Sói Bắc Yến

Chương 166 - Tú Lệ Bi


Bạn đang đọc Sói Bắc Yến: Chương 166 – Tú Lệ Bi

Tú Lệ Vương bi thương.
Rừng Nguyên Sắc.
Nghe lời Gia Cát Nguyệt nói lúc nãy, nên Sở Kiều vội xé mảnh vải y phục trên người che mặt tránh hít phải khí độc vào.
Bên ngoài rừng chỉ nhá nhem tối nhưng bên trong lại tối sầm hơn tưởng tượng. Cây cối um tùm che chắn cả lối đi. Phải lần mò hồi lâu nàng mới quen dần trong bóng tối. Chướng khi dày đặc thế này, nhỡ Yến Tuân chàng không biết sẽ rất nguy hiểm. Nghĩ đoạn Sở Kiều lên tiếng gọi hắn:
” Yến Tuân. Yến Tuân.”
” Chàng có nghe thấy ta không?”
” Yến Tuân. Yến …”
Lời chưa kịp dứt đã thấy tiễn bay đến tứ phía. Bóng người không thấy nhưng cung tiễn cứ ào ào phóng về phía nàng. Quả là có mai phục. Đánh du kích. Trời nhá nhem thế này, vừa hạ chướng khí, bọn họ cũng đã tính vẹn cả đôi đường. Đáng chết thật.
Sở Kiều xoay người đánh vòng bay nhào trong không trung né từng đợt tiễn phóng đến như muốn bức chết nàng ngay tức khắc.
Nàng đoán cũng có cỡ vài trăm tên Thổ Phồn chứ không ít.
Sở Kiều vừa đánh vừa chạy về phía trước. Vô tình đi ngày càng sâu trong rừng. Đâu đó, nàng nghe có tiếng sột soạt bên đầu rừng đối diện. Nghĩ thầm chắc Yến Tuân bị mai phục bên ấy nên vừa né tiễn vừa chạy qua hướng đó.
Bỗng đâu nhảy ra môt toán người. Lần này chúng chịu không nổi cũng chịu ra chào nàng. Nàng xoay người lách kiếm, thân thủ vô cùng nhanh, nhưng bọn chúng quá đông nên cũng rất chật vật chống đỡ.. Xoẹt.. lưỡi đao xước nhẹ ngang bả vải mình, máu tuôn ra nhuộm đỏ một vùng y phục.
” Khá lắm.” Sở Kiều nghiến răng quay lại bay lên móc đầu gối vào cổ họng hắn, sau đó dùng khủy tay chấn xuống một đòn hiểm khiến hắn gục tại chỗ. Tiện tay xé thêm mảnh vải quấn vùng bị thương. Nàng vừa đánh trả vừa chạy về hướng nghe xì xào đao kiếm văng vẳng.

Lúc này bên bìa rừng đối diện Yến Tuân đã sắp chống cự không nổi.
Khi nãy thấy A Sở bị rượt chạy vào đây, hắn không kịp suy tính cũng phóng người nuông theo. Đến đây mới biết mình mắc bẫy. Nhưng chướng khí quá nặng, nên ngay từ lúc hắn bước vào đã hít phải một lượng lớn hơi độc, nên bây giờ độc dược phát tán, khiến thân thể nặng nề và động tác khó khăn.
Xoẹt! Lại một đường đao chếch ngang hông. Máu văng xối xả.
“Lên”. Tiếng tên Thổ Phồn đứng chỗ xa ra lệnh cho một toán khác bắn tiễn về hướng hắn.
Ràooo ràooo … Hắn quay tròn người trong không trung, đưa kiếm lên quét một vòng đánh bay đợt tiễn vừa rồi. Nhưng người vừa đáp xuống lại bị một chủy thủ của tên khác đâm đến xuyên qua vai. Máu huyết rơi vội vã. Chướng khí vì thế xâm nhập vào càng nhanh hơn.
Yến Tuân cũng nghe bên đầu kia văng vẳng tiếng A Sở. Nhưng bọn Thổ Phồn nào cho hắn thời gian đáp trả. Bọn chúng hết bắn tiễn rồi úp toáng cả bọn tấn công, mà chiêu nào cũng là sát thương, quyết lấy mạng của hắn.
Yến Tuân cố rướn người để gọi nàng, nhưng vẫn không được. Hắn muốn bảo nàng chạy vì đây có mai phục nhưng đã quá muộn. Nàng cũng đã thực sự vào đây rồi thì có trời cũng không thoát ra được. Chẳng lẽ hai người bọn họ sẽ chôn thân tại nơi này? Nghĩ đoạn, Yến Tuân thấy đau lòng vô hạn mà nhìn về phía bên kia rừng, mắt phượng cố nhìn trông thân ảnh người yêu thương. Nhưng trước mặt hắn chỉ một màu đen tối, họa là có chút màu xanh cây cỏ. Nhưng bóng người, A Sở nàng tuyệt không tăm hơi.

Quân địch đến càng lúc càng đông, Yến Tuân bị rượt vào tận bên trong chính giữa rừng Nguyên Sắc. Có lẽ nơi đây là vùng có được ánh sáng mặt trời chiếu rọi và hứng ánh trăng về đêm nhiều nhất.
Đêm nay là đêm rằm nên sáng vằng vặc. Họa cảnh nên thơ nhưng hắn thấy vô cùng hối hận. Hối hận đã để nàng ở lại Biện Đường vào nguy hiểm. Nhưng rất tiếc, bây giờ đã không còn kịp nữa.
Một đao của tên Thổ Phồn từ phía sau đâm tới làm Yến Tuân ngã nhào về phía trước, từ trong bóng đêm lao ra lệnh tiễn phóng thẳng vào vùng ngực trái nhưng hắn nhanh người lách qua phải nhưng vẫn bị xuyên qua ngực phải một chút chỗ giáp đầu vai.
Phậppp!
Máu làm ướt cả thân người trên. Trong bóng đêm, máu, nước, mồ hôi hòa quyện thành một thể thống nhất loang lổ trên người nam nhân.
Hắn là đang chống đỡ, chống đỡ đến phút cuối cùng để gặp người ấy.
” A Sở, có lẽ ta không thể cùng nàng về nhà được nữa.” Yến Tuân rên thầm trong lòng bất lực nhìn vào khoảng không sâu thăm thẳm trước mặt.
“Aiiii …ngươi chết đi” Tiếng Sở Kiều xuất hiện bên tai cùng một loạt tiếng gươm đao va chạm.
Là nàng, A Sở đã đến. ” A Sở cẩn thận.” Yến Tuân la lên nhắc nhở người yêu.
Sở Kiều quay người quần vũ đánh bọn chúng nhưng người đến ngày lúc càng đông. Nàng giờ cũng thấm mệt và chướng khí cùng đã xâm nhập vào người ít nhiều nên ra chiêu cũng yếu dần. Đoạn nhìn giữa khu rừng có ngọn đồi nhỏ, nàng xoay người dìu Yến Tuân chạy đến đó.
Hai người họ cứ thế lách trong bóng đêm, Yến Tuân bị thương rất nặng nhưng vẫn gắng gượng. Cuối cùng hắn cũng không đành lòng:
” A Sở, nàng cứ để ta chỗ này. Nàng đi trước đi. A Tinh bọn họ sẽ đến ngay.”
Sở Kiều nhìn hắn mà lòng đau như ai xé toạc vết thương trên bả vai nàng:
” Bây giờ là lúc nào mà chàng còn nói như thế? Ta sẽ không bao giờ rời xa chàng nữa đâu.”
” Có chết, chúng ta sẽ cùng chết. Nếu sống, chúng ta sẽ cùng ra ngoài. Chàng có hiểu không?” Sở Kiều nhìn nam nhân lòng mình mà sóng tình chan chứa. Bao yêu thương như muốn trào dâng, nhìn hắn khắp người thương tích, nàng hận bản thân mình không nói yêu hắn nhiều hơn. Không hiểu cho tấm lòng của hắn đối với nàng. Hắn vẫn thế, Yến Tuân chưa từng thay đổi, chưa từng hết ngừng yêu thương nàng.
Hắn là chỉ dùng cách này hay cách khác để bày tỏ tình yêu của hắn. Dù bị hiểu lầm, dù bị làm tổn thương, hắn vẫn cứ âm thầm chăm sóc nàng, bảo vệ nàng từ Bắc Yến đến Đại Hạ rồi Biện Đường. Âm thầm từng chút bù đắp cho những tổn thương, nàng đã chịu suốt một năm qua. Không một lời oán trách, không ghét bỏ nàng.
Hắn vì nàng từ từ thay đổi bản thân, dù có những việc hắn không thích. Nhưng tất cả thì đã sao? Hắn âm thầm nhìn nàng rời đi trước mặt, âm thầm đơn độc một mình khi nàng buông lời đoạn tuyệt, âm thầm bảo vệ, đứng nhìn nàng từ xa, âm thầm sắp xếp, trù tính việc thiên hạ và quân cơ, để nàng yên tâm đứng sau lưng hắn được bình an.
Hơi thở của Yến Tuân yếu dần, người đã sóng sánh lạnh, nhưng ánh mắt vẫn nhìn nàng dịu dàng như nước mùa thu. Nam nhân gầy gò nàng yêu thương ngày nào dưới chân thành Chân Hoàng, dưới bóng trăng mờ ảo, thân thể hắn càng thêm đạm bạc đến đau lòng.
Xoẹt. Một mũi tên vừa bay đến. Quá nhanh đến Sở Kiều chỉ thấy bàn tay ai đó chặn đầu mũi tên lao trước mặt nàng, nước hay máu của người rơi xuống vội vã.
” Yến Tuân. Yến Tuân.” ” Sao chàng vẫn luôn tốt với ta như thế. Ta đã từng làm tổn thương chàng. Chàng biết mà.” Sở Kiều đau đớn rên xiết ôm người yêu thương vào lòng, tay run run vì những tiếng nấc nghẹn ngào lẫn bi thương. Đã từng làm tổn thương nhau, nhưng người vẫn luôn bảo vệ nàng dù chỉ còn chút hơi thở nhợt nhạt.
” Ta … ta … không có lựa chọn … cho mình không làm … tổn thương nàng …

Nhưng … ta…ta … có cách cho nàng biết,… tình yêu của ta … đối với nàng ra sao … ”
Tiếng nam nhân trong lòng từng nhịp từng nhịp rơi, vô cùng chậm rãi vì mệt nhọc, hắn nở nụ cười dịu dàng nhìn nàng như thiếu niên năm nào trong Oanh ca viện, bày sẵn bữa cơm chiều với vịt bát bảo, âm thầm cất lại hâm nóng nhiều lần chờ nàng về cùng ăn. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lấy hạt cơm rơi trên má nàng: A Sở ăn nhiều chút đi…
” A Sở … cố gắng … sống sót … bảo vệ … huyết … Yến …..”
Bàn tay ai đó nhẹ nhàng rơi, rớt trên người nàng …
Yếnnnn Tuânnnnnnnnnn
Aaaaaaaaaaaaaa…………….
Tiếng kêu thét thất thanh của thiếu nữ vang nhói cả vùng rộng lớn khiến binh sỹ Thổ Phồn gần đó phải hốt hoảng, bi thương như ai xé toạt tâm can.
Sở Kiều thấy toàn thân mình như ngàn kim châm đâm khuấy, máu văng xối xả, đau đớn khắp người như nổ tung.
Cái gì là tín ngưỡng? Tín ngưỡng thật chất là bảo vệ người mình yêu thương. Chàng là người mà đời này, kiếp này, Sở Kiều ta yêu thương nhất.
Vì chàng, ta cố gắng nhiều hơn.
Vì chàng, ta mong mỏi, hi vọng nhiều hơn.
Vì chàng, ta khao khát được tín ngưỡng nhiều hơn.
Tất cả, đều vì chàng, Yến Tuân chàng mà thôi!
Chàng đã không còn trên cõi đời này, Sở Kiều ta sống còn ý nghĩa gì?
Đoạn, người nữ nhân giơ bàn tay lên vùng thân hơi nhô trước người mình, buông lời lạnh thấu xương:
” Hài nhi, xin lỗi. Qua hôm nay, có thể, ta không giữ được con. Nhưng ta, vẫn phải báo thù cho phu quân của mình.”
Gần đó bỗng vang lên tiếng động khẽ. Thiếu nữ ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo, khuôn mặt vô hồn cùng thân ảnh trong suốt, người đứng đó, chơi vơi bàng bạc dưới ánh trăng, bóng tối phủ sau lưng lên dáng người thẳng tắp, đổ cả một vùng rộng lớn nhưng vẫn không thể giấu hết hàn khí tỏa ra cùng vô vàn sát thương.
” Các ngươi đã giết chàng. Vậy thì, không ai được phép sống sót trở ra.”
Cả đám người Thổ Phồn ban nãy còn giao chiến với thiếu nữ, bây giờ người trước mặt, như hóa người khác, mà lời nàng vừa thốt ra vô cùng lãnh lẽo khiến sởn tai, gai óc.

Ánh sáng từ kim loại vừa lóe lên chưa kịp nhìn đến từ đâu đã thấy bóng người đổ ầm ầm trên đất. Sở kiều vung kiếm tuyệt tình, ra tay nhanh gọn, một đòn dứt điểm mà còn vô cùng tàn độc.
Trong vòng vài canh giờ sau đó, tiếng chém giết thưa dần, xác người ngã rạp trên mặt đất không kể xiết, vài bóng người nằm soãi xoài trên lưng cây, vài người vắt vẻo trong bụi rậm, vài người mắt còn chưa kịp nhắm đã bị thọc huyết máu văng xối xả, có người tứ chi tan rã, có người thân thể đứt lìa … tất cả nằm ngổn ngang, thây phơi một miền đen xóa, phủ cả sắc xanh bàng bạc của lá rừng dưới ánh trăng.
Từ trong một góc tối, Triệu Thuần và Thác Lý Đài cùng tên vệ sỹ đang ngầm quan sát Sở Kiều cùng Yến Tuân nãy giờ. Một tiễn khi nãy bay đến ám toáng nàng do Yến Tuân chụp được chính là từ chỗ Triệu Thuần phóng ra.
Triệu Thuần, nàng hận nhất là đôi nam nữ ấy, nên sao cam lòng để họ sống chết bên nhau. Để âm dương cách biệt như thế mới thõa được nỗi hận cùng sự ô nhục của nàng mấy năm qua.
Một thân thể tâm thanh băng khiết của vị công chúa đỉnh đỉnh nghiêng thành khoáng lệ Đại Hạ năm nào, chỉ sau một ngày tất cả đều thay đổi.
Nàng hận không thể nghiền nát Sở Kiều ra thành trăm mảnh, để Yến Tuân chàng đau đớn đến thắt cả tim gan, bởi vì nàng cũng đã từng như thế khi thấy Yến Tuân dời đi cùng Sở Kiều. Nếu không có nàng ta, có lẽ Yến Tuân hắn đã nhìn về phía nàng, thì dù chỉ một lần thôi, Triệu Thuần này cả đời cũng không nuối tiếc.
Nhưng với một người khiếm khuyết như nàng, thân thể đã là sự ô nhục với gia tộc, với đất nước. Tất cả ai oán cùng bi thương này, nàng phải tính cho ai đây? Triệu Thuần nhìn người trước mặt tay trong tay sống chết bên nhau mà tâm như ai đục khoét, ngón tay vò vào lòng bàn tay đến rỉ máu, gân cốt muốn đứt lìa mà vẫn không thể kiềm chế xót xa cho mình. Nàng càng xót xa mình thì càng hận bọn họ.
Lâm bước đường cùng trên quốc gia của mình, nàng đã lẩn trốn như người không quê hương, không gia tộc, sống trên thù hận, tắm trên bi ai, dùng thân thể vay mượn vũ khí, dùng ba tấc lưỡi để sinh sống qua ngày.
Yến Tuân, sao chàng không giết ta vào ngày hôm ấy. Chàng cho ta một con đường sống sót nhưng lại vô tình đẩy ta vào địa ngục tăm tối cùng vũng lầy nhơ nhuốc. Ta có nên hận chàng đến thấu xương?
Một bàn tay thô ráp nhưng ấm áp của ai đó vội nhẹ nhàng nắm phủ tay nàng, năm ngón tay to lớn len lỏi lách vào những ngón tay trầy xướt do nghiến quá chặt của sự giận dữ và kìm nén. Người ôn nhu nhìn thiếu phụ bên cạnh, một góc khuôn mặt hoàn mỹ trần trụi dưới ánh trăng thật đơn bạc, ẩn nỗi bi ai khó tả xiết, ánh mắt sắc lạnh như thấu người đối diện mà hắn không thể nào nắm bắt được.
Triệu Thuần, người con gái ô nhục của Đại Hạ đến với hắn như một món quà mà đời này hắn không dám khao khát. Sự mỹ lệ của nàng cùng trái tim không lành lặn khi chạm đến cuộc đời hắn, hắn thấy bức bối, xót xa cho một hồng nhan bạc phận, rồi dần sự thương cảm đó hóa thành thứ tình không thể dứt được, cứ âm ỉ cuộn sóng dâng trào khi nàng lao vào vòng tay hắn. Hắn biết tất cả là lừa dối cùng sự lợi dụng ngoạn mục, mà bản thân hắn cũng cam tâm tình nguyện dấn thân.
Cho nên, hôm nay hắn phải cùng nàng đứng đây chứng kiến màn đặc sắc bày binh bố trận kia.
” Khả hãn, đến lúc chúng ta nên ra chào ả.” Triệu Thuần nhẹ nhàng buông người nhìn qua Thác Lí Đài. Uh.
Khi bọn họ vừa ra đến nơi thì Sở Kiều cũng vừa hạ tên lính cuối cùng trong rừng.
” Để ta xem ngươi còn bao nhiêu sức lực để chiến đấu đây?” Triệu Thuần gian ác nhìn Sở Kiều.
Sở Kiều vẫn không thay đổi ngữ khí cùng nét mặt. Vẫn ánh mắt trong suốt, ném cái nhìn lãnh lẽo về phía Triệu Thuần:
” Ngươi cũng phải chết.”
Nói đoạn nàng vung chủy thủ trong tay phóng về phía đó, nhanh như chớp tên hộ vệ đi theo Thác Lí Đài đưa kích ra đỡ. Kích dài đột ngột phóng tới vô tình ném thủy chủ bay ngược về phía nàng. Nàng nhanh mắt phóng thanh thủy chủ thứ hai dưới chân lên ném ngược về phía có thủy chủ bay lại.
Choangggg. Hai thủy chủ chạm nhau cùng bay về hướng bọn họ.
Một tên đâm vào ngực tên hộ vệ, một tên rơi trên ngực Thác Lí Đài.
” Khả hãn. Sao người lại làm như vậy?.” Triệu Thuần nức nở nhìn người nam nhân nàng vẫn gọi là Khả hãn nhưng chưa có giờ phút nào nàng thật sự để hắn trong lòng mình.
” Ta, … ta … muốn nói với nàng rằng … ngay từ khi mới … gặp nàng … ta … ta đã yêu nàng … rất nhiều và rất nhiều. Xin lỗi … đã không … bảo vệ … được … nàng.” Thác Lí Đài mắt sóng nước nhìn Triệu Thuần, bàn tay thô ráp ấy lại vuốt ve khuôn mặt nàng một chút trước khi nhắm mắt.
Hắn để lại tình yêu cùng sự hi sinh không cần hồi đáp. Âm thầm chịu đựng lòng nàng có nam nhân khác. Âm thầm bảo vệ và giúp nàng báo thù dù biết rằng đó có thể là vô nghĩa.
” Ha ha … ”

” Triệu Thuần ta xưa nay lòng vẫn mang một chấp niệm. Ta cứ nghĩ cuộc đời mình mãi sẽ không buông bỏ được. Nên rốt cục tự mình làm, tự mình chịu.”
” Người ta yêu thương duy nhất vì ta mà chết, đến người yêu thương ta duy nhất, cũng vì ta mà chết. Triệu Thuần ta đã sống cuộc đời vô nghĩa bấy lâu nay, vậy thì hôm nay ta sẽ chọn cho mình cái chết có giá trị nhất. Ích ra được bên cạnh người yêu thương mình.”
” Còn ngươi, sống không bằng chết, mà chết cũng không được. haha … ngươi thật đáng thương.”
Triệu Thuần như điên như dại. Tâm nàng cũng hóa tro bụi nên nhìn Triệu Thuần cũng không chút xót thương.
Lời người vừa dứt đã thấy thân ảnh đổ nhào bên cạnh Thác Lí Đài. Tay nắm chặt tay, khóe môi len lỏi nụ cười gió xuân, mà đã lâu nàng ấy đã quên mất nó có hình dáng ra sao.
Sở Kiều quay người trở lại nơi giữa rừng, nàng đã để Yến Tuân ở đấy.
Không một tiếng thở dài, không một bước chân, không một nhân ảnh.
Bóng người thiếu nữ lọ mọ trong đêm tối, đẽo đục những mảnh gỗ ghép lại thành cái cáng dài, vừa tầm một người nằm lên. Bên trên nàng luồn rễ cây vào vừa chỗ để kéo.
Đoạn nàng bế đỡ Yến Tuân lên cáng. Yến Tuân tuy đã chết, nhưng nàng sẽ không để chàng ở đây một mình.
” Yến Tuân, chúng ta cùng về nhà nào.”
Thiếu nữ ánh mắt vô hồn nhưng vô cùng nâng niu người trong lòng. Nàng nhẹ nhàng tháo tên trên người chàng, xé vạt áo mình lau vết thương chàng, từng chút, từng chút vì sợ chàng sẽ đau đớn. “Xuýttt … ta xin lỗi chàng, sẽ không đau nữa đâu.”
Người vuốt mái tóc nam nhân ngay ngắn, khẽ quẹt đi vết máu trên miệng, nhẹ nhàng đặt nụ hôn ấm áp: ” Yến Tuân, chàng có lạnh không? Nhanh thôi, chúng ta sẽ về nhà, ta sẽ làm thật nhiều bánh chẻo hoa lê cho chàng. Ta không tranh ăn chút nào đâu. Tất cả đều cho chàng hết, có được không?”

” Nào chúng ta đi.”
Không gian chìm trong sư u tịch vốn có, tiếng chim hót tìm bạn trong đêm kêu inh ỏi. Ánh trăng nhàn nhạt treo trên đỉnh đầu, vương vài sợi nhỏ trên vạt áo nam nhân đang nằm trên cán tre, đôi mắt nhắm nghiền như người đã chết nhưng thiếu nữ đi trước vẫn hết sức nhẹ nhàng sợ làm kinh động người nọ, từng bước lê bàn chân nhỏ nhắn in hằn gót giày trên nền đất ẩm ướt.

Một cơn mưa ngang qua, tuy nhỏ nhưng cũng đủ làm người bên dưới ướt sũng. Thiếu nữ vội chồm thân người lên che chắn nam nhân bên dưới, tay nàng còn khéo léo lấy vài tán lá lớn phủ lên vết thương. ” Không sao đâu Yến Tuân, có lá cây sồi này, chàng nhìn xem, không bị ướt vết thương đâu.” Thiếu nữ nhìn nam nhân mà nở nụ cười hạnh phúc như vừa làm được điều gì có ích cho hắn, nên nàng thật rất mãn nguyện.

” Chàng có lạnh không? Ta xoa tay chàng một chút sẽ khá hơn thôi.” Nói đoạn, thiếu nữ nắm hai lòng bàn tay nam nhân mà cọ xát thật mạnh, chốc chốc lại phà một làn hơi ấm ấp vào. Cứ như thế suốt quãng đường.
Bả vai thiếu nữ vốn bị thương lúc chiến đấu, nay gặp nước mưa ướt sũng. Thêm vào vết gai kéo cáng tre sau lưng nên rách bươm, máu lẫn vào nước, mương theo rễ cây rớt xuống mặt nam nhân. Mà nơi khóe mắt của người nằm lại có vài giọt nước chầm chậm buông dài.
Bóng nàng đơn độc kéo lê cáng tre trôi đi chầm chậm trong đêm như người mù đi trong đêm, như thiêu thân lao về phía trước mà không biết có điều gì đang chờ đón mình.
Tất cả đều có số phận của mình.
Người có tình ắt sẽ đi với nhau đến suốt cuộc đời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.