Sói Thuần Mèo

Chương 70: Mất Điện 1


Đọc truyện Sói Thuần Mèo – Chương 70: Mất Điện 1


Dịch Khánh Tùng cẩn thận hạ Thẩm An Ngọc còn đang ngủ trên tay đặt cô nằm xuống giường với tư thế thoải mái nhất.

Chiếc áo cô mượn của Dịch Khánh Nhiên đang che kín mặt cũng bị hắn gỡ ra, trả lại khuôn mặt đáng yêu khi say ngủ của cô phơi bày ra trước mắt, kìm lòng không nổi hắn nhẹ ghé môi đặt lên trán cô: “Ngủ ngon!”
Giờ hắn mới chú ý đến một bàn tay đang nắm chặt của cô, nhìn kỹ hơn sẽ thấy có vệt máu đã khô dần chuyển sang màu đỏ sẫm.

Hắn duỗi thẳng những ngón tay cô, lấy ra chiếc thẻ ngân hàng đã bị Tống Tuyên bẻ gãy làm hai mảnh khi còn ở trung tâm Nam Tuyết, đầu bị bẻ của thẻ ghim sâu vào lòng bàn tay cô, tàn nhẫn rạch một đường dài.
Dịch Khánh Tùng ngồi xuống bên cạnh giường, âu yếm xoa xoa lòng bàn tay cô, hàng chân mày chau lại, đau lòng miết đi vệt máu tươi vừa rỉ ra từ vết cắt.
Dịch Khánh Tùng vuốt dọc cánh tay thoạt nhìn lành lặn không có gì khác biệt của cô chẳng mấy chốc đã sờ tới mép gờ mỏng, nhẹ nhàng cậy ra được một góc mép nhỏ, cẩn thận kéo rời khỏi vị trí, ngay trước mắt hắn những bí mật của cô dần bị phơi bày.

Hắn chạm đầu ngón tay vào vết sẹo còn mới nơi cổ tay của cô, hắn có thể cảm nhận được thứ gì đó đã mất đi ở đây.

Lại vuốt nhẹ những vết cắt mới tinh đang bắt đầu kết thành vảy đỏ mỏng.

Trên cánh tay này tổng cộng hơn nghìn vết cắt chồng chéo lên nhau, hoặc cũng có thể nhiều hơn thế nữa.

Hiện giờ đã thêm hai mươi vết cắt mới…
Nơi cổ tay này không biết cô đã cắt bao nhiêu lần, cắt tới mức đứt cả gân tay, cắt tới mức vết sẹo lớn như thế này…
Nếu không có lần đi châm cứu đó hắn cũng sẽ không bao giờ biết được bí mật này của cô, nhưng rồi khi hắn biết được hắn cũng không có biện pháp nào can ngăn.

Những thứ cô đã cố tình che giấu lại bị hắn phát hiện, như lời Văn Bình nói cô đang mắc bệnh về tâm lý loại nặng, nếu hắn cố tình can ngăn để cô biết bí mật của cô không còn là bí mật, cô sẽ càng thêm kích động sẽ khép kín chính mình, sẽ càng tổn thương bản thân hơn.
Cách tốt nhất chỉ đành âm thầm xoa dịu vết thương của cô…
Nhưng khi nhìn những vết sẹo ngày một nhiều lên thế này hắn thật sự không đành lòng…
Hắn có thể tưởng tượng ra cô của lúc đó cô đơn biết nhường nào…
“Khi chị quen con bé hồi đại học đã phát hiện ra cánh tay đó sớm không còn lành lặn rồi!”
Dịch Khánh Nhiên bất chợt mở lời, đánh động tâm tư của Dịch Khánh Tùng.


Hắn thoáng ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn cô rồi lại di rời tầm nhìn đến những vết cắt trên cánh tay nhỏ nhắn đang nằm trong tay mình: “Nếu mọi chuyện cứ diễn ra thế này em sẽ không kìm lòng được mà ép buộc em ấy ở bên cạnh mình.”
Dịch Khánh Nhiên khoang tròn chân ngồi bệt dưới sàn, nhẹ nhàng đón cánh tay Thẩm An Ngọc từ tay Dịch Khánh Tùng, mở hộp y tế lấy ra lọ thuốc sát trùng cẩn thận rửa đi những vết thương trên tay con bé, cô vừa lau vừa mở lời, âm điệu buồn buồn: “Ép buộc chỉ làm mọi chuyện rối thêm thôi, cái nó cần bây giờ là mẹ nó!”
“Em sẽ tìm cách gặp cô ấy!”
Dịch Khánh Nhiên đau lòng gật đầu, nhịn không được thở dài não nề: “Hồi xưa chị gặng hỏi mãi nó mới nói chị biết về chuyện của nó, khi biết rồi mới rõ, những chuyện nó chịu đựng còn kinh khủng hơn như thế.

Sau mấy năm không gặp, nó đã sớm thuần thục che giấu bằng chiếc mặt nạ vô tư lạc quan của mình.”
Cô đặt tay Thẩm An Ngọc vào tay Dịch Khánh Tùng, đem những ngón tay hắn siết chặt tay con bé hơn, hắn cũng thuận thế ra tăng lực đạo, hận không thể cứ thế dính chặt vào tay cô để có thể cùng cô đồng hành trên đường đời.

Như vậy hắn sẽ không cần e ngại vì bất cứ lý do gì để trốn tránh, để rồi bất lực lặng nhìn cô tự gặp nhấm nỗi đau ở trong góc khuất.
Dịch Khánh Nhiên thấy tình ý của em trai với đứa em bạn thân của mình sâu đậm như vậy, trong lòng cũng an tâm phần nào.

Cô dịu dàng vỗ vỗ lên tay hắn: “Tiểu Tùng này, theo đuổi một người như An An rất khó, nếu em không kiên trì được thì cũng đừng làm nó thêm tổn thương!”
Dịch Khánh Tùng chắc nịnh đáp: “Bất kể thế nào em cũng sẽ không buông tay em ấy!”
Dịch Khánh Nhiên hoàn toàn tin tưởng em trai mình, gật đầu hài lòng.

Lấy trong hộp y tế miếng dán mỏng cùng màu da của Thẩm An Ngọc, cẩn thận dán lên những vết sẹo, thay nó che đi bí mật nó giấu kín, cô vuốt dọc cánh tay nó: “Sáng nay nó đã dậy sớm để ra sân bay đón chị, chiều còn đi chơi nên chắc cũng đã mệt, cứ để nó ngủ thêm chút nữa.”
“Ừm.”
***
Lúc Thẩm An Ngọc thức giấc cũng đã gần 18 giờ tối, cô ngây ngốc nhìn lên trần nhà một hồi lâu, trong đầu một mảng trống rỗng những chuyện trước đó cũng mơ mơ hồ hồ không nhớ rõ.

Cô cảm thấy nơi này thật xa lạ, hình như không phải nhà của cô thì phải?
Cô đảo mắt nhìn quanh thì thấy Dịch Khánh Tùng đang lặng lẽ ngồi bên giường, hắn đang cúi đầu nhìn chăm chú vào thứ gì đó trong tay, nương theo tầm nhìn của hắn Thẩm An Ngọc thấy chiếc thẻ ngân hàng thân thuộc tưởng chừng đã gãy đôi giờ đã khôi phục lại như cũ.

Cô nửa mừng nửa kinh ngạc, vội chống tay xuống giường ngồi dậy, khe khẽ gọi một tiếng: “Sếp?”
Nghe thấy tiếng gọi, Dịch Khánh Tùng quay qua nhìn cô đồng thời cũng đặt chiếc thẻ ngân hàng đó vào lòng bàn tay đã sớm được dán băng cá nhân của cô, nhẹ giọng nói: “Tôi đã dùng keo gắn nó lại…”
“…”

“Tuy không được như ban đầu, nhưng nhìn qua… An An…”
Lời còn chưa nói hết, Thẩm An Ngọc đã rúc đầu vào lồng ngực hắn, đôi tay mảnh khảnh mềm yếu ra sức ôm chặt lấy hắn, cô tủi thân nghẹn ngào: “Em cảm ơn sếp! Cảm ơn sếp rất nhiều! Với em thế là đủ rồi!”
Dịch Khánh Tùng ôm lấy thân thể nhỏ bé đang run rẩy trong lòng, trái tim hắn như bị ai đó bóp nghẹn, hôn nhẹ lên tóc cô, nửa đùa nửa thật nói: “Em ôm tôi như vậy không sợ tôi làm chuyện xấu sao?”
Nghe vậy Thẩm An Ngọc càng ôm Dịch Khánh Tùng chặt hơn, lắc lắc đầu: “Sếp sẽ không làm vậy đâu!”
Dịch Khánh Tùng chắc nịch đáp, hoàn toàn không có ý đùa giỡn: “Tôi sẽ làm vậy!”
Người kia nghe tai này lọt sang tai kia, hít một hơi thật sâu, tham lam cuỗm đi hương thơm nam tính trên người hắn, nhỏ giọng nũng nịu: “Người sếp thơm thế, em sắp say rồi!”
Sắc mặt Dịch Khánh Tùng lập tức đen thùi lùi, trông vô cùng khó coi khi yêu nghiệt này miệng thì khen ngợi còn tay cũng bắt đầu quá phận lần mò sờ mó lung tung.

Những ngón tay nhỏ xinh lướt qua lớp vải áo mỏng manh, gián tiếp chạm vào da thịt đang nóng dần của hắn, lực tay đang ôm cô vô thức siết chặt lại, gằn giọng cảnh cáo: “Thẩm An Ngọc, em đang mời tôi ăn em sao?”
“Sếp đâu phải quái vật, sao ăn em được hi hi…”
Bất thình lình, Thẩm An Ngọc bị Dịch Khánh Tùng ghì hai bả vai ấn chặt nằm xuống giường còn hắn thuận thế đè luôn lên người cô.

Hai người, bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt đối phương phóng lớn phía trước, hơi thở nóng bức dồn dập phả vào người đối diện, như đem cơ thể đôi bên nấu chín.

Thẩm An Ngọc ngây người nhìn khuôn mặt đẹp trai phóng cực đại ngay trước mắt, đôi con ngươi dưới ánh đèn sáng rỡ như sao vô ý đem thần hồn ai kia cuỗm đi mất.

Cô nâng bàn tay mình lên, không chút e dè tránh né trực tiếp chạm vào khuôn mặt ấy, vuốt nhẹ chân mày rậm rõ nét, vuốt thẳng sống mũi kiêu ngạo, lướt qua bờ môi mỏng quyến rũ, như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật thốt lên ca ngợi: “Sếp đẹp trai quá! Y như một vị thần vậy!”
Dịch Khánh Tùng bắt lấy bàn tay đang làm loạn trên mặt mình, ánh mắt đen như ngọc vùi trong màn sương dụ.c vọ.ng, giọng hắn trở nên khản đặc trầm thấp tà mị: “Em đang quyến rũ tôi?”
“Vậy, sếp bị quyến rũ chưa?”
Để thay câu trả lời, Dịch Khánh Tùng dứt khoát áp lên môi cô nụ hôn cuồng nhiệt, toàn thân nóng nực như lửa đốt cần được dập tắt ngay bây giờ trước khi chính hắn bị thiêu rụi, người duy nhất có thể làm được điều này chỉ có cô!
Được trai đẹp hôn môi tội gì không hưởng thụ, Thẩm An Ngọc bá đạo vòng tay siết lấy cổ Dịch Khánh Tùng cùng hắn triền miên môi lưỡi.

Tay nhỏ không an phận luồn dưới vạt áo, mon men lên phía trên chạm vào tâm điểm nam tính đang dần cươ.ng cứ.ng.


Dịch Khánh Tùng rời khỏi môi Thẩm An Ngọc, rúc vào cổ cô hung hăng gặm nhấm.

Yêu nghiệt này cũng thật bạo, ngang nhiên chiếm tiện nghi của hắn!
Dụ.c vọn.g trong người Thẩm An Ngọc dâng lên cuồn cuộn, cô vừa quặp chặt chân vào hông eo Dịch Khánh Tùng vừa ngửa cổ thở gấp, lưỡi nóng của hắn lướt trên da cổ cô khiến cô càng thêm phấn khích, yêu kiều nỉ non: “Sếp…! dừng lại…”
“Tại sao?”
“Em mắc tiểu…”
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì xấu hổ, cô ngại ngùng dùng tay che mặt mình.

Dịch Khánh Tùng nghe vậy chỉ biết cười khổ, hắn ôm cô ngồi dậy để cô ngồi ngược lòng mình, trước khi buông tha cho cô hắn há miệng nút trên cổ cô thật sâu để lại dấu ấn của riêng mình mới hài lòng để cô bước xuống đất.

Thẩm An Ngọc nhăn mặt chạm tay lên cổ xoa xoa, cô giận dỗi búng trán Dịch Khánh Tùng một cái: “Tự dưng cắn em làm gì, đau chết đi được!”
Dịch Khánh Tùng vô sỉ nhìn cô bật cười sảng khoái: “Em đi tắm luôn đi, sắp tới giờ cơm rồi!”
Thẩm An Ngọc không chút kiêng dè, thẳng thắn hỏi: “Em có thể mặc áo sơ mi của sếp không?”
“Mặc áo của tôi là người của tôi, em chấp nhận thì tôi cho mượn!”
“Em vốn là người của sếp mà!?”
“Của kiểu khác!”
Thẩm An Ngọc khó hiểu nhìn Dịch Khánh Tùng toan mở miệng nói thêm, nhưng bên trong cơ thể cô có thứ gào thét muốn được phóng thích, bèn vội vàng chạy nhanh vào phòng tắm từ bên trong nói vọng ra: “Sếp gọi Nhiên Nhiên giúp em, để em kêu chị ấy lấy đồ cho em!”
***
Truyện được đăng tải tại:
1) WordPress: Động Hổ
2) Blogger: Động Hổ
3) Facebook: Hắc Tiểu.Hổ
4) MangaToon/NovelToon: Tiểu Hổ
5) Wattp.ad: TieuHo1408
*WordPress, Blogger so với Facebook, MangaToon/NovelToon và Wattp.ad 20 chương ai muốn đọc toàn bộ thì qua Facebook liên hệ với Hổ.
**Ngoài năm trang trên những trang khác đều là nguồn ăn cắp, xin vui lòng tìm trang chính chủ đọc để bảo vệ quyền lợi của tác giả!
***Mới cập nhật thêm Wattp.ad
****Vui lòng không tự ý mang đi khi tôi chưa cho phép, và chắc chắn tôi không bao giờ đồng ý việc này! Đứa nào ăn cắp truyện của tao mai sau đẻ con không có lỗ đí.t!
***
Trong lúc Thẩm An Ngọc tắm rửa, chị em Dịch Khánh Tùng tranh thủ bày dọn bữa tối chỉ còn mỗi chờ cô xuống là có thể cùng nhau ăn cơm.


Dịch Khánh Nhiên vừa xào gan heo với rau cần vừa buông lời châm chọc: “Lên gọi con nhà người ta dậy đi tắm thôi có cần lâu thế không vậy em?”
“Nhiều chuyện!” Biết chị gái đã bắt thóp được chuyện “xấu” mình đã làm, Dịch Khánh Tùng ngoài mặt lạnh lùng như không có gì nhưng vành tai đã sớm ửng đỏ bán đứng hắn.

Dịch Khánh Nhiên mang đĩa gan heo xào rau cần ra bàn ăn đặt xuống, liếc qua vành tai thằng em như muốn bốc hơi kia gian manh buông thêm lời trêu chọc: “Có tính để mẹ đón cháu nội không để chị còn biết đường thông báo!”
“Vớ vẩn!”
“Chị biết mày tòm tem con bé lắm rồi đấy, khỏi phải sĩ diện!”
Dịch Khánh Tùng lạnh lùng liếc xéo chị gái mình, Dịch Khánh Nhiên thấy thằng em bắt đầu không vui liền biết ý không trêu nó nữa.

Thằng này bình thường dịu dàng ga lăng vậy thôi, nó mà khùng lên là trông đáng sợ vô cùng.

Hồi nhỏ khi thằng bé học lớp 8, cô mới lên lớp 10 thì bị ông bảo vệ trong trường có ý đồ xấu, thằng bé biết chuyện nó nổi khùng chạy đến tận nơi đốt trụi nhà ông ta.

Mẹ cô từng nói, cơn giận dữ của Dịch Khánh Tùng có thể tương đương với thảm họa thiên tai trong tự nhiên!
Chẳng qua giờ nó đã là đàn ông trưởng thành, có thể bớt đi tính khùng nhưng cũng không hẳn hoàn toàn biến mất, tốt nhất nên biết đâu là điểm dừng không nó tống cô ra khỏi nhà trong hôm nay luôn thì chết!
Bất thình lình, toàn bộ nguồn điện trong nhà tắt hết khiến bao con người ở đây thoáng kinh hãi.

Cả tòa biệt thự to lớn nháy mắt chìm trong bóng đêm vô tận.

Dịch Khánh Nhiên lục điện thoại trong túi mở đèn flash lên, không vui than vãn: “Đen thật, nay chị về lại mất điện!”
Dịch Khánh Tùng kiểm tra tin nhắn trong điện thoại mình: “Bên điện lực không có thông báo gì hết! Chắc chút nữa có!”
“Ôi thôi chết, con bé An An còn đang tắm ở trên tầng! Để chị lên xem nó thế nào!” Dịch Khánh Nhiên toan rời khỏi bếp để chạy lên cầu thang thì bị Dịch Khánh Tùng cản lại:
“Trời tối thế này để em lên cho! Chị cứ ở đây, người làm chắc đang chuẩn bị nổ máy phát!”
Dịch Khánh Nhiên nghe em trai nói có lý, gật gật đầu: “Đi đứng cẩn thận kẻo ngã!”
Nghe tiếng bước chân xa nhỏ dần, Dịch Khánh Nhiên biết chắc Dịch Khánh Tùng đã sớm chạy lên trên rồi.

Cô soi đèn flash vào mâm cơm trên bàn ăn, tật lưỡi tiếc rẻ.

E là cô sẽ phải ăn một mình rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.