Sói Cạnh Nhà

Chương 30: Đều Hiểu Được


Đọc truyện Sói Cạnh Nhà FULL – Chương 30: Đều Hiểu Được


Quay trở lại với năm cuối đại học, bận càng thêm bận do phải vừa học vừa làm, kể từ lúc Mạc Nhiên Nhiên đến công ty Từ Tuấn Vỹ làm việc, nhờ chia sẻ công việc nên mọi thứ có thể nhẹ hơn nhưng chẳng đáng là bao, nguyên nhân do nhân lực thiếu thốn và thời gian không nhiều.

Bài thuyết trình dự án của Từ Tuấn Vỹ và các thành viên trong nhóm được chuyên gia bên công ty bố anh đánh giá cao, do đánh vào nhu cầu giải trí tiện lợi đã mang lại điểm cộng lớn.

Buổi tối ở nhà, Mạc Nhiên Nhiên trèo ban công mang trái cây sang cho Từ Tuấn Vỹ, anh ngồi trước máy chăm chỉ làm việc không để tâm đến xung quanh.

Mạc Nhiên Nhiên đứng quan sát anh một lúc lâu, nhìn anh cố hết sức mình để chuẩn bị cho việc đưa bản game thử nghiệm ra thị trường vào tháng mười hai.

Mạc Nhiên Nhiên choàng cổ Từ Tuấn Vỹ, đặt cằm lên người anh chờ phản ứng.


Lúc đầu anh cơ hơi giật mình nhưng bỗng nhếch môi cười nhắc nhở cô: “Đừng có thấy anh dễ dãi muốn làm gì làm, nhưng nếu em muốn làm thì làm nhanh đi”
“Lưu manh!” Mạc Nhiên Nhiên buồn cười mắng yêu, đứng thẳng dậy lấy một trái nho xanh trên đĩa trong tay đút anh ăn.

Cửa phòng Từ Tuấn Vỹ được gõ hai cái, mẹ anh đi vào với biểu cảm lo lắng, nhìn thấy Mạc Nhiên Nhiên liền lên tiếng hỏi: “Con cũng ở đây à?”
“Dạ” Mạc Nhiên Nhiên đến giường ngồi để Từ Tuấn Vỹ và mẹ anh nói chuyện với nhau, cô dõi theo hai người, tay liên tục lấy nho bỏ vào miệng ăn.

Đối diện với Từ Tuấn Vỹ, mẹ anh lo khiến anh nổi nóng mà lưỡng lự một lúc mới có thể mở lời: “Vỹ, bố con muốn hẹn chúng ta cuối tuần ra ngoài ăn cơm, con thấy thế nào?”
Theo thói quen suýt chút nữa đã tỏ ra khó chịu, Từ Tuấn Vỹ lén xoay đầu tìm kiếm Mạc Nhiên Nhiên, cô vẫn đang chăm chú dõi theo nên anh không còn cách nào khác, sợ cô sẽ giận đành miễn cưỡng đồng ý: “Con chỉ rảnh hai tiếng”
“Được, mẹ sẽ nói lại với bố sắp xếp không ảnh hưởng quá thời gian của con đâu” Mẹ Từ Tuấn Vỹ mừng rỡ vội gật đầu, xong chuyện liền rời đi trong vui vẻ: “Hai đứa làm gì thì làm đi nhé, mẹ đi nghỉ trước”
Sau khi mẹ Từ Tuấn Vỹ rời đi, Mạc Nhiên Nhiên mới đứng dậy đến chổ anh, vốn định đưa đĩa trái cây cho anh ăn nhưng giơ ra trước mặt mới phát hiện cô đã ăn hết từ khi nào.

Mạc Nhiên Nhiên đặt đĩa rỗng sang một bên, mong đợi nói với anh.

“Anh! thật sự tình nguyện chứ?”
“Anh bị em ép” Từ Tuấn Vỹ mắt không rời màn hình máy tính, tay liên tục gõ phím.

“Anh chê em phiền chứ gì”
Nghe giọng điệu giận dỗi của Mạc Nhiên Nhiên, Từ Tuấn Vỹ phải vội xuống nước lấy lòng, kéo cô ngồi lên đùi anh: “Anh chê em phiền khi nào?”
“Anh nói do em ép anh, miễn cưỡng không mang lại hạnh phúc!” Mạc Nhiên Nhiên bức xúc lên giọng, cố tình làm khó anh: “Điều em cần là sự tự nguyện của anh, không phải muốn anh vì em mà cố làm chuyện anh không thích”

Không làm bị Mạc Nhiên Nhiên nói lời chia tay, làm rồi lại bị cô cho là không tự nguyện, Từ Tuấn Vỹ bất lực: “Rốt cuộc anh phải làm sao em mới chịu đây?”
“Thấy chưa, anh còn dùng cách nói chuyện đó chứng tỏ anh đâu có hài lòng” Mạc Nhiên Nhiên cáu gắt, giả vờ vùng vẫy nhảy xuống đất khỏi người anh.

Từ Tuấn Vỹ bị Mạc Nhiên Nhiên xoay như chong chóng, vội nhận tội thuận theo: “Anh xin lỗi, xin lỗi mà, anh không nên nói như vậy, anh sai rồi, đừng giận”
“Vậy anh nói đi, mọi chuyện anh hoàn toàn tự nguyện hay bị em cưỡng ép?”
Vài giây trôi qua Từ Tuấn Vỹ vẫn chưa tìm được đáp án chính xác, nhanh trí đưa ra đáp án đầy thuyết phục: “Anh tự nguyện bị em cưỡng ép”
Trong lúc Mạc Nhiên Nhiên mơ hồ trong câu trả lời của Từ Tuấn Vỹ, anh nhân cơ hội lật ngược tình thế: “Vậy em muốn anh tự nguyện hay cưỡng ép?”
Cơn tỉnh táo trở về đúng lúc, Mạc Nhiên Nhiên ngửi thấy mùi nguy hiểm liền đánh trống lảng sang chuyện khác: “Muộn rồi, anh mau làm xong rồi ngủ sớm đi, em về ngủ đây”
Mạc Nhiên Nhiên vừa đặt chân xuống sàn nhà đã bị Từ Tuấn Vỹ kéo lên ngồi lên đùi anh lại, anh cười gian manh, nhìn thẳng vào môi cô thì thào: “Lỡ rồi, cùng anh thức làm chuyện người lớn đi”
“Từ Tuấn Vỹ, anh không thể nghĩ đến chuyện trong sáng hơn sao?” Mạc Nhiên Nhiên không vui nhìn anh, cứ hễ có cơ hội lại buông lời gạ gẫm không chừa một lần nào.

Trên gương mặt Từ Tuấn Vỹ hiện lên sự thấu hiểu, anh gật gù, bình thản đề nghị: “Vậy tối nay cứ mở hết đèn lên rồi làm là được”
Mạc Nhiên Nhiên không kiềm chế được bóp cổ Từ Tuấn Vỹ lắc mạnh, cô thật sự không thể uốn nắn được tư tưởng thiếu lành mạnh của anh.


Quay lại dáng vẻ nghiêm chỉnh, Từ Tuấn Vỹ trầm ngâm nhìn vào những dãy code trên màn hình máy tính, mang mong ước của mình ra bày tỏ: “Nhiên Nhiên, nếu lần này anh không thành công thì sao?”
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Từ Tuấn Vỹ, cảm xúc trong lòng Mạc Nhiên Nhiên liền chùn xuống, cô dùng cả hai tay ôm mặt anh cổ vũ: “Làm gì có người thất bại, chỉ có kẻ không biết cố gắng”
Từ Tuấn Vỹ cong nhẹ môi cười, trầm tĩnh cất tiếng: “Phải, làm gì có kẻ động mà không cưỡng”
Nói xa nói gần vẫn quy về đầu óc đen tối của Từ Tuấn Vỹ, Mạc Nhiên Nhiên khổ tâm ôm mặt khống chế bản thân không nổi giận đánh anh.

Từ Tuấn Vỹ đột nhiên gỡ hai tay Mạc Nhiên Nhiên ra khỏi mặt cô, anh bình thản nhìn cô, ung dung hỏi: “Nhiên Nhiên, em muốn động trước hay cưỡng trước?”
Đáp lại lời mời gọi đầy khiêu khích, Mạc Nhiên Nhiên cong cao môi, thư thả đối đáp: “Vậy anh muốn em thắt trước hay cắt trước?”
Tưởng tượng đến Từ Tuấn Vỹ cảm giác thốn ở hạ thân, anh vội ép đầu Mạc Nhiên Nhiên vào vai anh, nhanh chóng chuyển chủ đề trước khi cô làm liều thực hành: “Em ngủ trước đi, anh còn việc phải làm”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.