Đọc truyện Sói Thuần Mèo – Chương 45: Hôn Ước
Không gian bỗng chốc lặng thinh, yên ắng đến đáng sợ.
Dịch Khánh Tùng và Thẩm An Ngọc hiện giờ chỉ cách nhau một cánh cửa, cả hai đồng loạt ngồi dựa lưng vào cửa, khoảng cách địa lý rất gần nhưng thâm tâm lại muôn vàn xa cách…
Đó là điều họ cùng cảm nhận được…
Không một ai thừa nhận…
Dịch Khánh Tùng toan chủ động mở lời giải thích thì người kia lại nhanh hơn một bước.
Dù trong tình huống nào, người ấy vẫn là người ấy, thẳng thắn đến ngốc nghếch, không chút che giấu cứ thế nói ra: “Em thật sự xin lỗi…
Em cứ tưởng là mơ ngủ…
nhưng không ngờ…”
Thẩm An Ngọc vừa nói xong lại òa lên khóc thương tâm.
Cái chuyện đáng xấu hổ này sao cô có thể nói ra dễ dàng như vậy chứ!
Nơi đũng quần vẫn còn ẩm ướt, như thể đang mãnh liệt tố cáo những việc cô đã làm, không cho phép cô cứ thế vô tư bỏ qua tiếp tục đối diện với người đang ở bên ngoài cửa phòng tắm…
Dịch Khánh Tùng gõ nhẹ lên cánh cửa: “Cũng là lỗi của tôi…
thành thật xin lỗi!”
Không gian im lặng một lần nữa, lần này dài hơn lần trước…
Nhưng lại khiến thâm tâm hai kẻ tội lỗi trở nên nhẹ nhõm hơn…
Dịch Khánh Tùng chủ động mở lời, nghiêm túc nói: “Mong em không ghét bỏ tôi, cũng không giữ khoảng cách với tôi.”
Người kia vẫn im lặng, tiếng khóc nhỏ dần cho đến khi chỉ còn tiếng thút thít khe khẽ.
Thẩm An Ngọc dè dặt nói nhỏ thật nhỏ: “Sếp sẽ không coi thường em chứ?”
“Sao tôi coi thường em được!” Dịch Khánh Tùng dịu dàng đáp.
Tôi yêu em còn không hết sao có thể coi thường hay ghét bỏ em!
Dịch Khánh Tùng giờ mới để ý đến vết thương trên bắp tay phải của mình, lớp băng trắng tinh bên ngoài từ bao giờ đã bị máu đỏ thấm ướt, như hoa nở đỏ rực trên nền tuyết trắng.
Hắn giờ chẳng còn tâm trạng đâu để ý đến điều này, thứ hắn bận lòng lúc này là tình trạng giữa cô và hắn.
Hai người vô ý làm ra chuyện gây nên lúng túng như vậy, khiến cả đôi bên đều không dám đối mặt với đối phương…
Hắn thấy cô đã im lặng lâu như vậy cũng không nói gì thêm, hắn sẽ cho cô không gian riêng, để cô từ từ đối diện với chuyện vừa rồi.
Hắn đứng dậy trước khi ra ngoài phòng khách khẽ nói: “Em chuẩn bị đi, chút nữa tôi đưa em đi châm cứu.”
Thẩm An Ngọc ngại ngùng đáp: “Vâng!”
***
Sau gần hai tiếng đồng hồ tự giam mình trong phòng tắm Thẩm An Ngọc cũng lấy lại được tinh thần, cô tắm rửa sạch sẽ, vệ sinh cá nhân và thay đồ rồi mở cửa phòng ngủ đi ra bên ngoài.
Cô lặng người nhìn người đàn ông đang ở trần ngồi trên ghế sofa, băng trắng che vết thương đã bị hắn gỡ xuống, hắn cố gắng dùng miếng băng y tế vo tròn trên tay cố gắng kìm máu chảy từ miệng vết thương.
Thẩm An Ngọc mau chóng quay lại phòng ngủ, mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy một số dụng cụ y tế rồi đi nhanh về phía Dịch Khánh Tùng.
Thẩm An Ngọc quá quan tâm đến vết thương của Dịch Khánh Tùng tới mức quên cả chuyện khó xử lúc sáng, cô cầm dụng cụ y tế trên tay đứng trước mặt hắn lo lắng mở lời: “Sếp, để em giúp sếp băng lại vết thương.”
Dịch Khánh Tùng thấy Thẩm An Ngọc không còn tránh né mình nữa trong lòng hân hoan như mở hội, hắn gật đầu: “Cảm ơn em.”
Cô không còn giận hắn nữa hay sao?
Thẩm An Ngọc cẩn thận lau rửa vết thương cho Dịch Khánh Tùng, vừa làm vừa khẽ thổi hơi vào nó, cô khẽ hỏi: “Sếp có đau không?”
Dịch Khánh Tùng không hề ngần ngại lập tức gật đầu nói dối: “Đau…”
Thớ thịt non vốn nhạy cảm, bất chợt đón nhận luồn gió nóng ấm khiến Dịch Khánh Tùng thoáng ngây người, gió nóng khiến người hắn như bị thiêu cháy.
Hắn trộm liếc tiểu đệ của mình, âm thầm chửi thề, mi không biết kiềm chế lại một chút sao?
Hắn không mong tiểu đệ hư hỏng của mình bị cô nhìn thấy.
Hắn ngại ngùng đến đôi vành tai cũng đỏ ửng lén quay mặt đi hướng khác, trong lòng xấu hổ tột độ hận không có cái hố ở đây để hắn chui vào.
Thẩm An Ngọc vừa xử lý vết thương vừa nói: “Sao sếp bị thương vậy?”
“Xảy ra chút chuyện thôi, không sao đâu.”
“Em thấy vết thương rất sâu.”
Dịch Khánh Tùng xoa đầu Thẩm An Ngọc cười chấn an: “Chút nữa đưa em đi châm cứu tôi cũng sẽ bảo bác sỹ kiểm tra vết thương cho tôi, em yên tâm.”
“Dạ.” Thẩm An Ngọc thắt nút cẩn thận, không quên kiểm tra lại xem bản thân có băng bó chắc chắn hay không, cô nói tiếp: “Sếp cứ vào mở tủ em ra lấy bộ quần áo rẻ tiền thay tạm.”
“Được,” Dịch Khánh Tùng gật đầu, hắn tự nhiên đi vào phòng ngủ cô mở tủ lấy một chiếc áo sơ mi nam, quần vải đen, quần nhỏ sau đó đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Cánh cửa phòng tắm vừa đóng, Dịch Khánh Tùng nhìn bản thân mình trong gương vui sướng nhảy tưng tưng vài cái, nhịn không được bật cười thành tiếng, đôi đồng điếu nở rộ.
Thật tuyệt khi Thẩm An Ngọc không giữ khoảng cách với hắn!
Nếu cô ghét bỏ hắn chắc hắn sẽ phát điên mất!
Thẩm An Ngọc toan vứt đống vỏ dụng cụ y tế vừa dùng vào thùng rác thì bị tiếng cười phá vỡ hình tượng của người nào đó dọa cho luống cuống tay chân vứt luôn xuống đất.
Cô vừa không hiểu vì sao sếp lại trở nên như vậy, vừa bất lực nhặt lại đống rác vứt vào thùng…
***
Biệt phủ Bạch Tuyết – Đường Gia,
Tại phòng bếp rộng lớn, trên chiếc bàn gỗ quý hình bầu dục kéo dài hàng trăm mét nhưng chỉ có ba người ngồi, trên mặt bàn bày biện đủ sơn hào hải vị, xung quanh những cô người làm mặc đồng phục hết sức quy củ, đứng nghiêm trang.
Trong số bọn họ có một người mặc trang phục riêng biệt để phân chia cấp bậc của những người bề tôi.
Ông Đường Trạch ngồi tại chủ vị, ngầm khẳng định địa vị bản thân trong nhà nói riêng, đối với bên ngoài nói chung không hề tầm thường, vô cùng quyền lực.
Ông cầm dao nĩa, nhẹ nhàng cắt miếng bít tết được chế biến bởi những đầu bếp giỏi vượt qua từ hàng trăm cuộc thi lớn nhỏ khác nhau, từng động tác đều tinh tế quý tộc, lại khiến người khác cảm thấy áp lực vô cùng.
Bà Karina Ivanov, Đường Hân Nghiên lặng im dùng bữa.
Tuy rất muốn nói gì đó để tạo không khí ấm cúng của một gia đình, nhưng ông Đường Trạch trước nay khó tính lạnh lùng, không cho phép trong bữa cơm có tiếng nói chuyện.
Trong tòa biệt phủ Bạch Tuyết nói riêng, hay trong toàn thể gia tộc họ Đường nói chung địa vị của ông Đường Trạch đứng ở vị trí chí tôn, lời nói của ông có sức nặng ngàn cân, không một ai dám chống đối lại ông cho dù có bất mãn thế nào cũng phải cắn răng chấp nhận.
Ông Đường Trạch là người đặt ra quy tắc nhưng cũng chính là người duy nhất có thể tùy tiện phá vỡ luật lệ, ông dùng khăn lau miệng mình, điềm đạm mở lời: “Nghiên Nghiên.”
Âm thanh trầm khàn nhưng lạnh lẽo thấu xương.
Đường Hân Nghiên như có luồn điện chạy dọc sống lưng, bất giác run rẩy, cô khẽ đáp: “Dạ.”
Bà Karina Ivanov ngầm lo lắng nhưng cũng không tiện mở lời.
Ông Đường Trạch ghét nhất là bị người khác chen lời vào khi không được ông cho phép! Nếu bà không cẩn thận rất có thể sẽ chọc giận ông, khiến ông nhìn Đường Hân Nghiên thêm bực bội mà làm khó con bé.
Đúng là ông Đường Trạch rất yêu thương vợ con, nhưng cái tình yêu ấy không lấn át được tính khí.
Ông thân là Đại tướng quốc phòng, đứng đầu cả quân đội của một quốc gia, người có tiếng nói trong các cuộc họp chính trị Nước Nhà lại không có con trai nối dõi sự nghiệp nên tính cách càng thêm độc đoán đáng sợ.
Ông có yêu Đường Hân Nghiên, nhưng vẫn có sự miệt thị giấu kín trong lòng,
Vì cô là con gái!
Cái miệt thị khinh nữ trọng nam được ông cẩn thận giấu kín cũng chẳng ngăn được sự bất cẩn qua từng hành động lời nói được thể hiện dù vô tình hay cố ý cũng đều rất rõ ràng.
Đó cũng là lý do vì sao Đường Hân Nghiên thường xuyên đi du lịch, cô không muốn đối mặt với cha mình, dù chỉ một chút cũng không!
“Nhiều năm ta để con thoải mái tự do bên ngoài không quản người khác nói gì, nay con đã về ta cũng sẽ nói thẳng với con một chuyện.” Ông Đường Trạch nhìn ra sự căng thẳng của con gái mình và ông không hề quan tâm tới điều đó, ông nói tiếp: “Từ khi ông nội con còn sống đã cùng một người bạn giao ước: nếu hai nhà sinh một nam một nữ sẽ cho đính hôn, tương lai nên duyên vợ chồng kết làm thông gia.
Nhưng con của hai nhà, tức là ta và con của người bạn đó đều là con trai nên tiếp tục giao ước đến đời cháu.
Vừa hay hai nhà một nam một nữ, ngay từ khi con vừa được chào đời đã bế đi làm lễ đính hôn.”
Đường Hân Nghiên kinh ngạc ra mặt quay qua nhìn ông Đường Trạch: “Ý bố muốn nói…”
Ông Đường Trạch gật đầu chắc nịch: “Phải, chính là nó!”
Đường Hân Nghiên không kiềm nổi sự vui sướng trên khuôn mặt, cô như không tin nổi hỏi lại thêm một lần: “Bố nói thật không?”
Ông Đường Trạch cười hài lòng: “Ngay từ nhỏ hai đứa đã thân thiết, bố cũng yên tâm được phần nào.”
Đường Hân Nghiên: “Con đồng ý mối hôn sự này!”
“Được! Khi nào Hoa Thúy Kiều trở về đây đích thân ta sang đấy nói chuyện về vấn đề này!”
Bà Karina Ivanov ngồi nghe nãy giờ vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cuối cùng bà đánh bạo mở lời: “Hai cha con nói về chuyện gì vậy?”
Ông Đường Trạch: “Em còn nhớ hồi xưa chúng ta thường đưa Nghiên Nghiên sang Dịch Gia chơi không?”
“Ý anh nói nhà chúng ta có hôn ước với nhà họ?”
“Phải.”
“Nhà họ chắc cũng biết phải không?”
“Đương nhiên là biết.”
“Vậy con trai họ có biết không?”
“Không chắc.” Ông Đường Trạch nghi hoặc trước thái độ khác thường của bà Karina Ivanov: “Có chuyện gì?
Bà Karina Ivanov lập tức đánh trống lảng, lắc đầu cười trừ: “Không có gì.
Nghiên Nghiên thích con trai Dịch Gia sao?”
Đường Hân Nghiên thẹn thùng gật đầu: “Vâng.”
Bà Karina Ivanov lặng im không nói, bà chợt nhớ lại cuộc gặp sáng nay.
Cậu thanh niên giúp bà lựa thịt sườn đó là Dịch Khánh Tùng, con trai Dịch Phong Nguyệt – người có hôn ước với con gái bà lại nói bản thân đã có người trong lòng.
Liệu lời hắn nói là thật hay giả? Liệu hắn có biết về mối liên hôn hẹn trước giữa hai nhà Dịch Gia và Đường Gia?
Bà hi vọng hắn không biết chuyện này! Bởi nếu hắn biết chuyện này còn làm chuyện có lỗi với con gái bà, tổn thương con gái bà, bà nhất định khiến hắn trả giá!
Hắn khiến con gái yêu của bà đau khổ một bà làm người hắn yêu đau khổ gấp mười lần!
Trừ khi con gái bà muốn bỏ hắn, hắn không được phép khước từ con gái bà!
.