Sói Lang Bắt Được Tiểu Bạch Thỏ Chưa 18

Chương 10: Anh trai ngọc anh?


Đọc truyện Sói Lang Bắt Được Tiểu Bạch Thỏ Chưa 18 – Chương 10: Anh trai ngọc anh?

Sau khi cho nhỏ ăn xong, cô gọi giúp việc lên dọn giúp. Còn mình ngồi thay băng cho nhỏ.

Nhìn các vết thương trên người nhỏ cô đau lòng. Sao lại mạnh tay như vậy chứ? Thật là…

“Chị…”- Ngọc Anh bỗng lên tiếng.

“Sao vậy em? Đau sao?”- Cô vội hỏi.

“Dạ… không”- Ngọc Anh trả lời.

Cô cau mày. Con bé sao vậy? Có gì muốn nói sao?

Thay băng cho nhỏ xong, cô bảo nhỏ nằm nghỉ ngơi.

“Em ngủ đi, như vậy mới hồi phục nhanh”- Cô nói nhỏ, định quay đi thì bị nhỏ đưa tay níu áo lại.

“Chị… kể chuyện cho em nghe được không?”- Ngọc Anh nhỏ giọng hỏi.

Cô mỉm cười, gật đầu ngồi xuống giường, kể chuyện cho nhỏ nghe.

Kể chưa được nữa câu chuyện, nhỏ đã ngủ thiếp đi. Cô nhẹ nhàng đắp chăn cho nhỏ rồi ra ngoài.

Vừa ra ngoài cô đã thấy Ngô Trác Thăng đứng bên ngoài. Như đang đợi cô nãy giờ. Hôm nay anh không đến công ty sao?

“Anh… sao lại đứng đây?”- Cô giật mình hỏi, anh đứng đây không khác gì ma vậy. Cô không cảm nhận hay gì luôn.

“Đợi em”- Ngô Trác Thăng nhỏ giọng nói.

“Qua phòng anh lát”- Nói xong, Ngô Trác Thăng kéo tay cô về phòng mình, cô ngơ ngơ chả hiểu gì bị anh lôi đi. Người này, luôn bá đạo với cô là sao?

Kéo cô về phòng mình, anh đưa cho cô một bản tài liệu.


“Đây là lí lịch của cô bé Ngọc Anh đó”- Ngô Trác Thăng ngồi cạnh cô nói.

Cô giật mình. Sao… sao anh biết tên con bé khi chưa gặp từ lúc con bé tỉnh lại? Còn lí lịch của con bé nữa? Sao anh lại phải điều tra về con bé?

“Sao anh lại điều tra về con bé?”- Cô cầm lí lịch của Ngọc Anh lên hỏi.

“Em xem đi rồi sẽ rõ, anh đã từng gặp con bé rồi, nhớ lại nên điều tra” – Ngô Trác Thăng nói. Lúc anh nhìn thấy Ngọc Anh anh đã thấy rất quen, đã gặp ở đâu rồi. Khi về phòng, anh chợt nhận ra… con bé là nhị tiểu thư của NA – Tập đoàn đang làm ăn với tập đoàn của anh. Anh đã thấy con bé đi cùng Ngọc Phàm – tổng giám đốc của Na trong một bữa tiệc. Ngọc Phàm cũng là anh hai con bé, tuy mới 22 nhưng Ngọc Phàm đã là tổng giám đốc của NA rồi.

Cô không khỏi tò mò, mở lí lịch của Ngọc Anh ra xem. Nhìn từ trên xuống dưới, cô không khỏi kinh ngạc. Con bé… là nhị tiểu thư của tập đoàn NA sao? Cái… cái tập đoàn nổi tiếng đó sao?

“Con bé là nhị tiểu thư của NA, em đang hỏi sao con bé là nhị tiểu thư phải không? Con bé là con riêng của Ngọc Nam – ba con bé. Ông ta có đứa con trai lớn là Tổng giám đốc của NA – Ngọc Phàm. Vợ trước của ông ta mất, ông ta đã tái hôn. Và mấy năm gần đây cô vợ hai bé bỏng của ông ta đã mang thai. Nhưng… không ngờ con bé không phải con ông ta, ông ta rất tức và đuổi bà vợ hai của ông ta đi, con bé ông ta muốn bóp cổ chết cho là nghiệt chủng, nhưng Ngọc Phàm rất yêu thương con bé, không cho phép, thêm ông ta lại rất thương con trai mình nên đã cho con bé ở lại, nhưng gần đây Ngọc Phàm công tác, ông ta lại chán ghét con bé, luôn mắng con bé là nghiệt chủng nên con bé đã bỏ đi. Và em đã gặp con bé và đưa về đây” – Ngô Trác Thăng nhìn cô nói.

Cô bất ngờ, sao sao anh biết nhiều vậy? Anh đổi nghề rồi sao?

“Anh hai con bé, Ngọc Phàm gì gì đó lúc nào anh ta về?”- Cô hỏi, nên đưa con bé về cùng Ngọc Phàm gì đó tốt hơn, vì đó là niềm tin lớn cho con bé sau này.

“Thám tử nói anh ta một tuần nữa về, em yên tâm anh đã báo cho anh ta biết, anh ta nói có thể nhờ em chăm sóc con bé được không? Đến khi anh ta về sẽ đón con bé”- Ngô Trác Thăng nhẹ nhàng nói, anh thấy cô rất thích con bé Ngọc Anh kia, để con bé bên cạnh cùng cô, để cô vui vẻ hơn.

“Được, em sẽ chăm sóc con bé, anh yên tâm” – Cô mỉm cười nói. Có con bé cô đỡ buồn rồi, nhà rộng vậy chỉ có anh va quản gia bầu bạn làm cô chán chết được.

Ngô Trác Thăng bỗng kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve cô. Còn cô, bị anh kéo vào lòng đỏ mặt, muốn cựa quẩy thì bị anh thì thầm:

“Cho anh ôm em, một chút thôi”-

Nghe anh nói, cô không cựa quậy nữa. Nằm yên trong lòng anh. Anh hôm nay lạ vậy?

Bị anh ôm chặt, cô cảm thấy khó thở, đẩy nhẹ tay anh ra, rời khỏi vòng tay của anh. Lúc này, cô mới nhận ra anh đã ngủ. Xem anh kìa, mệt mỏi đến vậy sao? Cả hai mắt có quần thâm luôn rồi. Đêm qua anh bận cho người điều tra về nhỏ sao? Anh thích con bé đến vậy sao? Anh là người thích trẻ con đến vậy sao? Nếu vậy thật đáng yêu nha.

Để anh nằm trên sofa, cô đi lại giường lấy mền và gối cho anh. Giúp anh nằm lên gối, rồi đắp mền cho anh. Xong, cô bất giác bật cười. Anh và con bé ngủ hết rồi. Một người mệt mỏi, một người dưỡng bệnh, hazz rõ khổ luôn.

Nhìn căn phòng, anh lại bừa bộn rồi. Cô quyết định dọn phòng cho anh, tổng giám đốc như anh quả thật là bừa bộn mà.


Sắp xếp đống tài liệu trên bàn anh, bỗng trong đống đó rơi ra một tấm hình. Cô cúi xuống, cầm lên xem. Là anh và một người con gái, cười rất tươi và hạnh phúc. Là ai? Đây là người con gái anh yêu sao? Còn cô… mày ngốc quá, mày là được anh mua về thì làm sao được yêu chứ?

Lắc đầu, cô tiếp tục dọn dẹp. Nhưng trong lòng cảm thấy nhói và đau. Là sao? Cảm giác này là gì?

Anh ngủ đến trưa, ngồi dậy thấy mình ngủ trên sofa. Anh ngủ gật sao?

Đứng dậy, định vào phòng tắm lại thấy cô ngủ gật trên bàn làm việc của anh. Anh cau mày đi lại, nhìn thấy đồ trên bàn ngay ngắn, có lẽ cô dọn giúp anh đây mà. Cô chắc cũng mệt, hôm qua cô cũng thức trắng để chăm sóc nhỏ mà.

Bế nhẹ cô lên, anh đi về phía giường, đặt cô lên giường, nằm ngay ngắn lên gối. Ngô Trác Thăng đi lại chỗ sofa, lấy mền lại đắp cho cô.

“Ưm…”- Cô mở mắt ra, thấy anh đang đắp mền cho cô..

“Em ngủ tiếp đi”- Anh mỉm cười, kéo mền đắp ngay ngắn cho cô, hôn nhẹ lên trán cô nói.

Cô lười biếng gật đầu, nhắm mắt lại ngủ tiếp. Cô mệt quá, cô muốn ngủ một giấc thật dài thôi.

Nhìn cô, con heo lại lười biếng rồi. Bó tay luôn mà. Ngô Trác Thăng mãi ngắm cô, lúc sau mới bước vào phòng tắm. Thật là, mỗi lần anh gần cô anh lại muốn cô thôi. Cô tại sao mê người như vậy chứ?

***

1 tuần sau.

“Chị Song Nhi, em muốn ra ngoài chơi”- Tiếng Ngọc Anh nũng nịu.

“Ăn tối xong chị đưa em đi”- Tiếng cô trong nói trong bếp vọng ra, đang nấu đồ ăn tối mà con bé cứ kêu réo mãi làm cô không nấu được gì cả.

Ngọc Anh chống cằm, nhìn Ngô Trác Thăng đang nhàn nhạ đọc báo kia.


“Anh Trác Thăng “- Ngọc Anh bỗng nói.

“Sao vậy Ngọc Nhi?”- Ngô Trác Thăng bỏ tờ báo xuống hỏi. Ngọc Anh đã ở đây cùng anh và cô đã một tuần rồi, hôm nay cũng là ngày Ngọc Phàm về nước thì phải. Con bé ở đây làm căn nhà buồn chán này trở nên nhộn nhịp hơn, ngày nào cũng theo đuôi sau cô như cái đuôi nhỏ. Cô và Ngọc Anh làm nháo nhào cả căn nhà lên mà.

“Anh nói xem, em càng nhìn càng thấy chị Song Nhi chị ấy giống bà nội trợ khó tính vậy, không biết sau này ai chịu cưới chị nữa”- Ngọc Anh bĩu môi nói. Cô luôn bắt nhỏ ngủ sớm, không được thức khuya hay ăn kem nhiều và vâng vâng mây mây luôn. Cô giống như bà nội trợ khó tính chăm con vậy.

“Có, có người sẽ cưới Song Nhi mà, em yên tâm”- Ngô Trác Thăng cười rồi đọc báo tiếp. Nhất định sẽ có người cưới cô thôi, nhất định.*mặt gian xảo*

Ngọc Anh tò mò. Ai chịu cưới cô nhỉ? Nhỏ muốn biết lắm nha.

Cô cùng giúp việc dọn đồ ăn tối ra. Nhìn anh và nhỏ hầm hự.

“Hai người nói xấu gì tôi phải không? Hửm?”- Cô ngồi xuống vẻ tức giận hỏi.

“Đâu có”- Nhỏ và anh đồng thanh trả lời.

“Đừng có xạo, trong bếp tôi nghe hết rồi. Hai người chê tôi là bà cô già, khó tính sau này không ai cưới chứ gì?”- Cô vẻ tức giận nói.

Ngô Trác Thăng và nhỏ im lặng. Bị nói trúng rồi. Công nhận tai cô thính thật.

Đang định giáo huấn Ngọc Anh, con bé hư này thì quản gia bước vào cúi đầu nói.

“Ông chủ, ngoài kia có một người tên Ngọc Phàm muốn gặp hai người ạ”- Quản gia cung kính nói.

“Được rồi, ông đi làm việc đi”- Ngô Trác Thăng nói, xong bỏ tờ báo xuống. Nhanh vậy sao? Mới về đã đến tìm em gái, nhanh thật!

“Anh hai?”- Ngọc Anh tròn mắt nhìn Ngô Trác Thăng và cô.

Cô nhìn Ngô Trác Thăng, anh ta đến đón Ngọc Anh rồi sao?

Cả ba bước ra phòng khách, thấy một người đàn ông mặc vest lịch sự ngồi đó chờ. Anh trai Ngọc Anh?

Oa! Anh ta đẹp trai ghê! Tuy rằng không phải ruột thịt mà sao anh ta và Ngọc Anh đẹp như vậy chứ? Thật ganh tị nha.

(@Song + @Tiểu Bạch Tỏ: oa oa oa *rớt nước miếng *)

“Ngọc Anh”- Ngọc Phàm vui mừng khi thấy Viên An bước ra.


“Anh hai” – Ngọc Anh nói nhỏ.

“Chào anh, anh Ngọc “- Ngô Trác Thăng lên tiếng.

“Chào anh, anh Ngô “- Ngọc Phàm nhận ra, anh vì vui quá nên quên mất đây là nhà của Ngô Trác Thăng.

“Cảm ơn anh đã giúp và chăm sóc em gái tôi cả tuần qua, cảm ơn anh”- Ngọc Phàm nói.

“Đừng cảm ơn tôi, hãy cảm ơn cô ấy”- Ngô Trác Thăng chỉ tay về phía cô.

Cô chớp chớp mắt nhìn anh và Ngọc Phàm. Hở? Cô có gì sao?

Ngọc Phàm nhìn về phía cô, Ngọc Anh đang đứng sau cô. Con bé rất thích cô sao? Hiếm khi con bé lại gần gũi với ai, vậy mà cô gái này.

“Ngọc Anh, lại đây”- Ngọc Phàm nhẹ nhàng nói.

Ngọc Anh bỗng bỏ cô ra, đi lại ôm chầm Ngọc Phàm.

“Anh hai, em nhớ anh.. huhu”- Nhỏ khóc nấc lên, anh hai đi công tác, ba luôn mắng chửi nhỏ làm nhỏ không chịu nỗi, ngày nào cũng nghe ba mắng là nghiệt chủng nhỏ thật sự chịu không nỗi.

“Ngoan, con bé ngốc này! Sao lại bỏ đi như vậy hả? Em biết anh và quản gia lo lắm biết không?”- Ngọc Phàm vỗ nhỏ. Quản gia là người yêu thương nhỏ giống anh vậy. Sau khi nhỏ bỏ đi ông rất lo lắng. Con bé này, thật ngốc mà.

Cô và Ngô Trác Thăng đứng bên cạnh, có lẽ Ngọc Phàm rất thương con bé, tuy không phải ruột thịt gì.

“Anh hai.. huhu”- Nhỏ cứ ôm chặt Ngọc Phàm khóc nức nở.

“Ngoan, nín đi”- Hazz con bé này thật là.

“Theo anh về nhà, được không?”- Ngọc Phàm nhẹ nhàng hỏi.

Nghe đến về nhà, nhỏ buông Ngọc Phàm ra. Chạy lại phía cô. Nhỏ không muốn về nhà, không muốn. Về nhà để ba nhỏ mắng là nghiệt chủng nhỏ không muốn. Không muốn.

Ngọc Phàm đơ người với phản ứng của nhỏ. Ngọc Anh của anh sợ về nhà sao? Do… ba anh?

Cô bất ngờ với phản ứng của nhỏ, còn Ngô Trác Thăng như không có gì. Anh biết rõ nhỏ bị ảnh hưởng đến những lời nói của ba nhỏ. Một cô bé 6 tuổi như nhỏ lại hằng ngày bị mắng là nghiệt chủng thì không thể nào chịu được. Đôi khi có thể trở nên trầm mặc và tự kỉ nữa là.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.