây.” Nếu để cho người đàn ông táo bạo kia đói bụng, anh khẳng định sẽ còn rống lớn hơn.

Cô nhanh chóng lấy một phần cháo thịt nạc trứng bắc thảo, không quên rắc chút rau thơm lên trên, rồi vội vàng nói lời từ biệt, xoay người chạy ra cửa quán.

“A, nha đầu, cẩn…”

Bà lão còn chưa kịp cảnh báo xong, một tiếng ầm lại lần nữa vang lên.

Cánh cửa tự động vẫn chậm một cách thần kỳ, Đề Oa giẫm lên vết xe đổ, đụng đầu đến mức choáng váng. Lần này cô cũng không có thời gian ngồi thưởng thức đau đớn, một tay ôm lấy chỗ đau, một tay kia ôm chặt hộp cháo thịt nạc trứng bắc thảo. Chỗ Khuyết Lập Đông còn chờ cô về làm việc, cô không thể bị cánh cửa tự động này đánh bại!

Đề Oa cố nén nước mắt, đợi cánh cửa tự động chậm rãi mở ra, mới chạy về con đường trồng cây bông gòn.

Nhưng mà… Nhưng mà… Ô ô, thật sự đau quá a…

* * *

Kết quả, mãi cho đến giữa trưa, Khuyết Lập Đông vẫn chưa tỉnh dậy.

Đề Oa ăn luôn phần cháo thịt nạc, đến giữa trưa cô lại đi tới quán cà phê của A Chính, làm món thịt nướng cho những người đang trông mòn con mắt, còn nấu thêm một chút rau xanh.


Chỉ là, cô một lòng nghĩ tới Khuyết Lập Đông, chỉ sợ anh nhất thời tỉnh dậy. Mà cũng nói, phần thịt nướng này mọi người có thể ăn, nhưng người vừa tỉnh ngủ như anh thì ăn không thích hợp, cô liền dùng tài nấu bếp để trao đổi với nguyên liệu nấu ăn, dùng nguyên liệu để nấu mì gà nấm đông cô cho anh.

Ánh mặt trời rọi vào trong nhà, vừa dọn dẹp lại phòng, ngay cả không khí cũng rất sạch sẽ. Cô ở trong phòng khách dùng lò vi ba hâm nóng lại mì gà đã nấu trong quán của A Chính.

Cộc cộc!

Thanh âm truyền đến từ cửa sổ, làm cho cô ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên lớp kính, nước miếng chảy mãnh liệt đã sắp làm ướt hết cửa sổ, con vẹt kim cương xấu miệng cũng đang bay tới bay lui bên cạnh.

“Cúp To, mở cửa sổ ra, mở cửa sổ ra, cạc cạc!” Con vẹt kêu lên, đã quyết định đặt một cái biệt danh mới cho Đề Oa.

Cô thở dài một hơi, nhận lệnh đi tới mở cửa sổ, hoan nghênh một người một chim hai vị khách không mời mà đến. Con vẹt bay vào, đáp xuống lò vi ba, ngoẹo đầu nhìn nồi mì xoay tròn.

Tiểu Tịch lười đi cửa chính, cũng trực tiếp leo vào từ cửa sổ. Vừa đặt chân vào trong nhà, cô liền phát ra tiếng than sợ hãi, thậm chí còn ghé sát vào sàn nhà, làm mặt quỷ với lớp gạch men sáng bóng có thể phản chiếu ảnh người.

“Oa, hóa ra sàn nhà của anh hai là màu trắng nha!” Không biết sàn nhà cô có phải cũng là màu trắng hay không nhỉ.

“Em là em gái của tên táo bạo… Ách, của Khuyết tiên sinh?” Đề Oa nhanh chóng sửa miệng, bởi vì bản thân lỡ lời, nên len lén lè lưỡi, còn lo lắng nhìn vào phòng ngủ, chỉ sợ bị Khuyết Lập Đông nghe thấy.

“Đúng vậy.” Tiểu Tịch linh hoạt đứng lên, nhảy tới trước sô pha, nhàn nhã ngồi xuống, ánh mắt đen láy cũng nhìn chằm chằm về phía nồi mì gà. “À đúng rồi, vì sao chị lại nấu ăn ở ngoài này, sao không đi vào phòng bếp nấu?” Nếu như không nhìn lầm, thì ngay cả nồi và bát đũa cũng là mượn từ trong quán của A Chính!

“Chị còn chưa dọn tới chỗ đó, không dám đi vào.” Chỉ vừa nghĩ đến, cảm giác kinh hoảng khi mở tủ lạnh, toàn thân cô liền phát run.

Không nói tới một đống chai chai lọ lọ, một vài cái đĩa nhỏ không biết là chứa thứ nước sốt gì, phần lớn đã sắp khô cạn, có thể nhìn ra, hẳn là đã để như vậy hơn ba tháng. Rồi còn mấy trái quít khô héo ở góc tủ lạnh, kiểu gì cũng đã để hơn hai tháng, nếu không cũng không héo đến mức như vậy. Rồi còn có mấy cái bánh mai rùa mừng năm mới, lại càng không biết là đã giữ làm kỷ vật hết bao nhiêu năm?…

“Sao có người có thể sống trong hoàn cảnh thế này được cơ chứ? Chỉ cần mỗi cái tủ lạnh kia là đã đủ dọa người.” Đề Oa thì thào tự nói.

Tủ lạnh là chỗ để cất đồ ăn tạm thời, hoặc là để mấy món điểm tâm ngọt, không phải là chỗ dùng để thử nghiệm sức bền của đồ ăn, hay là nơi làm thí nghiệm hóa học!

“Thật ra, nhà của anh hai còn tốt hơn nhà của em nhiều, em sống ngay bên cạnh, có cơ hội chị có thể đến xem, thuận tiện đi thăm cái tủ lạnh của em.”

Tiểu Tịch không nhịn được nói thay anh trai, chừa cho người trong nhà chút mặt mũi.

“Chị không muốn xem.” Đề Oa trả lời như chém đinh chặt sắt.

Trời ạ, chẳng lẽ cái tuyệt kỹ biến không gian sạch sẽ thành đống rác, là có di truyền sao? Cô thật muốn chính mắt nhìn một lần xem, rốt cuộc là cha mẹ như thế nào, mới có thể nuôi dưỡng nên hai anh em như vậy.

Tiểu Tịch nhún nhún vai, vuốt cái mỏ con vẹt xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ tiến đến gần lò vi ba, kê mặt vào hít sâu một hơi, đôi môi hồng nhoẻn một nụ cười mộng ảo.

“Chị có thể đảm đương làm quản gia cho anh hai thật sự là không thể tốt hơn được nữa, chị không biết đâu a, bởi vì anh hai ghét bỏ món trứng cuộn khó ăn của A Chính, cho nên liên tục hai tháng đều bị A Chính ép ăn thử đồ ăn mới.”

Từ vẻ mặt vạn phần thương cảm của Tiểu Tịch, Đề Oa đại khái đã hiểu ra nguyên nhân vì sao Khuyết Lập Đông sau khi nhàn hạ hết bốn tháng, liền vội vã đi tìm quản gia.

Nếu không tìm được người có thể cung cấp đồ ăn ngon miệng mà “an toàn”, anh sớm muộn gì cũng sẽ bị A Chính đầu độc chết!

Bỗng dưng, con vẹt kim cương bay dựng lên, vỗ cánh lướt qua đỉnh đầu cô, lao về phía sau. Vị khổ chủ chịu đựng tra tấn của A Chính cuối cùng đã rời giường.

“Lão ca, có mỹ nữ, có mỹ nữ, có cơm ăn, có cơm ăn!” Con vẹt kêu gào, phát ra tiếng cười như bệnh tâm thần, còn không quên báo cáo lại biệt danh mới của Đề Oa. “Hắc hắc, chết lão ca rồi, Cúp To nha, Cúp To nha!”

Mặt cô đỏ bừng, vội vã muốn túm con vẹt, không ngờ động tác của Khuyết Lập Đông còn nhanh hơn, ra tay trong nháy mắt, liền tóm lấy gáy con vẹt.

“Ầm ỹ chết đi được.”

“Két…” Con vẹt khàn khàn kêu, lập biến thành một tiếng kêu dài thảm thiết.

Cho dù là loài động vật nhỏ bé nhất, cũng có bản năng sinh tồn, huống chi là con vẹt kim cương có chỉ số thông minh cực cao này? Nó trong nháy mắt trở nên lễ phép cực độ, nghiền ngẫm từng chữ một, cuối cùng phun ra một câu lừa đảo tiêu chuẩn, chỉ vì muốn bảo toàn tánh mạng mà cố gắng:

“Một ngày tốt lành, xin hỏi các hạ hôm nay có khỏe mạnh vui vẻ hay không?”

Anh chậm rãi túm con vẹt đến trước mặt, ánh mắt hoang dã nhìn nó. “Nếu như mày ngậm cái mỏ chim lại, mày sẽ rất khỏe mạnh, tao cũng sẽ rất vui vẻ.”

“Tuân lệnh.” Con vẹt liên tục gật đầu, bàn tay bóp cổ nó liền buông lỏng, nó lập tức bay tới chạy trốn trên vai Tiểu Tịch, lủi đầu vào trong cánh mà phát run.

Anh hừ một tiếng, nhanh nhẹn bước đến bên cạnh bàn, vừa mới tắm rửa xong nên toàn thân cao lớn khí lực chỉ mặc một cái quần đùi, ít ra cũng còn hơn là không che khuất bộ phận quan trọng, mái tóc đen vẫn còn bọt nước, càng thêm mấy phần hoang dã, cũng thêm vài phần gợi cảm.

Thân hình ngăm đen rắn chắc, bởi vì còn ướt nước mà lấp lánh sáng, chẳng những làm cho độ ấm trong phòng lập tức tăng lên, mà không gian rộng như vậy, cũng đột nhiên trở nên hẹp lại rất nhiều.

“Chào buổi sáng, ách, không, chào buổi trưa. Anh có muốn ăn mì gà nấm đông cô không?” Đề Oa ép bản thân dời tầm mắt, không nhìn thân hình cường tráng mạnh mẽ của anh nữa. Cô mẫn cảm ngửi được, trên người anh có hương thơm tinh tế tự nhiên khi vừa tắm rửa, nhẹ nhàng khoan khoái mà dễ chịu.

Bàn tay cô gắp mì ra chén, chịu ảnh hưởng của hơi thở nam tính tới gần, suy nghĩ cũng rối loạn lên như những sợi mì.

Quái lạ, cô bị làm sao vậy? Một người đàn ông tới gần, lại làm cho cô chân tay luống cuống? Đây chính là lần đầu tiên a!

Anh gật gật đầu, đôi mắt ngăm đen quét về phía lò vi ba, tự mình ngồi xuống, liếc ánh mắt không hờn không giận về phía cô em gái.

“Lần sau đừng đem con vẹt chết tiệt này tới nhà anh.”

“Sao vậy?” Tiểu Tịch vẻ mặt vô tội. “Nó thực sự thích anh mà!”


Con vẹt lộ ra một con mắt từ trong bộ cánh xinh đẹp, ủy khuất vô hạn kêu một tiếng.

“Nhưng mà anh không thích nó.” Anh vô tình nói tiếp, rồi nhận lấy chén mì gà nóng hổi từ tay Đề Oa, vùi đầu vào bắt đầu ngấu nghiến.

Tiểu Tịch vỗ vỗ con vật cưng, an ủi trái tim bị tổn thương của nó, rồi lập tức cũng gia nhập đội ngũ ăn mì.

Hai anh em vùi đầu ăn, Đề Oa vội vàng gắp thêm mì, hai tay cơ hồ không có một giây rảnh rỗi, không đến mười lăm phút, phần mì gà nấm đông cô dành cho năm người ăn đã sắp nhìn thấy đáy, cô âm thầm líu lưỡi, cân nhắc đề cử hai anh em này đi tham gia thi đấu tranh chức Vua Ăn Uống.

Sau khi gắp chén mì cuối cùng cho Khuyết Lập Đông, cô đột nhiên nhớ đến, chuyện chi phí phụ này còn chưa nói rõ.

“Đúng rồi, Khuyết tiên sinh, tôi cần một ít tiền tiêu vặt, dùng để chi tiêu đồ dùng hằng ngày. Đương nhiên, tiền chi tiêu mỗi ngày tôi sẽ ghi lại thành danh sách, sẽ kèm theo hóa đơn hoặc biên lai, giao cho anh xem lại.” Cô đi về phòng khách trên lầu hai, lấy ra một cuốn sổ chi tiêu, xuống lầu đưa cho anh.

“Tự cô xem kỹ là được rồi.” Giọng điệu anh thản nhiên, lấy ra một cái thẻ ATM, thuận tay viết mật mã xuống giấy.

Đề Oa nhận lấy thẻ ATM, tò mò nhìn đi nhìn lại, xem xem là do ngân hàng nào phát hành thẻ. Cô vừa nghiên cứu, vừa đứng dậy, chuẩn bị đem lên phòng cất, lại nhìn thấy Tiểu Tịch đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy ra một lọ yogurt, tráng miệng sau khi ăn.

“Khoan đã!” Da đầu Đề Oa run lên, lập tức phát ra một tiếng thét chói tai, đồng thời ngăn cản Tiểu Tịch xé mở hũ yogurt. “Dừng tay, không, không đúng, ngậm miệng! Không được uống! Từ từ, chậm rãi thả nó ra, chậm rãi, chậm rãi thôi…”

“Sao vậy?”

“Lọ yogurt đó quá thời hạn rồi.” Cô đầy khẩn trương, nói.

“Vậy thì có sao?” Hai anh em trăm miệng một lời, thần sắc cổ quái nhìn cô, như thể trên đầu cô đột nhiên mọc ra hai cái sừng.

Có đôi lúc gene di truyền lựa chọn thật quỷ dị… Con trùng mùa hạ không thể nói về băng*, cô làm sao có thể giải thích được sự quan trọng của hạn sử dụng thực phẩm cho anh em nhà này đây?

(*nguyên văng “hạ trùng bất khả ngữ băng”: con trùng mùa hạ chỉ sống được trong mùa hạ, không thể sống được trong mùa đông, cho nên chưa nhìn thấy băng tuyết, nên không biết gì về băng tuyết mà nói. Đại khái là: sự hiểu biết có giới hạn. Bạn nào biết tiếng Việt mình có câu gì tương tự thì nói mình với nha)

Đề Oa á khẩu không trả lời được, trừng mắt nhìn hai anh em nhà họ Khuyết một lúc lâu, rồi yếu ớt vẫy vẫy tay. “Sao cũng được, chỉ cần bỏ nó đi, đừng uống là được.”

“Nhưng mà em khát nước.” Tiểu Tịch chu miệng.

“Chờ một chút, chị đi pha nước trái cây cho em uống, được không?”

Khuyết Lập Đông lạnh lùng nhìn cô em gái cao hứng phấn chấn vứt hũ yogurt vào tủ lạnh, nhịn xuống cảm giác xúc động không muốn mở miệng so bì, rồi lại giận chó đánh mèo trừng mắt nhìn Đề Oa, thầm oán trách cô gái ngốc này làm quản gia cho anh, lại chỉ quan tâm đến em gái anh, ngược lại bỏ mặc anh.

Đáng chết! Tiểu Tịch khát nước, chẳng lẽ anh không khát sao? Cô gái ngốc này sao không có chút khéo léo vậy?

Cơn tức giận ập tới, tâm tình tốt vì được ngủ kỹ ăn no đều bị phá hỏng, cánh tay cường kiện đẩy cái bàn ra, cái nồi mì nghiêng ngả lay động, cũng may là toàn bộ mì gà đã chui vào trong bụng, nếu không thế nào cũng đổ ra ngoài không ít.

Khuyết Lập Đông đi vào phòng ngủ, lấy trang phục tây âu trong tủ ra thay, vẻ dữ dằn trên mặt nhanh chóng bị giấu đi, chuyển thành vẻ mặt bình tĩnh, nhưng sâu bên trong đôi mắt đen vẫn còn một chút mỉa mai, làm người ta chỉ cần hơi bị anh nhìn chăm chú, liền như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, mồ hôi lạnh ứa ra.

Đề Oa trừng lớn mắt, có chút mê muội vì anh đột nhiên thay đổi vẻ mặt, lại càng không dám tin từ trong phòng ngủ anh lại có thể lấy ra một bộ trang phục mới tinh.

Mãi đến khi anh gỡ tấm nhãn hiệu đính trên quần áo ra, thuận tay ném sang một bên, cô mới đột nhiên thanh tỉnh, nhặt lấy tấm nhãn hiệu, nhảy đến trước mặt anh.

“Khuyết tiên sinh, xin nhớ kỹ điều thứ nhất của nguyên tắc gia đình, rác nên ném vào thùng rác.” Cô nghiêm túc nói, nhíu mày nhìn bộ quần áo mới tinh trên người anh. “Anh không còn bộ quần áo khác sao?” Cô hỏi.

Bộ quần áo này tuy rằng chất liệu cao cấp, nhưng mà vì là đồ mới, khó tránh khỏi quá cứng, ở nhà cô, quần áo mới mua về đều phải cẩn thận giặt tẩy trước, phơi nắng, ủi thẳng, rồi mới có thể mặc vào người.

Chỉ là, câu hỏi thiện ý của cô cũng không biết là phạm phải điều cấm kỵ gì của anh, đôi mắt đen u ám nheo lại, đầy đề phòng trừng mắt nhìn cô.

“Không có.”

“A?”

“Tôi không có quần áo khác.” Anh thản nhiên nói.

Quái lạ, người này không phải là người có tiền sao? Nếu đã là phú hộ, vì sao lại không có quần áo khác có thể mặc, không mặc đồ mới mua thì không được sao? Vải vóc chưa được giặt, cảm giác ma sát trên da cũng không dễ chịu mà!

Cô bắt đầu yên lặng cảm thông cho Khuyết Lập Đông.

Nếu anh không muốn trả lời, Đề Oa cũng không hỏi nhiều, nhún nhún bả vai mảnh khảnh, tự động vươn hai tay giúp anh phủi phủi áo, cẩn thận vuốt thẳng thớm. Chiều cao hai người chênh nhau khá xa, cô nhỏ nhắn làm gì cũng phải nhón cao mũi chân, mới có thể chạm vào cổ áo anh.

Nhìn thấy cà vạt trên tay anh, cô cũng thuận tay cầm lấy, khoác lên cổ áo, thuần thục thắt lại gọn gàng.

“Được rồi!” Cô hài lòng vỗ vỗ lồng ngực rắn chắc, tuyên bố đại công cáo thành, nhưng vừa ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải tầm mắt anh, đôi mắt đen cực nóng, nóng đến mức mặt cô lập tức bị thiêu cháy.

Động tác này trước giờ thường hay làm giúp anh trai, bây giờ làm giúp Khuyết Lập Đông, lại có vẻ cực kỳ ám muội, Đề Oa lúc này mới phát giác ra, từ khi cô dựa tới trước người anh vuốt cổ áo, cho đến khi cô thắt cà vạt, đôi mắt đen kia thủy chung vẫn nhìn cô chằm chằm, chưa từng rời khỏi một giây.

Không khí trầm mặc quỷ dị tràn ngập trong nhà, cô cúi cái đầu nhỏ, trong lòng không ngừng mắng bản thân mình không đủ chuyên nghiệp, lại bởi vì chút xấu hổ nho nhỏ này mà rối loạn. Nhưng mà tự trách cũng chỉ là tự trách, cô thủy chung vẫn khó có dũng khí ngẩng đầu lên.

Sau một lúc lâu, là anh mở miệng đánh vỡ sự yên tĩnh.

“Buổi tối tôi sẽ trở về.” Anh thông báo xong, không nói thêm gì, chỉ nhìn cô một cái thật sâu, rồi mới xoay người ra khỏi cửa.

Mãi đến một lúc lâu sau khi Khuyết Lập Đông rời đi, Đề Oa vẫn bày ra một khuôn mặt quả táo. Ngay cả nguyên nhân cô cũng không rõ, vẻ đỏ ửng đáng yêu trên mặt cô vì anh mà sinh ra, thật lâu sau vẫn khó tan đi…

Hết chương 3.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.