Đọc truyện Sói Đi Thành Đôi – Chương 96
Biên Nam ở trong cửa hàng chọn nửa ngày, nhờ người ta làm một cái bánh kem sôcôla nhỏ ngay tại chỗ, mang tới nhà Khưu Dịch.
Cậu không biết tại sao nhất định phải ăn bánh kem, cậu không có tí hứng thú nào với bánh kem, ngay cả chiếc bánh sôcôla trong tay, cậu cũng chẳng thấy có gì ngon lành.
Nhưng vẫn mua, dù sao sẽ có người thích ăn.
Lúc mang bánh kem vào sân, Biên Nam phát hiện Khưu Dịch đã về nhà, trên chiếc kệ ngoài bếp có đặt mấy túi đồ vừa mua.
“Đại hổ tử!” Khưu Ngạn chạy ra từ trong bếp, tay cầm một miếng xá xíu, vừa ăn vừa lao về phía Biên Nam, “Có bánh kem phải không anh!”
“Ừ, có,” Biên Nam vội vàng đưa một tay chụp vai giữ nhóc lại, “Tay toàn là dầu, đừng trét lên người anh.”
“Em rửa tay nha,” Khưu Ngạn nhét hết xá xíu vào miệng, chạy đến bên ao rửa tay rồi quay về dụi dụi lên người Biên Nam, “Bánh gì thế ạ? Cho em xem với.”
“Sôcôla, qua đây xem,” Biên Nam đặt bánh lên chiếc bàn cạnh giàn nho, nói với vào trong bếp, “Đại bảo sao hôm nay cậu về sớm thế?”
“Thằng nhóc buổi chiều tôi nhờ Lữ Nhiên dạy giúp,” Khưu Dịch đi ra, bước đến cạnh bàn nhìn bánh kem, “Cậu mua thật đấy à?”
“Ừ, nói mua thì phải mua chứ, xem như hâm nóng sinh nhật nhị bảo.” Biên Nam cười.
Khưu Ngạn rất thích thú với bánh kem sôcôla, nhóc nằm sấp trên bàn ngắm nghía chưa đã đời, còn lén bẻ một miếng sôcôla xuống ăn.
“Không phải bánh sinh nhật, không cần chờ đến lúc mới được ăn,” Biên Nam rửa dao, cắt bánh, lấy một miếng cho Khưu Ngạn, “Bây giờ ăn luôn đi.”
“Há!” Khưu Ngạn hí hửng cắn một miếng.
Biên Nam theo sau Khưu Dịch vào bếp: “Nấu món gì thế?”
“Cá hố kho, xá xíu, vịt sốt chanh,” Khưu Ngạn bận rộn xử lý vịt, “Đủ chưa?”
“Chiên miếng cơm là được rồi, cơm chiên hiệu Đại Bảo,” Biên Nam quay đầu xem thử, Khưu Ngạn đang đắm chìm trong bánh kem sôcôla, cậu vội sáp tới ôm Khưu Dịch từ phía sau, “Nè, đại bảo.”
“Hả?” Khưu Dịch đáp, “Không chiên được, không có cơm nguội.”
“Vậy tranh thủ đùa giỡn lưu manh mấy giây đi,” Biên Nam nhích tới hôn cổ Khưu Dịch một cái, “Nhị bảo đang tâm sự với bánh kem.”
Khưu Dịch bật cười, quay đầu lại, Biên Nam hôn Khưu Dịch, đoạn xoay vai Khưu Dịch lại ôm chầm lấy đối phương.
Mấy hôm nay hai người sống như hoà thượng tu hành, ban đầu là không có tâm trạng, sau đó là do không có cơ hội cũng không có thời gian, thế nên nụ hôn này của Biên Nam hệt như công tắc bật rồi không dừng lại được.
Thô bạo vuốt ve khắp người Khưu Dịch, bất luận môi hay tay đều ngập đầy ham muốn, mùi hương cơ thể và xúc cảm từ làn da của Khưu Dịch khiến cậu không kiềm chế nổi.
Khưu Dịch bị Biên Nam ôm lùi về phía sau, Biên Nam áp tới cứ như đánh nhau, Khưu Dịch đành phải trở tay chống lên thớt.
Chống lên con vịt chưa chặt khúc xong.
“A!” Khưu Dịch cau mày đẩy Biên Nam một cái.
“Gì thế!” Biên Nam vội quay đầu lại xem thử, Khưu Ngạn vẫn đang say sưa nghiên cứu bánh kem, “Cậu chuyên nghiệp chút được không?”
“Cậu lấn tới nữa là tôi vô chảo ngồi đấy!” Khưu Dịch hạ giọng, đẩy Biên Nam ra.
“Mẹ nó đùa giỡn lưu manh mà cậu định đánh nhau à?” Biên Nam bị Khưu Dịch đẩy đụng trúng vách tường sau lưng.
“Đánh luôn.” Khưu Dịch cười nói, không đợi Biên Nam mở miệng đã sấn tới, đè cậu lên tường hôn.
Quả nhiên dựa tường vẫn tiết kiệm sức lực hơn, Biên Nam hôn đáp lại Khưu Dịch, đoạn kéo quần Khưu Dịch ra, thò tay vào bóp mông cậu ấy một cái.
Lúc đang định sờ ra đằng trước thì Khưu Dịch cắn nhẹ lên lưỡi cậu, kéo tay cậu ra khỏi quần: “Vị thiếu gia này, kiềm chế chút đi.”
“Kiềm mẹ gì mà kiềm?” Biên Nam quả thật buồn bực không chịu nổi, cậu gằn giọng tức tối chỉ vào đũng quần mình, “Ngài ngó thử coi? Kiềm chế kiểu gì đây?”
“Đây cũng vậy thôi,” Khưu Dịch thúc thúc vào người cậu, “Không lẽ cậu định ở nhà bếp…”
“Ầy!” Biên Nam kêu một tiếng, khom lưng chống đầu gối, “Nghẹn chết mất! Sống thế này sao sống nổi!”
Khưu Dịch chỉnh lại quần, cười cả buổi, xoay người cầm dao chặt vịt: “Học tôi này, hóa hưng phấn thành… kỹ thuật dùng dao.”
“Tôi nghẹn đến mức không đứng thẳng lưng nổi luôn này,” Biên Nam khom người đi qua đi lại sau lưng Khưu Dịch, “Ở đó mà nói lý!”
“Được rồi,” Khưu Dịch bỏ dao xuống, quay đầu nhìn Biên Nam, “Ra gọi nhị bảo vào đây.”
“Chi vậy?” Biên Nam ngẩn người.
“Nói cho nó biết quan hệ của chúng ta.” Khưu Dịch nói.
“Cái gì?” Biên Nam lập tức nhảy dựng, “Cậu điên à, dạo này khó khăn lắm nó mới ổn được một chút mà cậu lại định dọa nó?”
“Vậy cậu muốn thế nào đây, không phải cậu nghẹn đến mức không đứng thẳng được sao, lát nữa cậu chạy bằng bốn vó, mắc công tôi phải tìm dây xích cậu nữa.” Khưu Dịch liếc mắt.
“Má,” Biên Nam đứng thẳng chỉ vào Khưu Dịch, “Sớm muộn gì cũng bắt cậu bốn vó tiếp đất làm đến chết.”
Khưu Dịch không đáp, nhìn Biên Nam hồi lâu rồi đột nhiên bật cười.
Biên Nam nghẹn họng lườm Khưu Dịch, cậu biết Khưu Dịch cười cái gì, tuy hai người không để tâm nghiên cứu chuyện này nữa, nhưng xem như cậu đã bị Khưu Dịch nắm chuôi, hễ có cơ hội là cười ngay.
Khưu Dịch nấu nướng vẫn thành thạo như trước, Biên Nam chơi với Khưu Ngạn ngoài sân chưa bao lâu, Khưu Dịch đã chuẩn bị xong hết đồ ăn, ba mặn một canh, hương sắc vị đầy đủ.
Khưu Ngạn đã ăn một miếng bánh kem nhưng nhiệt huyết với cơm vẫn không giảm, nhóc chạy đi lấy chén đũa bày ra, ngồi xuống cạnh bàn: “Hôm nay uống gì được không anh?”
“Uống sữa chua đi.” Khưu Dịch nói.
“Dạ!” Khưu Ngạn lập tức chạy tới tủ lạnh lấy chai sữa chua, “Hôm nay là sinh nhật ai nha, sao nấu nhiều món mà còn có bánh kem nữa?”
“Không sinh nhật ai hết,” Biên Nam sờ đầu nhóc, “Muốn ăn ngon chút thôi.”
“Vâng ạ,” Khưu Ngạn gật đầu, sau đó cúi đầu ấn bụng mình, “Em sắp lên cân rồi.”
“Em vốn đâu có ốm, mập lên chút cũng nhìn không ra.” Biên Nam cười nói, thật ra mấy tháng qua Khưu Ngạn gầy đi nhiều, vốn dĩ đã như ổ bánh mì nhỏ rồi, giờ lại thành ổ siêu nhỏ, không biết phải mất bao lâu mới bù lại được.
Ăn một lúc, Khưu Dịch nhìn Biên Nam, hỏi: “Hôm nay cậu đặt tiệc xong là về thẳng đây luôn?”
“… À, ừ.” Biên Nam do dự rồi trả lời.
“Công viên thiếu nhi rất gần nhà mẹ cậu,” Khưu Dịch gắp miếng vịt bỏ vào chén Khưu Ngạn, “Không ghé qua à?”
Biên Nam im lặng nhìn Khưu Dịch, lát sau mới thở dài, chắc chắn tên này đã đoán được.
“Có ghé,” Biên Nam làu bàu, “Nhưng chưa vào cửa đã về rồi.”
“Không vui hả?” Khưu Dịch nhỏ giọng hỏi.
“Cũng không tính là vui, dù sao bình thường tôi ở cùng một chỗ với mẹ thì đã không vui rồi,” Biên Nam nhíu mày, “Quen rồi, sau này… không muốn dính tới nữa.”
Khưu Dịch không hỏi thêm, quay đầu nói chuyện với Khưu Ngạn.
Vì muốn phân tán sự chú ý của Khưu Ngạn về chuyện bố mất, cô chủ nhiệm cho nhóc làm lớp phó vệ sinh, mỗi ngày có trách nhiệm kiểm tra vệ sinh lớp học.
Khưu Ngạn rất để ý chuyện này, phải nói là ngập tràn nhiệt huyết, ai mà nhắc chuyện vệ sinh với nhóc, nhóc sẽ lập tức đắc ý nói một tràng.
Biên Nam ngồi kế bên vừa nghe vừa cười, ngẫm lại bản thân mình từ nhỏ đến lớn, đừng nói là lớp phó, ngay cả tổ trưởng tổ bốn người cũng chưa leo lên được, đi học mà không bị giáo viên đuổi ra ngoài đã là một ngày học tập ngoan ngoãn đầy chí tiến thủ rồi.
“À đại bảo,” Biên Nam hỏi Khưu Dịch, “Lúc đi học cậu có làm chức gì không?”
“Lớp trưởng, lớp phó học tập gì gì cũng làm hết rồi,” Khưu Dịch cười, “Sao? Ở Vận tải đường thủy tôi cũng là lớp trưởng đấy.”
“Má, tên cuồng đánh nhau như cậu mà cũng được làm lớp trưởng? Thần kỳ thật, lớp trưởng lớp cậu chọn theo thành tích đánh nhau hả?” Biên Nam tặc lưỡi, cậu chỉ nghe Vạn Phi nói Khưu Dịch học rất giỏi chứ không biết Khưu Dịch thế mà lại làm lớp trưởng.
“Sao thế? Tự dưng lại hỏi mấy cái này.” Khưu Dịch múc cho Biên Nam chén canh.
“Hỏi chút thôi, tò mò ấy mà,” Biên Nam ngẫm nghĩ, “Tôi chưa được trải nghiệm cảm giác từ nhỏ đã là học sinh giỏi như cậu, chắc cậu cũng lấy được học sinh ba tốt phải không?”
“Nói thừa, đó là tiêu chuẩn thấp nhất để đánh giá học sinh giỏi bọn tôi mà?” Khưu Dịch nhìn Biên Nam, “Hồi lớp bảy tôi đã đạt học sinh ba tốt cấp tỉnh rồi.”
“Má, học sinh ba tốt còn có cấp tỉnh à? Có cấp thành phố không?” Biên Nam tặc lưỡi.
“Cậu có thấy phiền không,” Khưu Dịch cười nói, “Bị đả kích đặc biệt gì hả?”
“Thì cảm thán chút thôi,” Biên Nam hớp một ngụm canh, “Hồi cấp hai ở trường Thể thao tôi đã lăn lộn qua ngày rồi, cứ thế nhiều năm, nếu không gặp được cậu, chắc bây giờ tôi vẫn còn lăn lộn như thế.”
“Không phải bây giờ cậu vẫn còn lăn lộn ở Triển Phi à?” Khưu Dịch nói.
“Làm gì có,” Biên Nam đặt chén xuống, “Tôi có mục tiêu có kế hoạch đàng hoàng.”
“Leo lên vị trí huấn luyện viên trưởng của Thạch Giang hả?” Khưu Dịch nhìn cậu.
“Trước mắt là vậy, dù sao tôi cũng suy nghĩ rồi, công việc này không tệ, người như tôi không có bản lĩnh gì khác, biết mỗi chơi bóng thôi, nếu theo nghề này, làm ở Triển Phi là tốt nhất rồi,” Biên Nam gõ nhẹ ngón tay lên bàn, “Không quan tâm đến việc có thể lên làm huấn luyện viên trưởng hay không, cứ làm tốt bổn phận của mình là được.”
Khưu Dịch tiếp tục nhìn Biên Nam, lát sau mới cười nói: “Biên Nam, cậu mà cũng nghĩ được chuyện vậy sao?”
“Cẩn thận tuân theo dạy bảo của ngài, con đã học cách suy tính về tương lai sau này,” Biên Nam ngừng một lát rồi nói tiếp, “Nói thật, tuy cậu rất đáng ghét, không phải cùng loại người với tôi, nhưng gặp được cậu cũng xem như tôi may mắn, nếu không có cậu, có khi bây giờ tôi còn đang long nhong đâu đâu.”
“Em thì sao em thì sao?” Khưu Ngạn cắm cúi ăn nãy giờ, nghe những lời này thì lập tức ngẩng đầu lên hỏi.
“Hầy, gặp được em quả là chuyện tốt nhất đời này của anh,” Biên Nam búng trán nhóc, “Nhóc dở hơi.”
Cơm nước xong dọn dẹp bàn, Khưu Ngạn muốn ra ngoài tản bộ, bài tập hôm nay nhóc đã làm xong, giờ không muốn ngồi ở nhà xem TV.
Khưu Dịch đứng lên: “Được, đi chút đi, đi một vòng vừa kịp tới xưởng diêm…”
“Ê, tôi nói trước tôi không đến xưởng diêm nhảy đâu nha!” Biên Nam chẳng đợi Khưu Dịch nói hết câu đã kêu to.
“Không đi thật à?” Khưu Dịch mặt mày nghiêm túc nhìn Biên Nam, “Nhảy nhót chút, ra mồ hôi, về tắm một cái rồi lên giường nằm, thoải mái biết bao.”
“Không đi!” Biên Nam rất kiên quyết, ký ức đau đớn của lần trước bị một nhóm bác gái chị gái vờn quanh nhảy như con tinh tinh đã khắc sâu trong lòng cậu, trở thành ký ức mãi không phai nhòa.
“Vậy cậu xem tôi nhảy đi.” Khưu Dịch nâng cánh tay lên khởi động một chút, “Lâu rồi tôi không nói chuyện với bọn họ, cô đơn quá đi mất.”
“… Sở thích kiểu quái gì vậy!” Biên Nam bất đắc dĩ.
Hẻm nhà Khưu Dịch không có nơi nào để tản bộ, trong hẻm rất náo nhiệt, hai bên toàn là cửa hàng, đã thế đường lại hẹp, mùa đông còn vắng chứ sau khi trời nóng thì đông nghịt người.
Có lẽ sau này quy hoạch xong sẽ thoải mái hơn, Biên Nam nghĩ vậy bèn liếc nhìn Khưu Dịch, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không mở miệng hỏi chuyện nhà cửa, dù sao chuyện này Khưu Dịch đã suy tính rất nhiều năm rồi.
“Hôm nay tâm trạng cậu tốt hay không tốt.” Khưu Dịch đi chầm chậm, đưa tay vuốt lưng cậu.
“Không phải cậu luôn nhìn thấu mọi việc sao, đoán thử xem.” Biên Nam ngẩng đầu nhìn trời.
“Đoán không ra, nếu không đã không hỏi cậu,” Khưu Dịch mỉm cười rồi cũng ngẩng đầu lên, “Lúc thì thấy không tốt, lúc lại thấy dường như cũng không tệ lắm.”
“Đúng vậy,” Biên Nam cười ha ha, “Ngay cả bản thân tôi cũng không rõ nữa, hôm nay gặp mẹ, thật ra không phải tôi muốn tới gặp bà ấy, mà là… bà ấy gọi điện chửi bố tôi một trận, bố tôi bảo tôi qua xem thử.”
“Tại sao chửi?” Khưu Dịch sửng sốt.
“Đánh dấu sự tồn tại của mình, muốn làm bố tôi khó chịu,” Biên Nam thở dài, “Người mẹ này của tôi, tôi không hiểu nổi bà ấy, không biết bà ấy nghĩ gì, cũng không biết bà ấy muốn biểu đạt cái gì.”
“Nhiều năm vậy rồi mà vẫn không bỏ được, ít nhiều gì tính tình cũng sẽ vặn vẹo,” Khưu Dịch nói, “Tôi nghĩ chính bản thân mẹ cậu cũng không biết mình muốn gì.”
“Ừ, mẹ tôi… rất tiêu cực,” Biên Nam dụi mũi, “Từ nơi mẹ, tôi luôn cảm nhận được phiền muộn, bức bối, còn cáu kỉnh, còn…”
Biên Nam không nói nữa.
“Nhị bảo đi chậm thôi!” Khưu Dịch khoác tay lên vai Biên Nam, “Còn gì nữa?”
“Thì…” Biên Nam quay đầu nhìn Khưu Dịch, “Chắc tôi nói với cậu rồi, nhưng lúc đó quan hệ giữa hai đứa mình không như bây giờ, chắc cậu không nhớ đâu.”
“Vậy sao?” Khưu Dịch nghĩ, “Nói thử xem.”
“Tôi vẫn cảm thấy chuyện yêu hay không yêu thương hay không thương rất buồn cười,” Biên Nam nói khẽ, “Mẹ tôi cứ bảo mình với bố tôi thật sự yêu nhau, tôi thấy chẳng có nghĩa lý gì, tôi vẫn luôn cho rằng cái kiểu yêu hay không yêu này rất thiếu tin cậy, cậu nói xem bố tôi có yêu dì Lâm không? Yêu chứ, nhưng ông ấy lại quen mẹ tôi, cậu nói xem bố tôi có yêu mẹ tôi không? Mẹ tôi thì bảo có, nhưng cuối cùng thì sao? Nói cho cùng hai người họ đã giày vò hàng tá người khác hơn mười năm trời, yêu hay không yêu cái đách gì…”
“Rồi sao nữa?” Khưu Dịch bóp vai cậu.
“Mẹ tôi… hệt như một lời nguyền, mỗi lần nghĩ tới bà ấy, tôi lại… Hôm nay gặp nhau mẹ còn nói, kết hôn rồi cũng ly hôn được, huống chi là tôi,” Biên Nam thở dài, “Đột nhiên tôi cảm thấy mẹ thật vô vị.”
“Cậu nghĩ thế nào?” Khưu Dịch hỏi.
“Không nghĩ gì hết, tôi không giống mẹ,” Biên Nam nhíu mày, “Không giống, mà cũng không muốn giống, ít ra… số mẹ không may mắn như tôi.”
“Hửm?” Khưu Dịch nhìn cậu.
“Người ở bên tôi là cậu, sao mà giống được chứ,” Biên Nam bỗng thấy tâm trang phơi phới, cậu vỗ tay cái bốp, “Vậy nên tôi cũng không biết tâm trạng của mình thế nào, có lẽ là đan xen xoắn xuýt, chắc mấy ngày nữa mới vuốt thẳng được.”
“Ừ, không giống nhau, tôi cũng thấy thế,” Khưu Dịch cũng vỗ tay bè theo, “Hay là lát nữa mình tới xưởng diêm vuốt tim đi…”
“Khưu đại bảo cậu có thôi không thì bảo!” Biên Nam quát to, “Lát nữa cậu tự chơi đi, tôi chắc chắn không tham gia!”
“Đi nhảy hả anh?” Khưu Ngạn xoay người chạy về, ngước mặt hỏi.
“Nhảy con khỉ, tản bộ còn chưa đủ một trăm bước nữa!” Biên Nam lườm nhóc.
“Vậy phải tản mấy trăm bước?” Khưu Ngạn hỏi tiếp.
“… Tản một vòng rồi nói sau.” Biên Nam bó tay toàn tập.
Vòng này rất là lớn, chủ yếu toàn đi dọc mấy con đường nhỏ đan xen trong hẻm, ba người chậm rãi lắc lư hết vòng này cũng tốn hơn một tiếng.
Biên Nam cảm thấy loại cảm giác ăn no uống đủ kéo vợ con… không, kéo gia đình… không, tóm lại là cùng nhau vừa tản bộ vừa nói chuyện rất thoải mái.
Nếu điểm cuối là về nhà nghỉ ngơi mà không phải bị lôi vào xưởng diêm thì tốt hơn.
“Tôi không nhảy tôi không nhảy tôi không nhảy!” Vừa vào sân của xưởng diêm, Biên Nam đã kêu réo liên hồi.
Mặc dù chỉ gặp Biên Nam một lần cách đây rất lâu, các bác các chị vẫn nhận ra cậu, còn kéo cậu vào trong đội: “Thằng nhóc lần trước nè!”
“Ơ, nhớ nhớ, nhảy rất… ghẹo rất vui nữa.”
Đó giờ Biên Nam chẳng biết nên đối phó với các bà các chị thế nào, một khi bị bao vây, cả người cậu sẽ cứng như tượng, vài lần giơ cánh tay muốn tìm cơ hội trốn mà không được.
“Hôm nay nhị bảo có nhảy không?” Một bác gái nắm cánh tay Biên Nam, quay đầu cười với Khưu Ngạn, “Hôm nay các bác nhảy ‘Tôi đến từ thảo nguyên’.”
“Nhảy ạ! Con biết nhảy! Con còn biết hát nữa!” Khưu Ngạn vô cùng hưng phấn, nhóc nhảy tới nhảy lui không ngừng, “Tôi đến từ thảo nguyên! Sưởi ấm trái tim bạn…”
Biên Nam vốn nghĩ nếu trốn không thoát thì cắn răng nhảy vài cái là được, dù sao động tác lần trước cậu cũng nhớ được đôi chút, ai ngờ nghe Khưu Ngạn hú hét, cậu lập tức hốt hoảng, suýt nữa đã văng tục: “Không phải ‘Trái táo nhỏ’ sao?”
“Mây trắng! Trắng lều bạt màn che! Cỏ xanh! Xanh triền miên tựa biển…” Khưu Ngạn không để ý tới Biên Nam, hát xong vài câu còn đọc rap, chưa bắt đầu mà đã nhảy đến mũi thấm mồ hôi.
“Hôm nay học bài ‘Tôi đến từ thảo nguyên’ với các bác đi, tháng sau các bác sẽ tham gia thi đấu khu phố, đang tập bài này nè.” Bác gái vui vẻ nói.
“Thi đấu?” Khưu Dịch hứng thú đi tới hỏi.
“Đúng vậy, ơ, Tiểu Khưu, muốn tham gia không?” Một chị gái cũng tới theo, vỗ vai Khưu Dịch, “Sáng thứ bảy đó, em có bận đi làm không?”
“Em không chắc chắn được thời gian,” Khưu Dịch lấy di động ra xem ghi chú, “Nhưng em có thể tập chung với mọi người…”
“Khưu Dịch!” Tròng mắt Biên Nam đã sắp nhào tới mặt Khưu Dịch, “Cậu…”
“Được,” Chị gái đáp ngay, “Chị Trần sẽ múa dẫn đầu, em múa dẫn đầu với chị ấy đi, vậy thì nếu em bận không tới được cũng không ảnh hưởng đội hình.”
“Dẫn đầu…” Biên Nam cảm thấy mình phải đè lại tròng mắt thôi.
“Vâng.” Khưu Dịch mỉm cười gật đầu.
“Khưu…” Biên Nam đã không nói nên lời nữa, Khưu Dịch anh tuấn đẹp trai phong độ ngời ngời nhìn là muốn hôn muốn sờ trong lòng cậu lại muốn tham gia thi đấu múa tập thể với các bác các chị, đã vậy còn múa dẫn đầu nữa!
Chưa kể mọi người còn hào hứng không thôi, ai cũng cho rằng có thêm thanh thiếu niên vào đội thì tỷ lệ có giải sẽ càng tăng.
“Cậu có thời gian tham gia không?” Khưu Dịch hỏi Biên Nam.
“Biến…” Biên Nam nghiến răng, nhưng chưa nói xong đã bị chị gái kia cắt ngang.
“Tiểu Biên thì không được, động tác không nhịp nhàng.” Chị gái nói, không chừa chút mặt mũi nào.
“Đi…” Biên Nam thở phào nhẹ nhõm, phun nốt chữ sau, rồi lại nói nhỏ: “Khưu Dịch cậu giỏi lắm!”
“Vui thôi mà,” Khưu Dịch cử động cánh tay, “Bắt đầu cuộc sống mới.”
“Cuộc sống của cậu bắt đầu từ múa dẫn đầu đội múa tập thể hả?” Biên Nam thiếu điều nắm vai Khưu Dịch lắc lắc.
“Dù sao cũng không có niềm vui gì khác, bình thường hai đứa mình toàn đi làm tan ca ăn cơm xem TV,” Khưu Dịch thì thầm bên tai Biên Nam, “Hôn hôn sờ sờ vài cái, tinh lực có dùng hết đâu nào…”
“Nhảy nhảy nhảy kìa…” Biên Nam vội chỉ vào đội, “Nhảy đi!”
Múa trong sân gần một tiếng, Khưu Dịch đã thuộc hết động tác, Biên Nam ở trong đội giương nanh múa vuốt cuũng học được ít ít, Khưu Ngạn không học được động tác nào, vừa hát theo nhạc vừa nhún nhảy cả đêm.
Về đến nhà, Biên Nam có cảm giác ngày mai mình đi làm vung vợt cũng sẽ theo nhịp điệu.
“Ầy, nhị bảo hôi quá, tắm đi!” Biên Nam xách Khưu Ngạn lên ngửi.
“Anh cũng hôi! Nhảy vừa xấu mà còn hôi nữa.” Khưu Ngạn cũng ngửi Biên Nam, quay đầu cầm quấn áo đi tắm.
“Ha!” Biên Nam bật cười, “Nhảy xấu thì không được hôi à, như anh hai em nhảy đẹp mới cho hôi sao?”
“Gì đấy,” Khưu Dịch lột áo, ngã xuống sô pha, “Hoạt động sảng khoái không?”
“Ngày mốt tôi phải tham gia thi đấu ở Triển Phi, bây giờ tôi nghiêm túc lo rằng mình sẽ vừa lắc vừa đánh…” Biên Nam nhìn nửa người trần trụi còn thấm mồ hôi của Khưu Dịch, “Lột quần luôn đi, hay quá ha.”
“Thích hả?” Khưu Dịch phì cười, cầm áo đắp lên người.
“Lửa nóng hừng hực.” Biên Nam thở dài, ngồi cạnh Khưu Dịch mở TV, để tay lên đùi Khưu Dịch vuốt ve.
Khưu Dịch hất tay Biên Nam ra: “Làm gì vậy.”
“Sờ chút, đùa giỡn tí lưu manh,” Biên Nam tặc lưỡi, “Được không?”
“Không được,” Khưu Dịch lại đẩy Biên Nam ra, “Tôi đã nói rồi, Biên Nam, mai mốt mấy trò lưu manh nhỏ này đừng tìm tôi.”
“Ý cậu là sao?” Biên Nam sửng sốt.
“Tôi muốn giỡn trò người lớn.” Khưu Dịch nhìn TV, mặt mày nghiêm túc.