Sói Vương Bất Bại

Chương 661: Đại Trận Mê Cung Lý Trâm Anh Nhắc Nhở


Đọc truyện Sói Vương Bất Bại – Chương 661: Đại Trận Mê Cung Lý Trâm Anh Nhắc Nhở


**********
Không tốt!”
Nhìn thấy tình hình trong chiến trường, sắc mặt ba người Ám Thiên Kỳ lập tức thay đổi có chút khó coi, kinh ngạc nói: “Trong trận doanh đối phương lại có cường giả siêu cấp Nhị Cảnh Minh Tâm tồn tại” “Hơn nữa còn không chỉ một người!”
Bọn họ hối hận.

Sớm biết như vậy thì bọn họ đã không tranh vào vũng nước đục này.

Dù sao thì đây là Long Cung, là hang ổ của tôn chỉ Thìn Sát, mà bọn họ cũng không phải là lính lệ thuộc dưới trướng của tôn chủ Thìn Sát, tất nhiên cũng không có cái gì gọi là trung thành đối với tôn chủ Thìn Sát.

Vừa rồi tự nhiên xúc động, đồng ý đi cùng với Lý Vệ tới đây hỗ trợ, là bởi vì bọn họ thấy được đội hình lại có mười mấy cường giả Minh Cảnh mạnh mẽ, lại thêm mấy trăm người bảo vệ Long Cung.


Bọn họ tưởng rằng trận chiến này sẽ là trận chiến tất thắng, có thể cầm xuống đối phương dễ như trở bàn tay, vừa vặn thì bọn họ tự nhiên sẽ kiếm được một cái công lao!
Kết quả…!Tính sail “Con mẹ nó!”
Không chỉ là ba người Ám Thiên Kỳ, mấy cường giả Minh Cảnh mà nhóm Quỷ Sát còn lại mang tới đều rất kinh ngạc và sợ hãi, trong lòng bọn họ cũng sinh ra ý nghĩ như vậy, bốc lên nguy hiểm tính mạng để bảo vệ Long Cung, đối với bọn họ mà nói thì rất không đáng! “Cô Lý!”
Doãn Thiên Kỳ dựa sát bên tại của Lý Trâm Anh, nhỏ giọng nói: “Sau đó chúng ta hành động dựa theo hoàn cảnh, nếu như tình hình không ổn, thì sẽ bảo vệ cô rời khỏi nơi chém giết này!” “Được!”
Lý Trâm Anh không có từ chối, với thực lực là Ám Cảnh trung kỳ của cô ta bây giờ, thì căn bản là không có tư cách tham gia chiến đấu giữa các cường giả Minh Cảnh, sức mạnh tản ra từ trong cuộc chiến của người khác đều có thể giết chết cô ta trong chớp mắt.

“Lý tướng quân!” “Lý tướng quân!” “Lý tướng quân!”
Phản ứng của những người bảo vệ Long Cung thì vừa vặn trái ngược với đám người Âm Thiên Kỳ, bọn họ vốn đang lâm vào tình thế tuyệt vọng, lại nhìn thấy Lý Vệ dẫn thêm đám người chạy đến, bọn họ mừng rỡ như điên, giống như đã có thể sống sót vậy, đều nhao nhao lùi tới phía của Lý Vệ.

Chiến đấu đã dừng lại!
Ngay cả người cầm đầu những cường giả Minh Cảnh là tộc trưởng Mặc và Tổ Kỳ Sơn cũng không có đuổi theo, mà là nhanh chóng tụ hợp lại cùng một chỗ, lý do rất đơn giản, đội ngũ mà Lý Vệ mang tới đã có thể uy hiếp được bọn họ, bọn họ tất nhiên phải tập trung lực lượng lại để đối phó đám người Lý Vệ, không thể giống như vừa rồi không chút kiêng kỵ mà từng người chiến đấu được.

“Phi tướng quân của Long Thành, Lý Vệ!”
Tộc trưởng Mặc và Lý Vệ cách đối mặt cách không khí, trầm giọng nói: “Tôi nghe nói qua cậu, đệ nhất mãnh tướng dưới trướng của tôn chủ Thìn Sát, có tư thế vô địch bên trong Nhất Cảnh Minh Khí này, thiên phú khác thường, tiền đồ không đếm được.” “Đáng tiếc!” “Đáng tiếc đã đứng sai đội, theo sai người, lầm vào đường rẽ, cho nên không còn sống lâu nữa! Nếu như cậu có thể biết quay lại khi lạc đường, mang theo những người này phụ thuộc vào dưới trướng của tôi, thì tôi có thể cân nhắc mà tha cho các cậu một mạng, sau này Long Cung này vẫn từ các người tới bảo vệ như cũ, mà cậu vẫn sẽ tiếp tục làm Phi tướng quân của Long Thành, nở rộ ánh sáng thuộc về cậu!” “Như thế nào?”
Không thể không thừa nhận, một giáo của Lý Vệ giết chết hai người vừa rồi để cho tộc trưởng Mặc có chút xúc động, đến mức ông ta tạm thời thay đổi chủ ý, làm trái với mệnh lệnh trước đây của Vân minh chủ, từ bỏ kế hoạch giết chết hết tất cả, mà dự định mời chào nhóm người Lý Vê.

Dù sao! Nhóm người của tộc trưởng Mặc đi đường ngàn km đến đây đánh chớp nhoáng, thì cũng chỉ có mười mấy người, chỉ giết chết những người bảo vệ của Long Cung thì không nói, một khi chém giết với nhóm người của Lý Vệ, thì sẽ như giết địch một ngàn mà bị thương tám trăm, chết chóc là điều không thể tránh khỏi.


Người chết nhiều thì những người còn lại sẽ ít đi, sau đó còn lấy cái gì mà tiếp tục tiếp đánh tiên sinh Vu đang canh giữ ở điện Quỷ Sát.

Lấy cái gì mà khống chế Long Thành, uy hiếp ba ngàn chiến tướng của điện Huyền Vương.

“Cạm bẫy!” Cập nhật nh*anh nhất trên ТгцyeлАРР.cом
Nghe lời nói của tộc trưởng Mặc, Lý Vệ hừ lạnh một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường, đã muốn mở miệng từ chối tại chỗ, nhưng mà khi Lý Vệ còn chưa có nói ra miệng thì sau lưng đột nhiên truyền đến một âm thanh rất nhỏ của một cô gái, dường như là đang nhắc nhở Lý Vệ: “Đây là một cái cạm bẫy! Bọn họ muốn làm rối loạn lòng người, mau chóng khống chế lại cục diện, sau khi chuyện thành công thì nhất định sẽ hốt gọn chúng ta thành một mẻ…!
Chính là Lý Trâm Anh!
Hai mắt Âm Dương của Lý Trâm Anh có thể đọc hiểu được lòng người, mưu kế của tộc trưởng Mặc đương nhiên không thể gạt được cặp mắt Âm Dương của cô ta.

Nghe thế, Lý Vệ không khỏi sững sờ, hiển nhiên là có chút ngoài ý muốn.


Nhưng mà trước đó thì tôn chủ Thìn Sát cũng nói chuyện Lý Trâm Anh nắm giữ đôi mắt Âm Dương cho Lý Vệ biết, nhưng mà điều để anh ta cảm thấy bất ngờ không phải là Lý Trâm Anh liếc mắt nhìn ra quỷ kế của tộc trưởng Mặc, mà là Lý Trâm Anh lại có lòng tốt mà nhắc nhở anh ta.

“Các người rốt cuộc là ai?”
Lý Vệ không để ý đến lời nhắc nhở của Lý Trâm Anh, thậm chí còn không quay đầu lại, anh ta nhìn thẳng tộc trưởng Mặc ở phía đối diện, đột nhiên nâng tay phải lên, nâng cây giáo một mét tám ở trong tay lên, cách không khí trực tiếp chỉ vào đám người tộc trưởng Mặc lạnh nhạt nói: “Ông đây lặp lại lần nữa, người dám cả gan tự tiện xông vào Long Cung, đáng chém!” “Vụt!”
Thời điểm vừa dứt lời, Lý Vệ cũng không có nói nhảm thêm một câu dư thừa gì, mà là chủ động tấn công, cả người hoá thành một tàn ảnh tia chớp, tràn đầy sát khí xông mạnh tới đám người tộc trưở Mặc.

Đồng thời ầm ĩ hô: “Cường giả Minh Cảnh đều tiến lên theo bản tướng quân! Toàn bộ những người dưới Minh Cảnh thì đều rút lui về sau năm trăm mét bên ngoài.” “Đại trận mê cung, mở ra!” Nghe vậy, sắc mặt của đám người tộc trưởng Mặc khẽ thay đổi, đáy lòng không khỏi chùng xuống.

“Đại trận mê cung? Cái quỷ gì vậy? Nghe bộ dáng giống như rất lợi hại…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.