Đọc truyện Sói Đi Thành Đôi – Chương 46
Sau khi thả di động vào túi, Biên Nam lại ngồi thẫn thờ trên bậc thang trong chốc lát rồi mới quay đầu liếc Vạn Phi.
Có lẽ Vạn Phi đang gọi điện thoại cho Hứa Nhị, cậu chàng cười đến độ mép tóc sắp cong lên.
Thấy Biên Nam gọi điện thoại xong, Vạn Phi vội cúp máy chạy tới: “Sao rồi?”
“Khưu Dịch bảo ngày mai đưa quà cho tao,” Biên Nam xốc túi ném lên lưng, “Đi thôi, ăn cái gì đi.”
“Nó còn có quà tặng mày?” Vạn Phi giật mình, “Hai đứa mày ngay cả người dưng còn sắp duy trì không nổi nữa…”
“Tháng trước sinh nhật cậu ấy tao đòi tặng,” Biên Nam buồn bực nói, cái câu “người dưng” của Vạn Phi làm cậu chợt nhớ hôm đó trong nhà hàng Khưu Dịch nhàn nhạt hỏi “đi à?”, nhất thời lại thấy phiền muộn, “Mày đó dạo này rành thành ngữ quá ta, sắp lên tới tầm cao mới rồi.”
“Mày còn đòi nó tặng quà nữa à?” Vạn Phi cười ha ha.
“Ừ, thuận miệng nói vậy thôi.” Biên Nam nhìn mặt đất, đột nhiên cảm thấy may mắn vì hôm đó mình đã thuận miệng đòi Khưu Dịch tặng quà.
Tuy rằng dạo này cậu bị chuyện kia làm cho sứt đầu mẻ trán, lúc huấn luyện không biết ăn phạt bao nhiêu, nhưng nghe đến giọng nói của Khưu Dịch, biết ngày mai có thể gặp người ta, không hiểu sao cậu vẫn thấy mong chờ và vui vẻ một cách kỳ lạ.
Nhưng mà có lẽ gặp nhau cũng chẳng nói được hai câu.
Nghĩ đến đó tâm trạng của cậu lại chùng xuống.
Nhưng mà nghĩ lại, vậy cũng đỡ hơn chẳng thấy mặt nhau.
Thế nên tâm trạng lại khá hơn một chút.
Nhưng mà gặp nhau rồi thì sao chứ…
Tâm trạng của cậu cứ giật lên giật xuống giày vò dằn vặt như vậy, giống như sắp phát điên.
Cứ thế bước đi không nói lời nào, Biên Nam cũng không nhìn đường, mãi đến khi Vạn Phi kéo cậu vào một cửa tiệm, cậu mới phục hồi tinh thần.
Bọn họ quá quen thuộc với khu này, vừa nhìn bài trí trong cửa tiệm, Biên Nam tặc lưỡi một tiếng: “Lại ăn bánh xào, mày đúng là mẹ nó trung thành, nếu không có Hứa Nhị, tao còn tưởng mày để ý con gái nhà người ta!”
“Thằng ngốc,” Vạn Phi liếc mắt nhìn cậu, “Không thấy đằng trước là Phan Nghị Phong dẫn người theo hả!”
“Nó dẫn người?” Biên Nam nhíu mày, định quay đầu xem thử.
“Anh ruột của tao ơi,” Vạn Phi kéo cậu lại, lôi cậu đến chiếc bàn nằm sát trong góc, “Nó dẫn toàn mấy thằng lạ hoắc, chúng ta đi ra cho chết à.”
Biên Nam ngồi xuống rót ly trà uống một hớp: “Mày còn biết sợ chết sao? Đây không phải là phong cách của mày, phong cách của mày hẳn là muốn chết mới đúng.”
“Má,” Vạn Phi chỉ vào cậu, “Nếu không phải bây giờ mày mất hồn mất vía thế này, tao cần gì phải sợ, tao sợ mày lớ ngớ đi ra ngoài ngáng chân sau của tao thôi! Uầy… gần đây tao bắn thành ngữ giỏi ghê, chắc thi đỗ Học viện thể thao cũng không thành vấn đề.”
“Dữ dằn lắm,” Biên Nam giơ ngón cái, “Chân sau của mày là dữ dằn nhất.”
Có điều Vạn Phi nói không sai, với bộ dạng mất hồn mất vía của cậu hiện tại, đừng nói Vạn Phi, ngay cả chính Biên Nam cũng thấy phiền.
Y như đứa con gái ngày nào cũng nghĩ tới nghĩ lui.
Thích con trai?
Tại sao lại thích con trai?
Mẹ nó tại sao lại thích con trai?
Thích Khưu Dịch?
Tại sao lại thích Khưu Dịch?
Mẹ nó tại sao lại thích Khưu Dịch?
Khưu Dịch thì sao?
Khưu Dịch đang nghĩ gì?
Tại sao Khưu Dịch không hỏi cậu vì cái gì đột nhiên không liên lạc nữa?
Đoán được? Hay là cảm giác được?
Đối với ý nghĩ này của mình, Khưu Dịch có thái độ gì?
……
“Má!” Biên Nam mắng một câu, đặt mạnh ly trà xuống bàn.
Bồi bàn đem bánh xào đến cho bọn họ sợ hết hồn, vội ném hai dĩa bánh tới trước mặt bọn họ, dĩa bánh xào của Vạn Phi bị rớt một miếng thịt xuống bàn.
“Trời ơi thịt của tao, tổng cộng có ba miếng mà mày hù rớt một miếng của tao rồi!” Vạn Phi tiếc xót ruột, cầm đũa nhìn chằm chằm miếng thịt trên bàn.
Biên Nam không hé răng, đổi dĩa bánh xào của hai người, cúi đầu bắt đầu ăn.
Sau khi lùa vài miếng, cậu mới ngẩng đầu nhìn Vạn Phi, miệng lúng búng nói: “Ngày mai… tao nói với cậu ấy.”
“Cái gì?” Vạn Phi sửng sốt.
“Ngày mai tao nói với cậu ấy.” Biên Nam nuốt bánh xào xuống nói lại lần nữa.
“Đậu má? Thiệt hả?” Vạn Phi trợn to mắt.
“Ừ, tao phiền quá rồi, nói xong không cần ngày nào cũng đoán mò nữa, chưa đủ phiền chắc!” Biên Nam lại nhét một muỗng bánh xào vào trong miệng.
Vạn Phi ngơ ngác một hồi, đưa tay dùng sức vỗ vai cậu, rồi lại giơ ngón cái, không nói gì nữa.
Sau khi đưa ra quyết định, mặc dù chưa biết kết quả thế nào, Biên Nam bỗng dưng cảm thấy nhẹ nhõm.
Giống như khi còn bé lấy phiếu điểm về nhà vậy, lúc không đưa cho bố thì căng thẳng đến mức chân run cầm cập, nhưng đưa rồi thì đột nhiên thấy nhẹ lòng, cho dù bị đánh bị mắng cũng không hề chi.
Ăn bánh xào xong cậu lại kéo Vạn Phi đi ăn một chút xiên nướng rồi mới trở về trường.
“Thằng Phan đi rồi à?” Cả chặng đường cũng không chạm mặt Phan Nghị Phong, Biên Nam cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Không biết, bây giờ đa số mọi người quay về trường rồi,” Vạn Phi hết nhìn đông tới nhìn tây, “Chắc nó không dám tùy tiện ra tay đâu nhỉ?”
“Không biết nó tới tìm ai,” Biên Nam nói, “Cũng có thể là tới ra oai.”
“Mấy ngày tới cẩn thận chút đi,” Vạn Phi tặc lưỡi, “Không phải năm ngoái có ông năm ba kia bị người ta thụi một nhát ở ngoài sao, tao thấy mấy thằng mà Phan Nghị Phong dẫn theo nhìn chẳng tốt lành gì, đứng từ xa là ngửi được mùi lưu manh rồi.”
Trở về ký túc xá tắm rửa xong, Biên Nam nằm trên giường nghe Vạn Phi, Tôn Nhất Phàm và Chu Bân tranh xem mặt ai dày hơn, còn cậu thì cầm di động đảo qua đảo lại trong tay.
Cậu muốn gửi tin nhắn hỏi Khưu Dịch tặng mình quà gì, nhưng ngẫm nghĩ một hồi vẫn mở Đấu địa chủ ra.
Coi như Khưu Dịch cho cậu niềm vui bất ngờ đi, ngày mai cho Khưu Dịch hết hồn là huề nhau.
Đấu địa chủ mãi đến khi di động hết pin cậu mới ném di động lên bàn sạc pin, quay về giường nằm ngủ.
Giấc mơ đêm nay làm cậu nửa đêm giật mình tỉnh dậy hai ba lần, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng mơ như thể bị đánh luân phiên thế này.
Ban đầu cậu đã đoán được mình sẽ nằm mơ, nói không chừng sẽ mơ thấy Khưu Dịch.
Kết quả từ đêm khuya đến rạng sáng, cậu toàn mơ thấy mình đang leo núi, leo đến đỉnh núi rồi nhảy xuống, định kéo dù để nhảy nhưng không tìm được dây dù, sau khi rơi xuống đất lại tiếp tục leo lên, leo lên rồi lại nhảy xuống…
Nhảy gần mười lần mới nhớ ra hình như mình leo lên đây là để ngắm mặt trời mọc.
Hôm đó huấn luyện cứ như chưa tỉnh ngủ, lại bị ông Tưởng phạt chạy 10 km, nếu thêm vài lần như vậy nữa, cậu cảm thấy mình dứt khoát chuyển sang lớp luyện chạy marathon là được.
Nghỉ hè không có lớp, cho nên buổi chiều huấn luyện chưa tới giờ cơm đã chấm dứt.
Từ khi huấn luyện kết thúc, Biên Nam cứ nhịn không được móc di động ra nhìn mãi, tắm rửa xong trở về ký túc xá, cậu đặt di động lên bàn.
“Mấy giờ xuất phát?” Tôn Nhất Phàm đi tới hỏi cậu chuyện ăn mừng sinh nhật, “Tao nói với mấy thằng phòng kế rồi, chờ chủ xị ra lệnh một tiếng thôi.”
“Tao còn đợi một cuộc điện thoại, lấy chút đồ rồi mới đi,” Biên Nam gãi gãi đầu, trong lòng có chút hồi hộp, “Ăn xong rồi cùng đi karaoke.”
“Được,” Tôn Nhất Phàm vỗ tay ra tiếng, “Tao có chuẩn bị cho mày một món quà hết sức có sáng ý, đến lúc xem nhớ đáp lại kích động vào nhé.”
“… Ừ.” Biên Nam chẳng mong chờ gì với quà của Tôn Nhất Phàm, hồi sinh nhật Vạn Phi cậu ta tặng hai hộp bao cao su.
Nằm trong ký túc xá lăn lộn gần hai tiếng, điện thoại trên bàn rốt cuộc reo lên, Biên Nam phóng thẳng từ trên giường xuống dưới đất.
Nhào tới cầm điện thoại lên xem, là bố.
Cậu nhất thời có chút nản lòng: “Bố?”
“Hôm nay đi chơi với bạn học đúng không?” Bố hỏi.
“Vâng ạ, ăn cơm hát karaoke gì gì đó.” Biên Nam nói.
“Hôm qua bố có nạp tiền vào thẻ mà quên nói cho con biết, cứ dẫn bạn đi chơi thoải mái,” Bố lại hạ thấp giọng, “Ngày mai nhất định phải về nhà, bố và dì có chuẩn bị quà cho con.”
“Vâng.” Biên Nam định nói đừng tặng điện thoại di động nữa, nhưng sợ nói ra bố sẽ không chịu dừng, vì vậy đành đáp lời thôi.
Sau khi cúp điện thoại của bố, cậu ngồi ở mép giường ngẩn người, cảm thấy mình đúng là hơi…
Ngẩn người hai phút, cậu đứng lên đi WC.
Vừa tiểu xong, còn chưa ra khỏi WC đã nghe di động của mình reo và tiếng kêu của Vạn Phi: “Anh Nam điện thoại kìa!”
“Rồi!” Biên Nam vội kéo quần chạy ra.
Lần này là Khưu Dịch gọi tới, ba chữ Khưu đại bảo trên màn hình khiến tim Biên Nam như nảy lên.
“A lô?” Cậu nhận điện thoại.
“Tôi tới rồi, tới cổng trường của cậu hả?” Giọng Khưu Dịch có hơi gấp gáp, nghe như đang đạp xe.
“Đừng,” Biên Nam suy nghĩ, “Có không ít người trở về huấn luyện, còn có người ở ký túc xá nữa, bây giờ lại không có gác cổng, rất dễ chạm mặt người khác.”
“Vậy tôi ở giao lộ chờ cậu?” Khưu Dịch hỏi.
“Ừ, chỗ công trường ấy, tôi qua ngay đây.” Biên Nam chạy vào trong ký túc xá.
“Được.” Khưu Dịch cúp điện thoại.
Biên Nam thay bộ quần áo, lúc ra khỏi ký túc xá mới phát hiện mình quên đem theo di động, thế là xoay người vào lấy, vừa đi được hai bước thì lại trở vào ký túc xá cầm ly nước uống một hớp, đến khi bình tĩnh lại mới ra cửa xuống lầu, nơm nớp căng thẳng đi về phía cổng trường.
Mới vừa tới cổng trường, cậu dừng bước.
Trước cổng trường có ba chiếc xe máy đang đậu, trên xe đều có người, Phan Nghị Phong đang ngồi ở ghế sau một chiếc xe nói chuyện với đám đàn em ngày xưa của mình.
Thấy Biên Nam đi ra, Phan Nghị Phong rống một tiếng: “Biên Nam!”
Biên Nam liếc Phan Nghị Phong một cái, không đáp lời, nghĩ xem nếu đánh nhau thì mình nên chạy bên nào.
“Lâu rồi không gặp, tao thật sự rất muốn tâm sự với mày, tiếc là hôm nay tao bận quá, vì hôm nay tao đã bận bịu suốt một tuần,” Thế nhưng Phan Nghị Phong không xuống xe, cũng không bảo người tới đánh cậu, chỉ cười lạnh chỉa vào cậu nói một câu, “Hôm khác đi, mày đừng chạy đấy.”
Biên Nam không nói gì, đứng bên tường nhìn Phan Nghị Phong.
Phan Nghị Phong nói xong, vài chiếc xe nổ máy lái đi.
Nhìn hướng xe lái đi, Biên Nam nhíu nhíu mày, đám người kia đi về phía trung tâm thành phố, nhất định phải đi ngang qua công trường.
Cậu lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm số của Khưu Dịch.
“Báo tin hả?” Một tên đàn em ngày xưa của Phan Nghị Phong đứng bên cạnh nói, “Nghe đồn mày với lũ Vận tải đường thuỷ thân lắm, thì ra là thật à?”
Biên Nam liếc người nọ một cái rồi không để ý nữa, đưa điện thoại lên tai nghe, lời đối phương nói làm lòng cậu bỗng nhiên chùng xuống.
Người bị chặn là người của Vận tải đường thuỷ.
Trận thức lớn như vậy, ngoại trừ Khưu Dịch thì không còn ai nữa.
“Muộn rồi, chặn xong anh Phan mới đi qua.” Người nọ lại bồi thêm một câu.
Khưu Dịch không nhấc máy, sau khi reo vài tiếng, Biên Nam cúp điện thoại, nhấc chân chạy về phía giao lộ ở công trường.
Vừa chạy vừa bấm số của Vạn Phi: “Dẫn vài người qua đây, công trường.”
“Cái gì?” Vạn Phi sửng sốt, nhưng ưu điểm lớn nhất của Vạn Phi là phản ứng cực nhanh ở phương diện này, Biên Nam lập tức nghe Vạn Phi kêu to, “Đi thôi, công trường, Biên Nam xảy ra chuyện rồi!”
“Phải nhanh, nhớ mang đồ theo,” Biên Nam nghe tiếng ồn ào ở đầu bên kia điện thoại, “Là Khưu Dịch, ai không muốn thì đừng đi.”
“Bọn tao đi vì mày.” Vạn Phi nhanh chóng nói một câu, cúp điện thoại.
Biên Nam cảm thấy đời này mình chưa từng chạy như thế bao giờ, gió bên tai mang theo tiếng rít thổi qua, tóc húi cua vừa cạo cũng lay động, máu toàn thân nóng cháy như sắp phá da bung ra.
Khưu Dịch chỉ có một mình.
Vừa nãy Phan Nghị Phong đến đã có năm sáu người, chưa tính những người đã chặn Khưu Dịch ở bên kia.
Khưu Dịch tuy được công nhận là có tài đánh nhau, nhưng lần này chắc chắn thiệt thòi lớn.
Biên Nam gấp đến độ muốn rống lên, hai chân thật sự không đủ dùng, nếu mình là chó thì mẹ nó chạy tới đó từ lâu rồi!
Không, phải là ngựa mới được…
Thành phố này hiện đang trong giai đoạn kiến thiết*, mức độ tác động rất lớn, nơi giao thoa giữa thành phố và nông thôn cũng không bỏ qua.
*kiến thiết ở đây ý nói đẩy mạnh công tác giữ gìn trật tự và vệ sinh các loại để thi đua danh hiệu thành phố văn minh gì đó.
Suốt chặng đường Biên Nam thậm chí không tìm được cây gậy nào, gậy gộc, tảng đá, gạch vỡ, không phát hiện gì cả.
Cậu chẳng biết mình chạy đến tay không thế này có bao nhiêu tác dụng, nhưng vẫn vùi đầu chạy về phía công trường.
Lúc cách công trường chỉ còn hơn chục mét, cậu trông thấy bên ngoài công trường có vài chiếc xe máy, còn có hai người đi đường chạy ngược trở ra.
Chiếc xe đạp màu trắng ngã dưới đất của Khưu Dịch đâm thẳng vào mắt cậu.
Một tia hy vọng cuối cùng người bị chặn không phải là Khưu Dịch cũng tan thành mây khói.
Vào công trường mới có thể tìm được thứ để đánh nhau, nhưng vào rồi chưa chắc có cơ hội nhặt.
Biên Nam vọt tới bên cạnh xe đạp của Khưu Dịch, dùng chân giẫm lên bánh sau, bẻ ngoặt chân chống xe, chân chống xe bị cậu bẻ gãy khỏi xe như thế.
Lò xo quất mạnh vào tay cậu, mu bàn tay nhất thời đau đớn bỏng rát.
Vừa quẹo vào công trường, Biên Nam nhìn thấy một đám người đang vung gậy sắt và dao trong tay, khoảng chừng mười mấy người.
Xuyên qua khe hở có thể trông thấy Khưu Dịch đã nằm dưới đất, đang nâng cánh tay che đầu mình, áo thun trắng thấm đẫm một mảng máu đỏ tươi.
“Khốn kiếp!” Biên Nam rống một tiếng, máu của Khưu Dịch như đã nhuộm vào mắt cậu, cậu chỉ cảm thấy trước mắt đỏ rừng rực.
Biên Nam vung chân chống xe đập mạnh vào đầu gã đứng gần mình nhất.
Chân chống xe không có nhiều uy lực lắm, nhưng dùng tay thuận đập bóng là đòn sát thủ của Biên Nam, lần này cậu tung hết sức.
Gã nọ ôm đầu hét thảm thiết, Biên Nam lại đá mạnh một cú vào lưng gã, gã ta lập tức ngã xuống đất.
Mục tiêu của Biên Nam không phải những người ở bên ngoài chưa kịp động tay, cậu cầm chân chống xe vừa đá vừa đạp muốn tiếp cận những kẻ đang vây quanh Khưu Dịch, trông thấy Phan Nghị Phong đang cầm dao trên tay.
Đám người nọ phát hiện có người ở đằng sau đuổi tới, vài gã lập tức xoay người lại, gậy sắt và dây xích trong tay quất lên người Biên Nam.
Trước mắt Biên Nam vẫn đỏ như máu, cậu chỉ nhìn chằm chằm Khưu Dịch dưới mặt đất và con dao trên tay Phan Nghị Phong.
Đầu, vai, cánh tay, lưng, chỗ nào cũng bị đập tới tấp.
Chân chống xe dùng không tốt lắm, vừa quá mảnh vừa cầm không chắc, sau khi cánh tay bị đập mạnh một cái, chân chống xe rơi khỏi tay Biên Nam.
Vì vậy cậu đổi thành nắm tay, đấm mạnh vào cổ và mặt gã đằng trước.
Trên người đã không còn cảm giác đau đớn, chỉ có lo lắng và tức giận cùng lúc bùng cháy khiến cậu không thể chịu nổi.
Giữa một mảnh hỗn loạn, cậu nhào tới bên người Khưu Dịch, túm tóc gã vừa đánh vào ngực Khưu Dịch, giật ngược ra sau, đấm một cú vào mũi gã.
Nhân lúc gã nọ ngã ra sau, Biên Nam phóng tới bên cạnh Khưu Dịch.
Có người túm lấy vai cậu, dùng gạch đập vào vai cậu, cậu cắn răng không nhúc nhích, cố nắm cánh tay Khưu Dịch, muốn xác định Khưu Dịch có ổn hay không.
Nào ngờ sờ xong tay đầy máu.
“Đồ ngốc.” Khưu Dịch nói nhỏ bên tai cậu, giọng Khưu Dịch nghe mệt rã, kèm theo tiếng thở dốc khản đặc.
Biên Nam cảm thấy ngay trong nháy mắt này, có lẽ mình bị đánh đến choáng đầu rồi.
Muốn nói quà của tôi đâu, muốn nói tôi thích cậu.
Nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, lưng và đầu không biết bị vật gì đập hai cái, cậu xây xẩm mặt mày, bị người ở đằng sau kéo ra.
Cậu cố gắng giãy dụa, tay mò sang bên cạnh, muốn xem thử có giật được gậy gộc hay thứ gì đó hay không, nhưng chỉ mò được khoảng trống.
Phan Nghị Phong đá vào bụng Khưu Dịch, lúc Khưu Dịch khom người rên một tiếng, Biên Nam trông thấy Phan Nghị Phong cầm dao định đâm vào người Khưu Dịch.
“Mẹ mày!” Biên Nam hét to, thúc mạnh cùi chỏ ra sau, giãy khỏi người đang kéo mình.
Cậu trực tiếp chộp lấy lưỡi dao, chặn nhát dao định đâm vào Khưu Dịch.
Phan Nghị Phong rút dao ra, rạch một đường thật sâu vào lòng bàn tay cậu.
Biên Nam chịu đựng cơn đau xé gan, cậu bắt lấy cổ tay Phan Nghị Phong, cạy ngón tay hắn ra muốn giật dao xuống.
Lúc này Khưu Dịch mới đưa chân đạp vào bụng Phan Nghị Phong.
Phan Nghị Phong kêu rên, tay mất sức, Biên Nam vội giật dao xuống.
Còn chưa kịp đứng thẳng, vài gã ở đằng sau nhào tới, đè cậu và Khưu Dịch xuống đất.
Toàn cảnh nhất thời trở nên hỗn loạn, Biên Nam nghe không rõ, cũng không nhìn thấy rõ, chỉ biết Khưu Dịch đỡ hai gậy ở bên trái thay cậu.
Cậu quát to, vung cánh tay lên, muốn xốc những kẻ đang đè lên người mình.
“Á!” Có người kêu một tiếng.
Biên Nam nhận ra đây là giọng của Phan Nghị Phong, ngay sau đó thấy Phan Nghị Phong ôm bụng quỳ gối xuống đất.
Trong lúc hỗn loạn, không ai biết chuyện gì xảy ra, Phan Nghị Phong nghiến răng, rít vài chữ từ kẽ răng: “Có người đâm tao.”
Biên Nam choáng váng, không biết mình đâm Phan Nghị Phong một nhát lúc nào.
“Đưa cho tôi,” Khưu Dịch chắn trước người cậu, nắm lấy dao trong tay cậu, hạ thấp giọng, “Buông tay.”
Biên Nam siết chặt nắm tay, còn chưa kịp thốt ra lời nào, đầu đã bị ai đó đá mạnh một cái.
Màu máu đỏ tươi trước mắt biến mất, một mảnh sương đen bao trùm