Đọc truyện Sói Thuần Mèo – Chương 43: Sự Chú Ý
“Thiếu gia cứu em! Thiếu gia!”
Nghe tiếng khóc của nữ sinh càng khiến đám nam sinh hư hỏng này thêm phấn khích, một tên đang chạm tay vào ngực cô xoa nắn cười cười: “Ái chà, gọi cả thiếu gia cơ đấy!”
“Lại là cậu thiếu gia may mắn và cô hầu gái xinh đẹp sao? Em lên giường với cậu thiếu gia bao lần rồi!”
“Ha ha, vừa nhắc tới thiếu gia liền ướt nhẹp, cá chắc cô em vừa tự xử vừa gọi thiếu gia nhiều lắm phải không?”
Nữ sinh nghe vậy chỉ biết xấu hổ im lặng, cô lắc đầu liên tục trong khi nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Tôi không cho phép các người sỉ nhục thiếu gia!
Trước khi chiếc áo sơ mi trên người cô bị chúng tháo xuống, cánh cửa phòng VIP bị một lực cực mạnh đạp văng, cánh cửa đập mạnh vào bản lề tưởng chừng rung chuyển cả phòng rượu.
Mọi thứ sau tiếng va chạm mạnh vừa rồi lập tức dừng lại, chúng nam sinh bị dọa đến ngây người vài giây đồng loạt quay người nhìn ra cửa.
Đôi mắt ướt của cô gái sáng rỡ, cô vui mừng rơi lệ: “Thiếu gia!”
Thiếu gia của cô đến rồi! Thiếu gia đã vì cô đến đây!
Thiếu gia chắc chắn có tình cảm với cô!
Dịch Khánh Tùng bước từng bước tiến dần về phía đám nam sinh, trước sự vui mừng của Lưu Tiểu Vy hắn vẫn điềm đạm lạnh lùng, khiến người khác không sao đoán được hắn đang nghĩ gì hay có ý định gì tiếp theo.
Đám nam sinh bị khí thế từ Dịch Khánh Tùng lấn áp, có kẻ sợ sệt vô thức buông tay khỏi Lưu Tiểu Vy, có kẻ vênh cao mặt kênh kiệu ngông cuồng.
Một tên trông có vẻ dũng cảm, cao giọng: “Mày là đứa nào? Có biết bố tao là ai không?”
Dịch Khánh Tùng không nói gì, vẫn thản nhiên bước về phía chúng.
Tên đó bị Dịch Khánh Tùng coi thường, thẹn quá hóa giận, đi về phía hắn còn chưa kịp mở miệng nói gì đã bị hắn thẳng chân đạp cho ngã ngửa.
Tên nam sinh bị đạp ngã vẫn không biết sợ, ngược lại càng thêm hung hăng, hắn nhanh chóng đứng dậy chỉ thẳng tay về phía Dịch Khánh Tùng: “Mày có biết bố tao là chủ tịch tập đoàn Ngân Nhĩ không?”
Dịch Khánh Tùng nhìn hắn, đôi con ngươi đen như ngọc sắc bén như dao: “Vậy sao?”
Tên đó thoáng rùng mình, hắn quay qua bốn tên còn lại quát: “Chúng mày đứng đấy làm gì? Còn không mau đánh chết nó cho tao!”
Bốn tên còn lại nghe vậy lập tức buông tay khỏi Lưu Tiểu Vy, đồng loạt dũng mãnh xông về phía Dịch Khánh Tùng.
Lưu Tiểu Vy vội vàng hai tay kéo vạt áo sơ mi che thân, lo lắng nhìn năm tên nam sinh đang quây quanh hắn: “Thiếu gia!”
Chưa đầy năm phút, đám nam sinh đã bị Dịch Khánh Tùng đo ván.
Tên nào tên nấy đều nằm bẹt dí dưới sàn nhà, ôm bụng quằn quại.
Hắn thật tàn nhẫn, chỉ cần một đòn thôi đã khiến bọn chúng sưng tím người.
Dịch Khánh Tùng cởi áo vest trên người ra, đi nhanh về phía Lưu Tiểu Vy đưa áo cho cô.
Cô hiểu ý đón nhận, khoác áo lên người.
Hương thơm nam tính từ chiếc áo làm cô thêm mê đắm, hơi ấm còn sót lại ôm lấy cơ thể cô, giống như cô đang nằm trong lòng thiếu gia vậy.
Dịch Khánh Tùng cầm tay Lưu Tiểu Vy kéo cô đứng dậy, dắt cô rời đi.
Lưu Tiểu Vy thoáng thất vọng, cô đã nghĩ sẽ được nằm trên vòng tay vững trãi của thiếu gia…
nhưng được thiếu gia cầm tay như vậy cô cũng đã mãn nguyện rồi.
Tên vừa rồi vẫn không biết sợ là gì, hắn nhân lúc Dịch Khánh Tùng không chú ý cầm chắc con dao găm trong túi áo, lao thẳng về phía Dịch Khánh Tùng và Lưu Tiểu Vy: “Đi chết đi!”
Lưu Tiểu Vy nhanh chóng nhìn ra ý đồ của hắn ta, vội đẩy Dịch Khánh Tùng về phía trước còn bản thân che chắn bảo vệ hắn.
Trước khi tên đó kịp đâm dao vào người cô, bỗng một cánh tay rắn chắc ôm lấy người cô kéo nhanh về phía người đó.
Trước mũi cô là hơi ấm từ lồng ngực của một người cô luôn muốn được dựa vào, hương thơm nam tính vấn quanh mũi, Lưu Tiểu Vy không uống rượu đã sớm say mèm, cả người cô mềm nhũn bấu víu vào người thiếu gia.
Cảm động đến rớm lệ…
Thiếu gia…
Lưu Tiểu Vy quá chìm đắm vào giấc mộng tự tạo, cô nào hay lưỡi dao của tên đó thay vì đâm vào cô lại ghim sâu vào bắp tay Dịch Khánh Tùng.
Hắn thoáng nhíu mày chịu đau, sắc mặt không đổi, tay vẫn ôm chắc Lưu Tiểu Vy trong lòng, tựa cây compa thẳng tắp xoay người lại ban cho tên đó một cước, lạnh lùng nhìn hắn ngã văng ra xa, rơi mạnh xuống bàn rượu.
Hắn cùng Lưu Tiểu Vy rời đi bỏ lại tên khốn ngông cuồng nằm giữa đống đổ vỡ của chiếc bàn kính, chai rượu và những chiếc ly thủy tinh.
Chủ tịch tập đoàn Ngân Nhĩ thật biết dạy con!
***
Dịch Khánh Tùng đưa Lưu Tiểu Vy ra bãi đỗ xe, hắn chủ động mở cửa sau xe ra hiệu cô ngồi vào.
Dù cô rất muốn ngồi ghế lái phụ nhưng cũng không dám yêu cầu gì nhiều, ngoan ngoãn ngồi vào bên trong hàng ghế sau.
Dịch Khánh Tùng đẩy mạnh cửa đóng lại, nhân lúc Lưu Tiểu Vy không chú ý hắn rút phăng con dao găm đang cắm trên bắp tay mình vứt xuống đường sau đó vòng ra sau xe, mở cửa ghế lái ngồi vào.
Vì ghế lái cao nên Lưu Tiểu Vy không sao nhìn được bắp tay Dịch Khánh Tùng chảy rất nhiều máu, nhuộm đỏ cả cánh tay áo sơ mi trắng…
Nhưng mùi tanh của máu thoang thoảng trong không khí làm cô phát giác ra điều bất thường, cô lo lắng ngập ngừng một hồi mới dám mở lời: “Thiếu gia bị thương sao?”
Dịch Khánh Tùng không đáp, lạnh lùng hỏi lại: “Tại sao em có mặt ở đây?”
Lưu Tiểu Vy bấu chặt tay vào vạt áo vest của Dịch Khánh Tùng đang khoác bên ngoài, im lặng không dám mở lời.
Hắn cũng không gặng hỏi, lặng im cùng cô suốt một quãng đường dài…
Cuối cùng Lưu Tiểu Vy cũng lấy hết dũng khí để nói lên sự thật: “Là em cố tình đến đây…”
Sắc mặt Dịch Khánh Tùng trước sau đều lạnh lùng như băng, hắn hoàn toàn không quan tâm đến lý do Lưu Tiểu Vy đến đây là gì, tại sao lại đến đây.
Hắn chỉ đang chờ một tin nhắn hồi âm từ ai đó…
Hắn liếc qua màn hình điện thoại, ngoại trừ những cuộc gọi của dì Lưu ra chẳng còn thứ gì khác.
Cô đang làm gì? Tại sao không trả lời tin nhắn của hắn?
Nhưng trong suy nghĩ của Lưu Tiểu Vy lại khác, cô cho rằng thiếu gia đến đây là vì cô, đang tức giận vì cô ngu ngốc mạo hiểm thanh danh để đến những nơi như thế này.
Cô nói: “Em chỉ muốn thu hút sự chú ý của thiếu gia mà thôi…”
Giọng Dịch Khánh Tùng lạnh tanh: “Em làm vậy rất nguy hiểm, em có biết không?”
Lưu Tiểu Vy cười hạnh phúc: “Nhưng thiếu gia đã đến kịp và cứu em đấy thôi.”
“Lần sau đừng ngu ngốc như vậy!”
“Thiếu gia, em….”
Lưu Tiểu Vy còn chưa kịp nói gì nhưng Dịch Khánh Tùng có thể nhìn ra điều cô muốn nói là gì, hắn tàn nhẫn cắt đứt tơ tưởng của một nữ sinh non nớt: “Lần đầu tôi gặp em khi em cũng mẹ em chật vật mưu sinh, tôi cưu mang hai mẹ con em, những gì tôi đối với hai mẹ con em là trách nhiệm, là nghĩa vụ, là đạo đức con người, ngoài những điều đó ra tôi không có tình cảm khác gì với em, mong em sớm từ bỏ và hiểu cho tôi.”
Từng câu từng chữ thoát ra từ miệng của Dịch Khánh Tùng như từng con dao sắc bén, cứa phát nào bị thương phát đấy, Lưu Tiểu Vy bị hắn từ chối tình cảm khi còn chưa kịp nói ra.
Lại còn từ chối một cách tuyệt tình như vậy!
Lưu Tiểu Vy đau đớn nước mắt rơi lã chã, không có cách nào kìm hãm lại được.
Mọi điều tốt đẹp thiếu gia đối tốt với cô chỉ vì trách nhiệm của một người cưu mang những con người bất hạnh, chỉ vì nghĩa vụ của người chủ và người làm, chỉ là đạo đức tam quan giữa người với người ngoài ra một chút tình cảm cũng không có?
Cô nghẹn ngào: “Thì ra thiếu gia đối tốt với em là vì thương hại em?”
Dịch Khánh Tùng lặng im không nói, nhưng Lưu Tiểu Vy biết hắn đang ngầm thừa nhận lời cô nói là thật.
Cô không kiềm nổi nỗi đau, bưng mặt khóc nức nở: “Thiếu gia có từng xem em là bạn bè, là em gái, hay có bất kỳ tình cảm nào khác đối với em hay không?”
Thiếu gia hãy nói có đi, chỉ là giả dối thôi cũng được! Xin đừng cự tuyệt em!
Nhưng…
“Không.”
Lưu Tiểu Vy cười trong khi trái tim vỡ vụn thành hàng nghìn mảnh: “Thiếu gia chỉ xem em là người làm thôi sao?”
Dịch Khánh Tùng không nói.
Lưu Tiểu Vy vừa đau đớn vừa xấu hổ: “Đến làm bạn với thiếu gia em cũng không có tư cách sao?”
Dịch Khánh Tùng vẫn im lặng, Lưu Tiểu Vy giận dữ lớn tiếng: “Thiếu gia trả lời em đi! Em xin thiếu gia!”
“Đừng suy nghĩ nhiều, vào nhà đi.”
“Tại sao thiếu gia không trả lời đúng trọng tâm?” Lưu Tiểu Vy cố tìm cho mình một tia hi vọng, nhưng càng tìm càng thất vọng.
Cô cười đắng ngắt: “Tại sao thiếu gia lại đối tốt với em để em không ngừng vọng tưởng?”
Tại sao thiếu gia xem cô là người làm lại đối tốt với cô? Thiếu gia dịu dàng với cô làm gì? Tại sao thiếu gia lại đến cứu cô? Tại sao chứ? Những điều thiếu gia làm với cô chỉ là trách nhiệm, là nghĩa vụ, là đạo đức thôi sao?
Dịch Khánh Tùng không vì sự đau khổ lúc này của Lưu Tiểu Vy làm xao động, hắn thẳng thắn đáp: “Lưu Tiểu Vy, tôi đối tốt với em không có nghĩa tôi có cảm tình với em.
Em muốn làm bạn với tôi, tôi chấp nhận.
Ngoài quan hệ chủ tớ, bạn bè ra chúng ta không có bất cứ mối quan hệ nào khác.”
“Thiếu gia có người trong lòng rồi phải không?”
Dẫu đã biết câu trả lời Lưu Tiểu Vy vẫn ngu ngốc tự làm mình đau khổ.
Cô thất thần bước xuống xe, nước mắt che khuất tầm nhìn, cô không rõ Dịch Khánh Tùng đã phóng xe rời đi từ bao giờ, cũng không rõ hắn đi thẳng hay rẽ ngang.
“Phải.
Tôi rất yêu cô ấy!”
Cô đã có câu trả lời như ý nguyện, nhưng tại sao cô vẫn chẳng có cách nào chấp nhận.
Chấp nhận một việc thiếu gia đã yêu một người con gái khác, không phải cô?
Lưu Tiểu Vy tuyệt vọng ngồi xụp xuống ngay trước cổng biệt thự, cô gục mặt bó gối khóc thật lớn.
Tại sao chứ? Tại sao cô không phải người trong lòng của thiếu gia? Tại sao cô chỉ là một đứa người làm thấp hèn? Người con gái trong lòng thiếu gia hơn cô bao nhiêu? Hơn cái gì? Tại sao thiếu gia không yêu cô? Tại sao thiếu gia lại yêu cô ta?
Tại sao chứ?
Có quá nhiều câu hỏi tại sao trong đầu Lưu Tiểu Vy, toàn bộ đều không có câu trả lời.
Người có thể trả lời có lẽ hiện giờ đã đến bên cô gái trong lòng, cùng cô ấy thân mật ngọt ngào…
Dì Lưu nghe Dịch Khánh Tùng báo đã đưa Lưu Tiểu Vy trở về an toàn liền vội vàng chạy ra cổng đón con.
Thấy con gái bà khóc lóc thương tâm ngay trước cổng, bà lo lắng đi tới gần cô, khẽ gọi: “Tiểu Vy?”
Nghe tiếng gọi thân thương của mẹ mình, lòng Lưu Tiểu Vy càng thêm vụn vỡ.
Cô ngước khuôn mặt đẫm nước lên nhìn mẹ mình, uất ức nói trong tiếng nấc: “Có phải thiếu gia đi tìm con là vì trách nhiệm không mẹ?”
Dì Lưu khó hiểu: “Con nói gì vậy?”
Lưu Tiểu Vy kéo chiếc áo đang choàng trên người mình xuống, từ khi nào hơi ấm của thiếu gia đã bị nhiệt độ cơ thể của cô lấn áp.
Cô đau đớn ôm chặt chiếc áo vào lòng, cô ôm chiếc áo thì có ích gì chứ! Đâu phải ôm thiếu gia đâu!
Cô nấc nghẹn: “Thiếu gia đi tìm con không phải vì yêu con, thiếu gia tìm con chỉ vì trách nhiệm của một người chủ và đạo đức con người, thiếu gia không hề yêu con!”
Dì Lưu nhất thời không biết phải nói gì, bà dang tay ôm con gái vào lòng.
Tiếng khóc của con như xé ruột xé gan bà.
Bà thề, kẻ nào làm con bà tổn thương đều phải trả giá cho việc này!
Kể cả Dịch Khánh Tùng!
Ánh mắt dì Lưu hừng hực lửa hận, dường như có thể thiêu rụi cả một tòa nhà cao chọc trời!
.