Bạn đang đọc Sói cưỡi ngựa tre tới! – Chương 22: đại kết cục 2
Ngày đó tại cổng công ty KM, chị học chung trường đại học với tôi, cũng là chị gái của tổng tài cồng ty KM muốn tôi cho đi nhờ một đoạn, đúng khi chúng tôi chuẩn bị lên xe, tôi nhìn thấy cô ấy, cũng nhìn thấy Hoàng Thư Lãng.
Anh ta nói, ông nội Tiểu Kê chỉ còn khoảng thời gian bảy mươi hai giờ.
Mà cô ấy lại không muốn về, cô ấy lại hỏi tôi, đợi chờ đáp án từ tôi.
Tôi còn có thể nói gì, ngoài việc làm cô ấy trở về, có nhiều thứ khi mất đi vĩnh viễn cũng không quay lại được.
Mà tôi lại không muốn giải thích với cô, mặc dù tôi nhìn ra ánh mắt chất vấn của cô, chính tôi đã không muốn nói, bởi vì tôi cảm thấy để chúng tôi có một khoảng thời gian yên tĩnh cũng không phải chuyện xấu.
Rời xa.
Bởi vì cô là phượng hoàng biến thành gà, cho nên chúng tôi nhất định đã sai lầm.
Còn nhớ rõ khi biết cô ấy là Phượng Hoàng, tôi cho rằng mình và Tiểu Kê có thể một lần nữa bắt đầu, thế nhưng trên thực tế lại không phải, sau khi chúng tôi hiểu rõ nhau, mới có khả năng bắt đầu lại một lần nữa.
Nước quá trong sẽ không có cá, chuyện quá nhiều thì không thể yêu.
Lần tiếp theo nhìn thấy cô ấy là ở nhà cô ấy, đã là bảy ngày sau ngày ông nội cô ấy mất.
Về sau nhớ lại những cuộc điện thoại kia tôi đã nghĩ, tất cả đều được gọi vào chập tối, ông ấy chỉ múôn xúi giục chúng tôi để khiến Tiểu Kê hoàn thành tâm nguyện của ông.
Mặc dù tôi đã đoán ra, tôi vẫn cam tâm tình nguyện bị xúi dục, bởi vì nếu như giữa chúng tôi không có vấn đề gì, vậy những ngôn ngữ xúi dục đó chỉ là ngờ ngẩn, mà trên thực tế những vấn đề này là những thứ chúng tôi phải đối mặt.
Có lẽ đây là lúc tốt để rời xa, để ỗi người bình tĩnh hơn, sau đó có thể nhìn nhận mọi thứ rõ ràng hơn.
Gặp cô ấy tôi đã cảm thấy cô ấy không sao, bởi vì cô ấy luôn giống như năm đó, ngây ngốc ngồi đợi tôi, mà giờ lại không.
Cô ấy đối mặt với tôi có thể bình tĩnh nói, đột nhiên lại khiến tôi cảm thấy lo lắng.
Cô ấy bình tĩnh như thế có phải để xác minh lời ngày đó “Em sẽ không ngốc nghếch đợi chờ anh.”
Tôi bối rối bỏ chạy, thế nhưng nếu ông trời cho tôi thêm một lần lựa chọn, tôi vẫn sẽ để cô ấy trở về.
Bởi vì giờ so với khi nhìn không rõ cũng tốt hơn.
Mà hôm nay, nếu như không có chuyện gì, còn có thể yêu sao?
Cô ấy cho tôi hai cái tát, khảm sâu trong da thịt, không cách nào quên.
Nếu như cô không còn ngồi xổm tại đó khóc đợi tôi, tôi nên làm gì bây giờ?
Ngay hôm sau, tôi rời khỏi nhà, về với cái ổ gà của tôi, tiếp tục sống kiếp gà.
Có lẽ bởi quá nhiều chuyện xảy ra, bọn họ có vẻ không đáp ứng nổi, cho nên tôi đi cũng không lường trước khó khăn.
“Nếu như không có việc gì con sẽ trở về.” Tôi nói với mẹ, những ngày này cũng chỉ còn một vài người đến bái tế, mà tất cả mọi người đến đều coi tôi là người thừa kế của Lục gia, khiến tôi không thể tự nhiên.
“Trở về làm gì?” Mẹ của tôi một bên lau bàn một bên hỏi.
“Trở về làm chuyện của con.” Tôi trả lời.
Cha của tôi ở bên cạnh hừ một tiếng “Tiếp tục chìm xuống?”
Tôi quay đầu nhìn ông, “Nếu như cha kiên trì muốn con gái cha chìm xuống, như vậy con hi vọng cha hãy đem những lời này nói ở nơi có người ngoài, đừng có chỉ nói ở trong nhà với con.”
Sắc mặt ông trắng bệch, tôi lấy túi rời khỏi nhà, đối với bọn họ tôi chính là đứa con gái đáng xấu hổ, mà bọn họ ở trước mặt người ngoài lại không muốn mất mặt, mặc dù mọi người ai cũng biết con gái Lục gia không có thành tựu gì, nhưng bọn họ đối thoại như thế nào để thoái thác tôi không thể biết, nhưng có thể khắng định, chuyện con gái họ làm nhân viên vệ sinh, làm một kẻ vô sản, làm một tác giả nhỏ bé trên mạng, bọn họ tuyệt đối không bao giờ nói ra ngoài.
Phượng Hoàng vặt lông không bằng gà, phượng hoàng có xinh đẹp bao nhiêu, nhưng nếu không còn lông, còn không bằng gà biết đẻ trứng.
Đối với tôi chuyện không thể làm Phượng Hoàng thừa kế gia nghiệp, không bằng làm một con gà nhỏ bé viết tiểu thuyết.
Chuyện duy nhất khiến tôi thấy đáng mừng chính là, tôi chỉ thất tình, không thất nghiệp.
Lúc trở lại làm việc, vào thang máy liền cảm thấy lạ lẫm, nhìn gà mẹ Tiểu Lý cũng cảm thấy thân thiết, thế nhưng lời của cô ấy nói ra lại khiến tôi không cách nào thân thiết nổi “Tiểu Kê, nghe nói cô bị một chị xinh đẹp đá ra góc tường?”
Chị xinh đẹp? Tôi nhớ ngày đó Lã Vọng Thú đi cùng cô gái tinh anh kia, đúng là một cô nàng xinh đẹp, có điều… “Làm sao cô biết?”
Tiểu Lý đắc ý nói “Tôi có tin nội bộ, đang chờ cô chứng thực.”
Chia tay rồi? Cái này tính là chia tay sao?
Được rồi, gà mẹ Tiểu Lý cho tôi một cái định nghĩ, chia tay.
Tôi gật đầu “Có khả năng thế.”
“A… a a…” Tiểu Lý hưng phấn lạ thường “Để tôi cho cô biết cô ấy là ai, là chị của tổng tài công ty KM, là bạn học đại học của Lã quản lý, có điều hình như đã từng li hôn, không lẽ phụ nữ như thế rất có sức hấp dẫn sao???”{Hana: mọi người nhớ ai không, là cô nàng có anh chồng gay đó ha há}
Tiểu Lý còn đang lải nhải tôi đã ôm đầu bỏ chạy, đột nhiên không muốn biết, không muốn biết phượng hoàng trước mặt gà xoè cái đuôi hoa lệ ra, rung động diễm lệ thế nào…
Nghề nghiệp của tôi vẫn như cũ, nhân viên vệ sinh, đến lúc dọn phòng làm việc của Lã Vọng Thú, lúc gõ cửa lòng tôi run lên, cảm thấy không khí như nghẹn lại “cốc cốc cốc…”
Không có tiếng trả lời, Tiểu Trương ở một bên nói “Quản lý không ở đó, cô trực tiếp vào thôi.”
Tôi thở hắt một hơi, mở cửa đi vào.
Một mùi hương quen thuộc truyền đến, là hương vị của Lã Vọng Thú, môt khí chất đạm mạc.
Tôi đi qua, mở cửa sổ, để cho đầu óc tỉnh táo vài phần, bắt đầu lau, rõ ràng đã thả lỏng nhưng sao mũi cay cay, cái người ngồi trên bàn xem tài liệu thích nói xóc người ta đã không còn, một người lời nói ác độc nhưng lại nguyện ý giúp tôi mà không hỏi nguyên nhân đã xa cách tôi, mặc dù chúng tôi làm việc cùng một công ty, lúc này không thấy từ nay về sau còn có thể gặp.
Một cơn gió mạnh lùa vào qua cửa sổ, “xoạt” đem đống giất tờ trên bàn thổi bay xuống đất, tôi dừng lau, nhanh chóng nhặt lên, từng trang từng trang rời xuống đất, tôi nhặt lên và hi vọng không có người phát hiện, thế nhưng sự thật chứng minh, tôi từ trước đến nay chưa từng được thần phật chiếu cố, hoặc nói là, ông trời chính là nhắm vào tôi.
Lúc này, cửa mở, tôi ngồi chồm hỗm trên đất nhìn thấy một đôi chân đang đi dến, nghĩ thầm còn có chuyện gì xấu hổ hơn chuyện này sao?
Sau đó tôi khóc, thật sự khóc, tiếp đó thêm hai chân, ba chân, bốn chân, toàn bộ đi vào…
“Tiểu Kê?” Giọng của anh, tôi xấu hổ ngẩng đầu “Cơn gió…” Sau đó tôi không nói được nữa, trước mặt tôi ngoài Lã Vọng Thú còn có Chu Tiểu Bạch, cô nàng phượng hoàng xinh đẹp, còn có anh chàng thẳng nam kia nữa.
Tôi 囧, quá mất mặt, còn mất mặt trước người quen nữa chứ, thật sự quá 囧.
Tiểu Bạch kinh hãi “Tiểu Kê?”
“Hắc hắc…” Tôi xấu hổ đứng dậy, “Là tôi.”
Tiểu Bach bên cạnh cô nàng phượng hoàng xinh đẹp cười lạnh, tôi nghĩ đến lời Tiểu Lý nói, người này không phải là chị của Tiểu Bạch sao? Cô ta nhướn mi nói “Không nghĩ tới thật sự là người hợp theo loài a…”
Tiểu Bạch quay đầu “Chị cả, thì ra chị là vật a.”
Sắc mặt cô nàng trắng bệch “Cô nói cái gì?”
Tiểu Bạch đáp lại trong nháy mắt “Chị không phải đã nói chị tuyệt đối không phải đồng loại của em sao, em là người, chẳng lẽ chị không phải vật sao…”
Thẳng nam đứng bên cạnh mỗ Bạch nhịn không được bật cười, vội ho một tiếng che dấu.
Tôi đột nhiên cảm thấy Tiểu Bạch thật lợi hại, về sau nghĩ lại tôi sẽ hiểu, bởi vì Tiểu Bạch có làm gì cũng có được sự ủng hộ của cha mẹ, mà tôi không có cái đó, thậm chí nhiều thứ tôi không dám làm, rất nhiều lời muốn nói lại không dám nói, tôi cuối cùng là tự gánh lấy hậu quả do mình gây nên, tự bức mình đến tình cảnh tuyệt vọng.
Đây cũng chính là thứ mà người ta gọi là thứ hai, có thể tiếp nhận được những lời nói cay độc của Lã Vọng Thú, lại còn yêu anh, bởi vì so với cha mẹ tôi, những lời anh nói cái gì cũng không tính.
Ánh mắt Lã Vọng Thú rời trên cơ thể bất động của tôi, tôi cảm thấy toàn thân mất tự nhiên, giống như đang nằm trên phao trong một cái hồ toàn các mẹ các dì, vô cùng xấu hổ, tôi dùng tốc độ nhanh nhất nhặt giấy tờ và đặt lên bàn, “Tôi đi.”
“Tiểu Kê.” Tiểu Bạch chạy đến khoác tay tôi, hất tay nói với thẳng nam “Em không thèm nghe mọi người nói chuyện, em đi chơi.”
Thẳng nam đi đến nhìn tôi từ đầu đến chân, hỏi một câu “Cô cùng thích đàn ông với đàn ông sao?”
Tôi khờ, ngốc nghếch lắc đầu, kỳ quái a, vừa thấy mặt đã hỏi cái này.
Mỗ nam đột nhiên năm chặt tay tôi “Tốt, Tiểu Bạch chính là cần ở gần những người bình thường…” Sau đó vung tay giao Tiểu Bạch cho tôi.
Tiểu Bạch hình như đối với công ty khá quen thuộc, nghĩ lại tôi vốn là thế chân cô ấy mà, cô ấy đương nhiên không lạ lẫm, “Hắc hắc…” Tiểu Bạch cười cười ghé sát vào tôi “Chuyện của cô tôi đã nghe Tiểu Nguyệt nói.”
“Chuyện gì?” Tôi kinh hãi, thì ra gà mẹ chẳng những có tổ chức mà còn có sự qua lại với bên ngoài a.
Tiểu Bạch chế nhạo tôi “Nghe nói cô cùng tiểu thụ tốt lắm?”
“A…” Tôi xấu hổ liếm môi, tuỳ tiện nói “Vừa chia tay.”
“Gì.” Tiểu Bạch kêu lên “Sao tôi vừa mới biết chuyện hai người, cô lại nói hai người đã chia tay?”
“…” Chẳng lẽ chuyện tôi và anh chia tay còn phải đợi sự phê chuẩn của đám gà mẹ sao?
“Ai đá ai?” Tiểu Bạch nhiệt tình hỏi.
Vấn đề này khiến tôi cũng ngốc, hẳn là anh đá tôi đi, có điều anh cũng chưa nói, ngược lại là tôi tiêu sái rời đi, trên tình cảm là anh đá tôi, trong hành vi thì là tôi đá anh, cân nhắc một chút tôi nói “Cả hai cùng đá.”
“Gì?” Tiểu Bạch kinh ngạc “Cái này có thể cùng làm sao?”
Tôi nghiêm túc gật đầu “Cùng nhau làm cũng là một chút công bằng.” Tôi giải thích với hủ nữ, mỗ Bạch lập tức bừng tỉnh “Thì ra thế, tôi còn định dạy cô…”
“Dạy gì?” Tôi hỏi.
“Dạy cô làm sao thu phục nữ vương thụ.” Tiểu Bạch uống nước, “Đáng tiếc không còn dùng được.”
“Thu phục anh ấy?” Tôi nở nụ cười, Tiểu Kê tôi cũng không có cái này, nói gì chúng tôi đã chia tay, có điều nói không hiếu kỳ thì là giả “Làm thế nào?”
Tiểu Bạch ghé đến nói “Tiểu Kê, xem ra cô vẫn chưa hết hi vọng?”
“Tôi chẳng qua chỉ hỏi một chút…” Miệng tôi cứng ngắc, “Quả thật cũng không sao cả.”
Tiểu Bạch bĩu môi “Hắc hắc, hai người đều là kiểu người lời nói ra không giống trong lòng nghĩ…”
“Ha ha…” Tôi chống nạnh cười to, “Tôi thật sự một chút cũng không muốn biết.”
Mỗ Bạch liếc tôi “Tôi sẽ không miễn cưỡng cô phải nghe.” Nói xong đứng dậy, “Đi ăn gì đi.”
“Được.” Tôi rủ đầu xuống, cuối cùng là gì đây, tôi thật sự muốn biết a, mặt mũi có bọc trong chăn hay áo còn khó có thể chăn sóc, hiện tại việc gì phải coi trọng bề ngoài a.
Tiểu Kê tôi cuối cùng là mệnh khổ gì đây…
Tiểu Bạch thấy vẻ mặt đau khổ của tôi, chế nhạo nói “Thừa nhận một chút, tôi nói cho cô biết…”
“Thừa nhận..” Tôi nói, không hiểu ý cảm thấy buồn cười “Nói cho tôi biết như thế nào thu phục anh ta? Đáng tiếc trò chơi không có chơi ba thắng hai, chỉ có một ván quyết định thắng thua..”
“Phải không?” Tiểu Bạch nghiêng đầu “Tôi lại không biết a, nếu là tôi, dù thế nào cũng phải làm tới tay.”
“Đó là vì tổng tài thích cô..” Tôi nói “Hai người căn bản cũng không có gì có thể so sánh …”
“Tiểu thụ không thích cô?” Tiểu Bạch hỏi.
Tôi nhìn Tiểu Bạch không nói gì, được rồi, tất cả mọi người đều đến đả kích tôi, Tiểu Kê tôi nằm đây mời mọi người chà đạp a, “Đúng thế, anh ta cho đến bây giờ chưa từng thích tôi.”
“Vậy à..” Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, “Vậy cô cũng không muốn yêu anh ta, anh ta cũng không thích cô, hai người càng thoải mái, chuyện này là muốn lừa ai, ai lừa ai lợi hai hơn…”
Tôi lập tức chắp tay cúng bái, không nghĩ tới EQ của Tiểu Bạch lại cao như thế “Cao kiến, cao kiến a…”
“Ai..” Tiểu Bạch lập tức cúi đầu “Bị gạt một lần sẽ biết…”
“…” Thực tế chính là nơi duy nhất kiểm nghiệm chân lý a.
“Đúng rồi.” Tiểu Bạch quay trở lại “Bà chị kia cô đừng lo lắng, chẳng qua nếu cô cùng tiểu thụ chia tay cũng chẳng ảnh hưởng gì, chia tay sẽ không quan tâm nguyên nhân gì.”
Khuy về nhà tôi nghĩ nửa ngày, tổng kết lại hôm nay là một ngày có thu hoạch, lại phát hiện tôi đã tự ình một kết luận… Chúng tôi chia tay.
Ba ngày sau, Chồn gọi điện đến, tôi một chít cũng không kinh hãi, bởi vì cha mẹ tôi cũng gọi điện đến, có điều điện thoại của bọn họ tôi không nhận, mà anh ta, tôi do dự một chút lại nhấc máy “Alô?”
“Tiểu Kê..” Anh ta khẽ gọi một tiếng “Em có thể trở về một lần nữa không?”
“Trở lại làm gì?” Tôi hỏi.
“Có việc…” Anh ta nhỏ giọng “Về chuyện của em và anh ta.”
“Tôi đã chia tay với anh ấy.” Tôi không do dự nói cho chồn biết “Anh có thể nói cho bọn họ biết, tất cả đều như bọn họ mong muốn, hài lòng chưa?”
“Em đừng như thế…”
“Chẳng lẽ còn muốn tôi cảm kích nữa sao?” Lúc nói chuyện điện thoại với anh ta tôi đang nói chuyện với biên tập, hai tay gõ chữ, điện thoại kẹp ở cổ, nói ngắn gọn, từng đoạn ngắn.
“Được rồi..” Anh trả lời “Năm mươi ngày, em nhớ rõ là được rồi.”
Tôi vội vàng cúp điện của anh ta, biên tập cuối cùng cũng tìm tôi xác định bìa sách, qua một thời gian nữa sách sẽ phát hành, kích động lan ra khiến tôi nhớ đến người tôi muốn là người đầu tiên chúc mừng tôi ra sách.
Hèn mọn đối diện với gương khẽ nói “Con gà ngốc…”
Kẻ ngốc thường ngủ ngon, tôi là con gà ngốc lâu rồi mới mất ngủ.
Ngày hôm sau, lúc đang quét dọn vệ sinh, Lã Vọng Thú mở miệng trước “Chuyện trong nhà sao rồi?”
Tôi há to miệng “Lã quản lý, tôi có lời muốn hỏi…”
“Hỏi gì?” Anh trả lời.
“Quản lý có quyền hỏi đến chuyện trong nhà của nhân viên sao?” Tôi dựa vào cây lau nhà, cứ dùng dằng xấu hổ thế này, không bằng một lần giải quyết cho xong.
Sắc mặt của anh rất xấu hổ “Không có.”
“Tôi đây có thể không trả lời đi.” Tôi nhếch miệng cười, dùng sức lau.
Đổi lại là người khác nhất định đã sớm tức điên, Lã Vọng Thú lại như không có chuyện gì, tiếp tục làm việc, tôi làm anh kinh ngạc, anh cũng không thèm cho tôi chút đắc ý.
Thế nhưng lúc tan làm tôi mới phát hiện, tôi sai rồi, anh không phải kinh ngạc, mà là chuẩn bị tính sổ, tôi mới ra khỏi công ty đã gặp xe anh đậu ở cổng, tôi ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi.
“…” Tiếng còi xe, a, bà cô nội tôi sẽ quay đầu xem anh cười nhạo tôi sao? Tiểu Bạch nói rất đúng, anh đã không thích tôi, tôi sẽ thoải mái. {Hana: Trong nháy nháy ở dòng này vào dòng dưới là tiếng còi xe, mà ta hêm biết diễn tả thế nào nên để … hu hu… tha lỗi cho ta… ta ngu ngốc ing}
“..—…—-” NND, anh cảm thấy có còi là giỏi sao, tiếp tục không đếm xỉa.
“Lục Tiểu Kê.” Người nào đó lao xuống khỏi xe, giữ chặt tôi.
“Anh muốn gì?” Tôi quay đầu.
“Anh ấn còi sao em không để ý?” Lã Vọng Thú giống như rất tức giận, mà vẻ mặt này tôi đã chứng kiến nhiều lần trên mặt tôi, đột nhiên nhìn thấy trong lòng không khỏi cảm khái ngàn vạn lần, anh cũng có ngày này…
“Khi nào ấn còi thì thành tên Lục Tiểu Kê tôi?”
“Được rồi, lên xe.” Anh nói.
“Vì sao?” Tôi hỏi, đại ca không mang theo ý đùa chơi, anh còn tưởng tôi là con ngốc Tiểu Kê thì anh đã sai rồi, tôi đây đang trở thành cô gái tự mình cố gắng a.
“Ăn cơm.” Lã Vọng Thú khí thế kinh người.
“Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc em là bạn gái anh.” Anh nói.
“Chúng ta không phải đã chia tay sao?”
“Ai nói?” Lã Vọng Thú hỏi.
“…” Là ai nói? Vấn đề này đúng là nên tự hỏi, anh nói chia tay sao? Không có. Tôi nói chia tay sao? Cũng không có. Chúng tôi sao đã chia tay rồi? Không biết a…
Trong khi tôi đang tự hỏi đã bị Lã Vọng Thú tống lên xe, “Không có chia tay chứng tỏ là bạn gái chính thức của anh, đương nhiên muốn cùng nhau ăn cơm.”
“Không không..” Tôi một bên kéo tay không cho anh lái xe, vừa nói “Quả thật nói hay không chúng ta đều chia tay….”
“Chưa nói thì không phải.” Lã Vọng Thú nhướn mày, mắt cười, em muốn chơi xỏ à.
“Chúng ta chia tay a.” Tôi kiên quyết nói, ngựa tốt không nhai lại, gà tốt sẽ không ăn qua hai lần đun.
Lã Vọng Thú mỉm cười “Anh nghĩ, có lẽ, anh đại khái là… Không đồng ý.”
“…” Thừa dịp tôi sửng sốt, người nào đó nhấn ga, khi tôi hoàn hồn thì ngoài cách nhảy khỏi xe sẽ không còn cách nào thoát ra.
Vào nhà hàng, tôi không phản kháng nữa, đã đến đây rồi tôi phải ăn một bữa, ăn xong sẽ phủi mông rời đi.
“Sao em không thể ăn chậm một chút sao?” Lã Vọng Thú nhìn tôi ăn như lang thông hổ yết, hôm nay anh mời tôi coi như anh xui xẻo, từ khi ông nội qua đời, tôi còn chưa ăn được bữa cơm nào ngon, từ lúc trở về cũng không có tâm trạng, hôm nay bắt được anh coi tiền như rác, còn không mau ăn cho đủ sao?
Tôi nuốt đồ ăn trong miệng, uống một ngụm rượu đỏ lớn, “Anh sẽ không phải cho rằng em về nhà sẽ biến thành Phượng Hoàng rồi chứ?”
“Xem ra là không phải.” Khoé miệng anh khẽ cong lên một chút.
“Anh không phải yêu mến cô Phượng Hoàng anh tìm kiếm sao…” Tôi cúi đầu ăn tiếp, hàm hồ nói “Dù sao anh cũng đừng mơ tưởng trong cậy gì vào em.”
Anh cười không đáp, tôi nhìn anh cười như thế lại hoảng hốt, tim nhảy thình thịch, tiếp tục ăn.
Ăn xong rồi lau miệng, phỏng chừng ăn được người này cũng no mấy ngày, nhưng làm cho tôi có chút xấu hổ, Lã Vọng Thú đột nhiên hỏi “Em còn muốn chia tay?”
“Đó là đương nhiên.” Tôi nhanh chóng nói “Cơm là anh muốn dẫn em đi ăn, cái đó và chia tay không quan hệ, phim không thể chiếu nhầm.”
“Được.” Anh gật đầu, ưu nhã kêu phục vụ, “Tính tiền.”
Tôi tiếp tục uống nốt ly rượu, uống cái này muốn ngừng cũng khó ngừng.
“Tôi ăn một phần ăn Italy và một ly vang đỏ.” Lã Vọng Thú nói “Mời tính tiền.”
Phục vụ nói “Vị tiểu thư này?”
Lã Vọng Thú nhìn một bên mặt tôi “Chúng tôi vừa chia tay, đã không còn quan hệ, cô ấy tự mình trả tiền.”
Tôi khờ, phụ vụ mỉm cười nói “Tiểu thư, cô dùng một phần bò bít tết, một phần salat cá ngừ Cali, hải sản Italy, một phần cánh gà nướng, một phần súp bơ đậm đặc, một phần rượu ốc sên đỏ…”
Ông trời thật sự muốn tuyệt đường sống của gà mà. Đầu tiên khiến người đó mất việc, sau đó chặn đường lui, ngược thân, sau đó thương tình, trực tiếp nói, phái một nữ vương thụ xuống là được rồi.
Sau đó, tôi tại nhà hàng Pháp sa hoa, rưng rưng trình diễn màn cô gái lầm đường lạc lối quay đầu, cầu xin sự tha thứ của ban trai cũ, một lần nữa bắt đầu diễn vai người xấu.
Ra cửa, lên xe, Lã Vọng Thú thoả mãn cười “Lục tiểu thư, vừa rồi chính là tự em nói chúng ta bắt đầu lại, ngàn vạn lần không được quên a.”
“…” Tôi rưng rưng cắn khăn tay, hèn hạ, hèn hạ, trước khi vào cửa tại sao không nói nếu chia tay sẽ không trả tiền. Hơi quá đáng, quá ác độc, quá nham hiểm.
“Hình như Lục tiểu thư không muốn?” Lã Vọng Thú hồn nhiên chớp mắt nhìn tôi.
Đồng ý cái đầu anh ấy, nếu không phải trên người tôi không có tiền, tôi sẽ chịu nhục sao? “Lã quản lý, anh không phải đã nói tôi chỉ xem anh là cái bàn đạp để rời khỏi nhà sao? Sao còn muốn tìm tôi?”
“Đại khái…” Anh chần chờ một chút “Ngày đó giống như anh bị đá vậy, chuyện như thế tuyệt đối không thể xảy ra trên người anh, hẳn là anh đá em.”
“..” Quá keo kiệt, chỉ vì bị đá mà chơi tôi như thế? Tuy nhiên tôi thừa nhận tôi cũng rất để ý chuyện ai đá ai, Tiểu Kê tôi khó lắm mới đá được anh lại bị bắt trở về.
Lã Vọng Thú nhìn tôi nói, “Cho nên anh quyết định đợi có một cơ hội thích hợp đem em đá đi.”
“Anh đừng mơ.” Tôi nổi giận “Nói cho anh biết, Lã Vọng Thú, Tiểu Kê em cũng sẽ tìm cơ hội đem anh đá đi.”
“Vậy chúng ta đấu một trận đi.” Lã Vọng Thú nở nụ cười “Nhớ rõ không được để người khác biết là em đá anh.”
“Hừ..” Tôi khẽ hừ, nói nửa ngày thì ra sợ em đá anh khiến anh mất mặt sao? Được, Tiểu Kê em sẽ cho anh biết sự lợi hại, đừng cho là em thích anh tức là em sẽ không đá anh, “Anh cho rằng mọi người sẽ tin tưởng anh. Tôi vạch trần bản chất phúc hắc của anh.”
“Em khó có được sự tin tưởng đó.” Người nào đó cười yếu ớt, cười đến hèn mọn.
Tiểu Kê tôi lửa hừng hực cháy trong lòng, ai đá ai, để rồi xem.
Trở về nhà, tôi theo thường lệ thắp một nén nhang lên di ảnh ông nội, hương thơm nhàn nhạt lan toả trong phòng, tôi lạy ba lạy, cắm hương vào “Ông nội, Tiểu Kê thắp hương cho ông.”
Ông nội trong trí nhớ của tôi là người rất nghiêm khắc, khi tôi rời nhà đi ông đã mắng rất thậm tệ, trước khi ra đi còn bức bách tôi, cùng với một tiếng cười cuối cùng, có lẽ… Ông đã tha thứ cho tôi, có lẽ không.
Ông nội của tôi, đã lưu lại cho tôi cái gì, bóng tối lúc nhỏ hay bi ai hiện tại.
Mà tất cả đều có thể mất đi theo thời gian không? Tôi không biết.
Năm mươi ngày của ông nội không còn ca, mà cuộc chiến của tôi và Lã Vọng Thú cũng chính thức bắt đầu.
Từ khi cuộc chiến của chúng tôi chính thức bắt đầu, không thể nghi ngờ chúng tôi một lần nữa bắt đầu lại, gà mẹ Tiểu Lý đôi với chuyện này cực kỳ khiếp sợ, “Tiểu Kê, không phải nói chia tay rồi sao? To mồm lắm mà?”
“Quả thật.. có lẽ… Không chia tay?” Chính tôi cũng trở nên hàm hồ.
“Không chia tay.” Tiểu Lý hét lên khiến tai tôi ong ong.
“Đúng vậy…” Tôi xấu hổ nhếch miệng cười khẽ, “Ngại quá, trước…” Nói như thế nào tôi trước cũng nên khẳng định đáp án, cái này chẳng phải làm xấu danh dự gà mẹ bát quái của Tiểu Lý sao, tôi vừa cảm kích vừa xấu hổ a.
“Thật tốt quá.” Tiểu Lý lại ngoài dự đoán trầm trồ khen ngời, “Tiểu Kê, cô thật sự quá vĩ đại, tôi lại có bát quái mới, Tiểu Vương ở bộ phận nhân sự cũng sẽ bị tôi đánh bại.” Nói rồi cười lớn bước đi rải tin bát quái.