Sói Hoang Và Cừu Nhỏ

Chương 23: Thầy giáo Sói hoang: an ủi (thượng)


Đọc truyện Sói Hoang Và Cừu Nhỏ – Chương 23: Thầy giáo Sói hoang: an ủi (thượng)

Chỉ có vị giáo viên có danh xưng ” Nữ vương Diêm La” đang ngồi ở trên bàn giáo viên, bộ mặt nghiêm túc phát phiếu điểm kì thi thử vừa rồi.

“Kết quả kì thi này với mọi người mà nói đại khái là không khả quan, các cô cậu rốt cuộc là có đọc sách hay không? Không muốn đọc sách thì đừng lãng phí tiền, trực tiếp đi kiếm việc mà làm! Cũng tiết kiệm thời gian của tôi! Không đạt điểm trung bình, chép phạt 50 lần, ngày mai nộp. Bây giờ bắt đầu phát bài thi, ai có tên lên đây lấy phiếu điểm.”

Nhìn bạn cùng lớp từng bước từng bước lên lấy bài thi, sắc mặt Tiểu Dương tái nhợt, đau bụng muốn chết, trên trán bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh. . . . . . cô cảm thấy thân thể không thoái mái bắt đầu thở khó nhọc, sẽ nhanh chóng phải lên lấy bài thi rồi~~.

“Dương Dương.” Nghe được bà giáo gào thét tên mình, Tiểu Dương có cảm giác hai chân như vô lực rồi, dường như không thể đi lên chỗ giáo viên để lấy bài thi với phiểu điểm nữa.

Bà giáo nhìn phiểu điểm trên tay lại nhìn cô không hài lòng nói: “Nghe nói anh hai của trò rất ưu tú, còn là người có thành tích cao nhất trong thành phố, trò có phải nên học tập anh hai của mình không, bằng không với thành tích hiện tại, làm sao có thể đậu đại học? Nhớ đem bài thi viết lại 50 lần.” Những lời giáo viên nói tuy ngữ điệu bình thường nhưng lọt tai Tiểu Dương cảm thấy rất chói!!!.

Tiểu Dương nghe được những lời này, trong lòng đau tới rỉ máu, nhưng cô vẫn duy trì vẻ mặt bình thường để ngụy trang cho mình, cầm lấy phiểu điểm rồi nói : “ Cảm ơn cô” rồi lặng lẽ đi về chỗ ngồi.


Nếu như có thể, không cần có một người anh trai có thành tích cao như thế thì tốt hơn bao nhiều. . . . . . Hai mắt vô hồn nhìn phiểu điểm của mình, Tiểu Dương ngồi trên lớp mà không ngừng suy nghĩ về cái phiếu điểm này. . . . . .

Bữa tối mọi người Dương gia ngồi quanh bàn ăn, Dương ba thấy con gái bảo bối hôm nay có cái gì không đúng, bình thường ăn cơm được một lúc, Tiểu Dương sẽ líu ríu kể đủ mọi truyện lý thú xảy ra trên lớp, hôm nay lại trầm mặc chắc hẳn đã xảy r chuyện gì.

Dương ba hắng giọng rồi khẽ nói: “Tiểu Dương. . . . . . hôm nay “Đại di mụ” tới sao?” Ông nhớ lần trước “Đại di mụ” của Tiểu Dương tới, cũng là bệnh thoi thóp nằm trên giường không muốn ăn uống cái gì.

“Con không có. Còn chưa tới nữa ạ!” Ba thật đáng ghét, sao có thể tưởng tượng dì cả của cô tới chứ?

Không phải”Đại di mụ sao? Hay là hôm nay mẹ nấu ăn không ngon?” Dương ba nói thế lập tức gặp phải ánh mắt xem thường của Dương mẹ. Người đàn ông này, đã gần 40 năm ăn cơm bà nấu rồi bây giờ còn chê sao?

“Cũng không phải như vậy…, mẹ nấu ăn rất ngon, là tâm tình con không tốt. . . . . . Ăn không vô. . .” Tiểu Dương nhíu nhíu chân mày, trong lòng do dự có nên nói chuyện này cho ba mẹ không, cô cảm thấy rất khó mở miệng, nhưng nhìn ánh mắt của Dương ba, Tiểu Dương bị khích lệ mở miệng nói ra những tâm tư trong lòng mình:

“Ba, mẹ, con cùng anh hai đều là con ruột ba mẹ, tại sao đầu óc con đần độn không giống anh hai thông minh chút nào vậy. . . . . .” Mới nói được có mấy câu, Tiểu Dương liền nước mắt ròng ròng, nghẹn ngào không nói nổi nữa.

Cô cảm thấy ủ rũ vô lực, ban lời bà giáo nói từng chữ từng chữ xuyên thẳng vào trái tim cô, cả ngày cứ quanh quẩn trong đầu xua cũng không đi. Tại sao ở lớp bà giáo lại so sánh cô với anh hai Dương Thiệu? Anh hai là anh hai, còn cô là cô cơ mà! Cô cũng nghiêm túc nghe giảng trên lớp về nhà cũng nghiêm túc đọc sách, nhưng. . . . . . Mặc kệ cô có cố gắng thế nào đi nữa kết quả cũng không tốt, so với danh tiếng anh hai ngày trước căn bản là một trời một vực mà.

Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn phải mang cái danh hiệu “Em gái Dương Thiệu” Cái này đúng là hào quang nặng nề, mặc dù Dương ba Dương mẹ chưa bao giờ yêu cầu thành tích của cô, bọn họ chỉ hy vọng Tiểu Dương lớn lên vui vẻ, Dương Thiệu cũng không ỷ mình có thành tích tốt mà kiêu ngạo, Tiểu Dương cũng rất tôn trọng anh hai, nhưng giáo viên trong trường, bạn học, thậm chí họ hàng thân thích, luôn đánh đồng hai an hem với nhau, luôn lấy anh hai cô làm tiểu chuẩn. . . . . . Chẳng lẽ thành tích không tốt liền bị xem là ngu ngốc một dạng hay sao?

Càng nghĩ càng đau lòng, nước nắt Tiểu Dương cứ tuôn ra.

“Con. . . Chính là không. . . Không. . . Có thể. . . Ô ô. . . Giống như. . . Anh hai. . . . . . Thành tích. . . . . . Tốt như vậy. . . Ô. . . Ô. . . . . .” Tiểu Dương khóc thút thít nói ra sự khó chịu trong lòng, cô cũng muốn ưu tú giống anh hai vậy, nhưng trên thực tế, mặc kệ cô có cố gắng thế nào cũng không bao giờ được như anh hai.


Dương mẹ dịu dàng ôm con gái vào trong ngực, Dương ba thấy con gái yêu khóc mà đau lòng, vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt cho Tiểu Dương.

“Tiểu Dương à, mỗi người đều khác nhau, thành tích cũng không phải là tất cả, mọi người đều có thành tựu bất kì, thành công cũng là do họ cố gắng, cũng không vì thành tích tốt, bất luận thế nào trong lòng ba mẹ, con là đứa con gái ưu tú nhất.” Dương mẹ an ủi Tiểu Dương, Dương ba cũng phụ họa theo: “Đúng đúng đúng, mẹ con nói không sai, thành tích thì tính là gì, anh hai con cũng chỉ là con mọt sách, trừ đọc sách cái gì cũng không biết, suốt ngày trong phòng đọc sách, nuôi con cũn so với nó còn tốt hơn! Khỏi phải để ý đến nó, chờ chút ba gọi điện mắng nó! Mắng nó sao thành tích tốt vậy, hại Tiểu Dương của ba chịu uất ức!” Ngàn sai vạn sai lầm đều là lỗi của con trai!

( Dương ba đáng iu ghê cơ :kiss5

“Ba, anh hai. . . Không có. . . Lỗi, là con. . . Quá đần. . . Ô ô. . . . . .”

“Tiểu Dương ngoan, không khóc không khóc, Tiểu Dương làm sao có thể đần độn đây?” Dương mẹ trợn mắt nhìn Dương ba một cái, tiếp tục trấn an Tiểu Dương.”Cái người này sao hiểu chuyện cớ chứ, mẹ chỉ cần con bình an khỏe mạnh lớn lên, quản cái khỉ gió thành tích tốt hay không tốt, dùng thành tích tốt mà đánh giá mọi người mới là người ngu xuẩn nhất.”

“Ừ. . . . . . Nhưng mà. . . Lần này con. . . Thi thử. . . . . . thi không tốt. . . . . .”

“Thi không tốt coi như xong, không cần phải tự ti, con có nhớ phim hoạt hình kia không? Giấc mơ đại hùng, không phải hắn không có thành tích tốt sao? Nhưng hắn vẫn sống vui vẻ lại có thật nhiều bạn tốt, cho nên Tiểu Dương phải có tự tin, nhiều lắm chỉ là thi không tốt, không có giống đại Hùng kia!” Dương ba vội vàng nêu ví dụ để an ủi con gái.


Dương mẹ sau khi nghe được qur thực muốn té xỉu rồi, đây là phép so sánh ngu dốt gì không biết nữa?

“Ba. . . Con mới không có thi linh phân. . . Ha ha. . . Chỉ là rất buồn cười.” Nghe được Dương ba lấy ví dụ buồn cười, tâm tình Tiểu Dương mới tốt lên, bị Dương ba chọc cười, lúc này mới thôi khóc lóc.

Thấy Tiểu Dươnglộ ra nụ cười, Dương ba mới thở phào nhẹ nhõm. “Đúng rồi, nhóc con phải luôn vui vẻ chứ, bộ dạng vừa rồi của con, nhìn thật khó coi, cẩn thận lại hù dọa anh Sói hoang của con chạy mất!”

“Ghét ba quá!” Tiểu Dương giơ bàn tay nắm đấm nhỏ nhỏ, đấm mạnh vào lồng ngực baba tuy nhìn rất có lực nhưng lại rất nhẹ.

“Ha ha ha.” Dương ba rất vui vẻ.

Dương mẹ ngồi một bên cũng mỉm cười, chỉ là trong lòng Dương mẹ nghĩ đến, đợi chút gọi cho Vệ Vũ, xem ở trường Tiểu Dương gặp phải khó khăn gì, cũng nhờ hắn giúp Tiểu Dương không phải lo lắng, Dương mẹ cũng tin tưởng chỉ có Vệ Vũ mới giúp được nữ nhi bảo bối của bà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.