Đọc truyện Sói Thuần Mèo – Chương 52: Ước Hẹn Thầm Lặng
Sáng sớm hôm sau, khi bầu trời bên ngoài còn u ám xám xịt Dịch Khánh Tùng đã sớm thức giấc.
Hắn nâng người ngồi dậy, nghiêng mình tì khuỷu tay bên kia giường, lặng lẽ ngắm nhìn người trong lòng.
Cả đêm vận động với đủ loại tư thế cũng chẳng khiến hắn lao lực, ngược lại mỗi khi hồi tưởng trong lòng lại nóng bừng như lửa đốt.
Hắn nhẹ nhàng vẽ ngón tay dò thám từng đường nét trên gương mặt của Thẩm An Ngọc, chắc chắn cô đã rất mệt mỏi nên mới như một con mèo nhỏ ngủ say sưa không rõ trời trăng mây gió thế này.
Cũng phải, cô đã uống không ít Long Island Iced Tea và cùng hắn nhiệt tình mây mưa không mệt mới là lạ!
Dịch Khánh Tùng vuốt nhẹ chân mày mảnh mai, lả lướt ngón tay dọc sống mũi thanh tú thẳng tắp, lướt hờ trên hàng mi đen dài cong vút luôn tô điểm cho đôi con ngươi sáng ngời như sao.
Mắt cô rất đẹp, sạch sẽ tựa mặt hồ Blue Lake, nhưng hắn biết ẩn sâu trong vẻ đẹp đó là nỗi cô độc ảm đạm, như tận cùng của đáy biển Chết, lạnh lẽo cô đơn.
Và điều đó sẽ không còn xảy ra nữa! Chính hắn sẽ là người kéo cô từ đáy biển Chết, đưa cô rời khỏi chốn đau thương, ôm chặt cô vào lòng, yêu thương cô vô điều kiện!
Hắn sẽ không để bất cứ ai tổn hại tới cô! Cũng không để một tên khốn nào đem cô rời khỏi cuộc đời của hắn!
Cô chỉ có thể thuộc về riêng hắn!
Dịch Khánh Tùng trầm ngâm trong suy tư của mình, chẳng hề nhận ra ngón tay hắn từ khi nào đã chạm xuống bờ môi mềm mại đang mở hờ kia.
Hắn cười dịu dàng, đôi con ngươi như ngọc yêu chiều vô tận, nhẹ nhàng ghé xuống hôn lên môi cô một nụ hôn nồng nàn.
Hắn luồn lưỡi vào bên trong khoang miệng cô, lưỡi hắn lôi kéo chiếc lưỡi phiếm hồng ngọt ngào còn say ngủ, nút qua khoang miệng mình.
Hắn tự hôn cô rồi lại tự mình say mê, tay hắn chậm rãi ôm lên bầu ngực sữa no đủ mân mê uốn nắn đủ hình thù.
Thẩm An Ngọc vẫn ngủ say sưa không biết gì, nhưng thân dưới đã sớm thức tỉnh, khi Dịch Khánh Tùng chạm ngón tay vào đã phát hiện ra nơi ấy đã sớm ẩm ướt.
Hắn cười gian, Thẩm An Ngọc, sinh lý của em thật sự rất khỏe!
Nhưng hắn không hề hài lòng về điều này.
Sinh lý khỏe đồng nghĩa với nhu cầu tăng cao.
Cô không phải một cô gái thẹn thùng truyền thống, cô cũng rất đam mê với sự mới mẻ của xác thịt, chỉ cần hắn không chú ý cô sẽ sà vào lòng người khác vui chơi thỏa thích.
Hắn biết đây là quyền cá nhân của cô! Nhưng cô nào biết việc làm đó của cô có bao nhiêu ngu xuẩn! Gặp người tốt thì không sao, gặp người xấu cô nhất định bị thiệt thòi.
Thiệt thân, thiệt cả mạng!
Đặc biệt là cô không hề biết nói dối, càng dễ bị đám khốn kiếp đó xoay vòng tiêu khiển như một con rối!
Dịch Khánh Tùng nghĩ đến đây, tâm trạng đang tốt đẹp bỗng chốc xám xịt không vui.
Hắn nhìn người phụ nữ vừa mê man ngủ vừa hết sức hưởng thụ những gì hắn vừa đụng chạm trên cơ thể cô.
Tiểu dâ.m đãn.g!
Hắn nhẹ chen vào giữa hai chân cô, đem tiểu đệ đã cươn.g cứ.ng từ lâu, xuyên qua huyệ.t hoa.
Mặc dù hắn rất khó chịu, muốn tiến công mãnh liệt, nhưng hắn sợ cô bị đánh thức và nhìn thấy cảnh này.
Đêm qua hắn và cô có thể dễ dàng quấn lấy nhau là do cô đang say, không còn tỉnh táo.
Còn bây giờ cô vẫn say hay đã tỉnh, hắn không dám đen mối quan hệ giữa hai người ra đánh cược!
Trong mắt cô, hắn là một ông chủ đạo mạo đoan trang.
Cho dù bản chất hắn là một kẻ cuồng dụ.c hám sắc cũng chẳng thể thay đổi được hình tượng tốt đẹp đó trong mắt cô.
Dịch Khánh Tùng vừa cẩn thận động thân, vừa ôm lấy Thẩm An Ngọc cuồng nhiệt môi lưỡi.
Hãy để tôi ghi nhớ từng tấc da thớ thịt của em, nhớ hương vị của em, nhớ sự đê mê khi cùng em quấn quýt trước khi chúng ta rời khỏi căn phòng này, tiếp tục vai diễn ông chủ tốt trong lòng em!
An An!
An An!
Tôi mong một ngày nào đó, được nói câu: “An An ngủ ngon!” Khi em đang nằm trong vòng tay tôi!
Và câu: “An An, chào buổi sáng!” Khi em còn lười biếng gối đầu trên tay tôi!
Tôi rất yêu em! Xin em hãy kiên trì ở trong góc tối của chính mình, chờ tôi kéo em ra khỏi đó.
Em sẽ thấy bình minh rất đẹp!
***
Mặt trời vừa lên cao, cũng là lúc Thẩm An Ngọc mơ màng mở mắt tỉnh dậy.
Cô ngơ ngác nhìn lên trần nhà trắng muốt lạ lùng trước mắt, cô chậm rãi nâng mình ngồi dậy, ngây người nhìn tấm chăn đang đắp trên thân vừa tuột xuống dưới.
Chuyện gì thế này?
Cô vội vạch chăn ra xem xét lại, quả nhiên cô đang lõa thể.
Đặc biệt hơn tại nơi hạ thể còn chút nhức nhối và ẩm ướt, cô xấu hổ đỏ bừng mặt…
không lẽ cô tè dầm sao?
Thẩm An Ngọc kinh tởm với cái suy nghĩ vừa rồi của mình.
Cô vội vàng bước nhanh xuống giường, đi thẳng vào trong phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Cô đứng dưới chiếc vòi sen đang tưới nước ấm lên thân thể mình, lại nhìn những vết hôn còn rõ ràng thông qua chiếc gương đối diện, cô chạm tay vào chúng xoa nhẹ.
Hương vị kích tình đêm qua hiện về trong đầu cô, khiến cả người cô nóng bừng.
Trong trí nhớ còn xót lại của cô, người đó rất cao, vòm ngực rắn chắc và ấm áp, hương thơm trên cơ thể người ấy khiến cô nhớ mãi không quên và cả giọng nói trầm thấp như rót mật vào tai ấy…
cô cảm thấy rất quen thuộc…
hình như đã nghe ở đâu đó rồi…
Nhưng là ai?
Là sếp…?!
Thẩm An Ngọc kinh hãi khi người đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là sếp, rồi lại bị chính điều đó chọc cười.
Sếp gì chứ! Chẳng qua chỉ là một anh chàng đẹp trai xa lạ nào đó mà thôi! Quanh sếp thiếu gì người đẹp, còn thiếu thốn bạn giường tới mức đi kiếm một người điện nước không đầy đủ như cô?
Nhưng nếu phải thì sao nhỉ? Cô sẽ làm gì?
Thẩm An Ngọc nhếch môi cười gian, sếp, em muốn sinh con cho sếp!
Sau khi sinh con cho sếp xong, em sẽ tống tiền sếp!
Một kế hoạch thật hoàn hảo! Ha ha!
Từ trong phòng tắm vang lên tiếng cười của phù thủy với những âm mưu xấu xa…
Thẩm An Ngọc mặc áo tắm bước ra ngoài thì nhìn thấy một chiếc váy màu hồng mang phong cách công chúa bánh bèo, và bộ đồ lót màu đen tinh tế.
Cô không nghĩ nhiều, nhanh chóng mặc lên người sau đó ngắm mình trên gương.
Thầm cảm ơn người bạn giường chu đáo đó, mọi thứ đều hoàn hảo, rất vừa vặn.
Cô đi đôi giày thể thao trắng mới tinh vào chân mình, thật êm ái!
Cô nhặt túi xách của mình lên, chợt thấy nó nặng nặng bất thường.
Cô tò mò mở ra, liền bị cọc tiền dày cộm bên trong làm cho hoa mắt, đôi con ngươi sáng rỡ như sao, môi cười sung sướng.
Tiền! Tiền kìa! Ha ha!
Một ngày thật tuyệt!
***
Dịch Khánh Tùng vừa lái xe vừa vò đầu bứt tai.
Mày nghĩ gì lại để tiền vào ví An An? Khác gì xem thường em ấy, coi em ấy là…
chứ!
Hắn thật muốn tông xe thẳng vào cột điện trước mặt cho bớt nhục.
Hắn còn chẳng để lại cho cô một lời nhắn, còn ngang nhiên cho tiền vào ví Thẩm An Ngọc, chắc chắn cô đã rất tức giận! Bởi hắn đã vô ý động vào vết nhơ sâu trong lòng cô!
Hắn cứ dằn vặt cho hết một ngày trời, nào hay con người kia đơn giản như đang giỡn, vừa thấy tiền liền lộ bộ mặt gian thương, cười không ngớt miệng, ung dung bắt taxi vào siêu thị mua một đống bánh kẹo mang về, cánh môi dường như sắp nở thành hoa!
***
Sau giờ làm việc, Dịch Khánh Tùng rời khỏi Hỏa Dương.
Nhưng không phải để về nhà hay tới chung cư Tùng Lữ.
Hắn một mình lái xe tới quận Lộc Phú, nơi có câu lạc bộ rất nổi tiếng – Câu lạc bộ Phú Thịnh.
Hắn thường tới đây hai ngày trong tuần, không rõ cụ thể ngày nào với ngày nào.
Hắn tùy ý thay đổi lịch trình, một phần vì công việc nhiều không kể xiết, một phần hắn không muốn bị kẻ khác bắt thóp lịch trình rồi ủ mưu với hắn.
Kể từ khi ngồi lên chiếc ghế Chủ tịch này hắn đã sớm hiểu, chiếc ghế này có bao nhiêu quyền lực cũng có bao nhiêu nguy hại.
Hắn luôn cẩn thận đối với bất kì ai, từ nội bộ Hỏa Dương đến ngoại bộ là toàn thể giới thương trường.
Theo hiểu biết của hắn, câu lạc bộ Phú Thịnh này đã có từ rất lâu rồi, có lẽ khi nó ra đời thì hắn cũng một, hai tuổi gì đấy.
Ở đây có rất nhiều hoạt động thể dục thể thao lành mạnh, cũng có hoạt động về nghệ thuật, vô cùng phong phú.
Người tới đây hoạt động rất nhiều, nhất là học sinh sinh viên.
Còn hắn tới đây để rèn luyện thể hình và giải tỏa căng thẳng do áp lực công việc quá nhiều.
Hắn vòng xe vào hầm để xe, ung dung đi vào bên trong sảnh chính Câu lạc bộ Phú Thịnh.
Sảnh ngoài của Câu lạc bộ là một tiệm nước uống phục vụ khách đi đường kiêm canteen phục vụ những người tới đây tham gia hoạt động.
Như một thói quen, Dịch Khánh Tùng đi thẳng tới quầy bar, cô nhân viên vừa nhìn đã nhận ra hắn vui vẻ đón chào: “Cả tuần nay không thấy anh đến!”
Hắn cười: “Công việc hơi nhiều.
Của tôi như cũ nhé!”
Cô nhân viên nhiệt tình gật đầu.
Đôi mắt cô ấy sáng rỡ long lanh, trông rất giống An An của hắn.
Nói gì thì nói, đôi mắt của An An là độc nhất vô nhị!
“Của anh đây!”
“Cảm ơn em!” Dịch Khánh Tùng đưa thẻ thành viên của mình cho cô nhân viên, sau khi nhận lại thẻ hắn cầm theo li caffe đen đặc toan xoay người rời đi.
Hắn chợt nói: “Thương có biết con gái hay ăn gì không?”
Cô nhân viên tên Thương nghe vậy thoáng khó hiểu nhìn hắn: “Anh hỏi mua cho bạn gái hả?”
Dịch Khánh Tùng ngoài mặt lạnh tanh, nhưng vành tai đỏ bừng đã tố giác sự ngượng ngùng của hắn.
Hắn liếc xéo cô nhân viên nhanh nhảu kia, cô có bán hàng không thì bảo?
Cố Thương dõng dạc nói: “Con gái thích uống mấy đồ ngọt như trà sữa, trà hoa quả,…”
Dịch Khánh Tùng không nghĩ ngợi nhiều nói luôn: “Em đóng mỗi loại một hộp sau đó nhờ người giao tới chung cư Tùng Lữ, phường 11, quận Khang Vượng giúp tôi.”
Cố Thương đẩy cuốn sổ ghi chép về phía Dịch Khánh Tùng: “Trí nhớ em kém lắm, anh ghi ra giấy đi!”
Trí nhớ ai kia cũng rất kém!
Dịch Khánh Tùng tự hỏi, đám con gái thời nay trí nhớ tệ vậy sao?
Nhưng hắn cũng không để bụng, cầm bút ghi thông tin lên cuốn sổ.
Làm cô nhân viên nào đó nhìn không chớp mắt, cô ngưỡng mộ nói: “Chữ anh đẹp thật đấy!”
Dịch Khánh Tùng cười trừ: “Gặp em sau, tôi vào trong đây!”
“Vâng, em chào anh!”
.