Đọc truyện Sói Đi Thành Đôi – Chương 40
Biên Nam bắt lấy cổ tay Khưu Dịch, siết chặt, lòng bàn tay có thể cảm giác rõ ràng khớp xương của Khưu Dịch.
Thật ra cậu không biết mình nắm cổ tay người ta để làm gì, có lẽ vì cảm xúc nào đó đang tràn khỏi cơ thể, cậu muốn ngăn nó lại, hoặc… cảm xúc này khiến cậu muốn chạm vào Khưu Dịch.
Tóm lại cậu đã nắm, hơn nữa còn nắm rất chặt.
Khưu Dịch nghiêng người tựa vào ghế, muốn rút tay ra nhưng tư thế không tiện dùng sức, rút mãi không được.
“Cậu làm gì vậy?” Khưu Dịch đành thu cái chân đang gác trên bàn, đứng lên.
“Cậu mới làm gì ấy.” Biên Nam nhìn Khưu Dịch, lúc Khưu Dịch định rút tay lần nữa, cậu ngồi dậy đột ngột kéo cổ tay Khưu Dịch về phía mình.
Khưu Dịch lảo đảo ngã xuống giường, cánh tay chống lên mặt giường.
Biên Nam cảm thấy chắc mình bệnh thật rồi, lúc Khưu Dịch chưa kịp đứng dậy, cậu nhào tới vặn cổ tay Khưu Dịch, bẻ ngoặc ra sau.
“Này!” Khưu Dịch kêu lên, bị Biên Nam đè úp sấp lên giường.
Biên Nam không mặc áo, áo của Khưu Dịch bị cậu lăn qua lộn qua nên vén lên, làn da áp sát với lưng Khưu Dịch nhất thời trở nên khô nóng.
Cậu nắm cổ tay Khưu Dịch không buông, cũng không biết mình định làm gì tiếp theo, chỉ đè trên người Khưu Dịch, tay kia ghìm chặt cánh tay Khưu Dịch.
“Cậu dám đùa giỡn với thiếu gia tôi.” Biên Nam nghẹn nửa ngày mới cúi đầu nói một câu bên tai Khưu Dịch.
Khưu Dịch ngẩn ra, cười: “Đến mức đó sao.”
Biên Nam nhìn chằm chằm gò má, lông mi, sống mũi thẳng đứng, đôi môi và cái cằm xinh đẹp của Khưu Dịch: “Đến mức đó đấy.”
Khưu Dịch thở dài, không giãy dụa nữa, cứ nằm thế không nói gì.
Biên Nam nửa đè nửa ôm nằm trên người Khưu Dịch một lát, đột nhiên buông tay xoay người nhảy xuống giường.
“Đánh xong rồi hả?” Khưu Dịch hỏi.
“Mắc tiểu.” Biên Nam xỏ đôi dép của Khưu Dịch lao ra ngoài như cơn gió.
Khưu Dịch ngồi dậy, nghe thấy tiếng động liên tiếp do Biên Nam tạo ra, đầu tiên là đụng trúng giàn nho, tiếp theo đá phải chậu hoa, cuối cùng vừa mắng vừa chạy vào WC.
Khưu Dịch đứng dậy kéo thẳng áo rồi chỉnh quần, ngồi trở lại ghế, nhíu mày cầm bút quẹt quẹt.
Di động đặt bên bàn vang lên, Khưu Dịch lấy qua nhìn, là tin nhắn của Biên Hinh Ngữ.
Chỉ một câu rất bình thường, anh đang đi làm hả?
Khưu Dịch nhìn đồng hồ, bấm gọi cho Biên Hinh Ngữ.
“A, anh không đi làm sao?” Biên Hinh Ngữ nhấc máy rất nhanh, giọng nói lộ rõ vui sướng.
“Hôm nay được nghỉ,” Khưu Dịch nói, “Biên Nam đã đưa cho anh cái vòng kia, cảm ơn em.”
“Không cần khách sáo vậy đâu,” Biên Hinh Ngữ ngượng ngùng cười, “Vòng tay đó là lúc đi chơi thấy đẹp nên mua, anh thích không?”
“Rất thích,” Khưu Dịch cười, “Nhưng mai mốt đừng mua đồ như thế nữa, lần này cảm ơn nhiều.”
“Cũng không có gì, em đi chơi thường mua quà cho bạn bè mà, không có ý gì khác đâu, mua cho anh với Biên Nam như nhau mà,” Biên Hinh Ngữ cười nói, “Thôi anh nhận là em vui rồi, em cứ… em cứ lo là…”
“Sao?” Khưu Dịch hỏi.
“Lo anh sẽ ghét em,” Biên Hinh Ngữ nhỏ giọng nói, “Em thấy anh với Biên Nam rất thân thiết, dù sao em với ổng cũng không hợp nhau…”
“Anh không ghét em,” Khưu Dịch hiểu ý của Biên Hinh Ngữ, “Biên Nam cũng không có nhắc đến em với anh.”
“A em không phải ý đó, ầy lại nói lung tung rồi,” Biên Hinh Ngữ luống cuống, “Thôi không nói nữa, tóm lại anh thích cái vòng là được rồi, em cúp đây bye bye.”
“Ngủ…” Khưu Dịch còn chưa nói hết, Biên Hinh Ngữ đã ngắt máy, cậu thở dài, “Ngon.”
Mấy phút sau Biên Nam mới trở vào nhà, Khưu Dịch nghe được tiếng Khưu Ngạn chạy ra từ phòng bố, coi bộ là hưng phấn quá ngủ không được, thấy Biên Nam đi ra nên muốn quấn lấy cậu nói chuyện BBQ ngày mai.
“BBQ có cánh gà không anh?” Khưu Ngạn nhỏ giọng hỏi.
“Có, có thịt bò thịt dê nữa,” Biên Nam cũng nhỏ giọng trả lời, “Em muốn ăn thịt gì chúng ta sẽ mua thịt đó.”
“Em muốn ăn xúc xích nướng.” Khưu Ngạn nói.
“Được, chúng ta nướng hot dog ăn.” Biên Nam cười.
“Nhiều thịt quá, anh hai không cho ăn thì làm sao?” Khưu Ngạn lo lắng, “Anh hai nói em ăn thịt hoài không ăn rau sẽ nóng trong người, còn phát phì nữa.”
“Em đừng ăn nhiều quá, mỗi loại ăn một ít là được,” Biên Nam giúp nhóc nghĩ kế, “Nếu không thì bảo anh hai em đi bơi, tranh thủ lúc anh hai bơi thì ăn nhiều một chút…”
Hai người ở trong phòng khách xì xầm gần mười phút Khưu Ngạn mới chịu đi ngủ.
Biên Nam vào phòng, ngồi xuống giường, nhìn Khưu Dịch, rồi lại dời mắt đi: “Nhị bảo chắc phải lăn qua lăn lại đến nửa đêm mới ngủ được.”
“Đề xuất mà cậu cho nó không tệ.” Khưu Dịch cười cười.
“Ai cho nghe lén,” Biên Nam tặc lưỡi, “Tôi dỗ nó chút thôi, sức ăn của nó ít, cậu cứ để nó thích ăn bao nhiêu thì ăn, với cả chơi mệt rồi còn sức đâu mà ăn.”
“Cậu ngủ đi.” Khưu Dịch rút quyển sách tựa lên ghế chuẩn bị đọc.
“Cậu vẽ xong rồi à?” Biên Nam chỉ cuốn vở trên bàn, “Tôi xem với.”
“Ừ.” Khưu Dịch gật đầu.
Biên Nam vẫn duy trì trình độ vẽ người vòng tròn que tăm hồi tiểu học nên rất bội phục những người biết vẽ.
Cậu ôm nỗi niềm sùng kính mở vở phác thảo, định bụng thưởng thức ảnh phác họa của Khưu Dịch, thuận tiện xem coi mình có được vẽ ra phong thái thật sự không.
Vở phác thảo mới tinh, mở ra trang đầu có thể thấy được tranh Khưu Dịch vừa vẽ.
Biên Nam vừa nhìn liền sửng sốt, quay đầu ngó Khưu Dịch, rồi lại quay đầu nhìn chằm chằm bức tranh vài giây, rồi lại quay đầu sang: “Mẹ nó, cậu vẽ tôi cả buổi chỉ được… đống chibi thế này ư?”
“Sao vậy,” Khưu Dịch cười, “Chẳng lẽ không giống cậu?”
“Tôi tưởng cậu phác họa hay gì đấy! Hèn chi cậu lại bảo tôi có thể nhúc nhích tùy ý…” Biên Nam nhìn chằm chằm mười mấy bé chibi trên vở, góc độ nào cũng có, chính diện, nhìn nghiêng, ngẩng đầu, nhìn xuống, cười, giận, trừng mắt, vẽ rất có trình độ, cậu liếc mắt một cái là nhận ra mình ngay, thần thái và ngũ quan vẽ giống như đúc, “Thật sự rất giống, chibi mà cũng có thể giống như vậy…”
“Tôi đi tắm.” Khưu Dịch khép sách đứng lên.
“Tôi cũng muốn…” Biên Nam buột miệng nói một câu, thấy Khưu Dịch dừng lại nhìn mình, cậu tặc lưỡi, “Ý tôi là lát nữa, lấy cho tôi bộ đồ đi.”
“Trong tủ đó, tự lấy đi.” Khưu Dịch lấy một bộ chưa gấp trên đầu giường ra ngoài.
“… Ờ.” Biên Nam đứng dậy mở tủ.
Quần áo của Khưu Dịch không nhiều, cậu đã thấy gần hết, tiện tay rút một cái áo thun, lại tìm cái quần thể thao lần trước từng mặc, rồi lục lọi kiếm quần lót mới.
Mấy ngày nữa phải mua vài cái quần lót trả Khưu Dịch, mình lấy của người ta hai cái rồi…
Vừa nghĩ tới quần lót, cặp mông đường nét rõ ràng được quần bơi bao bọc của Khưu Dịch nhanh chóng lướt qua mắt cậu.
“Má,” Biên Nam ôm quần áo nhào lên giường đạp chân hai cái, thứ vừa rồi vào WC mất cả nửa ngày mới vất vả đè xuống được lại đứng lên, cậu chôn mặt trong quần áo của Khưu Dịch, “Má nó…”
Khưu Dịch tắm xong về phòng, Biên Nam vẫn duy trì tư thế kia.
“Này,” Khưu Dịch vỗ chân cậu, “Không phải cậu muốn tắm sao?”
“Bây giờ đi đây,” Biên Nam cầm quần áo bật dậy, “Tôi mới lấy thêm một cái quần lót mới của cậu.”
“Lấy đi, mà lần trước cậu có mặc đâu.” Khưu Dịch nói.
“Cậu tưởng ai cũng thích thả rông như cậu chắc, tôi chỉ mặc cái mới thôi, cởi ra đưa tôi,” Biên Nam chỉ đôi dép dưới chân Khưu Dịch, “Chẳng phải giờ cậu cũng không mặc sao?”
Khưu Dịch ngồi lên giường đá dép đến trước mặt cậu, cười cười không lên tiếng.
Biên Nam cũng không nói nữa, hai người đang cởi trần, chủ đề có mặc quần lót hay không khiến cậu cảm thấy hơi xấu hổ, cậu cúi đầu đổi dép rồi lao ra khỏi phòng như gió lần nữa.
Khưu Dịch ngồi bên giường một lúc, sau đó chân trần chạy đến ngăn tủ, rút cái quần lót ra mặc vào.
Biên Nam tắm xong, lúc đi qua phòng khách nhìn thoáng qua phòng bố Khưu, cậu phát hiện cửa hé mở.
Cậu chỉ vào khe cửa hạ giọng nói: “Nhị bảo! Em chưa ngủ nữa!”
“Không qua đêm thì không có lều trại hả anh?” Khưu Ngạn lộ ra một con mắt qua khe cửa, nhỏ giọng hỏi.
“Có, có lều trại,” Biên Nam đi tới ngồi xổm cạnh cửa, “Anh đảm bảo đem đủ cho em chơi, em mau ngủ đi, mai dậy không nổi là không dẫn em đi đâu đó.”
“Ngủ ngon đại hổ tử.” Khưu Ngạn cười nói.
“Ngủ ngon nhị bảo.” Biên Nam khều chóp mũi nhóc.
Khưu Dịch đã lên giường, đèn phòng đã tắt, chỉ có đèn đầu giường đang sáng.
Biên Nam rón rén đi qua, phát hiện Khưu Dịch vẫn đang mở mắt, cậu lập tức ngồi bịch xuống bên giường: “Ủa? Tôi tưởng cậu ngủ rồi chứ.”
“Ngủ rồi cũng bị cú đặt mông của cậu làm tỉnh…” Khưu Dịch thở dài.
“Cái đèn này thế nào?” Biên Nam bò lên giường, nằm sát bên tường, đắc ý nhìn chiếc đèn, cảm thấy nó rất phù hợp cho Khưu Dịch thường ngày nằm trên giường đọc sách, “Tiện hơn cái cũ của cậu nhiều đúng không?”
“Ừ, cảm ơn,” Khưu Dịch vặn đèn thành vòng tròn, “Rất thú vị.”
“Đừng cảm ơn tôi, cảm ơn nhị bảo ấy.” Biên Nam cười hố hố.
“Cảm ơn nó rồi,” Khưu Dịch tắt đèn, “Mau ngủ đi, phải nghỉ ngơi cho tốt, dẫn nhị bảo đi chơi còn mệt hơn đi cày cả ngày.”
“Ngủ ngon.” Biên Nam kéo chăn đắp lên người.
“Ngủ ngon.”
Nói ngủ ngon gần cả tiếng rồi mà Biên Nam vẫn chưa ngủ được, cậu nhắm mắt, trong đầu rối như mớ bòng bong, không biết mình đang nghĩ gì.
Sau khi lật người vài lần, Khưu Dịch vả lên cánh tay cậu một cái: “Không ngủ được thì ra sô pha nằm.”
“Không có máy lạnh, không đi.” Biên Nam xoay mặt về tường, bắt đầu đếm cừu, một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, bốn con cừu rừng, năm con cừu con, sáu con cừu lông quăn, bảy con nhị bảo…
Khưu Dịch vốn dĩ hơi buồn ngủ, đánh Biên Nam một cái cũng đánh luôn cơn buồn ngủ của mình, chỉ có thể nhắm mắt lại cố ngủ lần nữa.
Trái lại Biên Nam chẳng mấy chốc đã ngủ, biểu hiện rõ ràng chính là cậu nghiêng người thoải mái gác tay ngang bụng Khưu Dịch.
Khưu Dịch thở dài một hơi, muốn đẩy tay Biên Nam ra, nhưng nắm tay Biên Nam hơn vài giây mà vẫn không nhúc nhích gì, cuối cùng cậu thả tay ra, mặc kệ cái tay của Biên Nam.
Biên Nam từng nói mình không có thói quen ôm gối ngủ, nhưng đêm nay Khưu Dịch ngủ không sâu, giữa lúc ngủ mơ có thể cảm giác được tay và chân của Biên Nam chia ra gác lên ngực, bụng, chân, bụng dưới của mình… Cuối cùng trong lúc mơ màng, Khưu Dịch không thể không xoay người ôm Biên Nam, đặt chân lên đùi cậu.
Rốt cuộc yên tĩnh rồi.
Buổi sáng Biên Nam dậy rất sớm, chẳng biết tại sao trời chưa sáng mà bên nhà hàng xóm đã mắng gà, gà bị mắng tỉnh gáy mấy tiếng, đánh thức Biên Nam.
Còn chưa kịp cử động, vừa xoay mặt qua đã nhìn thấy trán Khưu Dịch.
Lại ôm cậu ta nữa ư? Biên Nam nhất thời cảm thấy xấu hổ, nhưng cậu nhanh chóng phát hiện mình đang nằm ngửa.
Là Khưu Dịch ôm mình.
Biên Nam nhìn trần nhà bắt đầu cười, cười đến không dừng được.
Khưu Dịch bị đánh thức bởi tiếng cười của cậu, lầm bầm một câu: “Cậu có mang thuốc theo không?”
“Khưu đại bảo,” Biên Nam quay qua nhìn Khưu Dịch tiếp tục cười, “Hôm nay là cậu ôm tôi.”
“Ừ,” Khưu Dịch chưa tỉnh hẳn, đáp lời xong còn thuận tay véo mặt cậu, rồi lại xoa đầu cậu, “Tôi ngủ thêm chút nữa…”
Khưu Dịch chắc còn ngủ mớ nên xem nhầm cậu là Khưu Ngạn, dù vậy, động tác dịu dàng này vẫn khiến cho Biên Nam cứng người, cảm giác như Biên Tiểu Nam chỉ cần cầm mic là hát được ngay.
Cậu vội vàng đẩy Khưu Dịch ra ngồi dậy, lấy lại bình tĩnh rồi nhảy xuống giường.
Chạy ra sân bị gió lạnh buổi sáng thổi qua mấy lần mới xem như hòa hoãn lại.
Trong cả dãy nhà, cậu là người dậy sớm nhất, trời vừa tờ mờ sáng, không biết hiện tại mấy giờ, Biên Nam định rửa mặt xong sẽ ra đầu hẻm mua bữa sáng về.
Rửa mặt xong cậu tìm nước súc miệng trong túi, lúc ngửa cổ đổ vào miệng, Khưu Dịch đột nhiên từ trong phòng đi ra: “Muốn tôi tìm cho cậu bàn chải…”
Biên Nam sặc, nuốt luôn nước súc miệng xuống, cậu vội chạy vào sân khom lưng ọe nửa ngày: “Đậu má, cậu đừng hù người ta vậy chứ.”
“Lá gan của cậu nhỏ quá vậy,” Khưu Dịch bất đắc dĩ, đi đến vỗ lưng Biên Nam, “Ngon không?”
“Qua đây!” Biên Nam đưa chai súc miệng đến trước Khưu Dịch, “Hai chúng ta làm một chai!”
“Sáng nay tôi phải đi dạy kèm,” Khưu Dịch không để ý đến cậu, ngồi xổm bên ao bắt đầu rửa mặt, “Tám giờ rưỡi bắt đầu, chắc hơn mười giờ sẽ về.”
“Ừ.” Biên Nam ngậm nước súc miệng, gật đầu.
“Cậu về nhà lấy dụng cụ, chờ tôi về chúng ta ra siêu thị mua cánh gà và thịt ướp sẵn.” Khưu Dịch vừa rửa mặt vừa sắp xếp.
“Ừ.” Biên Nam tiếp tục gật đầu.
“Ba chiếc xe đạp chắc tới đó được.” Khưu Dịch ngậm bàn chải đánh răng.
“Ừ,” Biên Nam gật đầu, gật xong đột nhiên quay phắt lại, “Hả?”
“Không có bằng lái mà muốn lái xe?” Khưu Dịch nhìn cậu.
Biên Nam nhả nước súc miệng, “14 tuổi tôi đã biết lái, lái nhiều năm rồi.”
Khưu Dịch không để ý tới cậu, tập trung đánh răng.
“Đường ra khỏi thành phố người ít xe cũng ít, cậu yên tâm, tôi lái từ từ, chắc chắn sẽ không có chuyện gì, tôi đảm bảo,” Biên Nam giơ chai súc miệng, “Hôm nay cũng không phải cuối tuần.”
Khưu Dịch đánh răng không để ý đến cậu.
“Đại bảo, anh đại bảo, anh đại bảo ới ời,” Biên Nam sáp tới bên cạnh Khưu Dịch, huých vai cậu ta, “Anh…”
“Ông nội cậu.” Khưu Dịch bị Biên Nam huých đập mông ngồi xuống đất, miệng đầy bọt kem đánh răng mắng một câu.
Biên Nam vội kéo Khưu Dịch dậy, nhỏ giọng nói: “Xin cậu đấy, tôi lái xe vững lắm, nếu cậu thấy tôi chạy nhanh tôi sẽ dừng xe tự khiêng đồ đi được chưa!”
“Ầy, được rồi được rồi,” Khưu Dịch nhìn cậu một cái, “Chỉ lần này thôi, cậu liệu mà lái chậm chút.”
“Yên tâm đi!” Biên Nam vỗ vai cậu ta.
Biên Nam ra đầu hẻm mua bữa sáng, sợ Khưu Ngạn ở nhà đợi sốt ruột, chưa kịp ăn sáng đã đón xe chạy về nhà lấy đồ.
Lúc về nhà chỉ có dì Lâm dậy, đang ngồi trong phòng khách thong thả ăn trái cây thay bữa sáng, thấy cậu chạy về thì hơi giật mình: “Tiểu Nam? Còn tưởng giữa trưa con mới về, ăn sáng chưa?”
“Dạ ăn rồi,” Biên Nam cười, “Dì, bộ BBQ của chúng ta để đâu vậy? Con và bạn đi BBQ cần dùng.”
“Bảo chị Lý tìm giúp xem, dì nhớ bỏ trong nhà kho,” Dì vào nhà bếp gọi bảo mẫu đi tìm, trở lại phòng khách đặt một tô salad trước mặt cậu, “Ăn chút hoa quả đi.”
“Vâng,” Biên Nam lấy nĩa chọt mấy miếng bỏ vào miệng, “Bố con dậy chưa?”
“Đang ở phòng làm việc.”
Hỏi mượn xe bố hoàn toàn không có gì khó khăn, lúc Biên Nam mở miệng mượn chìa khóa xe, bố chỉ nói chiếc Land Rover hai ngày nữa phải chạy đường dài nên đã đưa đi bảo dưỡng, hỏi cậu lấy chiếc Ford được không.
“Được, chỉ cần đừng bảo con chạy chiếc của Biên Hạo là được.” Biên Nam cười ha ha.
“Muốn đưa cô bé nào đi chơi à?” Bố hỏi cậu.
“Hả? Không có.” Biên Nam lấy miếng bánh ngọt trong khay trà của bố.
“Thấy hôm nay tâm trạng của con không tệ, bố còn tưởng con sắp dẫn bạn gái ra ngoài chơi.” Bố cười cười.
“Con lấy đâu ra bạn gái.” Biên Nam đột nhiên nhớ tới Trương Hiểu Dung, cậu phát hiện mình chẳng nhớ từng theo đuổi ai trước Trương Hiểu Dung, cảm giác cả học kỳ này mình cứ xoay quanh Khưu Dịch…
“Học kỳ sau con lấy bằng lái đi, đủ tuổi rồi, có bằng rồi bố tặng con một chiếc.” Bố vỗ vai cậu.
“Cảm ơn bố,” Biên Nam gãi đầu, “Xe để sau đi, con cũng chưa cần dùng.”
Cầm chìa khóa xe rời khỏi phòng làm việc, lúc đang định xuống lầu, bố ở trong phòng nói với theo một câu: “Không phải bạn gái thật à? Sao thấy giống vậy nhỉ?”
“Không phải đâu,” Biên Nam bất đắc dĩ, “Con làm gì mà lại phí sức lái xe chở con gái đi chơi chứ.”
“Cũng đúng, nhưng trông con vui như vậy…”
Biên Nam đúng là chưa từng lái xe chở cô gái nào, một là cậu không có nhiều cơ hội lái xe, hai là ngại phiền phức.
Nếu nói về tâm trạng… đúng là hôm nay tâm trạng của cậu tốt lắm.
Biên Nam ném dụng cụ BBQ và lều trại vào cốp, lên xe, mở nhạc, vừa nghe là biết phong cách của bố.
Cậu điều chỉnh ghế ngồi, vừa lái xe ra ga-ra vừa hát theo: “Trên trời rớt xuống một tên Khưu đại bảo…”
Hát xong phát hiện có gì đó không ổn, thế là ngậm miệng, đổi đĩa.