Đọc truyện Sói Thuần Mèo – Chương 39: Lấy Tôi
Thẩm An Ngọc giờ cũng không còn quá tự ti vẻ ngoài trước mặt Dịch Khánh Tùng nữa, cô vô tư ngồi dựa lưng lên ghế lái phụ, bỏ mặc hắn một mình nhìn đường lái xe còn bản thân tay cầm điện thoại của hắn thản nhiên chu mỏ chụp hình.
Như thể bên cạnh cô là thằng bạn thân chí cốt hơn là một ông chủ.
Dịch Khánh Tùng vừa lái xe vừa liếc trộm Thẩm An Ngọc đang làm trò con bò bên kia, nhịn không được khẽ phì cười.
Mặt mũi thế kia vẫn có tâm trạng chụp hình việc này cũng chỉ có mình cô làm được.
Cơ mà hắn rất thích một Thẩm An Ngọc lạc quan vui vẻ thế này hơn là cô nàng mít ướt khóc òa ban sáng.
Hắn tò mò muốn biết thành quả của những bức ảnh trông cô sẽ ra sao?
Thẩm An Ngọc nghiêng người quay lưng về phía Dịch Khánh Tùng, một tay tạo thành hình cánh hoa dưới cằm bất chấp dung mạo có chút ngớ ngẩn chụp liền vài tấm.
Cô thỏa mãn dựa lưng xuống ghế, nhìn lại bức ảnh vừa chụp nhịn không được cười lớn một tiếng.
Biết mình thất thố, cô vội bụm tay che miệng cười khúc khích.
Dịch Khánh Tùng không giấu được sự tò mò: “Có gì đáng cười vậy?”
Quả nhiên, giống như những gì hắn đang nghĩ…
“Em chụp trộm sếp đấy!” Thẩm An Ngọc bất lực vỗ vỗ miệng mình vài cái.
Không nói có ai bảo câm đâu chứ!
Thôi lỡ mồm rồi thì thôi, Thẩm An Ngọc tiếp tục ngưỡng mộ ca ngợi: “Góc nghiêng của sếp đỉnh thực sự! Mũi vừa cao vừa thẳng, lông mi thì dài, môi trái tim nữa.
Càng nhìn em càng thấy thích!!”
Dịch Khánh Tùng mỉm cười: “Cảm ơn em đã khen!”
Xem ra tôi còn dựa vào cái mặt này để thu phục em dài dài!
Giọng Thẩm An Ngọc ra chiều khinh bỉ: “Còn em lúc này trông phát gớm!”
“Mấy hôm khỏi là xinh lên thôi!”
“Sếp thấy em xinh thật không?” Thẩm An Ngọc quay qua Dịch Khánh Tùng vô tư hỏi, ánh mắt đặc biệt mong chờ.
Ui, Thẩm An Ngọc cô đây thích nhất là được khen ngợi đấy!
“Hoàn mỹ!”
Thẩm An Ngọc vui sướng bật cười thành tiếng: “Hì hì.”
Càng nghĩ về lời khen vừa rồi Thẩm An Ngọc càng sảng khoái, cứ tủm tỉm cười như một đứa ngốc.
Dịch Khánh Tùng cũng kệ, không lỡ phá hỏng tâm trạng của cô và rồi hắn cũng bị bộ dạng vô tư ngớ ngẩn này của cô chọc cho phì cười.
Cô thấy hắn bật cười thì xấu hổ im bặt không dám cười tự sướng một mình nữa, còn hắn biết mình là nguyên nhân của sự gượng gạo này cũng nhanh chóng kiềm chế cảm xúc của mình lại.
Hai người vô thức quay qua nhìn nhau lại bị chính sự nghiêm túc bất chợt của đối phương chọc cho bật cười.
Chiếc Lamborghini Urus bỗng rộn ràng lạ thường…
Thẩm An Ngọc bụm miệng cười khúc khích, quay qua nhìn ông chủ nổi danh nghiêm nghị lạnh lùng đang phá lên cười thành tiếng bất chấp hình tượng kia nhịn không được cười điệu nấc cục: “Hớ hớ hớ!”
Dịch Khánh Tùng khó khăn lắm mới kiểm soát được cảm xúc của chính mình toan nín cười thì bị kiểu cười làm lên thương hiệu của yêu nghiệt kia chọc cười lần hai, hắn vừa cười vừa nói: “Em cười kiểu gì đấy!”
“Điệu cười độc quyền cả gia phả không ai có của em đấy hớ hớ!” Thẩm An Ngọc vô tội nói.
Mồm thì bị méo lệch một bên còn ngoác ra cười hơ hớ, cô vừa cười vừa khổ sở ôm mặt mình: “Không cười nữa đâu, đau hết cả miệng rồi!”
Dịch Khánh Tùng kề tay dưới miệng ho khan vài tiếng, một hành động hết sức bình thường ấy thế lại chọc Thẩm An Ngọc kia bật cười vô ý kéo theo cả hắn.
Cười nhiều đến nẫu cả ruột gan, hắn chịu không nổi vội dừng xe bên lề đường cố gắng kiềm chế bản thân lại.
Thẩm An Ngọc miệng cười nhưng nước mắt chảy dài, đau chết cô rồi!
Tuy rằng cô nghĩ như vậy nhưng hành động lại trái ngược hoàn toàn không sao ngừng cười được.
Dịch Khánh Tùng không hiểu sao cứ người kia ngoác miệng ra cười hắn cũng chẳng khống chế được cảm xúc của mình.
Nếu là trường hợp khác sẽ chẳng sao, sẽ thật vui vẻ nhưng hiện tại cô đang có bệnh về cơ miệng hạn chế vận động mạnh.
Nhưng ngay cả bản thân hắn cũng bị cô chọc cho cười không thể khống chế được thì hắn có thể làm gì để giúp cô đây?
Hắn có chút đắn đo với cái suy nghĩ vừa rồi của chính mình, mặc kệ đi trường hợp cấp bách hắn không quản được nhiều như thế.
Hắn túm chặt bắp tay Thẩm An Ngọc đang khổ sở vừa cười rơi nước mắt bên ghế phụ kéo nhanh về phía mình, trước khi cô kịp phản ứng hắn đã áp môi mình lên môi cô.
Hắn bấu chặt đôi bả vai cô, ban đầu hắn chỉ muốn giúp cô và cả chính hắn chấn tĩnh được cảm xúc nhưng hắn đã tùy tiện quá phận, dùng lưỡi nhẹ nhàng tách răng cô ra, cuốn lấy phiến lưỡi mềm mại nóng rát bên trong khoang miệng cô.
Thẩm An Ngọc kinh ngạc mở to mắt nhìn khuôn mặt hoàn hảo đang phóng to ngay trước mắt mình.
Theo phản xạ chống hai tay lên hai bên ngực Dịch Khánh Tùng, vô thức muốn đẩy hắn ra nhưng thâm tâm lại muốn hưởng thụ khoái cảm môi lưỡi do hắn mang đến.
Cô mơ màng ngắm nhìn hắn, đem từng nét chân mày rậm rõ nét, đem hàng mi vừa dài vừa dày dặn, đem đôi con ngươi đen như ngọc nhu tình, đem tất thảy những cái đẹp trên dung mạo hắn vào tầm ngắm mình, sảng khoái thưởng thức.
Dịch Khánh Tùng thấy Thẩm An Ngọc không có ý định kháng cự, thậm chí còn thuận theo hưởng thụ, Hắn thầm mắng trong lòng, yêu nghiệt này sao có thể dễ dàng buông nơi như vậy? Liệu trước mắt cô là gã đàn ông có dung mạo khác cô có bị câu dẫn đến hồ đồ như này hay không?
Thẩm An Ngọc nhíu chặt mày suýt xoa một tiếng dài, khó chịu đấm mạnh vào người Dịch Khánh Tùng vài cái nhưng chẳng hề nhằm nhò gì.
Đáng ghét, sếp tự dưng cắn cô làm cái gì!
Nhưng sao sếp lại có vẻ tức giận vậy?
Thẩm An Ngọc khó khăn đẩy Dịch Khánh Tùng ra vô ý khiến hắn kéo theo sợi chỉ bạc, cô ngại ngùng đỏ bừng mặt khiến dung mạo hiện tại của cô thêm ngớ ngẩn, cô biết rõ điều này vội vàng hai tay chụp lên mặt: “Sếp đáng ghét, sao lại cắn em!”
“Em không ngoan!” Dịch Khánh Tùng không vội buông Thẩm An Ngọc ra, hắn rúc đầu vào giữa hai cánh tay đang chụp mặt của cô khiến cô miễn cưỡng nới rộng khoảng cách hai cánh tay sang hai bên, hắn gục mặt xuống cổ cô hà hít mùi hương của riêng cô.
Hắn nhớ về đêm cô đi tìm gã đàn ông đó.
Sao cô có thể dễ dàng bán đứng chính mình như vậy? Chỉ gặp chút khó khăn về tiền bạc cô thay vì tìm biện pháp giải quyết lại đưa ra hạ sách ngu ngốc đó?
Hắn biết mọi thứ về cô, biết cả lý do tại sao cô phóng khoáng bất cần như vậy.
Nhưng hắn không đành lòng nhìn cô như vậy…
Cô thật không ngoan!
“Là sếp hôn em trước!” Thẩm An Ngọc đúng như bản chất của mình, không chút ngần ngại liền vạch trần ông chủ của mình.
Dịch Khánh Tùng khẽ khì cười: “Tôi cứu em đấy!”
“Cứu em?”
“Em xem, em không còn cười mất kiểm soát nữa rồi.”
Ừ nhỉ?
Thẩm An Ngọc buông tay khỏi mặt mình, ôm lấy cổ Dịch Khánh Tùng vui vẻ cảm kích: “Sếp là giỏi nhất ha ha!”
Dịch Khánh Tùng ôm đáp lại cô, vụng trộm ngậm lấy cổ da cổ cô.
Yêu nghiệt này thật tùy tiện, hắn cần phải canh chừng cô thật chặt, tốt nhất là mọi lúc mọi nơi!
“Nhưng mà…”
Thấy người kia ngập ngừng, hắn tạm tha cho da cổ cô khàn giọng dò xét: “Nhưng mà sao?”
“Sếp hôn thôi cần gì cắn em như thế?”
“…”
Thẩm An Ngọc chạm tay lên vết cắn còn rướm máu trên môi mình, sếp cắn gì cắn thâm thế! Mới chạm vào có xíu mà xót buốt cả não!
“Em nói xem?”
“Sếp đừng dụ hoặc em, em theo sếp đấy!”
“Em theo tôi, tôi bảo hộ em?”
Thẩm An Ngọc ngẩn người không biết hàm ý của Dịch Khánh Tùng là gì, cô chạm tay vào hai bên vai hắn khẽ đẩy ra: “Vậy em theo sếp đến khi nào?”
“Cả đời.”
“Nhưng em còn đi lấy chồng, theo sếp sao mãi được?”
“Lấy tôi.”
“…”
Dịch Khánh Tùng thấy cô im lặng cũng không vội thúc dục, hắn buông tha cho cô sau khi để lại dấu hôn đỏ ửng trên cổ cô.
Liếc mắt nhìn qua thành quả của mình, hài lòng nhếch môi cười nhạt.
“Thế nào?”
Thẩm An Ngọc không cần suy nghĩ kỹ đã trả lời: “Không!”
“Tại sao?” Dịch Khánh Tùng vừa tự mãn chưa được bao lâu thì yêu nghiệt kia làm cho mất hứng, hắn không vui liếc nhìn cô, ngầm cảnh cáo người kia quản chặt mồm miệng.
“Em có yêu sếp đâu, lấy sếp làm gì?”
“…”
Quả nhiên, Thẩm An Ngọc đúng là đầu bã đậu…
“Cơ mà em yêu tiền của sếp…” Thẩm An Ngọc vội vàng ngậm bặt miệng, vội vàng đeo khẩu trang lên đồng thời quay mặt đi hướng khác.
“Em đùa đấy!”
“Em cần bao nhiêu tiền?” Dịch Khánh Tùng không những cảm thấy tức giận hay khó chịu trước câu nói đó của Thẩm An Ngọc hắn còn sẵn sàng ra tay tương trợ cô bất cứ lúc nào.
Trên đời này thứ duy nhất hắn thiếu hiện tại là chính cô!
“Rất nhiều!”
“Nhiều là bao nhiêu? Tôi cho em vay?”
“Không biết nữa.”
Thẩm An Ngọc lắc đầu cười nhạt, ánh mắt cô lạnh lẽo đến thấu sương, vô tình đóng băng tâm can Dịch Khánh Tùng.
Hắn đã bí mật cho người đi tìm thông tin về cô sao lại không biết điều cô nói là gì.
Hắn thật sơ ý khi đã đụng đến vấn đề cô không muốn nhắc tới này.
Không gian bỗng im lặng đến ngột ngạt, hắn thật không thích trường hợp này một chút nào.
Vừa hay phía trước có siêu thị nhỏ, hắn nhẹ nhàng đánh xe đi về phía đó: “Sắp tới trưa rồi qua đó mua gì không?”
Thẩm An Ngọc nghe vậy ngước mắt nhìn về phía trước, hiểu ý Dịch Khánh Tùng muốn nói gì cô gật gật đầu.
Như nhận ra gì đó, cô tò mò hỏi: “Sếp không đi làm ạ?”
“Đằng nào cũng muộn rồi, chiều tôi tới công ty.”
“Dạ.” Cô không chút ngần ngại, thẳng thừng mở lời: “Vậy sếp đến nhà em ăn cơm nhé, em muốn cảm ơn sếp chuyện hôm nay.
Hơn nữa nhà em cũng gần công ty hơn đấy!”
“Được.” Hắn gật đầu: “Em muốn ăn gì?”
Hắn bổ sung thêm: “Tôi nấu cho em.”
“Ui, sếp biết nấu cơm nữa ạ?”
“Không cần kinh ngạc vậy đâu!”
Thẩm An Ngọc giơ tay thành dấu like về phía hắn ngưỡng mộ vô cùng: “Sếp em đúng là đa tài!”
“Bớt nịnh.”
“Hì hì.
Sếp nấu gì em ăn đấy! Em dễ nuôi!”
***
Thẩm An Ngọc thật ngây thơ khi chỉ nghĩ Dịch Khánh Tùng biết nấu ăn là đơn giản làm vùng trong không gian bếp, ai dè hắn rất biết chọn những món tươi ngon trên các sạp hàng.
Trong lúc hắn chọn miếng sườn heo tại quầy thịt thì bắt gặp một người phụ nữ người Nga trung niên đã ngoài bốn mươi cũng đang chọn tới chọn lui không biết nên chọn miếng nào cho hợp tình hợp lý.
Bà ấy quay qua hai người bọn họ, thấy hắn chỉ trong tích tắc đã nhặt được một miếng ưng ý, bà cảm thấy hứng thú với một cậu trai trẻ lại còn đảm đang liền lân la tiến lại gần: “Chàng trai trẻ!”
Tiếng phổ thông của người phụ này rất tốt nhưng vẫn có cái riêng của một người Nga khi nói tiếng nước ngoài.
Dịch Khánh Tùng tuy vẻ ngoài lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng thực chất là một người có nghĩa có lễ.
Hắn cúi đầu thay lời chào, lễ phép hỏi lại: “Dì gọi con?”
“Cậu biết chọn thịt sao?”
“Vâng ạ!”
Dì ấy vui vẻ cười: “Vậy tốt quá, dì đang định mua chút thịt về nấu cho cô con gái cưng vừa đi du lịch về.”
“Dạ được.” Dịch Khánh Tùng nhiệt tình gật đầu.
Hắn quay người nhìn quanh, sau khi xác định ai đó đang hớn hở quanh quẩn khu bánh kẹo mới an tâm tiếp tục hỗ trợ dì người Nga kia chọn thực phẩm: “Dì muốn mua phần nào ạ?”
“Tôi muốn mua sườn về lọc thịt xào cay.” Dì ấy vô ý nhìn vào xe đẩy của Dịch Khánh Tùng thấy trong đó có một gói thịt sườn trông rất tươi ngon, dì cười cười nhìn hắn như dò hỏi.
Dịch Khánh Tùng toan từ chối, hắn chợt nhớ tới lời dặn của Văn Bình.
Bệnh tình lúc này của Thẩm An Ngọc không nên ăn đồ có nhiều chất đạm, hắn liền cầm gói sườn trong xe mình lên đưa về phía người phụ nữ kia: “Dì cứ lấy đi ạ.”
“Như vậy không hay cho lắm…” Người phụ nữ ấy ngoài mặt khách sáo nhưng trong lòng đã sớm hát ca.
Con gái bà rất thích ăn mấy món liên quan tới thịt sườn đương nhiên bà muốn chọn cho con gái bà phần ngon nhất rồi.
“Không sao, con sẽ chọn cái khác.”
“Vậy tốt quá, cảm ơn cậu nhé!” Người phụ nữ này càng lúc càng bạo, vô tư nhờ vả: “Cậu giúp tôi chọn thêm gói sườn nữa được không?”
“Được.”
Người phụ nữ ấy toan muốn mua thêm chút hoa quả tươi, chợt trông thấy trong xe đẩy của Dịch Khánh Tùng có rất nhiều loại hoa quả.
Quả nào quả lấy đều đẹp đều ngon mắt, bà đánh bạo: “Cậu trai trẻ…”
Dịch Khánh Tùng không chút khách sáo, trực tiếp từ chối: “Con sẽ giúp dì chọn những quả khác.”
Bà ấy biết mình đã đi quá phép tắc lễ nghĩa, ái ngại nói: “Xin lỗi cậu.”
“Không sao.”
Sau một hồi cuối cùng người phụ nữ người Nga trung niên này cũng hài lòng, bà cười đôn hậu: “Cảm ơn cậu rất nhiều.
Cậu vừa là đàn ông, vừa trẻ trung lại rành việc nội trợ quả thật rất ưu tú.”
Dịch Khánh Tùng khiêm tốn cúi đầu trước lời ca tụng của bà ấy: “Cũng thường thôi ạ.”
“Con gái tôi cũng rất giỏi, khi nào có dịp tôi sẽ giới thiệu con bé cho cậu.”
“Không cần đâu ạ.”
Người phụ nữ trung niên người Nga ra chiều tiếc nuối: “Cậu đã có đối tượng rồi?”
“Vâng.”
“Chắc hẳn cô ấy rất ưu tú mới lọt vào mắt xanh của cậu.”
“Vâng, một người rất hoàn mỹ.”
Người phụ nữ ấy che miệng cười tủm tỉm: “Xem cậu khi nhắc đến cô ấy kìa, biết bao là yêu chiều!”
“…”
“Cảm ơn cậu nhé, giờ tôi phải đi rồi.
Có duyên gặp lại!”
“Vâng, tạm biệt dì!”
Người phụ nữ ấy vừa đẩy xe vừa trau mày suy tư gì đó.
Nghĩ lại bà cảm thấy cậu trai trẻ kia đặc biệt quen, hình như bà gặp ở đâu rồi thì phải…
.