Sói Tài Gái Sắc

Chương 17: Thân phận bại lộ


Đọc truyện Sói Tài Gái Sắc – Chương 17: Thân phận bại lộ

*Các bạn đang thắc mắc sao lại chương 18 chứ không phải 17 đúng không? Khà Khà, nó bị cắt rồi, ngay trong bản raw, được tác giả giải thích rằng không có 😀 chuyển sang chương 18 luôn :P*

Tô San trở lại phòng bệnh thì thấy Lâm Duệ đã tỉnh rồi, đang tựa vào đầu giường gọi điện thoại, trên mặt vô cùng nặng nề.

Ước chừng năm phút qua đi, thấy Lâm Duệ cúp điện thoại, Tô San mới quan tâm hỏi: “Sao vậy? Điện thoại của ai? Sao sắc mặt kém như vậy?”

Lâm
Duệ nhíu chặt lông mày lại, giữa hai hàng lông mày khó nén được mệt mỏi: “Là người bên chính phủ gọi tới, muốn tỉnh Nam Tam công khai chiêu mộ
Yên Bắc Địa làm quảng cáo công ích, phát hình trên cả nước, quyên tiền
cho tổ chức xã hội.

Mắt Tô San sáng lên, hưng phấn nói: “Đây là
chuyện tốt nha, anh nhăn lông mày làm gì vậy? Nếu có thể nắm được quảng
cáo này, công ty chúng ta sẽ nổi tiếng vang dội!”

Lâm Duệ chăm
chú nhìn cô thật lâu. Gương mặt Tô San phơn phớt hồng, đôi mắt sáng rỡ
vui sướng mà mong đợi, động lòng người như vậy, làm sao anh có thể nhẫn
tâm để cô thất vọng?

Anh kéo tay Tô San, một tay khác dùng sức
nâng lên, miết lông mày mảnh như cành liễu của cô, nhẹ giọng nói: “Được, chúng ta cùng đi.”

Chỉ vì em, đừng nói là mang công ty vào khu vực gặp nạn, chính là lên núi đao xuống biển lửa, thì như thế nào?

Ánh mắt của Tô San lóe lên một tia không dễ nhìn thấy, ngay sau đó rực rỡ
cười một tiếng: “Ừ, vậy em đi trước xem chú Lâm một chút!”

Cửa
nhẹ nhàng đóng lại, nụ cười bên môi Tô San nhạt đi chút xíu. Cô đi tới
bên cửa sổ, ngẩng đầu lên, nhìn đám mây lên lên xuống xuống trên bầu
trời, thở phào nhẹ nhõm.


Thật sự… Chạy không thoát…?

Thu hồi tầm mắt, cô nhấc chân đi về phía phòng của Lâm Gia Thịnh, gánh lên trách nhiệm mình sớm nên gánh.

Nghe Tô San nói xong, mặt Lâm Gia Thịnh âm trầm cơ hồ có thể nhỏ mực, mặc dù mang bệnh nhưng ông vẫn tản ra uy nghiêm áp bức mãnh liệt như cũ, quả
quyết nói: “Không được, chỗ nguy hiểm như vậy đâu phải là nơi con gái
như con có thể đi được.”

“Quảng cáo này, nếu như Lâm Duệ có thể, như vậy liền kêu nó dẫn đội qua, nếu như thực sự bất đắc dĩ, cùng lắm thì bỏ qua.”

Tô San trầm mặc một hồi, khẽ khẽ thở dài, đi tới bên giường ngồi xuống, giống như khii còn bé, tựa vào bả vai Lâm Gia Thịnh.

“Chú Lâm, chú đã lâu không tới công ty, chú không biết, thật ra anh ấy rất vất vả.”

“Nguyên lão trong công ty không phục anh ấy, chú cũng không ủng hộ. Anh ấy một
mình chỉ thị công ty, đứng lên thi hành đều rất khó khăn.”

“Không ít công ty cỡ trung bị anh ấy đè xuống, nhưng Lục thị anh ấy không áp
được. Bản quảng cáo này xác thực sẽ không mang đến nhiều lợi ích buôn
bán cho chúng ta nhưng né sinh ra ảnh hưởng khổng lồ không thể nghi ngờ
tới xã hội, chúng ta không thể chắp tay nhường người ta.”

Ánh mắt của Lâm Gia Thịnh sâu thẳm nhìn chằm Tô San một hồi lâu, sau đó chậm
rãi nhắm mắt, có vẻ như mệt mỏi vô cùng: “Nói đi nói lại vẫn vì tiểu tử
Lâm Duệ xấu xa đó.”

“San San, con có nghĩ tới…” Ông tạm ngừng,
dường như ngay cả bản thân cũng biết, lời kế tiếp đối với một cô gái như Tô San mà nói là quá mức tàn nhẫn. Nhưng, ông không thể không nói.

“Con có nghĩ tới, đứa nhỏ Lâm Duệ kia tại sao có thể chạy về nước ngay buổi
chiều chú nằm viện, tại sao có thể thuận lợi tiếp quản công ty, tại sao

lại muốn lặp đi lặp lại nhiều lần trêu chọc con?”

Ba cái vấn đề gây sự hăm dọa kia khiến không khí trong phòng chợt nặng nề đi.

Tô San nhếch môi, mắt khép hờ, hồi lâu không lên tiếng. Cũng không biết
qua bao lâu mới nhàn nhạt cười một tiếng nói: “Anh ấy vì cái gì cũng
tốt, tóm lại, con sẽ không tranh với anh ấy. Như vậy… cứ như vậy cũng
không sao…”

“Huống chi, con làm vậy cũng không chỉ vì anh ấy.” Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Lâm Gia Thịnh, nói gằn từng chữ: “A&E là
tâm huyết nửa đời của chú, nếu bị phá trongtay chúng con, về sau con sẽ
không thể an tâm.”

“Con hiểu rõ chú thương con, nhưng nếu thật sự chú thương con, sẽ để cho con đi. Chú cưng chiều bảo hộ con nhiều năm,
cũng nên đến phiên con làm chút gì đó cho chú.”

Lâm Gia Thịnh nhăm mắt lại, thở dài một hơi. Ông còn có thể nói gì?

Cô bé này ông nhìn từ nhỏ đến lớn, cô giống mẹ mình, bề ngoài dịu dàng như nước, nước chảy bèo trôi, tính tình lạnh nhạt, thực tế lại cường liệt,
thiên tính thiện lương, một khi đã nhận định một người, không đến tường
Nam không quay đầu.

“Thôi thôi, con đi đi.” Lâm Gia Thịnh khoát
khoát tay, thân thể như núi cao, nhưng lại thoáng hiện ra tư thái của
người già: “Là Lâm Gia Thịnh ta không có phúc khí. Đứa bé tốt như thế,
nếu là con ruột ta thì tốt biết bao…”

[*]Trong công ty loạn thành một đoàn, tất cả mọi người thấy Lâm Duệ máu me khắp
người bị đặt lên xe cứu thương mà Lâm Gia Thịnh cũng đang dưỡng bệnh ở

bệnh viện. Mấy vị đổng sự ban đầu bị Lâm Duệ chèn ép đều đã rục rịch
ngóc đầu dậy.

Trương Tử Nam một mình đứng ở bên ngoài phòng họp,
nhìn chằm chằm mấy đổng sự mặt mũi trầm tĩnh như nước nhưng hô hấp bắt
đầu dồn dập, răng không ngừng chạm vào nhau. Thời tiết tháng mười một,
phía sau lưng hắn đã bị mồ hôi thấm ướt.

“A&E là công ty gia
tộc của nàh họ Lâm, hôm nay người nhà họ Lâm không ở
đây, các vị đổng sự tự tiện mở cuộc họp hội
đồng quản trị khẩn cấp, hình như không thích hợp cho lắm?”

Vương
đổng sự vóc người tròn như quả cầu, cười mị mị, mắt gần như bị che kín,
nói chuyện cũng khôn khéo làm cho người ta không bắt được nhược điểm.

“Ai, trợ lý Trương, cậu đừng khẩn trương như vậy, cũng không phải là chúng
tôi muốn đoạt quyền, nhưng mà chỉ muốn nghĩ thay mặt tổng giám đốc, tạm
thời tiếp quản công ty.”

Ông ta ý vị không rõ cười: “Hơn nữa, nếu A&E còn có phó tổng quản lý hoặc là có thể có người nhà họ Lâm, mấy lão già như chúng tôi cũng cần gì quan tâm đến?”

“Các ông nói có đúng hay không?” Vương đổng sự quay đầu lại hỏi, lập tức đưa tới mấy tiếng phụ hoajcuar các vị đổng sự khác.

Trương Tử Nam cắn răng nghiên lợi, nhưng không thể nào cãi lại.

Trên thực tế, chính xác là Lâm Duệ lấy biện pháp cứng rắn thừa dịp Lâm Gia
Thịnh ngã bệnh, đoạt quyền cao, tước mất mấy chức phó tổng giám đốc để
củng cố địa vị. Hôm nay không phải là tự mua dây buộc mình hay sao?

“Ai nói nhà họ Lâm không có ai nữa?”

Cục diện đang hết sức căng thẳng, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng
cười dễ nghe như chuông bạc. Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Tô San
mặc một bộ da màu nâu nhạt của cỏ, mái tóc quăn xinh đẹp, được cố định
lại bởi một vương miệng nhỏ chói mắt, trên ngón tay trỏ mảnh khảnh đeo

một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo. Cao quý,
ưu nhã, xinh đẹp quả thật giống như búp bê thủy tinh được trưng bày ở
bảo tàng cổ kính.

Hơn nữa phía sau còn có hai người đi theo, vừa
nhìn liền biết là vệ sĩ của nhà họ Lâm được huấn luyện nghiêm chỉnh,
thân thể to lớn giống gấu, đứng thẳng ở sau lưng Tô San, làm cho người
ta nhìn cũng cảm thấy tâm can rung động.

“Cô là…” Vương đổng sự nheo mắt, quả thật là không dám nhận thức: “Cô là Tô San bộ phận quảng cáo?”

Tô San dương môi, coi như thừa nhận.

Cô gái đối diện tuy nhỏ tuổi, đáng giận là không thể khinh thường. Vương đổng sự không khỏi cảm thấy có chút chột dạ.

Ông ta ưỡn ngực, mặt băng lại nói: “Nơi này là nơi các đổng sự nói chuyện,
một viên chức nhỏ như cô ở bộ phận quảng cáo có quyền gì mà chen miệng
vào? Đi đi, đi làm công việc của cô đi!”

“Ai!” Tô San giơ tay lên ngăn hai người sau lưng muốn tiến lên, dưới ánh mắt của tất cả mọi
người, được Trương Tử Nam cung kính mời vào phòng họp, đi tới trước ghế
ngồi tựng trưng cho thân phận chủ tịch, tự nhiên cười một tiếng với mọi
người ở bên ngoài.

“Tôi nghĩ, tất yếu tôi phải giới thiệu một chút về thân phận khác của mình rồi.”

“Tôi tên là Tô San, mẹ là Hạ Tâm Di – một trong những đổng sự của công ty,
cha là…” Cô khẽ dừng lại một chút, chậm rãi thu hồi nụ cười trên mặt,
lạnh nhạt mà xa cách từng chữ từng chữ nói: “Hiện tại đang đảm nhiệm
chức chủ tịch – Lâm Gia Thịnh.”

“Lạch cạch!” Tài liệu trong tay Tần Trọng rơi xuống đất, ở nơi hoàn toàn yên tĩnh này, có vẻ rất đột ngột.

Tô San theo tiếng động quay đầu lại, xa cách nhìn hắn một cái. Nhưng, tầm
mắt của cô chỉ dừng lại một giây, thậm chí là không tới một giây liền
quay trở về.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.