Sói & Dương Cầm

Chương 4


Đọc truyện Sói & Dương Cầm – Chương 4

Hương vị trên người Hàn Trạc Thần cũng giống như con người ông ta,
làm cho con người ta mê hoặc, khiến con người ta cảm giác được an ổn.

Tôi gối đầu lên khuỷu tay ông ấy, rất nhanh rơi vào giấc ngủ say,
ngay cả trong mơ cũng xuất hiện ánh sáng mặt trời cùng với sự ấm áp.

Tôi mơ thấy mình và rất nhiều người ngồi cùng một chỗ ăn cơm, có
người trong gia đình của tôi, có Hàn Trạc Thần, còn có cả Tiểu Cảnh, mọi người ăn uống vui đùa với nhau…

Tôi nói với cha: “Cha, con có một giấc mơ rất đáng sợ, mơ thấy cha không cần con nữa, cha đừng bao giờ không cần con.”

Cha vuốt đầu tôi nói: “Khờ thật… Cha vĩnh viễn sẽ không bao giờ không cần con.”

Trong giấc mơ, tiếng nói của cha thật êm ái, giống như thanh âm dịu dàng mà uyển chuyển của Hàn Nhạc Thần.

Lúc tôi tỉnh lại từ trong mơ, trời vẫn còn chưa sáng, nhưng Hàn Trạc Thần đã không còn ở đó.

Tôi sờ cái gối, ngay cả chút dư âm ấm áp cũng không còn, tâm tý tôi bỗng lờ mờ tồn tại một loại cảm giác mất mát.

Nói cái gì là tin tưởng tôi, cuối cùng vẫn sẽ không ngủ cạnh tôi.

Người như ông ta không biết đã làm bao nhiêu chuyện trái với lương
tâm, tính cách đa nghi, luôn luôn nghĩ rằng mọi người trên toàn thế giới này muốn hại ông ta, bất kể đi đâu cũng phải có vệ sĩ đi cùng, ngay cả
lúc đi ngủ, ngoài cửa phòng cũng đều phải có vệ sĩ luân phiên nhau đứng
gác, bằng không ông ta căn bản sẽ không ngủ được.

Tôi không biết ở bên ngoài ông ta có phụ nữ hay không, dù sao ông ta
cũng chưa từng mang một người phụ nữ nào về nhà qua đêm, cũng không ngủ
lại bên bất kì ai, bất kể muộn đến mức nào, ông ta nhất định cũng sẽ
phải về nhà.

Gối của ông ta thì chỉ có một mình ông ta được dùng, dưới gối bao giờ cũng có một cây súng.

Tôi nghĩ, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà ông ta đã 32 tuổi rồi mà
vẫn chưa kết hôn, nào có người phụ nữ nào chịu đựng được sau khi triền
miên với chồng mình rồi lại phân phòng mà ngủ.

Đang lúc miên man suy nghĩ, cảm thấy bụng đột nhiên sôi ùng ục, tôi
mới nhớ ra tối qua mình còn chưa ăn gì, liền muốn đi xuống bếp tìm xem
có gì ăn được không.

Mới đi xuống được nửa cầu thang, tôi chợt nghe thấy dưới tầng có tiếng người lạ.

Đi xuống tiếp 2 gác, tôi mới nhìn thấy được người đang nói chuyện.

Quần áo gã đàn ông kia mặc không chỉ to rộng mà còn rách nát, trên
mặt đầy tro bụi và dầu mỡ, còn đặc biệt dựa trên sofa màu trắng tùy tiện cọ tới cọ lui. Tóc của gã rất ngắn, hình như là vừa mới cắt. Trên khuôn mặt đen gầy có một đôi mắt chẳng thèm mở ra hình tam giác, mũi bẹp môi
dày, bên môi còn lộ ra một cái cười nịnh nọt, vừa nhìn một cái đã thấy
đây chính là điển hình cho khuôn mặt của người xấu.

“A Chiêu, lúc đó cậu muốn tiền, tôi đã chia ra đưa không ít cho cậu,
yêu cầu gì của cậu tôi cũng đều thỏa mãn rồi, những lời cậu vừa nói là
có ý gì?” Tiếng nói của Hàn Trạc Thần vang lên mang theo chút ý cười,
trong trí nhớ của tôi, khi ông ta dùng loại giọng này nói chuyện, tiêu
biểu cho chuyện ông ta sắp bị chọc giận đến nơi rồi.

“Thần ca, nếu không bị con kỹ nữ kia lừa, tôi cũng không đi cầu xin
ngài làm gì, ngài xem xem mấy năm nay tôi đã chịu khổ trong tù rồi, cũng không thể trơ mắt nhìn tôi chết đói đầu đường chứ.”

“Không muốn chết đói đầu đường thì trở về trại giam mà ăn cơm tù miễn phí.”

“Thần ca!” Gã đàn ông tên A Chiêu nheo mắt lại, lộ ra tia nhìn xảo
quyệt, “Ngài ở đây hưởng thụ hết vinh hoa phú quý, số tiền ít ỏi đấy cho tôi cũng chẳng đáng gì, hà tất phải làm mọi việc tuyệt tình đến mức
này, thật sự dồn ép tôi đến cùng đường, khiến cho người ta biết rằng tôi gánh tội thay ngài, chuyện này đối với ngài cũng không tốt lắm…”

“Cậu đây là đang nói chuyện với tôi sao?”

“Tôi không có ý gì khác… Ngài cũng đừng quá đa nghi.” Gã ta cười

gượng hai tiếng, ánh mắt lấp lánh đảo qua từng đồ, từng vật trang trí xa xỉ trong phòng khách, đến khi ánh mắt rơi vào trên người tôi đột nhiên
dừng lại, vẻ tươi cười trở nên đặc biệt thô tục.

Hàn Trạc Thần vốn đưa lưng về phía tôi, thấy gã có vẻ mặt kỳ quặc, ngay lập tức quay đầu lại. “Thiên Thiên? Bị đánh thức à?”

“Không phải, tại cháu… có chút đói, xuống tầng chuẩn bị ăn.”

“Ồ!” A Chiêu vội vã đứng dậy, vì nịnh bợ mà cúi người chào tôi: “Là chị dâu sao, chị dâu đúng thật là tuổi trẻ xinh đẹp.”

Tôi nghiêm trọng nghi ngờ không biết con mắt của gã có vấn đề hay
không, chẳng lẽ gã không nhìn ra đồng phục học sinh trên người tôi à,
mặc dù nhìn qua quần áo có vẻ không chỉnh tề.

Vẻ mặt Hàn Trạc Thần rõ ràng trở nên khó chịu, nói với tôi: “Thiên
Thiên, lên tầng trước đi, chốc nữa tôi sẽ sai người chuẩn bị đồ ăn mang
lên.”

“Dạ.”

Khi tôi lên tầng, nghe được tiếng Hàn Trạc Thần nói: “Tao cho mày 100 vạn là để mày ngồi ngốc trong ngục cho tao, mày còn dám chạy đến đây
tìm tao? Nếu chẳng phải tao niệm tình mày đã giúp đại ca làm việc hai
năm thì đã đánh gãy chân mày rồi, mày vẫn còn muốn ở đây được một tấc
lại thêm một tấc!”

“Tôi đây chẳng qua là do đến bước đường cùng mà thôi.”

“Cút!” Hàn Trạc Thần trầm giọng nói: “Nếu không cút, tao sẽ làm mày bò ra ngoài!”

Hai giây sau tôi nghe thấy tiếng đóng cửa, tiếp theo lại nghe thấy
ông ta nói với một người vệ sĩ: “Nếu như thằng đấy còn dám bước qua cánh cửa này, đánh gãy chân nó cho tôi, ném ra trước cửa nhà giam.”

“Vâng!”

Nghe thấy ông ta nói vậy, còn tưởng rằng tính cách ông ta chợt trở nên tốt, hiểu được cách xử người phải có lòng khoan dung.

Ba ngày sau, khi ông ta giống như nổi điên đánh chết A Chiêu trước
mặt tôi, tôi mới hiểu rằng, ác quỷ vẫn cứ là ác quỷ, không bao giờ thoát được bản tính khát máu.

Đó là một ngày mưa, ngày mà cả đời tôi không bao giờ muốn nhớ lại, tôi che ô bước ra khỏi trường học.

Một chiếc xe địa hình dừng lại ngay bên người tôi, tôi giương mắt
thấy Nhạc Lỗi đẹp trai đang vẩy vẩy cái đầu ngắn ướt sũng, nói: “Hàn
Thiên Vu, nhà cậu ở đâu? Tớ đưa cậu về được không.”

“Không cần đâu, chốc nữa sẽ có người đế đón tớ.” Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ mới bốn rưỡi.

Vừa rồi Hàn Trạc Thần gọi điện nói hôm nay trời mưa, ông ta muốn tự
mình đến trường đón tôi. Tôi chẳng hiểu trời mưa với việc ông ta tự mình tới đón có liên quan gì đến nhau, thế nhưng cũng không từ chối.

Bình thường tôi tan học lúc 5 giờ, nhưng hôm nay lớp tan sớm hơn một chút, chắc tôi phải đứng đợi một lúc.

“Vậy… mưa lớn như thế kia, tớ và cậu cùng tìm một chỗ tránh mưa ngồi
chờ đi.” Ngón tay Nhạc Lỗi đưa ra vén tóc lên, lộ ra khuôn mặt đẹp trai
ngỗ nghịch của chàng trai mới lớn.

Vào những năm trung học, cái thời kỳ nam sinh nữ sinh dễ dàng phát
sinh cảm tình với nhau nhất, yêu sớm từ lâu đã thành chuyện không mới mẻ gì. Tôi vẫn luôn luôn cự tuyệt sự theo đuổi của cậu ấy, không phải tôi
không có ấn tượng tốt với cậu ấy, mà là tôi thật sự không có hứng thú
cùng cậu ấy chơi cái trò chơi không có kết quả này.

“Không cần, người ấy sẽ sớm đến thôi.”

Tôi vừa mới nói xong thì có một chiếc xe jeep Taiwan hỏng hóc đến mức nên đi bảo dưỡng là vừa, dừng lại trước mặt tôi, cửa sau của xe được mở ra rất nhanh. Vừa lúc tôi đang nghĩ xem Hàn Trạc Thần từ khi nào lại
yêu thích cái loại phong cách này, một người đàn ông xa lạ lao tới, bịt
cái miệng đang muốn kêu cứu của tôi, kéo tôi vào trong xe.

Chiếc váy ngắn bị móc vào tay cầm của xe, rách một đường, lộ ra bắp đùi trắng nõn.


“Lái xe nhanh một chút!”

Tôi liều mạng lấy tay đập cửa sổ xe, tuyệt vọng nhìn ra ngoài, thấy
Nhạc Lỗi ra sức đạp chiếc xe địa hình của cậu ấy trong mưa, chỉ tiếc là
khoảng cách càng ngày càng xa, rồi cũng không nhìn thấy cậu ấy nữa.

Trên đùi chợt có cảm giác mát lạnh, tôi cúi đầu liền thấy một đôi tay đang luồn vào váy tôi, bắt lấy đùi tôi, tôi không hề do dự, vung tay
tát một cái.

Gã đàn ông vừa bắt cóc tôi không nghĩ tới tôi sẽ động thủ, trúng ngay một cái tát của tôi…

Chỉ có điều, đến khi tôi bị hai cái bạt tai của ông ta quét qua đến
mức trước mắt mọi vật đều tối đen như mực, tôi mới hối hận vì sao mình
không biểu hiện yếu đuối ngoan ngoãn một chút.

Trước mắt vừa mới khôi phục chút ánh sáng, lại cảm thấy đôi tay buồn nôn kia đang hướng về khuôn mặt tôi.

Tôi hoảng sợ co mình lại một chút, thuận tay lấy chiếc cặp sách dưới
người đập qua: “Ông dám chạm vào tôi thử xem, tôi sẽ tự sát.”

“Mày còn dám đe dọa tao.” Vừa nói gã vừa tát thêm một cái, cái tát
lần này còn nặng hơn so với lần trước, môi bị răng đập vào chảy máu, cả
khoang miệng tôi giờ đây đều đầy mùi máu tanh.

“Đao Ba, tao nói mày ra tay nhẹ chút.” Tên cướp lái xe thấy hắn lại
đưa tay ra kéo tóc tôi, mới gọi hắn lại: “Mày xem da thịt non mềm thế
này, có thể chịu được cái đánh của mày sao? Nếu như mày không cần thận
đánh chết, tao biết đòi tiền ai?”

“Bố mày đã lâu rồi không chạm vào đàn bà, thật thích cái loại tính
tình cương liệt này, trước tiên chơi cái đã rồi giải quyết sau?”

“Trước hết mày gọi điện thoại đòi tiền đi! Việc chính xong xuôi, mày muốn chơi thế nào thì chơi!”

Tôi chịu đựng sự đau đớn, liều mạng gật đầu với chúng: “Các ông có
thể gọi điện cho cha tôi… ông ấy rất thương tôi, chỉ cần các ông đừng
xúc phạm tôi, muốn bao nhiêu tiền ông ấy đều có thể cho.”

Mặc dù tôi cũng không dám chắc lắm trong lòng Hàn Trạc Thần, bản thân tôi quan trọng đến mức nào, nhưng lúc này khiêm tốn không phải là một
cử chỉ khôn khéo.

Tôi tiếp tục chịu đựng sự đau đớn trên mặt, nói không ngừng: “Ông ấy
có rất nhiều tiền, ông ấy cũng rất thương tôi, nếu như các người không
làm tôi bị thương, muốn ông ấy làm gì đều cũng được!”

“Thế là được rồi, ngoan một chút.” Hắn sờ mặt tôi, nắm lấy cằm tôi: “Cô em có điện thoại không? Gọi cho cha em đi!”

“Có, có!” Tôi lấy một chiếc di động từ trong túi xách ra, nhanh chóng bấm số điện thoại của Hàn Trạc Thần.

Điện thoại mới tút một tiếng liền đã thông luôn, bên trong truyền tới giọng nói của Hàn Trạc Thần.

“Thiên Thiên, tan học rồi à? Bên này đang bị tắc đường, cứ về phòng học trước chờ tôi.”

Giọng nói của ông ta tại giây phút này nghe mới thấy đẹp như vậy, ban đầu vốn có thể chịu được đau đớn, vừa nghe thấy giọng nói của ông ta
chẳng hiểu sao lại không nhịn được nữa, tất cả đều biến thành nước mắt
cuồn cuộn tuôn ra.

“Cha…” Tôi còn chưa kịp nói gì, điện thoại đã bị Đao Ba cướp đi.

“Con gái mày hiện nay đang ở trong tay tao, nếu mày muốn cứu sống nó thì đừng giở trò bịp bợm, làm theo lời tao nói!”

Điện thoại bên kia im lặng vài giây, vài giây đồng hồ kia còn dài dằng dặc hơn cả một thế kỷ.

“Anh muốn thế nào?” Thanh âm của Hàn Trạc Thần mang theo một chút run run: “Bây giờ anh đưa con gái tôi về đây, tôi cái gì cũng có thể đáp

ứng anh, tôi nói lời giữ lời.”

“Mày cho là tao ngu ngốc à!” Đao Ba cười nham hiểm một hồi, vết sẹo
dài trên mặt nổi gồ lên, mặt mũi trông càng dữ tợn kinh khủng: “Tao cho
mày một tiếng, trước hết mày chuẩn bị 500 vạn tiền mặt.”

“Anh cho tôi địa chỉ, chỉ cần 5 phút tôi sẽ cho người đem tiền đến.”

“Theo như lời mày nói đi. Thùng rác trước số 155 đường Trường Thọ,
sau 5 phút tao không lấy được tiền, mày cũng đừng mong gặp lại con gái.”

“Được!”

Tôi đang muốn chửi Hàn Trạc Thần hai câu: Ông bị ngu ngốc hả? Bình
thường không phải ông rất tàn nhẫn à, sao bây giờ lại không nói: “Nếu
như mày đủ có can đảm đụng vào con gái tao dù chỉ là một chút thì tao sẽ cắt đứt chân mày.”

Ông không biết hù dọa người à!

Thấy ông ta muốn cúp điện thoại, tôi quyết định chọn những lời quan trọng nhất mà nói.

Thế nên tôi dùng sức lực lớn nhất thét lên: “Nhạc Lỗi, Nhạc Lỗi!!!”

Đao Ba xem ra đã bị tôi chọc giận, tiện tay cầm cái gì đó màu đen
nhét vào trong miệng tôi, đem đôi tay đang giãy dụa của tôi buộc lại sau lưng, tiếp theo hắn bắt đầu lục soát toàn thân tôi, thấy cái gì cũng
không có thì mới giật đồng hồ của tôi xuống, gộp cùng với điện thoại
cùng cặp xách, vất ra ngoài cửa sổ.

Trái tim của tôi hoàn toàn lạnh lẽo, nếu sớm biết bọn họ cũng hiểu về hệ thống định vị toàn cầu, tôi đã không phối hợp giao điện thoại ra như thế. Hiện nay tôi chỉ có thể mong đợi Hàn Trạc Thần hiểu được ý tứ của
tôi, mau mau tìm được Nhạc Lỗi, hỏi ra tướng mạo đặc trưng của người bắt cóc tôi, hoặc là biển số xe gì đó.

Tôi không biết cần bao nhiêu thời gian để ông ta tìm được chỗ của bọn tống tiền, tôi chỉ có thể hy vọng ông ta ra tìm được trước khi tôi
chết.

“A Chiêu nói người trong gia đình của con nhóc này vừa có tiền lại
vừa nhát gan sợ phiền phức, sao tao nghe giọng nói của cha nó lại tối
tăm u ám thế, chẳng thấy sợ hãi đâu ra.” Đao Ba hơi lo lắng hỏi tên lái
xe.

A Chiêu? Hóa ra là cái tên khốn nạn đấy!

Dám trêu trọc Hàn Trạc Thần quả nhiên không phải là dạng người
thường, khó trách lúc nãy Hàn Trạc Thần cũng không nổi nóng, đoán chừng
là thấy được mục đích của bọn cướp không rõ ràng, sợ chọc giận chúng thì tôi sẽ chịu khổ.

Tôi cô gắng muốn giải thích với họ, tiếc rằng trong miệng bị nhét
chặt thứ gì đó, chỉ có thể phát ra những tiếng kêu nức nở nghẹn ngào.

“Liệu họ có báo cảnh sát hay không?” Tên lái xe cũng lộ ra vẻ mặt mang chút lo lắng.

“Tao thấy trước hết chúng ta đừng đi lấy tiền, mai để A Chiêu lăn qua lăn lại với họ mấy lần, xem tình hình thế nào.”

“Được.”

Đao Ba cười dâm đãng, nhéo khuôn mặt của tôi một cái, nhìn xuống đôi
chân đang lộ ra bên ngoài của tôi một cách sỗ sàng. “Trước tiên đến nhà
kho đã định đi, chờ tao sảng khoái xong rồi mới nói tiếp.”

Tôi vận dụng hết sức lực toàn thân đá hắn, từ trước đến nay chưa bao
giờ tôi nhớ Hàn Trạc Thần đến thế, tôi rất muốn ông ta chặt đứt hai bàn
tay buồn nôn trước mặt tôi đây, móc mắt, cắt luôn cả đầu lưỡi của hắn.

Xe càng đi xa, người càng ít, đường đi càng xóc.

Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước cổng một nhà kho lụp xụp, tôi bị khiêng vào trong, ném lên trên mặt đất lạnh như băng.

Bụi bặm trên đất xộc thẳng vào khoang mũi, tôi bị sặc đến mức không hô hấp được, mũi đau nhức khiến tôi chảy cả nước mắt.

Khó khăn lắm mới vật lộn ngồi dậy được, lại thấy trên mặt đất bày la
liệt roi da, xiềng xích, hai thanh dao, còn có chút đồ ăn, nhìn số lượng kia, ít nhất cũng đủ ăn trong ba ngày…

Rất rõ ràng, bọn họ chuẩn bị hết sức chu đáo, căn bản là không có ý định để tôi sống mà đi ra ngoài.

Đao Ba nở một nụ cười rất dâm đãng, bắt lấy cánh tay tôi đè xuống
đất, một người khác rõ ràng không hề có ý tránh đi, vẻ mặt dạt dào hứng
thú nhìn…


Đồng phục mỏng manh bị hắn xé đi, lộ ra cái áo lót tơ tằm màu trắng
sữa, đằng sau áo lót mỏng là cơ thể vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn của
tôi.

Trông thấy người đàn ông trước mặt cởi quần, tôi ra sức lắc đầu, tóc
tựa như vướng phải một cái đinh, bị kéo xuống đất một cái, tôi căn bản
chẳng hề để ý đến đau đớn, lắc đầu tỏ ý van xin…

Giờ đây, một tia hy vọng cuối cùng tôi cũng đều từ bỏ.

Ở nơi người ở hoang vu như thế này, ai cũng không cứu được tôi.

Tôi chỉ hy vọng tất cả mọi thứ qua nhanh một chút, mong rằng cái quá trình kia không qua đau khổ…

Giây phút này, tôi dường như đã không còn hận Hàn Trạc Thần nữa,
ngược lại rất muốn gặp ông ta, muốn nghe ông ta gọi tôi một câu: “Thiên
Thiên…”

Muốn gọi ông ấy một câu: “Cha…”

Ngay khi tôi nhắm mắt lại cam chịu số phận, bất thình lình một tiếng nổ ầm ầm truyền đến.

Tôi ngạc nhiên mở mắt ra, bọn người bắt cóc hoảng sợ kéo quần lên,
đang lúc lúng túng cầm dao lên, cửa sắt to đã bị người ta đẩy ra.

Một người đàn ông mặt đồ cao bồi tả tơi mang theo ít nhất hai mươi
người cầm dao chạy vào, trong chớp mắt đã vây quanh hai người kia.

“Ngũ ca?” Đao Ba vội vàng buông dao xuống, khom người nghênh đón, một bên lấy ra bao thuốc từ trong người, một bên nói: “Ngài có gì phân phó
thì nói một tiếng là được ạ, có chuyện gì phiền ngài đại giá tới đây?”

Xong rồi! Là cùng một bọn, hy vọng vừa mới lóe lên nay lại tan thành mây khói.

Thế nhưng tên Ngũ ca kia hoàn toàn không hề để ý đến Đao Ba, cầm điện thoại bấm số rất nhanh, giọng nói tràn đầy sự kính sợ: “Lão đại, em tìm được người rồi, em đang ở tại cái nhà kho sau núi Ngọc…”

“Đứa bé gái…” Ngũ ca đẩy Đao Ba đang chắn trước mặt hắn ra, nghiêng
người nhìn tôi đang nằm trên mặt đất, rồi luôn mồm vâng dạ với cái điện
thoại: “Không có việc gì, không có việc gì!”

“Vâng. Em hiểu rồi…”

Vừa buông điện thoại xong, hắn đá một cước vào dưới bụng Đao Ba, hét
lớn: “Tao đã sớm nói cho mày biết làm việc phải biết động não, nhưng mày không chịu nghe lời, mày có biết là mày gặp phải đại họa rồi hay
không?”

“Em…” Đao Ba ôm bụng dưới, lâu thật lâu mới phun ra được một câu: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ạ?”

“Tao biết đâu? Tao chưa bao giờ thấy lão đại phát hỏa lớn như vậy,
toàn bộ người trong giới đều đi tìm mày! Lão đại quăng ra một câu: Nếu
như đứa bé gái còn sống, trước hết giữ lại mạng chó của mày, còn nếu như đứa bé gái chết rồi, thì chặt tay mày cho mày tự ăn.”

Đao Ba sợ đến mắt mặt cắt không còn giọt máu, bùm một tiếng bổ nhào
quỳ trên mặt đất. “Ngũ ca, em theo ngài lâu như vậy, anh nên cứu em.”

“Cứu cứu cái gì? Bản thân mạng tao có giữ được hay không còn không chắc! Con mẹ nhà mày rốt cuộc là động đến người nào hả!”

“Em cũng không biết cái quái gì hết, A Chiêu nói là thương nhân lớn,
nói rằng người nhà của con bé kia có nhiều tiền lại nhát gan sợ phiền
phức, bảm đảm rằng không có việc gì. Nó còn nói sau khi chuyện thành,
làm thịt con bé kia, sẽ thần không biết quỷ không hay, ai cũng không
điều tra ra được chuyện này liên quan đến chúng em. Em theo dõi hai ngày nay, thấy cũng không có vệ sĩ, chỉ có một tài xế hàng ngày đưa đón, hôm nay vừa khéo có cơ hội, nhất thời ngứa tay nên đã hành động.”

“Nó nói thì mày sẽ tin à? Mày đầu heo à!”

“Em trước đây trải qua rất nhiều chuyện với nó, đều là anh em…”

Ngũ ca kia giơ chân lên, đạp Đao Ba thêm một cước, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh em con mẹ nó, A Chiêu từ trong đó trốn ra đây, sớm muộn
gì cũng chết, mày còn dính đến nó?”

“Em sai rồi, em biết sai rồi!”

Bên kia nhao nhao cãi vã, muốn chết muốn sống, tôi căn bản không có tâm tình nghe thêm nữa.

Tôi từ từ lấy tay chống xuống đất ngồi dậy, gập chân lại dựa sát vào cái hòm sắt lạnh lẽo sau người, hô hấp một cách khó khăn.

Nếu như có thể nói, tôi rất muốn hỏi bọn chúng một chút: Cái tên vô liêm sỉ Hàn Trạc Thật kia lúc nào mới có thể lăn tới!!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.