Đọc truyện Sói Lang Bắt Được Tiểu Bạch Thỏ Chưa 18 – Chương 7: Thay đồ Cho tiểu bạch thỏ!
Người đụng trúng cô thấy cô bất tỉnh, không biết làm sao. Bế cô vào xe chạy thẳng về nhà mình.
***
Sáng hôm sau.
Cô tỉnh lại, nhìn xung quanh. Đây là đâu? Quay đầu ra nhìn cửa sổ, trời sáng rồi. Thôi chết! Ngô Trác Thăng chắc chắn đang lo cho cô.
Hạ Châu Như Song không suy nghĩ gì nhiều, lao xuống giường rồi chạy về biệt thự. Không quan tâm xảy ra việc gì hôm qua, không quan tâm đêm qua mình ở đâu, không quan tâm tay và đầu gối bị thương chưa được băng bó, chỉ quan tâm sợ Ngô Trác Thăng lo lắng.
Người đàn ông bước ra từ phòng tắm, thấy trên giường không còn ai. Cô gái đó đi rồi sao? Anh chưa kịp xin lỗi mà.
Đi lại giường, anh vừa lau tóc vừa nhìn đồng hồ. Bỏ khăn tắm xuống, ngã người xuống giường. Cô gái đó anh chưa kịp hỏi tên mà.
Quơ tay lên lấy gối, bỗng cái gì đó dưới gối. Anh bật dậy, một sợi dây chuyền. Hình trái tim và có chữ A, đây là sợi dây của…!
***
Cô lao đầu chạy về biệt thự. Chạy vào phòng khách, cô gần như kiệt sức. Về nhà rồi, Ngô Trác Thăng… Ngô… chưa lên tiếng, trước mặt cô tối sầm lại. Ngã người xuống sàn.
Ngô Trác Thăng đang điên đầu cả đêm hôm qua, cô đi đâu cả đêm vậy? Biết anh lo lắm không? Sao… sao lại biến mất như vậy chứ. Không được, phải đi tìm cô.
Ngô Trác Thăng như hổ báo, lao xuống nhà định đi tìm cô, thì thấy quản gia đang hốt hoảng ở đó.
“Ông chủ, cô Song Nhi cô ấy ngất ở đây” – Quản gia vừa lay cô vừa nói.
Ngô Trác Thăng vội chạy lại, là cô, là cô! Người con gái làm ngu ngốc làm anh điên cuồng tìm cả đêm đây rồi.
Thấy gương mặt cô không tí sắc, anh vội bế cô lên chạy về phòng, vội gọi bác sĩ đến. Đây là thành qủa cả đêm hôm qua cô đi biệt tăm đây sao?
Bác sĩ gia đình đến, Ngô Trác Thăng và quản gia đứng lo phập phồng bên cạnh. Bác sĩ sau khi truyền dịch cho cô xong, ra khỏi phòng. Vì ai kia làm ồn mãi, không cho ông khám gì cả nên ông đành đá ra ngoài thế này. Giờ ra phải báo cáo tình hình sức khoẻ của cô, không ai kia giết ông luôn mất.
Thấy bác sĩ bước ra, anh vội hỏi:
“Bác sĩ, cô ấy?”
“Cô ấy không sao, hình như mới bị tai nạn, đầu gối và khuỷ tay trái bị trầy xướt, thêm cô ấy làm việc quá sức nên sốt cao, bị ngất, truyền dịch và nghỉ ngơi sẽ ổn. Nếu truyền dịch xong, gọi tôi tới” – Bác sĩ nói.
Tai nạn? Làm việc quá sức? Bị thương? Rốt cuộc là sao?
“Cảm ơn bác sĩ, quản gia tiễn bác sĩ giúp tôi”- Ngô Trác Thăng lạnh nhạt nói, xong bước vào phòng.
Bước vào, thấy cô đang ngủ yên vị trên giường. Gương mặt không ổn cho mấy, làm việc quá sức và tai nạn là sao? Sao anh không hiểu gì hết?
Đi đến bên giường, anh đưa tay vén tóc cô lên. Đồ ngốc! Đêm qua em đi đâu mà không về? Còn bị tai nạn và làm việc quá sức là sao? Những câu hỏi này anh nhất định sẽ hỏi em, sau khi em tỉnh và khoẻ lại đồ ngốc ạ.
Nhìn thấy bộ đồ hôm qua chưa thay của cô, Ngô Trác Thăng lấy trong tủ ra một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của mình, vào phòng tắm lấy chậu nước ấm và khăn bông.
Ngồi bên giường, anh cởi áo sơ mi cô ra. Nhận ra đang truyền dịch, anh không suy nghĩ lấy kéo trong hộc tủ ra. Và… cắt áo sơ mi và bra cô ra.
Giúp cô lau người, xong giúp cô mặc chiếc áo sơ mi của anh vào. Vén mái tóc cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường đắp mền lại. Hôn nhẹ lên trán cô. Thay bộ đồ đó ra, giúp cô thoải mái hơn. Như vậy tốt hơn.
Định đứng dậy, ai ngờ bị tiếng nói thất thanh của Max xông vào.
“Trác Thăng, hôm qua có người thấy cô ấy ở trạm xe bus” – Max như điênao vào la lên, nhưng một phút sau. Anh khựng lại, thôi chết anh rồi! Ngô Trác Thăng đang đen mặt nhìn anh. Và… cô đang yên vị ngủ trên giường. Max biết mình làm phiền, đóng cửa lại và CHẠY LÀ THƯỢNG SÁCH! Không Ngô Trác Thăng băm Max anh luôn.
(@Max: haha chuyện *chạy*)
Bị Max “Đột Kích” bất ngờ, anh chỉ biết thở dài. Quay sang nhìn cô, may quá cô vẫn ngủ. Giống như giấc ngủ này rất ấm áp vậy.
Kéo chăn lên, đắp ngay ngắn cho cô xong anh ra ngoài. Đóng nhẹ cửa lại, và đi “Xử” đẹp cái tên lãi nhãi kia.
Xuống nhà, anh thấy Max đang ngồi đó. Hôm nay còn biết suy tư? Làm Ngô Trác Thăng anh bất ngờ nha.
“Max” – Ngô Trác Thăng đi lại gọi tên Max.
“Cậu tìm ra cô ấy hồi nào vậy?” – Đây là câu hỏi đầu tiên khi Max thấy cô ngủ trên giường và đang được truyền dịch kia.
“Cô ấy không hiểu sao lại ngất ở phòng khách lúc sáng nay”- Ngô Trác Thăng nói, vừa xoa xoa mắt. Cả đêm hôm qua anh chưa ăn gì, thêm thức trắng để tìm cô, bây giờ đúng là hơi mệt mỏi.
Max gần như rớt hàm. Giỡn chơi hả? Biết cả đêm hôm qua hành xác anh dữ lắm không? Lúc cô mất tích đêm qua, Ngô Trác Thăng gần như nổi khùng lên đi tìm cô. Và đương nhiên lôi Max anh đi không suy nghĩ, hành cả đêm anh không được ngủ và phải cố đi tìm cô. Đến khi người anh gọi nói có người thấy cô ở bến xe bus, thì anh lao như điên đến báo tin. Ai ngờ cô lại về nhà rồi, nhưng sao lại bị ngất? Lúc nãy thấy cô đang truyền dịch? Đêm qua cô bị gì sao?
“Cậu cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi” – Max nói.
“Cậu cũng vậy, ở lại đây nghỉ ngơi đi, đêm qua cậu cũng vất vả rồi”- Max dựa vào sofa nói. Hazz đúng là anh và Max mệt chết vì cô mà. Lần sau nên cho vệ sĩ theo cô cho chắc, không hành anh đi tìm như một thằng điên thế này. Hazzz…!!
Max không nói gì, ngã người xuống sofa và nhắm mắt ngủ, không quan tâm gì luôn.
Còn Ngô Trác Thăng sau khi dặn dò quản gia, cũng ngã người xuống sofa ngủ. Cả hai xem hai cái ghế sofa như giường. Mệt mỏi ngủ không quan tâm, không cần về phòng luôn.
***
Sau khi ngủ dậy, nhìn sang thấy Max đang còn ngủ. Ngô Trác Thăng nhìn đồng hồ, đã 11h trưa rồi sao? Cô dậy chưa nhỉ?
Bật dậy, anh về phòng mình. Cô vẫn ngủ, có lẽ cô hơi mệt mỏi. Nhưng điều anh thắc mắc là sao cô lại làm việc quá sức chứ?
Thấy truyền dịch xong, có lẽ quản gia đã gọi bác sĩ đến. Ngồi xuống, anh lấy chiếc khăn trên trán cô xuống. Đặt tay lên trán cô, đỡ sốt rồi, may quá!
“Ưm.. Thăng…” -Cô mở mắt ra, nhìn thấy Ngô Trác Thăng vội mấp môi nói. May quá! Cô về nhà rồi, không làm anh lo chết mất.
“Em tỉnh rồi, có thấy không khoẻ chỗ nào không? Có sao không?” – Ngô Trác Thăng hỏi không ngừng nghỉ.
“Em.. không sao, chỉ.. hơi khát” – Cô mấp môi nói. Sao cô nằm đây? Lại còn làm cho anh lo như vậy chứ? Đầu cô nhức quá. Sao cô không hiểu gì hết vậy?
Ngô Trác Thăng vội đi lấy nước cho cô, lấy nước xong về phòng, đỡ cô ngồi dậy giúp cô uống nước.
Uống được một ít rồi lại thôi, anh bỏ li nước xuống, giúp cô nằm xuống.
Lúc này cô mới nhận ra đồ mình đã bị thay ra, còn mặc áo sơ mi rộng thùng thình của anh. Không lẽ… anh thay đồ cho cô sao?
Thấy cô đang cau mày, Ngô Trác Thăng lo lắng hỏi:
“Em thấy không khoẻ chỗ nào hả?”
“Không… anh… thay đồ cho.. em?” – Cô đỏ mặt nói, huhu cầu trời đừng là anh mà. Lúc đó cô ngại chết mất thôi.
“Là giúp việc thay”- Ngô Trác Thăng nói dối, nếu nói anh thay chắc chắn ăn mấy cái tát luôn. Vả lại vụ sáng hôm nọ còn làm cô sợ anh, nên nói dối tốt hơn.
(@Song: Đúng vai sói sắc lang dụ dỗ tiểu bạch thỏ mà =…=
@Tiểu Bạch Thỏ: àaaaaaa ai thay đồ cho ta *đuổi giết sói sắc lang *
@Sói Sắc Lang: hehe *chạy té khói *)