Sói Vương Bất Bại

Chương 13: Bạch mã hoàng tử, oan gia ngõ hẹp


Đọc truyện Sói Vương Bất Bại – Chương 13: Bạch mã hoàng tử, oan gia ngõ hẹp

Một chiếc xe Mercedes màu đen dừng lại trước mặt Tô Tử Lam, Tôn Thanh Thảo xuống xe ôm chầm lấy cô. Sau đó, cô ấy dùng ánh mất nghi hoặc nhìn lướt qua Tiêu Nhất Thiên, cô ấy cau mày hỏi: “Tử Lam, anh ta là chồng mới đính hôn của cậu sao?”

“Đúng vậy.”

Tô Tử Lam gật đầu.

Sau khi đánh giá Tiêu Nhất Thiên vài lần, ánh mắt của Tôn Thanh Thảo không giấu được vẻ khinh thường và chán ghét nhưng trước mặt Tô Tử Lam, cô ấy lại dối lòng mà cười nói: “Thân hình cường tráng, cao to vạm vỡ, thể trạng rất tốt. Mình đã nghe nói về mọi chuyện trong tiệc đỉnh hôn rồi. Anh ta có thể đứng ra bảo vệ cậu và An Nhiên thì coi như anh ta dũng cảm, là một người đàn ông có thể gánh vác trách nhiệm…”

“Cảm ơn sự khen ngợi của cô.”

Tiêu Nhất Thiên không hề khách sáo, anh thản nhiên tiếp

nhận lời khen.

“Dừng!”

Tôn Thanh Thảo giở giọng xem thường, vẻ khinh bỉ trên mặt cô ấy càng thêm sâu. Trong lòng cô ấy đang thầm nói rằng: Tôi chỉ đang an ủi Tử Lâm, chẳng lẽ anh nghe không hiểu sao? Đồ ngu ngốc! Dời đi ánh mắt đang dừng ở trên người Tiêu Nhất Thiên, cô ấy giải thích: “Buổi sáng, mình đã dự định sẽ tham dự tiệc đính hôn của cậu nhưng đúng lúc Thiếu Huy rảnh rỗi, anh ấy mời minh cùng đi ăn cơm nên mới làm chậm trễ như vậy. Cậu sẽ không để ý chứ?”

“Sẽ không.”

Tô Tử Lam lắc đầu.

“Cậu nhìn này, đây là quà của Thiếu Huy tặng cho mình. Có xinh không?”

Tôn Thanh Thảo chỉ vào mặt dây chuyền Cartier trên cố, vô cùng đắc ý nói: “Mình có tra thử trên mạng, mặt dây chuyền này trị giá khoảng năm trăm triệu đấy.”

“Đất như vậy sao?”


Tô Tử Lam có chút kinh ngạc, cô nhìn kỹ thêm vài lần rồi mở miệng khen: “Đúng là rất xinh xắn, rất hợp với màu da của cậu. Mặc thêm bộ váy này vào, hiện tại cậu chính là nàng tiên độc nhất thế giới này.”

“Có mắt nhìn đấy, xứng đáng là bạn thân nhất của mình.”

Tôn Thanh Thảo càng thêm tự hào, Tiêu Nhất Thiên lặng lẽ lắc đầu. Đường nét trên khuôn mặt của Tôn Thanh Thảo cũng khá tình xảo nhưng so với Tô Tử Lam thì không cùng đẳng cấp. Hơn nữa, cô ấy lại trang điểm đậm, mùi son phấn rất nồng. Cô ấy mặc một chiếc đầm đỏ hở cổ, lộ ra khe rãnh thoắt ẩn thoắt hiện, khi nói chuyện với Tô Tử Lam thì mông còn cố ý uốn éo, phảng phất có chút gợi cảm.

Nàng tiên? Tô Tử Lam chắc rất mệt mỏi mới có thể nghĩ ra loại lời nói dối lừa gạt người khác như này.

Nói rằng cô ấy là yêu tinh còn đúng hơn.

“Thanh Thảo.”

Đột nhiên cửa ghế lái mở ra, Trần Thiếu Huy vừa mới ngồi trong xe gọi điện thoại bước ra. Anh ta đi thẳng đến bên cạnh Tôn Thanh Thảo và Tô Tử Lam. Anh ta vô cùng tri thức đưa tay về phía Tô Tử Lam cười nói: “Cô Tử Lam, may mắn được gặp”

“Chào anh.”

Tô Tử Lam lễ phép bắt tay với anh ta.

Mặc dù Trần Thiếu Huy rất giỏi trong việc che đậy nhưng ánh mắt anh ta nhìn Tô Tử Lam mang theo tia ngạc nhiên và thèm muốn rất rõ ràng.

“Tử Lam, để mình giới thiệu cho cậu.”

Tôn Thanh Thảo không hề phát hiện, xoay người ôm lấy cánh tay Trân Thiếu Huy. Cô ấy đặt ngực lên cánh tay anh ta, tó ra vẻ thân mật: “Bạch mã hoàng tử của mình, Trần Thiếu Huy, cậu chủ nhỏ nhà họ Trần. Tổng giám đốc của công ty Huy Hoàng, một trong mười người trẻ xuất sắc ở Hải Phòng, thành viên của hiệp hội võ đạo tỉnh và là phó hội trưởng hiệp hội võ đạo thành phố.”

Nói đến Trần Thiếu Huy, cảm của Tôn Thanh Thảo hơi nâng lên, cả người cô ấy có chút phơi phới.

“Thật lợi hại.”


Ngay cả Tô Tử Lam cũng phải thừa nhận Trần Thiếu Huy quả thực vô cùng ưu tú, cô chân thành chúc phúc: “Tìm được một người đàn ông tốt như vậy, đó là may mắn của cậu. Là bạn thân, trong lòng mình cũng rất vui mừng thay cho hai người. Mong hai người bên nhau dài lâu, vui vẻ hạnh phúc”

“Đúng vậy!”

Tôn Thanh Thảo cười đắc ý, sau đó cô ấy chuyển sang chuyện khác: “Nhưng mà Tử Lam, cậu cũng đừng quá buồn. Cậu mới chỉ đính hôn mà thôi. Dù sao cậu cũng chưa đi nhận giấy chứng nhận kết hôn. Thiếu Huy có rất nhiều bạn bè, sau này có cơ hội, mình sẽ giới thiệu cho cậu làm quen. Trong số đó có khi có bạch mã hoàng tử của cậu đấy.”

Giọng nói của cô ấy rất lớn, hoàn toàn không có ý tránh Tiêu Nhất Thiên chút nào.

Từ đầu đến cuối Trần Thiếu Huy không hề nhìn Tiêu Nhất Thiên, dường như anh ta coi Tiêu Nhất Thiên như không khí, nghe theo lời của Tôn Thanh Thảo nói: “Cũng không giấu giếm gì, gần đây công ty chúng tôi có dự án hợp tác với tập đoàn Tô Doãn. Hôm nay tôi đến đây, một là đi ăn tối với Thanh Thảo, hai là đi cùng bố tôi tìm tổng giám đốc của Tô Doãn thảo luận chi tiết về việc hợp tác. Hiện tại chắc bố tôi vẫn ở trong tập đoàn Tôi Doãn.”

“Vậy sao?”

Tô Tử Lam sửng sốt.

Trần Thiếu Huy cười nói: “Tôi nghe nói lễ đính hôn này là do ông nội cô định. Nếu cô Tử Lam có khúc mắc, muốn giải trừ hôn ước, có lẽ tôi có thể giúp.”

“Đúng vậy, đúng vậy” Tôn Thanh Thảo gật đầu nói: “Dù ông nội cậu có thiên vị anh họ cậu như thế nào thì vẫn phải cho nhà họ Trần một chút thể diện. Chỉ cần Thiệu Huy nói vài câu trước mặt ông nội cậu, ông ấy nhất định sẽ đổi ý.”

“Đến lúc đó, mình lại giới thiệu bạn bè của Thiếu Huy cho cậu, xem ai còn dám bắt nạt cậu nữa.”

Không thể phủ nhận rằng Tôn Thanh Thảo làm điều đó vì muốn tốt cho Tô Tử Lam.

Nhưng Tô Tử Lam quay đầu nhìn Tiêu Nhất Thiên, cô do dự một chút rồi lắc đầu nói: “Quên đi, mỗi người đều có vận mệnh riêng. Mình không có may mắn như cậu, chỉ cần An Nhiên ở bên cạnh, có thể không cần lo nghĩ gì mà lớn lên thì mình đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.”

“Nhưng…”


“Muộn rồi, đi thôi.”

Tôn Thanh Thảo vẫn muốn khuyên nhủ cô một lần nữa nhưng Tô Tử Lam không cho cô ấy cơ hội, dù sao nói ra điều này trước mặt Tiêu Nhất Thiên là quá tàn nhẫn đối với anh.

Tiêu Nhất Thiên không hề coi trọng những lời nói đó. Với thân phận hiện tại của anh mà nói, bị khinh thường là chuyện bình thường. Nếu như Tôn Thanh Thảo buộc anh và Tô Tử Lam cùng nhau, vậy thì đầu óc cô ấy mới thật sự là có bệnh.

Điều anh quan tâm chính là danh tính của Trần Thiếu Huy.

Cậu chủ nhỏ nhà họ Trần? Tổng giám đốc của công ty Huy Hoàng?

Thật là trùng hợp. Oan gia ngõ hẹp.

Tiêu Nhất Thiên còn nhớ rất rõ, năm năm trước, anh và mẹ cùng nhau trở về Hải Phòng thăm viếng. Do uy tín của nhà họ Tiêu ở thủ đô, nhiều gia tộc bản địa ở Hải Phòng đều rất chào đón họ và bày tiệc để gặp mặt mẹ con anh, tính toán muốn tạo quan hệ với nhà họ Tiêu ở thủ đô.

Trong đó, đặc biệt là gia tộc nằm ở Đồ Sơn. Nhà mẹ đẻ của bà nội của Tiêu Nhất Thiên nằm ở Đồ Sơn và các mối quan hệ cá nhân của bà cũng ở Đồ Sơn. Vì vậy những gia tộc ở Đồ Sơn là những người ân cần nhất.

Vào đêm hôm đó Tiêu Nhất Thiên gặp chuyện không may, chính vì uống thêm vài ly trong bữa tiệc khiến ý thức của anh mơ hồ. Sau đó anh bị người ta đưa vào phòng khách sạn rồi cùng Tô Tử Lam ngủ say.

Tham gia vào bữa tiệc đó gồm có ba người đứng đầu của ba gia tộc. Đó là nhà họ Trương, nhà họ Lưu và nhà họ Trần. Mà Trần Nhân Trung, người đứng đầu nhà họ Trần, chính là bố của Trần Thiếu Huy.

Hôm nay là lần đầu tiên Tiêu Nhất Thiên và Trần Thiếu Huy gặp nhau, ban đầu anh ta không biết Tiêu Nhất Thiên và Tiêu Nhất Thiên cũng không biết anh ta. Tuy nhiên, gia đình giàu có mà họ Trần ở Đồ Sơn thì chỉ có thể cùng một nhà với Trần Nhân Trung. Tiền thân của công ty Huy Hoàng, Truyền thông Sơn Trúc, thực ra là sản nghiệp của nhà mẹ đẻ bà cụ nhà họ Tiêu.

Hai chữ “Sơn Trúc” được lấy từ tên của bố mẹ Tiêu Nhất Thiên, Đỗ Thanh Trúc và Tiêu Thanh Sơn, mỗi người một chữ.

Tiêu Nhất Thiên đã bị người ta hãm hại trong bữa tiệc và phải ngồi tù. Mẹ của anh, Đỗ Thanh Trúc đã trở về thủ đô, quỳ trước cổng nhà họ Tiêu ba ngày ba đêm rồi chết. Ban đầu sản nghiệp thuộc về nhà họ Đỗ, hiện nay đã trở thành công ty của nhà họ Trần.

Nếu nói nhà họ Trần không thông đồng bí mật với nhà họ Tiêu thì ai mà tin được?

“Không biết bây giờ ông bà ngoại thể nào? Mẹ chết thảm, tài sản bị chiếm đoạt, tuổi bọn họ lại cao, hẳn là năm năm nay đều rất vất vả.”


Tiêu Nhất Thiên ngồi trong chiếc Mercedes-Benz liếc nhìn Trần Thiếu Huy đang phụ trách lái xe, anh vô tình toát ra hơi thở lạnh đến thấu xương: “Xem ra phải đi về Đồ Sơn càng sớm càng tốt. Âm mưu năm đó, nếu nhà họ Trần thật sự đã tham gia thì nhất định phải để họ nợ máu trả bằng máu!”

Tại Ruiding Mall, tầng sáu.

Phụ nữ đi dạo phố không gì khác ngoài mua quần áo, giày dép, mỹ phẩm.

Tô Tử Lam và Tôn Thanh Thảo đi ở phía trước, gần như là đã đi vào từng cửa hàng nhưng không có cửa hàng nào trong số năm hoặc sáu cửa hàng đó tìm thấy thứ phù hợp. Tô Tử Lam không dừng lại cho đến khi cô bước vào một cửa hàng bán đồ trang điểm nữ và nhìn thấy một chiếc váy trắng treo ở giữa cửa hàng.

“Đẹp quá…”

Đưa tay sờ soạng trên chiếc váy trắng, ánh mắt Tô Tử Lam lấp lánh, dáng vẻ yêu thích khuông buông. Hiển nhiên là cô rất thích nó.

Mặc dù giọng nói của cô rất nhỏ nhưng không thể thoát khỏi tai của Tiêu Nhất Thiên.

Vì vậy, Tiêu Nhất Thiên đi theo cười nói: “Thích thì mua đi”

“Không được. Tô Tử Lam trừng mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên, chỉ vào giá rồi lắc đầu: “Anh nhìn xem, hơn một trăm triệu một cái. Quá đất, hiện tại tôi không đủ tiền mua.”

Tô Thanh Cường bị tàn tật, Liễu Như Phương đã nghỉ hưu, Tô An Nhiên vẫn còn nhỏ, mọi chi tiêu thường ngày của một gia đình bốn người đều chi dựa vào một mình Tô Tử Lam. Cô làm việc trong tập đoàn Tô Doãn, vốn dĩ tiền lương đã không cao, hiện giờ cô lại bị Tô Thành Đạt đuổi khỏi tập đoàn Tô Doãn. Cô đang trong tình trạng thất nghiệp, ngoài miệng nói cùng lắm là đổi việc nhưng áp lực tâm lý rất lớn.

Cô chỉ có thể tiết kiệm tiền, đành để bản thân chịu thiệt một chút.

Tiền đâu mà du då để mua mấy bộ quần áo cao cấp này?

“Không sao, anh mua cho em”

Trong lòng Tiêu Nhất Thiên khẽ động, càng ngày càng cảm thấy xót xa cho Tô Tử Lam. Vừa rồi thật ra Tôn Thanh Thảo đã mua rất nhiều đồ nhưng tay Tô Tử Lam lại trống rồng chỉ với lý do “không thích lắm”.

Anh lấy thẻ ngân hàng ra định thanh toán nhưng đúng lúc này, đột nhiên một nhân viên bán hàng trong cửa hàng đi tới, bỏ bàn tay đang chạm vào chiếc váy trắng của Tô Tử Lam ra, lạnh nhạt nói: “Không mua thì đừng sờ. Bị bẩn thì cô có đủ khả năng bồi thường không?”

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.