Đọc truyện Sói Thuần Mèo – Chương 14: Trách Mắng
“Trưởng phòng cho gọi tôi ạ?” Thẩm An Ngọc đứng đối diện Cung Hải Đình, với phận bề dưới cô đành khom lom hạ thấp đầu, đối với Cung Hải Đình một mực tôn kính.
“Tôi nghe nói sếp giao cho cô dự án marketing game sắp tới?”
“Dạ vâng ạ!”
“Cô chuyển file dự án cho tôi, tôi sẽ tự mình xem xét!”
Thẩm An Ngọc gật đầu không ý kiến, cô trở lại chỗ ngồi liên kết tệp file gửi cho Cung Hải Đình.
Đồng thời gửi một đoạn văn bản nói sơ qua về hạng mục lần này, chưa đầy một phút Cung Hải Đình ngồi trong phòng kính gửi lại phản hồi.
[Vào trong tôi nói chuyện với cô!]
Thẩm An Ngọc không dám chậm trễ, cô đứng dậy rời khỏi vị trí đi nhanh vào phòng riêng của trưởng phòng.
Vừa vào đến nơi, Cung Hải Đình không hề hài lòng nghiêm giọng trách mắng: “Cô làm việc có suy nghĩ không vậy? Làm phim Pr bằng kỹ sảo 3D?”
Thẩm An Ngọc bấu tay vào mép vạt áo, nắm thật chặt: “Sếp giao cho tôi toàn quyền quyết định!”
“Nếu cô thất bại, cô có biết sẽ liên lụy đến nhiều người thậm trí là cả công ty không?!”
Thẩm An Ngọc biết Cung Hải Đình mắng đúng, cô cúi gằm mặt cắt chặt môi.
Nói cô được nuông chiều cũng được, nói cô bệnh tiểu thư cũng chẳng sao, thật sự mà nói từ khi vào Hỏa Dương đến nay bất kể là thời thực tập hay nhân viên chính thức cô chưa từng bị cấp trên mắng thậm tệ như vậy.
Trong lòng không khỏi cảm thấy tủi thân…
“Còn nữa, cô gửi cho tôi thứ gì vậy? Một mớ rối ren hỗn độn như vậy cô cũng thấy dùng được sao?”
“…”
Người ta là cấp trên, cấp dưới như cô không được phép cãi lại!
“Xin lỗi trưởng phòng!”
“Cô mau xóa hết đi và làm lại cho tôi!”
“Vâng!”
“Hình như cô đang nhờ những đồng nghiệp khác làm giúp cho cô?”
“…”
“Cô nghĩ bọn họ rảnh à? Còn rất nhiều việc cần phải làm, cô nghĩ cái công ty là là của cô sao nên ai cũng phải vây quanh cô?”
“Tôi sẽ ghi nhận, cảm ơn trưởng phòng đã nhắc nhở!”
“Mau làm đi, ngày mai nộp cho tôi!”
Thẩm An Ngọc như không tin nổi, ngẩng mặt lên đối diện với sự hằn học của Cung Hải Đình: “Cô đừng có mượn chức vụ chèn ép tôi!”
“Thẩm An Ngọc, cô được vây quanh quen rồi nên một người không ưa cô liền chịu không nổi?” Cung Hải Đình nhếch môi cười nửa miệng: “Cô thấy đấy, cô tự cho mình là tâm điểm.
Nhưng thực chất cô không phải là nắng lại thích chói chang!”
Thẩm An Ngọc bị Cung Hải Đình xúc phạm nặng nề, chuyện mà cả phòng này chưa một ai làm vậy với cô.
Lòng tự trọng bị chà đạp thậm tệ, nhưng dù gì cô cũng là cấp dưới ấm ức đến đâu cũng phải nhịn! Muốn vênh váo chỉ có nước hơn kẻ coi khinh mình!
Cô nhịn được!
Thẩm An Ngọc cúi đầu: “Xin lỗi, tôi không thể hoàn thành được trong ngày mai!”
Cung Hải Đình trau mày: “Không được cũng phải được! Nên nhớ tôi là cấp trên của cô, cô phải nghe lời của tôi!”
Thẩm An Ngọc hít sâu ngụm khí lạnh: “Tôi sẽ cố hết sức!”
“Tốt nhất là như thế, đừng để bản thân làm ảnh hưởng người khác!”
“…”
Mặc dù Cung Hải Đình cố tình chèn ép cô, nhưng lời cô ta nói không hề sai.
Cô không thể vì mình mà liên lụy đến cả phòng được!
Tiêu Mỹ Vân đang làm việc, thấy Thẩm An Ngọc vừa trở lại chỗ ngồi, cô tò mò ghé sát vào tai người kia hỏi: “Sao đấy?”
Thẩm An Ngọc mở két lấy ra gói bim bim, cô mở gói lấy miếng snack bỏ miệng chán chường nhai nhai.
Cô thoáng nhíu mày không vui, tự dưng cái thứ này chẳng ngon gì cả!
“Thẩm An Ngọc, cô được vây quanh quen rồi nên một người không ưa cô liền chịu không nổi?”
“Cô thấy đấy, cô tự cho mình là tâm điểm.
Nhưng thực chất cô không phải là nắng lại thích chói chang!”
“An An, cậu khóc à?”
Thẩm An Ngọc sực tỉnh, nghe vậy vội đưa tay lên mặt thấy đầu mấy ngón tay ươn ướt, cô thầm cười nhạo chính mình lại có thể vì vài lời đó làm cho để tâm.
Cô nhanh chóng gạt đi nước mắt, lắc đầu cười trừ, nụ cười méo xệch.
Tiêu Mỹ Vân bắt lấy tay Thẩm An Ngọc kéo ra, cô vừa lo lắng vừa giúp cô ấy lau nước mắt: “An An cô ta làm gì cậu sao?”
Thẩm An Ngọc lắc đầu, cô lấy miếng snack bỏ miệng nhai.
Nước mắt không kìm được rơi thẳng vào bên trong túi bim bim.
“Tớ lạ gì tính cậu, cậu chỉ khóc khi bị chọc tức! Cô ta nói gì cậu sao?”
Thẩm An Ngọc sụt sùi, ấm ức hít sâu một hơi: “Cô ta nói tớ không được nhờ vả mọi người nữa, tự mình làm lấy!”
“Cô ta bị gì vậy? Cả phòng đang yên đang lành sao lại nói thế? Người ta không nói thì thôi, cô ta chen vào làm gì?!” Tiêu Mỹ Vân vỗ vai an ủi cô bạn mình: “An An ngoan, mặc kệ cô ta chúng tớ vẫn sẽ giúp cậu!”
Mấy anh đồng nghiệp phát hiện ra Thẩm An Ngọc đang khóc, vài người gần đấy bỏ dở công việc tiến lại gần về phía cô an ủi: “An An làm ở đây hai năm trời chưa từng khóc lần nào, cái cô trưởng phòng này là cái thá gì?”
“Chúng ta cứ làm giúp em đấy, cô ta có ngon làm được gì?”
“An An đừng khóc, anh sẽ đau lòng!”
Thẩm An Ngọc nghe bọn họ mỗi người một câu, cô nhịn không được phì cười một tiếng: “Mọi người quây em như vậy em sẽ bị trưởng phòng ghét thêm đó!”
Tiêu Mỹ Vân cầm gói bim bim trong tay Thẩm An Ngọc tùy tiện nhón ăn, cô chìa ra mời luôn mấy đồng nghiệp khác.
Cô bĩu môi: “Trách gì chúng tớ, có trách thì trách cậu không sao làm người ta ghét được!”
“He he! Mị lực tớ lớn quá mà!”
“Lại tự sướng rồi!”
Thẩm An Ngọc nghiêm túc nhìn từng người: “Nhưng có điều cô ta cũng nói đúng, mọi người vừa làm giúp em vừa làm phần của mình sẽ rất vất vả!”
Lê Hoa Thy từ đâu đi tới, cô không hài lòng chen vào: “An An, bộ phận của chúng ta không có việc của ai hay việc của người nào.
Chỉ có việc của chúng ta! Làm cho cậu chính là làm cho bản thân mình!”
Cô nói thêm: “Trưởng phòng là cái thá gì? Cô ta tài giỏi đến đâu cũng chỉ là người mới, bộ phận tớ ra sao tớ tự có cách quản lý!”
Thẩm An Ngọc nghe vậy lập tức tươi tỉnh trở lại: “Có mọi người ở đây tớ không lo gì cả!”
Lê Hoa Thy nghiêm giọng: “Còn cậu nữa, lần sau còn cái suy nghĩ phiền hà người khác nữa thì tốt nhất cậu xin bộ phận khác mà làm!”
Thẩm An Ngọc bị mắng như vậy cô vẫn nhe răng cười toe toét, ôm chặt ngang hông Lê Hoa Thy: “Cậu nỡ lòng để tớ đến chỗ xa lạ sao? Nỡ người ta bắt nạt tớ, tớ lại tức đến phát khóc thì sao?”
“Già đầu rồi đấy Thẩm tiểu thư!”
Thẩm An Ngọc nghe vậy buông tay khỏi Lê Hoa Thy, cô thôi bộ dạng làm nũng bánh bèo vừa rồi, phô ra vẻ nghiêm túc nhất: “Cảm ơn mọi người, em thấy tốt hơn rồi! Em sẽ cố gắng!”
Lê Hoa Thy nở nụ cười tươi rói: “Xong đợt này chúng ta đi tiếp, thế nào?”
Tiêu Mỹ Vân hớn hở: “Được đấy! Chơi chung nhá?”
“Thôi đi, chúng ta đi giải trí không phải biến mình thành gái thật đâu!” Thẩm An Ngọc liếc xéo cô bạn, tốt bụng thay người kia tháo rời cái suy nghĩ không đứng đắn.
“Tìm cảm giác mới, sẽ thú vị hơn đấy!”
“Thôi thôi, mau làm việc đi!”
“Ba người tính làm gì thế?”
Ba cô đồng thanh: “Bí mật quốc gia!”
Anh đồng nghiệp ngớ người: “Ơ?!”
Cung Hải Đình nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm An Ngọc và mọi người vừa trở lại ví trí làm việc.
Đáng ghét, cô ta chỉ cần khóc lóc một cái liền kéo được sự đồng cảm của người khác! Loại sen trắng giả tạo như cô ta tại sao ai cũng vây quanh cô ta không ngớt?!
Thẩm An Ngọc đang chăm chú làm việc bỗng trên màn hình máy tính hiện lên một khung chát nhỏ:
– [Bao giờ em về?]
Thẩm An Ngọc liếc qua khung chat, cô thao tác trên bàn phím gõ: [Cũng muộn ạ!] –
– [Vừa hay tôi có một buổi họp,]
[Chờ tôi, tôi đưa em về!]
Thẩm An Ngọc suy tư gì đó.
Ngày mai cô phải nộp tài liệu cho Cung Hải Đình kiểm tra rồi, cô không thể bỏ dở được!
Mười đầu ngón tay múa trên bàn phím: [Vừa rồi bạn em mời đi ăn rồi, sếp không cần đưa em về đâu ạ!] –
Người kia đang ngồi trong phòng họp, trước mắt người khác họ chỉ thấy chủ tịch đang chăm chú theo dõi nội dung cuộc họp nào ai hay tổng tài đáng kính của họ lại đang làm việc riêng!
Hàng mày kiếm hơi nhíu lại vì không vui.
Đổi ý nhanh như vậy sao? Người đi cùng cô là ai? Nam hay nữ?!
Tâm tình Dịch Khánh Tùng đi xuống, hắn chẳng là gì để thăm dò cuộc sống riêng tư của cô cả.
Những người khác vẫn mải mê trình bày các ý kiến, chẳng ai dám công khai dò xét sếp tổng đang làm gì.
Dịch Khánh Tùng rất khắt khe trong lúc họp, cần phải nghiêm túc không thể phân tâm.
Bọn họ mà biết tấm gương sáng của Hỏa Dương đang làm gì, chắc chắn sẽ bị chọc cho tức chết!
– [Sếp đi đường cẩn thận nhé!]
Sắc mặt Dịch Khánh Tùng giãn ra, yêu nghiệt này thật ngọt ngào!
[Đi chơi vui vẻ!]
– [Vâng ạ!]
[Sếp về đến nơi nhớ nhắn tin cho em nhé!]
Ngay sau đó: – [Tin nhắn đã được thu hồi]
Nụ cười trên Dịch Khánh Tùng tắt ngúm, thế vào là một khuôn mặt lạnh đen thùi lùi: [Tại sao thu hồi?] –
– [(• ▽ •;) Em quen nhắc nhở bạn bè như vậy thôi ấy mà,]
Thì liên quan gì đến việc em nhắc nhở tôi?
[Tại sao thu hồi?] –
Thẩm An Ngọc gãi đầu vài cái, sếp hỏi lại những hai câu là ý gì nhỉ? Vẫn cái tật nhanh hơn não, đôi bàn tay liến thoắng gõ ra dòng chữ ngay ngắn: [Em thấy như vậy không hay cho lắm ⊙﹏⊙!] –
Ôi thôi chết, giờ thu hồi lại được không?
– [Tại sao?]
[Vì sếp là sếp em!] –
– [Sếp không đáng nhận lời nhắn của em à?]
Thẩm An Ngọc chán nản, thôi không thèm để ý đến cuộc hội thoại đó nữa.
Cô toan click vào dấu x góc màn hình, người kia như biết trước lập tức gửi tin nhắn đến.
– [Trả lời!]
Thẩm An Ngọc thở dài, chán chường gõ từng chữ một: [Sếp đi đường cẩn thận, về đến nơi báo em nhé (灬º‿º灬)♡] –
Người kia lập tức hài lòng, không chút chất vấn còn lãng mạng gửi lại: – [
.