Đọc truyện Sói Thuần Mèo – Chương 23: Ngủ Chung
Cạch…
Dịch Khánh Tùng đang ngồi dựa lưng lên giường, chăm chú nhìn vào màn hình laptop bỗng nghe thấy tiếng mở cửa, chắc mẩn Thẩm An Ngọc đã tắm xong hắn theo phản xạ rời mắt khỏi laptop, ngẩng lên nhìn cô và rồi…
Thịch!
Tim hắn dường như đã lỡ đi một nhịp?!
Thịch thịch…
Dịch Khánh Tùng cảm thấy thân thể hắn nóng ran, nhịp tim tăng dần lên đập mạnh mẽ như muốn phá vỡ lồng ngực mà nhảy vọt ra ngoài.
Hắn không biết vành tai hắn đang dần ửng hồng, kề nắm tay trước miệng ho khan chữa ngượng.
Mẹ kiếp, quân tử đến đâu đứng trước mặt yêu nghiệt này đều trở thành quân lưu manh háo sắc!
Thẩm An Ngọc mặc áo sơ mi cỡ rộng, phía dưới mặc quần đùi ngắn bởi vạt áo sơ mi phủ quá mông nên trông cô chẳng khác nào mặc mỗi áo không…
Vì vừa mới tắm xong nên mớ vải ướt át mỏng manh dính sát lên da thịt cô vô ý vẽ ra những đường nét mềm mại của một người phụ nữ trưởng thành.
Bởi hôm nay có sự hiện diện của Dịch Khánh Tùng ở đây, cô buộc phải mặc áo ngực vô ý kéo căng phần ngực áo, khoe ra nơi mẫm cảm đẹp đẽ trên thân thể mình.
Cô vô tư như không có gì, nhưng với Dịch Khánh Tùng là cả một vấn đề nan giải…
Cô có biết hiện tại cô có bao phần hấp dẫn?
Hắn là người đàn ông chân chính, sinh lý ổn định sao cưỡng lại tình cảnh này?
Thẩm An Ngọc vẫn chưa nhìn ra vấn đề nghiêm trọng, cô niềm nở nói: “Sếp đi tắm đi, em có chuẩn bị nước ấm đấy ạ.”
“Cảm ơn!” Dịch Khánh Tùng gấp laptop lại để sang bên cạnh, hắn đứng dậy toan hướng thẳng phòng tắm đi tới thì Thẩm An Ngọc gọi với lại.
“Để em lấy đồ cho sếp thay!”
Dịch Khánh Tùng nghe vậy dừng bước, ngoái người nhìn lại Thẩm An Ngọc ra chiều khó hiểu: “Tôi không mặc đồ của nữ.”
Thẩm An Ngọc đi tới mở lớn một ngăn phụ của tủ quần áo, bên trong toàn áo của nam.
Đa phần là áo sơ mi và một ít áo phông, sắc màu chủ đạo chỉ có đen với trắng.
Cô lấy từ tủ một chiếc áo sơ mi trắng và một áo phông đen quay người lại giơ cao hai tay cốt yếu muốn Dịch Khánh Tùng nhìn rõ: “Em bình thường hay mua đồ nam mặc, chắc có cái sếp mặc vừa.”
Nói đoạn, cô quẳng chúng lên giường.
“Còn nữa,” Thẩm An Ngọc nửa quỳ nửa ngồi rúc đầu vào bên trong tủ quần áo tìm tòi thứ gì đó.
Có vẻ như cô chẳng tìm được thứ mình muốn, bắt đầu bò sâu vào bên trong hơn.
Mông cô vô ý vểnh cao, vạt áo sơ mi lơ lửng giữa không trung, phần lưng áo bó sát với tấm lưng thẳng, dây áo lót đen bên trong hằn lên rõ nét.
Dịch Khánh Tùng nhìn cô không chớp mắt, yết hầu nặng nề chuyển động.
Hắn hiện giờ như đứng giữa biển lửa, bức bối khó chịu.
Thẩm An Ngọc lại quá đỗi vô tư, chẳng hay bản thân đang cố tình khiêu khích sói hoang lâu ngày không săn được mồi.
Hắn nhấc chân, vừa đặt xuống đất một bước thì khựng lại.
Thẩm An Ngọc từ trong tủ quần áo chui ra, vuốt vuốt lại mái tóc rối sau đó quăng bọc gì đó lên giữa giường.
Ngay trước mắt Dịch Khánh Tùng một cọc quần lót nam còn nguyên tem nguyên mác đóng gọn gàng trong túi bóng…
Đồ lót nam…?
Dịch Khánh Tùng: “…”
Thẩm An Ngọc với nốt trong tủ hai chiếc quần Âu bằng vải đen rồi mới đứng dậy đặt nhẹ chúng xuống giường.
Dịch Khánh Tùng: “…”
Trong tủ cô có áo của nam hắn có thể hiểu vì cô muốn mặc chúng, nhưng cô cũng đâu thể mặc cả đồ lót và quần của nam chứ?
Trước khi Dịch Khánh Tùng kịp mở miệng thắc mắc, Thẩm An Ngọc ngại ngùng gãi đầu cười khì khì vô tội: “Vì em ở một mình nên thỉnh thoảng có treo mấy cái này ra ngoài ban công để người ta tưởng em có bạn trai.”
“…”
Thẩm An Ngọc ra chiều tự hào, vui vẻ nói tiếp: “Nhưng cứ treo đi treo lại một cái nó hơi kỳ nên em có sắm thêm vài cái để thay đổi.”
“…”
“Hàng chợ rẻ tiền thôi sếp, sếp dùng tạm nha.”
“Cảm ơn em.” Dịch Khánh Tùng khom lưng lấy trên giường một chiếc áo phông đen, một quần Âu và chọn bừa chiếc quần lót rồi bỏ vào trong nhà tắm với vành tai đỏ bừng.
Hắn dựa lưng vào cánh cửa phía sau, hất ngược tóc một cái.
Hắn rốt cuộc đã nghĩ đi đâu vậy?
Cần điều chỉnh nước đang ở bên nóng, Dịch Khánh Tùng không nghĩ nhiều liền gạt phăng sang bên lạnh.
Bất chấp đêm bão lạnh giá, hắn cứ thế dội xối xả xuống người.
Nước lạnh như vậy lại chẳng đủ dập tắt ngọn lửa dục trong hắn, hắn thật sự rất muốn đem cô ở dưới thân mà thỏa mãn như đêm hôm ấy.
Nhưng cô rất nhiệt tình với hắn, liệu sau khi hắn làm thế liệu cô sẽ giữ thái độ đó hay trở nên ghê tởm chán ghét hắn?
Không, hắn không muốn cô chán ghét hắn!
Hắn nhịn!
Hắn có thể nhịn!
Lúc hắn tắm xong cũng là lúc Thẩm An Ngọc đã nằm ngủ ngon lành phía mép một bên giường, chiếc gối ôm chắn giữa hiên ngang thành vạch ranh giới giữa hai người.
Dịch Khánh Tùng lẳng lặng tắt đèn, lẳng lặng bước dần về phía cô nhân lúc cô say ngủ không biết gì mà nhẹ nhàng bưng lấy má cô, áp sát mặt mình lại gần gương mặt khả ái đang nồng giấc, vụng trộm hôn lên môi cô.
Yêu nghiệt mê người, em cứ như vậy sao tôi có thể kiềm nổi chính mình?
Dịch Khánh Tùng nằm xuống đầu bên kia giường, vắt tay ngang trán, mắt ngước nhìn thẳng lên trần nhà đang mập mờ trong ánh đèn ngủ vàng trầm.
Bên kia tiếng thở đều đều vang bên tai, hương thơm tinh khiết từ cô phảng phất ngay mũi, nhiệt độ cơ thể người ấy ngay sát bên cạnh…
Lửa dục vừa giảm xuống bất chợt lại tăng vụt, Dịch Khánh Tùng khô khan chuyển động yết hầu.
Nhẹ động người xoay về phía Thẩm An Ngọc, lưng cô ngay đối diện hắn, áo sơ mị rộng vô ý kéo trễ gáy áo để lộ cần gáy thon nhỏ trắng trẻo.
Dịch Khánh Tùng nhịn không được khẽ vươn tay về phía cô, hắn muốn được chạm vào cần gáy ấy…
Người kia bất ngờ động chuyển, Dịch Khánh Tùng khựng tay giữa không trung, vội thu lại trong luyến tiếc đồng thời khép mắt lại vờ ngủ.
Một lúc sau thấy không có gì bất thường hắn mới đánh liều từ tử mở mắt ra thì thấy Thẩm An Ngọc từ khi nào quay người nằm nghiêng, mặt đối mặt với hắn ngay phía đối diện.
Mắt cô nhắm nghiền, hàng mi dài dịu dàng rũ xuống, cánh môi vô ý mở hờ.
Cô đem chiếc gối ôm là ranh giới giữa hai người ôm chặt vào lòng, chân gác ngang gối vô tình chạm hờ mũi chân vào bắp đùi hắn.
…?
Dịch Khánh Tùng thấy cô vẫn say sưa ngủ, đánh liều vươn tay về phía cô, ôm lấy một bên má cô, ngón cái chạm hờ lên cánh môi ấm nóng khẽ khàng vuốt ve.
Lần đầu hắn thấy thổn thức vì một người…
Lần đầu hắn sợ cô sẽ xa lánh hắn…
Lần đầu hắn thấy vui vẻ khi nằm chung giường với một người phụ nữ…
Lần đầu hắn cố gắng kiềm chế chính mình…
Một cỗ ấm nóng dịu dàng nâng niu khuôn mặt mình, Thẩm An Ngọc trong cơn mê vô tình bị câu dẫn bởi cô rất thích những thứ có nhiệt độ.
Cô chủ động vươn dài tay vô ý chạm vào hông eo Dịch Khánh Tùng, lòng bàn tay chạm vào thứ ấm áp càng làm cô tham lam muốn có nhiều ấm áp hơn nữa.
Cô chủ động áp sát mình về phía Dịch Khánh Tùng cho tới khi chui lọt vào lòng hắn, rúc đầu sâu vào lồng ngực vững trãi ấm nóng, cô hồn nhiên nhấc chân gác lên người hắn, trong cơn mơ khẽ lẩm nhẩm: “Thật ấm!”
Dịch Khánh Tùng: “…”
Hắn không biết trong tình trạng này hắn nên thể hiện thế nào, nửa muốn cười nửa không muốn.
Yêu nghiệt này chủ động áp sát hắn, nằm gọn trong lòng hắn, ngang nhiên gác chân lên hắn rồi lại tiếp tục ngủ ngon lành bỏ lại hắn với biển lửa dục nóng rực.
Thân dưới sau những cái động chạm thân mật nhịn không được mà bắt đầu lộm cộm trướn.g l.ớn.
Hắn hít sâu ngụm khí lạnh, cố gắng kiềm chế ham muốn của bản thân, duỗi dài tay để Thẩm An Ngọc gối đầu lên, hắn nhẹ nhàng mang đi chiếc gối ôm vướng víu ngăn giữa hai người để sang bên kia giường.
Cuối cùng đem yêu nghiệt ôm trong lòng nhắm mắt ngủ đến sáng.
Bên ngoài cơn bão vẫn cuồng bạo, gió rít mưa rơi tán loạn cả vùng trời.
Những đường chớp sáng chói rạch vài đường giữa đêm đen, rồi lại ẩn sâu trong mây mất hút.
Bên trong phòng, ánh đèn ngủ vàng trầm tỏa sáng như màu lò lửa đang sưởi ấm cả không gian.
Trên giường một đôi nam nữ đang ôm lấy nhau mà say ngủ, khung cảnh so với bên ngoài biết bao bình yên nhẹ nhàng…
***
Sáng hôm sau,
Thẩm An Ngọc ngủ cho đã giấc mới chịu mở mắt đón chào ngày mới.
Cô ngồi nghệt mặt trên giường, như cảm thấy có điều khác thường bèn đảo mắt nhìn xung quanh.
Trong phòng này ngoài cô ra thì làm gì còn ai…
nhỉ? Gương mặt khả ái còn ngái ngủ, cô thộn mặt đưa tay gãi gãi đầu.
Hình như có gì đấy sai sai…
Nhưng cô cũng chẳng biết rốt cuộc sai ở đâu…?!
Thẩm An Ngọc gạt chăn, bước xuống giường.
Cô đi vào trong phòng tắm vệ sinh cá nhân, trong lúc đang đánh răng cô trông thấy trên móc treo tường phía sau treo một bộ quần áo của nam thông qua hình ảnh phản chiếu trên gương.
Cô vừa đánh răng vừa nhíu mày ngẫm nghĩ, cô treo mấy thứ này ở đây khi nào nhỉ?
Đánh răng rửa mặt xong cô vơ đống quần áo nam đó cùng chậu quần áo tích lũy từ ba ngày trước mang ra máy giặt vứt vào.
Cô đóng cửa máy giặt, bấm nút sau đó ra bên ngoài nhà hướng vào phòng bếp toan làm bữa sáng…
à là bữa gần trưa…
Thật bất ngờ, chẳng biết trên bàn đã bày biện đồ ăn sáng từ bao giờ.
Hai nắm cơm dong biển Nhật Bản cùng cốc sữa tươi đổ đầy.
Cô đi gần về phía bàn hơn, thấy trên bàn ngoài bữa sáng ra còn một mẩu giấy nhớ.
Cô vừa cầm cốc sữa uống vừa cầm mẩu giấy nhớ lên đọc:
[Bữa sáng thay lời cảm ơn vì đã cho ngủ nhờ.
Nghỉ ngơi thật tốt, chờ em trở lại Hỏa Dương làm việc.
~Sếp của em~]
Cô nhớ rồi, tối qua vì có bão cô đã yêu cầu sếp ở lại đây.
Hèn chi cứ thấy không đúng ở đâu…
Cô ngồi xuống ghế, cầm một nắm cơm lên cắn một miếng.
Cơm thật mềm! Bên trong còn có nhân là một quả trứng cút, thịt băm, mộc nhĩ xào, ăn rất vừa miệng.
So với tài nghệ của cô khác xa một trời một vực.
Một ông chủ bận tối mặt tối mày như Dịch Khánh Tùng lại có tài nấu nướng tuyệt vời như vậy, nếu không biết có đánh chết cô cũng không tin.
Thẩm An Ngọc vui vẻ phì cười, được ăn bữa sáng do chính chủ tịch Hỏa Dương đích thân chuẩn bị ngoài cô ra mấy ai có cái phúc phần đấy!
Thẩm An Ngọc vui vẻ, chân cô cũng vui vẻ bắt đầu đong đưa trên không trung.
truyện kiếm hiệp hay
Chúc sếp một buổi sáng tốt lành!
***
Dịch Khánh Tùng ngồi làm việc trong văn phòng riêng, mắt đen như ngọc nhìn qua khung ảnh nhỏ trên mặt bàn, khóe môi nở nụ cười ôn nhu.
Bức ảnh cũng chẳng có gì ngoài hình mấy ngôi sao xếp lại vừa vặn ra chòm Leo, môi mỏng khẽ đóng mở mấp máy thành câu: “An An, chúc em buổi sáng tốt lành!”
.