Sói Cạnh Nhà

Chương 18: Nguy Hiểm Luôn Rình Rập


Đọc truyện Sói Cạnh Nhà FULL – Chương 18: Nguy Hiểm Luôn Rình Rập


Qua một lúc tâm trạng bình ổn lại, Mạc Nhiên Nhiên mới nhận ra tư thế hiện tại của cô và Từ Tuấn Vỹ dường như không hay cho lắm, cô ngồi ở mép bàn, trên người mặc váy công sở, anh lại đứng giữa hai chân cô khiến chân váy bị kéo lên một đoạn.
Nhận thức được mùi vị nguy hiểm, Mạc Nhiên Nhiên vội đẩy Từ Tuấn Vỹ ra để khép chân lại, bối rối vờ chuyển sự chú ý của anh qua chuyện khác: “Anh ăn trưa chưa?”
“Vừa mới bắt đầu thì em đến”
“Vậy…!em…!em định nói gì nhỉ?” Mạc Nhiên Nhiên đầu óc vẫn còn mông lung, nghiêm túc ngẫm nghĩ việc cần làm.
Khóe môi Từ Tuấn Vỹ cong lên cao, ánh mắt nhìn thấu được nội tâm của Mạc Nhiên Nhiên hơn chính cô.
“Chúng ta ra ngoài ăn trưa”
“Hả? Được”
Từ Tuấn Vỹ ôm ngang eo Mạc Nhiên Nhiên nhấc cô đặt xuống sàn, bỗng nhiên nhớ ra liền hỏi: “Sao em biết anh bị thương?”
“Là Công Tôn nói” Mạc Nhiên Nhiên thành thật khai báo sự thật, cô không hề biết đối với những thanh niên bên ngoài kia Từ Tuấn Vỹ đáng sợ đến thế nào.
“Đi ăn” Từ Tuấn Vỹ mỉm cười xoa đầu Mạc Nhiên Nhiên cùng đi ra ngoài.

Nhìn thấy Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên Nhiên từ trong đi ra, nụ cười của Công Tôn trở nên khổ sở khi bắt gặp biểu cảm tỏa sát khí dày đặc của Từ Tuấn Vỹ.
Sau khi ngồi xuống cùng mọi người, Từ Tuấn Vỹ cầm phần cơm của mình lên, gắp kèm thêm một miếng thịt kho cải chua vừa đút cho Mạc Nhiên Nhiên vừa nói: “Đại Lân, lát nữa đi mua kim chỉ về đây”
Không khí dâng lên sự lạnh lẽo, Bụng To, Sách Mục cùng Đại Lân đồng loạt nhìn về Công Tôn với vẻ mặt đồng cảm, mọi chuyện đều hoàn toàn nằm trong dự đoán của cả bốn người.
“Mua kim chỉ? Anh cần vá đồ gì à?” Mạc Nhiên Nhiên ngây ngô hỏi, còn có ý định vá giúp Từ Tuấn Vỹ.
“Không, anh mua để trấn yêu thôi” Từ Tuấn Vỹ điềm thản lên tiếng phủ nhận, chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ được anh đang ám chỉ điều gì.
Để tự cứu lấy bản thân thoát khỏi bàn tay đáng sợ của Từ Tuấn Vỹ, Công Tôn không chút lưỡng lự lấy Mạc Nhiên Nhiên làm chổ chắn: “Nhiên Nhiên, hay chiều nay cậu ở lại đây đi”
“Có việc cần mình làm sao?”
“Phải, cậu mà đi là xảy ra án mạng” Công Tôn gật mạnh đầu, biểu cảm như sắp khóc đến nơi, trong lòng lẩm bẩm cầu xin Mạc Nhiên Nhiên hiểu được ý của anh.
Trước khi để Mạc Nhiên Nhiên biết mọi chuyện, Từ Tuấn Vỹ nhanh chóng phân dời suy nghĩ của cô: “Chiều nay có cần anh sang đón không?”
“Không cần đâu” Mạc Nhiên Nhiên lắc đầu từ chối, không muốn anh vất vả chạy qua chạy lại: “Em về với bố là được rồi”
Công cuộc đào thoát của Công Tôn thất bại trong phòng một nốt nhạc, anh nhất thời quên rằng Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên Nhiên cùng một phe, còn anh chỉ đơn giản là kẻ đáng thương làm việc tốt cũng tự động trở thành gây tội.
Sau khi Từ Tuấn Vỹ tiễn Mạc Nhiên Nhiên xuống dưới đón taxi, anh quay trở lại với thái độ vô cảm.
Công Tôn sợ hãi ngồi yên vị ở ghế chờ đợi hình phạt từ Từ Tuấn Vỹ, ba chàng trai còn lại đứng yên một bên mặc niệm cầu mong bình yên đến với Công Tôn.
“Tao…!tao đâu ngờ Nhiên Nhiên sẽ trở nên như vậy”
Từ Tuấn Vỹ đặt tay lên vai Công Tôn siết chặt, lạnh mặt chậm rãi lên tiếng đe dọa: “Tao đã từng nói, tao không quan tâm ai gây sự với tao, nhưng khiến Nhiên Nhiên khóc, tao nhất định chôn kẻ đó”
“Tao thật sự không cố ý” Công Tôn căng thẳng nuốt nước bọt vội lên tiếng biện minh.
Bỏ ngoài tai lời giải thích vô nghĩa, Từ Tuấn Vỹ siết chặt tay thành nắm đấm vung thẳng đến mặt Công Tôn, chỉ cách vài milimet mắt phải của Công Tôn chắc chắn đã bị ăn trọn cú đấm, may mắn ngay lúc đó điện thoại Từ Tuấn Vỹ bỗng reo lên.
Điện thoại của Từ Tuấn Vỹ được anh cài nhạc chuông khác duy nhất cho Mạc Nhiên Nhiên, chỉ cần nghe nhạc cũng biết là cô gọi đến.

Anh tạm thời bỏ Công Tôn sang một bên bắt máy cuộc gọi của cô.

“Anh nghe đây, sao vậy?”
“Không có gì, lúc nãy em quên hỏi ăn có về ăn tối không?”
Từ Tuấn Vỹ nhìn không gian bừa bộn vẫn chưa sắp xếp xong, anh thở dài chán nản: “Còn nhiều việc vẫn chưa xong, chắc anh sẽ không về nhà ăn đâu”
“Em biết rồi, anh nghỉ một lát rồi làm việc, nhớ đừng để bị thương”
“Được, anh nhớ rồi”
Những ánh mắt e ngại không cách nào nhìn thẳng vào Từ Tuấn Vỹ, cách một giây cũng có thể biến anh trở thành hai con người khác nhau, chỉ có Mạc Nhiên Nhiên mới có khả năng biến Từ Tuấn Vỹ đang phừng phừng lửa giận trở nên nhẹ nhàng như mặt nước chưa từng có cơn sóng nào vỗ qua.
Thái độ của Từ Tuấn Vỹ sau khi nói chuyện với Mạc Nhiên Nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, không để tâm đến chuyện Công Tôn mà lên tiếng nhắc nhở mọi người.
“Nghỉ ngơi một lát đi, công việc hôm nay nhất định không được trì hoãn sang ngày mai”
Sau khi Từ Tuấn Vỹ vào phòng làm việc, Công Tôn ngã dài ra lưng ghế ôm tim thở phào nhẹ nhõm, Bụng To cười khà khà vỗ vào vai Công Tôn cảm thán.
“Hôm nay may phết nhỉ, lúc nãy bọn tao còn nghĩ nên mua một chục hay hai chục trứng để lăn mắt cho mày”
Công Tôn bày ra vẻ mặt khinh bỉ, hận đám bạn chống mắt xem không chịu ra tay cứu giúp, khi nãy Mạc Nhiên Nhiên không gọi điện đến thì anh đã ăn chắc cái đấm của Từ Tuấn Vỹ.
Buổi chiều Mạc Nhiên Nhiên đi làm về sớm liền tắm rửa thay quần áo, mang cơm mẹ cô nấu đến chổ Từ Tuấn Vỹ.
Đến nơi, vào bên trong mọi người đang lắp đặt máy móc cho chổ làm việc, không gian trống rỗng ngày hôm qua đã được kê bàn làm việc ngay ngắn.

Sách Mục nhìn thấy Mạc Nhiên Nhiên đến, theo tự nhiên chỉ điểm Từ Tuấn Vỹ cho cô biết: “Đến rồi sao, Tuấn Vỹ bên trong”
“Cảm ơn cậu” Mạc Nhiên Nhiên mỉm cười đáp, đi thẳng vào phòng làm việc của Từ Tuấn Vỹ.

Cô hé cửa một đoạn nhỏ đưa mắt vào nhìn, anh bên trong đang tập trung lắp máy tính không để ý đến xung quanh.
Mạc Nhiên Nhiên cẩn trọng mở nhẹ cửa bước vào, lén lút đến bên cạnh Từ Tuấn Vỹ, đặt túi đồ ăn sang xa một bên, vòng tay ôm anh từ phía sau.

Trước hành động của Mạc Nhiên Nhiên, Từ Tuấn Vỹ phản ứng mạnh mẽ lập tức giật tay cô đẩy ra.
Đến khi xác nhận được là Mạc Nhiên Nhiên, Từ Tuấn Vỹ cười khổ vội kéo cô đang ngơ ngác ôm vào lòng xin lỗi: “Anh còn tưởng bọn nó giỡn”
Thay vì giận Mạc Nhiên Nhiên lại cảm thấy trong lòng phấn khởi, điều này chứng tỏ anh luôn cảnh giác với người ngoài, cô vỗ vỗ lưng anh khen ngợi: “Làm tốt lắm! Cho anh mười điểm”
Từ Tuấn Vỹ buông Mạc Nhiên Nhiên ra, nghiêm túc nhìn cô hỏi: “Mười điểm đổi mười lần một ngày?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.