Đọc truyện Sói Lang Bắt Được Tiểu Bạch Thỏ Chưa 18 – Chương 4: Ôm cô ngủ
“Cậu không đùa hả?”- Max ngạc nhiên với câu trả lời của Ngô Trác Thăng.
“Không”- Ngô Trác Thăng chắc chắn. Giữ cô bên cạnh mình,đó là điều anh đã muốn làm từ khi mới gặp cô rồi.
Max chỉ biết im lặng,đúng là Ngô Trác Thăng siêu lạc loài luôn. Một khi lạnh nhạt,không tiếp xúc với phụ nữ thì không ai bằng. Mà khi tiếp xúc rồi lại khác người,ôi thua luôn rồi. Ngô Mạn em làm ơn về Trung Hoa sớm để xem ông anh của em đi,người bạn như anh hết cách rồi. Max gào théc trong lòng.
***
Đến tối, Ngô Trác Thăng cuối cùng cũng đá được Max siêu lãi nhãi về nhà. Max mà ở đây thì chắc nhà anh náo nhiệt như hội chợ luôn quá. Còn nữa,lúc ăn cơm cứ nhìn cô mãi. Làm anh phát bực,đừng nói Max có ý với cô nha. Nếu có anh sẽ cho Ngô Mạn chém chết Max luôn cho xem. Ngô Trác Thăng nghĩ thầm trong lòng.
Ngô Trác Thăng ngồi ở sofa,cả buổi chiều hôm nay Max luôn nhìn cô. Cô không hiểu sao,nhưng nó làm cô rất ngại a~. Hơn nữa,sao mặt của anh đen thui vậy. Không vui cho lắm. Cô làm gì sai sao? Không có nha,ở nhà anh cả tháng nay cô chưa từng làm gì trái ý anh,anh nói cô đi phải cô không dám đi trái. Anh bước 10 bước thì cô không dám bước thứ 11 nha. Vậy sao anh không vui vậy?
“Ông chủ..” – Chết rồi,anh đang không vui cô lại gọi như vậy nữa.
“Em xin lỗi,em..em..gọi nhầm” – Cô vội cúi đầu xin lỗi.
Ngô Trác Thăng đang không vui,ngồi bên cạnh thấy cô đang rối rít xin lỗi vội quay sang.
“Không do em,nhưng nên nhớ đừng gọi anh là ông chủ,anh chưa từng xem em là người làm,em hiểu không?” – Anh chưa từng xem cô là tình nhân hay người làm,là một cô gái,để anh tâm sự và có thể chia sẻ buồn vui. Có thể nói là bạn và có thể nói là người anh yêu. Nhưng,yêu này có quá sớm không?
“Vâng,em xin lỗi” – Cô nói nhỏ,may quá anh không nổi giận.
“Được rồi,về phòng ngủ đi” – Ngô Trác Thăng xoa đầu cô nói. Bây giờ anh phải giải quyết một đống công việc kia. Đã chất như núi rồi mà còn gặp tên Max siêu lãi nhãi kia,thật là nhức đầu mà.
“Anh…em làm gì sai sao?”- Hôm nay anh rất lạ,không lẽ anh biết chuyện cô làm việc ở siêu thị sao? Cái này không thể nha,nếu anh biết được đã mắng cô một trận rồi. Không trầm mặc như vậy đâu,vậy là sao nhỉ?
Anh giận? Giận cô sao? Không có nha,anh giận cái tên Max biến thái kia kìa,cả buổi ngồi nhìn cô làm anh phát bực,hận không thể giết chết luôn kìa. Nhưng sao anh lại giận? Sao lại bực vậy nhỉ? Ngay cả anh thật sự không hiểu.
“Không có đâu,em về phòng nghỉ ngơi đi” – Tên khốn Max,làm cho cô hiểu lầm anh giận cô kìa. Ngày mai chết chắc với anh,còn Ngô Mạn em làm ơn về sớm sớm thanh toán tên hôn phu của em đi. Không là bạn,không là hôn phu của Ngô Mạn anh đã bay vào chém tranh mảnh tên Max khốn cậu rồi.
(@Ngô Mạn Mạn: Từ từ tôi đang về đây hai ông ==)
Cô gật đầu,anh không giận là được rồi. Cũng may quá,anh không phát hiện ra cô đi làm thêm ở siêu thị. Phải mau làm việc,để có tiền trả anh,còn về với mẹ nữa. Tuy là anh giúp,điều kiện chỉ là bên anh một năm,rất dễ dàng và sung sướng khi sống không cần làm gì trong vòng một năm này,nhưng cô lại thấy mình mắc nợ anh,cần phải trả. Điều kiện của anh là thời gian,còn viện phí kia cô sẽ trả bằng tiền. Cô không muốn nợ anh gì cả. Vì cô không muốn người khác nhìn vào cô bên cạnh anh là tiền,địa vị.
Đứng dậy,cô về phòng. Phòng cô rất lớn. Là anh chuẩn bị cho cô,quần áo và tất cả các thứ cô cần dùng. Cô nghĩ nó hơi xa hoa,nên cô chỉ chọn vài bộ đồ đơn giản và dùng. Còn mấy cái khác cô luôn để trong tủ. Không đụng vào. Quấn áo đối với cô đơn giản là tốt rồi. Không cần cầu kì hay gì cả. Mọi thứ trên người cô,cô chỉ cần đơn giản là được.
Xong,thấy cô về phòng. Ngô Trác Thăng cũng đứng dậy đến thư phòng. Hazz bây giờ bạn tốt thân thương của anh đang đợi anh giải quyết,đó là mớ tài liệu và báo cáo thân thương kia. Khổ thật mà!
Vào thư phòng,mắt luôn nhìn vào latop của mình. Hazz cái công việc này lúc nào mới cho anh nghỉ ngơi đây? Ngày nào cũng một đống thế này làm anh thấy chán nha. Ước gì anh có con,sau đó con anh trưởng thành,thì công việc này anh sẽ giao hết cho con. Cùng vợ đi du lịch khắp nơi với cái tuổi già.
Khoan! Sao hôm nay mày mơ mộng vậy Ngô Trác Thăng? Nghĩ lung tung lum la vậy? Làm việc,làm việc.
Bên phòng,cô ôm mình một góc trong phòng. Nói thật căn phòng này quá lớn,nó làm cô không dám ngủ. Từ lúc ở nhà anh,không biết bao nhiêu lần cô không dám ngủ,ôm mình thế này trong cả tháng nay rồi. Mỗi lần nhắm mắt,cô lại nhớ đến cảnh ba say sỉn đánh mẹ và cô,nó là cơn ác mộng. Làm cô không dám ngủ. Nhưng khi về đây,cô lại nhớ đến ba. Mẹ thì dưỡng bệnh,cô lại ở đây. Ba ở nhà sao rồi? Say sỉn ai chăm sóc đây? Cô thật rất lo cho ông,nhưng cô không dám về nhà,vì cô sợ khi thấy ông say sỉn miệng luôn mắng chửi.
Ngồi trong thư phòng đến 11h,anh nhìn đồng hồ. Cũng trễ rồi,thôi qua phòng xem cô ngủ chưa. Rồi anh về phòng ngủ luôn vậy.
Mở cửa phòng ra,anh bật đèn lên. Sao trong phòng không có *đèn tưởng luôn vậy? Tối thui vậy? Cô đâu?
*Đèn tưởng: Đèn ngủ*
Nhìn hết phòng lại thấy cô ngủ gật gù ở một góc bên sofa,anh cau mày. Giường cô không ngủ? Sao lại ra đây ngủ vậy? Giường không hợp hay cô không thích sao?
Đi nhẹ lại cô,phát hiện trên khoé mi cô ươn ướt,hai má cũng còn những giọt lăn dài. Cô khóc sao? Ai làm cô buồn sao?
“Ba..mẹ..”- Cô nằm trong lòng Ngô Trác Thăng nói mớ.
Ngô Trác Thăng khựng lại,có lẽ cô nhớ mẹ,còn ba? Nghe cô nói ba cô luôn say sỉn và hay đánh đập cô và mẹ,nhưng dù gì cũng là ba cô. Có lẽ cô luôn lo lắng cho ông.
Đặt cô lại phía giường,bản thân anh cũng leo lên,kéo chăn lên đắp cho cô và mình. Ôm chặt cô vào lòng. Anh muốn ôm cô ngủ lâu rồi,hôm nay có dịp,thôi thì ôm ngủ luôn vậy.