Đọc truyện Sói Đi Thành Đôi – Chương 87
Nhanh quá!
Biên Nam xách balô của mình chạy như bay dọc hành lang.
Chiều mai lên thuyền rồi.
Ngày mai phải đi làm cả ngày, cậu không có thời gian qua ở bên Khưu Dịch một lát, càng không có thời gian tiễn Khưu Dịch…
Nghĩ vậy, Biên Nam lại thấy buồn cười, cảm giác mình diễn hơi sâu quá.
Chỉ là lên thuyền thôi mà, vài ngày rồi sẽ về.
Với lại đây là công việc của Khưu Dịch, cậu ấy chỉ đi làm thôi.
“Biên Nam!” La Dật Dương nhảy dựng sau bồn hoa cạnh hàng lang gọi cậu một tiếng.
Biên Nam không để ý đến La Dật Dương, giả vờ không nghe thấy tiếp tục chạy về phía trước.
“Trợ lý Biên!” La Dật Dương lại cất cao giọng kêu tiếng nữa.
“Anh nhận lầm người rồi!” Biên Nam cũng kêu to một tiếng, cậu chạy dọc theo hàng lang rồi rẽ ngoặt băng qua đại sảnh phóng ra cổng.
Buổi trưa cũng có giờ cao điểm, những lúc thế này ưu điểm của đạp xe mới được thể hiện rõ, không sợ bị kẹt xe.
Ngoại trừ lạnh.
… Và mỏi chân.
Biên Nam cảm thấy dạo này đạp xe đi làm đã giúp khả năng chống lạnh và lực chân của mình tăng đáng kể.
Đạp xe từ Triển Phi đến nhà Khưu Dịch, cậu chỉ mất nửa tiếng.
Chỉ là lúc xuống xe vào sân, chân cũng run cầm cập.
“Nhớ rồi ạ!” Trong phòng truyền đến giọng lanh lảnh của Khưu Ngạn.
“Nhị bảo!” Biên Nam đứng trong sân hô to.
“Đại hổ tử tới rồi!” Khưu Ngạn mở cửa, chạy ra từ trong nhà, chỉ mặc mỗi chiếc áo len mỏng.
“Vào mau vào mau,” Biên Nam vội kê xe vào tường rồi chạy tới, “Bị cảm bây giờ.”
Khưu Ngạn chạy ào tới ôm Biên Nam một cái rồi xoay người chạy thật nhanh vào nhà.
Biên Nam theo vào trong, Khưu Dịch đang ngồi bên bàn, trước mặt đặt một tờ giấy, bên trên chi chít những chữ to.
“Nhanh thật,” Khưu Dịch mim cười nhìn Biên Nam, đoạn dùng bút viết vài từ lên giấy, “Đón taxi tới à?”
“Đạp xe tới đấy, nhanh ha,” Biên Nam kéo ghế qua ngồi xuống bên cạnh Khưu Dịch, “Viết gì thế?”
“Những việc cần chú ý ạ!” Khưu Ngạn vịn mép bàn, “Là những việc em cần làm mỗi ngày.”
“Nhiều vậy sao?” Biên Nam ngẩn người.
“Không nhiều lắm ạ,” Khưu Ngạn vỗ tờ giấy, “Tại chữ lớn nên nhìn mới nhiều thôi.”
“Đưa anh xem xem…” Biên Nam cầm tờ giấy.
Sáng sớm ngủ dậy sau đó nấu cháo.
“Kịp không thế?” Biên Nam mới nhìn một dòng đã đặt câu hỏi.
“Tôi có mua một cái nồi ủ cho nó nấu cháo sườn heo, sườn heo tôi chuẩn bị sẵn rồi,” Khưu Dịch giương cằm nhìn Biên Nam, “Bỏ hết vào nồi nhỏ đun nóng rồi cất vào nồi lớn là được, hơn một tiếng là có thể nấu xong.”
sd8
Nồi ủ có 2 phần nồi lớn và nồi nhỏ. Nồi nhỏ được đem nấu trên bếp tới khi sôi, sau đó nồi nhỏ sẽ được đặt trong nồi lớn, đậy nắp lại, nhiệt lượng lưu trữ trong nồi nhỏ sẽ tiếp tục làm chín phần vật liệu đã đun nóng trong vòng vài giờ đầu, sau đó sẽ tiếp tục giữ nóng thức ăn.
“Vậy nguy hiểm lắm… đun nóng rồi cất vào nồi lớn, lỡ bị phỏng thì sao?” Biên Nam cau mày, tiếp theo là buổi trưa về nhà hấp bánh bao ăn cháo, “Mẹ nó còn phải tự hấp bánh bao nữa à?”
“Ây da ——” Khưu Ngạn ở bên cạnh thở dài, “Là bánh bao mua buổi sáng, hấp một chút cho nóng là được, sau đó đi đưa cháo cho bố rồi đến trường, buổi chiều về nhà hâm cháo còn thừa hồi trưa rồi đưa qua cho bố, buổi tối về nhà làm bài tập, vậy là xong! Còn nữa, bình thường không ở nhà thì phải tắt lửa tắt điện khóa chặt cửa, nếu ra ngoài phải nói cho chú dì hàng xóm biết.”
“Tôi đã bảo để tôi đưa rồi mà?” Biên Nam liếc Khưu Dịch.
“Tôi tính rồi, không kịp thời gian, chiều nào cậu không đi làm thì mới đưa được, bình thường chờ cậu tan ca rồi tới đây nữa thì không kịp đâu,” Khưu Dịch cười cười, “Thật ra cậu không cần căng thẳng như thế, nhị bảo đáng tin cậy hơn cậu nghĩ nhiều lắm.”
“Vâng ạ,” Khưu Ngạn gật đầu, cầm giấy vào phòng, “Để em dán lên tường.”
Nghĩ đến cách Khưu Dịch dạy dỗ Khưu Ngạn từ đó đến nay, tuy rằng lòng vẫn còn lo lắng, Biên Nam cũng chỉ có thể tạm thời chấp nhận cách sắp xếp như thế.
“Bố cậu…” Biên Nam hạ thấp giọng, “Tình huống thế nào?”
“Thì là vậy thôi, người bị liệt nhiều năm sẽ bị mấy bệnh này, đó giờ bố tôi lại không có điều kiện hồi phục đàng hoàng,” Khưu Dịch nói, “Hệ thống tiết niệu xảy ra chút vấn đề, cần phải trị liệu, bây giờ phiền ở chỗ phổi bị nhiễm trùng, trước mắt phải điều trị chống nhiễm trùng.”
“Sao lại nhiễm trùng chứ? Có nghiêm trọng không?” Biên Nam vừa nghe liền sốt ruột, “Bác sĩ nói sao?”
“Bác sĩ không nói gì cả,” Khưu Dịch cười cười, sờ tay Biên Nam, “Trước đây từng bị rồi, chắc không có gì nghiêm trọng đâu.”
Biên Nam không lên tiếng, lát sau mới nhỏ giọng nói: “Cậu đang an ủi tôi đấy à?”
“An ủi cậu làm gì, thì tình huống là vậy đó,” Khưu Dịch cười đứng dậy, “Cậu vẫn chưa ăn phải không? Hai đứa mình dẫn nhị bảo ra ngoài ăn chút gì đi?”
“Ừa.” Biên Nam không hỏi thêm nữa, hoặc nên nói là không dám hỏi nhiều.
Khưu Dịch vào phòng thay quần áo, Khưu Ngạn đã dán tờ giấy kia lên tường.
“Mấy ngày tới em phải cực một chút đấy.” Khưu Dịch vỗ đầu nhóc.
“Không sao ạ,” Khưu Ngạn ngẩng đầu lên, “Lát nữa uống sữa chua được không anh?”
“Bây giờ đi uống đi, lát nữa dẫn em ra ngoài ăn cơm.” Khưu Dịch nói.
“Sữa chua ——” Khưu Ngạn nhún nhảy vừa hô vừa chạy ra khỏi phòng.
Khưu Dịch cười cười, mở cửa tủ quần áo, thò nửa người vào bên trong, ụp trán lên xấp quần áo, hít một hơi thật dài.
Cậu không có an ủi Biên Nam, cậu đang an ủi chính mình.
Tình trạng của bố lần này không khả quan cho lắm, ngoại trừ phổi, ống mật cũng có vấn đề, bác sĩ nói có thể là bị viêm ống mật, nhưng còn cần tiến hành thêm một bước kiểm tra nữa.
Bố cứ nói cậu có chuyện gì cũng giấu trong lòng, chẳng bao giờ chịu nói với người ta, Khưu Dịch nghĩ chắc đó là di truyền, hơn nữa cậu di truyền kém xa bố nhiều.
Cơn đau khi ống mật viêm phát tác, cậu không biết bố chịu đựng thế nào, cậu không nhìn ra chút manh mối nào, còn bị bác sĩ mắng một trận vì chuyện này.
Cáo già, giỏi gạt người thật. Khưu Dịch nhíu mày.
“Cậu lên thuyền có cần mang hành lý không?” Biên Nam đi vào trong phòng, ngồi lên giường hỏi một câu.
“Mang một ít quần áo để thay giặt,” Khưu Dịch lấy một chiếc áo len trong ngăn tủ ra mặc vào, “Chỉ có mấy ngày thôi mà.”
“Quần áo của tôi giặt xong rồi hả?” Biên Nam nhìn bộ quần áo thể thao xếp gọn đặt trên giường.
“Ừ,” Khưu Dịch mặc áo khoác vào, “Đây là bộ mà bình thường cậu hay mặc phải không?”
Biên Nam nằm dài lên giường: “Đúng rồi, bộ này mặc thoải mái lắm, đã thế còn có thể tôn lên dáng người hoàn hảo của tôi…”
“Cho tôi đi.” Khưu Dịch ngắt lời Biên Nam.
“Hả?” Biên Nam sửng sốt, “Không phải cậu không mặc quần áo thể thao sao? Cậu muốn mặc để tôi mua một bộ mới cho cậu, bên Triển Phi bán đồ ổn lắm, tôi mua có thể được giảm giá.”
“Tôi muốn bộ này, cho tôi đi.” Khưu Dịch nói.
“… Được, cho cậu thì cho cậu,” Biên Nam nhìn Khưu Dịch, “Sao vậy? Bộ này tôi mặc hai năm cũ mèm rồi.”
“Tôi đem theo.” Khưu Dịch cười nói.
Biên Nam nhìn chằm chằm Khưu Dịch hồi lâu, đột nhiên bật cười: “Cậu đem theo ngửi à?”
Khưu Dịch không để ý đến Biên Nam, xoay người đi ra ngoài.
“Nhớ nụ cười của anh, nhớ áo khoác anh mặc, nhớ đôi tất trắng anh mang và mùi hương của anh…” Biên Nam nhảy xuống giường ngâm nga chạy ra phòng khách, cười tí tởn chọt hông Khưu Dịch, “Phải vậy không?”
“Nhớ nụ hôn của anh, và ngón tay thoang thoảng mùi thuốc lá,” Khưu Ngạn lập tức cất giọng lạc điệu của mình hát tiếp lời Biên Nam, sau đó bước đến bên người Khưu Dịch cầm tay Khưu Dịch ngửi ngửi, “Nhớ mùi hương mình đã từng được yêu…”
“Ầy, liên quan gì em nha nhóc con,” Biên Nam bật cười, ôm Khưu Ngạn hôn mạnh một cái, “Bài gì em cũng biết hát hết.”
Buổi chiều Khưu Ngạn còn phải đi học, thế nên ba người không đi ăn quá xa mà tìm một quán lẩu nhỏ gần đây.
Chọn thức ăn xong, Biên Nam nhìn Khưu Ngạn: “Nhị bảo, lúc anh hai em không ở nhà, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho anh, gọi chừng nào cũng được.”
“Dạ,” Khưu Ngạn nghiêm túc gật đầu, “Chắc không có chuyện gì đâu ạ.”
“… Không có chuyện gì cũng có gọi được mà.” Biên Nam tặc lưỡi.
“Vậy anh cứ nói nhớ anh thì gọi cho anh là được,” Khưu Ngạn cười tít mắt, “Hai chúng ta có thể đi dạo siêu thị.”
“Sở thích gì thế này,” Biên Nam thở dài, “Sau đó dùng điểm đổi sữa chua hả?”
“Bây giờ không có sữa chua để đổi,” Khưu Ngạn hơi rầu rĩ, “Bây giờ chỉ đổi được chén giấy dùng một lần và xà bông.”
“Anh mua cho em.” Biên Nam nói.
“Đừng thừa dịp tôi không ở đây chiều hư nó.” Khưu Dịch chỉ vào Biên Nam.
“Biết rồi.” Biên Nam cười ha ha.
Ăn xong món lẩu nóng hôi hổi, Khưu Ngạn ngồi bên bàn than buồn ngủ.
Trên đoạn đường ngắn Khưu Dịch bế nhóc ra cửa tiệm, nhóc đã nằm sấp trên vai Khưu Dịch ngủ khò khò.
“Thần kỳ thật,” Biên Nam nhìn mặt Khưu Ngạn, “Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó buồn ngủ như thế đấy.”
“Hôm qua nó mất ngủ,” Khưu Dịch nói khẽ, “Chắc vì lo lắng cho bố tôi.”
Biên Nam nhất thời cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng xoa mặt Khưu Ngạn.
Về đến nhà, Khưu Ngạn ngủ trong phòng, hai người ngồi ngoài phòng khách xem TV, câu có câu không trò chuyện với nhau. Trò chuyện chưa được bao lâu, Biên Nam phát hiện Khưu Dịch không còn tiếng động gì nữa.
Quay đầu nhìn sang, cậu thấy Khưu Dịch đang co người nằm ngủ ở đầu bên kia sô pha.
Biên Nam giảm nhỏ tiếng TV, vào phòng lấy một chiếc chăn lông trùm lên người Khưu Dịch.
Tuy rằng Khưu Dịch nói về bệnh tình của bố Khưu nghe ung dung là thế, nhưng trong khoảng thời gian này chắc chắn cậu ấy mệt mỏi lắm, chưa kể cậu ấy vốn thích suy nghĩ nhiều…
Biên Nam ngồi trở lại sô pha, nhích đến gần Khưu Dịch, ngả người tựa vào ghế đờ đẫn nhìn TV, đột nhiên lo lắng nếu như bệnh tình của bố Khưu có chuyển biến gì, công việc của Khưu Dịch ắt sẽ bị dang dở.
Sau đó làm thế nào đây?
Lại quay về nhà hàng làm thêm?
Mở một cái quán nhỏ?
Tiền đâu… Thật ra bên cậu có tiền, nhưng không biết đủ hay không…
Biên Nam cười cười, hình như mình nghĩ hơi xa rồi.
Mơ mơ màng màng không biết thiếp đi từ bao giờ, lúc Khưu Ngạn vỗ nhẹ mấy cái lên mặt cậu đánh thức cậu, cậu mới phát hiện mình và Khưu Dịch mỗi người nghiêng ngả ở một góc sô pha ngủ say sưa.
“Đi học hả?” Biên Nam ngồi dậy.
“Suỵt…” Khưu Ngạn dựng ngón tay bên miệng, thì thầm, “Đừng làm ồn đánh thức anh hai em.”
“Quả nhiên vẫn theo phe anh hai em,” Biên Nam mỉm cười ôm nhóc, ghé vào tai nhóc nói nhỏ, “Chỉ nỡ đánh thức anh.”
“Ngày mai anh hai em phải lên thuyền nha, sợ ảnh ngủ không ngon nha,” Khưu Ngạn ôm cổ Biên Nam, “Buổi chiều anh đón em tan học được không?”
“Được,” Biên Nam véo mặt nhóc, “Bây giờ anh đến trường với em luôn, dù sao anh hai em ngủ cũng không còn ai nói chuyện với anh.”
“Dạ.” Ánh mắt Khưu Ngạn sáng lên.
Biên Nam mặc áo khoác vào, Khưu Ngạn kéo tay cậu, hai người rón rén bước ra cửa như ăn trộm.
Sau khi đưa Khưu Ngạn đến trường, Biên Nam đi siêu thị một chuyến để mua chút thức ăn, định bảo Khưu Dịch chiều nay nấu rồi cùng đến bệnh viện thăm bố Khưu.
Cậu vốn định mua thêm một ít thực phẩm chức năng, nhưng lại không biết tình hình bây giờ nên mua cái gì, cũng cảm thấy làm vậy quá khách sáo, không bằng mua chút thức ăn ngon.
Lúc về đến nhà Khưu Dịch, Khưu Dịch vẫn còn đang ngủ, ngay cả tư thế cũng không hề thay đổi.
Biên Nam cẩn thận bước lại gần hôn khóe miệng Khưu Dịch một cái, sau đó ngồi xổm bên sô pha ngắm gương mặt của Khưu Dịch chừng mười phút, lúc đứng dậy hai chân tê rần suýt nữa ngã nhào xuống sô pha.
Nhe răng nhếch miệng ngồi xuống sô pha chà xát chân một lúc lâu mới thấy đỡ.
Cầm remote chỉa vào TV nhấn một vòng nhưng không tìm được nội dung gì để xem, Biên Nam chọn đại một tiết mục thể thao, đoạn ném remote qua một bên, rúc vào trong sô pha không muốn động đậy nữa.
Mặc dù Khưu Dịch đang ngủ, không thể cười với cậu, cũng không thể trò chuyện với cậu, nhưng trong lòng cậu yên tâm đến lạ.
Cho dù thừ người ra như thế cả ngày cũng được, chỉ cần biết Khưu Dịch ở bên cạnh, lòng cậu không còn thấp thỏm chơi vơi nữa.
Trong nhà vô cùng ấm áp, ánh mặt trời ban trưa từ cửa sổ rọi vào dọc theo bên tường, chỉ nhìn thôi đã thấy khoan khoái cả người.
Biên Nam ngáp một cái, giật nhẹ chăn lông trên người Khưu Dịch đắp lên đùi mình, kế đến tựa vào tay vịn sô pha nhắm hai mắt lại.
Biên Nam có cảm giác mình ngủ giấc này rất say, chỉ là khi ngón tay của Khưu Dịch trượt từ mi tâm xuống đến môi mình, cậu vẫn cảm nhận được, thế là mở mắt ra.
“Tỉnh rồi à?” Khưu Dịch mỉm cười ngồi chồm hổm bên cạnh cậu, “Mới ra ngoài mua thức ăn hả?”
“Ừ, đưa nhị bảo đến trường xong trên đường về tiện thể ghé mua…” Biên Nam nói đến phân nửa thì ngồi phắt dậy, “Ủa mấy giờ rồi? Tôi đã hứa với nhị bảo sẽ đón nó tan học!”
“Bốn giờ kém mười lăm rồi.” Khưu Dịch nhìn di động.
“Vẫn còn kịp,” Biên Nam nhảy dựng lên, cử động tay chân đã bị đè mỏi nhừ, vừa mặc áo vừa nói, “Tôi đi đón nhị bảo, cậu xem thử đồ ăn nên nấu thế nào thì nấu đi, chừng nào chuẩn bị xong tôi đi đưa cơm với hai người, tôi muốn thăm tới bố cậu.”
“Ừ.” Khưu Dịch cười vỗ mông Biên Nam một cái.
Lúc chạy tới trường học của Khưu Ngạn thì vừa kịp giờ tan học, Biên Nam chen chúc giữa một đám phụ huynh, nhìn chằm chằm các bạn nhỏ đi ra từ cổng trường.
Khưu Ngạn chạy ra ngoài, có chút hối hả hết nhìn đông đến nhìn tây.
“Nhị bảo!” Biên Nam kêu to.
Thấy cậu, Khưu Ngạn lập tức cười hớn hở chạy tới: “Đại hổ tử! Còn tưởng anh không tới chứ!”
“Sao có thể không tới được,” Biên Nam xách cặp của nhóc, “Em chạy nhanh thật đấy.”
“Bình thường em không có chạy, anh ở ngoài chờ em mới chạy.” Khưu Ngạn đi đường vẫn thường hay nhảy nhót, đoán chừng mọi khi tan học chỉ có một mình, hôm nay có người tới đón khiến nhóc vô cùng mừng rỡ.
Khưu Dịch nấu cơm rất nhanh, lúc Biên Nam dẫn Khưu Ngạn về đến nhà, Khưu Dịch đã nấu cháo và canh xương, đang bận bịu trong phòng bếp định làm thêm một ít món chay.
“Sao không nấu thịnh soạn một chút,” Biên Nam vào phòng bếp xem thử, “Nấu thịt kho tàu ấy, không phải bố cậu thích ăn thịt sao.”
“Đem thịt kho tàu tới chắc bị y tá đuổi ra khỏi phòng bệnh quá,” Khưu Dịch nhìn Biên Nam, “Bây giờ không được ăn nhiều dầu mỡ.”
Nhất là khi túi mật có vấn đề.
“Ồ,” Biên Nam dụi mũi, “Tôi đâu biết, vậy nếu được tối nay cậu nấu mớ đồ ăn còn thừa đi, để nhị bảo hâm nóng là có ăn.”
“Biết rồi,” Khưu Dịch nở nụ cười, “Sao cậu hao tâm tổn trí thế.”
“Học theo cậu đấy.” Biên Nam tặc lưỡi, xoay người đi ra sân chơi với Khưu Ngạn.
Sau khi cơm nước được chuẩn bị xong, Khưu Dịch múc vào hộp giữ ấm, đúng lúc gần đến giờ.
“Đi thôi, bây giờ đi qua là vừa kịp.” Khưu Dịch đá mông Biên Nam đang ngồi chồm hổm trong sân dùng đá vẽ tranh dưới đất với Khưu Ngạn.
“Để em cầm cho!” Khưu Ngạn giành xách hộp giữ ấm.
“Nhiều vậy ư? Ăn hết không?” Biên Nam nhìn thử.
“Ăn chung mà,” Khưu Dịch cười nói, “Có thêm người ăn chung, bố tôi sẽ ăn nhiều hơn.”
“Ừm,” Biên Nam vui vẻ, “Sao có cảm giác như sắp đi ăn cơm dã ngoại thế nhỉ.”
Điều kiện của bệnh viện mà bố Khưu đang nằm khá tốt, trong phòng bệnh chưa đầy người, phòng ba giường bệnh chỉ mới có hai người.
Lúc bọn họ đi vào, bố Khưu đang tán dóc với ông chú cùng phòng, sắc mặt bố Khưu hơi tái, trên tay còn ghim kim, nhưng mà tâm trạng rất tốt, coi bộ đang nói hăng say lắm.
“Chú!” Biên Nam hô to một tiếng.
“Ủa,” Bố Khưu sửng sốt, “Sao con lại tới đây? Không đi làm hả?”
“Chiều nay con được nghỉ,” Biên Nam chạy đến bên giường bệnh, “Lẽ ra con nên tới thăm chú từ mấy hôm trước, nhưng Khưu Dịch cứ bảo con không kịp giờ nên không dẫn con tới đây.”
“Thì đúng rồi, Thân Đào cũng phải lặn lội từ xa một chuyến tới đây mà,” Bố Khưu nở nụ cười, “Các con muốn gặp chú thì đợi mấy hôm nữa chú xuất viện rồi qua nhà gặp chú thì tốt hơn.”
“Thế sao được,” Biên Nam cười ha ha, cảm thấy mới không gặp nhau bao lâu, bố Khưu đã gầy đi nhiều, trong lòng cậu không dễ chịu gì, nhưng ngoài mặt vẫn phải cười, “Vậy mà để cho Thân Đào giành trước, con không phục tí nào.”
“Hôm nay Thân Đào lên thuyền, hôm qua tự cậu ấy chạy tới.” Khưu Dịch cười nói.
“Chú, con không có mua thực phẩm chức năng cao cấp gì cho chú nên mua một chút thức ăn ngon bảo Khưu Dịch nấu mang tới cho chú, ai ngờ cậu ấy bảo bây giờ chú phải ăn thanh đạm.” Thấy bố Khưu muốn ngồi dậy, Biên Nam đi qua nâng giường lên, rồi kê cái gối sau lưng ông.
“Đúng là phải thanh đạm,” Bố Khưu nhíu mày, “Thanh đạm đến mức chú mất khẩu vị luôn, uống nước còn có mùi vị hơn cái món thanh đạm đó.”
Đây là lần đầu tiên Biên Nam ăn cơm ở bệnh viện, nhìn Khưu Ngạn thành thạo đẩy bàn đầu giường đến trước mặt bố Khưu, sau đó lấy đồ ăn trong hộp giữ ấm ra dọn lên bàn, Biên Nam cảm thấy rất mới mẻ.
Khưu Dịch đi tới chỗ y tá mượn hai cái ghế, mọi người ngồi bên giường vừa ăn vừa trò chuyện.
Lượng cơm của bố Khưu vẫn không nhiều như mọi khi, hôm nay Biên Nam để ý thấy hình như còn ít hơn lúc trước, húp được nửa bát cháo, gắp vài đũa thức ăn rồi đặt bát xuống nói mình đã no.
Biên Nam vốn định khuyên bố Khưu ăn thêm một chút, nhưng thấy Khưu Dịch còn chưa nói gì nên cũng không nhiều lời, đoán chừng do khẩu vị không tốt, cố ăn thêm chắc còn khó chịu hơn.
Đồ ăn còn lại đều bị ba người họ ăn sạch, Khưu Ngạn ăn xong bèn tựa lên người Bố Khưu ợ hơi: “Bố ơi, ngày mai con tự mình tới đưa cơm cho bố đó.”
“Ừ, con biết nấu không?” Bố Khưu cười hỏi.
“Biết nha, anh hai dạy con, con nấu xong rồi đem tới,” Khưu Ngạn đắc ý nói, “Con nấu cháo sườn heo cho bố nha.”
“Giỏi thật, chắc còn ngon hơn anh hai con nấu nữa.”
“Chắc chắn rồi!”
Bệnh viện cho thăm hỏi đến 9 giờ, có điều Khưu Ngạn còn phải làm bài tập, vậy nên cơm nước xong Khưu Dịch giúp bố Khưu đi vệ sinh, sau đó trò chuyện với ông thêm chốc lát rồi mới đứng lên chuẩn bị về.
“Chú ơi, khi nào rảnh con sẽ đến thăm chú, lúc Khưu Dịch không có ở đây, có chuyện gì chú cứ gọi cho con.” Biên Nam mặc áo khoác vào rồi quay lại bên giường dặn dò bố Khưu.
“Không có gì đâu, ở bệnh viện nhiều người lắm, chú nhấn chuông một cái là bác sĩ y tá chạy tới ngay rồi,” Bố Khưu cười vỗ vai cậu, “Con đừng lo, mau về đi.”
Ra khỏi bệnh viện, Biên Nam không nói lời nào suốt chặng đường về.
Với cậu mà nói, bố Khưu là một vị trưởng bối rất mực thân thiết, đời này ngoại trừ mẹ Vạn Phi ra, không có vị trưởng bối nào cho cậu cảm giác này nữa.
Ngay cả bố cũng không, tạm thời cậu vẫn chưa tìm được từ nào thích hợp để hình dung cảm giác của mình dành cho bố.
Nói tóm lại bố Khưu phải nằm viện, tâm trạng của Biên Nam không tốt chút nào, nhất là khi nhìn dáng cười và gương mặt hóp lại rõ rệt của ông, cả đêm Biên Nam cứ phiền muộn không thôi.
Về đến nhà, Khưu Ngạn đã vào phòng làm bài tập, Biên Nam và Khưu Dịch lại sóng vai ngồi trên sô pha xem TV, lẽ ra đây là cơ hội tốt để đùa giỡn lưu manh, nhưng lạ thay cậu không có hứng thú gì.
“Sao vậy?” Khưu Dịch choàng tay lên vai Biên Nam, nhích đến bên tai cậu nhẹ giọng hỏi.
“Tâm trạng không được tốt,” Biên Nam buồn bực đáp, “Không tốt đến mức liệt dương luôn.”
“Má,” Khưu Dịch sửng sốt, lập tức cười đến ngồi cũng không yên, ngã vào sô pha cười một lúc lâu, “Không có gì, tôi chưa liệt.”
“Vậy thì sao,” Biên Nam liếc mắt nhìn Khưu Dịch, “Cười cái cóc khỉ, lên thuyền rồi cậu sẽ thành da đen cho mà xem, còn ở đó đắc ý nữa.”
“Có cậu làm nền, tôi không đen được bao nhiêu đâu,” Khưu Dịch cười ha ha xoa bụng, đá Biên Nam một cái, “Này, tôi nói cậu nghe.”
“Nói gì.” Biên Nam nhéo cẳng chân Khưu Dịch.
“Chỉ một mình cậu liệt dương không ảnh hưởng gì đâu.” Khưu Dịch thu lại nụ cười, nghiêm túc nói.
“Ông nội cậu!” Biên Nam hô to một tiếng, vỗ lên đùi Khưu Dịch.
“Không được nói tục nha —— ” Khưu Ngạn ở trong phòng cũng hô to một tiếng.
Tuy rằng chỉ có một người bị liệt dương không ảnh hưởng gì, nhưng tối nay mãi đến khi Khưu Ngạn lên giường ngủ, Biên Nam và Khưu Dịch cũng chỉ rúc trong sô pha tâm sự cả đêm.
“Tôi về đây,” Biên Nam nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa, ngày mai Khưu Dịch phải đến công ty báo danh trước, sau đó buổi chiều mới lên thuyền, buổi tối cần ngủ sớm một chút, “Ngày mai… thôi không nhắc tới chuyện này nữa, nhắc tới là thấy phiền.”
“Tôi tiễn cậu,” Khưu Dịch ôm Biên Nam, “Ngày mai tôi sẽ báo cáo với cậu, khi nào thức dậy, khi nào ăn sáng, khi nào ra cửa, khi nào lên xe, khi nào đến công ty, khi nào lên thuyền…”
“Không cần đến mức đó,” Biên Nam bật cười, “Cậu nói nghe cứ như tôi phải xét hỏi* vậy.”
*Xét hỏi: nguyên văn là “tra cương” (查岗), ý nói bạn gái tra hỏi bạn trai để phòng ngừa bắt cá hai tay.
“Cậu bị liệt rồi mà…” Khưu Dịch nói đến đây lại phá lên cười.
“Đủ rồi nhé! Có phải bây giờ không đánh nhau với cậu nên cậu ngứa da không,” Biên Nam đứng lên, nhảy nhảy tại chỗ, “Được rồi, tôi về đây, cậu tiễn tôi ra đón taxi đi.”
Về đến nhà Dương Húc, trước khi vào cửa Biên Nam gọi cho Khưu Dịch trước, sau đó mới đi rửa mặt.
Có lẽ vì ngủ cả buổi chiều nên bây giờ nằm dài trên giường, cậu không thấy buồn ngủ gì cả.
Lật tới lật lui lăn qua lăn lại trên giường chừng mười phút đồng hồ, cậu vớ lấy quyển sổ đặt bên gối.
Bỗng nhiên nghĩ ra một cách hay để thuận lợi gom đủ 1000 chữ cho thư tình.
Bảo yêu.
Bây giờ là một ngày trước khi cậu lên thuyền, tôi lại đang nằm trên giường viết thư tình cho cậu đây.
Hôm nay thời tiết rất tốt, nhưng hai đứa mình nằm trên sô pha ngủ suốt buổi chiều thật sự hơi lãng phí thời gian, ít ra cũng nên trò chuyện cả ngày chứ.
Biên Nam cười ha ha nhìn mấy dòng mình vừa viết, tiếp theo sẽ là ngày đầu tiên cậu lên thuyền, ngày thứ hai, ngày thứ ba cậu lên thuyền, ngày đầu tiên cậu xuống thuyền…
Viết thư tình thành nhật ký quả là cách không tệ, có thể thêm thắt thời tiết của mỗi ngày trong tuần, đúng là hết chỗ chê.
Biên Nam ném bút, xoay người nằm thành hình chữ đại (大), nhắm mắt lại cười một lúc lâu