Sói Bắc Yến

Chương 158 - Quân Yến Tựa Sóng Triều


Bạn đang đọc Sói Bắc Yến: Chương 158 – Quân Yến Tựa Sóng Triều

Hoàng triều Đại Hạ.
“Ta nghĩ ắt có nội tình. Yến Tuân hắn không thể vô cớ giết người tài của mình được.” Tướng quân Vân Hựu Đình, trấn phủ phía Tây vừa xen vào.
“Hắn bất quá chỉ gặp may mắn trong các đợt tấn công của Đại Hạ. Bắc Yến hẻo lánh, lương thực khan hiếm thêm vào thời tiết khắt nghiệt. Người tài như Ô Đạo Nhai bị bức tử bằng rượu độc thì còn ai dám đứng lên bảo vệ hắn. Cho nên ta nghĩ rằng chúng ta tiến hành viễn chinh Bắc phạt lần 3 tất sẽ mã đáo công thành.” Vị tướng quốc, tướng quân Mã Hàng Trung lên tiếng.
Ngoài cửa có tiếng bước chân khuẩn của ai đó, cả đám quan lại quay lại phía sau. Từ bên ngoài thân ảnh bước vào là vị Nhạc Hình tướng quân, hắn vừa nhận lệnh trở về sau chiến sự phía Đông. Vừa nghe tin phía Bắc, hắn lập tức phi thẳng người ngựa vào cung Thịnh Kim, trên người vẫn còn lưu mùa gió tuyết phong sương, hắn bước lên:
“Bẩm Bệ hạ, thần nhiều năm chinh chiến, nên cho rằng Yến Tuân bất quá cũng là một hài tử, tuổi trẻ ngông cuồng, say chiến thắng nên khó tránh sơ suất trong tài dụng binh. Nên thiết nghĩ. Đại Hạ tấn công Bắc Yến giai đoạn này thế như chẻ tre. Bắc Yến thiếu hụt tướng lĩnh ắt sẽ bị hàng phục nhanh chóng.”
Vừa nói xong, thoáng chờ biểu hiện người ngồi trên có vẻ hợp ý, hắn không ngừng phô trương tài dụng binh của mình.
“Ta tuy tuổi già sức yếu nhưng cũng muốn gắng hết sức mình vì Đại Hạ, nguyện lãnh mười vạn binh viễn chinh Bắc phạt. Xin Bệ hạ chấp thuận.”
Nhạc Hình tướng quân tuy là lão tướng nhiều năm kinh nghiệm, tài dụng binh như thần. Nhưng hắn có thói quen đề cao bản thân và khinh địch nên đây cũng là điểm trí mạng của lão.
Chủ cung Thịnh Kim, hắn ý tứ dò xét và cân nhắc đôi chút. Đưa mười ngàn đại quân đi thì Đại Hạ còn lại không hơn ba ngàn trữ quân. Cũng là một kế không tồi nhưng, chỉ ngộ nhỡ … có chiến sự đế đô thì sao?
Không, không thể nào, Đại Hạ là trung tâm đại lục Tây Mông, Đại Hạ không tấn công các nước thì thôi chứ còn ai dám ngang nhiên xông vào lãnh thổ của hắn. Ngược lại một Yến Tuân như sói hoang kia có thể là mầm họa cho đất nước. Sớm ngày diệt cỏ tận gốc mới là kế sách vẹn toàn.
“Được, vậy ta sẽ cho Triệu Triệt giữ chức Thống lĩnh đại tướng quân, Triệu Dương làm tiên phong. Còn Nhạc Hình nhà ngươi làm Tham mưu quân, dẫn dắt các hoàng nhi của ta. Ngươi nghĩ sao?” Vị chủ cung Thịnh Kim lên tiếng hỏi.
” Bẩm bệ hạ, được người chiếu cố, ta còn gì vui mừng hơn nữa sao lại dám từ chối. Thần tuân chỉ.”
————————–
Nửa tháng sau.
Doanh trại quân Đại Hạ.
” Nhạc Hình tướng quân, người có chiến lược gì xin cứ nói.” Thống lĩnh đại tướng quân Triệu Triệt lên tiếng cất nhắc.
Vị lão tướng khẽ gật đầu hài lòng sự hiểu lễ nghĩa của vị vương gia trước mặt.
“Bắc Yến có ba cửa ải lớn. Nếu tấn công vào những nơi này thì vượt đến trung tâm Bắc Yến không khó khăn.”
“Lạc Thành tuy lớn nhưng thành dễ công, khó thủ. Ta nghĩ Triệu Dương tướng quân làm tiên phong lãnh binh là thích hợp nhất.”
“Bắc Sóc, tuy nhỏ nhưng thành trì được tu sửa trang bị rất kiên cố nên khó tấn, dễ phòng. Thành này cần người có nhiều kinh nghiệm xông pha hơn, ta nghĩ Triệu Triệt Thống lĩnh phụ trách sẽ dễ hơn.”
“Mỹ Lâm Quan, không quá nhỏ cũng không quá lớn, vừa tầm cho ta phục kích.”
Các tướng lĩnh đồng loạt gật đầu nghe theo sự sắp xếp của vị Tham mưu đầy công trạng kia phân phó.

“Chúng ta chia mỗi người ba ngàn quân lính. Còn Thống lĩnh đại tướng quân nhận bốn ngàn tân binh vì thành ấy tấn công hơi khó khăn.”
“Được, tất cả nghe theo tướng quân.” Anh em họ Triệu đồng loạt lên tiếng.
“Sáng sớm ngày mai chúng ta bắt đầu công thành hàng loạt, như thế Bắc Yến không kịp trở tay.” Triệu Triệt ra phán quyết cuối cùng.
“Đồng ý.”
————————–
Khi ánh bình minh đầu tiên ló dạng trên đỉnh Hồi Sơn, thấp thoáng xa xa đã thấy khói bụi tung ba màu trắng xóa. Khí thế hừng hực của đoàn quân viễn chinh phương Nam hùng mạnh một thời không vì sự thất bại hai lần viễn chinh trước mà mất đi nhuệ khí.
Dẫn đầu là ba vị tướng quân. Hai người trong số đó là những tinh anh thần võ đế đô. Những người tướng lĩnh anh dũng, quả cảm, chính trực. Có lẽ không vì mối huyết hải thâm thù gia tộc. Giữa bọn họ và Yến Tuân sớm đã là bằng hữu tốt. Không đến mức gặp nhau trên chiến trường, dùng gươm giáo chào nhau.
Lịch sử đại lục Tây Mông ghi lại rằng, Bắc Yến và Đại Hạ có cùng một tổ tiên. Nên dòng máu Bồi La Chân Hoàng chảy trong người họ như những chiến thần. Thần vũ uy phong, khí thế ngút trời.
Cho nên trong những trận chiến giữa hai miền Bắc – Nam, tứ hải đại lục xem như cuộc nội chiến không hơn không kém. Mặc dù Bắc Yến đã độc lập, nhưng nếu một trong hai quốc gia này vẫn còn trên bản đồ đại lục thì họ vẫn mãi cùng chung một tổ tiên. Và Yến Tuân vẫn mãi là phản thần.
Một Bắc Yến nhỏ nhoi nằm trên cao nguyên trung nguồn thủy lưu Hồng Xuyên, giờ đây chìm trong sương trắng. Bình yên như chưa từng chiến tranh và đổ máu. Nhưng cái dáng vẻ thô sơ, mệt mỏi của dấu ấn năm tháng vẫn còn đó, dù ẩn dật sau màn trắng ánh bình minh.

“Lên.”
Ba ngàn tân binh do Nhạc Hình tướng quân dẫn đầu ào ạt như vũ bão xông vào Mỹ Lâm Quan. Trên cổng thành không một bóng người. Thế công thành như trẻ che. Ý nghĩ thoáng vụt qua đầu lão tướng Đại Hạ. “Để lần này ta xem tiểu tử nhà ngươi còn giương oai được bao lâu.”
Đám quân tiên phong vượt phá cổng thành, dùng gỗ sà lim lớn tấn công dồn dập cổng thành.
Rầm. Rầm. Rầm.
Khí thế bức người. Cổng thành văng mạnh phía sau, công thành thành công.
Ha ha ha.
“Hỡi các chiến sỹ Đại Hạ, ai bắt được Yến Tuân trước người đó sẽ được bổng lộc suốt đời cùng gia tộc vinh hiển.”
“Quyết chiến. Quyết chiến.”
Nhạc Hình tướng quân rêu rao sỹ khí trước khi vượt vũ môn.
Quyết chiến vì Đại Hạ. Đại Hạ muôn năm. Đại Hạ muôn năm.


Tiếng reo hò vừa dứt, hàng loạt tên bắn ra xối xả từ bên trong cửa thành. Tên bắn quá nhanh và nhiều đến nỗi đôi mắt tinh anh của lão tướng Đại Hạ không kịp nhận ra nhân ảnh người đứng trước đoàn quân tiên phong trong đó là ai.
Đám quân tiên phong vừa nãy đang ở ngưỡng cửa thành giờ chết hàng loạt. Số còn lại lui về phía sau, nhưng bị đá tảng lớn trên tường thành rớt xuống. Thương vong vô số. Máu me đầm đìa.
Lão tướng ra hiệu lui binh. Nhưng đã không kịp nữa.
Tên cùng lửa bắn xối xả từ trên cao. Hơn nữa số quân Đại Hạ hừng hực chiến đấu khi nãy vô cùng lơ là, trở tay không kịp, ngã xuống xáp rạp. Kẻ tháo chạy, người cố khiêng chống đỡ cho Nhạc Hình tướng quân.
Lão tướng già ngẩn mặt lên trời than.
“Ta cả đời anh minh thần trí, lại bị mắc bẫy tên tiểu tử mà ta khinh thường nhất. Quả báo. Quả báo.”
“Xin chào tướng quân.” Một vị tướng trẻ bước ra khỏi cổng thành đi về phía lão tướng Đại Hạ.
“Ngươi, ngươi là Vũ … ” Nhạc Hình tướng quân ấp úng không nên lời trước thân ảnh trước mặt. Quả thật bọn họ đã bị trúng kế của tiểu tử Yến Tuân.
“Ta tuy ngưỡng mộ tài đức của người nhưng chiến trường vô tình. Chỉ có cái chết mới quyết định thắng bại nhà binh. Xin lỗi.” Vũ cô nương giọng rắn rỏi thốt lên.
Chiến bào trắng cùng áo choàng đỏ mười phần tô thêm nét diễm lệ cùng uy phong anh dũng của vị nữ tướng Đại Đồng Hành. Quả là một nhân tài xuất chúng.
Lời vừa buông ra. Chỉ thấy thân ảnh lao về phía trước, một chân đạp qua đầu tên lính ngáng đường, một kiếm chém thẳng xuống người trước mặt.
Nhạc Hình tướng quân lách người qua trái một chút, nhưng đã không kịp nữa. Đầu hắn đã lìa khỏi người.
“Bắc Yến mãi trường tồn. Bệ hạ anh minh! Bệ hạ anh minh!”
Tướng sỹ đồng loạt hô to khẩu hiệu. Ánh mắt chứa chan niềm kiêu hãnh cùng say mê chiến thắng.
“Một nửa các người mau đến hội tụ với Bệ hạ ở Bắc Sóc. Chúng ta sẽ tiến hành Nam tiến. Quyết rửa thù dân tộc. Huyết tẩy Chân Hoàng.”
Huyết tẩy Chân Hoàng. Huyết tẩy Chân Hoàng.
Vũ cô nương đanh thép phân phó chúng tướng sỹ, ánh mắt trong trẻo nhưng vô cùng tinh anh, má phớt hồng vì cuộc tấn công vũ bão khi nãy làm cho thân thế nàng dưới ánh mặt trời sớm thêm sáng rực bội phần. Thân ảnh ấy giờ đây như trung tâm vũ trụ của Mỹ Lâm Quan, mà chúng tướng sỹ vây quanh là những tinh tú của trời đất miền thảo nguyên bạt ngàn phương Bắc.
————————–
Yến đường.
“Phụ thân, mẫu phi, các huynh trưởng cùng tỷ tỷ, ngày nợ máu đền nợ máu đã đến. Yến Tuân ta sẽ không phụ sự trông đợi của các người.”

Mắt nam tử lục bào đứng trước linh cữu gia tộc Yến thị hằn những vệt đỏ ngang dọc, vẫn đôi mắt sâu hắm ấy, sóng hận thù cuồn cuộn chảy khiến hắn như phát điên.
Mỗi giấc mơ về mẫu thân, khi người gục trước mặt hắn, mắt vẫn nhìn về cố hương khiến hắn quặn đau. Lần lượt từng thủ cấp gia tộc Yến thị vùi trong biển lửa là hình ảnh suốt cả đời này hắn không thể nào quên được.
Nợ máu phải trả bằng máu. Dùng đạo người để trả cho người, là lẽ tự nhiên của trời đất. Hắn không phải thánh nhân nên không thể dùng chữ nghĩa để mưu cầu sinh tồn. Chỉ có gươm đao và giết chóc mới khẳng định khát vọng của hắn là gì.
Người ở cung Thịnh Kim kia, hãy cố giữ lấy cái mạng ngươi trước khi Yến Tuân ta đến lấy nó.
————————–
Lạc Thành.
“Tướng quân, chúng ta đã bị trúng kế rồi.”
Chúng tướng sỹ thất thanh nhìn Triệu Dương.
Máu chảy thành sông, khói lửa giăng một trời Lạc Thành.
“Chạy mau. Về hướng Bắc Sóc phối hợp với Thống lĩnh tướng quân tương trợ. Đi.” Triệu Dương hắn không còn nhiều thời gian suy tính. Quân Bắc Yến đang tiến đến dần.
“Người nghĩ có thể an toàn rời khỏi đây sao?”
Triệu Dương từ từ mở mắt to hơn nhìn bóng người dưới ánh nắng chói chang.
Thân ảnh đạm bạc, vạt áo dài phất phơ trong gió, tóc buộc lơ phía sau. Thần thái vô cùng nhàn rỗi nhưng đôi ngươi kia lại quá sức thần uy. Vừa nhu, vừa cương và thập phần lỗi lạc.
Hắn là Ô Đạo Nhai. Người đã bị đại lục thêu dệt cái chết vì uống rượu độc ban thưởng từ Yến Tuân. Cái gì là bất đồng, cái gì là không cùng chí hướng, làm rối lòng quân. Tất cả đều là mớ hỗn độn được Yến Tuân tạo ra thành khổ nhục kế để Đại Hạ tiến quân đánh phía Bắc, hao tổn binh lính.
Yến Tuân. Ta quả thật đã xem thường tiểu tử nhà ngươi.
“Vậy cứ chờ xem.” Triệu Dương vẫn cố đáp trả bằng chút hơi tàn còn lại. Dù sao hắn cũng là hoàng tử Đại Hạ. Mọi lời nói, hành động của hắn là đại diện cho một quốc gia. Hắn không thể vì sự thất bại của mình mà làm nhục lòng quân.
Đoạn người ngựa quân tiên phong tháo chạy về phía Bắc Sóc.
Nào dễ như thế? Ô Đạo Nhai cho phân nửa tướng sỹ tấn công dồn dập Triệu Dương về hướng Bắc của Bắc Yến, chính là địa hạt người Khuyển Nhung.
Số tướng sỹ còn lại do tiên sinh dẫn đầu quay ngựa về hướng Bắc Sóc. Bọn họ sẽ hội tụ tại đấy cùng Bắc Yến Vương.
Bắc Sóc.
Bốn tia mắt sáng quắc của hai vị đại tướng chạm nhau. Ánh mắt như muốn thiêu đốt người đối diện.
“Ngươi còn muốn chống đỡ đến bao giờ?” Trình Viễn lạnh lùng hỏi người trước mặt.
“Nam nhân xả thân trên sa trường có gì đáng ngại. Hiếu chiến là bản năng của Triệu thị. Ta đường đường là hoàng tử Đại Hạ. Há lại sợ một đất nước nhỏ bé này sao?”
Tuy lâm vào tình thế vô cùng hiểm nguy, nhưng vị hoàng tử Triệu Triệt ấy vẫn giữ được phong độ Thống lĩnh đại tướng quân, không hổ là một nhân tài.
Nhưng rất tiếc. Bọn họ khác chiến tuyến. Phải dùng gươm đao để nói lên tất cả.

“Bắt sống Triệu Triệt.” Trĩnh Viễn lạnh lùng truyền khẩu dụ.
Aaaahhhh. Keng keng …
Bóng ngươi nhấp nhô trong khói lửa, bụi tung khắp trời. Máu quệt lấm lem trên mặt các chiến sỹ, không còn nhận rõ đâu già, trẻ, ta, địch. Chỉ thấy rằng cờ hiệu chữ Yến đen tuyền, họa thêu hùng ưng chỉ trắng bay phất phới trên bầu trời, không ngừng truyền âm thanh của chiêng trống từ xa để giục lòng quân.

“Bẩm Bệ hạ, chúng thần đến phục lệnh.”
Lần lượt các tướng sỹ bước vào doanh trại Yến Tuân. Ô tiên sinh và Trĩnh Viễn đều đến đông đủ. Vũ cô nương thì ở lại Mỹ Lâm Quan quản lý nội vụ chiến xa
Bắc Yến.
Người ngồi giữa trướng trong phục bào lục sắc, đôi mắt vẫn sâu sắc nhìn lướt qua chúng tướng sỹ.
“Các người đã vất vả.”
“Triệu Triệt thế nào rồi?” Yến Tuân nhẹ giọng lên tiếng.
Trình Viễn bước lên đáp lời
“Thần vô năng không bắt sống được hăn, nhưng đã dồn hắn chạy về phía Hoài Tống và Thổ Phồn. Có lẽ trong thời gian ngắn không kịp quay về Đại Hạ.”
“Uh.”
“Nhổ trại, bắt đầu cuộc viễn chinh Nam tiến.” Yến Tuân buông quyết định sau cùng trong kế hoạch báo thù huyết tẩy Chân Hoàng vĩ đại của hắn.
Bốn ngàn năm trăm tướng sỹ của ba đại quân do Ô tiên sinh, Vũ cô nương và Trình Viễn dẫn đầu hội tụ với quân chủ lực Hắc Ưng Nhân, tất cả có sáu ngàn tân binh.
Hắn thừa sức làm cuộc viễn chinh kéo dài trong vài tháng tại đế đô.
Lịch sử đại lục Tây Mông khi ấy như chuyển mình.
Bàn tay vô hình nào đó đã xóa gạch cái tên Đại Hạ, trung tâm đế đô trên bản đồ đại lục. Bút mực mới toanh được lấp đầy khoảng trống. Hoàng triều Sơ Nguyên gia tộc Yến thị chính thức bước lên vũ đài thống lĩnh đại lục, đặt dấu chấm hết cho thời đại huy hoàng gia tộc Triệu thị cùng sự suy vong vĩnh viễn của Đại Hạ.
Bánh xe thời gian trôi qua thật chậm ở Cửu U Đài năm ấy cùng tháng năm nếm mật nằm gai của vị thế tử họ Yến, bước chuyển mình vượt vũ môn quan năm ấy. Giờ đây không ai còn nhớ nhiều sự khắc khổ, ẩn nhẫn của hắn trong bước đường mưu sinh mà hắn vẫn cứ nghĩ đó là “bước lên từ địa ngục”.
Bởi lẽ khi sa chân thất thế, người đời sẽ dè bĩu nhau cho là đáng, là có tội lỗi nên mới bị ông trời trừng phạt như thế. Nhưng khi thế cờ lật ngược, sói con năm nào giờ đã tung hoành khắp đại lục thì họ lại quên đi quá khứ u tối cùng những thủ đoạn chính trị rắn thép của hắn. Giờ họ mới vỡ lẽ những oan khuất Yến thị khi xưa là không đáng, nên Đại Hạ mới có ngày như hôm nay.
Lịch sử chỉ ghi lại chiến công của người thắng. Nhân tố lịch sử cũng vì vậy được tôn sùng làm trung tâm vũ trụ và được công nhận.
Mà hắn, Yến Tuân, sói hoang vô cùng hoang dã, một anh hùng thần thoại của người dân Bắc Yến dù đã từng có lúc hắn mang dân chúng thành Bắc Yến ra cược cho thế cờ quân sự của mình.
Nhưng chiến thắng hôm nay hắn mang về cho đất nước lại lần nữa khẳng định thế cờ hắn đi vô cùng ngoan độc nhưng có thể được cảm thông và thấu hiểu. Bởi không có hi sinh của thế hệ cha anh đi trước thì mầm non quốc gia sẽ mãi không bao giờ đứng lên được. Cũng như sự hi sinh của Yến Thế Thành cùng Yến thị năm ấy, đã tôi rèn sói con quen sống trong phù hoa tráng lệ, bị sự hào nhoáng môn phiệt che mất ý chí ngoan cường, dũng mãnh, bất kham, bản chất của sói hoang Bắc Yến.
Vâng, vận mệnh lịch sử đã được viết lên một cách bất ngờ như thế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.