Sói Thuần Mèo

Chương 57: Uy Hiếp


Đọc truyện Sói Thuần Mèo – Chương 57: Uy Hiếp


“Xin mời anh Trịnh Bảo Tuấn vào phỏng vấn!” Nhân viên tuyển dụng ăn mặc nghiêm chỉnh, trên tay cầm tệp file thông tin của những người tới Hỏa Dương phỏng vấn.
Chị đứng trước phòng tuyển dụng, dõng dạc hô to.


Trên hai bên hàng ghế chờ trải dài xếp dựa hai bên tường, giữa những người ăn mặc lịch sự chỉn chu một thanh niên có vẻ ngoài điển trai tự tin đứng dậy, trên tay cầm theo tập hồ sơ, hắn sải bước rời khỏi chỗ ngồi đi thẳng vào bên trong phòng phỏng vấn.


Bên trong phòng phỏng vấn, chính giữa kê một chiếc bàn gỗ dài, phía sau có ba vị cán bộ công chức hai nam một nữ ngồi ngay ngắn với vẻ mặt hình sự nghiêm túc.
Đối diện họ là một chiếc ghế đơn dành cho người tới phỏng vấn.


Trịnh Bảo Tuấn nghiêm chỉnh cúi đầu chào một tiếng, được chị nhân viên tuyển dụng ra hiệu hắn tiến đến gần ba vị cán bộ, điềm đạm ngồi xuống ghế.
Hắn xoay ngược chiều tệp hồ sơ, cùng chiều nhìn của ba vị cán bộ, nhẹ nhàng đẩy về phía họ.


Vị cán bộ nam ngồi giữa mở tập hồ sơ ra, tỉ mẩn xem xét từng trang một, ông hài lòng gật đầu: “Tốt nghiệp bằng tiến sỹ trường đại học công nghệ thông tin Bill Gates, một trường công nghệ thông tin top đầu Hiên Ưng, rất ấn tượng!”

Trịnh Bảo Tuấn khiêm tốn đáp: “Tôi còn phải học hỏi thêm rất nhiều!”

“Khiêm tốn là tốt!” Vị cán bộ nam gật gù khen ngợi, hai vị bên cạnh cũng rất hài lòng trước ứng xử chừng mực của Trịnh Bảo Tuấn.
Cán bộ nói tiếp: “Hỏa Dương thật vinh dự khi chiêu mộ được người tài như cậu! Rất mong cậu ra sức cùng Hỏa Dương vững mạnh!”

“Đó là vinh dự của tôi!” Trịnh Bảo Tuấn gật đầu, âm thầm ca ngợi thái độ của các vị cấp cao của Hỏa Dương.
Nghiêm túc, khiêm tốn, đặc biệt rất biết chừng mực, không tỏ vẻ cấp trên cấp dưới, sự tôn trọng được đưa lên hàng đầu làm nhân viên thoải mái thả lỏng.


Hắn không quá lạ lẫm khi Hỏa Dương luôn vững vàng suốt bao năm nay!

Vị cán bộ nữ đẩy ghế đang ngồi lùi lại, cách mặt bàn một quãng.
Chị cúi xuống lấy ra một laptop, một iPad còn đóng kín trong hộp, tem mác đầy đủ, chị đẩy chúng về phía Trịnh Bảo Tuấn: “Sau khi được nhận vào làm, mỗi nhân viên đều được Hỏa Dương hỗ trợ thiết bị làm việc.
Và bắt buộc phải sử dụng thiết bị do Hỏa Dương hỗ trợ để làm việc bất kể ở nhà hay ở đâu.”

Trịnh Bảo Tuấn không khỏi ngạc nhiên trước đãi ngộ quá lớn của Hỏa Dương.
Laptop và iPad đều thuộc dòng của Apple mới nhất hiện nay.
Hắn không hiểu, cứ mỗi nhân viên được hỗ trợ một bộ thiết bị thế này phải chăng quá sa hoa? Liệu Hỏa Dương có nghĩ tới trường hợp bị nhân viên tráo đổi, làm hỏng, hoặc chiếm đoạt luôn hay không?

Vị cán bộ nữ quá quen với những vẻ mặt của nhân viên mới thế này, chị vừa bóc từng thiết bị khỏi hộp vừa giải trình: “Giờ tôi sẽ giúp cậu cài thông tin cá nhân, bao gồm sơ yếu lý lịch, mã ID, tài khoản website nội bộ Hỏa Dương lên hai thiết bị này.”

“Được!”

Trong khi vị nữ cán bộ thao tác trên hai thiết bị được trợ cấp, vị cán bộ nam thứ hai lên tiếng: “Vì có trường hợp nhân viên tự nghiên cứu ở nhà nên công ty chủ động hỗ trợ thiết bị, để tiện theo dõi tiến độ và quá trình, nếu nhân viên đó làm tốt sẽ có thưởng cuối năm.
Phần thưởng có thể là nhà, xe, chuyến du lịch,…”

Trịnh Bảo Tuấn gật đầu như đã hiểu: “Công ty hậu ái nhân viên rất chu đáo!”

“Là thành tích và năng lực của nhân viên xứng đáng được hưởng những quyền lợi tốt đẹp!” Vị cán bộ nam thứ hai nghiêm nghị nói: “Mỗi nhân viên khi được nhận vào làm đều phải ký hợp đồng để đảm bảo quyền lợi của bản thân và tài sản của công ty.
Khi cậu không còn làm ở đây phải đem toàn bộ những gì công ty chu cấp như: Laptop, iPad, nhà, xe,…
còn nguyên vẹn như lúc đầu cậu được nhận.”


Trịnh Bảo Tuấn tưởng mình nghe nhầm, liền hỏi lại: “Còn có nhà và xe sao?”

“Phải! Cậu có thể chọn nhà ở bất cứ đâu trong thành phố Lộc Khang, chọn xe bất kỳ ở cửa hàng nào Hỏa Dương đều sẽ bỏ vốn ra đáp ứng cho cậu.
Đổi lại, hàng tháng lương của cậu sẽ bị trừ một khoản để thế chấp những tài sản cậu tạm sở hữu.
Nếu cậu muốn mua chúng, có thể dùng tiền lương trừ dần!” Vị cán bộ nam thứ hai nói tiếp: “Đó là đối với những người có trình độ học vấn và kinh nghiệm chuyên môn cao mới được tạm hưởng nhà chung cư, xe cao cấp.
Những người có trình độ thấp hơn sẽ chỉ tạm hưởng nhà trung cấp và những chiếc xe cũ do các nhân viên trước đó trả lại cho Hỏa Dương khi không còn làm cho công ty nữa!”

“Hỏa Dương đối với nhân viên hậu ái rất nhiều, tôi sẽ dốc hết sức để cùng Hỏa Dương phát triển vững mạnh!”

“Rất mong được hợp tác dài lâu!”

Trịnh Bảo Tuấn cẩn trọng bắt tay từng người, hắn mang theo những thiết bị được hỗ trợ rời đi với nụ cười giảo hoạt trên môi.
Chắc chắn tôi sẽ cùng Hỏa Dương hợp tác dài lâu rồi!

***

Trịnh Bảo Tuấn ung dung mang chiến lợi phẩm sau một ngày phỏng vấn trở về khu đất trống ở ngoại ô thành phố.
Hắn vừa dừng moto, miếng đất rộng đối diện bỗng chuyển động, ánh sáng dưới mặt đất dần trở nên sáng rỡ, chiếu dọi một lối đi hướng thẳng xuống tầng hầm.
Hắn nổ máy phóng moto thẳng vào trong, khi bóng hắn vừa khuất cũng là lúc miếng đất tự động khép lại, cẩn thận che đậy một bí mật to lớn nằm sâu bên trong lòng đất.


Hắn ngồi trong phòng nghiên cứu của mình, đem laptop và iPad lần lượt mở lên.
Mười đầu ngón tay như lướt trên bàn phím, trên màn hình hiện ra những thông số kỳ quái.
Hắn đang hăng hái làm việc, bỗng có gì đó hơi nhói nơi đầu ngón trỏ khiến hắn ngừng lại công việc dở dang.
Sau khi kiểm tra trên đầu ngón tay chẳng có gì khác lạ, hắn lại tiếp tục thao tác trên bàn phím.


Nào hay tại một nơi nào đó có kẻ đang nhếch môi cười ngạo nghễ khi nhìn vào màn hình máy tính hiện lên bản đồ điện tử và dấu chấm đỏ nằm bất động một góc.


Quả nhiên, đã hành động rồi!

Chào mừng đã tới Hỏa Dương!

***

“Thiếu gia!”

Dịch Khánh Tùng rời mắt khỏi màn hình máy tính khi nghe thấy tiếng gọi của Lưu Tiểu Vy ở bên ngoài cửa, hắn không vội mở lời, kiên nhẫn chờ cô nói hết.


“Đường phu nhân và Đường tiểu thư tới!”

Dịch Khánh Tùng chợt nhận ra người phụ nữ gốc Nga mà hắn đã gặp ở siêu thị lúc trước là ai.
Cũng đã nhiều năm trôi qua, lại thêm hắn rất bận rộn nên không quá để tâm tới chuyện khác.
Hắn thật thiếu hiểu biết khi phu nhân của Đại tướng quốc phòng đứng đối diện cũng không hề nhận ra.
Hắn đáp lại Lưu Tiểu Vy: “Tôi ra ngay!”

Dịch Khánh Tùng vừa bước tới chân cầu thang đã thấy bà Karina Ivanov và Đường Hân Nghiên đang ngồi ở phòng khách.
Họ đang được dì Lưu dâng trà bánh phục vụ.

Sắc mặt hắn không đổi, lạnh lùng điềm đạm, đi gần về phía phòng khách, cung kính cúi người: “Đường phu nhân!”

Hắn lịch sự quay qua Đường Hân Nghiên: “Đường tiểu thư!”

Đường Hân Nghiên nghe vậy không vui ra mặt: “Anh Tùng, anh đối với em khách sáo quá rồi! Lúc trước chúng ta không hề như vậy!”

Dịch Khánh Tùng không đáp lời cũng chẳng có ý để sự khó chịu của Đường Hân Nghiên vào mắt, hắn hạ mình ngồi xuống ghế, ngay đối diện hai mẹ con Karina Ivanov, gật đầu thay lời cảm ơn khi dì Lưu đặt xuống trước mặt hắn một tách trà.
Hắn lãnh đạm mở lời: “Đường phu nhân có chuyện gì hay sao mà trời tối rồi còn tới đây?”

Karina Ivanov nhìn đáp lại Dịch Khánh Tùng, âm thầm lại công khai dò xét tổng thể từ vẻ ngoài đến thái độ của hắn, bà từ tốn mở lời: “Tôi đưa Nana đến đây để cùng cậu nói về hôn ước, cũng như để con bé ở đây để dần làm quen với Dịch Gia các cậu!”

Lưu Tiểu Vy lén lút đứng sau cầu thang, nghe bà Karina Ivanov nói tới đây cả người cô run lên vì giận dữ.
Trơ trẽn! Đám quyền thế các người trơ trẽn đến vậy hay sao? Để con gái đến đây ở để làm quen môi trường? Bà ta đã mặc định nơi này thuộc về ả ta?

Dịch Khánh Tùng thoáng ngạc nhiên khi nghe đến hai chữ “hôn ước”.


“Hai đứa nó trông rất thân thiết!”

“Chúng nó quả thật xứng đôi vừa lứa!”

“Vậy là ước nguyện liên hôn hai nhà thời ông nội chúng cũng thực hiện được rồi!”

Hình như hồi còn nhỏ hắn có nghe qua về vấn đề này, nhưng vì khi ấy còn quá nhỏ, không rõ nhận thức nam nữ nên không có để tâm.
Kể từ khi bố hắn mất đến nay, hắn cũng chưa từng nghe mẹ hắn nhắc đến hôn ước gì cả, bà thậm chí còn nhiệt tình thôi thúc hắn nhanh chóng tìm được người ưng ý rồi thành gia lập thất cho bà được ẵm bồng cháu nội.


Dịch Khánh Tùng rất nhanh lấy được cảm xúc, không chút kiêng dè đối phương có thế lực so với Dịch Gia lớn hơn bao nhiêu, trực tiếp khước từ: “Cháu không biết chuyện hôn ước giữa hai nhà thế nào, chuyện này phu nhân có thể chờ mẹ cháu về nước rồi hẵn bàn tới!”

Bà Karina Ivanov nghe vậy cười khẩy một tiếng, thanh tao hớp một ngụm trà.
Quả thật trà rất ngon! Bà hạ tách trà xuống mặt bàn, đối diện với đôi con ngươi đen như ngọc lạnh lẽo xa cách kia, bà điềm đạm mở lời: “Có lẽ cậu chưa biết đến chuyện liên hôn giữa hai nhà từ thời ông nội cậu và ông nội Nana.
Vì đến đời bố cậu và bố Nana đôi bên đều là con trai nên chuyển tiếp sang đời cháu.
Tức cậu và con gái tôi!”

Dịch Khánh Tùng liếc qua Đường Hân Nghiên đang nhìn lại hắn một cách trông mong.
Khi còn nhỏ hắn và cô chơi cũng rất thiên thiết, nhưng đó là lúc nhỏ.
Giờ đôi bên đề đã trưởng thành, cũng không còn tiếp xúc hay liên lạc với nhau như lúc trước, tình cảm trẻ thơ cũng theo đó mà mờ nhạt.
Hắn lạnh lùng nói: “Cháu không chấp nhận chuyện hôn ước này!”

Bà Karina Ivanov không hài lòng, ngữ điệu có chút nặng nề: “Cậu dám làm trái lại hôn ước của ông nội?”

“Hôn ước đó đã sớm bị hủy khi bố cháu và bác Đường được sinh ra, cháu mong phu nhân hiểu cho!”

Đường Hân Nghiên nghe những lời hết sức tuyệt tình của trúc mã thanh mai năm nào, tim gan như bị ai giày xéo, đau đớn đến nhòe lệ: “Anh Tùng, tình cảm của chúng ta khi xưa đi đâu rồi?”

Dịch Khánh Tùng không hề do dự, cứ thế đáp lời: “Khi ấy chỉ là những đứa trẻ chưa hiểu chuyện, bây giờ đã khác rồi!”

“Anh…” Gương mặt xinh đẹp của Đường Hân Nghiên méo mó khó coi, cô lớn tiếng: “Có phải là vì con ả người làm đó không?”


Ngữ điệu Dịch Khánh Tùng thêm bén lạnh: “Mong em không lôi người không liên quan vào chuyện này!”

Đường Hân Nghiên cười mỉa mai: “Anh bảo vệ cô ta đến như vậy cơ à?”

Trái lại với sự đau đớn của Đường Hân Nghiên, trong lòng Lưu Tiểu Vy vô cùng hả hê.
Thiếu gia vẫn luôn bảo vệ cô! Chỉ cần như thế thôi, cho dù gia thế cô không hơn Đường Hân Nghiên, người chiến thắng vẫn thuộc về cô!

Bà Karina Ivanov nhìn con gái mình đau lòng đến rơi lệ, bà càng thêm phẫn nộ, đem tách trà trong tay đập mạnh xuống bàn, bà chẳng chẳng quản chiếc chén đắt tiền này vừa bị vỡ, cũng chẳng quản nước trà lênh láng trên mặt bàn và đang chảy tung tóe xuống sàn nhà, bà lạnh giọng cảnh cáo: “Dịch Khánh Tùng, tôi nhắc nhở cậu một câu.
Dịch Gia so với Đường Gia chúng tôi chẳng là gì cả! Chỉ có chuyện Nana khước từ cậu, cậu không có quyền khước từ nó!”

Dịch Khánh Tùng không chút nể nang, cười khẩy mỉa mai: “Đường phu nhân đối với Đường tiểu thư tình mẹ bao la, khiến cháu vô cùng cảm động!”

Hắn đứng dậy, như ngầm báo hiệu cho hai người kia đã đến lúc rời đi rồi.
Hắn lạnh giọng: “Chắc hẳn Đường tiểu thư cũng không hạnh phúc gì khi kết hôn với một người không yêu cô có phải không? Chúc cô tìm được người toàn tâm toàn ý yêu thương cô!”

Dịch Khánh Tùng nói xong, quay người bỏ lên lầu.
Bà Karina Ivanov và Đường Hân Nghiên bị hành động này của hắn chọc tức, cả hai đứng dậy nhìn theo bóng lưng hắn đang đi lên cao dần.


Bà Karina Ivanov nhất thời mất bình tĩnh, lớn tiếng: “Dịch Khánh Tùng! Cậu dám khước từ con gái tôi? Tôi vẫn sẽ để Nana ở lại đây!”

Dịch Khánh Tùng từ trên lầu nói vọng xuống: “Dì Lưu, tiễn khách!”

Đường Hân Nghiên vội chạy về phía cầu thang, cô ai oán gọi lớn: “Anh Tùng! Anh muốn đuổi em?”

Lưu Tiểu Vy bấy giờ mới rời khỏi chỗ núp, đứng chắn trước mặt Đường Hân Nghiên, cười mỉm: “Đường tiểu thư, thiếu gia cần nghỉ ngơi!”

Đường Hân Nghiên liếc xéo đứa người làm trước mặt, cao giọng uy nghi: “Tránh ra!”

Lưu Tiểu Vy cứng rắn nhìn lại Đường Hân Nghiên, ngoan cố không thôi: “Xin Đường phu nhân và Đường tiểu thư về cho!”

Bà Karina Ivanov hùng hổ tiến tới gần Lưu Tiểu Vy, ánh mắt đanh lại, vô cùng đáng sợ: “Hay cho Dịch Khánh Tùng dám để một đứa người làm đuổi người của Đường Gia về!”

Bà nắm tay Đường Hân Nghiên, vừa kéo tay cô vừa nói: “Dịch Khánh Tùng! Tôi muốn xem xem Dịch Gia các người lớn hay Đường Gia chúng ta lớn!”

Dịch Khánh Tùng đến giờ vẫn không có động tĩnh, hoàn toàn đem lời đe dọa của bà Karina Ivanov bỏ ngoài tai, một chút cũng chẳng bận tâm.


Đường Hân Nghiên bị bà Karina Ivanov kéo tay, cô vừa gồng mình chống đối, vừa nói: “Con muốn được ở lại!”

“Con không thấy nó đuổi chúng ta sao?”

“Mami! Mami buông con ra đi mà!”

Đường Hân Nghiên có nói thế nào bà Karina Ivanov cũng nhất quyết lôi cô đi bằng được.


Lưu Tiểu Vy đứng ngoài thấy một màn kịch hay, nhịn không được nhếch môi cười ngạo nghễ.
Đường Gia thì là cái thá gì nếu không được thiếu gia để vào mắt chứ!

***

Dịch Khánh Tùng bấm điện thoại gọi đi, trên màn hình hiện lên tên danh bạ “Mẹ”.
Hắn mở loa, hững hờ thả điện thoại trên mặt bàn làm việc, đầu dây bên kia nhanh chóng nhận cuộc gọi.
Hắn nói, âm điệu lạnh lùng không vui: “Chuyện hôn ước giữa Dịch Gia và Đường Gia là thế nào mẹ?”

Hoa Thúy Kiều giọng điệu bình thản, xem chuyện này chẳng có gì là ảnh hưởng đến tâm trạng của bà: [Hôn ước đời ông nội con.]


“Con từ chối rồi!”

Hoa Thúy Kiều như vừa nghe câu chuyện phiếm, tỉnh bơ phán một câu: [Hủy rồi thì thôi!]

Dịch Khánh Tùng cười nhạt.
Hắn đã nghĩ mẹ hắn sẽ phản đối chuyện này, ai ngờ bà lại phóng khoáng như vậy.
Cũng tốt, hắn cũng bớt được một mối cản trở.
Nếu mẹ hắn có ý xem vào chuyện hôn nhân của hắn, hắn cũng không ngần ngại chống đối lại bà!

Hoa Thúy Kiều gian manh mở lời: [Tiểu Tùng của mẹ có người trong lòng rồi hả?]

Dịch Khánh Tùng một chút cũng không chối bỏ, trực tiếp thừa nhận: “Phải!”

Hoa Thúy Kiều không hề có ý đề cập tới gia thế hay tính cách đối tượng của hắn, giọng bà dịu dàng yêu chiều: [Chỉ cần con thích, mẹ đều ủng hộ con!]

“Cảm ơn mẹ! Vậy còn chuyện của Đường Gia?”

[Thì kệ họ! Nếu họ dám dùng quyền thế ép con, mẹ sẽ về cho họ một trận!] Giọng Hoa Thúy Kiều đanh lại như sắt thép: [Con trai cưng! Con cứ chuyên tâm yêu đương, còn lại có mẹ con lo!]

“Được!”

[Chỉ cần tới lúc mẹ về, con cho mẹ đứa cháu nội là được!]

“Cái này không nói trước được!”

[Hay con yếu…?]

Trên chán Dịch Khánh Tùng chảy dài mấy đường hắc tuyến.
Mẹ coi thường con trai của mẹ quá đó! “Con không nói với mẹ nữa đâu!”

Hoa Thúy Kiều che miệng cười khúc khích: [Bố con lúc trước cũng yếu xìu hà! Phải dùng thuốc hỗ trợ mới tòi ra hai đứa con đấy! Con trai cưng, mẹ con với nhau không cần xấu hổ!]

Dịch Khánh Tùng tay xoa trán, ngán ngẩm mở lời: “Nhiên Nhiên khi nào về tới Hiên Ưng vậy?”

[Con bé vừa cất cánh, chắc chiều mai giờ Hiên Ưng là tới!] Hoa Thúy Kiều đáp: [Con chăm sóc nó hộ mẹ nhé, con trai!]

“Con biết rồi, mẹ yên tâm!”

Hoa Thúy Kiều tinh nghịch nói thêm: [Có Nhiên Nhiên về đó, Đường Gia còn dám ngông cuồng chắc nó đốt nhà người ta luôn quá! Con để ý chị con nhé!]

“Vâng, con chào mẹ!”

[Mẹ yêu con, con trai! Chụt chụt!]

“Mẹ này!” Dịch Khánh Tùng tắt máy, vành tai bắt đầu trở nên đỏ ửng.
Hắn đã là một người đàn ông trưởng thành rồi mà mẹ còn làm ba cái trò ấu trĩ đó nữa!

Cốc cốc!

“Thiếu gia, em đã mang caffe lên phòng ngủ cho thiếu gia rồi, thiếu gia mau uống đi cho đỡ nguội!”

“Tôi biết rồi, cảm ơn em!”


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.