Đọc truyện Sói Thuần Mèo – Chương 36: Cộng Sinh
Ninh Nhã Tịnh vừa tức giận vừa ấm ức đi dọc trên hành lang, lúc gần đến khu vực thang máy cô thoáng ngạc nhiên khi Cung Hải Đình vẫn còn đứng bên ngoài mặc dù cửa thang máy đã mở lớn từ lâu.
Biết rõ trưởng phòng Cung có ý định chờ mình, Ninh Nhã Tịnh khó chịu ra mặt đi nhanh về phía Cung Hải Đình giọng điệu có chút mất kiểm soát: “Cô đã sớm biết được chuyện này?”
Cung Hải Đình trừng mắt lườm Ninh Nhã Tịnh: “Đừng lên giọng chất vấn tôi!”
Cung Hải Đình lạnh lùng bỏ vào thang máy trước, thấy Ninh Nhã Tịnh vẫn đứng lì ngoài cửa không chịu vào, cô không vui nói: “Thẩm An Ngọc còn biết trên biết dưới, cô không biết vào bấm thang máy cho cấp trên sao?”
Ninh Nhã Tịnh không có lời gì phản bác, hậm hực đi vào trong thang máy bấm số 14, lẩm bẩm trong miệng không dám nói lớn: “Thích cô ta thì ở lại mà chờ!”
“Cô nói gì?”
Ninh Nhã Tịnh giật thót, lúng túng sợ sệt: “Dạ không…”
“Cô vẫn chưa biết cô và Thẩm An Ngọc khác biệt thế nào sao?”
“Khác biệt thế nào?”
“Cô ta thông minh còn cô thì ngu xuẩn!”
“Cô!” Ninh Nhã Tịnh cũng không phải dạng vừa, không chút kiêng nể Cung Hải Đình là cấp trên trực tiếp móc mỉa: “Không phải cô cũng không lại cô ta sao?”
Cung Hải Đình cười nhạt: “Tôi và cô không cùng đẳng cấp!”
Ninh Nhã Tịnh hừ lạnh, khoanh hai tay trước ngực, hất mặt nhìn đi hướng khác.
Lại nhớ tới lời cảnh cáo ngầm mà Cao Thắng Thành dành cho cô.
Không phải ông ta là cổ đông khó tính nhất Hỏa Dương sao? Ông ta lại có thể bỏ qua cho Thẩm An Ngọc một cách dễ dàng thậm chí không có nửa lời chất vấn.
Tính cách của cô ta có thứ gì mà bất kể trường đại học hay công ty đều có nhiều người vây quanh cô ta?
Cung Hải Đình không chấp nhặt một đứa ngu ngốc như Ninh Nhã Tịnh, cô im lặng, âm thầm nhớ lại chuyện cô thấy tại phòng làm việc của chủ tịch.
Chủ tịch nổi danh nghiêm túc lạnh lùng, cư nhiên để mặc Thẩm An Ngọc làm nũng trong lòng không một lời trách cứ.
Thẩm An Ngọc tấn công cô tàn độc như vậy vẫn được bảo lãnh, khỏi nói cô cũng biết ai đã làm chuyện này.
Nói Thẩm An Ngọc chịu phạt làm việc không lương nhưng chủ tịch vẫn âm thầm bảo cô chuyển cho cô ta chút tiền sinh hoạt?
Rốt cuộc người chịu bất công luôn là cô!
Một tập đoàn nổi danh công bằng minh bạch như Hỏa Dương lại có chuyện chủ tịch dung túng tình nhân, bỏ mặc nhân viên mình chịu bất công!
Dịch Khánh Tùng có thế lực thế nào? Cô liệu có chống lại hắn để đòi lại công bằng cho chính mình?
Dịch Khánh Tùng có tình nhân.
Cô có nên im lặng cho qua chuyện hay liều mạng công bố cho toàn thế giới biết? Như vậy mới có cơ hội lật đổ Thẩm An Ngọc!
Không được!
Cô so với Dịch Khánh Tùng là trứng chọi đá, hắn có thể dễ dàng bóp chết cô như một con kiến.
Cô còn gia đình, còn sự nghiệp, còn tương lai.
Cô nên suy nghĩ cho thật kỹ tránh để lại hậu họa không thể cứu vãn!
***
Nghe tiếng động ngoài cửa, Dịch Khánh Tùng không giấu nổi sự mong đợi liền ngẩng đầu nhìn về phía trước, sắc mặt hắn nháy mắt trở nên khó coi, không vui mở lời: “Thẩm An Ngọc đâu?”
Quán Thuần còn chưa kịp bước chân đi vào đã bị câu hỏi của sếp làm khựng lại, hắn ngơ ngác hết nhìn sếp đến nhìn xung quanh văn phòng.
Thứ hắn nhìn thấy ngoài nội thất văn phòng ra thì chẳng có cái gì khác thường cả.
Hắn vô tội nhìn Dịch Khánh Tùng giải trình: “Em đã gọi cô Thẩm, cũng tận mắt nhìn cô ấy rời đi rồi mà?”
Sắc mặt Dịch Khánh Tùng càng thêm khó coi: “Chú nhìn quanh đây xem xem có Thẩm An Ngọc nào không?”
Quán Thuần nghệt mặt, âm thầm túm đầu Thẩm An Ngọc lên mắng.
Cô gái này chạy đi đâu rồi không biết!
Dịch Khánh Tùng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, ngữ điệu thêm lạnh lùng: “Chú không nhớ tôi đã nói gì sao?”
Quán Thuần vội vàng mở to cửa đồng thời đứng dịch sang một bên nhường đường cho Dịch Khánh Tùng đi.
Người kia cảm thấy chưa đủ, cố tình huých mạnh vai vào người hắn.
Quán Thuần đáng thương còn chưa kịp hiểu mình đã làm sai điều gì đã bị người kia dội thêm gáo nước lạnh.
“Không tập trung vào công việc, lập biên bản!”
Ơ??
Lúc Dịch Khánh Tùng khuất bóng dưới cuối góc hành lang Quán Thuần mới hoàn toàn được thông não, sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng, đau đớn vỗ vào mặt mình một cái.
Trời ơi sao hắn có thể quên mất lời căn dặn của sếp trước khi đi đón Thẩm An Ngọc chứ!
“Thẩm An Ngọc không nhớ đường cần phải đưa tới tận nơi!”
Thẩm An Ngọc kia rốt cuộc não cô được làm bằng cái gì vậy? Không biết đường thì có thể hỏi hắn, tại sao lại đi lung tung báo hại hắn bị trách mắng chứ!
***
Tầng 60 nói rộng không rộng nói nhỏ chắc chắn không phải nhỏ, Dịch Khánh Tùng vừa đi khắp hành lang vừa đảo mắt xung quanh tìm người.
Nhưng vì không gian rộng rãi, có thể hắn vừa đi đến đây cô đã đi đến chỗ khác.
Cuối cùng hắn mở điện thoại ra vào phần mềm riêng biệt dùng để quản lý nhân viên mà chỉ có duy nhất một người sử dụng là hắn.
Hắn đã nhớ ID của Thẩm An Ngọc nên không quá khó khăn để dò tìm định vị của cô ở chỗ nào.
Nơi Dịch Khánh Tùng tìm được Thẩm An Ngọc là khu vui chơi được hắn thiết kế riêng biệt, dùng để cho các cán bộ lãnh đạo Hỏa Dương tới giải trí đồng thời tìm cảm hứng thiết kế, ngoài ra cũng là nơi để các khách hàng trải nghiệm cũng như chiêm ngưỡng kỹ thuật của Hỏa Dương trước khi quyết định hợp tác hoặc thu mua.
Khu vui chơi được gom gọn vào một căn phòng lớn có mái vòm bằng kính khổng lồ, các màn hình cực đại, những thiết bị tân tiến từ chơi trực tuyến hay chơi giải trí ngoài thực như gắp thú, đua xe, trải nghiệm ảo,…
nói quá hơn nơi này giống như một trung tâm trò chơi thu nhỏ vậy.
Ban đầu khi vừa xác định được Thẩm An Ngọc đã đi lạc tới khu vui chơi Dịch Khánh Tùng cứ nghĩ cô sẽ vào chơi thử cho biết, nhưng khi hắn tới nơi thì chỉ thấy cô đứng nhìn vào từ ngoài cửa, tay cầm thanh socola vô tư nhấm nháp.
Hắn chậm rãi tiến về phía cô, khẽ mở lời đánh động không gian: “Cảm thấy chỗ này thế nào?”
Thẩm An Ngọc trực tiếp cho Dịch Khánh Tùng ăn bơ, cô còn không thèm ngoảnh lại nhìn hắn dù chỉ một cái.
Cô điềm đạm mở lời: “Khu vui chơi này là ý tưởng của ngài Cao phải không ạ?”
“Sao em biết?”
Thẩm An Ngọc tự hào nói: “Các tác phẩm của ngài ấy có cái riêng biệt, nhìn phát ra luôn.”
“Riêng biệt thế nào?”
Thẩm An Ngọc rành rọt ca ngợi: “Ngài Cao theo chủ nghĩa hoàn hảo, ngài ấy luôn đặt lợi ích chung lên hàng đầu, các tác phẩm của ngài ấy đều làm phần lớn người sử dụng thấy thoải mái.
Ví dụ như việc treo màn hình cỡ lớn trên bốn bên tường này, nếu đồng loạt bật những đoạn phim về quang cảnh thiên nhiên đối với những người làm tại không gian khép kín như Hỏa Dương, bốn phía đều nhà lầu xe cộ, âm thanh giao thông ồn ào, nhất là những vị có áp lực cao sẽ đặc biệt tốt để thanh tịnh đầu óc và cải thiện tư duy.”
Dịch Khánh Tùng nghe vậy càng thêm cao hứng trước sự hiểu biết của Thẩm An Ngọc.
Khả năng tư duy và suy luận của cô rất tốt nếu chỉ dùng cho những việc nhỏ nhặt thì thật lãng phí!
“Màn hình chưa bật em đã đoán được rồi?”
Thẩm An Ngọc bỏ nốt miếng socola vào miệng nhai, sau khi hoàn toàn nuốt xuống mới lịch sự mở lời: “Ngài Cao là thần tượng của em, em theo dõi ngài ấy gần bảy năm nay rồi đương nhiên sẽ hiểu đôi chút về ngài ấy!”
Dịch Khánh Tùng có chút khó chịu nhưng lại chẳng tiện thể hiện ra bên ngoài, hắn nói: “Em có muốn thử không?”
Theo dõi tận bảy năm trời? Tại sao lại không theo dõi hắn? Hắn hai mươi tuổi đã được xếp vào danh sách mười chủ tịch trẻ nhất thế giới, cô không theo dõi thông tin về bảng xếp hạng đó hay sao?
Cô lắc đầu thẳng thắn từ chối: “Em hiện tại vẫn đang chịu phạt, không đủ tư cách.”
Cô nói cũng có lý.
Dịch Khánh Tùng thôi ép buộc cô, để cô tự nhiên.
Vài giây cô nhìn hắn chàm ngập mong đợi: “Nhưng em hi vọng dự án này kết quả ra sao sếp cũng sẽ đồng ý cho em vào đây chơi!”
Dịch Khánh Tùng cười nhẹ: “Em có thể vào luôn bây giờ!”
Nơi này ngoài các vị lãnh đạo cấp cao của Hỏa Dương ra các nhân viên bình thường khác đều không có cơ hội vào.
Thẩm An Ngọc và hắn cũng được xem như có quan hệ mật thiết nhưng cô không hề có ý lạm dụng điều này để trục lợi cho chính mình.
Điều này càng khiến hắn thêm mê mẩn!
Hắn trước nay ngoại trừ những việc hệ trọng, hắn chưa từng để chuyện tư xen vào chuyện công.
Với ai cũng vậy, với hắn càng phải nghiêm ngặt, kể cả với cô! Người hắn si mê nhất!
Cô là ngoại lệ của hắn!
Là ngoại lệ trong cuộc sống riêng tư của hắn!
Hắn là một người có nguyên tắc, nhất là đối với công việc.
Hắn có thể dễ dãi với nhân viên trong vài trường hợp, cũng sẽ cho nhân viên ứng lương trước thời hạn một năm nhưng không chấp nhận việc mượn mối quan hệ cá nhân lộng quyền trục lợi.
Hắn luôn muốn đem lại một môi trường làm việc công bằng và lành mạnh.
Cấp dưới cung kính cấp trên, cấp trên tôn trọng cấp dưới!
Hai bên có thể được xem là mối quan hệ cộng sinh.
Cấp trên điều hành lãnh đạo, tạo môi trường cho cấp dưới làm việc và trang trải đời sống.
Cấp dưới cống hiến tận tâm giúp tập đoàn phát triển đứng vững, thiếu đi một trong hai Hỏa Dương hay Dịch Khánh Tùng chẳng là cái gì trên đời này cả!
Hắn hiểu điều này!
Chính vì hắn hiểu cho nên toàn bộ mọi người làm việc tại Hỏa Dương này, từ lãnh đạo cấp cao đến nhân viên cấp thấp, từ đối tác làm ăn đến khách hàng đầu tư hầu hết bọn họ đều xem trọng hắn nói riêng và Hỏa Dương nói chung!
Đương nhiên Thẩm An Ngọc hiểu điều này.
Cô vốn dĩ đối với Dịch Khánh Tùng trục lợi nhiều hơn là cảm tình.
Cô là cây tầm gửi, hắn là cây bưởi.
Cô từng ngày từng ngày muốn hút máu hắn đầu tư vào chính mình.
Nhưng không có nghĩa cô sẽ lạm dụng đặc quyền này, biến bản thân thành kẻ vô pháp vô thiên thích làm gì thì làm.
Cô biết cô đang trong thời gian chịu phạt, cô không muốn bản thân mình bị đàm tiếu không hay, khiến các nhân viên cùng cấp khác đàm tiếu mỉa mai.
Cô muốn sau khi hoàn thành dự án, đường đường chính chính được cấp trên đứng trước mặt mọi người cho phép cô vào khu giải trí chỉ có lãnh đạo cấp cao mới có thể vào.
Cô bị phạt cho nên dự án thành công hay thất bại đều không được nhận thưởng hay tuyên dương, nhưng cô vẫn mong muốn sẽ được nhận thứ gì đó để bù vào khoản phạt đó tạo công bằng cho chính bản thân mình.
Thẩm An Ngọc hiên ngang đối diện với đôi mắt đen như ngọc lạnh lẽo ấy, mỉm cười tự tin: “Em sẽ không lạm quyền đâu! Em muốn sếp sẽ công khai cho phép em vào đây khi dự án thành công!”
Dịch Khánh Tùng tự hào nhìn đáp lại cô: “Được!”
Thẩm An Ngọc gãi gãi đầu ngại ngùng nói: “Nhưng nếu dự án thất bại sếp có thể cùng em tới trung tâm vui chơi của thành phố không? Để em đỡ tiếc nuối!”
Dịch Khánh Tùng chạm tay lên đỉnh đầu Thẩm An Ngọc dịu dàng xoa nhẹ: “Em đang lạm quyền?”
Cô tinh nghịch cười tươi: “Khi ấy rời công ty rồi, không tính!”
“Tiểu giảo hoạt!” Dịch Khánh Tùng chậm rãi thu tay lại, hướng mắt nhìn vào bên trong khu vui chơi.
Mặc dù hắn không nói ra nhưng hắn tin cô nhất định sẽ làm được.
Là cô không biết bản thân cô có bao nhiêu điều tuyệt vời!
Không chỉ hắn nhìn ra, hắn có thể thấy trong buổi họp hôm nay nhất là Cao Thắng Thành, hầu hết bọn họ đều nhìn ra cô là người có năng lực tốt.
EQ hay IQ không thấp, có thể làm được việc lớn so với khả năng thực tế cô đang có.
Thẩm An Ngọc cười khì khì, như chợt nhớ ra điều gì đó cô tò mò hỏi: “Sếp tìm em có chuyện gì vậy?”
“Không phải do nhân viên này của tôi mù đường trầm trọng sao?”
“…”
Dịch Khánh Tùng: “Trong quá trình làm dự án em có thể tìm đến tôi, tôi sẽ hỗ trợ em!”
“Đương nhiên rồi! Lúc em làm sai chỗ nào sếp không được lớn tiếng đâu đấy, em tự ái…” Thẩm An Ngọc vội vàng bịt miệng mình lại, thầm mắng bản thân đầu lợn cái quái gì cũng có thể nói ra cho được!
“Tôi không thiên vị!”
“Ha ha, em đùa đấy! Em có bảo sếp thiên vị đâu em chỉ bảo sếp đừng mắng em…”
Dịch Khánh Tùng: “…”
Thẩm An Ngọc: “…”
Dịch Khánh Tùng bắt đầu cảm thấy lo lắng cho cái tật vạ miệng của cô.
Cái gì cũng có thể nói ra cho được! Và trong xã hội những người thật thà chính là những con mồi bị săn bắt nhiều nhất! Hoàn toàn không có khả năng sống sót!
Bất kể xã hội của con người hay con vật đều không có chỗ cho kẻ yếu!
Cho dù Hỏa Dương là môi trường làm việc lành mạnh và công bằng, song song cũng không tránh khỏi việc cạnh tranh.
Nhân viên cạnh tranh để thăng chức, nhân viên cấp cao hơn cũng không ngừng cạnh tranh để lên chức cao hơn.
Hay thậm chí là cả chính hắn, hắn luôn phải cạch tranh ngầm với các nhân vật chủ chốt của tập đoàn.
Dù cho Hỏa Dương do Dịch Thị thành lập nhưng hắn vẫn có thể bị đá ngã khỏi ghế chủ tịch nếu hắn không mạnh lên từng ngày.
Dịch Khánh Tùng: “An An, em cần phải học cách nói dối!”
“…”
.