Sói Thuần Mèo

Chương 34: Thuyết Trình 2


Đọc truyện Sói Thuần Mèo – Chương 34: Thuyết Trình 2


Toàn bộ phòng họp lặng im như tờ, dường như trong lòng từng người không khỏi bàng hoàng trước sự thẳng thắn quá đỗi của cô nhân viên nhỏ bé đó.
Đáng lý ra trong trường họp này người ta sẽ từ chối khéo hoặc hứa hẹn sẽ cố gắng, ai ngờ cô nhân viên này cứ thể thẳng thắn đáp lời.
Không chút do dự, không chút kiêng dè bất chấp phía dưới toàn các nhà lãnh đạo lớn của tập đoàn.


Đến Dịch Khánh Tùng tuy đã rõ tính cách cô cũng không khỏi bất ngờ.
Cao Thắng Thành theo bố hắn làm ăn đã lâu, ông không có ý muốn đoạt quyền điều hành càng không vì tình thân mà đối với hắn nhẹ nhàng thận trọng, trái ngược lại còn vô cùng nghiêm khắc, ông ấy từng tuyên bố thẳng mặt hắn trước gia tộc hắn nếu hắn làm gì ảnh hưởng đến Hỏa Dương ông nhất định tìm cách lật đổ hắn và đoạt lại chiếc ghế chủ tịch.


Hắn đối với Cao Thắng Thành phải nể những bảy phần, nhiều khi cũng phải lựa lời mà nói ai ngờ yêu nghiệt kia bất chấp thân phận đôi bên cứ thế thể hiện ra bên ngoài.


Nhưng hắn có thể dễ dàng nhìn ra điểm hài lòng cùng hứng thú của Cao Thắng Thành dành cho Thẩm An Ngọc, điều mà trước đây ông chưa từng dành cho bất kỳ ai ngoại trừ bố hắn lúc xưa.


Cao Thắng Thành ngoài mặt nghiêm nghị lạnh lùng, nhưng ánh mắt nhìn Thẩm An Ngọc hài lòng chẳng hề che đậy cứ thế lộ liễu phô bày, ông bạc môi lãnh đạm nói: “Đáng lý ra cháu nên gật đầu cố gắng thay vì từ chối thẳng thừng như vậy.”

Thẩm An Ngọc lễ phép, nở nụ cười mỉm mang theo bao kiêu ngạo cùng tự tin: “Nếu dự án này thành công cháu là người được nhiều nhất, còn thất bại phía thiệt hại lại là Hỏa Dương quả thật cháu gánh không nổi ạ.”

“Tại sao cháu lại nói dự án thành công cháu là người được lợi, chẳng phải khi ấy Hỏa Dương thu về doanh thu cao sao?”

Thẩm An Ngọc khiêm tốn lắc đầu: “Nếu dự án thành công cháu sẽ được tuyên dương đồng thời mọi người sẽ biết đến cháu nhiều hơn, công ty trọng dụng hơn, lương thưởng cao hơn, bao lợi ích đều cao hơn.
Về phía công ty bất cứ phát hành dự án nào cũng đều có doanh thu cao, đây là việc hiển nhiên rồi ạ.”

Mọi người dưới phòng họp nghe cô như đứa trẻ con ngây ngô thẳng thắn giãi bày không sao giữ được bộ dạng nghiêm nghị thường ngày nhịn không được đồng loạt bật cười thật lớn.


Thẩm An Ngọc: “…”

Người cười to nhất là người phụ nữ trung niên có dáng người mập mạp ấy là giám đốc điều hành kỹ-mỹ thuật tên Hồng Bình cố gắng nén cười mở lời: “Cô Thẩm cô không nghĩ đến việc dự án thất bại, Hỏa Dương lỗ vốn và bản thân cô cũng bị ảnh hưởng sao?”

Thẩm An Ngọc mỉm cười, đôi con ngươi dưới ánh đèn lóe tia sáng như sao trời lung linh: “Cho nên em mới không đảm nhận việc này, em chỉ làm khi biết nó có kết quả tốt!”

Hồng Bình lại nhịn không nổi phì cười một tiếng, thấy mọi người đang khó coi nhìn mình bèn vội bịt miệng mình kiềm lại: “Cô có biết cô đang đứng trước các cán bộ công chức bao gồm cổ đông và chủ tịch không?”

“Em biết, cho dù vậy em cũng sẽ không đảm nhiệm việc này nếu bên công ty đảm bảo em sẽ không bị ảnh hưởng gì nếu dự án này thất bại!”


Một vị lãnh đạo khác tỏ vẻ hứng thú với Thẩm An Ngọc mở lời: “Cô còn ra điều kiện với Hỏa Dương?”

“Vâng, em chỉ muốn bảo vệ quyền lợi cho chính mình thôi ạ.”

Cao Thắng Thành lặng im một hồi, bất chợt vỗ tay vài tiếng trực tiếp tỏ ý tán dương: “Rất thẳng thắn.
Hỏa Dương luôn hoan nghênh một người có chính kiến như cháu.
Hỏa Dương từ khi bắt đầu để được như hôm nay phải trải qua không ít thất bại, thêm thất bại này nữa có là gì.
Muốn tiến lên phải đương đầu với mọi thử thách, dự án lần này tôi sẽ giao cho cháu đích thân đảm nhiệm, khi thành công cháu hưởng trái ngọt, khi thất bại cháu được vinh danh!”

“Ngài nói sai rồi…”

Dịch Khánh Tùng: “…”

Cao Thắng Thành: “…”

Toàn thể phòng họp: “…”

Cô gái, cô có thể cho chúng tôi cái thể diện của lãnh đạo cấp cao không?

Thẩm An Ngọc dõng dạc nói: “Để hoàn thành dự án này cháu chỉ là phần nhỏ bé, ngoài ra còn có các nhân viên cùng lãnh đạo của mọi bộ phận khác.
Ai ai cũng đều bỏ ra công sức và trí lực, các lãnh đạo khắt khao kiểm duyệt vô cùng cực nhọc sao cháu có thể nhận toàn bộ công sức về phía mình được chứ!”

Hồng Bình: “Cô đang nịnh nọt chúng tôi?”

Cứ nghĩ Thẩm An Ngọc sẽ nói: Toàn bộ đều là lời thật lòng của em.
Ai dè cô gái này lại cứ thế thừa nhận:…


“Vâng ạ.”

Dịch Khánh Tùng: “…”

Cao Thắng Thành: “…”

Toàn thể phòng họp: “…”

Cô gái, cô có thể nói dối một chút cũng được mà?


Bất chợt ban quản trị giám sát kỷ luật mở lời, thái độ hết sực nghiêm nghị: “Cô là Thẩm An Ngọc, là người đã tấn công làm trưởng phòng bộ phận thiết kế và marketing bị thương nặng?”

Thẩm An Ngọc gật đầu: “Vâng, hiện tại em vẫn trong thời gian bị phạt ạ!”

“Rất thẳng thắn!” Ban quản trị giám sát kỷ luật gật đầu ra vẻ hài lòng sau đó đứng dậy đối với cấp dưới muôn phần kiêu ngạo, đối với cấp trên cung kính vô cùng: “Kính thưa chủ tịch và các lãnh đạo của tập đoàn, tuy rằng cô Thẩm An Ngọc này không phải tự ý đánh người nhưng đánh người vẫn là đánh người hoàn toàn không đủ tư cách điều hành dự án này.
Chúng ta không thể nhắm mắt làm ngơ chỉ vì một dự án được cho là tốt mà dung túng một kẻ ra tay với đồng nghiệp bạo lực như vậy!”

“Thứ nhất, sẽ khiến các nhân viên khác được đà làm theo.
Thứ hai, khiến danh tiếng Hỏa Dương bị ảnh hưởng đặc biệt hơn nếu không may tin mật bị rò rỉ sẽ khiến những đối thủ có cơ hội xâu xé!”

Lời nói vừa dứt hầu hết mọi người có mặt trong phòng này đều ngấm ngầm thừa nhận.
Cứ cho bảo mật Hỏa Dương tốt không có nghĩa không phòng tin mật bị dò rỉ.
Ai ai cũng đều lắc đầu tiếc nuối một người có tài năng như Thẩm An Ngọc lại bị đống bùn vùi dập…


Quản trị giám sát kỷ luật lại nói: “Tôi có nghe nói cô Thẩm An Ngọc đã được bảo lãnh tại sở cảnh sát, có nghĩa tội trạng của cô tạm thời được bỏ qua nhưng vẫn sẽ lưu trữ trong hồ sơ tiền án.
Nếu phía cảnh sát đã không truy cứu Hỏa Dương cũng sẽ không truy cứu, tuy nhiên khi dự án này thành công cô sẽ không được nhận thưởng hay bằng khen tuyên dương, càng không được công khai hình ảnh trước đám đông.”

Ông quay qua Dịch Khánh Tùng hơi cúi đầu: “Chủ tịch đây là những gì tôi muốn nói, kỷ luật được đặt ra để giữ an ninh không thể tùy tiện phá bỏ!”

Dịch Khánh Tùng im lặng từ đầu đến giờ nghe vậy không vội quyết định, mở lời thăm dò: “Mọi người thấy sao?”

Từ trước đến nay trong phòng họp chủ tịch cũng như bao người khác mọi ý kiến của chủ tịch đều sẽ bị bác bỏ nếu không khiến toàn bộ tâm phục khẩu phục.
Hắn cũng vô cùng tôn trọng mọi ý kiến chưa từng lấy chức vụ của mình đem ra thị uy cấp dưới, đây chính là lý do khiến nhiều người sống chết nguyện trung thành bên hắn.


“Nếu bên quản trị kỷ luật đã không có ý kiến gì tôi cũng sẽ nghe theo.”

“Một nhân viên tuy chức vụ nhỏ bé nhưng lá gan không hề nhỏ, rất thẳng thắn không hề chối bỏ cũng không hề có ý bao biện đây là một đức tính tốt!”

“Dự án này vốn rất hấp dẫn, nếu thành công sẽ càng tốt hơn nữa nhưng không được hưởng các quyền lợi như vậy đã là một hình phạt lớn.
Trong khi đó Thẩm An Ngọc đã đi làm không lương suốt hai tháng nay với thái độ tuân thủ hình phạt, chúng ta nên cho cô ấy cơ hội chuộc lại lỗi lầm đường đường chính chính gỡ mức phạt của mình xuống.”

Thẩm An Ngọc và Ninh Nhã Tịnh đứng ngây người tại chỗ, cả hai đồng loạt im lặng.

Ninh Nhã Tịnh nén nhìn qua Thẩm An Ngọc trong lòng vừa đố kị vừa ngưỡng mộ.
Không ngờ cô ta lại được các lãnh đạo cấp cao yêu thích đến mức lời ra tiếng vào nói đỡ cho cô ta ngay cả khi cô ta đã ra tay đánh người một cách dã man.
Nhưng cô không thể không thừa nhận cô ta rất lợi hại, và cô ghét sự lợi hại của cô ta!

Ban quản trị kỷ luật quay qua nhìn Thẩm An Ngọc: “Cô cảm thấy thế nào?”

Thẩm An Ngọc nghiêm túc nhìn đáp lại ban quản trị kỷ luật: “Vì trưởng phòng Cung nói những lời xúc phạm em khiến em mất kiểm soát làm bừa, nhưng không thể lấy lý do này để biện hộ đánh người là chính đáng.
Em hoàn toàn chấp nhận mọi hình phạt của công ty cho tới khi nào thích đáng với tội trạng của chính mình!”

Dịch Khánh Tùng điềm đạm mở lời: “Nếu mọi người ở đây đều không có ý kiến gì về Thẩm An Ngọc vậy dự án này sẽ tiếp tục do cô ấy tiến hành, sau khi hoàn thành dự án nếu thành công không được vinh danh nếu thất bại hình phạt làm không lương vẫn còn hiệu lực cho đến khi nào cô lập được thành tích tốt tại Hỏa Dương.”

“Vâng, em không có ý kiến!”

“Hỏa Dương xưa nay không hoan nghênh những kẻ có ý đồ bất chính với công ty đặc biệt là kẻ chỉ biết chờ trực cướp công sức của người khác.
Cho dù dự án đó là thứ bỏ đi cũng không được phép huống hồ một dự án có sức ảnh hưởng như vậy cho nên lần này sẽ xử theo luật của Hỏa Dương…”

Thẩm An Ngọc to gan cắt ngang: “Em xin to gan cắt ngang lời sếp.
Dù sao em cũng là nạn nhân có thể cho em nói được không ạ?”

Dịch Khánh Tùng: “…”

Cao Thắng Thành: “…”

Toàn thể phòng họp: “…”

Cô gái, người cô muốn cắt ngang là chủ tịch, là chủ tịch, là chủ tịch đó!

Thẩm An Ngọc ngầm dựa vào mối quan hệ cá nhân giữa mình và Dịch Khánh Tùng tiếp tục mở lời: “Ninh Nhã Tịnh là một người có tài, nhờ cô ấy dự án của em mới thêm hoàn thiện tức cô ấy rất có lợi cho dự án lần này.
Dù sao em cũng không thiệt thòi, không thể vì một chuyện nhỏ làm lỡ việc lớn.”

“Hỏa Dương xưa nay chưa từng ngoại lệ!”

“Số phận của Ninh Nhã Tịnh sẽ phụ thuộc vào kết quả dự án lần này, đằng nào cũng chịu phạt chi bằng trọng dụng trục lợi một thời gian sau đó loại trừ cũng chưa muộn.”

Dịch Khánh Tùng: “…”

Cao Thắng Thành: “…”

Toàn thể phòng họp: “…”

Cô gái có thể kiềm nén bản chất của mình lại được không?

Dịch Khánh Tùng hoàn toàn không vì có cảm tình với Thẩm An Ngọc mà nhượng bộ, với hắn công việc là công việc không có ngoại lệ.
Trừ khi liên quan đến mạng người hay người thân gặp chuyện hắn mới phá lệ bỏ công việc sang một bên: “Ý cô nói Hỏa Dương trục lợi từ một nhân viên?”


“Một nhân viên giỏi hơn mười thực tập, Ninh Nhã Tịnh đã nắm được cốt lõi công việc sẽ không phải mất công đào tạo người mới, hiệu quả cũng sẽ tốt hơn nếu đếu để người mới chưa kinh nghiệm tham gia.”

Dịch Khánh Tùng cảm thấy có lý: “Được, nếu cô Thẩm đã nói vậy tôi cũng không phải dạng người nhỏ nhen sẽ cho cô Ninh Nhã Tịnh thêm một cơ hội.
Có thể ở lại đây làm việc hay không còn phải dựa vào bản lĩnh của cô!”

Ninh Nhã Tịnh vội thu liễm sự kích động, vội nói: “Em cảm ơn sếp đã cho em một cơ hội.”

“Cô nên cảm ơn Thẩm An Ngọc!”

Ninh Nhã Tịnh miễn cưỡng quay qua Thẩm An Ngọc: “Cảm ơn cô đã độ lượng!”

Thẩm An Ngọc không đáp.


Vừa hay cánh cửa chính mở ra, một người khác bước vào vô ý thu hút mọi ánh nhìn nhưng sau đó lại trở lại trạng thái ban đầu.
Người đó cúi đầu cung kính chào một cái, không dám phát ra tiếng động mạnh đi dần về phía đám Thẩm An Ngọc

Dịch Khánh Tùng kiên nhẫn chờ đợi Cung Hải Đình đứng ngay ngắn tại chỗ mới lãnh đạm mở lời: “Ngoài Ninh Nhã Tịnh ra, Cung Hải Đình thân là cấp trên khi xét duyệt lại không chú ý kỹ bản dự án cứ thế xét duyệt, bất kể có biết hay không, cố tình hay vô ý đều phải chịu chung mức phạt với Ninh Nhã Tịnh.
Thân là cấp trên bắt buộc phải hiểu rõ cấp dưới của mình!”

Cung Hải Đình không một lời dám phản bác đành chấp nhận hình phạt.


“Ngoài ra hai người này sẽ đăng một bài thú tội ghim lên trang cá nhân tại trang website nội bộ công ty cho đến khi dự án hoàn thành, đồng thời bài viết cũng được chạy trên trang chủ trừ những khoảng thời gian thông báo quan trọng của công ty.”

Bất kể ai vào Hỏa Dương làm việc đều được cấp thẻ ID riêng đồng thời đó cũng là tài khoản hoạt động trên trang wedsite riêng của công ty.
Mọi thông báo, giao lưu giữa cấp trên với cấp dưới, giữa đồng nghiệp với đồng nghiệp, bàn luận công việc, tình yêu đều được hoạt động trên này.
Hay nói dễ hiểu đây được coi là một trang mạng xã hội riêng biệt chỉ có thành viên của Hỏa Dương mới có thể hoạt động.
Nếu bị bêu xấu trên này sẽ làm trò cười cho cả công ty.
Danh dự sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng sẽ bị coi thường.
Hình phạt này được xem là nhẹ nhất trong công ty rồi!

Dịch Khánh Tùng đứng dậy coi như là một lời thông báo kết thúc buổi họp, gật đầu thay lời chào sau đó rời đi một mạch.
Các lãnh đạo cấp cao cũng lần lượt phân theo chức vụ rời đi chẳng mấy chốc trong phòng họp chỉ còn lại ba người là Thẩm An Ngọc, Cung Hải Đình và Ninh Nhã Tịnh.


Khi bước chân các lãnh đạo cấp cao xa dần giữa phòng họp lặng thinh vang lên tiếng bạt tai thật lớn…

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.