Sói & Dương Cầm

Chương 2


Đọc truyện Sói & Dương Cầm – Chương 2

Đêm khuya, tôi ngồi cuộn tròn trong góc nhà, ngây người ngắm nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ.

Trái tim thơ dại của tôi dấy lên sự thù hận ghi tâm khắc cốt, ký ức
vẫn còn lưu giữ toàn bộ nỗi khiếp sợ đã qua, rất nhiều luồng suy nghĩ
hỗn tạp cùng lúc tràn ngập trong suy nghĩ tôi, nhất thời tôi ngỡ ngàng
không biết xắp xếp như thế nào.

Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng gần, tôi đoán được là ai đang đến, thế nên càng lúc tôi càng sợ hãi.

Cánh cửa được đẩy ra, nương theo ánh sáng của trăng tròn giữa tháng,
tôi thấy Hàn Trạc Thần từng bước từng bước đang tiến lại gần tôi.

Tôi không dám cử động, cắn ngón tay, cả người run rẩy theo dõi từng cử động của ông ta.

Ông ta dừng lại, đứng bên cạnh tôi, cúi đầu nhìn vào mắt tôi.

Ông ta dường như nhìn ra được sự hoảng sợ của tôi, nở một nụ cười ấm áp. “Cháu rất sợ tôi?”

Tôi gật đầu một cái, rồi lại cảm thấy không ổn, cúi đầu tránh né ánh nhìn của ông ta.

“Chỉ cần cháu nghe lời tôi, tôi sẽ không làm hại cháu.”

Trái tim tôi đập rất nhanh.

“Về sau đừng nên ngồi dưới đất, mặt đất rất lạnh, sẽ bị ốm đấy…” Vừa
nói, ông ta vừa cúi người bế cả người tôi dậy, ôm tôi đến bên giường,
đắp một cái chăn cho tôi. “Đi ngủ sớm một chút đi.”

Chiếc chăn vừa nhẹ lại vừa ấm áp, chất vải bông mịn màng dán lên mặt
thật mềm mại, còn lưu lại một mùi hương nhàn nhạt của bột giặt.

Sau khi ông ta đi ra ngoài, tôi lại trở lại ngồi trong góc phòng, lúc đấy mới phát hiện ra rằng mặt đất thực sự rất lạnh, từng cơn rét lạnh
ngưng tụ giữa những khớp xương, lạnh đến mức làm cả người tôi run lẩy
bẩy.

Đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra, Hàn Trạc Thần nghiêng người đứng ngoài cửa, mặt không hề mang một chút cảm xúc nào nhìn tôi.

Tôi quá sợ hãi đến nỗi nhảy dựng lên, luống cuống bò lên trên giường, ôm lấy chiếc chăn hé mắt liếc nhìn ông ta. Ông ta vẫn còn nhìn vào tôi, nương theo ánh trăng trắng bạc, tôi phảng phất thấy dường như ông ta
đang cười, có lẽ là do ánh sáng, tôi thấy đáy mắt ông ta toát lên một
loại dịu dàng rất đặc biệt.

Ông ta nói: “Thay đổi môi trường chắc ngủ không quen, tạm thích ứng một chút sẽ tốt hơn.”

Ông ta đi rồi, tôi vẫn ngồi trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nhưng ông ta không bước vào thêm lần nữa.

Cũng không biết đợi được bao lâu, tôi mơ màng đi vào giấc ngủ.

Trong lúc ngủ mơ, tôi gặp lại cha, tôi kéo tay áo ông: “Cha, đừng rời khỏi con.”

Cha ôm lấy tôi, tôi có thể nghe thấy rõ tiếng tim ông đập vững vàng.

“Con nhớ cha, nhớ mẹ!” Giấc mơ này chân thực hơn bất cứ giấc mơ nào
khác, hai tay tôi ôm chặt lấy ông, nằm dựa vào vai ông khóc lóc. “Con
biết, lúc trời sáng cha sẽ đi mất… Con sợ… Con rất sợ…”

“Thế giới này không có chuyện gì đáng sợ hết, là do con không dám đối diện với nó thôi.”

Ông nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, một lần lại thêm một lần, cho đến lúc tôi không còn sợ nữa.

Đúng vậy, tôi không được phép sợ hãi.

Ý trời xắp xếp cho tôi ở bên người kẻ thù, không phải để tôi sợ ông ta, mà để tôi đòi ông ta trả nợ…

Khi tôi lên 10, tôi ngây thơ cho rằng: tôi có thể thừa dịp Hàn Trạc
Thần không chú ý mà dùng dao lén đâm ông ta từ sau. Giống như những màn
trình diễn trên TV, máu sẽ nhuộm đỏ áo trắng, sau đó ông ta quay người
chỉ vào tôi, trợn mắt khó tin, ngã xuống trước mặt tôi, chết mà không
nhắm mắt.

Một ngày trời nắng, tôi thừa lúc thím Vương không để ý, lẻn vào phòng bếp tìm con dao, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.

Tôi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy một gã đàn ông đầu trọc nghênh ngang đi vào, phía sau có

khoảng hai mươi, ba mươi người đàn ông vừa cao vừa to đi theo, họ nhao
nhao giẫm đạp lên mặt cỏ tiến vào sân trong.

Hàn Trạc Thần ngồi cạnh một chiếc bàn tròn bên bể bơi, không hề nhúc nhích, uống rượu vang đỏ.

Gã đàn ông đầu trọc ngối xuống đối diện Hàn Trạc Thần.

“Thần ca, lâu rồi không gặp!”

“Nếu cậu không ngại thì có thể gọi tôi là Hàn tiên sinh.” Hàn Trạc
Thần cười thản nhiên: “Cậu cũng biết từ nhiều năm trước tôi đã không còn lăn lộn trên con đường đấy rồi, không có thói quen nghe người khác gọi
như vậy.”

“Mày bớt ra vẻ ta đây với tao đi.” Con mắt vốn đã rất to của gã đàn
ông đầu trọc nay lại trừng đến độ sắp rơi ra ngoài. “A Báo là anh em của tao, tốt nhất là mày nên giao ra đây đi.”

“Dạo này trí nhớ của tôi không tốt lắm, không nhớ ra ai là A Báo.”

Gã đàn ông đầu trọc nhấc bình rượu trong tầm tay hắn lên, đập vào bàn vỡ toang, dùng miếng vỡ sắc nhọn đặt sát vào cổ họng Hàn Trạc Thần:
“Bớt làm bộ làm tịch đi, mày cho rằng vẫn còn như 6 năm trước ư? Tao nể
mặt mày gọi mày một tiếng Thần ca, đừng cho rằng tao sợ mày.”

Hàn Trạc Thần liếc nhìn chiếc bình rượu, không để ý gì dựa người lên trên ghế. “Cậu không cần phải nể mặt tôi.”

“Tao biết hàng hóa của A Báo bị mày nuốt, còn báo tin cho cảnh sát
bắt nó!” Giọng nói của gã đàn ông đầu trọc có chút chậm lại, rồi lại cầm bình rượu vỡ đặt trước ngực Hàn Trạc Thần, hung ác nói: “Tao nói cho
mày biết, chì cần mày nhổ hàng hóa ra, tao có thể coi như mọi chuyện như chưa từng phát sinh, nếu không…”

Câu “nếu không” của hắn còn chưa nói rõ, Hàn Trạc Thần bỗng nhiên bắt lấy cánh tay gã ấy, chân đảo qua, thuận tay dùng chút lực cầm bình rượu đâm vào ngực người kia.

Tất cả mọi thứ xảy ra đều quá bất ngờ, chờ đến khi đám người kia phản ứng lại, đưa tay vào trong áo tìm tòi, Hàn Trạc Thần đã lôi gã đầu trọc đang gào thét kia ngăn trước người, chỉ về phía sau họ.

Những người đó vừa thấy phía sau mình có rất nhiều người đang cầm
súng bao vậy, thì đều cứng người đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Hàn Trạc Thần nhấc chân đạp gã đầu trọc ra xa 2 mét, cầm lấy một
chiếc khăn lau lau vết máu trên tay, không nhanh không chậm nói với một
người bảo vệ đang đứng cạnh mình: “Thông báo cho cảnh sát… Có người lén
mang theo súng, tự ý xông vào nhà dân, có lẽ là có ý muốn… giết người!”

Nói xong, ông ta cầm lấy điện thoại di động, sau khi thông máy, ông
ta cười nói: “Phong, thằng nhóc cậu có lúc quái nào có thể làm việc sạch sẽ chút không? Những chuyện phá hoại thế kia có thể đừng liên lụy đến
tôi không…”

“…”

“Không cần, đã giải quyết xong rồi, chuyện nhỏ…”

“…”

“Ma túy không phải là thứ gì tốt đâu, cậu tốt nhất là ít đụng vào… Thôi đi, tôi còn không biết cậu…”

“…”

“Gái đẹp? Cậu tặng gái đẹp để an ủi tôi, không bằng trực tiếp phái
vài đứa bản lĩnh tốt một chút đến bảo vệ tôi, từ đầu năm nay tôi thấy
sống lâu hơn vài năm so với cái gì cũng tốt hơn…”

Bầu trời vẫn xanh như nước biển, mây vẫn trắng, còn nước vẫn trong, cây cỏ vẫn bạt ngàn, và máu vẫn… đỏ như thế.

Tôi nhìn gã đàn ông lực lưỡng đang co quắp ôm vết thương rên rỉ, lại
nhìn lại cánh tay ngắn cũn, gầy tong teo của chính mình, tôi lập tức từ
bỏ ý định tìm cách ám sát ông ta từ sau lưng.

Năm tôi 13 tuổi, khi tôi đang xem TV, tôi nổi lên suy nghĩ muốn hạ
độc trong đồ ăn của ông ta. Đương nhiên, tôi quả thật không có cách nào
dưới mí mắt của ông ta mà tìm được chất độc chết người giống như Kali
Cyanua (KCN) như trong TV, với kiến thức y học có hạn của tôi, tôi chỉ
có thể lấy lý do vài đêm không ngủ được mà lừa lấy mấy lọ thuốc ngủ.

Vào một buổi tối, tôi thấp thỏm thả mấy viên thuốc ngủ vào cốc cà phê của ông ta rồi đi vào phòng đọc sách.

Ông ta nhắm mắt lại, ngồi tựa lưng vào ghế, hai hàng lông mày nhíu chặt.


Đầu lọc màu đỏ của điếu thuốc được kẹp giữa hai ngón tay ông ta sắp chạm tới tay ông, vậy mà ông vẫn chưa phát hiện ra được.

Tôi đặt cốc cà phê xuống, cẩn thận rút điếu thuốc từ tay ông ta ra,
thổi nhẹ, một đoạn tàn thuốc dài rơi trên mặt đất, tan thành tro bụi.

Ông ta mở mắt ra, lặng lặng nhìn tôi, xung quanh con ngươi đen nhuộm một màu đỏ như máu.

Tôi càng lúc càng hoảng sợ, bất giác lùi lại phía sau từng bước. “Cháu đánh thức ngài à?”

“Không. Tìm tôi có việc gì?”

“Cháu thấy ngài mệt mỏi, pha một cốc cà phê cho ngày để tinh thần thoải mái hơn.

Lông mày đang nhíu chặt của ông ta bỗng giãn ra rất nhiều, cầm cốc cà phê lên uống một hớp, lại nhíu mày, ngửi ngửi, rồi cũng không uống
tiếp.

“Sao lại không… uống?” Hai chân tôi bắt đầu run run, khắp người cũng bắt đầu run bần bật.

Ông ta buông cốc cà phê xuống, vén tóc mai đang dính dớp mồ hôi lạnh
của tôi lên, bế tôi đặt lên đùi ông ta, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cơ
thể nhỏ bé. “Đã muộn rồi mà sao còn chưa ngủ? Lại không ngủ được à?”

“Vâng.”

“Uống thuốc chưa?”

Tôi gật đầu.

Một bên má của ông ta dán trên gương mặt tôi, nước da trơn nhẵn không hề có sự xuất hiện của râu ria, lại còn mang theo một loại tình cảm ấm
áp, làm cho tôi cảm thấy rất dễ chịu.

Tôi cảm thấy toàn thân đều bị hơi thở ấm áp của ông ta bao quanh, không hề run rẩy nữa.

“Tôi cùng cháu ngủ…”

“Vâng.”

Ông ta ôm tôi về phòng, nhẹ nhàng đặt tôi xuống chiếc giường mềm mại, điều chỉnh ánh sáng của chiếc đèn bàn cây quýt bên cửa sổ, lấy chiếc
chăn tơ tằm bọc chặt cơ thể tôi, chỉ để lại một cánh tay ở bên ngoài.

Ông ta ngồi bên giường, cầm bàn tay nhỏ bé của tôi đặt trong lòng bàn tay của ông ấy, một đối một, vừa nhìn bàn tay mảnh khảnh của tôi, vừa
nhẹ nhàng nắm lấy. Lòng bàn tay của ông ấy rất ấm áp, ấm áp tựa như bàn
tay của mẹ.

“Cháu lại trưởng thành lên nhiều rồi…”

Tôi biết rằng ông ta không thích tôi lớn lên.

Bởi vì ông ta thích bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của tôi cấm lấy ngón trỏ
của ông ta, thích tôi ngồi trên đùi ông ta đung đưa cái chân nhỏ vừa
ngắn lại vừa thô, cười với ông ta, thích tôi nằm cuộn mình trên sofa đợi ông ta về nhà, nói với ông ta một câu “Ngủ ngon!” rồi lại ngủ tiếp.

Mà việc ông ta thích làm nhất chính là quăng một đứa trẻ như tôi
xuống bể bơi cực lớn, khiến tôi hoảng sợ bám lấy cánh tay ông ấy, kêu
lên: “Cứu mạng!”

Đợi đến khi ông ta xuất hiện vớt tôi lên cuộn trong khăn tắm, tôi chỉ có thể nhìn ông ta một cách thật đáng thương, những giọt nước trong mắt ngăn trở tầm nhìn.

Mỗi lần như thế, ông ta sẽ nói tôi giống như một thiên sứ, một thiên sứ thuần khiết.

Thật ra, tôi cũng không muốn lớn lên.

Thế nhưng điều này không phải là điều tôi có thể kiểm soát được.

Về sau tôi mới biết được, buổi chiều hôm đấy Thanh đã chết, nghe nói là vì đỡ một phát súng thay Hàn Trạc Thần…

Tôi muốn cười, nhưng làm cách nào cũng không cười nổi!

Thất bại khi đó khiến tôi hiểu ra một chuyện, vị giác của ông ta vô
cùng nhạy bén, nếu như muốn hạ độc nhất định phải tìm được chất độc

không mùi vị không màu sắc mới được, thế nên tôi lại từ bỏ ý nghĩ tìm
cách hạ độc ông ta.

Trong lúc ngỡ ngàng, thời gian lại trôi qua hai năm.

Năm tôi 15 tuổi, ngồi bên cây dương cầm, phím đàn nhảy múa dưới đầu
ngón tay, thanh âm êm ái mượt mà, nhẹ nhàng ngân nga dưới ánh đèn dìu
dịu.

Khúc nhạc piano này tôi đã khổ luyện hơn nửa năm, vì muốn tặng cho
ông ta một vui vẻ bất ngờ trong ngày sinh nhật của ông ấy ngày hôm nay,
tôi từ từ chuyển tầm mắt về phía Hàn Trạc Thần đang ngồi dựa trên tay
vịn ghế sofa, ông ta cúi đầu đung đưa ly rượu vang đỏ trong tay, màu đỏ
trong suốt long lanh xoay tròn trong chén rượu, quấn quanh…

Đối với một đứa trẻ 7 tuổi mà nói thì khuôn mặt ông ta rất đẹp, còn
đối với một thiếu nữ 15 tuổi mà nói thì sự cơ trí trong ánh mắt sâu
thẳm, sự biến hóa giữa hai hàng lông mày nhìn không ra suy nghĩ, ngũ
quan gần như hoàn mỹ hơn so với trước đây, khuôn mặt không thể bắt bẻ
được, rất có lực hấp dẫn! Nhất là khi ông ta nhẹ nhàng nắm nửa con mắt,
nhìn như có ý cười nham hiểm, ông ta tựa như phát ra hơi thở của cây hoa thuốc phiện, có ma lực chết người…

Thế nhưng điểm khiến ông ta thu hút người khác nhất là — là khi ông
ta ngồi trên ghế sofa hút thuốc, từ từ phả ra làn khói mờ, đáy mắt toát
ra sự cô độc lẻ loi.

Mỗi lúc đấy, tôi có thể cảm nhận được sự trống trải trong nội tâm của ông ta, không cầm lòng được ngồi bên người ông ấy, cùng với ông ta hít
vào mùi vị thuốc lá xung quanh. Ông ta không hề nói với tôi một chữ, tôi cũng không hỏi ông ta chuyện gì xảy ra, chúng tôi chỉ ngồi cùng một
chỗ, hai bên cảm nhận được sự khát vọng được an ủi từ nội tâm đối
phương.

Đàn xong khúc nhạc, tôi khép lại cây dương cầm rồi đi tới bên người ông ta, nói với ông ấy: “Sinh nhật vui vẻ.”

“Ừ!”

Nhìn vẻ ngoài của ông ta, rồi lại thoáng nhìn qua vệ sĩ ngoài cửa, tôi liền biết ông ta muốn đi ra ngoài.

Tôi cầm lấy chiếc áo khoác mà ông ta vắt lên tay vịn sofa, khoác lên
người ông ấy, một bên kiễng chân, cố sức giúp ông ta cài khuy áo, một
bên dối lòng nói: “Cận thận một chút!”

“Thiên Thiên.” Tầm mắt của ông ta di chuyển từ trên khuôn mặt tôi
xuống phía dưới một chút, quan sát toàn thân tôi một phen, đột nhiên mở
miệng hỏi: “Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười lăm rồi.”

“Mười lăm…” Ông ta dùng một loại giọng nói mang đầy thâm ý mà tôi không hiểu được lặp lại một lần, sau đó không nói gì nữa.

Ông ta đi rồi, tôi cuộn mình vào trong tấm thảm trên ghế sofa đến hơn hai giờ sáng, nhớ đến loại ánh mắt của ông ta lúc gần đi, cả người tôi
trở nên lạnh buốt, một nỗi sợ hãi không thể nói rõ lan ra khắp cơ thể.

Lúc ông ta trở về, tôi sợ đến mức dép còn chưa đi, vội vàng nhảy xuống ghế sofa, vô thức chạy vào trong phòng.

“Thiên Thiên? Còn chưa ngủ à?”

Tôi đột nhiên dừng bước, lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Không nhìn thấy
ngài trở về, cháu không ngủ được… Ngài về rồi thì cháu cũng an tâm.”

Ông ta đi tới bên người tôi, đưa tay quấn chiếc thảm trên người tôi
chặt thêm một chút, khóe miệng tạo một độ cong khiến nụ cười nhẹ càng
trở nên đặc biệt.

Thấy ông ta không nói gì, tôi hỏi một cách thăm dò: “Cháu đi ngủ đây?”

Ông ta gật đầu.

Tôi không chạy về phòng, không dám dừng lại dù chỉ một bước, nhanh chóng khóa chặt cửa phòng lại.

Tôi đứng dựa trên cánh cửa, lo lắng, sợ hãi, vỗ nhẹ trái tim đang đập dồn dập, tôi cố sức nhớ lại tất cả mọi việc ngày hôm nay, tôi có phải
làm sai cái gì đó hay không, vì sao tôi bỗng cảm thấy ông ta trở nên có
phần bí hiểm.

Suy nghĩ cả một đêm, tôi cũng chưa nghĩ thông được.

Sáng sớm tỉnh lại, kéo tấm rèm che, tôi nhìn thấy Hàn Trạc Thần ngồi
bên bể bơi, dùng bữa sáng tại một chiếc bàn nước sơn màu trắng được trạm trổ một cách nghệ thuật.

Ánh nắng sớm mai ấm áp rơi trên mái tóc đen của ông ta, mang theo màu vàng óng mãi mãi không phai bạc, cao quý khác thường.

Vì cái gì mà thế giới thuộc về ông ta, trời cao xanh thẳm, biển rộng mênh mông.

Còn tôi, trên thế giới này, một áng mây tự do thuộc về tôi, tôi cũng không có…

Nhiều nhất cũng chỉ có thể gặp lại gia đình ấm áp trong giấc mộng, ăn đĩa rau xanh mẹ làm, tìm kiếm chút hương vị còn sót lại.


Khi tỉnh mộng, tôi cuối cùng phải tự hỏi bản thân, nếu như thế giới
này chưa từng có Hàn Trạc Thần, tôi sẽ không bị mất đi người thân, không phải nhìn sự nghiệp của ông ta ngày càng thành công, còn bản thân mình
thì ngược lại, tang thương qua năm tháng, khô héo mất dung nhan.

Thế nhưng nếu như ông ta thực sự biến mất, tôi có thể giống như một
bạn gái trong lớp, vì một chiếc váy đẹp mà rơi nước miếng đến một mét,
xem tiểu tuyết tình cảm mà như mê như say, cả người lạc vào tiên cảnh,
ảo tưởng đến một vị bạch mã hoàng tử trong lòng, hết giờ học nhanh chóng trở về nhà…

Không thể!

Cũng không biết tôi đứng bên cửa sổ đã bao lâu, đến khi tôi nhớ tới
việc xem đồng hồ, mới phát hiện ra rằng chỉ cách khoảng thời gian vào
học 30 phút.

Tôi vội vàng rửa mặt trang điểm, mặc đồng phục đi xuống tầng.

“Chào buổi sáng! Cháu đi học!”

Hàn Trạc Thần đang bàn bạc gì đó với một người, tôi lại vội đi học,
cố gắng không tán chuyện với ông ta, tùy ý chào một câu rồi đi ra chiếc
xa chuyên biệt chở tôi đến trường hàng ngày.

“Thiên Thiên…” Ông ta chỉ lên một phần bữa sáng được đặt trên bàn. “Ăn xong bữa sáng đi.”

Tôi vốn hơi đói, vừa thấy trên bàn có sữa tươi và bánh kem, hứng thú ăn uống cũng bay đi đâu mất.

Có thể ông ta nghĩ rằng đứa bé gái nào cũng thích mấy thứ kia, mỗi
buổi sáng đều cố ý sai người chuẩn bị cho tôi, thế nhưng trên thực tế,
tôi vô cùng ghét đụng vào thứ đồ ăn béo ngậy này.

Thấy ông ta kéo chiếc ghế bên người ra, trưng ra bộ dáng không được
phản đối, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống, giả vờ rất hài lòng
liều chết chiến đấu với cái bánh kem kia, khiến miệng dính đầy kem
trắng.

“Ông chủ…” Người đứng bên cạnh ông ta gọi một tiếng, thành công khiến cho ánh mắt của ông ta dời khỏi tôi.

Nếu như tôi nhớ không lầm, người kia là trợ lý của ông ta, phụ trách
kinh doanh phân phối. Không biết anh ta làm sai chuyện gì mà hoàn toàn
có thể nghe ra sự khiếp sợ trong giọng nói ấy.

Hàn Trạc Thần phất tay với anh ta, không hề kiên nhẫn nói: “Làm theo
lời tôi nói là được rồi, sau này những việc nhỏ như thế đừng làm phiền
tôi.”

“Nhưng, ông Vu là khách hàng chính của chúng ta, thời gian qua chúng
ta hợp tác khá thoải mái. Tôi đoán rằng trong hàng hóa lần này của ông
có có chứa thuốc giảm đâu bị cấm, có thể nhất thời sơ suất…”

“Dạy dỗ ông ta một chút, lần sau ông ta sẽ không sơ suất nữa.”

Giọng điệu qua loa kia của ông ta khiến tôi lập tức nhớ tới khi mình 7 tuổi, ông ta tao nhã buông xuống một câu: “Vừa rồi cậu không nghe thấy
tôi nói gì sao?”

Hoàn toàn hủy hoại một đời tôi.

Một câu nói nhẹ nhàng của ông ta, đối với người khác mà nói là một cái giá rất đau thương.

Thù hận khiến hai tay tôi run rẩy. Tôi gắt gao nắm chặt cái dĩa trong tay, cố gắng hết sức tự kiềm chế bản thân mới có thể không cầm cái dĩa
đâm vào khuôn mặt hờ hững của người ấy.

Ông ta quay lại nhìn tôi, vươn ngón tay lau đi vết kem bên khóe miệng hộ tôi, hỏi nhẹ nhàng: “Sao vậy?”

Tôi tránh khỏi bàn tay của ông ta, nở một nụ cười rất khó khăn, bối rối. “Nhất định phải như thế sao?”

Ông ta quay đầu gọi người trợ lý sắp rời đi quay lại, đưa ngón tay
dính đầy bơ lên miệng, liếm sạch rồi mới nói: “Phóng hỏa đốt hàng hóa là được, không cần làm mọi chuyện ồn ào trở nên nghiêm trọng… Nhớ kỹ,
trước khi phóng hỏa thì làm sạch sẽ chút.”

“Vâng.” Người kia kéo dài âm điệu, cúi người chào rồi rời đi, dường
như còn sợ Hàn Trạc Thần đổi ý, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

“Phóng hỏa mà còn không tính là nghiêm trọng?” Ông ta cho rằng cái gì mới là nghiêm trọng đây! Tôi cắn chặt răng, nắm chặt cái dĩa trong tay: “Sao ông không dứt khoát giết cả nhà người ta đi?”

Ông ta sửng sốt nhìn tôi, sự nghiêm túc trên mặt dịu đi rất nhiều,
trái lại còn mang theo chút lo lắng. Lưỡng lự một chút, ông lại quay đầu gọi lại người trợ lý đã đi xa: “Đợi một chút.”

“Ông chủ.” Trợ lý lập tức cung kính chạy lại. “Ngài còn dặn dò gì nữa ạ?”

“Bỏ qua đi, cảnh cáo lão một chút là được, để cho ông ta tự mình xử lý đống hàng hóa đó.”

“Vâng! Tôi hiểu rồi.”

Lúc này đây, người trợ lý lấy tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, lặng
lẽ liếc mắt nhìn tôi, một cái liếc mắt kia dường như chứa đựng sự kinh
hoàng, tò mò, cũng có một chút nghi ngờ không rõ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.