Sói Hoang Và Cừu Nhỏ

Chương 28: Thầy giáo Sói hoang: lớp thư pháp (Thượng)


Đọc truyện Sói Hoang Và Cừu Nhỏ – Chương 28: Thầy giáo Sói hoang: lớp thư pháp (Thượng)

Trong thư phòng to lớn cổ kính của Vệ gia, tiếng nhạc phát ra không nhẹ nhàng êm ái, mà là tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc mạnh mẽ bắn ra bốn phía.

Vệ vũ đứng ở trước bàn đọc sách làm từ cây gỗ đào, khí định thần nhàn tay phải tùy ý chống thắt lưng, khẽ cúi người, tay trái đang di chuyển bút lông, luyện thư pháp. Thư pháp của Vệ vũ là do ông ngoại Tiểu Dương chỉ bảo , Mẹ Tiểu Dương xuất thân từ truyền thống thư hương thế gia, Ông ngoại thành thạo trong văn học là một tay viết chữ tốt, Ngày trước khi vào những ngày lễ tết, những người tới cửa cầu xin đôi liễn, cầu xin thiếp nối liền không dứt. Nhưng kể từ mấy năm trước ông cụ bị bệnh nặng một lần, sau đó rối loạn thần kinh làm tay mất cân đối, không còn cách nào đành thu dọn bút lông mà thôi viết, ngược lại trở thành nhà phê bình thư pháp chuyên nghiệp

Còn chưa đi đến thư phòng, ngoài cửa hành lang đã có thể nghe được rõ ràng tiếng nhạc rock ầm ầm, Dương Thiệu một tay che lỗ tai một tay vặn nắm của chuẩn bị mở ra, Cửa vừa mở, liền đi đến nơi phát ra âm thanh điều chỉnh cho âm hưởng nhỏ lại.

“Tai cậu điếc sao? nhạc để lớn tiếng như vậy, nào có người nào trong lúc viết thư pháp mà nghe nhạc Rock?” Nghiêm túc mà nói Vệ Vũ cũng là một quái thai, có tình cảm với trẻ em coi như xong. . . . . . Ngay cả giải trí lúc rãnh rỗi cũng vô cùng khác người.


Sau khi viết xong chữ cuối cùng, liền đem bút lông cừu đặt ở trên nghiêng mực, lúc này mới ngẩng đầu đối nói chuyện với Dương Thiệu:

“Không có nghe nhạc rock, thư pháp của tôi sẽ viết không tốt, không nghe không được.”

Dương Thiệu đi đến bàn đọc sách, quan sát tác phẩm thư pháp Vệ Vũ vừa mới viết xong.


phong cách viết của cậu ngày càng tốt, nếu cậu không kiên trì không bán chữ thì giờ đây cậu đã thànhtriệu phú.” Dương thiệu phen này ca ngợi đúng là không tiếc mĩ từ, thư pháp của Vệ Vũ ngày trước là đc ông ngoại anh khẳng định. Có điều thư pháp tuyệt diệu như vậy mà Vệ Vũ lạ không muốn bán chữ. Cũng không đồng ý mở cuộc triển lãm, cho nên người biết hắn có tài năng thư pháp tốt chỉ đếm trên đầu ngón tay

“Hừ, tôi mới không muốn để cho sách của tôi bị ánh mắt tục nhân làm bẩn.” Trừ khi là gặp được người chân chính biết thưởng thức thư pháp, nếu không hắn sẽ không dễ dàng để cho tác phẩm thư pháp của mình truyền ra ngoài.

“Tùy cậu, tôi tới thông báo cho cậu chuẩn bị một chút, chút nữa sẽ lái xe đi sơn trang thăm ông ngoại.” Hàng tháng cả nhà Dương gia cũng sẽ tổ chức đi ô-tô đến sơn trang nhìn ông ngoại, bà ngoại, Vệ Vũ đệ tử nhập môn của ông ngoại, dĩ nhiên sẽ đi cùng nhau.

Cũng là bởi vì muốn đi xem ông ngoại, cho nên hắn mới luyện thư pháp.”Được, tôi sẽ chuẩn bị đem theo một vài tờ thư pháp khi khởi hành.” Mỗi lần đi nhìn ông ngoại, hắn đều mang theo tác phẩm gần đây của mình để cho ông ngoại đánh giá, dĩ nhiên lần này cũng không ngoại lệ. “Ừ, vậy tôi về nhà trước chờ cậu.” Có lúc Dương Thiệu cảm thấy huynh đệ tốt của mình tâm cơ thật sự rất nặng, đã sớm thu mua lòng người, đem Dương gia từ trong ra ngoài đều thu xếp rất tốt, thậm chí ngay cả ông ngoại cũng bị mua chuộc thuyết phục, nếu Vệ Vũ là thương nhân, nhất định sẽ là gian thương kinh khủng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.