Đọc truyện Sói Thuần Mèo – Chương 20: Dụ Dỗ
Dịch Khánh Tùng nằm cùng Thẩm An Ngọc một hồi rồi lại dậy, bởi hắn cần chuẩn bị cho buổi họp quan trọng chiều nay.
Hắn mặc quần áo chỉnh tề trở lại, trước khi đi hôn phớt môi cô một cái.
Vừa mở cửa ra cũng là lúc thấy Văn Bình đang ngồi ghế sofa đứng dậy, hắn lãnh đạm nói: “Chăm sóc cô ấy!”
“Ngài cứ yên tâm!”
Dịch Khánh Tùng hoàn toàn tin tưởng gật đầu rồi rời khỏi văn phòng, tạm gác lại lo âu hắn cần phải tập trung vào công việc.
Dù sao bên cạnh cũng đã có Văn Bình, so với người chẳng biết gì về khám bệnh như hắn Văn Bình ở lại chăm sóc cô cũng là hợp lý.
Buổi họp diễn ra như mọi khi.
Đối nghịch những người đồng ý với dự án là những người phản đối quyết liệt khiến buổi họp có phần ồn ào và căng thẳng.
Dịch Khánh Tùng ngồi ghế chủ tịch yên lặng quan sát các cán bộ của Hỏa Dương đang tranh luận.
Bên thuận có lý của bên thuận, bên nghịch có lý của bên nghịch.
Ý kiến của hai bên đối với Hỏa Dương chỉ có lợi không có thiệt.
Một ông trung niên với nét mặt cương nghị quay qua Dịch Khánh Tùng: “Dịch Tổng, về việc marketting game sắp tới sẽ như nào?”
Dịch Khánh Tùng không nhanh không chậm đáp: “Phòng thiết kế và marketing đang triển khai!”
Ông ta nói: “Tôi nghe nói lần này sẽ dùng phim hoạt hình 3D?”
Một người khác chen vào: “Bây giờ các chỗ khác đều dùng kỹ sảo 3D để pr sản phẩm của mình rồi, tôi thấy rất được!”
Một người phụ nữ ngoài ba mươi nói: “Nhưng nếu không marketing hiệu quả, tri phí sản xuất sẽ rất lãng phí! Chủ chương của Hỏa Dương là tiết kiệm và hiệu quả!”
Một cô gái trẻ trung khách thêm lời: “Hỏa Dương chính là một loại pr tốt nhất, game của chúng ta nào phải ngày một ngày hai?”
“Chỉ là sáng tạo một chút, nếu không thử sao biết được kết quả?”
“Nếu kết quả không như ý?”
Cô gái trẻ ấy cương quyết đáp: “Hỏa Dương không gì là không thể!”
Người đàn ông trung niên ấy quay qua Dịch Khánh Tùng: “Dịch Tổng?”
Dịch Khánh Tùng điềm đạm đáp: “Lâu rồi không nếm mùi thất bại, ngài thấy sao?”
“…”
Dịch Khánh Tùng cười lạnh: “Nhân viên của Hỏa Dương đều rất ưu tú, sẽ không để chúng ta có cơ hội nếm thử đâu.
Tan họp!”
Người đàn ông đó nghe vậy chỉ biết im lặng.
Dịch Khánh Tùng rất tin tưởng vào các nhân viên nhỏ bé, nhất là các sinh viên thực tập.
Đối với hắn mỗi năm là mỗi thời thế, các sinh viên thực tập tự khắc hiểu trong thời đại này cái gì là thiết yếu và họ sẽ dốc lòng phát triển công ty.
Ngay từ đầu hắn điều hành công ty này chỉ còn là một sinh viên, hơn ai hết hắn là người hiểu rõ nhất để phát triển thêm lớn mạnh hắn cần làm gì, trọng dụng cái gì.
***
Thẩm An Ngọc mê man đến tận tối mới có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô từ từ mở mắt, không gian xung quanh tối đen, cũng may được một đèn ngủ thắp sáng nên cũng không quá u ám.
Cô chống tay xuống giường, nâng mình ngồi dậy.
Mọi chuyện từng diễn ra cô đều nhớ nhớ quên quên, không rõ mình về nhà từ bao giờ.
Mà cô cảm thấy có điều gì đó lạ lùng?!
Điều duy nhất cô nhớ là cô phải vật lộn với cơn sốt…
đúng rồi, cô bị sốt?
Thẩm An Ngọc vội đưa tay sờ lên trán thấy vẫn còn nóng nóng, tuy nhiên cô cũng không có cảm thấy đau đầu gì.
Cô rời giường, nương theo ánh đèn ngủ mà đi dần về phía cửa mở ra.
Bên trong tối đen là vậy, bên ngoài lại sáng chưng đèn điện.
Nhưng mà cách bài trí này đâu phải nhà cô đâu?
Thẩm An Ngọc rảo rác đảo mắt nhìn quanh, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy Dịch Khánh Tùng đang nghiêng đầu dựa lên tay đang chống khuỷu lên mặt bàn mà ngủ gật.
Cô thấy khó hiểu, vì sao sếp lại ở đây?
Không đúng, là vì sao cô lại ở đây?
Thẩm An Ngọc vô tình nhìn ra khung cửa sổ, thấy ngoài trời đã trở tối.
Cô càng thêm kinh ngạc, không lẽ cô đã ở đây suốt từ sáng tới giờ sao?
“Em thấy sao rồi?”
Chợt một thanh âm chầm thấp khẽ khàng vang lên, như lò sưởi giữa đêm đông.
Ấm áp, dịu dàng.
Cái chất giọng mê người này thuộc về sếp…
Sếp?! Thẩm An Ngọc theo phản xạ kinh ngạc quay người lại nhìn về phía làm việc thì thấy Dịch Khánh Tùng đang kiêu ngạo ngồi thẳng nhìn đáp lại cô.
Cô cười mỉm hơi cúi đầu cung kính: “Em đỡ rồi ạ, cảm ơn sếp đã để tâm!”
Dịch Khánh Tùng đứng dậy, rời khỏi bàn làm việc tiến về phía Thẩm An Ngọc.
Sắc mặt hắn không đổi, lãnh đạm khó thấu.
Ánh mắt đen như ngọc tĩnh lặng không gợn sóng.
Trông hắn hoàn toàn vô hại, vậy mà Thẩm An Ngọc chẳng hiểu sao đôi chân mình cứ rụt rè bước lùi lại cho tới khi chạm hẳn người vào bức tường phía sau.
Cô bối rối nhìn lảng đi hướng khác: “Sếp…?”
Trước con mèo đang ngơ ngác không hiểu gì, sói ta lẳng lặng nâng cao vuốt.
Dịu dàng chạm lên trán mèo, mèo nghệt mặt trơ mắt nhìn không rõ sói ta nghĩ gì.
Sói cười ôn nhu, khoe đồng điếu nở rộ hai bên má: “Đúng là đỡ rồi!”
Thẩm An Ngọc ngại ngùng hai tay bấu chặt vạt áo đến nhàu nhì, không kiềm được cứ thế vô tư giãi bày: “Sếp cứ dụ dỗ em…”
Một người đàn ông dung mạo tuấn tú khôi ngô, tướng mạo phong độ bất phàm.
Lại thêm giọng nói trầm thấp, ánh mắt đen như ngọc nghiêm nghị lạnh lùng, còn khuyến mãi thêm đôi núm đồng tiền hai bên má cùng nụ cười mỉm nhẹ nhàng.
Một tổ hợp combo sát thương chí mạng như vậy còn đem ra trước mặt một cô gái đơn thuần như cô!
Dịch Khánh Tùng cười, ánh mắt đậm nét hài hước: “Tôi dụ dỗ em đấy, thì sao?”
Thẩm An Ngọc ngước mắt sáng ngời nhìn hắn, nhịn không được liếm nhẹ môi mình: “Em dễ dụ, sếp đừng dụ em!”
Dịch Khánh Tùng vươn tay về phía Thẩm An Ngọc, áp chế cô giữa bức tường lạnh lẽo.
Vì chiều cao chênh lệch, hắn buộc mình hạ thấp người áp sát mặt mình với mặt cô.
Đồng điếu mị lực chết người nở rộ, Thẩm An Ngọc càng nhìn càng bị mê hoặc đến cứng người, đầu óc mụ mị không rõ phương hướng.
Thẩm An Ngọc chết mê chết mệt trước nhan sắc của Dịch Khánh Tùng, quên cả phản kháng, môi mềm vô thức mấp máy: “Đẹp trai quá…
muốn hôn…”
Dịch Khánh Tùng phì cười, yêu nghiệt ngốc nghếch lại có thể hồn nhiên nói ra như vậy.
Nhưng mà…
“Thành toàn cho em!”
Nói rồi, Dịch Khánh Tùng áp môi mình xuống môi cô, yêu chiều cắn nhẹ cánh môi xinh.
Đôi mắt đen như ngọc nhu tình, hàng mi dài đậm nét lay động khe khẽ khép lại.
Thẩm An Ngọc ngây ngốc nhắm mắt theo, cứ vậy hưởng thụ nụ hôn của một gã sói gian mang vẻ đẹp chết người.
Dịch Khánh Tùng thấy cô buông nơi, hắn bám tay lên một bên vai cô bóp nhẹ.
Táo bạo hôn sâu hơn, nhẹ nhàng tách răng cô luồn vào trong lôi kéo lấy lưỡi cô.
Thẩm An Ngọc chầm chậm nâng cao tay mình bám lên hai vai Dịch Khánh Tùng, đôi chân vô thức nhón dậy.
Hai người càng hôn càng điên cuồng, như muốn hòa làm một không muốn rời xa.
Kỹ thật hắn điêu luyện, dẫn dắt Thẩm An Ngọc vào cơn mê tình.
Cánh môi cô mềm mại ngọt ngào như chất kích thích làm Dịch Khánh Tùng không hề nguyện ý buông ra.
Bên ngoài cửa sổ cả thành phố phồn hoa nằm ngay phía dưới, ánh sáng của đủ loại đèn tựa như một biển sao trời dày đặc.
Khung cảnh vừa rực rỡ vừa phiến loạn, đẹp không gì tả siết.
Qua khung cửa sổ nhìn vào bên trong, một đôi nam nữ vô tình quấn quýt lẫn nhau mãi chẳng buông.
Cả hai tình nguyện chìm vào bể ngọt của đối phương, nguyện cùng đối phương hưởng thụ toàn bộ niềm hân hoan triền miên môi lưỡi.
Hai người cứ như vậy cho đến khi hơi thở trở nên hiếm hoi mới sực tỉnh phát giác sự việc đang diễn ra.
Thẩm An Ngọc chống tay lên ngực Dịch Khánh Tùng gồng mình duỗi thẳng, cô ngại ngùng đỏ mặt quay đi hướng khác, nồng ngực phập phồng mệt mỏi vì màn hôn cuồng dã nóng bỏng, cô ngập ngừng: “Em…
em không cố ý…
tại…
tại sếp quyến rũ…
quyến rũ em…”
Dịch Khánh Tùng luyến tiếc liếm đi vị ngọt còn vương trên môi mình, một tay mình bắt lấy tay cô đang chống trên ngực, hắn cười cười: “Tôi không quyến rũ em!”
Thẩm An Ngọc không vui bĩu môi: “Sếp câu dẫn em…
Em không có tội…”
“Ha ha, An An em đang câu dẫn tôi?”
Thẩm An Ngọc nghe vậy vội quay qua nhìn Dịch Khánh Tùng xua tay lắc đầu: “Em làm gì có!”
Dịch Khánh Tùng lặng im, cẩn thận thu gọn mọi khoảnh khắc của Thẩm An Ngọc vào mắt, cẩn thận xếp ngăn lắp vào trong tim.
Người phụ nữ có thể làm hắn vui vẻ ngoài mẹ, chị gái ra cũng chỉ có cô.
Mỗi lần ở bên cô, mọi phiền não của hắn đều tự động tan biến.
Cô rất đơn thuần, từ hành động đên lời nói, từ tính cách đến tâm tư.
Đơn thuần đến thanh khiết, như nước lạnh ngày hè xoa dịu hết thảy nóng nực buồn phiền trong lòng.
Thẩm An Ngọc hạ mắt nhìn chăm chăm vào tay mình đang được tay sếp bao bọc trong lòng bàn tay sếp.
Tay sếp thật lớn, lại có thể dễ dàng trùm kín cả nắm tay cô, còn rất ấm nữa.
Tâm tình Thẩm An Ngọc có chút xúc động, cô rất thích cái cảm giác được người khác bảo bọc, chỉ cần đơn giản ở bên người đó khỏi phải lo nghĩ gì nữa.
Cô cười tinh quái, nhìn Dịch Khánh Tùng nháy mắt: “Em sẽ không nói cho người khác biết sự tuyệt vời khi hôn sếp đâu!”
Dịch Khánh Tùng vui sướng cười thành tiếng: “Cảm ơn em đã khen!”
Thẩm An Ngọc lúng túng: “Sếp đừng dụ dỗ em nữa nhé, em sẽ không an phận muốn trèo cao!”
“Em cứ trèo!”
“Em sợ ngã đau!”
Dịch Khánh Tùng nghiêm túc nhìn cô: “Tôi đỡ!”
Thẩm An Ngọc cười trừ: “Sếp cứ đùa, em rất tham lam đấy! Em mà trèo cao, tính em sẽ rất xấu!”
“Tôi muốn biết tính em xấu ra sao!”
Có người nào tính xấu lại tự nhận mình tính xấu không?
Thẩm An Ngọc giả điếc, coi như không nghe thấy gì: “Sếp có thể đưa em về không?”
“Cho em nghỉ một tuần!”
Thẩm An Ngọc vội lắc đầu xua tay: “Không cần đâu ạ, em khỏe rồi.
Hơn nữa dự án…”
“Tôi tăng lương cho em.”
“Công việc chưa xong em không dám nhận!”
“Mang về làm ở nhà!” Dịch Khánh Tùng liếc xéo ngăn chặn những gì Thẩm An Ngọc sắp nói: “Hỏa Dương chưa từng bóc lột nhân viên!”
“Ý em không…”
“Một nhân viên cãi sếp tôi giữ…”
Thẩm An Ngọc hoảng hốt, vội vàng phân bua: “Em sai rồi, em xin nghe sếp!”
Thôi thì ở nhà cũng được tăng lương, việc gì phải ngại.
Đâu phải ai cũng được hưởng thụ loại đặc quyền này?
.